Chương 870: Tổ đội (3)
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Cố Thanh Sơn trong lòng âm thầm thở dài, dẫn đầu đi về.
Đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy phía sau không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ba thiếu niên đó đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn.
“Lại làm sao nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lúc này, hắn đã bỏ xuống thất bại trước đó, cười hiền lành nói.
Chỉ thấy trong ba người, cô gái xinh đẹp nhất, nhìn đơn thuần nhất đi lên phía trước.
Cô nhìn trộm Cố Thanh Sơn, khắp mặt đều viết thấp thỏm và sợ hãi.
“Ta……” Cô gái ấp a ấp úng.
Cố Thanh Sơn khích lệ nói: “Không sao đâu, có vấn đề gì có thể trực tiếp nói với ta.”
“Thật sao? “Cố gái nhìn hắn tràn đầy hi vọng.
“Ừm, cô phải dũng cảm một chút, thực ra có một số chuyện nhất định phải kịp thời trao đổi, nếu cô cứ mãi không nói, ta cũng không biết cô muốn làm cái gì.” Cố Thanh Sơn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Lại qua hơn nửa ngày.
Cố gái cuối cùng lấy hết dũng khí.
Cô ta giơ thanh loan đao lên, nhìn Cố Thanh Sơn sợ sệt nói: “Cái đó… cướp.”
Cố Thanh Sơn ngây người một lúc, mới phản ứng lại lời của thiếu nữ.
Hắn thò tay vào trong hư không, nắm chặt cung Dạ Vũ.
Lúc này trời đã tối mịt, bão cát trên trời đã tan đi, lộ ra ánh trăng cô độc lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn đứng dưới ánh trăng, cả người dần dần sinh ra vài phần sát ý.
Lúc bình thường, nếu như có người ngăn hắn lại nói ra những lời như thế, hắn đã sớm động thủ rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, hắn kiềm chế rồi lại kiềm chế, cuối cùng vẫn là không có ra tay.
Hắn dù sao cũng là tay lão luyện đi ra từ đao quang kiếm ảnh, sớm đã nhìn ra ba người này là người mới vẫn còn non nớt.
Cả một đường, hành vi cử chỉ của ba người này cũng rất lễ phép chân thành.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm hắn.
Nhưng mà bây giờ lại muốn đánh cướp?
Cực kỳ hiếm thấy, Cố Thanh Sơn đối với tình huống trước mắt có chút không hiểu làm sao.
Hắn cười hỏi: “Chẳng lẽ là ta nghe lầm, lúc nãy cô nói…. Đánh cướp?”
Thiếu nữ cuống quít gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, đúng là cướp.”
Mắt thấy đối phương đã hiểu ý của mình, trông cô ấy có vẻ như là thở hắt ra một hơi.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm cô ta, rồi lại nhanh chóng nhìn đồng bọn của cô ta.
Hai vị thiếu niên đã sớm di chuyển vị trí, vây Cố Thanh Sơn ở giữa.
Hình như……
Đúng thật là chuyện đó.
Bàn tay thon dài của Cố Thanh Sơn vuốt ve Vũ Dạ cung vài lần, sau đó lại đứng yên bất động.
Hắn lại kiềm chế tâm trạng.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt này rất hồn nhiên, đôi mắt linh động, lời nói nhút nhát mà thành khẩn, một thân váy trắng được gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động, cả người trông giống như là một thiên sứ hạ phàm.
Đối mặt với kẻ cướp bóc để lại ấn tượng cực kỳ tốt đẹp này, Cố Thanh Sơn thật sự không muốn ra tay.
Hắn không nhịn được hỏi: “Cô muốn đánh cướp ta, cô có biết đánh cướp là có ý gì không?”
Thiếu nữ ngơ ngẩn một hồi.
“À, cái này……”
Cô vội vàng lấy quyển sách phía sau lưng ra, lật đúng năm sáu phút, mới tìm được một đoạn chữ.
Cô mượn ánh trăng nhẹ giọng đọc: “Đánh cướp, là chỉ hai bên giao chiến đều sẽ vây chặt cờ của đối phương, dưới cục diện đó, ai hạ cờ trước, thì người đó có thể ăn một con cờ của đối phương----Xin lỗi, ta tìm nhầm rồi.”
Thiếu nữ mang theo vẻ áy náy nhìn Cố Thanh Sơn, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm.
Cố Thanh Sơn ôm lấy cung Dạ Vũ đứng ở đó, cứ đứng đó nhìn thiếu nữ tìm kiếm đáp án.
Cho dù có thật sự gặp phải đối thủ hung tàn, cần phải liều mạng cố hết sức chiến đấu, Cố Thanh Sơn cũng không hề sợ hãi.
……Nhưng mà chiến đấu với thứ ngu xuẩn trước mắt này, vốn không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn âm thầm thở dài một hơi.
Mãi một lúc sau.
Thiếu nữ cuối cùng cũng ưỡn ngực, tràn đầy tự tin nói: “Đánh cướp, là chặn đường của đối phương, sau đó cướp đoạt tài sản của đối phương.”
Cô nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, cả người bắt đầu trở nên lo lắng.
“Không xong rồi, thời gian không nhiều nữa.”
Cô đột nhiên thấp giọng nói: “Cấm tuyệt thuật!”
Sau lưng Cố Thanh Sơn, một thiếu niên hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trong tay cô ta.
Thiếu niên biến thành một lá bài!
Thiếu nữ đối diện với Cố Thanh Sơn, mở lá bài này ra nói: “Binh khí cấm tuyệt - Cung tiễn!”
Cố Thanh Sơn không kịp phản ứng, Dạ Vũ cung trong tay đột nhiên biến mất.
Dạ Vũ cung và thùng tên sau lưng hắn, toàn bộ đều xuất hiện trên lá bài trong tay thiếu nữ, được thiếu niên trong lá bài nắm trong tay.
Thiếu nữ lạnh lùng nói: “Bây giờ công kích của ngươi đã bị phong bế rồi, giao hết đồ trên người ngươi ra.”
Cố Thanh Sơn không hề hốt hoảng, mà cười nói: “Ta nếu như không giao thì sao?”
Hắn đột nhiên xoay người, một quyền đánh vào phía sau
Thần kỹ, thiên băng!
Ầm!!!
Quyền của hắn va chạm với quyền của thiếu niên khác, dòng khí mạnh liệt dâng trào xông thẳng lên trời, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài.
Thiếu nữ hơi biến sắc nói: “Không ngờ lại có người có thể đỡ được một quyền của người bên phía chúng ta…..”
Cô ta từ trong hư không rút ra một lá bài.
Đây đúng là vị thiếu niên kia.
Thì ra hai vị thiếu niên kia chính là lá bài của cô ta.
Thiếu nữ nắm lá bài này trong tay, tay còn lại không ngừng rút ra từng lá từng lá bài phòng bị trong hư không.
Áo giáp vai, áo giáp ngực, mũ giáp, áo giáp bảo vệ tay, chân……
Cô ta phất nhẹ lá bài, tất cả phòng bị ngay lập tức đều xuất hiện trên người của thiếu niên kia.
Có được thêm sự trang bị, thiếu niên không cần phải phòng ngự quá nhiều.
Công kích của hắn càng ngày càng tàn nhẫn.
“Ngươi không đánh lại ta đâu, giao đồ trên người ngươi ra!” Thiếu nữ nhìn Cố Thanh Sơn nói to.
Cố Thanh Sơn không nói lời nào.
Hắn bỗng nhiên rút ra một thanh trường đao, liên tiếp tung ra hai mươi bốn đao, một hành động đã ép lui được vị thiếu niên trang bị đầy đủ kia.
Thừa cơ hội này, Cố Thanh Sơn vỗ vào túi trữ vật.
Bộ giáp tướng quân phân tán thành từng món, nhanh chóng khoác lên người hắn.
Hắn đội mũ sắc màu vàng vào, nhìn thiếu nữ nói: “Tiếp tục.”
Thiếu nữ thấy vậy, cắn chặt răng, rút thanh loan đao của mình ra, để vào trong lá bài có vị thiếu niên kia.
Trong tay thiếu niên lập tức có thêm một thanh loan đao.
Hắn lần nữa xông lên, vung một đạo đao quang màu đen về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhướng mày.
Ngũ hành đặc dị, Phong lôi quang ám âm.
Chiêu đao này, là khai hóa ám linh, và đưa nó nhập vào trong nguyên tố cao cấp nhất của đao thuật.
Không ngờ một lá bài lại có thể làm được đến bước này!
Lúc nói thì chậm, nhưng mọi thứ lại diễn ra chỉ trong một tích tắc.
Cố Thanh Sơn cầm đao xông lên phía trước.
Trên Thi Hoàng đao, lóe ra tầng tầng lớp lớp lôi quang.
Hai đao giao kích
Âm!
Hai loại nguyên tố xanh và đen, hóa thành từng đạo quang ảnh tỏa ra khắp thiên địa nhân gian.
Cố Thanh Sơn liên tục lùi ra phía sau, thở dốc một tiếng, cố ý nói: “Muốn đoạt được đồ của ta? Trừ phi sau khi giết ta, rồi tự mình từ từ tìm.”
Thiếu nữ vội vàng xua tay nói: “Ta không muốn giết ngươi, con người ngươi tốt lắm.”
Cố Thanh Sơn không nhịn được, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Phán đoán của mình không sai.
Đối phương vốn không hề có sát ý.
Vậy, tiếp tục đánh rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Thiếu nữ hình như cũng có chút khó xử.
“Xem ra bắt buộc phải dùng sức mạnh có tính áp đảo, mới có thể khiến hắn đầu hàng.” Cô lẩm bẩm.
Trong lúc nói chuyện, cô đã rút một lá bài ra.
Lá bài này không giống với lá bài lần trước.
Lá bài trước đó đều toàn là màu đen, còn lá bài này là một màu đỏ sậm.
Trên lá bài có vẽ một quầng sáng đỏ sậm nhức mắt.
Có ánh sáng chói lọi này ngăn cản tầm nhìn, vốn không nhìn rõ trên lá bài rốt cuộc có gì.
“Chân Xích Ma Thương.” Thiếu nữ thấp giọng nói.
Một tay còn lại của cô ta nhanh chóng lấy một lá bài khác ra, và tung nó ra.
“Hạt ma nữ hoàng (1), từ vực sâu tội lỗi đến đây giúp ta!”
(1) Nữ hoàng ma bò cạp
Bang!
Lá bài hóa thành khói bụi.
Một cô gái mặt người thân bò cạp xuất hiện trên sa mạc.
Đi được vài bước, đột nhiên nhìn thấy phía sau không có bất cứ động tĩnh gì.
Hắn quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy ba thiếu niên đó đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn hắn.
“Lại làm sao nữa?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lúc này, hắn đã bỏ xuống thất bại trước đó, cười hiền lành nói.
Chỉ thấy trong ba người, cô gái xinh đẹp nhất, nhìn đơn thuần nhất đi lên phía trước.
Cô nhìn trộm Cố Thanh Sơn, khắp mặt đều viết thấp thỏm và sợ hãi.
“Ta……” Cô gái ấp a ấp úng.
Cố Thanh Sơn khích lệ nói: “Không sao đâu, có vấn đề gì có thể trực tiếp nói với ta.”
“Thật sao? “Cố gái nhìn hắn tràn đầy hi vọng.
“Ừm, cô phải dũng cảm một chút, thực ra có một số chuyện nhất định phải kịp thời trao đổi, nếu cô cứ mãi không nói, ta cũng không biết cô muốn làm cái gì.” Cố Thanh Sơn dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Lại qua hơn nửa ngày.
Cố gái cuối cùng lấy hết dũng khí.
Cô ta giơ thanh loan đao lên, nhìn Cố Thanh Sơn sợ sệt nói: “Cái đó… cướp.”
Cố Thanh Sơn ngây người một lúc, mới phản ứng lại lời của thiếu nữ.
Hắn thò tay vào trong hư không, nắm chặt cung Dạ Vũ.
Lúc này trời đã tối mịt, bão cát trên trời đã tan đi, lộ ra ánh trăng cô độc lạnh lẽo.
Cố Thanh Sơn đứng dưới ánh trăng, cả người dần dần sinh ra vài phần sát ý.
Lúc bình thường, nếu như có người ngăn hắn lại nói ra những lời như thế, hắn đã sớm động thủ rồi.
Nhưng mà giờ khắc này, hắn kiềm chế rồi lại kiềm chế, cuối cùng vẫn là không có ra tay.
Hắn dù sao cũng là tay lão luyện đi ra từ đao quang kiếm ảnh, sớm đã nhìn ra ba người này là người mới vẫn còn non nớt.
Cả một đường, hành vi cử chỉ của ba người này cũng rất lễ phép chân thành.
Bọn họ thỉnh thoảng cũng sẽ quan tâm hắn.
Nhưng mà bây giờ lại muốn đánh cướp?
Cực kỳ hiếm thấy, Cố Thanh Sơn đối với tình huống trước mắt có chút không hiểu làm sao.
Hắn cười hỏi: “Chẳng lẽ là ta nghe lầm, lúc nãy cô nói…. Đánh cướp?”
Thiếu nữ cuống quít gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, đúng là cướp.”
Mắt thấy đối phương đã hiểu ý của mình, trông cô ấy có vẻ như là thở hắt ra một hơi.
Cố Thanh Sơn nhìn chằm chằm cô ta, rồi lại nhanh chóng nhìn đồng bọn của cô ta.
Hai vị thiếu niên đã sớm di chuyển vị trí, vây Cố Thanh Sơn ở giữa.
Hình như……
Đúng thật là chuyện đó.
Bàn tay thon dài của Cố Thanh Sơn vuốt ve Vũ Dạ cung vài lần, sau đó lại đứng yên bất động.
Hắn lại kiềm chế tâm trạng.
Khuôn mặt của thiếu nữ trước mắt này rất hồn nhiên, đôi mắt linh động, lời nói nhút nhát mà thành khẩn, một thân váy trắng được gió đêm thổi nhẹ nhàng lay động, cả người trông giống như là một thiên sứ hạ phàm.
Đối mặt với kẻ cướp bóc để lại ấn tượng cực kỳ tốt đẹp này, Cố Thanh Sơn thật sự không muốn ra tay.
Hắn không nhịn được hỏi: “Cô muốn đánh cướp ta, cô có biết đánh cướp là có ý gì không?”
Thiếu nữ ngơ ngẩn một hồi.
“À, cái này……”
Cô vội vàng lấy quyển sách phía sau lưng ra, lật đúng năm sáu phút, mới tìm được một đoạn chữ.
Cô mượn ánh trăng nhẹ giọng đọc: “Đánh cướp, là chỉ hai bên giao chiến đều sẽ vây chặt cờ của đối phương, dưới cục diện đó, ai hạ cờ trước, thì người đó có thể ăn một con cờ của đối phương----Xin lỗi, ta tìm nhầm rồi.”
Thiếu nữ mang theo vẻ áy náy nhìn Cố Thanh Sơn, bắt đầu tiếp tục tìm kiếm.
Cố Thanh Sơn ôm lấy cung Dạ Vũ đứng ở đó, cứ đứng đó nhìn thiếu nữ tìm kiếm đáp án.
Cho dù có thật sự gặp phải đối thủ hung tàn, cần phải liều mạng cố hết sức chiến đấu, Cố Thanh Sơn cũng không hề sợ hãi.
……Nhưng mà chiến đấu với thứ ngu xuẩn trước mắt này, vốn không hề có bất cứ ý nghĩa gì.
Hắn âm thầm thở dài một hơi.
Mãi một lúc sau.
Thiếu nữ cuối cùng cũng ưỡn ngực, tràn đầy tự tin nói: “Đánh cướp, là chặn đường của đối phương, sau đó cướp đoạt tài sản của đối phương.”
Cô nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng trên bầu trời, cả người bắt đầu trở nên lo lắng.
“Không xong rồi, thời gian không nhiều nữa.”
Cô đột nhiên thấp giọng nói: “Cấm tuyệt thuật!”
Sau lưng Cố Thanh Sơn, một thiếu niên hóa thành một luồng ánh sáng bay vào trong tay cô ta.
Thiếu niên biến thành một lá bài!
Thiếu nữ đối diện với Cố Thanh Sơn, mở lá bài này ra nói: “Binh khí cấm tuyệt - Cung tiễn!”
Cố Thanh Sơn không kịp phản ứng, Dạ Vũ cung trong tay đột nhiên biến mất.
Dạ Vũ cung và thùng tên sau lưng hắn, toàn bộ đều xuất hiện trên lá bài trong tay thiếu nữ, được thiếu niên trong lá bài nắm trong tay.
Thiếu nữ lạnh lùng nói: “Bây giờ công kích của ngươi đã bị phong bế rồi, giao hết đồ trên người ngươi ra.”
Cố Thanh Sơn không hề hốt hoảng, mà cười nói: “Ta nếu như không giao thì sao?”
Hắn đột nhiên xoay người, một quyền đánh vào phía sau
Thần kỹ, thiên băng!
Ầm!!!
Quyền của hắn va chạm với quyền của thiếu niên khác, dòng khí mạnh liệt dâng trào xông thẳng lên trời, hai người đồng thời bay ngược ra ngoài.
Thiếu nữ hơi biến sắc nói: “Không ngờ lại có người có thể đỡ được một quyền của người bên phía chúng ta…..”
Cô ta từ trong hư không rút ra một lá bài.
Đây đúng là vị thiếu niên kia.
Thì ra hai vị thiếu niên kia chính là lá bài của cô ta.
Thiếu nữ nắm lá bài này trong tay, tay còn lại không ngừng rút ra từng lá từng lá bài phòng bị trong hư không.
Áo giáp vai, áo giáp ngực, mũ giáp, áo giáp bảo vệ tay, chân……
Cô ta phất nhẹ lá bài, tất cả phòng bị ngay lập tức đều xuất hiện trên người của thiếu niên kia.
Có được thêm sự trang bị, thiếu niên không cần phải phòng ngự quá nhiều.
Công kích của hắn càng ngày càng tàn nhẫn.
“Ngươi không đánh lại ta đâu, giao đồ trên người ngươi ra!” Thiếu nữ nhìn Cố Thanh Sơn nói to.
Cố Thanh Sơn không nói lời nào.
Hắn bỗng nhiên rút ra một thanh trường đao, liên tiếp tung ra hai mươi bốn đao, một hành động đã ép lui được vị thiếu niên trang bị đầy đủ kia.
Thừa cơ hội này, Cố Thanh Sơn vỗ vào túi trữ vật.
Bộ giáp tướng quân phân tán thành từng món, nhanh chóng khoác lên người hắn.
Hắn đội mũ sắc màu vàng vào, nhìn thiếu nữ nói: “Tiếp tục.”
Thiếu nữ thấy vậy, cắn chặt răng, rút thanh loan đao của mình ra, để vào trong lá bài có vị thiếu niên kia.
Trong tay thiếu niên lập tức có thêm một thanh loan đao.
Hắn lần nữa xông lên, vung một đạo đao quang màu đen về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhướng mày.
Ngũ hành đặc dị, Phong lôi quang ám âm.
Chiêu đao này, là khai hóa ám linh, và đưa nó nhập vào trong nguyên tố cao cấp nhất của đao thuật.
Không ngờ một lá bài lại có thể làm được đến bước này!
Lúc nói thì chậm, nhưng mọi thứ lại diễn ra chỉ trong một tích tắc.
Cố Thanh Sơn cầm đao xông lên phía trước.
Trên Thi Hoàng đao, lóe ra tầng tầng lớp lớp lôi quang.
Hai đao giao kích
Âm!
Hai loại nguyên tố xanh và đen, hóa thành từng đạo quang ảnh tỏa ra khắp thiên địa nhân gian.
Cố Thanh Sơn liên tục lùi ra phía sau, thở dốc một tiếng, cố ý nói: “Muốn đoạt được đồ của ta? Trừ phi sau khi giết ta, rồi tự mình từ từ tìm.”
Thiếu nữ vội vàng xua tay nói: “Ta không muốn giết ngươi, con người ngươi tốt lắm.”
Cố Thanh Sơn không nhịn được, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Phán đoán của mình không sai.
Đối phương vốn không hề có sát ý.
Vậy, tiếp tục đánh rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Thiếu nữ hình như cũng có chút khó xử.
“Xem ra bắt buộc phải dùng sức mạnh có tính áp đảo, mới có thể khiến hắn đầu hàng.” Cô lẩm bẩm.
Trong lúc nói chuyện, cô đã rút một lá bài ra.
Lá bài này không giống với lá bài lần trước.
Lá bài trước đó đều toàn là màu đen, còn lá bài này là một màu đỏ sậm.
Trên lá bài có vẽ một quầng sáng đỏ sậm nhức mắt.
Có ánh sáng chói lọi này ngăn cản tầm nhìn, vốn không nhìn rõ trên lá bài rốt cuộc có gì.
“Chân Xích Ma Thương.” Thiếu nữ thấp giọng nói.
Một tay còn lại của cô ta nhanh chóng lấy một lá bài khác ra, và tung nó ra.
“Hạt ma nữ hoàng (1), từ vực sâu tội lỗi đến đây giúp ta!”
(1) Nữ hoàng ma bò cạp
Bang!
Lá bài hóa thành khói bụi.
Một cô gái mặt người thân bò cạp xuất hiện trên sa mạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.