Chú Là Người Tôi Yêu

Chương 18

Thanh Nhàn

20/11/2022

Một tuần sau. -Sếp chờ tôi tí, tôi ra ngay đây. Tắt điện thoại, tôi đeo ba lô theo, về có 3 ngày nên không mang theo nhiều đồ nên bấy nhiêu là đủ. Xong xuôi tôi chạy ra ngoài. Đi sớm nên bà Tư chưa dậy cũng may lúc tối tôi báo bà trước rồi nên giờ chỉ việc đi. Bước ra ngoài tôi thấy sếp đang đứng bấm điện thoại còn thêm một người khác, chắc là tài xế ngồi trong xe. Tôi chạy tới: -Chào chú, đi sớm quá làm tôi lỡ mất giấc ngủ. -Lên xe đi, đến sớm tôi bàn công chuyện dưới đó nữa. -Dạ. Đang định mở cửa ngồi phía ghế phụ thì nghe tiếng chú nói: -Xuống đây ngồi đi. -Tôi ngồi trên này được mà chú. Tôi thấy chú không nói gì mà nhíu mày lại nên tôi mở cửa sau bước vào ngồi bên cạnh chú. Dậy sớm quá nên tôi muốn ngủ thêm, tôi không để ý tới chú nữa mà gục bên cửa kính ngủ. Từ trên đây về tới huyện tôi tầm 3 giờ đồng hồ nên giờ tôi tranh thủ ngủ, còn chú bên cạnh tôi thấy vẫn cắm cúi vào cái điện thoại nên tôi mặc kệ nhắm mắt ngủ. Phía Minh Quân, xưa giờ anh không dẫn ai theo lúc đi công tác, nhưng không hiểu sao muốn đưa cô bé này đi cùng, cũng may lần này có dự án dưới nhà cô bé ấy, nên có lý do đưa cô bé ấy theo cùng, nhìn cô bé ngủ trông thật đáng yêu, còn lúc tỉnh cứ thích cãi anh, thấy cô bé ngủ ngon lành mà đầu thì cứ lắc lư chắc sẽ không thoải mái nên anh ngồi sát lại đỡ lấy đầu đặt lên vai mình. Anh tài xế nhìn gương thấy sếp như thế anh mỉm cười nghĩ. -Đi theo sếp mấy năm rồi nay mới thấy sếp mỉm cười một mình như thế, với trong cô bé đó cũng hợp với sếp mình. Trị được bệnh khó tính của sếp. Anh làm quả này cho hai người đến với nhau, đúng lúc xe đang rẽ phải anh đánh lái qua bên làm xe nghiêng về phía sếp. Người Yến Nhi nghiêng qua té vào lòng Minh Quân, anh giữ người Yến Nhi lại, người gì ngủ như heo, thế này mà cũng không tỉnh, anh lắc đầu chịu thua mà. Còn anh tài xế nhìn thấy vậy, anh mỉm cười, thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hành động đó của Minh Quân thì đoán biết ngay sếp thích cô bé này mà. Minh Quân biết ý đồ của tài xế, anh nhìn lên lườm cậu ta, nhưng mà không sao? Không biết sao anh có cảm tình với cô bé này rồi. Tầm 2 tiếng sau. Còn một tiếng nữa mới tới Huyện M’drak anh kêu tài xế dừng lại để ăn sáng, anh lay người cô bé dậy. Tôi đang ngủ thì thấy ai lay người mình thì mở mắt ra thì thấy đầu tôi đang đặt lên đùi của chú, có chuyện gì đây, rõ ràng lúc sáng tôi để đầu ngay cửa mà sao giờ thế này, tôi ngồi thẳng dậy. -Sao tôi lại nằm trên đùi chú?Có phải chú.. Minh Quân nghe cô bé nói thế thì bảo. -Do cô, giờ đổ thừa tôi à ? Người gì ngủ như heo, vào xe không thắt được dây an toàn thì lăn ra ngủ mất.Tôi có ý tốt làm gối lót đầu cho không những không cảm ơn mà quay ra trách sao, xuống xe ăn sáng đi. Tôi nghe vậy thì nhận ra mình thật vô ý, nhưng vẫn cố cãi lại. -Ơ chú này, tôi làm gì chú đâu, chú cơ hội thì có á. -Thôi tôi không nói với cô nữa. Anh tài xế thấy thế nên lên tiếng: -Vô ăn đi sếp, em dậy sớm lái xe đói quá. Tôi trả lời: -Dạ, em cũng đói lắm luôn. Vào quán ăn tôi gọi mỗi người một tô, trong lúc chờ đợi tôi đi nhà vệ sinh rồi rửa mặt cho tỉnh táo, hể cứ lên xe là tôi ngủ không biết trời đất gì.Cứ nghĩ suốt chặn đường mà tôi ngủ ngon lành trên đùi chú thật là xấu hổ chết đi được. Đứng một lúc trong nhà vệ sinh thì tôi mới bước ra, nhìn trên bàn thấy đũa muỗng đã bày ra trước mặt tôi rồi, chắc anh tài xe làm đây mà, bà chủ bê 3 tô phở ra. Tôi định lấy ớt mắm chan vô nhưng không ngờ chú lại nhanh tay nêm thìa ớt, mắm cho tôi thậm chí còn vắt chanh nữa, có lẽ chú ấy để ý tôi ăn khi ở nhà bà Tư đây mà, nhưng sao lại quan tâm tôi từ việc nhỏ nhặt này, trông chú cũng ga lăng ý chứ. -Chú ăn đi, để tôi làm được mà. -Ăn đi, sẳn tay tôi làm cho cô luôn đấy. -Cảm ơn sếp. Anh tài xế thấy thế cười mỉm, tôi thấy vậy nên lo ăn rồi còn lên đường, tôi sắp được gặp mẹ tôi rồi, nghĩ đến đây tôi vui quá luôn. Ăn xong chúng tôi lại tiếp tục lên đường, lần này tôi không buồn ngủ nữa mà ngồi ngắm ngoài cảnh thì điện thoại reo lên. Cầm điện thoại ra , biết ngay là mẹ tôi gọi, tôi đã báo trước với bà rồi. -Con nghe mẹ ạ. -Tới đâu rồi con gái. -Dạ, tầm 1 tiếng tới nhà rồi mẹ ạ. -Vậy hả? Vậy giờ mẹ tranh thủ làm gà bóp gỏi nha. -Dạ. Con tắt máy nha mẹ. -Uh. Cất điện thoại vào túi, tôi quay qua nói với chú: -Công việc gần nhà tôi, hay chú về nhà tôi luôn nha, mẹ tôi đang làm gà đãi hai người đó. -Cô đi công việc hay đi ăn. Tôi ngập ngừng trả lời: -Thì trưa cũng phải ăn mà sếp, công việc mai mới bàn mà. -Mai bàn thì làm sao? Cũng phải lo chuẩn bị trước chứ. -Thì tôi chuẩn bị hết rồi, không thì chú ra khách sạn mà nghỉ thả tôi về nhà mẹ tôi, có việc thì tôi theo chú. -Cô nghĩ tôi đưa cô theo là để cô về nhà hả? -Sao chú nhỏ nhen quá vậy? Mai mới có công việc mà chú lại nói thế. -Vậy thôi được, cô đã có ý đó thì về nhà cô một chuyến được chưa. Tôi lườm chú ấy nói: -Vâng. 1 tiếng sau, xe đã tới nhà tôi , bước vô nhà, tôi ôm lấy mẹ mà nói: -Con gái của mẹ về rồi đây. Con nhớ mẹ quá đi. -Vào nhà nghỉ ngơi đi, đi đường xa mệt rồi. Minh Quân cất tiếng nói: -Chào cô. -Cậu sếp của con gái tôi phải không? Mời cậu vô uống nước ngơi tí. -Vâng, cảm ơn cô. Tôi kệ chú ấy với mẹ nói chuyện ở phòng khách, tôi đeo balo vào phòng tôi, ngả lưng xuống giường. Phía bên này Minh Quân hỏi: -Gia đình cô khỏe chứ ạ ? -À. Khỏe cháu, Yến Nhi đi học xa nhà mấy năm nay còn cô với một đứa em vừa thi tốt nghiệp xong. -Mà chú đâu cô. -Yến Nhi không nói gì với cháu à, chả là ba nó lấy vợ sau khi nó còn nhỏ rồi, ba mẹ con cô cơm áo nuôi nhau đến được bây giờ. -Cháu xin lỗi, Yến Nhi không nói gì hết. -Uh, trông nó thế thôi, chứ con người nó lương thiện, có chút ngang bướng, nó làm ở đó có chuyện gì bảo ban nó giúp cô nha. Minh Quân mỉm cười: -Có chút đấy cô, nhưng mà không sao cháu trị được. -Uh, mà cháu xuống rữa mặt đi, rồi lên ăn cơm, nhà cô không có gì chỉ có mấy con gà thả vườn, cô làm gỏi gà. -Không sao đâu, món gì cháu cũng ăn được. -Cô tưởng cháu ở thành phố không quen ăn những món ở nông thôn. -Cháu cũng hay đi công tác nên mấy món này cháu không lạ đâu. -Uh. Cháu đi rửa mặt đi, mà gọi cậu thanh niên kia vào luôn. -Vâng cô. Anh đứng dậy đi ra sau nhà, không nghĩ nhà chỉ có ba mẹ con sống một mình mà xây được ngôi nhà thế này, lo cho con cái, anh khâm phục người mẹ như thế. Như vậy anh lại cảm thấy thương cho cô bé ấy. Anh rửa mặt xong bước lên phòng bếp thì gặp cậu thanh niên nhỏ tuổi, đây chắc là em trai Yến Nhi. Tuấn thấy người con trai ở sau, nhìn ăn mặc đẹp đẽ thế này, mà nghe làm sếp nữa, nếu là anh rể thích biết mấy, mà nhìn anh ta nghiêm nghị thấy khó gần. Tuấn đi tới hỏi: -Chào anh ạ. -Uhm. Em mới về sao? Lúc tôi đến không thấy. -Dạ, em mới đi qua nhà bạn về ạ. -Uhm. -Anh vào nhà chơi đi, mà chị Hai em đâu ạ. Minh Quân lúc này cũng ngó nghiêng từ lúc bước vào nhà là không thấy cô bé đó nữa. Nên anh trả lời: -Tôi cũng không biết, vào nhà không thấy nãy giờ. -Ui. Em biết rồi, chắc trong phòng ngủ đấy, chị ấy như con heo lúc nào về cũng trong phòng ngủ hoài, kiểu thế ma nó lấy. Yến Nhi vừa bước ra nghe em trai kể tội, cô đi đến véo vào tai Tuấn. -Á…..á… đau, đau quá hai ơi bỏ tai em ra đi. -Tranh thủ kể xấu chị phải không? -Thì chị bỏ tay ra đi. Tôi bỏ tai Tuấn ra, cu cậu chạy ra sau lưng sếp Minh Quân trốn mà nói. -Em nói đúng còn gì nữa, chị ngủ như heo..ha..ha.. Tôi nghe Tuấn nói làm tôi tức điên định lấy chổi rượt theo nó, nhưng mà lúc này nghe chú lên tiếng: -Em nó nói đúng rồi còn gì, cô ngủ như heo mà. Hết thằng em trai giờ tới chú lại nói thế tôi tức giận đỏ mặt phừng phừng. Thì mẹ tôi bước xuống nói: – Lấy thức ăn ra đĩa đi, ngồi đó mà cãi nhau à. Tôi nghe thế nên không đếm xỉa hai người đó nữa, lườm nguýt xong tôi vào bếp. Cũng may mẹ tôi bóp gỏi có cho ít ớt, mà không biết chú có ăn không? Tôi đứng dậy lấy ly nước đưa đến chỗ chú, đặt lên bàn rồi nói: -Có cay chú lấy mà uống, nãy tôi quên dặn mẹ chú không ăn cay được? Lúc này Tuấn chọc ghẹo: -Ghê nha quan tâm anh Quân ghê, sao không rót cho em nè. Tôi gõ đầu Tuấn. -Á… sao chị cốc đầu em. -Lo ăn đi nói nhiều quá. -Vâng. Mẹ tôi nói: -Hai đứa bây có ngồi im mà ăn không? Nhà có khách đấy, lớn rồi mà như con nít nhỉ? Ăn đi. Tôi nghe mẹ nói thế nên lủi thủi ăn không nói lời nào. Mặc dù anh không ăn được cay, nhưng thấy mẹ Yến Nhi nhiệt tình thế này, anh ráng ăn chắc không sao? Nhưng mà anh thấy hành động của Yến Nhi rót ly nước cho mình nên cũng vui ra mặt. Còn anh tài xế nhìn hành động sếp thế đoán Yến Nhi cũng thích sếp mình, vậy thì việc cả hai đến với nhau chỉ là sớm hay muộn mà thôi Chúng tôi ăn xong, mọi người lên hết phòng khách còn tôi với Tuấn dưới bếp. Tôi vừa dọn vừa hỏi Tuấn: -Thi tốt chứ em? Nhắm được bao nhiêu điểm không? -Dạ tốt chị Hai, may em cũng ôn mấy phần đó nên cũng chắc chắn á hai. -Uh. Cố lên nha. Tuấn lúc này hỏi: -Chị hai, sếp chị có người yêu chưa? Em thấy anh ấy được đấy, đẹp trai nhà giàu chị mà yêu thì sướng gì bằng. -Em nghỉ chị có vé à, một người như chú ấy, mình không với tới đâu, em chưa nghe câu trèo cao té đau à, nhưng nếu góc độ nào đó, tuy hơi lạnh lùng nhưng được cái tốt tính nếu mà yêu thì chị sợ chú ấy làm gì thích chị, mà thôi lo dọn dẹp đi, chị rửa đóng chén này rồi chị lên. -Dạ. Đang chán lại dĩa thì tôi trơn tay, làm rớt xuống. “xoảng” Thấy vậy tôi ngồi xuống nhặt, ôi thôi máu từ tay chảy ra. Mọi người nghe tiếng chạy xuống thì thấy tôi đang đứng nhìn, nhưng trên tay đang chảy máu. Tôi định mở vòi nước thì đã có một bàn tay khác cầm lấy tay bị đứt của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Là Người Tôi Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook