Chương 26
Ta Siêu Hố
23/12/2020
"Chàng ngồi trong sương phòng chờ ta một lát. Ta đi một chút rồi quay lại."
Có phòng có nhẫn, chỉ thiếu hoa. Chu Lam cảm thấy ba thứ phải đầy đủ mới có không khí, nàng bước nhanh ra khỏi Thực Hương cư, không chút để ý mấy lời bàn tán xì xào của mấy thực khách ngồi ở trong sảnh. Dù sao ngày chính chủ gả đến Trương gia rất cao điệu, không ít người có ấn tượng rất sâu với Diệp Khê.
Thời tiết se lạnh không còn nhiều hoa dại, Chu Lam tính toán kiếm mua một bó hoa cải của gia đình trồng rau. Vạt áo lụa tung bay theo từng nhịp bước nhanh, Chu Lam đi vào sâu trong con đường bụi đất, nàng ghé mắt nhìn thấy một tiểu hài tử mặc quần áo đầy mụn vá, cả người nho nhỏ cẩn thận tưới nước cho một bông hoa. Sắc hoa đỏ bừng khiến nàng không tự chủ thích thú bước chân đi đến.
"Tiểu bằng hữu, tưới hoa đâu?"
Tiểu nam hài giật mình co rúm người, rất giống như bản thân làm sai chuyện bị đại nhân bắt gặp.
Chu Lam đưa tay móc trong ngực ra một cái túi nhỏ, lấy ra một viên mạch nha, cười nhẹ.
"Đừng sợ, cô cô muốn dùng nó trao đổi bông hoa này có được không?"
Tiểu nam hài nhìn viên kẹo mạch nha, hầu hết vô thức nuốt nước miếng, ánh mắt vô thức biểu đạt sự khát khao nhưng đầu nhỏ vẫn khẽ lắc.
"Không thể. Kẹo ngon như vậy rất mắc tiền. Hoa hoa không đáng tiền. Cô cô muốn có thể hái ạ."
Chu Lam nhìn sâu vào trong đôi mắt to đơn thuần ấy, giống như muốn xuyên qua đó nhớ đến quá khứ. Nàng vươn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của tiểu nam hài.
"Những lời này là ai dạy cho con?"
Nam hài cảm giác được thiện ý và bàn tay ấm áp của nàng, tia phòng bị yếu ớt lập tức tan rã, rất ngoan ngoãn đáp.
"Là phụ thân dạy cho A Phúc."
"Còn mẫu thân của A Phúc?"
"Mẫu thân chỉ thích tỷ tỷ... mẫu thân không thích A Phúc."
Chu Lam biết điểm thì dừng, chỉ nhìn dáng vẻ và ánh mắt của tiểu nam hài, nàng đã hiểu rõ được phần nào hoàn cảnh của cậu bé.
"Tốt. Cám ơn hoa của A Phúc."
Giống như lần đầu tiên được đại nhân cảm ơn, tiểu nam hài luống cuống, đỏ bừng mặt nói.
"Không...không..." Chu Lam nhân cơ hội cầm viên kẹo tắc vào miệng cậu.
"Ngậm chặt nha. Không là rớt xuống sẽ bẩn."
Tiểu nam hài lần đầu tiên cảm giác được vị ngon ngọt đến như vậy, ánh mắt lập tức đỏ hoe, nhìn Chu Lam muốn nói gì nhưng miệng lại không dám động.
"Con rất tốt. Đây là lễ vật nhỏ cô cô tặng cho con." Chu Lam rất cẩn thận vén ống tay áo tiểu nam hài lên cột chắc hầu bao đựng kẹo cho cậu, nhìn vết bầm tím trên cánh tay gầy gò xương xẩu, ánh mắt nàng xẹt qua tia lạnh lẽo. Vết thương này là bị đại nhân thường xuyên véo mạnh gây ra.
"Xong rồi. Nhà cô cô còn nhiều bánh kẹo, đây là tiểu lễ vật dành riêng cho con, đừng để ai biết sao."
Tiểu nam hài nhìn nhìn ống tay áo, cảm giác được hầu bao kẹo quấn lấy mình, trong miệng lan tràn vị ngọt, thật giống như là đang nằm mơ vậy. Chưa có ai ngoài phụ thân đối xử tốt với cậu vậy, tiểu nam hài mếu mếu miệng, gật gật như giã.
"Ân...ân..."
Chu Lam xoa xoa đầu nhỏ của tiểu nam hài lần nữa tạm biệt, cầm bông hoa rồi xoay người đi.
Tiểu nam hài ngồi nhìn theo bóng lưng của Chu Lam cho đến khuất hẳn, không biết nghĩ đến cái gì, cậu bé lại chạy ra vào nhà kho, lục lọi sâu trong góc phòng, lấy ra vài hạt giống đen đen, sau đó lại chạy ra trước nhà, đào đào đất chôn kỹ hạt giống, cẩn thận tưới nước. Ánh mắt đen vụt sáng một bí mật vui vẻ.
Khi Chu Lam trở lại sương phòng, thức ăn đã được bưng lên vài đĩa, nàng khép cửa lại, ra vẻ thần bí đi đến trước mặt Trương gia công tử.
"Ngọc Quan, chàng nhìn xem."
Trương gia công tử lập tức được chứng kiến màn ảo thuật đơn giản của thời hiện đại, chỉ thấy Chu Lam cầm một chiếc khăn trắng rủ rủ, rõ ràng không hề có gì, nàng tiếp tục bảo y thổi nhẹ. Trương gia công tử tuy không hiểu nhưng rất nể mặt thổi nhẹ.
"Xoạt!"
Trương gia công tử lập tức trợn to mắt nhìn Chu Lam giở cái khăn ra, một bông hoa đỏ tươi ướt át lập tức xuất hiện trước mắt y.
"Tặng chàng."
Khuôn mặt của Trương gia công tử vẫn tràn ngập vẻ khó tin, y đưa tay cầm lấy bông hoa, cảm giác thật sự tươi sống chân thật.
"Sao nàng làm được?"
"Đây chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản thôi. Chàng xem." Chu Lam lại đưa hai bàn tay to trống không cho Trương gia công tử kiểm tra, sau đó nàng khẽ vuốt tóc y một cái rồi đưa lên miệng thổi. Lòng tay mở ra, hai chiếc nhẫn vàng đã nằm yên trong tay.
"Thật thần kỳ. Nương tử thật giỏi." Trương gia công tử lập tức nhìn nàng với ánh mắt không ngờ xen lẫn sùng bái.
Chu Lam đưa nắm tay che miệng ho nhẹ.
"Để ta đeo cho chàng."
----
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Khụ. Ta cũng không phải là quá giỏi. (^•^)V
Có phòng có nhẫn, chỉ thiếu hoa. Chu Lam cảm thấy ba thứ phải đầy đủ mới có không khí, nàng bước nhanh ra khỏi Thực Hương cư, không chút để ý mấy lời bàn tán xì xào của mấy thực khách ngồi ở trong sảnh. Dù sao ngày chính chủ gả đến Trương gia rất cao điệu, không ít người có ấn tượng rất sâu với Diệp Khê.
Thời tiết se lạnh không còn nhiều hoa dại, Chu Lam tính toán kiếm mua một bó hoa cải của gia đình trồng rau. Vạt áo lụa tung bay theo từng nhịp bước nhanh, Chu Lam đi vào sâu trong con đường bụi đất, nàng ghé mắt nhìn thấy một tiểu hài tử mặc quần áo đầy mụn vá, cả người nho nhỏ cẩn thận tưới nước cho một bông hoa. Sắc hoa đỏ bừng khiến nàng không tự chủ thích thú bước chân đi đến.
"Tiểu bằng hữu, tưới hoa đâu?"
Tiểu nam hài giật mình co rúm người, rất giống như bản thân làm sai chuyện bị đại nhân bắt gặp.
Chu Lam đưa tay móc trong ngực ra một cái túi nhỏ, lấy ra một viên mạch nha, cười nhẹ.
"Đừng sợ, cô cô muốn dùng nó trao đổi bông hoa này có được không?"
Tiểu nam hài nhìn viên kẹo mạch nha, hầu hết vô thức nuốt nước miếng, ánh mắt vô thức biểu đạt sự khát khao nhưng đầu nhỏ vẫn khẽ lắc.
"Không thể. Kẹo ngon như vậy rất mắc tiền. Hoa hoa không đáng tiền. Cô cô muốn có thể hái ạ."
Chu Lam nhìn sâu vào trong đôi mắt to đơn thuần ấy, giống như muốn xuyên qua đó nhớ đến quá khứ. Nàng vươn tay xoa nhẹ đầu nhỏ của tiểu nam hài.
"Những lời này là ai dạy cho con?"
Nam hài cảm giác được thiện ý và bàn tay ấm áp của nàng, tia phòng bị yếu ớt lập tức tan rã, rất ngoan ngoãn đáp.
"Là phụ thân dạy cho A Phúc."
"Còn mẫu thân của A Phúc?"
"Mẫu thân chỉ thích tỷ tỷ... mẫu thân không thích A Phúc."
Chu Lam biết điểm thì dừng, chỉ nhìn dáng vẻ và ánh mắt của tiểu nam hài, nàng đã hiểu rõ được phần nào hoàn cảnh của cậu bé.
"Tốt. Cám ơn hoa của A Phúc."
Giống như lần đầu tiên được đại nhân cảm ơn, tiểu nam hài luống cuống, đỏ bừng mặt nói.
"Không...không..." Chu Lam nhân cơ hội cầm viên kẹo tắc vào miệng cậu.
"Ngậm chặt nha. Không là rớt xuống sẽ bẩn."
Tiểu nam hài lần đầu tiên cảm giác được vị ngon ngọt đến như vậy, ánh mắt lập tức đỏ hoe, nhìn Chu Lam muốn nói gì nhưng miệng lại không dám động.
"Con rất tốt. Đây là lễ vật nhỏ cô cô tặng cho con." Chu Lam rất cẩn thận vén ống tay áo tiểu nam hài lên cột chắc hầu bao đựng kẹo cho cậu, nhìn vết bầm tím trên cánh tay gầy gò xương xẩu, ánh mắt nàng xẹt qua tia lạnh lẽo. Vết thương này là bị đại nhân thường xuyên véo mạnh gây ra.
"Xong rồi. Nhà cô cô còn nhiều bánh kẹo, đây là tiểu lễ vật dành riêng cho con, đừng để ai biết sao."
Tiểu nam hài nhìn nhìn ống tay áo, cảm giác được hầu bao kẹo quấn lấy mình, trong miệng lan tràn vị ngọt, thật giống như là đang nằm mơ vậy. Chưa có ai ngoài phụ thân đối xử tốt với cậu vậy, tiểu nam hài mếu mếu miệng, gật gật như giã.
"Ân...ân..."
Chu Lam xoa xoa đầu nhỏ của tiểu nam hài lần nữa tạm biệt, cầm bông hoa rồi xoay người đi.
Tiểu nam hài ngồi nhìn theo bóng lưng của Chu Lam cho đến khuất hẳn, không biết nghĩ đến cái gì, cậu bé lại chạy ra vào nhà kho, lục lọi sâu trong góc phòng, lấy ra vài hạt giống đen đen, sau đó lại chạy ra trước nhà, đào đào đất chôn kỹ hạt giống, cẩn thận tưới nước. Ánh mắt đen vụt sáng một bí mật vui vẻ.
Khi Chu Lam trở lại sương phòng, thức ăn đã được bưng lên vài đĩa, nàng khép cửa lại, ra vẻ thần bí đi đến trước mặt Trương gia công tử.
"Ngọc Quan, chàng nhìn xem."
Trương gia công tử lập tức được chứng kiến màn ảo thuật đơn giản của thời hiện đại, chỉ thấy Chu Lam cầm một chiếc khăn trắng rủ rủ, rõ ràng không hề có gì, nàng tiếp tục bảo y thổi nhẹ. Trương gia công tử tuy không hiểu nhưng rất nể mặt thổi nhẹ.
"Xoạt!"
Trương gia công tử lập tức trợn to mắt nhìn Chu Lam giở cái khăn ra, một bông hoa đỏ tươi ướt át lập tức xuất hiện trước mắt y.
"Tặng chàng."
Khuôn mặt của Trương gia công tử vẫn tràn ngập vẻ khó tin, y đưa tay cầm lấy bông hoa, cảm giác thật sự tươi sống chân thật.
"Sao nàng làm được?"
"Đây chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản thôi. Chàng xem." Chu Lam lại đưa hai bàn tay to trống không cho Trương gia công tử kiểm tra, sau đó nàng khẽ vuốt tóc y một cái rồi đưa lên miệng thổi. Lòng tay mở ra, hai chiếc nhẫn vàng đã nằm yên trong tay.
"Thật thần kỳ. Nương tử thật giỏi." Trương gia công tử lập tức nhìn nàng với ánh mắt không ngờ xen lẫn sùng bái.
Chu Lam đưa nắm tay che miệng ho nhẹ.
"Để ta đeo cho chàng."
----
Tiểu kịch trường:
Chu Lam: Khụ. Ta cũng không phải là quá giỏi. (^•^)V
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.