Chương 23: Lưỡng lự
Võ Anh Thơ
08/10/2020
Vừa nghe cái tên "Tôn Duy" thì Đỗ Như chậm rãi quay qua, cách chỗ cô đứng không xa xuất hiện bóng dáng anh vừa đi vừa nói chuyện với đồng nghiệp. Cả hai bàn việc gì đấy trông rất hào hứng. Quan sát nụ cười của Tôn Duy, cái nhìn từ Đỗ Như lại trở nên trống rỗng vô định rồi tiếp đến, hai mí mắt chùng xuống. Một nỗi buồn khó tả dấy lên trong lòng cô.
Kể từ sau buổi chiều cả hai chấm dứt hợp đồng ngoại tình, Đỗ Như chưa nói chuyện với Tôn Duy lần nào. Nguyên nhân là vì bao nhiêu biến cố đột nhiên ập đến khiến Đỗ Như hoang mang rối bời nhưng suy cho cùng, lý do chính cũng bởi cô không muốn thấy anh nữa, chàng trai đã làm tổn thương mình. Những lần vô tình chạm mặt nhau ở thang máy, thật sự Đỗ Như có hơi bối rối. Tuy vậy, cô lại cố ép bản thân phải tỏ ra bình thường, thậm chí lạnh nhạt với Tôn Duy. Đỗ Như ghét phải nghe những lời hỏi han quan tâm cũng như xin lỗi của anh khi tất cả điều ấy chỉ xuất phát từ lòng thương hại.
Chưa kể, giờ đây cả hai đã ở hai vị trí quá khác nhau và chính cái khoảng cách quá xa đó càng khiến cho bức tường ngăn cách giữa hai người nhiều hơn. Dù gì trước mắt, điều quan trọng nhất đối với Đỗ Như là vực dậy công ti Hoàng Hiệp còn những vấn đề khác, chẳng hạn tình cảm, cô không muốn đề cập lúc này.
Vẫn chưa rời mắt khỏi Tôn Duy và Đỗ Như sực nhớ ra câu nói kỳ quặc của lão giám đốc họ Nguyễn lúc sáng nay. Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu vì sao ông ta biết về Tôn Duy cũng như mối quan hệ đặc biệt giữa cô và anh. Chẳng những thế, Thái Bá còn cố tình lôi Tôn Duy vào, hệt kiểu muốn đe doạ cô. Đỗ Như hiểu, nếu muốn biết mọi ẩn số mình đang thắc mắc thì chỉ còn cách đi gặp trực tiếp lão giám đốc cáo già khó ưa ấy, điều đó đồng nghĩa là...
- Chào giám đốc.
Một giọng chào khá lớn cắt ngang dòng suy nghĩ sắp hình thành của Đỗ Như. Cô nhìn về phía đối diện, hoá ra là anh chàng nhân viên ban nãy nói chuyện với Tôn Duy. Hiển nhiên, Tôn Duy cũng đang đứng bên cạnh và nhìn Đỗ Như. Rất nhanh, anh cúi đầu: "Chào giám đốc". Hẳn, hai lần trước bị Đỗ Như doạ sẽ kỷ luật nếu không cư xử đúng mực khi gặp cô nên lần này anh không dám lơ là trong việc chào hỏi. Nhìn mái đầu cúi thấp của Tôn Duy trong vài giây, Đỗ Như chậm rãi phát ra âm thanh "Ừm", sau đó cô bước đi ngang qua hai người nhân viên.
Khi biết Đỗ Như đã rời khỏi, bấy giờ Tôn Duy mới từ từ dựng người thẳng dậy. Vẫn thế, gương mặt cô cứ lạnh lùng không chút tình cảm, vẻ như mỗi lần gặp anh cô đều mất hết cảm xúc. Đứng tần ngần vài phút, Tôn Duy nghe đồng nghiệp giục trở về phòng làm việc. Trước khi quay lưng, anh còn dõi theo bóng dáng vững vàng của Đỗ Như đang đi xa dần.
Đến khúc ngoặc hành lang, Đỗ Như liền dừng lại. Chẳng hiểu sao, trái tim lại đập mạnh. Dẫu không còn như trước nhưng mỗi lần thấy Tôn Duy nhìn mình là cô lại hồi hộp và có chút bối rối. Lẽ nào trái tim vẫn không thể nghe theo lý trí? Đặt hai tay lên thanh vịn hành lang, Đỗ Như nhắm mắt hít sâu, lấy lại tâm trạng bình thường. Tự dưng lúc ấy bên tai cô văng vẳng một câu nói xa xăm.
"Sống, phải lo toan nhiều thứ. Đôi khi ta cần nhún nhường chịu đựng để không phải mất đi miếng cơm manh áo."
Mở mắt ra, Đỗ Như bất giác mỉm cười. Thật kỳ lạ. Cứ hễ vào những lúc khó khăn nhất thì những lời nói của người đó lại xuất hiện trong cô. Nó như ngọn lửa sưởi ấm đồng thời dẫn dắt cô đi về phía trước không chút sợ hãi.
Chiều, vừa bước ra khỏi phòng của kế toán trưởng thì Tôn Duy lại bất ngờ chạm mặt Đỗ Như đang đi ngược xuống. Không quá lúng túng như hai lần trước nhưng vẫn có một chút bối rối nên anh làm hành động cúi chào như cái máy. Lúc nói xong ba từ "Chào giám đốc" thì Tôn Duy bất giác nhận ra màn chào hỏi này thật ngớ ngẩn làm sao. Vẻ như lúc nào gặp Đỗ Như, anh cũng chỉ làm có mỗi chuyện cúi đầu còn miệng phát ra đúng duy nhất một câu không khác đi. Hẳn, anh không biết nên nói gì khác. Bản thân rất muốn xin lỗi Đỗ Như nhưng anh lại sợ cô tiếp tục đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng rồi sau đó bảo mình hãy xem lại phép tắc trong công ti. Chưa bao giờ, anh khó xử như vậy khi đứng trước mặt cô gái đó.
- Chú cúi chào như thế mà không thấy mỏi cổ à?
Câu hỏi có phần nhẹ nhàng hơn từ phía Đỗ Như khiến Tôn Duy trong thoáng chốc ngạc nhiên. Chậm rãi ngước nhìn, anh thấy gương mặt đáng yêu ấy không còn lạnh lùng hay nghiêm nghị nữa mà có một chút dịu dàng thoáng qua. Đứng thẳng người lên, anh cười gượng gạo thay cho lời đáp.
- Chú chuẩn bị về nhà? - Chất giọng Đỗ Như vẫn không đổi.
- À... vâng. - Tôn Duy nói lóng ngóng - Còn giám đốc?
Dứt lời, Tôn Duy chợt bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của Đỗ Như hướng về mình. Anh không biết phải miêu tả ánh mắt cô vào lúc ấy như thế nào. Trống rỗng. Vô định. Chất chứa những suy nghĩ miên man. Và pha chút buồn bã. Nhưng Đỗ Như đã khỏa lấp những điều này thật nhanh chóng, đến nỗi Tôn Duy còn chưa kịp hiểu ý nghĩa đằng sau chúng là gì.
- Tôi phải đi gặp đối tác để bàn về khoản nợ của công ti Hoàng Hiệp.
- Vậy, giám đốc đi cẩn thận.
Lặng thinh vài giây, Đỗ Như khẽ gật đầu rồi chậm rãi cất bước. Dẫu thái độ của Đỗ Như đã thân thiện hơn so với những lần trước nhưng kỳ lạ thay, lòng Tôn Duy vẫn thấy hụt hẫng. Chỉ là anh hy vọng, cô sẽ nói với mình nhiều hơn và không phải bằng những câu liên quan đến công việc hay mang tính chất xã giao nhạt nhẽo giống nãy giờ. Thiết nghĩ, khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa. Với tâm trạng chán nản, Tôn Duy lê từng bước nặng nhọc trở về phòng làm việc.
Về phía Đỗ Như, vừa đi xuống từng bậc thang cô vừa nhớ lại cảnh nói chuyện vừa rồi với Tôn Duy. Trông cảnh anh cứ liên tục cúi đầu chào mình, cô cảm giác không thoải mái. Dẫu hiểu rõ đó là phép tắc của nhân viên đối với giám đốc nhưng cô thật sự không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn. Lòng chưa thể nguôi ngoai được ấy vậy Đỗ Như vẫn mềm lòng thay đổi gương mặt lạnh lùng bằng sự nhẹ nhàng. Thậm chí lúc nghe Tôn Duy hỏi, Đỗ Như đã định nói ra mình đi gặp lão giám đốc xấu xa Nguyễn Thái Bá để bàn việc. Nhưng chẳng hiểu sao một sức mạnh nào đấy đã giữ cô lại. Đúng hơn rằng, cô giám đốc trẻ tuổi này chợt nhớ ra, bản thân đâu là gì trong lòng Tôn Duy. Phải! Đối với anh, Phan Ngọc Thuỳ mới thật sự quan trọng nhất.
Chuông điện thoại reo. Đỗ Như lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình cháy sáng. Ba từ "Nguyễn Thái Bá" hiện rõ dưới ánh đèn nhấp nháy liên tục. Cô nhắm mắt cắn môi vì lão già dịch đó chắc chắn gọi đến để hỏi mình về buổi gặp mặt riêng tối nay. Lưỡng lự vài giây, Đỗ Như đành phải bắt máy. Vừa nghe chất giọng thân thiện nhưng mang đầy sự dò xét khó ưa từ Thái Bá là cô bức bối đến nỗi muốn hét vào tai ông ta vài câu cho bõ ghét:
- Chào giám đốc Đỗ, cô suy nghĩ thế nào về lời mời của tôi sáng nay?
Kìm chế cơn giận trong lòng, Đỗ Như cố phát âm cho lịch sự nhã nhặn:
- Tôi đang đến khách sạn Thống Nhất để gặp Nguyễn giám đốc đây.
- Tốt lắm. Tôi chờ giám đốc Đỗ.
Trước khi cúp máy, Đỗ Như còn kịp nghe có âm thanh cười khẽ. Cô đoán lão già Nguyễn Thái Bá đang khoái trá lắm. Thật ra, cô đã đoán được phần nào mưu đồ đen tối của ông ta. Siết chặt điện thoại, ánh mắt Đỗ Như trở nên lạnh băng. Khẽ khàng, cô lấy trong túi áo ra một vật: con dao rọc giấy... Chí ít, cái vật này cũng sẽ bảo vệ cô nếu có chuyện không may xảy ra.
Đứng tần ngần vài phút, Đỗ Như tiếp tục bước xuống những bậc thang. Ra bên ngoài cửa công ti, cô thấy tài xế riêng đứng chờ mình tự lúc nào. Lòng cô vẫn đắn đo rất nhiều dù vậy bản thân không cho phép mình lùi bước. Hít sâu một hơi, Đỗ Như đi nhanh về phía chiếc xe hơi đang đỗ và người tài xế mở sẵn cửa. Ngồi trong xe, Đỗ Như nhìn toà nhà lớn đồ sộ Hoàng Hiệp. Trông nó thật uy quyền dưới cái nắng chiều sắp tắt. Hai chữ "Hoàng Hiệp" tuy rất ngắn nhưng chứa đựng trong đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ cô. Chẳng những thế, nó còn đang nuôi sống hàng ngàn người khác. Vì vậy nhất định, cô sẽ không để Hoàng Hiệp sụp đổ.
... Bước vào phòng làm việc với dáng vẻ chán chường, Tôn Duy thấy ngay một nhóm đồng nghiệp đang ngồi tụ lại một chỗ bàn chuyện gì rất hào hứng, đến nỗi không khí sôi nổi bao trùm cả căn phòng trước đó vài phút vẫn còn rất tĩnh lặng. Đồng hồ treo tường điểm đúng năm giờ, tan việc rồi, thảo nào mọi người mới rảnh rỗi như vậy. Vốn chẳng hứng thú gì với mấy trò bàn luận, thường vấn đề xoay quanh vẫn chỉ là nhậu nhẹt hoặc trận đấu bóng đá đoạt cup vô địch nào đó, nên Tôn Duy chẳng mấy để ý mà bước lại bàn làm việc. Anh cần hoàn thành vài thứ trước khi ra về. Tuy nhiên, kế hoạch ấy đã bị phá sản khi chàng trai này chợt nghe một đồng nghiệp trong nhóm nói khá rõ:
- Ban nãy tôi nghe trưởng phòng kinh doanh bảo, tối nay giám đốc của chúng ta sẽ đi gặp riêng Nguyễn giám đốc của công ti Bá Nghiệp. Có lẽ là về món tiền Hoàng Hiệp đã nợ. Chà, chuyện này thật không bình thường.
Hiển nhiên Tôn Duy nghe rất rõ sự tiết lộ đầy bất ngờ đó. Tức thì, anh ngừng việc đang làm và thoáng bất động. Đỗ Như gặp riêng Nguyễn Thái Bá? Câu nói ấy vừa lặp lại trong đầu là bỗng dưng lòng anh xuất hiện nỗi lo lắng kỳ lạ. Đối tác hai bên gặp nhau để bàn việc làm ăn vốn vẫn là chuyện hết sức bình thường nhưng vì sao anh lại lo lắng đến thế? Nguyên nhân bởi lẽ do hai từ "gặp riêng" kia. Điều đó có nghĩa, cuộc bàn chuyện sẽ chỉ có duy nhất Đỗ Như và lão giám đốc họ Nguyễn.
Tôn Duy biết rất rõ Nguyễn Thái Bá đốn mạt thế nào sau vụ phát hiện mối tình vụng trộm kinh tởm giữa ông ta và Ngọc Thuỳ, nay nghe Đỗ Như phải gặp riêng cái lão đáng khinh ấy thì hỏi sao anh không thấy lo được. Chẳng may, Nguyễn Thái Bá làm gì xấu xa với Đỗ Như thì thế nào? Chưa kể, Tôn Duy nhớ trước đây cô từng có những hành động lẫn lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp với Thái Bá, biết đâu ông ta nhân buổi gặp mặt riêng này "xử" cô?
- Có gì mà bất thường? Họ gặp bàn chuyện công ti thôi.
- Thế mới càng không bình thường. Nếu là chuyện công ti thì tại sao chỉ có mỗi giám đốc, đáng lý ra còn phải có thêm các trưởng phòng của Hoàng Hiệp. Đã vậy cả hai còn gặp riêng ở khách sạn Thống Nhất. Nói gì thì nói, giám đốc Đỗ còn quá trẻ lại xinh đẹp, cái đó cũng dễ hiểu.
- Cũng không loại trừ khả năng ấy. Tôi nghe người bên Bá Nghiệp nói, Nguyễn giám đốc hình như có nhiều tình nhân lắm, đều là gái đôi mươi.
Mải bàn luận khí thế mà nhóm nhân viên này không biết rằng, tất cả những suy đoán nãy giờ của họ đã vô tình gieo vào lòng Tôn Duy mầm mống của nỗi bất an. Đến nỗi chàng trai này dường như không còn biết mình đang làm gì, thứ tồn tại duy nhất lúc này chỉ là vô số hình ảnh về cuộc gặp mặt với những điều tồi tệ đang diễn ra ở khách sạn Thống Nhất. Chúng trở thành một mớ hỗn độn xoay vần trước mắt anh. Để rồi rất nhanh, Tôn Duy nhớ lại cuộc gặp vừa rồi với Đỗ Như, nhớ ánh mắt khác lạ của cô khi anh nói câu: "Giám đốc đi cẩn thận". Lúc ấy Tôn Duy quá hời hợt để nhận ra một điều mơ hồ ẩn hiện trong cái nhìn của cô. Dường như là... nỗi buồn cùng với sự sợ hãi! Đỗ Như đang cầu cứu!
Ngay lập tức, Tôn Duy liền rời khỏi phòng và chạy hối hả xuống bãi đỗ xe. Sau khi rời khỏi công ti, anh lái xe thật nhanh hướng đến khách sạn Thống Nhất.
Kể từ sau buổi chiều cả hai chấm dứt hợp đồng ngoại tình, Đỗ Như chưa nói chuyện với Tôn Duy lần nào. Nguyên nhân là vì bao nhiêu biến cố đột nhiên ập đến khiến Đỗ Như hoang mang rối bời nhưng suy cho cùng, lý do chính cũng bởi cô không muốn thấy anh nữa, chàng trai đã làm tổn thương mình. Những lần vô tình chạm mặt nhau ở thang máy, thật sự Đỗ Như có hơi bối rối. Tuy vậy, cô lại cố ép bản thân phải tỏ ra bình thường, thậm chí lạnh nhạt với Tôn Duy. Đỗ Như ghét phải nghe những lời hỏi han quan tâm cũng như xin lỗi của anh khi tất cả điều ấy chỉ xuất phát từ lòng thương hại.
Chưa kể, giờ đây cả hai đã ở hai vị trí quá khác nhau và chính cái khoảng cách quá xa đó càng khiến cho bức tường ngăn cách giữa hai người nhiều hơn. Dù gì trước mắt, điều quan trọng nhất đối với Đỗ Như là vực dậy công ti Hoàng Hiệp còn những vấn đề khác, chẳng hạn tình cảm, cô không muốn đề cập lúc này.
Vẫn chưa rời mắt khỏi Tôn Duy và Đỗ Như sực nhớ ra câu nói kỳ quặc của lão giám đốc họ Nguyễn lúc sáng nay. Đến bây giờ, cô vẫn không hiểu vì sao ông ta biết về Tôn Duy cũng như mối quan hệ đặc biệt giữa cô và anh. Chẳng những thế, Thái Bá còn cố tình lôi Tôn Duy vào, hệt kiểu muốn đe doạ cô. Đỗ Như hiểu, nếu muốn biết mọi ẩn số mình đang thắc mắc thì chỉ còn cách đi gặp trực tiếp lão giám đốc cáo già khó ưa ấy, điều đó đồng nghĩa là...
- Chào giám đốc.
Một giọng chào khá lớn cắt ngang dòng suy nghĩ sắp hình thành của Đỗ Như. Cô nhìn về phía đối diện, hoá ra là anh chàng nhân viên ban nãy nói chuyện với Tôn Duy. Hiển nhiên, Tôn Duy cũng đang đứng bên cạnh và nhìn Đỗ Như. Rất nhanh, anh cúi đầu: "Chào giám đốc". Hẳn, hai lần trước bị Đỗ Như doạ sẽ kỷ luật nếu không cư xử đúng mực khi gặp cô nên lần này anh không dám lơ là trong việc chào hỏi. Nhìn mái đầu cúi thấp của Tôn Duy trong vài giây, Đỗ Như chậm rãi phát ra âm thanh "Ừm", sau đó cô bước đi ngang qua hai người nhân viên.
Khi biết Đỗ Như đã rời khỏi, bấy giờ Tôn Duy mới từ từ dựng người thẳng dậy. Vẫn thế, gương mặt cô cứ lạnh lùng không chút tình cảm, vẻ như mỗi lần gặp anh cô đều mất hết cảm xúc. Đứng tần ngần vài phút, Tôn Duy nghe đồng nghiệp giục trở về phòng làm việc. Trước khi quay lưng, anh còn dõi theo bóng dáng vững vàng của Đỗ Như đang đi xa dần.
Đến khúc ngoặc hành lang, Đỗ Như liền dừng lại. Chẳng hiểu sao, trái tim lại đập mạnh. Dẫu không còn như trước nhưng mỗi lần thấy Tôn Duy nhìn mình là cô lại hồi hộp và có chút bối rối. Lẽ nào trái tim vẫn không thể nghe theo lý trí? Đặt hai tay lên thanh vịn hành lang, Đỗ Như nhắm mắt hít sâu, lấy lại tâm trạng bình thường. Tự dưng lúc ấy bên tai cô văng vẳng một câu nói xa xăm.
"Sống, phải lo toan nhiều thứ. Đôi khi ta cần nhún nhường chịu đựng để không phải mất đi miếng cơm manh áo."
Mở mắt ra, Đỗ Như bất giác mỉm cười. Thật kỳ lạ. Cứ hễ vào những lúc khó khăn nhất thì những lời nói của người đó lại xuất hiện trong cô. Nó như ngọn lửa sưởi ấm đồng thời dẫn dắt cô đi về phía trước không chút sợ hãi.
Chiều, vừa bước ra khỏi phòng của kế toán trưởng thì Tôn Duy lại bất ngờ chạm mặt Đỗ Như đang đi ngược xuống. Không quá lúng túng như hai lần trước nhưng vẫn có một chút bối rối nên anh làm hành động cúi chào như cái máy. Lúc nói xong ba từ "Chào giám đốc" thì Tôn Duy bất giác nhận ra màn chào hỏi này thật ngớ ngẩn làm sao. Vẻ như lúc nào gặp Đỗ Như, anh cũng chỉ làm có mỗi chuyện cúi đầu còn miệng phát ra đúng duy nhất một câu không khác đi. Hẳn, anh không biết nên nói gì khác. Bản thân rất muốn xin lỗi Đỗ Như nhưng anh lại sợ cô tiếp tục đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng rồi sau đó bảo mình hãy xem lại phép tắc trong công ti. Chưa bao giờ, anh khó xử như vậy khi đứng trước mặt cô gái đó.
- Chú cúi chào như thế mà không thấy mỏi cổ à?
Câu hỏi có phần nhẹ nhàng hơn từ phía Đỗ Như khiến Tôn Duy trong thoáng chốc ngạc nhiên. Chậm rãi ngước nhìn, anh thấy gương mặt đáng yêu ấy không còn lạnh lùng hay nghiêm nghị nữa mà có một chút dịu dàng thoáng qua. Đứng thẳng người lên, anh cười gượng gạo thay cho lời đáp.
- Chú chuẩn bị về nhà? - Chất giọng Đỗ Như vẫn không đổi.
- À... vâng. - Tôn Duy nói lóng ngóng - Còn giám đốc?
Dứt lời, Tôn Duy chợt bắt gặp cái nhìn kỳ lạ của Đỗ Như hướng về mình. Anh không biết phải miêu tả ánh mắt cô vào lúc ấy như thế nào. Trống rỗng. Vô định. Chất chứa những suy nghĩ miên man. Và pha chút buồn bã. Nhưng Đỗ Như đã khỏa lấp những điều này thật nhanh chóng, đến nỗi Tôn Duy còn chưa kịp hiểu ý nghĩa đằng sau chúng là gì.
- Tôi phải đi gặp đối tác để bàn về khoản nợ của công ti Hoàng Hiệp.
- Vậy, giám đốc đi cẩn thận.
Lặng thinh vài giây, Đỗ Như khẽ gật đầu rồi chậm rãi cất bước. Dẫu thái độ của Đỗ Như đã thân thiện hơn so với những lần trước nhưng kỳ lạ thay, lòng Tôn Duy vẫn thấy hụt hẫng. Chỉ là anh hy vọng, cô sẽ nói với mình nhiều hơn và không phải bằng những câu liên quan đến công việc hay mang tính chất xã giao nhạt nhẽo giống nãy giờ. Thiết nghĩ, khoảng cách giữa hai người vẫn còn rất xa. Với tâm trạng chán nản, Tôn Duy lê từng bước nặng nhọc trở về phòng làm việc.
Về phía Đỗ Như, vừa đi xuống từng bậc thang cô vừa nhớ lại cảnh nói chuyện vừa rồi với Tôn Duy. Trông cảnh anh cứ liên tục cúi đầu chào mình, cô cảm giác không thoải mái. Dẫu hiểu rõ đó là phép tắc của nhân viên đối với giám đốc nhưng cô thật sự không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa hơn. Lòng chưa thể nguôi ngoai được ấy vậy Đỗ Như vẫn mềm lòng thay đổi gương mặt lạnh lùng bằng sự nhẹ nhàng. Thậm chí lúc nghe Tôn Duy hỏi, Đỗ Như đã định nói ra mình đi gặp lão giám đốc xấu xa Nguyễn Thái Bá để bàn việc. Nhưng chẳng hiểu sao một sức mạnh nào đấy đã giữ cô lại. Đúng hơn rằng, cô giám đốc trẻ tuổi này chợt nhớ ra, bản thân đâu là gì trong lòng Tôn Duy. Phải! Đối với anh, Phan Ngọc Thuỳ mới thật sự quan trọng nhất.
Chuông điện thoại reo. Đỗ Như lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình cháy sáng. Ba từ "Nguyễn Thái Bá" hiện rõ dưới ánh đèn nhấp nháy liên tục. Cô nhắm mắt cắn môi vì lão già dịch đó chắc chắn gọi đến để hỏi mình về buổi gặp mặt riêng tối nay. Lưỡng lự vài giây, Đỗ Như đành phải bắt máy. Vừa nghe chất giọng thân thiện nhưng mang đầy sự dò xét khó ưa từ Thái Bá là cô bức bối đến nỗi muốn hét vào tai ông ta vài câu cho bõ ghét:
- Chào giám đốc Đỗ, cô suy nghĩ thế nào về lời mời của tôi sáng nay?
Kìm chế cơn giận trong lòng, Đỗ Như cố phát âm cho lịch sự nhã nhặn:
- Tôi đang đến khách sạn Thống Nhất để gặp Nguyễn giám đốc đây.
- Tốt lắm. Tôi chờ giám đốc Đỗ.
Trước khi cúp máy, Đỗ Như còn kịp nghe có âm thanh cười khẽ. Cô đoán lão già Nguyễn Thái Bá đang khoái trá lắm. Thật ra, cô đã đoán được phần nào mưu đồ đen tối của ông ta. Siết chặt điện thoại, ánh mắt Đỗ Như trở nên lạnh băng. Khẽ khàng, cô lấy trong túi áo ra một vật: con dao rọc giấy... Chí ít, cái vật này cũng sẽ bảo vệ cô nếu có chuyện không may xảy ra.
Đứng tần ngần vài phút, Đỗ Như tiếp tục bước xuống những bậc thang. Ra bên ngoài cửa công ti, cô thấy tài xế riêng đứng chờ mình tự lúc nào. Lòng cô vẫn đắn đo rất nhiều dù vậy bản thân không cho phép mình lùi bước. Hít sâu một hơi, Đỗ Như đi nhanh về phía chiếc xe hơi đang đỗ và người tài xế mở sẵn cửa. Ngồi trong xe, Đỗ Như nhìn toà nhà lớn đồ sộ Hoàng Hiệp. Trông nó thật uy quyền dưới cái nắng chiều sắp tắt. Hai chữ "Hoàng Hiệp" tuy rất ngắn nhưng chứa đựng trong đó là tâm huyết cả đời của bố mẹ cô. Chẳng những thế, nó còn đang nuôi sống hàng ngàn người khác. Vì vậy nhất định, cô sẽ không để Hoàng Hiệp sụp đổ.
... Bước vào phòng làm việc với dáng vẻ chán chường, Tôn Duy thấy ngay một nhóm đồng nghiệp đang ngồi tụ lại một chỗ bàn chuyện gì rất hào hứng, đến nỗi không khí sôi nổi bao trùm cả căn phòng trước đó vài phút vẫn còn rất tĩnh lặng. Đồng hồ treo tường điểm đúng năm giờ, tan việc rồi, thảo nào mọi người mới rảnh rỗi như vậy. Vốn chẳng hứng thú gì với mấy trò bàn luận, thường vấn đề xoay quanh vẫn chỉ là nhậu nhẹt hoặc trận đấu bóng đá đoạt cup vô địch nào đó, nên Tôn Duy chẳng mấy để ý mà bước lại bàn làm việc. Anh cần hoàn thành vài thứ trước khi ra về. Tuy nhiên, kế hoạch ấy đã bị phá sản khi chàng trai này chợt nghe một đồng nghiệp trong nhóm nói khá rõ:
- Ban nãy tôi nghe trưởng phòng kinh doanh bảo, tối nay giám đốc của chúng ta sẽ đi gặp riêng Nguyễn giám đốc của công ti Bá Nghiệp. Có lẽ là về món tiền Hoàng Hiệp đã nợ. Chà, chuyện này thật không bình thường.
Hiển nhiên Tôn Duy nghe rất rõ sự tiết lộ đầy bất ngờ đó. Tức thì, anh ngừng việc đang làm và thoáng bất động. Đỗ Như gặp riêng Nguyễn Thái Bá? Câu nói ấy vừa lặp lại trong đầu là bỗng dưng lòng anh xuất hiện nỗi lo lắng kỳ lạ. Đối tác hai bên gặp nhau để bàn việc làm ăn vốn vẫn là chuyện hết sức bình thường nhưng vì sao anh lại lo lắng đến thế? Nguyên nhân bởi lẽ do hai từ "gặp riêng" kia. Điều đó có nghĩa, cuộc bàn chuyện sẽ chỉ có duy nhất Đỗ Như và lão giám đốc họ Nguyễn.
Tôn Duy biết rất rõ Nguyễn Thái Bá đốn mạt thế nào sau vụ phát hiện mối tình vụng trộm kinh tởm giữa ông ta và Ngọc Thuỳ, nay nghe Đỗ Như phải gặp riêng cái lão đáng khinh ấy thì hỏi sao anh không thấy lo được. Chẳng may, Nguyễn Thái Bá làm gì xấu xa với Đỗ Như thì thế nào? Chưa kể, Tôn Duy nhớ trước đây cô từng có những hành động lẫn lời lẽ chẳng mấy tốt đẹp với Thái Bá, biết đâu ông ta nhân buổi gặp mặt riêng này "xử" cô?
- Có gì mà bất thường? Họ gặp bàn chuyện công ti thôi.
- Thế mới càng không bình thường. Nếu là chuyện công ti thì tại sao chỉ có mỗi giám đốc, đáng lý ra còn phải có thêm các trưởng phòng của Hoàng Hiệp. Đã vậy cả hai còn gặp riêng ở khách sạn Thống Nhất. Nói gì thì nói, giám đốc Đỗ còn quá trẻ lại xinh đẹp, cái đó cũng dễ hiểu.
- Cũng không loại trừ khả năng ấy. Tôi nghe người bên Bá Nghiệp nói, Nguyễn giám đốc hình như có nhiều tình nhân lắm, đều là gái đôi mươi.
Mải bàn luận khí thế mà nhóm nhân viên này không biết rằng, tất cả những suy đoán nãy giờ của họ đã vô tình gieo vào lòng Tôn Duy mầm mống của nỗi bất an. Đến nỗi chàng trai này dường như không còn biết mình đang làm gì, thứ tồn tại duy nhất lúc này chỉ là vô số hình ảnh về cuộc gặp mặt với những điều tồi tệ đang diễn ra ở khách sạn Thống Nhất. Chúng trở thành một mớ hỗn độn xoay vần trước mắt anh. Để rồi rất nhanh, Tôn Duy nhớ lại cuộc gặp vừa rồi với Đỗ Như, nhớ ánh mắt khác lạ của cô khi anh nói câu: "Giám đốc đi cẩn thận". Lúc ấy Tôn Duy quá hời hợt để nhận ra một điều mơ hồ ẩn hiện trong cái nhìn của cô. Dường như là... nỗi buồn cùng với sự sợ hãi! Đỗ Như đang cầu cứu!
Ngay lập tức, Tôn Duy liền rời khỏi phòng và chạy hối hả xuống bãi đỗ xe. Sau khi rời khỏi công ti, anh lái xe thật nhanh hướng đến khách sạn Thống Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.