Chương 9
Ta Siêu Hố
20/12/2020
Nam viện.
Viện tử được bố trí tinh xảo và trang nhã trong tứ hợp viện của Trương phủ. Đại công tử thích đàn cầm, cho nên nơi còn có một tiểu đình, hoa thơm, gió mát, lư hương lượn lờ. Nếu so sánh với công tử thế gia về điều kiện sinh hoạt và chi tiêu một tháng trong viện Đại công tử, thật sự cũng không hề thua kém.
Tứ nhất đẳng nam nô hầu tật bên Đại công tử đều nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng. Là đối tượng thầm mến của rất nhiều gia đinh cho phủ. Nói tính ra, Thanh Minh còn xinh đẹp hơn Đại công tử, được nhiều gia đinh bưng đỡ lấy lòng nhất, lại thấy công tử luôn luôn ngưỡng mộ những tài nữ có học vấn cao, tinh thông âm luật. Thanh Minh cũng âm thầm cảm thấy nữ tử biết đọc sách làm thơ là rất tài giỏi, đáy lòng liền hướng tới. Thanh Minh biết rõ thân phận của bản thân, không dám có hai lòng, nhưng cũng biết một khi công tử gả đi, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thiếp thất của thiếu phu nhân. Luôn luôn nghĩ rằng bản thân có thể hầu tật một nữ tử ôn hòa nhã nhặn, tài học hơn người, ai dè, Thanh Minh mặt mày uất khí đi về Nam viện, trong đầu đều là dáng vẻ không lên được mặt bàn của Diệp Khê.
Không muốn. Không muốn.
Thanh Minh nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chân giẫm độp độp xuống đất, giống như đang đạp ai đó để bỏ ghét.
Như An đưa nữ gác cổng đi ra ngoài, có chút không hiểu vỗ vai Thanh Minh.
"Làm sao? Tiểu mỹ nhân tức giận như vậy?"
Thanh Minh nhìn Như An, lỗ mũi hừ nhẹ.
"Thiếu phu nhân..."
Trong ấn tượng của Như An, Diệp Khê chính là đăng đồ ác nữ, hắn lập tức lo lắng nói.
"Thiếu phu nhân làm gì đệ sao?"
Thanh Minh lập tức bày ra vẻ mặt giữ dằn xen lẫn khinh thường.
"Nàng ta dám?"
Lúc Đại công tử bị phi lễ, Thanh Minh có việc nên không ở bên, không thấy vẻ mặt ghê tởm dữ tợn của Diệp Khê, Như An còn nhớ mồn một, hắn hận sắt không thành thép trừng Thanh Minh.
"Nàng làm sao không dám. Ngươi đừng xem thường nàng mà ăn thiệt thòi."
Thanh Minh vội vàng nói lẫy.
"Giờ nàng ta đã là thiếu phu nhân. Nếu nàng ta muốn, còn không phải không muốn cũng phải chịu. Nói gì đến thiệt thòi."
Như An cũng rất không muốn, chỉ là chưa nghĩ đến việc này, nay được Thanh Minh nhắc ra, hắn cắn cắn môi.
"Nàng ta là gả cho công tử, không phải phu nhân đã nói sao. Phu nhân và công tử không đồng ý, chúng ta chắc sẽ không cần phải..."
"Bây giờ phu nhân và công tử sẽ không đồng ý, nhưng sau này thì sao?"
Thanh Minh không lạc quan cho lắm, cả hai đều tâm sự nặng nề đi vào. Nan Bình nói cho hai người công tử đang đắp thuốc nghĩ ngơi, hai người nhìn nhau. Như An giải thích nữ gác cổng dâng cho Đại công tử một phương thuốc quê nhà, có thể trị bớt vết thâm dưới mắt cho công tử.
Thanh Minh kinh ngạc. Công tử thức đêm mấy ngày nay, làm nam hầu thân cận, bọn họ tự nhiên cũng không dám ngủ nhiều, cho nên mí mắt mấy người đều y chang gấu trúc. Nam tử đều thích mỹ, Thanh Minh kinh ngạc sau liền rất vui vẻ, mong chờ kết quả.
Mặt trời tháng mười mau tối.
Mệt mỏi đã lâu, cộng thêm đắp mặt nạ dưỡng mắt, sắp đến giờ Dậu, nam tử nằm trên tháp quý phi mới từ từ chuyển tỉnh. Nan Bình nghe tiếng động lập tức bưng chậu nước đi vào, nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi đưa đến trước mặt y.
"Công tử mau rửa mặt."
Nam tử đưa tay nhận lấy, ngón tay được tu bổ bảo dưỡng đến thật mềm mại thon dài, đầu ngón tay phấn hồng, hơi có vết chai vì chủ nhân luyện tập đàn cầm. Lau xong, Trương Ngọc Quan ngẩng đầu nhìn Nan Bình, giọng nói ôn hòa hơi khàn khàn.
"Ngươi thấy sao?"
Nan Bình gật đầu liên tục, vẻ mặt tròn tròn nở nụ cười, bên má lập tức hiện ra núm đồng tiền.
"Giảm bớt rất nhiều rồi công tử. Quả thật kỳ diệu. Cũng không biết là do lão đại phu nào nghĩ ra."
Lúc này, Trương Ngọc Quan cũng không giữ được dáng vẻ trầm ổn, y vén tà áo đứng lên, mái tóc dài đen nhánh lung lay theo bước đi của chủ nhân. Gương đồng phản chiếu không rõ, nhưng nam tử vẫn có thể thấy màu da nơi mắt đã sắp gần với màu da mặt. Y cong khoé môi, khuôn mặt lập tức cho người đối diện cảm giác vui vẻ theo. Trương gia công tử không phải thuộc dạng xinh đẹp giống hoa, y có vẻ đẹp tế thủy trường lưu, thoạt nhìn nhẹ nhàng yên lặng, gặp đúng người biết thưởng thức, lập tức sẽ cảm thấy năm tháng tĩnh hảo. Có điều dân chúng ở triều đại Trường Niên này lại tôn sùng xinh đẹp quốc sắc, nhất tiếu khuynh thành.
Ôn hòa đoan trang, chỉ là bản mẫu nhạt nhẽo của mấy lão gia chọn chính phu cho tiểu thư thế gia quản lý hậu trạch. Đa phần đều không được thê chủ yêu thích, phòng không lạnh lẽo, khó có chết già.
Dựa ký ức của chính chủ, Chu Lam một đường đi tới Nam viện, trong lòng phải nói là chua thoải mái, đã thành thân, với tính cách của chính chủ đương nhiên sẽ về tân phòng, sau đó thực hiện một loạt vận động mạnh. Nếu Trương gia công tử là tuýp sư tử hà đông thì Chu Lam cũng không lo. Chính chủ chắc chắn sẽ bị thử thách hay gì gì đó, dù sao cũng mới tuôn ra scandal lăng nhăng.
Đằng này...
Chu Lam chắt lưỡi một cái.
Trương công tử lại là tuýp nam nhân ôn hòa bổn phận, cho dù bản thân y không thích ứng, y chắc chắn cũng sẽ không phản kháng nếu Diệp Khê muốn động phòng.
Chu Lam đưa tay đỡ trán, ý niệm trong lòng xoay chuyển, bước chân không nhanh không chậm cũng sắp tới cửa Nam viện. Khi nàng chuẩn bị tiến vào, lập tức bị hai nữ gia đinh ngăn lại.
Chu Lam thở phào trong lòng. Ngoài mặt lại ra vẻ côn đồ lưu manh.
"Các ngươi làm gì. Mau tránh ra!"
Hai nữ gia đinh cao lớn ngang ngửa Diệp Khê đứng sát bên như hai môn thần, mặt mày thật sự là bặm trợn hung dữ hơn chính chủ, giọng nói thô thô lớn tiếng như chuông đồng.
"Phu nhân có lệnh. Cấm thiếu phu nhân bước vào tân phòng nửa bước."
Chu Lam nhếch lông mày, ra vẻ khó tin lặp lại.
"Đây là những gì mẫu thân căn dặn các ngươi?"
Hai nữ môn thần đồng loạt gật đầu.
Chu Lam đưa tay vân vê cằm.
"Chỉ căn dặn các ngươi nhiêu đó?"
Hai nữ môn thần nhìn nhìn nhau, sau đó tiếp tục gật đầu xác nhận.
Chu Lam cũng nhe răng cười gật gật đầu với họ. Sau đó đưa hai tay làm động tác bảo hai người tránh ra.
Hai gia đinh vẫn đứng yên, nhắc lại một lần lệnh cấm của Trương viên ngoại.
Chu Lam đưa tay ngoắt ngoắt hai người lại gần.
"Nơi này là chỗ nào?"
"Là Nam viện."
Hai nữ môn thần tứ chi phát triển, đầu óc thành thật đáp, trong lòng lại nghĩ thiếu phu nhân thật khờ a, dễ như vậy cũng hỏi.
"Vậy các ngươi còn không tránh ra. Ta không vào tân phòng, ta vào Nam viện."
Hai nữ môn thần mắt to trừng nhau, quả thật đây là Nam viện, phu nhân không nói không cho thiếu phu nhân vào Nam viện a. Sau khi hội ý, hai môn thần lập tức tách ra, để Chu Lam đi vào.
Sau đó các nam nô trong viện lập tức nhìn thấy cảnh tượng nữ tử cao lớn đắc ý dẫn đầu đi vào, sau lưng là hai nữ gia đinh hung thần ác sát đi theo. Cảm giác như là bị ác bá xông vào nhà dân vậy. Không khí trong viện thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Đến khi Trương Ngọc Quan dẫn theo bốn nam nô bước ra. Chu Lam lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nhìn y.
Viện tử được bố trí tinh xảo và trang nhã trong tứ hợp viện của Trương phủ. Đại công tử thích đàn cầm, cho nên nơi còn có một tiểu đình, hoa thơm, gió mát, lư hương lượn lờ. Nếu so sánh với công tử thế gia về điều kiện sinh hoạt và chi tiêu một tháng trong viện Đại công tử, thật sự cũng không hề thua kém.
Tứ nhất đẳng nam nô hầu tật bên Đại công tử đều nổi tiếng xinh đẹp, dịu dàng. Là đối tượng thầm mến của rất nhiều gia đinh cho phủ. Nói tính ra, Thanh Minh còn xinh đẹp hơn Đại công tử, được nhiều gia đinh bưng đỡ lấy lòng nhất, lại thấy công tử luôn luôn ngưỡng mộ những tài nữ có học vấn cao, tinh thông âm luật. Thanh Minh cũng âm thầm cảm thấy nữ tử biết đọc sách làm thơ là rất tài giỏi, đáy lòng liền hướng tới. Thanh Minh biết rõ thân phận của bản thân, không dám có hai lòng, nhưng cũng biết một khi công tử gả đi, bản thân sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thiếp thất của thiếu phu nhân. Luôn luôn nghĩ rằng bản thân có thể hầu tật một nữ tử ôn hòa nhã nhặn, tài học hơn người, ai dè, Thanh Minh mặt mày uất khí đi về Nam viện, trong đầu đều là dáng vẻ không lên được mặt bàn của Diệp Khê.
Không muốn. Không muốn.
Thanh Minh nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, chân giẫm độp độp xuống đất, giống như đang đạp ai đó để bỏ ghét.
Như An đưa nữ gác cổng đi ra ngoài, có chút không hiểu vỗ vai Thanh Minh.
"Làm sao? Tiểu mỹ nhân tức giận như vậy?"
Thanh Minh nhìn Như An, lỗ mũi hừ nhẹ.
"Thiếu phu nhân..."
Trong ấn tượng của Như An, Diệp Khê chính là đăng đồ ác nữ, hắn lập tức lo lắng nói.
"Thiếu phu nhân làm gì đệ sao?"
Thanh Minh lập tức bày ra vẻ mặt giữ dằn xen lẫn khinh thường.
"Nàng ta dám?"
Lúc Đại công tử bị phi lễ, Thanh Minh có việc nên không ở bên, không thấy vẻ mặt ghê tởm dữ tợn của Diệp Khê, Như An còn nhớ mồn một, hắn hận sắt không thành thép trừng Thanh Minh.
"Nàng làm sao không dám. Ngươi đừng xem thường nàng mà ăn thiệt thòi."
Thanh Minh vội vàng nói lẫy.
"Giờ nàng ta đã là thiếu phu nhân. Nếu nàng ta muốn, còn không phải không muốn cũng phải chịu. Nói gì đến thiệt thòi."
Như An cũng rất không muốn, chỉ là chưa nghĩ đến việc này, nay được Thanh Minh nhắc ra, hắn cắn cắn môi.
"Nàng ta là gả cho công tử, không phải phu nhân đã nói sao. Phu nhân và công tử không đồng ý, chúng ta chắc sẽ không cần phải..."
"Bây giờ phu nhân và công tử sẽ không đồng ý, nhưng sau này thì sao?"
Thanh Minh không lạc quan cho lắm, cả hai đều tâm sự nặng nề đi vào. Nan Bình nói cho hai người công tử đang đắp thuốc nghĩ ngơi, hai người nhìn nhau. Như An giải thích nữ gác cổng dâng cho Đại công tử một phương thuốc quê nhà, có thể trị bớt vết thâm dưới mắt cho công tử.
Thanh Minh kinh ngạc. Công tử thức đêm mấy ngày nay, làm nam hầu thân cận, bọn họ tự nhiên cũng không dám ngủ nhiều, cho nên mí mắt mấy người đều y chang gấu trúc. Nam tử đều thích mỹ, Thanh Minh kinh ngạc sau liền rất vui vẻ, mong chờ kết quả.
Mặt trời tháng mười mau tối.
Mệt mỏi đã lâu, cộng thêm đắp mặt nạ dưỡng mắt, sắp đến giờ Dậu, nam tử nằm trên tháp quý phi mới từ từ chuyển tỉnh. Nan Bình nghe tiếng động lập tức bưng chậu nước đi vào, nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi đưa đến trước mặt y.
"Công tử mau rửa mặt."
Nam tử đưa tay nhận lấy, ngón tay được tu bổ bảo dưỡng đến thật mềm mại thon dài, đầu ngón tay phấn hồng, hơi có vết chai vì chủ nhân luyện tập đàn cầm. Lau xong, Trương Ngọc Quan ngẩng đầu nhìn Nan Bình, giọng nói ôn hòa hơi khàn khàn.
"Ngươi thấy sao?"
Nan Bình gật đầu liên tục, vẻ mặt tròn tròn nở nụ cười, bên má lập tức hiện ra núm đồng tiền.
"Giảm bớt rất nhiều rồi công tử. Quả thật kỳ diệu. Cũng không biết là do lão đại phu nào nghĩ ra."
Lúc này, Trương Ngọc Quan cũng không giữ được dáng vẻ trầm ổn, y vén tà áo đứng lên, mái tóc dài đen nhánh lung lay theo bước đi của chủ nhân. Gương đồng phản chiếu không rõ, nhưng nam tử vẫn có thể thấy màu da nơi mắt đã sắp gần với màu da mặt. Y cong khoé môi, khuôn mặt lập tức cho người đối diện cảm giác vui vẻ theo. Trương gia công tử không phải thuộc dạng xinh đẹp giống hoa, y có vẻ đẹp tế thủy trường lưu, thoạt nhìn nhẹ nhàng yên lặng, gặp đúng người biết thưởng thức, lập tức sẽ cảm thấy năm tháng tĩnh hảo. Có điều dân chúng ở triều đại Trường Niên này lại tôn sùng xinh đẹp quốc sắc, nhất tiếu khuynh thành.
Ôn hòa đoan trang, chỉ là bản mẫu nhạt nhẽo của mấy lão gia chọn chính phu cho tiểu thư thế gia quản lý hậu trạch. Đa phần đều không được thê chủ yêu thích, phòng không lạnh lẽo, khó có chết già.
Dựa ký ức của chính chủ, Chu Lam một đường đi tới Nam viện, trong lòng phải nói là chua thoải mái, đã thành thân, với tính cách của chính chủ đương nhiên sẽ về tân phòng, sau đó thực hiện một loạt vận động mạnh. Nếu Trương gia công tử là tuýp sư tử hà đông thì Chu Lam cũng không lo. Chính chủ chắc chắn sẽ bị thử thách hay gì gì đó, dù sao cũng mới tuôn ra scandal lăng nhăng.
Đằng này...
Chu Lam chắt lưỡi một cái.
Trương công tử lại là tuýp nam nhân ôn hòa bổn phận, cho dù bản thân y không thích ứng, y chắc chắn cũng sẽ không phản kháng nếu Diệp Khê muốn động phòng.
Chu Lam đưa tay đỡ trán, ý niệm trong lòng xoay chuyển, bước chân không nhanh không chậm cũng sắp tới cửa Nam viện. Khi nàng chuẩn bị tiến vào, lập tức bị hai nữ gia đinh ngăn lại.
Chu Lam thở phào trong lòng. Ngoài mặt lại ra vẻ côn đồ lưu manh.
"Các ngươi làm gì. Mau tránh ra!"
Hai nữ gia đinh cao lớn ngang ngửa Diệp Khê đứng sát bên như hai môn thần, mặt mày thật sự là bặm trợn hung dữ hơn chính chủ, giọng nói thô thô lớn tiếng như chuông đồng.
"Phu nhân có lệnh. Cấm thiếu phu nhân bước vào tân phòng nửa bước."
Chu Lam nhếch lông mày, ra vẻ khó tin lặp lại.
"Đây là những gì mẫu thân căn dặn các ngươi?"
Hai nữ môn thần đồng loạt gật đầu.
Chu Lam đưa tay vân vê cằm.
"Chỉ căn dặn các ngươi nhiêu đó?"
Hai nữ môn thần nhìn nhìn nhau, sau đó tiếp tục gật đầu xác nhận.
Chu Lam cũng nhe răng cười gật gật đầu với họ. Sau đó đưa hai tay làm động tác bảo hai người tránh ra.
Hai gia đinh vẫn đứng yên, nhắc lại một lần lệnh cấm của Trương viên ngoại.
Chu Lam đưa tay ngoắt ngoắt hai người lại gần.
"Nơi này là chỗ nào?"
"Là Nam viện."
Hai nữ môn thần tứ chi phát triển, đầu óc thành thật đáp, trong lòng lại nghĩ thiếu phu nhân thật khờ a, dễ như vậy cũng hỏi.
"Vậy các ngươi còn không tránh ra. Ta không vào tân phòng, ta vào Nam viện."
Hai nữ môn thần mắt to trừng nhau, quả thật đây là Nam viện, phu nhân không nói không cho thiếu phu nhân vào Nam viện a. Sau khi hội ý, hai môn thần lập tức tách ra, để Chu Lam đi vào.
Sau đó các nam nô trong viện lập tức nhìn thấy cảnh tượng nữ tử cao lớn đắc ý dẫn đầu đi vào, sau lưng là hai nữ gia đinh hung thần ác sát đi theo. Cảm giác như là bị ác bá xông vào nhà dân vậy. Không khí trong viện thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.
Đến khi Trương Ngọc Quan dẫn theo bốn nam nô bước ra. Chu Lam lập tức thay đổi vẻ mặt tươi cười nịnh nọt nhìn y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.