Chương 3: Thẩm tiểu thư muốn đội ơn tôi thế nào?
Giai Thiên Đông Phương
19/06/2021
"Phải rồi, nếu không phải anh năm lần bảy lượt hù dọa tôi, tôi cũng không miễn cưỡng đội đá lên đầu mình đâu."
Lục Bác Dịch kéo mạnh ghế ngồi của Thẩm Ninh ra sau.Cả người Thẩm Ninh bị giật mạnh, toàn thân suýt chút nữa là bổ nhào.Cũng may cô kịp bám vào cạnh bàn, ngay lập tức đứng bật dậy.
"Anh làm cái trò gì vậy?"
Lục Bác Dịch nhún vai."Giúp cô tỉnh ngủ thôi."
..........
Lục Bác Dịch dừng xe trước khu chung cư Bồng Lai.
"Trong thời gian chữa trị cho bà nội tôi nơi này sẽ là của cô."
Thẩm Ninh gật gật đầu, rướn người nhìn vào bên trong.Nơi này hẳn là khu chung cư cao cấp nhất thành phố rồi.
Xem ra, Lục Bác Dịch cũng đã nể mặt Thẩm gia lắm rồi.À không....phải là Thẩm Ninh cô mới đúng chứ!
"Ở đây chắc chắn sẽ có vệ sỹ canh gác.Cô liệu hồn mà cẩn thận."
Thẩm Ninh xua tay cười cười.
"Lục thiếu không cần lo lắng.Con người Thẩm Ninh tôi trước nay giữ chữ tín.Được nơi ở perfect như thế này đã là đãi ngộ rất tốt với tôi rồi."
Nhìn bộ dáng không mấy quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, Lục Bác Dịch cảm thấy hơi khó chịu.
Thẩm Ninh xoay người đi vào, Lục Bác Dịch sau khi nhận điện thoại cũng ngay lập tức rời đi.
Lục Bác Dịch đánh lái vào khu căn cứ quân đội.Người gác cổng thấy xe của Lục Bác Dịch lập tức tiến đến khom người chín mươi độ.
"Lục thiếu, phía Chính phủ yêu cầu phải nhanh chóng bắt được Thẩm Thanh Mặc.Mới sáng nay phát hiện được cậu con trai út của Ninh gia chết vì nhiễm khí độc rồi."
Lục Bác Dịch sải bước vào trong, nghe những lời báo cáo của người kia, bàn tay không giấu nổi bực tức mà nắm chặt.
Thẩm Thanh Mặc!
..........
Vừa bước vào sảnh chính, Ninh lão gia đã ngồi khóc nức nở ở đó vì sự ra đi của cậu con trai út nhà mình.Nhìn thấy Lục Bác Dịch đi vào, bàn tay run rẩy bấu lấy vạt áo anh.
"Lục Bác Dịch, cậu nói tôi nghe.Thù hận giữa cậu và Thẩm gia tại sao lại để con trai tôi gánh chứ hả?"
Ninh Thiết Lạc đỡ cha ngồi xuống, nhìn Lục Bác Dịch với ánh mắt đầy khẩn khoản.
"Lục thiếu, mong anh nể tình quan hệ giữa Lục gia và Ninh gia mà điều tra cho rõ ràng.Ninh Tiêu không hề liên quan đến chuyện này, thằng bé không thể ra đi oan uổng được."
Căn phòng ngột ngạt trở nên im ắng tột cùng, điềm nhiên chỉ nghe tiếng thút thít của Ninh lão gia.
"Việc Thẩm Thanh Mặc làm, ông ta ắt sẽ phải nhận lấy hậu quả."
Lục Bác Dịch quay trở về phòng riêng.
Anh ngồi xuống ghế xoay đằng sau, bàn tay không ngừng vuốt mi tâm.
Thẩm Thanh Mặc đã kinh động đến cả phía Chính phủ, động chạm đến Ninh gia.Mục đích cuối cùng của ông ta rốt cuộc là gì?
Cốc...cốc...
"Lục thiếu!"
Nghe tiếng gọi, Lục Bác Dịch chậm rãi ngẩng đầu.Ninh Thiết Lạc tay cầm một tách trà quế hoa đi vào.
"Có chuyện gì?"Lục Bác Dịch lạnh nhạt hỏi.
"Em có thể đến thăm Lục phu nhân không?"
.....
Thẩm Ninh gập quyển sách cổ trong tay, vươn vai vài cái cho khoan khoái.Dịch thuốc này, ngoài Thẩm Thanh Mặc ra thì có lẽ không còn ai biết đến nữa.
Phía cuối hành lang truyền đến những bước chân nhanh chậm.Cửa bị mở, người đi vào là Lục Bác Dịch theo sau còn một người con gái nữa.
Hai người họ, có vẻ xứng đôi quá nhỉ?
Lục Bác Dịch sớm đã nhìn thấy Thẩm Ninh đứng sau cánh cửa phòng nghỉ phía sau.Hai người chỉ mặt đối mặt với nhau trong vài giây.Thẩm Ninh biết ý, dành không gian riêng cho hai người họ.
"Anh Dịch, Thẩm Thanh Mặc đã ra tay tàn khốc với người của Lục gia thế này?Hôn ước giữa hai nhà đương nhiên cũng bị xóa bỏ.Anh Dịch....anh có thể cân nhắc đến Ninh gia không?"
Lục Bác Dịch đút tay túi quần, cười nhẹ."Ninh lão gia đã không muốn dây dưa với người liên quan đến Thẩm gia.Ninh tiểu thư lại muốn liên hôn với Lục gia lúc này, liệu có phải không đúng thời điểm không?"
Ninh Thiết Lạc ngoan cố."Anh Dịch, anh thừa biết tình cảm của em đối với anh mà?"
Chẹp chẹp....
Còn thân mật gọi "anh Dịch" cơ đấy.Thẩm Ninh kéo thêm tấm rèm nữa để cách âm, xoay người ngồi vào ghế.
Đến tối, Thẩm Ninh lại quay về khu chung cư Bồng Lai.
Bụng nhỏ réo rắt đòi ăn, Thẩm Ninh chạy xuống bếp tìm được mỳ tôm ăn liền.Không nghĩ nhiều mà pha cho mình một tô.
Cạch....
"Nếu cô còn muốn phát triển thì nên bỏ mấy thứ đồ tạp nham không lành mạnh đó đi."
Thẩm Ninh giật mình ngẩng đầu lên, Lục Bác Dịch đã bước vào nhà từ lúc nào.
"Liên quan gì đến anh?"
"Tốt bụng nhắc nhở vị hôn thê của tôi một câu.Lục Bác Dịch tôi không lấy người chưa phát triển đâu."
Thẩm Ninh bĩu môi, đặt bát mỳ trên tay xuống.
"Không ngờ Lục thiếu cũng coi trọng mối hôn ước này nhỉ?"
Lục Bác Dịch đến gần, tiện tay vứt luôn bát mỳ của cô vào thùng rác.
Thẩm Ninh há hốc mồm nhìn miếng ăn dang dở của mình đã không cánh mà bay.
"Nếu không phải người nằm trên giường là bà nội tôi, tôi cũng chẳng dư thừa thời gian lên người cô."
"Phải phải phải!Vậy là Thẩm Ninh tôi phải đội ơn sự chiếu cố của Lục thiếu đây ngàn vạn lần mới được!"
Lục Bác Dịch cong môi.Người con gái trước mặt anh tuổi còn nhỏ nhưng gan lại dày.Ăn nói cộc lốc với một vị thiếu tướng lãnh đạo cả một quân đội nhà nước như vậy, nghĩ xem được mấy ai?
Dẫu sao người nói chuyện trước mặt anh đa phần đều phải dùng kính ngữ.Nhìn xem, cô gái này chẳng nể mặt anh chút nào.
"Thẩm tiểu thư muốn đội ơn tôi thế nào?Hửm?"
Lục Bác Dịch ghé sát vào Thẩm Ninh, thổi nhẹ bên tai cô một hơi.Thẩm Ninh không ngờ anh lại làm vậy, sợ hãi lùi ra sau một bước.
Nhìn gương mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ ửng của cô, Lục Bác Dịch phì cười.Cô nhóc này chỉ được cái mạnh miệng, đến khi thực hành thì...
Lục Bác Dịch kéo mạnh ghế ngồi của Thẩm Ninh ra sau.Cả người Thẩm Ninh bị giật mạnh, toàn thân suýt chút nữa là bổ nhào.Cũng may cô kịp bám vào cạnh bàn, ngay lập tức đứng bật dậy.
"Anh làm cái trò gì vậy?"
Lục Bác Dịch nhún vai."Giúp cô tỉnh ngủ thôi."
..........
Lục Bác Dịch dừng xe trước khu chung cư Bồng Lai.
"Trong thời gian chữa trị cho bà nội tôi nơi này sẽ là của cô."
Thẩm Ninh gật gật đầu, rướn người nhìn vào bên trong.Nơi này hẳn là khu chung cư cao cấp nhất thành phố rồi.
Xem ra, Lục Bác Dịch cũng đã nể mặt Thẩm gia lắm rồi.À không....phải là Thẩm Ninh cô mới đúng chứ!
"Ở đây chắc chắn sẽ có vệ sỹ canh gác.Cô liệu hồn mà cẩn thận."
Thẩm Ninh xua tay cười cười.
"Lục thiếu không cần lo lắng.Con người Thẩm Ninh tôi trước nay giữ chữ tín.Được nơi ở perfect như thế này đã là đãi ngộ rất tốt với tôi rồi."
Nhìn bộ dáng không mấy quan tâm đến lời cảnh cáo của anh, Lục Bác Dịch cảm thấy hơi khó chịu.
Thẩm Ninh xoay người đi vào, Lục Bác Dịch sau khi nhận điện thoại cũng ngay lập tức rời đi.
Lục Bác Dịch đánh lái vào khu căn cứ quân đội.Người gác cổng thấy xe của Lục Bác Dịch lập tức tiến đến khom người chín mươi độ.
"Lục thiếu, phía Chính phủ yêu cầu phải nhanh chóng bắt được Thẩm Thanh Mặc.Mới sáng nay phát hiện được cậu con trai út của Ninh gia chết vì nhiễm khí độc rồi."
Lục Bác Dịch sải bước vào trong, nghe những lời báo cáo của người kia, bàn tay không giấu nổi bực tức mà nắm chặt.
Thẩm Thanh Mặc!
..........
Vừa bước vào sảnh chính, Ninh lão gia đã ngồi khóc nức nở ở đó vì sự ra đi của cậu con trai út nhà mình.Nhìn thấy Lục Bác Dịch đi vào, bàn tay run rẩy bấu lấy vạt áo anh.
"Lục Bác Dịch, cậu nói tôi nghe.Thù hận giữa cậu và Thẩm gia tại sao lại để con trai tôi gánh chứ hả?"
Ninh Thiết Lạc đỡ cha ngồi xuống, nhìn Lục Bác Dịch với ánh mắt đầy khẩn khoản.
"Lục thiếu, mong anh nể tình quan hệ giữa Lục gia và Ninh gia mà điều tra cho rõ ràng.Ninh Tiêu không hề liên quan đến chuyện này, thằng bé không thể ra đi oan uổng được."
Căn phòng ngột ngạt trở nên im ắng tột cùng, điềm nhiên chỉ nghe tiếng thút thít của Ninh lão gia.
"Việc Thẩm Thanh Mặc làm, ông ta ắt sẽ phải nhận lấy hậu quả."
Lục Bác Dịch quay trở về phòng riêng.
Anh ngồi xuống ghế xoay đằng sau, bàn tay không ngừng vuốt mi tâm.
Thẩm Thanh Mặc đã kinh động đến cả phía Chính phủ, động chạm đến Ninh gia.Mục đích cuối cùng của ông ta rốt cuộc là gì?
Cốc...cốc...
"Lục thiếu!"
Nghe tiếng gọi, Lục Bác Dịch chậm rãi ngẩng đầu.Ninh Thiết Lạc tay cầm một tách trà quế hoa đi vào.
"Có chuyện gì?"Lục Bác Dịch lạnh nhạt hỏi.
"Em có thể đến thăm Lục phu nhân không?"
.....
Thẩm Ninh gập quyển sách cổ trong tay, vươn vai vài cái cho khoan khoái.Dịch thuốc này, ngoài Thẩm Thanh Mặc ra thì có lẽ không còn ai biết đến nữa.
Phía cuối hành lang truyền đến những bước chân nhanh chậm.Cửa bị mở, người đi vào là Lục Bác Dịch theo sau còn một người con gái nữa.
Hai người họ, có vẻ xứng đôi quá nhỉ?
Lục Bác Dịch sớm đã nhìn thấy Thẩm Ninh đứng sau cánh cửa phòng nghỉ phía sau.Hai người chỉ mặt đối mặt với nhau trong vài giây.Thẩm Ninh biết ý, dành không gian riêng cho hai người họ.
"Anh Dịch, Thẩm Thanh Mặc đã ra tay tàn khốc với người của Lục gia thế này?Hôn ước giữa hai nhà đương nhiên cũng bị xóa bỏ.Anh Dịch....anh có thể cân nhắc đến Ninh gia không?"
Lục Bác Dịch đút tay túi quần, cười nhẹ."Ninh lão gia đã không muốn dây dưa với người liên quan đến Thẩm gia.Ninh tiểu thư lại muốn liên hôn với Lục gia lúc này, liệu có phải không đúng thời điểm không?"
Ninh Thiết Lạc ngoan cố."Anh Dịch, anh thừa biết tình cảm của em đối với anh mà?"
Chẹp chẹp....
Còn thân mật gọi "anh Dịch" cơ đấy.Thẩm Ninh kéo thêm tấm rèm nữa để cách âm, xoay người ngồi vào ghế.
Đến tối, Thẩm Ninh lại quay về khu chung cư Bồng Lai.
Bụng nhỏ réo rắt đòi ăn, Thẩm Ninh chạy xuống bếp tìm được mỳ tôm ăn liền.Không nghĩ nhiều mà pha cho mình một tô.
Cạch....
"Nếu cô còn muốn phát triển thì nên bỏ mấy thứ đồ tạp nham không lành mạnh đó đi."
Thẩm Ninh giật mình ngẩng đầu lên, Lục Bác Dịch đã bước vào nhà từ lúc nào.
"Liên quan gì đến anh?"
"Tốt bụng nhắc nhở vị hôn thê của tôi một câu.Lục Bác Dịch tôi không lấy người chưa phát triển đâu."
Thẩm Ninh bĩu môi, đặt bát mỳ trên tay xuống.
"Không ngờ Lục thiếu cũng coi trọng mối hôn ước này nhỉ?"
Lục Bác Dịch đến gần, tiện tay vứt luôn bát mỳ của cô vào thùng rác.
Thẩm Ninh há hốc mồm nhìn miếng ăn dang dở của mình đã không cánh mà bay.
"Nếu không phải người nằm trên giường là bà nội tôi, tôi cũng chẳng dư thừa thời gian lên người cô."
"Phải phải phải!Vậy là Thẩm Ninh tôi phải đội ơn sự chiếu cố của Lục thiếu đây ngàn vạn lần mới được!"
Lục Bác Dịch cong môi.Người con gái trước mặt anh tuổi còn nhỏ nhưng gan lại dày.Ăn nói cộc lốc với một vị thiếu tướng lãnh đạo cả một quân đội nhà nước như vậy, nghĩ xem được mấy ai?
Dẫu sao người nói chuyện trước mặt anh đa phần đều phải dùng kính ngữ.Nhìn xem, cô gái này chẳng nể mặt anh chút nào.
"Thẩm tiểu thư muốn đội ơn tôi thế nào?Hửm?"
Lục Bác Dịch ghé sát vào Thẩm Ninh, thổi nhẹ bên tai cô một hơi.Thẩm Ninh không ngờ anh lại làm vậy, sợ hãi lùi ra sau một bước.
Nhìn gương mặt xinh đẹp xấu hổ đến đỏ ửng của cô, Lục Bác Dịch phì cười.Cô nhóc này chỉ được cái mạnh miệng, đến khi thực hành thì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.