Chương 275: Yêu cầu
Yên Hỏa Thành Thành
23/08/2020
Bà lão mở áo choàng ra, cho Tô Tuyết Nhi nhìn thấy xương trắng không có chút máu thịt nào. Khi cô nhìn thấy bộ dạng đó của đối phương, trên mặt toát lên vẻ không đành lòng.
Một người có thể tàn nhẫn tới cỡ nào mới đối xử với chính mình như vậy?
"Không cần mang vẻ mặt đó đâu, ta rất hài lòng đối với hoàn cảnh hiện tại của mình." Giọng của bà lão tiếp tục vang lên: "Cô chỉ là một vị tiểu thư trẻ tuổi, đương nhiên không biết rõ, trong Chư Giới Tận Thế, sống sót là một chuyện xa xỉ tới cỡ nào."
"Chư Giới Tận Thế?" Tô Tuyết Nhi nhạy bén bắt được từ này.
"Chúng ta cũng không nên đứng nói chuyện như vậy, mời ngồi." Bà lão nói.
Hai cái ghế sô pha bằng gỗ cổ xưa đột nhiên xuất hiện, vững vàng hiện ra bên cạnh lò sưởi.
Bà lão đưa lưng về phía lò sưởi, ngồi xuống ghế sô pha.
Tia sáng ấm áp từ sau lưng bà lan ra, vẽ thành những đường nét đại khái quanh thân hình bà. Vì gương mặt bà đã khuất vào trong bóng tối, nên không hề có vẻ khủng bố dọa người.
Bà tỏ ý bảo Tô Tuyết Nhi ngồi lên một cái ghế khác.
Cô bước đến, ngồi xuống nhìn đối phương. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy thả lỏng và ấm áp.
"Cô muốn nhìn tương lai của mình một chút không?" Bà lão hỏi.
"Không muốn." Tô Tuyết Nhi lắc đầu.
"Tại sao chứ? Có thể nhìn trộm vận mệnh không phải là một chuyện rất tốt sao?"
"Tôi là vì thoát khỏi vận mệnh mà tới đây, cho nên tôi không muốn biết nó vốn có bộ dạng gì."
Bà lão dừng một chút, lại hỏi: "Vậy thì, cô không hài lòng đối với cuộc sống của mình sao?"
"Ý ngài là đang chỉ phương diện nào?"
"Cô là một vị tiểu thư trẻ tuổi, ta đương nhiên là chỉ cuộc sống quý tộc của bản thân cô rồi, ví dụ như vũ hội, cưỡi ngựa, trà chiều, váy áo xinh đẹp...."
"Tôi là chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn, trong mấy thứ đó ngoại trừ váy áo, thì đều giống như hình bóng phản chiếu, không chân thật, khiến người ta chán ghét." Tô Tuyết Nhi nói.
"Chức nghiệp giả... Nói vậy, cô tới nơi này là vì muốn nhận được sức mạnh?"
"Đúng vậy, tôi muốn trở nên cường đại hơn." Tô Tuyết Nhi nói.
Bà lão đột nhiên không kìm nén được tiếng cười ha hả.
"Một người thừa kế chân chính! Mấy trăm năm rồi chưa từng gặp." Bà có vẻ rất vui mừng: "Mỗi một người thừa kế, khi đứng ở đây đều do dự giữa sức mạnh và quyền thế. Người thông minh đều sẽ lựa chọn quyền thế, bởi vì sau khi nắm giữ quyền lực, thì dù có gặp chuyện gì, cũng chỉ cần dùng một câu nói đương nhiên sẽ có người thích hợp đi làm. Có rất ít người lựa chọn truyền thừa sức mạnh, vì con đường này quá gian khổ, quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng. Hơn nữa, chết là hết, cái gì cũng không có được, ngay cả ta cũng không cách nào bảo vệ được."
"Sự lựa chọn của cô tràn đầy dũng khí, tiếp đây, cô có thể tùy ý hỏi ta về vấn đề sức mạnh." Bà lão nói, sau đó bổ sung thêm: "Đây là đãi ngộ trước giờ chưa từng có, cô nên nắm chắc nó đấy."
Tô Tuyết Nhi nói: "Tôi đã thấy phòng điều khiển trên phi thuyền, nói vậy, Cửu phủ chúng ta đến từ những hành tinh khác?"
"Không sai."
"Vì sao?"
"Nơi này có rất nhiều quái vật vũ trụ, nhưng lại là góc vắng vẻ, có thể coi là một thế ngoại đào nguyên."
"Thế ngoại đào nguyên! Lẽ nào chúng ta chạy nạn tới đây?"
"Cô bé thông minh."
Tô Tuyết Nhi lại hỏi: "Nhưng hiện giờ trên thế giới xảy ra nhiều tai họa như vậy, tương lai chúng ta phải làm sao?"
"Tai họa? Cô chỉ chuyện gì?"
"Động vật biển, quỷ giết người, trò chơi Người Bất Tử, Chú Hề Tử Thần."
"Vậy cũng gọi là tai họa? Chỉ là sấm lớn mưa nhỏ, ồn ào náo động một chút rồi qua thôi." Bà lão lắc đầu, bật lên tiếng cười khẽ: "Hãy quý trọng cuộc sống bây giờ, trên thế giới chúng ta còn rất ít những ngày tháng bình an như vậy."
"Ý ngài là sẽ có nhiều tai họa hơn?"
"Cô bé ngoan, về sức mạnh, đây không phải là câu hỏi thực sự cô muốn hỏi." Bà lão cắt ngang câu hỏi của cô.
Tô Tuyết Nhi trầm mặc. Bà lão nhìn cô, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng cô.
"Ta có thể cảm giác được tâm tình lo lắng không yên của cô, nhưng ta phải nói, hãy quý trọng cơ hội, mỗi một Phủ chủ chỉ có một ngày này mới có thể nhận được cơ hội thay đổi số phận. Qua ngày này rồi, cho dù cô có hối hận cỡ nào, cũng không có cách nào nhận được sự trợ giúp của ta nữa."
Tô Tuyết Nhi khẽ cắn môi nói: "Tôi đặt câu hỏi đây, nếu như không phải chỗ nào, xin ngài bỏ qua cho."
"Nói đi."
"Tôi... Phải làm thế nào mới có thể có được sức mạnh Ngũ Hành cấp năm?"
"Vì sao cô lại cần sức mạnh cấp năm?"
"Để làm chủ vận mệnh của mình."
"Người tới nơi này, ai nấy đều hỏi làm thế nào làm chủ thế giới, chỉ có cô muốn làm chủ chính mình."
"Ngài có thể nói cho tôi biết không?"
"Ta còn chưa xác định lắm, đến đây đi, ta cần phải nhĩn kỹ cô một chút."
Tô Tuyết Nhi đứng lên đi tới trước người bà lão. Bà lão vươn bàn tay đã chỉ còn một tầng da người mỏng manh, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của Tô Tuyết Nhi.
"Ngũ Hành đặc biệt, Phong Linh cấp bốn... Đã tới cực hạn, không cách nào đột phá nữa." Bà lão nhẹ giọng nói.
"Không thể nào." Sắc mặt Tô Tuyết Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tuyệt vọng lắc đầu.
Nguyện vọng tốt đẹp nhất đã tan biến.
Thực ra, cô cũng có chút cảm giác loáng thoáng đối với thiên phú của mình.
Trên toàn thế giới này không có mấy người có thể đạt tới Ngũ Hành cấp năm.
Bà lão ngược lại còn khuyên bảo: "Vận mệnh cũng không phải là vĩnh hằng bất biến, chúng ta luôn có biện pháp thay đổi hướng đi của nó."
"Xin hãy nói cho tôi biện pháp."
"Ta cần phải xem tình cảnh của cô sâu thêm một chút nữa. Quỳ xuống, đưa đầu qua đây."
Tô Tuyết Nhi nghe lời quỳ xuống, để bà lão có thể dễ dàng xem xét tình huống của mình.
Bà lão xoay người, dùng gậy sắt khơi lửa trong lò lên.
Ánh lửa trở nên ấm áp sáng sủa.
Bà lão vẫn ngồi khuất bóng như trước, ánh sáng bao bọc quanh thân khiến bà trở nên u ám hơn. Bà vươn hai tay giống như hai khúc xương trắng nâng gương mặt Tô Tuyết Nhi lên, quan sát tỉ mỉ.
Còn Tô Tuyết Nhi, cô ngồi đối diện lò lửa, ánh mắt rạng rỡ tràn ngập khát vọng.
Mất một lúc lâu sau, bà lão mới lên tiếng.
"Lực lượng Quy Tàng không thích hợp với cô."
"Thiên Tuyển... Bị thân thể của cô ngăn cách, không cách nào đến gần linh hồn cô."
"Sức mạnh của Phong Linh, Ngũ Hành đã sắp đầy, không cách nào chứa đựng được nhiều hơn nữa."
"Số mệnh cực kỳ vững chắc..."
"Cô bé, chẳng lẽ cô không muốn nghĩ đến những biện pháp khác, ví dụ như dùng quyền thế hoặc tài phú để thay đổi nhân sinh?"
Bà lão thở dài, tiếp tục nói: "Cô là một người thừa kế hiếm có, kỳ thực ta rất muốn giúp cô."
"Ta có thể nói cho cô biết nhược điểm của Hoàng đế Phục Hy, nói cho cô biết bí mật nhỏ của Tổng thống, thậm chí có thể làm cho cái tên Khai Bích Tông giáo kia làm một chuyện cho cô, ta cũng có thể giúp cô đả kích những Phủ chủ khác, mở rộng quyền thế Tô phủ."
"Dựa vào chuyện cô được mọi người yêu thích như vậy, ta thậm chí còn có thể điều chỉnh quyền hạn của cô với Nữ Thần Công Chính lên cao nhất, cũng tiện làm cho cô một chuyện gì đó."
Một người có thể tàn nhẫn tới cỡ nào mới đối xử với chính mình như vậy?
"Không cần mang vẻ mặt đó đâu, ta rất hài lòng đối với hoàn cảnh hiện tại của mình." Giọng của bà lão tiếp tục vang lên: "Cô chỉ là một vị tiểu thư trẻ tuổi, đương nhiên không biết rõ, trong Chư Giới Tận Thế, sống sót là một chuyện xa xỉ tới cỡ nào."
"Chư Giới Tận Thế?" Tô Tuyết Nhi nhạy bén bắt được từ này.
"Chúng ta cũng không nên đứng nói chuyện như vậy, mời ngồi." Bà lão nói.
Hai cái ghế sô pha bằng gỗ cổ xưa đột nhiên xuất hiện, vững vàng hiện ra bên cạnh lò sưởi.
Bà lão đưa lưng về phía lò sưởi, ngồi xuống ghế sô pha.
Tia sáng ấm áp từ sau lưng bà lan ra, vẽ thành những đường nét đại khái quanh thân hình bà. Vì gương mặt bà đã khuất vào trong bóng tối, nên không hề có vẻ khủng bố dọa người.
Bà tỏ ý bảo Tô Tuyết Nhi ngồi lên một cái ghế khác.
Cô bước đến, ngồi xuống nhìn đối phương. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy thả lỏng và ấm áp.
"Cô muốn nhìn tương lai của mình một chút không?" Bà lão hỏi.
"Không muốn." Tô Tuyết Nhi lắc đầu.
"Tại sao chứ? Có thể nhìn trộm vận mệnh không phải là một chuyện rất tốt sao?"
"Tôi là vì thoát khỏi vận mệnh mà tới đây, cho nên tôi không muốn biết nó vốn có bộ dạng gì."
Bà lão dừng một chút, lại hỏi: "Vậy thì, cô không hài lòng đối với cuộc sống của mình sao?"
"Ý ngài là đang chỉ phương diện nào?"
"Cô là một vị tiểu thư trẻ tuổi, ta đương nhiên là chỉ cuộc sống quý tộc của bản thân cô rồi, ví dụ như vũ hội, cưỡi ngựa, trà chiều, váy áo xinh đẹp...."
"Tôi là chức nghiệp giả Ngũ Hành cấp bốn, trong mấy thứ đó ngoại trừ váy áo, thì đều giống như hình bóng phản chiếu, không chân thật, khiến người ta chán ghét." Tô Tuyết Nhi nói.
"Chức nghiệp giả... Nói vậy, cô tới nơi này là vì muốn nhận được sức mạnh?"
"Đúng vậy, tôi muốn trở nên cường đại hơn." Tô Tuyết Nhi nói.
Bà lão đột nhiên không kìm nén được tiếng cười ha hả.
"Một người thừa kế chân chính! Mấy trăm năm rồi chưa từng gặp." Bà có vẻ rất vui mừng: "Mỗi một người thừa kế, khi đứng ở đây đều do dự giữa sức mạnh và quyền thế. Người thông minh đều sẽ lựa chọn quyền thế, bởi vì sau khi nắm giữ quyền lực, thì dù có gặp chuyện gì, cũng chỉ cần dùng một câu nói đương nhiên sẽ có người thích hợp đi làm. Có rất ít người lựa chọn truyền thừa sức mạnh, vì con đường này quá gian khổ, quá nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng. Hơn nữa, chết là hết, cái gì cũng không có được, ngay cả ta cũng không cách nào bảo vệ được."
"Sự lựa chọn của cô tràn đầy dũng khí, tiếp đây, cô có thể tùy ý hỏi ta về vấn đề sức mạnh." Bà lão nói, sau đó bổ sung thêm: "Đây là đãi ngộ trước giờ chưa từng có, cô nên nắm chắc nó đấy."
Tô Tuyết Nhi nói: "Tôi đã thấy phòng điều khiển trên phi thuyền, nói vậy, Cửu phủ chúng ta đến từ những hành tinh khác?"
"Không sai."
"Vì sao?"
"Nơi này có rất nhiều quái vật vũ trụ, nhưng lại là góc vắng vẻ, có thể coi là một thế ngoại đào nguyên."
"Thế ngoại đào nguyên! Lẽ nào chúng ta chạy nạn tới đây?"
"Cô bé thông minh."
Tô Tuyết Nhi lại hỏi: "Nhưng hiện giờ trên thế giới xảy ra nhiều tai họa như vậy, tương lai chúng ta phải làm sao?"
"Tai họa? Cô chỉ chuyện gì?"
"Động vật biển, quỷ giết người, trò chơi Người Bất Tử, Chú Hề Tử Thần."
"Vậy cũng gọi là tai họa? Chỉ là sấm lớn mưa nhỏ, ồn ào náo động một chút rồi qua thôi." Bà lão lắc đầu, bật lên tiếng cười khẽ: "Hãy quý trọng cuộc sống bây giờ, trên thế giới chúng ta còn rất ít những ngày tháng bình an như vậy."
"Ý ngài là sẽ có nhiều tai họa hơn?"
"Cô bé ngoan, về sức mạnh, đây không phải là câu hỏi thực sự cô muốn hỏi." Bà lão cắt ngang câu hỏi của cô.
Tô Tuyết Nhi trầm mặc. Bà lão nhìn cô, dường như có thể nhìn thấu đáy lòng cô.
"Ta có thể cảm giác được tâm tình lo lắng không yên của cô, nhưng ta phải nói, hãy quý trọng cơ hội, mỗi một Phủ chủ chỉ có một ngày này mới có thể nhận được cơ hội thay đổi số phận. Qua ngày này rồi, cho dù cô có hối hận cỡ nào, cũng không có cách nào nhận được sự trợ giúp của ta nữa."
Tô Tuyết Nhi khẽ cắn môi nói: "Tôi đặt câu hỏi đây, nếu như không phải chỗ nào, xin ngài bỏ qua cho."
"Nói đi."
"Tôi... Phải làm thế nào mới có thể có được sức mạnh Ngũ Hành cấp năm?"
"Vì sao cô lại cần sức mạnh cấp năm?"
"Để làm chủ vận mệnh của mình."
"Người tới nơi này, ai nấy đều hỏi làm thế nào làm chủ thế giới, chỉ có cô muốn làm chủ chính mình."
"Ngài có thể nói cho tôi biết không?"
"Ta còn chưa xác định lắm, đến đây đi, ta cần phải nhĩn kỹ cô một chút."
Tô Tuyết Nhi đứng lên đi tới trước người bà lão. Bà lão vươn bàn tay đã chỉ còn một tầng da người mỏng manh, nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ bé của Tô Tuyết Nhi.
"Ngũ Hành đặc biệt, Phong Linh cấp bốn... Đã tới cực hạn, không cách nào đột phá nữa." Bà lão nhẹ giọng nói.
"Không thể nào." Sắc mặt Tô Tuyết Nhi trong nháy mắt trở nên tái nhợt, tuyệt vọng lắc đầu.
Nguyện vọng tốt đẹp nhất đã tan biến.
Thực ra, cô cũng có chút cảm giác loáng thoáng đối với thiên phú của mình.
Trên toàn thế giới này không có mấy người có thể đạt tới Ngũ Hành cấp năm.
Bà lão ngược lại còn khuyên bảo: "Vận mệnh cũng không phải là vĩnh hằng bất biến, chúng ta luôn có biện pháp thay đổi hướng đi của nó."
"Xin hãy nói cho tôi biện pháp."
"Ta cần phải xem tình cảnh của cô sâu thêm một chút nữa. Quỳ xuống, đưa đầu qua đây."
Tô Tuyết Nhi nghe lời quỳ xuống, để bà lão có thể dễ dàng xem xét tình huống của mình.
Bà lão xoay người, dùng gậy sắt khơi lửa trong lò lên.
Ánh lửa trở nên ấm áp sáng sủa.
Bà lão vẫn ngồi khuất bóng như trước, ánh sáng bao bọc quanh thân khiến bà trở nên u ám hơn. Bà vươn hai tay giống như hai khúc xương trắng nâng gương mặt Tô Tuyết Nhi lên, quan sát tỉ mỉ.
Còn Tô Tuyết Nhi, cô ngồi đối diện lò lửa, ánh mắt rạng rỡ tràn ngập khát vọng.
Mất một lúc lâu sau, bà lão mới lên tiếng.
"Lực lượng Quy Tàng không thích hợp với cô."
"Thiên Tuyển... Bị thân thể của cô ngăn cách, không cách nào đến gần linh hồn cô."
"Sức mạnh của Phong Linh, Ngũ Hành đã sắp đầy, không cách nào chứa đựng được nhiều hơn nữa."
"Số mệnh cực kỳ vững chắc..."
"Cô bé, chẳng lẽ cô không muốn nghĩ đến những biện pháp khác, ví dụ như dùng quyền thế hoặc tài phú để thay đổi nhân sinh?"
Bà lão thở dài, tiếp tục nói: "Cô là một người thừa kế hiếm có, kỳ thực ta rất muốn giúp cô."
"Ta có thể nói cho cô biết nhược điểm của Hoàng đế Phục Hy, nói cho cô biết bí mật nhỏ của Tổng thống, thậm chí có thể làm cho cái tên Khai Bích Tông giáo kia làm một chuyện cho cô, ta cũng có thể giúp cô đả kích những Phủ chủ khác, mở rộng quyền thế Tô phủ."
"Dựa vào chuyện cô được mọi người yêu thích như vậy, ta thậm chí còn có thể điều chỉnh quyền hạn của cô với Nữ Thần Công Chính lên cao nhất, cũng tiện làm cho cô một chuyện gì đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.