Chương 27: Để yên, tôi muốn ở trên!
Giai Thiên Đông Phương
19/06/2021
"Lục Bác Dịch! Con vịt thối! Thứ xấu xa! Anh dám thừa nước đục thả câu! Anh..."
Thẩm Ninh miệng thao thao bất tuyệt, say đến mắt cũng chẳng mở nổi nhưng không ngừng làm ồn khiến cả đoạn đường Lục Bác Dịch vác cô vào khách sạn gặp không ít gian nan. Ít ra là những người có mặt ở ngoài sảnh, trông thấy vậy thì không ngừng xì xào bàn tán. Có người thầm tán thưởng, có người không biết chuyện thì cho là người đàn ông lưu manh đang giở trò với cô gái.
Lục Bác Dịch sa sầm mặt. Vỗ mạnh vào mông Thẩm Ninh khiến cô ngay lập tức im bặt.
"Còn làm ồn nữa thì đừng trách tôi."
Thẩm Ninh bị cơn đau từ mông truyền đến đại não một cơn đau buốt, cô nhăn mặt, chân tay quả nhiên đã không động nữa.
Lục Bác Dịch tưởng cô đã ngoan ngoãn yên lặng, thuận lợi vác cô đến trước cửa phòng. Nhưng chỉ một giây sau đã nghe tiếng sụt sùi của thiếu nữ.
"Hức...mẹ...hắn ta bắt nạt con...mẹ...mẹ à..."
Lục Bác Dịch đau đầu. Anh đẩy cửa đi vào, đặt cô nằm trên giường, cởi giày cho cô rồi đắp chăn.
Anh tự khen bản thân mình chưa bao giờ nhẫn nại như lúc này.
"Anh cho tôi uống gì đấy?"
"Trà giải rượu."
"Tôi có say đâu...Không uống..."
"Không uống sẽ rất khó chịu."
Thẩm Ninh quay người đi, vùi đầu vào chăn.
"Thẩm Ninh." Anh lớn tiếng gọi, giọng gần như ra lệnh.
"Tôi cứ không uống đấy...Mẹ à, thứ đó đắng lắm." Thẩm Ninh mê sảng.
"Thẩm Ninh, cô mà còn không quay người lại, tôi lập tức dùng môi bón cho cô đấy."
Thẩm Ninh nghe thế lập tức bùng dậy, mái tóc bù xù như quạ đánh, cặp mắt lim dim, hai tay còn đưa lên bịt mồm.
"Hì...Lục thiếu...anh làm sao có thể như thế được. Anh là trai cong, anh thích đàn ông, sao có thể hôn tôi được? Nhỉ?" Thẩm Ninh cúi đầu, càng về sau thanh âm càng nhỏ lại, nhưng vẫn bị Lục Bác Dịch nghe thấy hết.
Người đàn ông đen mặt. Trai cong? Thích đàn ông?
"Thẩm Ninh!" Anh gầm lên. Anh thật sự rất muốn đánh cho cô nhóc này ra hình ra dạng mới thực sự hả giận.
"Ừm hửm?" Thẩm Ninh đung đưa, ngẩng mặt nhìn anh, điệu bộ...rất gọi đòn.
Lục Bác Dịch nghiến răng. Đánh không được, mắng không xong. Đã vậy còn suốt ngày nói nhảm. Anh thực sự là bị cô nhóc này giày vò đến chết rồi.
"Này...đi đâu đấy...đừng đi mà..."
Trông thấy Lục Bác Dịch đứng dậy, thiếu nữ hoảng hốt vồ lấy, ôm ngang hông anh, dụi dụi cái đầu vào lưng anh, nũng nịu như chú mèo nhỏ cầu chủ vuốt ve.
Người đàn ông mặt đen như đít nồi. Bị hành động của cô làm cho chết sững một chỗ. Ánh mắt vẫn nhìn thẳng, thâm tâm lại dâng lên như sóng cuộn.
Thẩm Ninh, đừng đi tìm chết!
"Bỏ ra!" Lục Bác Dịch nói như rít lên.
"Không! Mang chai rượu nữa qua đây, bồi bà đây uống, bà sẽ buông tha cho nhà ngươi..." Thẩm Ninh càng vòng tay siết chặt hơn.
Lục Bác Dịch bất lực, khẽ thở dài, lát sau vòng người lại, cậy cái tay nhỏ bé nhưng đầy lực kia, hít một hơi, thấp giọng cảnh cáo.
"Đừng trêu đùa tôi. Cô không gánh nổi hậu quả đâu."
Thẩm Ninh thẫn thờ, nhìn vào mắt anh, đôi mắt dưng dưng chứa đầy nước. "Anh lại muốn đánh tôi?"
"Không..."
"Hức...rõ ràng là có mà...Hức..."
Lục Bác Dịch thật sự muốn thoát khỏi đây ngay lập tức. Cái trò giày vò kinh khủng này, cảm giác trước nay anh chưa từng có.
Thẩm Ninh im lặng vân vê gấu váy, lát sau nhìn anh, trộm cười, lập tức đẩy anh sát vào thành giường, hai tay chống lên hai bên vai anh, luồn chân vào giữa. Thành công nhảy lên người Lục Bác Dịch.
Anh không ngờ cô sẽ làm thế, cả người đơ cứng.
"Ngoan...bồi bà đây chơi, bà sẽ bao nuôi nhóc..." Nói rồi vân vê từng cúc áo sơ mi của anh, bàn tay nhỏ bé linh hoạt vuốt ve.
Lục Bác Dịch giữ lấy eo cô, cong môi cười khẽ.
"Cô thích thế này à?"
Thẩm Ninh nhìn anh, cúi gần xuống, thổi nhẹ một hơi, nhẹ giọng buông một chữ. "Ừ."
To gan thật!
Lục Bác Dịch để mặc cô hoành hành, ánh mắt nhìn thiếu nữ trên người mình càng lúc càng tối đi.
Thẩm Ninh vẫn còn chưa tỉnh táo, mải mê với trò đùa nghịch của mình mà không biết rằng bản thân đã lọt vào mắt xanh của con sói già nào đó.
"Ấy...chỗ này của anh...To nhỉ?" Thẩm Ninh chỉ tay xuống phần hạ bộ, "cậu em" của ai đó đang ngay ngắn chào cờ.
"Muốn không?" Người đàn ông cười tà mị, bàn tay đã không an phận mà lần mò khóa váy cô, thành công kéo xuống.
Thẩm Ninh giật mình, nhìn vào mắt anh, cánh môi mấp máy, rõ ràng là có chút lo sợ.
Lục Bác Dịch cười khẽ, vòng tay qua eo cô, tay kia chống xuống đệm, thành công đưa cô xuống dưới thân mình.
"Để yên, tôi muốn ở trên!"
Lục Bác Dịch không trả lời, cúi mặt xuống hõm cổ cô, điên cuồng cắn mút.
Cả người cô run lên, hai tay bấu lấy vai anh, môi bặm môi.
Người đàn ông lột chiếc váy rườm rà xuống, bàn tay thuần thục vuốt ve eo cô. Anh nhìn cô, cười khẽ rồi ngậm lấy vành tai đang đỏ ửng của thiếu nữ.
"...A..." Thẩm Ninh nhịn không được mà kêu lên, cô khẽ nghiêng mặt, lại tiếp tục cắn răng.
Lục Bác Dịch lại trườn tay lên bầu ngực sữa to tròn, thỏa mãn xoa nắn, anh mân mê một lúc, bàn tay to lớn ôm trọn bầu ngực đẫy đà của thiếu nữ. Anh khẽ dùng lực.
"...Ưm...đau..."
Thẩm Ninh không nhịn được kêu lên, lát sau mới hoàng hồn, ý thực được bản thân đang ở trong tình huống thế nào. Một tay đập vào người anh, một tay bịt chặt miệng, ép bản thân không được phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.
"Thẩm Ninh, em nói muốn tôi!"
Giọng nói người đàn ông đã trở nên khàn đục, anh di chuyển tay xuống dưới, vuốt ve nơi huyệt đạo ẩm ướt. Không ngần ngại mà tiến sâu vào cơ thể cô, dùng lực mơn trớn cảnh xuân của thiếu nữ.
Thân thể Thẩm Ninh căng như dây đàn. Đau đớn nhưng vẫn cố gò ép bản thân không phát ra thứ âm thanh xấu hổ đó.
Lục Bác Dịch nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của cô, thấp giọng ra lệnh.
"Không cần nhịn. Tôi muốn nghe."
Cơ thể thiếu nữ không ngừng vặn vẹo, bản thân vẫn đè nén cơn đau mà chịu đựng.
Anh nhìn cô, không gấp, cũng không tức giận. Nhẹ nhàng nâng cô lên, kéo chân cô ra, lại dùng lực mà tiến vào.
"...Đừng...ưm...đau..."
Nội tâm Thẩm Ninh kêu gào, không nhịn được mà rên rỉ thanh âm trong cổ họng.
"So với lần đầu, cảm giác thế nào?"
Lục Bác Dịch ma mị nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách trở nên âu yếm khác thường.
Thẩm Ninh né tránh ánh mắt của anh, cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
"Thẩm Ninh!" Anh nhẹ giọng gọi tên cô, trái tim thiếu nữ run lên, không nhịn được mà trộm nhìn anh. "Nhìn vào mắt tôi rồi trả lời."
Thẩm Ninh không chịu nói, Lục Bác Dịch áp xuống, lại tiếp tục tấn công, bàn tay không ngừng vuốt ve sống lưng đang căng như dây đàn của cô.
"...Anh...buông tôi ra...a..."
Thẩm Ninh cật lực chống trả, cơ thể nương theo hành động của anh mà nhịp nhàng lên xuống.
Người đàn ông cười khẽ, ánh mắt nhu mì.
"Thẩm Ninh, tôi biết em thích."
"...Đau..."
Thẩm Ninh uất ức kêu lên, cô cảm nhận được nước mắt của mình đã rơi xuống, thấm đẫm gương mặt.
Anh nhìn cô, cảm giác đau lòng nhìn cô đang đau đớn dưới thân mình, lại có cảm giác muốn cô làm của riêng, mạnh bạo mà chiếm lấy, lại giống như...
Nhiều thứ cảm giác lạ lẫm đan xen, anh khẽ thở dài, lát sau mới nhẹ giọng an ủi.
"Ngoan. Một lát sẽ không đau nữa."
Thẩm Ninh miệng thao thao bất tuyệt, say đến mắt cũng chẳng mở nổi nhưng không ngừng làm ồn khiến cả đoạn đường Lục Bác Dịch vác cô vào khách sạn gặp không ít gian nan. Ít ra là những người có mặt ở ngoài sảnh, trông thấy vậy thì không ngừng xì xào bàn tán. Có người thầm tán thưởng, có người không biết chuyện thì cho là người đàn ông lưu manh đang giở trò với cô gái.
Lục Bác Dịch sa sầm mặt. Vỗ mạnh vào mông Thẩm Ninh khiến cô ngay lập tức im bặt.
"Còn làm ồn nữa thì đừng trách tôi."
Thẩm Ninh bị cơn đau từ mông truyền đến đại não một cơn đau buốt, cô nhăn mặt, chân tay quả nhiên đã không động nữa.
Lục Bác Dịch tưởng cô đã ngoan ngoãn yên lặng, thuận lợi vác cô đến trước cửa phòng. Nhưng chỉ một giây sau đã nghe tiếng sụt sùi của thiếu nữ.
"Hức...mẹ...hắn ta bắt nạt con...mẹ...mẹ à..."
Lục Bác Dịch đau đầu. Anh đẩy cửa đi vào, đặt cô nằm trên giường, cởi giày cho cô rồi đắp chăn.
Anh tự khen bản thân mình chưa bao giờ nhẫn nại như lúc này.
"Anh cho tôi uống gì đấy?"
"Trà giải rượu."
"Tôi có say đâu...Không uống..."
"Không uống sẽ rất khó chịu."
Thẩm Ninh quay người đi, vùi đầu vào chăn.
"Thẩm Ninh." Anh lớn tiếng gọi, giọng gần như ra lệnh.
"Tôi cứ không uống đấy...Mẹ à, thứ đó đắng lắm." Thẩm Ninh mê sảng.
"Thẩm Ninh, cô mà còn không quay người lại, tôi lập tức dùng môi bón cho cô đấy."
Thẩm Ninh nghe thế lập tức bùng dậy, mái tóc bù xù như quạ đánh, cặp mắt lim dim, hai tay còn đưa lên bịt mồm.
"Hì...Lục thiếu...anh làm sao có thể như thế được. Anh là trai cong, anh thích đàn ông, sao có thể hôn tôi được? Nhỉ?" Thẩm Ninh cúi đầu, càng về sau thanh âm càng nhỏ lại, nhưng vẫn bị Lục Bác Dịch nghe thấy hết.
Người đàn ông đen mặt. Trai cong? Thích đàn ông?
"Thẩm Ninh!" Anh gầm lên. Anh thật sự rất muốn đánh cho cô nhóc này ra hình ra dạng mới thực sự hả giận.
"Ừm hửm?" Thẩm Ninh đung đưa, ngẩng mặt nhìn anh, điệu bộ...rất gọi đòn.
Lục Bác Dịch nghiến răng. Đánh không được, mắng không xong. Đã vậy còn suốt ngày nói nhảm. Anh thực sự là bị cô nhóc này giày vò đến chết rồi.
"Này...đi đâu đấy...đừng đi mà..."
Trông thấy Lục Bác Dịch đứng dậy, thiếu nữ hoảng hốt vồ lấy, ôm ngang hông anh, dụi dụi cái đầu vào lưng anh, nũng nịu như chú mèo nhỏ cầu chủ vuốt ve.
Người đàn ông mặt đen như đít nồi. Bị hành động của cô làm cho chết sững một chỗ. Ánh mắt vẫn nhìn thẳng, thâm tâm lại dâng lên như sóng cuộn.
Thẩm Ninh, đừng đi tìm chết!
"Bỏ ra!" Lục Bác Dịch nói như rít lên.
"Không! Mang chai rượu nữa qua đây, bồi bà đây uống, bà sẽ buông tha cho nhà ngươi..." Thẩm Ninh càng vòng tay siết chặt hơn.
Lục Bác Dịch bất lực, khẽ thở dài, lát sau vòng người lại, cậy cái tay nhỏ bé nhưng đầy lực kia, hít một hơi, thấp giọng cảnh cáo.
"Đừng trêu đùa tôi. Cô không gánh nổi hậu quả đâu."
Thẩm Ninh thẫn thờ, nhìn vào mắt anh, đôi mắt dưng dưng chứa đầy nước. "Anh lại muốn đánh tôi?"
"Không..."
"Hức...rõ ràng là có mà...Hức..."
Lục Bác Dịch thật sự muốn thoát khỏi đây ngay lập tức. Cái trò giày vò kinh khủng này, cảm giác trước nay anh chưa từng có.
Thẩm Ninh im lặng vân vê gấu váy, lát sau nhìn anh, trộm cười, lập tức đẩy anh sát vào thành giường, hai tay chống lên hai bên vai anh, luồn chân vào giữa. Thành công nhảy lên người Lục Bác Dịch.
Anh không ngờ cô sẽ làm thế, cả người đơ cứng.
"Ngoan...bồi bà đây chơi, bà sẽ bao nuôi nhóc..." Nói rồi vân vê từng cúc áo sơ mi của anh, bàn tay nhỏ bé linh hoạt vuốt ve.
Lục Bác Dịch giữ lấy eo cô, cong môi cười khẽ.
"Cô thích thế này à?"
Thẩm Ninh nhìn anh, cúi gần xuống, thổi nhẹ một hơi, nhẹ giọng buông một chữ. "Ừ."
To gan thật!
Lục Bác Dịch để mặc cô hoành hành, ánh mắt nhìn thiếu nữ trên người mình càng lúc càng tối đi.
Thẩm Ninh vẫn còn chưa tỉnh táo, mải mê với trò đùa nghịch của mình mà không biết rằng bản thân đã lọt vào mắt xanh của con sói già nào đó.
"Ấy...chỗ này của anh...To nhỉ?" Thẩm Ninh chỉ tay xuống phần hạ bộ, "cậu em" của ai đó đang ngay ngắn chào cờ.
"Muốn không?" Người đàn ông cười tà mị, bàn tay đã không an phận mà lần mò khóa váy cô, thành công kéo xuống.
Thẩm Ninh giật mình, nhìn vào mắt anh, cánh môi mấp máy, rõ ràng là có chút lo sợ.
Lục Bác Dịch cười khẽ, vòng tay qua eo cô, tay kia chống xuống đệm, thành công đưa cô xuống dưới thân mình.
"Để yên, tôi muốn ở trên!"
Lục Bác Dịch không trả lời, cúi mặt xuống hõm cổ cô, điên cuồng cắn mút.
Cả người cô run lên, hai tay bấu lấy vai anh, môi bặm môi.
Người đàn ông lột chiếc váy rườm rà xuống, bàn tay thuần thục vuốt ve eo cô. Anh nhìn cô, cười khẽ rồi ngậm lấy vành tai đang đỏ ửng của thiếu nữ.
"...A..." Thẩm Ninh nhịn không được mà kêu lên, cô khẽ nghiêng mặt, lại tiếp tục cắn răng.
Lục Bác Dịch lại trườn tay lên bầu ngực sữa to tròn, thỏa mãn xoa nắn, anh mân mê một lúc, bàn tay to lớn ôm trọn bầu ngực đẫy đà của thiếu nữ. Anh khẽ dùng lực.
"...Ưm...đau..."
Thẩm Ninh không nhịn được kêu lên, lát sau mới hoàng hồn, ý thực được bản thân đang ở trong tình huống thế nào. Một tay đập vào người anh, một tay bịt chặt miệng, ép bản thân không được phát ra bất cứ tiếng động nào nữa.
"Thẩm Ninh, em nói muốn tôi!"
Giọng nói người đàn ông đã trở nên khàn đục, anh di chuyển tay xuống dưới, vuốt ve nơi huyệt đạo ẩm ướt. Không ngần ngại mà tiến sâu vào cơ thể cô, dùng lực mơn trớn cảnh xuân của thiếu nữ.
Thân thể Thẩm Ninh căng như dây đàn. Đau đớn nhưng vẫn cố gò ép bản thân không phát ra thứ âm thanh xấu hổ đó.
Lục Bác Dịch nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn của cô, thấp giọng ra lệnh.
"Không cần nhịn. Tôi muốn nghe."
Cơ thể thiếu nữ không ngừng vặn vẹo, bản thân vẫn đè nén cơn đau mà chịu đựng.
Anh nhìn cô, không gấp, cũng không tức giận. Nhẹ nhàng nâng cô lên, kéo chân cô ra, lại dùng lực mà tiến vào.
"...Đừng...ưm...đau..."
Nội tâm Thẩm Ninh kêu gào, không nhịn được mà rên rỉ thanh âm trong cổ họng.
"So với lần đầu, cảm giác thế nào?"
Lục Bác Dịch ma mị nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách trở nên âu yếm khác thường.
Thẩm Ninh né tránh ánh mắt của anh, cảm thấy bản thân thật đáng xấu hổ.
"Thẩm Ninh!" Anh nhẹ giọng gọi tên cô, trái tim thiếu nữ run lên, không nhịn được mà trộm nhìn anh. "Nhìn vào mắt tôi rồi trả lời."
Thẩm Ninh không chịu nói, Lục Bác Dịch áp xuống, lại tiếp tục tấn công, bàn tay không ngừng vuốt ve sống lưng đang căng như dây đàn của cô.
"...Anh...buông tôi ra...a..."
Thẩm Ninh cật lực chống trả, cơ thể nương theo hành động của anh mà nhịp nhàng lên xuống.
Người đàn ông cười khẽ, ánh mắt nhu mì.
"Thẩm Ninh, tôi biết em thích."
"...Đau..."
Thẩm Ninh uất ức kêu lên, cô cảm nhận được nước mắt của mình đã rơi xuống, thấm đẫm gương mặt.
Anh nhìn cô, cảm giác đau lòng nhìn cô đang đau đớn dưới thân mình, lại có cảm giác muốn cô làm của riêng, mạnh bạo mà chiếm lấy, lại giống như...
Nhiều thứ cảm giác lạ lẫm đan xen, anh khẽ thở dài, lát sau mới nhẹ giọng an ủi.
"Ngoan. Một lát sẽ không đau nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.