Chương 29: Từ chối hợp tác
Bé Con Say Xỉn
20/06/2022
Hứa Ngụy Phàm trao đổi với đại diện phía MW về dự án mới của tập đoàn này. Họ hy vọng Hứa thị có thể góp vốn đầu tư, đẩy mạnh quy mô dự án lên tầm quốc tế. Hắn rõ ràng thấy được tiềm năng của dự án này, nhưng lại từ chối.
Phía bên kia khá bất ngờ, liên tục đưa ra mức lợi hấp dẫn để thuyết phục hắn. Hứa Ngụy Phàm không nói hai lời, dù cho người phía MW có nói gì, hắn vẫn giữ nguyên ý định.
Thư ký Sở pha dọn bàn trà trên bàn, sau đó đi pha cho Hứa Ngụy Phàm một tách cà phê nóng. Hắn bảo anh từ nay sẽ chuyển uống sữa nóng vào buổi sáng, không uống cà phê nữa.
Linh An nói uống cà phê đen hại bao tử, Hứa Ngụy Phàm liền nghe theo lời cô, bằng lòng thay đổi thói quen của mình.
Sở Đoàn bưng sữa nóng vào, anh để ý đến vẻ mặt nuối tiếc của đại diện phía MW lúc ra khỏi phòng chủ tịch, đoán chừng đã bị Hứa Ngụy Phàm từ chối hợp tác rồi. Thói quen tò mò khó bỏ, anh hỏi hắn:
“Chủ tịch, ban nãy người bên MW đến thảo luận dự án mới thành công chứ?”
“Không, tôi từ chối rồi.” Hắn nói thẳng.
Hứa Ngụy Phàm ung dung uống một ngụm sữa nóng, thấy Sở Đoàn không đi làm việc mà vẫn đứng trơ ra đó, hắn nhướng mày, hạ thấp giọng nói:
“Sở Đoàn, cậu thử hỏi là vì sao tôi từ chối đi?” Tay hắn với trái bóng cao su trên bàn, cầm sẵn lấy.
Thư ký Sở vội xua tay, tỏ ý mình không định nói gì. Anh cầm tệp hồ sơ trên bàn, nhanh chân rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Dạo này tính tình vị chủ tịch đại nhân nhà anh thay đổi thất thường, ai dám chọc vào chứ. Tuy không có tài năng lãnh đạo như Hứa Ngụy Phàm, nhưng Sở Đoàn có thể nhìn ra khả năng phát triển khi Hứa thị hợp tác với tập đoàn MW có thể vươn xa đến mức nào, vậy mà hắn lại từ chối.
Cái tên đó càng lúc càng khiến anh không hiểu nổi mà!
…
Trong khi Hứa Ngụy Phàm đang làm việc thì Linh An ở nhà ngủ một giấc ngon lành. Hôm nay cô không phải học buổi sáng, nên ngủ một mạch đến chín giờ sáng mới dậy.
Linh An kiếm cái gì lót dạ, rồi đem bài vở ra xem lại.
Tầm mười một giờ, Hứa Ngụy Phàm nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Hắn tranh thủ gọi video cho Linh An, nói bản thân nhớ cô rất nhiều.
Cô cười phì, rõ ràng hai người vừa gặp nhau tối hôm qua, hắn nhớ cái gì chứ?
“Bảo bối, hôn tôi một cái đi.” Hắn nói.
Linh An thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. Hôn nhau qua màn hình điện thoại sao? Hứa Ngụy Phàm cũng trẻ con quá rồi.
“Buổi tối về sẽ hôn chú!” Cô hứa chắc nịch.
Hắn không chịu, vòi vĩnh cho bằng được. Linh An hết cách đành phải làm theo ý hắn, thật ấu trĩ chết được!
“Được chưa? Chú mau ăn trưa đi, ăn thật nhiều đấy nhé!”
Linh An cũng phải tranh thủ ăn cơm rồi sửa soạn đồ để đi học nữa.
Buổi chiều học hai tiết Văn trên giảng đường, cô buồn ngủ ríu mắt. Chuyện cái đêm ở khách sạn cùng Hứa Ngụy Phàm, Linh An sớm đã kể cho Đan Nhiên nghe rồi. Cô ấy rất ủng hộ mối quan hệ của cô và hắn.
Đang ngồi học, thi thoảng điện thoại của Linh An lại rung lên, là Hứa Ngụy Phàm gửi tin nhắn cho cô. Hắn cũng không viết gì nhiều, có khi chỉ gửi một icon trái tim đơn giản. Linh An đọc tin nhắn thì cười tít mắt, còn phải công nhận Hứa Ngụy Phàm là vị chủ tịch rảnh rỗi nhất mà cô biết.
Chính xác thì hắn bận tối mắt tối mũi đấy chứ, công việc chất cao như núi, nhưng vẫn tranh thủ từng chút thời gian dành riêng cho cô gái nhỏ.
“Là ai trước kia tuyên bố không yêu mấy ông chú già hả?” Đan Nhiên được dịp chọc cô.
Linh An cười tươi để chữa ngượng. Ai mà biết được! Ông bà ta nói “nói trước bước không qua” cấm có sai mà.
“Hì, cậu cứ xem như tớ chưa nói gì đi. Nhưng mà Đan Nhiên này, cậu với Tống Thiên Minh thế nào rồi?”
Đan Nhiên thoáng trầm ngâm, hai hàng mi rủ xuống buồn rười rượi. Cô ấy và Thiên Minh chẳng đến đâu cả. Có lẽ Đan Nhiên cũng sắp bỏ cuộc rồi.
“Đan Nhiên, cậu sao thế. Người ta bắt nạt cậu hả? Nói cho tớ biết, tớ đòi công bằng cho cậu.”
“Không phải. Tớ ổn mà.”
Đan Nhiên luôn mạnh mẽ như vậy, khi có chuyện gì buồn thì đều để trong lòng, không bao giờ than thở với ai. Linh An nắm lấy tay cô ấy, an ủi:
“Đừng buồn. Đan Nhiên, cậu còn có tớ mà.”
Đan Nhiên bật cười, còn quên mất đang ngồi trong lớp học mà không chú ý hình tượng. Cũng may giảng viên mắt nhắm mắt mở, bỏ qua cho cô ấy một lần.
Dẫu sao cũng là con gái Tôn Bách Thần, cho qua được thì cứ cho qua thôi!
“Hôm nay tự nhiên cậu chững chạc thế. Đúng là có người yêu nên khác hẳn.” Đan Nhiên lại tiếp tục chọc ghẹo Linh An khiến cô thẹn đỏ cả mặt.
Chiều nay được về sớm, hai cô gái hẹn Trạch Thiên và Thư Kỳ đi ăn kem. Họ đợi nhau ở cổng, nào ngờ vừa mới ra thì Hứa Ngụy Phàm cũng đến.
Linh An ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng cô đâu nói với người đàn ông này sẽ được về sớm, sao hắn biết mà đến đây chứ?
“Chào mấy đứa, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lần này, Hứa Ngụy Phàm còn vui vẻ chào hỏi Lăng Trạch Thiên mới lạ chứ!1
Phía bên kia khá bất ngờ, liên tục đưa ra mức lợi hấp dẫn để thuyết phục hắn. Hứa Ngụy Phàm không nói hai lời, dù cho người phía MW có nói gì, hắn vẫn giữ nguyên ý định.
Thư ký Sở pha dọn bàn trà trên bàn, sau đó đi pha cho Hứa Ngụy Phàm một tách cà phê nóng. Hắn bảo anh từ nay sẽ chuyển uống sữa nóng vào buổi sáng, không uống cà phê nữa.
Linh An nói uống cà phê đen hại bao tử, Hứa Ngụy Phàm liền nghe theo lời cô, bằng lòng thay đổi thói quen của mình.
Sở Đoàn bưng sữa nóng vào, anh để ý đến vẻ mặt nuối tiếc của đại diện phía MW lúc ra khỏi phòng chủ tịch, đoán chừng đã bị Hứa Ngụy Phàm từ chối hợp tác rồi. Thói quen tò mò khó bỏ, anh hỏi hắn:
“Chủ tịch, ban nãy người bên MW đến thảo luận dự án mới thành công chứ?”
“Không, tôi từ chối rồi.” Hắn nói thẳng.
Hứa Ngụy Phàm ung dung uống một ngụm sữa nóng, thấy Sở Đoàn không đi làm việc mà vẫn đứng trơ ra đó, hắn nhướng mày, hạ thấp giọng nói:
“Sở Đoàn, cậu thử hỏi là vì sao tôi từ chối đi?” Tay hắn với trái bóng cao su trên bàn, cầm sẵn lấy.
Thư ký Sở vội xua tay, tỏ ý mình không định nói gì. Anh cầm tệp hồ sơ trên bàn, nhanh chân rời khỏi phòng làm việc của hắn.
Dạo này tính tình vị chủ tịch đại nhân nhà anh thay đổi thất thường, ai dám chọc vào chứ. Tuy không có tài năng lãnh đạo như Hứa Ngụy Phàm, nhưng Sở Đoàn có thể nhìn ra khả năng phát triển khi Hứa thị hợp tác với tập đoàn MW có thể vươn xa đến mức nào, vậy mà hắn lại từ chối.
Cái tên đó càng lúc càng khiến anh không hiểu nổi mà!
…
Trong khi Hứa Ngụy Phàm đang làm việc thì Linh An ở nhà ngủ một giấc ngon lành. Hôm nay cô không phải học buổi sáng, nên ngủ một mạch đến chín giờ sáng mới dậy.
Linh An kiếm cái gì lót dạ, rồi đem bài vở ra xem lại.
Tầm mười một giờ, Hứa Ngụy Phàm nghỉ ngơi, ăn cơm trưa. Hắn tranh thủ gọi video cho Linh An, nói bản thân nhớ cô rất nhiều.
Cô cười phì, rõ ràng hai người vừa gặp nhau tối hôm qua, hắn nhớ cái gì chứ?
“Bảo bối, hôn tôi một cái đi.” Hắn nói.
Linh An thật sự không nhịn nổi, bật cười thành tiếng. Hôn nhau qua màn hình điện thoại sao? Hứa Ngụy Phàm cũng trẻ con quá rồi.
“Buổi tối về sẽ hôn chú!” Cô hứa chắc nịch.
Hắn không chịu, vòi vĩnh cho bằng được. Linh An hết cách đành phải làm theo ý hắn, thật ấu trĩ chết được!
“Được chưa? Chú mau ăn trưa đi, ăn thật nhiều đấy nhé!”
Linh An cũng phải tranh thủ ăn cơm rồi sửa soạn đồ để đi học nữa.
Buổi chiều học hai tiết Văn trên giảng đường, cô buồn ngủ ríu mắt. Chuyện cái đêm ở khách sạn cùng Hứa Ngụy Phàm, Linh An sớm đã kể cho Đan Nhiên nghe rồi. Cô ấy rất ủng hộ mối quan hệ của cô và hắn.
Đang ngồi học, thi thoảng điện thoại của Linh An lại rung lên, là Hứa Ngụy Phàm gửi tin nhắn cho cô. Hắn cũng không viết gì nhiều, có khi chỉ gửi một icon trái tim đơn giản. Linh An đọc tin nhắn thì cười tít mắt, còn phải công nhận Hứa Ngụy Phàm là vị chủ tịch rảnh rỗi nhất mà cô biết.
Chính xác thì hắn bận tối mắt tối mũi đấy chứ, công việc chất cao như núi, nhưng vẫn tranh thủ từng chút thời gian dành riêng cho cô gái nhỏ.
“Là ai trước kia tuyên bố không yêu mấy ông chú già hả?” Đan Nhiên được dịp chọc cô.
Linh An cười tươi để chữa ngượng. Ai mà biết được! Ông bà ta nói “nói trước bước không qua” cấm có sai mà.
“Hì, cậu cứ xem như tớ chưa nói gì đi. Nhưng mà Đan Nhiên này, cậu với Tống Thiên Minh thế nào rồi?”
Đan Nhiên thoáng trầm ngâm, hai hàng mi rủ xuống buồn rười rượi. Cô ấy và Thiên Minh chẳng đến đâu cả. Có lẽ Đan Nhiên cũng sắp bỏ cuộc rồi.
“Đan Nhiên, cậu sao thế. Người ta bắt nạt cậu hả? Nói cho tớ biết, tớ đòi công bằng cho cậu.”
“Không phải. Tớ ổn mà.”
Đan Nhiên luôn mạnh mẽ như vậy, khi có chuyện gì buồn thì đều để trong lòng, không bao giờ than thở với ai. Linh An nắm lấy tay cô ấy, an ủi:
“Đừng buồn. Đan Nhiên, cậu còn có tớ mà.”
Đan Nhiên bật cười, còn quên mất đang ngồi trong lớp học mà không chú ý hình tượng. Cũng may giảng viên mắt nhắm mắt mở, bỏ qua cho cô ấy một lần.
Dẫu sao cũng là con gái Tôn Bách Thần, cho qua được thì cứ cho qua thôi!
“Hôm nay tự nhiên cậu chững chạc thế. Đúng là có người yêu nên khác hẳn.” Đan Nhiên lại tiếp tục chọc ghẹo Linh An khiến cô thẹn đỏ cả mặt.
Chiều nay được về sớm, hai cô gái hẹn Trạch Thiên và Thư Kỳ đi ăn kem. Họ đợi nhau ở cổng, nào ngờ vừa mới ra thì Hứa Ngụy Phàm cũng đến.
Linh An ngơ ngác nhìn hắn, rõ ràng cô đâu nói với người đàn ông này sẽ được về sớm, sao hắn biết mà đến đây chứ?
“Chào mấy đứa, hôm nay chúng ta lại gặp nhau rồi.” Lần này, Hứa Ngụy Phàm còn vui vẻ chào hỏi Lăng Trạch Thiên mới lạ chứ!1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.