Chương 177: Vô hình
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Cố Thanh Sơn bình tĩnh, thong thả nói: "Huynh và đệ đều là đệ tử của Bách Hoa Thánh Nhân, con đường chúng ta đi là con đường thông thiên, chỉ cần cho rằng bản thân không sai thì cần gì phải để ý đến ánh mắt của những người khác chứ."
"Huống hồ đại trương phu hành tẩu trên thế gian, đương nhiên là sẽ gặp chút gian khổ, bị coi thường chế nhạo, đây đều là chuyện bình thường."
"Bởi vì cuối cùng cũng có một ngày, huynh sẽ khiến cho mọi người im lặng, không dám nói huynh nửa câu nào nữa, giống như sư tôn của chúng ta vậy."
Tần Tiểu Lâu từ từ bình tĩnh trở lại, im lặng gật đầu.
Ô Tinh Văn mỉm cười một cái, cất giọng nói: "Đại trượng phu? Thật buồn cười, một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu giống như ngươi mà cũng dám tự cho mình là đúng thế à? ""
Mọi người lại ồ lên.
Đây là lần đầu tiên Định Viễn Tướng quân công khai đắc đội với người khác, nói cách khác chắc chắn chuyện này là sự thật.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: "Thân là tướng quân nhân tộc, sao có thể nói xấu người khác trước mặt mọi người như vậy, đây mới là ỷ mạnh hiếp yếu. ""
"To gan! "" Ô Tinh Văn chỉ vào Cố Thanh Sơn, muốn nói gì đó.
"Ngươi thật sự muốn chết ư? Tuy bây giờ ta không đánh lại ngươi, nhưng ta có thể đi cầu sư tôn, nhờ nàng ấy lấy cái mạng hèn của ngươi. "" Cố Thanh Sơn nheo mắt nói.
"Tin ta đi, ta không nói đùa, ta thật sự nghiêm túc. "" Hắn nói.
Ô Tinh Văn bất giác im lặng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên.
Nếu như đối phương đã dám công khai nói như thế thì dựa vào tính khí thích làm theo ý mình của Bách Hoa tiên tử, nói không chừng thật sự sẽ ra tay lấy mạng mình.
Ô Tinh Văn giận dữ nói: "Không phải ngươi đang ỷ vào sư tôn của mình, ngang nhiên miệt thị binh quyền ư? ""
"Bây giờ sắp đến trận quyết chiến, ngươi lại muốn trả thù bản tướng, tâm địa độc ác ích kỷ biết bao! ""
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn không biến sắc, gằn từng chữ: "Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ lập tức xin sư tôn lấy mạng ngươi. ""
Hắn lấy một tấm truyền tấn phù ra, đặt trong tay mình.
Linh lực lập tức được khởi động, truyền tấn phù phát sáng.
Ô Tinh Văn nhìn hắn, miệng há to, nửa ngày vẫn không thể nói được một chữ.
Hắn ta thực sự không dám nói thêm gì nữa.
Chuyện này, vốn là vừa đòi hỏi phải nắm chắc phần thắng vừa phải đúng mực, tốt nhất là khiến đối phương không ngẩng đầu lên được, không có mặt mũi đi tìm Thánh Nhân.
Tên này, rõ ràng giống như lời linh thú đã nói, ỷ thế hiếp người, vì thù riêng giết Lý Xuất Trần, sao còn kiên cường như vậy?
Nhìn bộ dạng của hắn, không có chút tức giận nào, chẳng lẽ không sợ chuyện này náo loạn đến chỗ Thánh Nhân, sẽ khiến Thánh Nhân cảm thấy phẩm hạnh của hắn không tốt ư?
Khốn nạn!
Tên này, hắn mang tiếng xấu còn không tính, lại dám ở trước mặt mọi người khiến mình không có đường lui, thực sự rất đáng chết!
Ô Tinh Văn vô cùng tức giận, nghiến răng.
Bên trong chiến giáp, cơ thể của hắn khẽ run, giống như không thể kiểm xoát cảm xúc đang dâng trào.
Rồi nhìn xung quanh một chút, cho dù mọi người thật sự tức giận với Cố Thanh Sơn cũng không ai dám nói gì.
Cố Thanh Sơn bỗng thở dài rồi nói: "Thực ra, đệ có chút khó hiểu! ""
"Vì sao lại nói như vậy? ""Tần Tiểu Lâu trêu chọc nói.
Hắn bị Ô Tinh Văn nói hai ba câu làm cho khó chịu, không ngờ sư đệ cũng dùng hai ba câu để đáp trả, khỏi phải nói khiến hắn ta thoải mái bao nhiêu.
"Rõ ràng là một vị tướng quân, ấy vậy mà khi làm việc thì lại chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa bẩn thiểu, đến lúc đối mặt giao chiến lại sợ chết như thế. ""
"Ha ha ha ha ha. "" Tần Tiểu Lâu cười như điên.
Cố Thanh Sơn nhìn Ô Tinh Văn, trong ánh mắt có chút hứng thú ngoài dự tính.
Mời vừa rồi bị mọi người cô lập, sắc mặt của Cố Thanh Sơn chỉ bình thản, nhưng mà bây giờ, trông hắn lại có chút lo lắng.
"Được rồi, không cần phải nói nữa. "" Công Tôn Trí đã tới.
"Lão Ô, ta xin ngài một ân tình. "" Ông ôm quyền nói.
"Ngài nói đi. "" Ô Tinh Văn nghiêm mặt nói.
"Ta mặc kệ chuyện của các người, ngài giao Cố Thanh Sơn cho ta, chỗ ta sẽ có sắp xếp. "" Công Tôn Trí nói.
Mấy câu này vừa được thốt ra, bỗng nhiên khiến Ô Tinh Văn có chút do dự.
Đồng ý hay từ chối?
Giống như trận chiến trước đây, Công Tôn Trí được Cố Thanh Sơn ra mặt mời Bách Hoa Thánh Nhân cứu về.
Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải đang thả hắn đi ư?
Nhưng đại chiến sắp đến, mình cứ giữ khư khư chuyện này… đợi đã, mình đang muốn cho Cố Thanh Sơn thân bại danh liệt, giờ là lúc mấu chốt sao có thể…
Một suy nghĩ thoáng qua trong lòng Ô Tinh Văn, trong lúc băn khoăn, thì đột nhiên trong lòng có một ngọn lửa tức giận bốc cháy hừng hực không thể áp chế.
Phẫn nộ, tức giận, oán hận, sát ý tàn bạo, đủ loại suy nghĩ cùng bùng nổ, sôi sục ầm ầm trong đầu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong lòng.
Không sai, đã sớm chuẩn bị đường rút, không thể để hắn đi!
Bước kế tiếp, hắn ta muốn Cố Thanh Sơn chết mất xác trên đường hành quân!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã lập tức nghiền nát hoàn toàn tất cả lo lắng.
Ô Tinh Văn nhìn Công Tôn Trí, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thật ngại quá, Công Tôn Tướng quân, hắn là người dưới trướng của ta, mệnh lệnh mà ta đã ra, không thể thu hồi lại. ""
"Hơn nữa, ta cũng không có khả năng tùy tiện điều phối quân lực. ""
"Nếu đã như vậy.... Ừ vẫn không nên mang tai họa cho quân sĩ của ngài. ""
Lời nói của hắn rất ôn hòa, mở hai tay ra, giống như muốn nói hắn cũng không biết làm thế nào.
"Như vậy ta thì sao? ""
Giữa không trung, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Nhóm tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, Bách Hoa tiên tử đứng im ở đó, Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sự đứng hai bên nàng.
"Cung nghênh Thánh Nhân. ""
Đám tu sĩ cùng hành lễ.
Hai mắt Bách Hoa tiên tử lạnh như băng, nhìn Ô Tinh Văn với vẻ mặt không cảm xúc nói: "Bây giờ ta hỏi ngươi, ta muốn đưa thủ hạ Cố Thanh Sơn của ngươi đi, ngươi không đồng ý phải không? ""
Linh khí trên người nàng tản ra cuồn cuộn, ngay cả mây đen trên trời cũng bị linh khí ép bay đi.
Rầm!
Linh khí bức người không gì sánh kịp bộc phát, mấy vạn tu sĩ, toàn bộ đều quỳ xuống đất.
"Ngươi nói ta nghe một chút. "" Giọng của Bách Hoa tiên tử thản nhiên, thế nhưng mỗi phút mỗi giây linh khí đáng sợ ở trên người nàng không ngừng gia tăng.
Bách Hoa tiên tử, Tạ Đạo Linh thực sự bị tức không nhẹ.
Vốn dọc đường tới đây, nàng còn đang đắc ý vì đồ đệ của mình có thể phát hiện ra bí mật kinh người này.
Chuyện lần này gần như có thể quyết định hướng đi của trận quyết chiến.
Hai thánh còn lại cũng chấn động, cảm thấy sự thật sau chuyện này rất ly kỳ.
Bách Hoa tiên tử còn mỉm cười nói, sau khi chiến sự chấm dứt, phải đề nghị một quân hàm thật tốt cho đồ đệ.
Sau đó, Tam Thánh đi đến tiền tuyến, nhìn thấy Cố Thanh Sơn bị mọi người cô lập, bị sắp xếp đưa đi tiếp viện, ngay cả việc đưa đi trợ giúp cũng bị xa lánh.
Tam Thánh nhìn thấy Công Tôn Trí muốn đến nhận người, cũng bị Ô Tinh Văn kiên quyết từ chối.
Tam Thánh nhân tộc là người khôn khéo cỡ nào, liếc mắt đã thấy đầu mối.
Cái này không phải công khai đối phó người ta sao.
Vì vậy Tạ Đạo Linh không thể chịu được nữa.
Đối diện với Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn chỉ cảm thấy toàn bộ cảm xúc trước đó của mình bị thổi quét sạch sẽ.
Toàn bộ suy nghĩ và sát ý trước đây, hình như vì sợ hãi Bách Hoa tiên tử mà hoàn toàn biến mất.
Cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt của Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn bị dọa, vội vàng hành lễ nói: "Thánh Nhân đã có lệnh tất nhiên ta sẽ vâng theo. ""
"Tốt lắm, đồ đệ của ta là tai họa. "" Bách Hoa tiên tử chậm rãi nói: "Còn khiến cho đồ đệ của ta đến tiền tuyến tiếp viện, Định Viễn tướng quân như ngươi cũng rất có bản lĩnh. ""
Lời như thế, hình như từ trước đến nay Bách Hoa tiên tử chưa từng nói qua.
Trước giờ, nàng rất lười quản chuyện, bây giờ nói ra lời ấy, thể hiện việc nàng vô cùng tức giận.
Trong lòng Ô Tinh Văn run lên, vội vàng nhìn về phía Huyền Nguyên Thiên Tôn, dường như cầu cứu nói: "Sư tôn... ""
Huyền Nguyên Thiên Tôn cau mày.
"Huống hồ đại trương phu hành tẩu trên thế gian, đương nhiên là sẽ gặp chút gian khổ, bị coi thường chế nhạo, đây đều là chuyện bình thường."
"Bởi vì cuối cùng cũng có một ngày, huynh sẽ khiến cho mọi người im lặng, không dám nói huynh nửa câu nào nữa, giống như sư tôn của chúng ta vậy."
Tần Tiểu Lâu từ từ bình tĩnh trở lại, im lặng gật đầu.
Ô Tinh Văn mỉm cười một cái, cất giọng nói: "Đại trượng phu? Thật buồn cười, một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu giống như ngươi mà cũng dám tự cho mình là đúng thế à? ""
Mọi người lại ồ lên.
Đây là lần đầu tiên Định Viễn Tướng quân công khai đắc đội với người khác, nói cách khác chắc chắn chuyện này là sự thật.
Cố Thanh Sơn bình tĩnh nói: "Thân là tướng quân nhân tộc, sao có thể nói xấu người khác trước mặt mọi người như vậy, đây mới là ỷ mạnh hiếp yếu. ""
"To gan! "" Ô Tinh Văn chỉ vào Cố Thanh Sơn, muốn nói gì đó.
"Ngươi thật sự muốn chết ư? Tuy bây giờ ta không đánh lại ngươi, nhưng ta có thể đi cầu sư tôn, nhờ nàng ấy lấy cái mạng hèn của ngươi. "" Cố Thanh Sơn nheo mắt nói.
"Tin ta đi, ta không nói đùa, ta thật sự nghiêm túc. "" Hắn nói.
Ô Tinh Văn bất giác im lặng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác sợ hãi không tên.
Nếu như đối phương đã dám công khai nói như thế thì dựa vào tính khí thích làm theo ý mình của Bách Hoa tiên tử, nói không chừng thật sự sẽ ra tay lấy mạng mình.
Ô Tinh Văn giận dữ nói: "Không phải ngươi đang ỷ vào sư tôn của mình, ngang nhiên miệt thị binh quyền ư? ""
"Bây giờ sắp đến trận quyết chiến, ngươi lại muốn trả thù bản tướng, tâm địa độc ác ích kỷ biết bao! ""
Vẻ mặt Cố Thanh Sơn không biến sắc, gằn từng chữ: "Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta sẽ lập tức xin sư tôn lấy mạng ngươi. ""
Hắn lấy một tấm truyền tấn phù ra, đặt trong tay mình.
Linh lực lập tức được khởi động, truyền tấn phù phát sáng.
Ô Tinh Văn nhìn hắn, miệng há to, nửa ngày vẫn không thể nói được một chữ.
Hắn ta thực sự không dám nói thêm gì nữa.
Chuyện này, vốn là vừa đòi hỏi phải nắm chắc phần thắng vừa phải đúng mực, tốt nhất là khiến đối phương không ngẩng đầu lên được, không có mặt mũi đi tìm Thánh Nhân.
Tên này, rõ ràng giống như lời linh thú đã nói, ỷ thế hiếp người, vì thù riêng giết Lý Xuất Trần, sao còn kiên cường như vậy?
Nhìn bộ dạng của hắn, không có chút tức giận nào, chẳng lẽ không sợ chuyện này náo loạn đến chỗ Thánh Nhân, sẽ khiến Thánh Nhân cảm thấy phẩm hạnh của hắn không tốt ư?
Khốn nạn!
Tên này, hắn mang tiếng xấu còn không tính, lại dám ở trước mặt mọi người khiến mình không có đường lui, thực sự rất đáng chết!
Ô Tinh Văn vô cùng tức giận, nghiến răng.
Bên trong chiến giáp, cơ thể của hắn khẽ run, giống như không thể kiểm xoát cảm xúc đang dâng trào.
Rồi nhìn xung quanh một chút, cho dù mọi người thật sự tức giận với Cố Thanh Sơn cũng không ai dám nói gì.
Cố Thanh Sơn bỗng thở dài rồi nói: "Thực ra, đệ có chút khó hiểu! ""
"Vì sao lại nói như vậy? ""Tần Tiểu Lâu trêu chọc nói.
Hắn bị Ô Tinh Văn nói hai ba câu làm cho khó chịu, không ngờ sư đệ cũng dùng hai ba câu để đáp trả, khỏi phải nói khiến hắn ta thoải mái bao nhiêu.
"Rõ ràng là một vị tướng quân, ấy vậy mà khi làm việc thì lại chuyên dùng những thủ đoạn xấu xa bẩn thiểu, đến lúc đối mặt giao chiến lại sợ chết như thế. ""
"Ha ha ha ha ha. "" Tần Tiểu Lâu cười như điên.
Cố Thanh Sơn nhìn Ô Tinh Văn, trong ánh mắt có chút hứng thú ngoài dự tính.
Mời vừa rồi bị mọi người cô lập, sắc mặt của Cố Thanh Sơn chỉ bình thản, nhưng mà bây giờ, trông hắn lại có chút lo lắng.
"Được rồi, không cần phải nói nữa. "" Công Tôn Trí đã tới.
"Lão Ô, ta xin ngài một ân tình. "" Ông ôm quyền nói.
"Ngài nói đi. "" Ô Tinh Văn nghiêm mặt nói.
"Ta mặc kệ chuyện của các người, ngài giao Cố Thanh Sơn cho ta, chỗ ta sẽ có sắp xếp. "" Công Tôn Trí nói.
Mấy câu này vừa được thốt ra, bỗng nhiên khiến Ô Tinh Văn có chút do dự.
Đồng ý hay từ chối?
Giống như trận chiến trước đây, Công Tôn Trí được Cố Thanh Sơn ra mặt mời Bách Hoa Thánh Nhân cứu về.
Nhưng nếu là như vậy, chẳng phải đang thả hắn đi ư?
Nhưng đại chiến sắp đến, mình cứ giữ khư khư chuyện này… đợi đã, mình đang muốn cho Cố Thanh Sơn thân bại danh liệt, giờ là lúc mấu chốt sao có thể…
Một suy nghĩ thoáng qua trong lòng Ô Tinh Văn, trong lúc băn khoăn, thì đột nhiên trong lòng có một ngọn lửa tức giận bốc cháy hừng hực không thể áp chế.
Phẫn nộ, tức giận, oán hận, sát ý tàn bạo, đủ loại suy nghĩ cùng bùng nổ, sôi sục ầm ầm trong đầu.
Bỗng nhiên một giọng nói vang lên trong lòng.
Không sai, đã sớm chuẩn bị đường rút, không thể để hắn đi!
Bước kế tiếp, hắn ta muốn Cố Thanh Sơn chết mất xác trên đường hành quân!
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, đã lập tức nghiền nát hoàn toàn tất cả lo lắng.
Ô Tinh Văn nhìn Công Tôn Trí, rồi lại nhìn Cố Thanh Sơn, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Thật ngại quá, Công Tôn Tướng quân, hắn là người dưới trướng của ta, mệnh lệnh mà ta đã ra, không thể thu hồi lại. ""
"Hơn nữa, ta cũng không có khả năng tùy tiện điều phối quân lực. ""
"Nếu đã như vậy.... Ừ vẫn không nên mang tai họa cho quân sĩ của ngài. ""
Lời nói của hắn rất ôn hòa, mở hai tay ra, giống như muốn nói hắn cũng không biết làm thế nào.
"Như vậy ta thì sao? ""
Giữa không trung, đột nhiên có một giọng nữ vang lên.
Nhóm tu sĩ ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy trên bầu trời, Bách Hoa tiên tử đứng im ở đó, Huyền Nguyên Thiên Tôn và Bi Ngưỡng đại sự đứng hai bên nàng.
"Cung nghênh Thánh Nhân. ""
Đám tu sĩ cùng hành lễ.
Hai mắt Bách Hoa tiên tử lạnh như băng, nhìn Ô Tinh Văn với vẻ mặt không cảm xúc nói: "Bây giờ ta hỏi ngươi, ta muốn đưa thủ hạ Cố Thanh Sơn của ngươi đi, ngươi không đồng ý phải không? ""
Linh khí trên người nàng tản ra cuồn cuộn, ngay cả mây đen trên trời cũng bị linh khí ép bay đi.
Rầm!
Linh khí bức người không gì sánh kịp bộc phát, mấy vạn tu sĩ, toàn bộ đều quỳ xuống đất.
"Ngươi nói ta nghe một chút. "" Giọng của Bách Hoa tiên tử thản nhiên, thế nhưng mỗi phút mỗi giây linh khí đáng sợ ở trên người nàng không ngừng gia tăng.
Bách Hoa tiên tử, Tạ Đạo Linh thực sự bị tức không nhẹ.
Vốn dọc đường tới đây, nàng còn đang đắc ý vì đồ đệ của mình có thể phát hiện ra bí mật kinh người này.
Chuyện lần này gần như có thể quyết định hướng đi của trận quyết chiến.
Hai thánh còn lại cũng chấn động, cảm thấy sự thật sau chuyện này rất ly kỳ.
Bách Hoa tiên tử còn mỉm cười nói, sau khi chiến sự chấm dứt, phải đề nghị một quân hàm thật tốt cho đồ đệ.
Sau đó, Tam Thánh đi đến tiền tuyến, nhìn thấy Cố Thanh Sơn bị mọi người cô lập, bị sắp xếp đưa đi tiếp viện, ngay cả việc đưa đi trợ giúp cũng bị xa lánh.
Tam Thánh nhìn thấy Công Tôn Trí muốn đến nhận người, cũng bị Ô Tinh Văn kiên quyết từ chối.
Tam Thánh nhân tộc là người khôn khéo cỡ nào, liếc mắt đã thấy đầu mối.
Cái này không phải công khai đối phó người ta sao.
Vì vậy Tạ Đạo Linh không thể chịu được nữa.
Đối diện với Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn chỉ cảm thấy toàn bộ cảm xúc trước đó của mình bị thổi quét sạch sẽ.
Toàn bộ suy nghĩ và sát ý trước đây, hình như vì sợ hãi Bách Hoa tiên tử mà hoàn toàn biến mất.
Cảm nhận được sự tức giận mãnh liệt của Bách Hoa tiên tử, Ô Tinh Văn bị dọa, vội vàng hành lễ nói: "Thánh Nhân đã có lệnh tất nhiên ta sẽ vâng theo. ""
"Tốt lắm, đồ đệ của ta là tai họa. "" Bách Hoa tiên tử chậm rãi nói: "Còn khiến cho đồ đệ của ta đến tiền tuyến tiếp viện, Định Viễn tướng quân như ngươi cũng rất có bản lĩnh. ""
Lời như thế, hình như từ trước đến nay Bách Hoa tiên tử chưa từng nói qua.
Trước giờ, nàng rất lười quản chuyện, bây giờ nói ra lời ấy, thể hiện việc nàng vô cùng tức giận.
Trong lòng Ô Tinh Văn run lên, vội vàng nhìn về phía Huyền Nguyên Thiên Tôn, dường như cầu cứu nói: "Sư tôn... ""
Huyền Nguyên Thiên Tôn cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.