Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
Chương 11:
Cố Tranh
22/10/2022
Cuối cùng Cố Tuyết Nghi cũng lật xong cuốn sách trước mặt.
Mặc dù có một số chữ viết thiếu tay và chân, nhưng kết hợp với trí nhớ của chủ nhân thân thể này, muốn đọc được cũng không phải là chuyện khó khăn.
Thời điểm cô khép lại một trang sách cuối cùng, đột nhiên cuốn sách này biến mất trước mặt cô.
Biến mất?
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cô sống lại một lần nữa, chính bản thân cũng không thể tưởng tượng được chuyện này.
Cố Tuyết Nghi cầm lấy ly nước trong tay, nhấp một ngụm nước, giảm bớt một chút khô khốc trên môi.
Nước trong ly đã nguội, nhưng cô không quan tâm, bây giờ chuyện mà cô quan tâm nhiều hơn chính là tin tức mà cô đã đọc được trong cuốn sách này!
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Úc Tiêu Tiêu, nam chính tên là Yến Triều.
Đúng vậy, nam chính và chồng của nguyên chủ có cái tên giống nhau như đúc.
Mà trong cuốn tiểu thuyết đó, nam chính có một người vợ cũ lì lợm la liếm, điêu ngoa ác độc, tên là Cố Tuyết Nghi.
Giống hệt với tên của cô.
Trong cuốn tiểu thuyết này, sau khi nam chính mất tích thì gặp được nữ chính Úc Tiêu Tiêu.
Úc Tiêu Tiêu đơn thuần đáng yêu, mỗi một hành động đều vụng về, nhưng trong mắt nam chính cùng các vai phụ lại đều vô cùng động lòng người.
Ban đầu nam chính chướng mắt, sau đó lại chậm rãi bị nữ chính đả động.
Thời điểm nam chính trở về, Úc Tiêu Tiêu cũng cùng nhau về, chấn động cả thế giới. Mà Cố Tuyết Nghi trong sách này, vì bất mãn chuyện ly hôn với nam chính nên sắm vai nữ phụ ác độc, bắt đầu liên tiếp tìm Úc Tiêu Tiêu gây phiền toái, cuối cùng bị mọi người chán ghét, nam chính cùng nhóm nam phụ không thể nhịn được nữa nên liên thủ tiêu diệt ... Bây giờ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này mới đi được một phần ba.
Hóa ra là cô sống lại lần nữa trong một cuốn sách!
Hơn nữa còn là một nhân vật được chú định phải chết sớm!
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhịn không được cảm thán thế giới này thật thần kỳ.
Vậy mà linh hồn con người có thể đi vào một cuốn sách.
Mà cuốn sách này có thể tự tạo thành một thế giới sống động.
Nhưng cô cũng không muốn làm đá kê chân cho tình yêu của người khác.
Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đọc thêm mấy cuốn sách nữa, mau chóng nắm giữ kiến thức chung của thế giới này...
Tương lai người chồng kia có muốn ly hôn hay không, liên quan gì đến cô.
Cố Tuyết Nghi cô cho dù là đi tới đâu, đều phải sống sót một cách xuất sắc có ý nghĩa!
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy ở trong phòng ngủ mấy ngày.
Đương nhiên nữ giúp việc của Yến gia không dám xem nhẹ cô, ba bữa đúng giờ đưa tới, cũng sẽ thường xuyên đến quét dọn phòng, đem quần áo đi giặt sạch.
Chớp mắt là năm ngày sau đó.
Vết thương trên đầu Yến Văn Bách đã khá hơn nhiều, cậu ta tháo dây băng trên trán xuống.
Trên đó chỉ còn lại một dấu ấn màu trắng nhạt.
Yến Văn Bách đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy người giúp việc bưng khay đi qua.
"Cố … Cố Tuyết Nghi còn chưa đi ra?"
Người giúp việc cẩn thận đáp: "Vâng, phu nhân còn đang nghỉ ngơi."
Nghỉ ngơi? Có ai lại nghỉ ngơi lâu như vậy?
Yến Văn Bách nhíu nhíu mày.
Sẽ không phải là bởi vì nhìn thấy Tưởng Mộng, cho nên không muốn ra, tự mình trốn trong phòng nằm khóc chứ?
Nhưng làm thế nào Yến Văn Bách cũng không có biện pháp đem phỏng đoán như vậy đặt lên khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi trong quá khứ sẽ không khóc.
Cố Tuyết Nghi bây giờ lại càng sẽ không.
Nếu là bởi vì chuyện của Tưởng Mộng mà tức giận, có lẽ cô sẽ tìm tới cửa đem Tưởng Mộng chia thành tám khối, mà không phải tự oán hận, như vậy mới càng phù hợp với phong cách của cô.
Đúng lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên.
Nữ giúp việc nhanh chóng bắt máy.
Rất nhanh, khuôn mặt của nữ giúp việc trở nên trắng bệch. Cô ấy cẩn thận nâng ống nghe đưa tới trước mặt Yến Văn Bách: "Tứ thiếu, là Giang tiên sinh."
"Giang tiên sinh nào?"
"Anh trai của Giang thiếu."
Giang Tĩnh ngốc nghếch này thật đúng là mách gia trưởng?
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lẽo, nhận điện thoại: "Alo."
"Yến tứ thiếu?" Đầu kia truyền ra giọng nói lạnh như băng: "Phiền Yến tứ thiếu đem điện thoại cho Yến phu nhân."
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe. Là do cậu ta thiếu kiên nhẫn nên mới đánh nhau cùng Giang Tĩnh, sau đó dẫn ra phiền toái phía sau ..... Làm sao có thể để cho Cố Tuyết Nghi đến thu thập cục diện rối rắm này cho cậu ta?
Kiêu ngạo của cậu ta không cho phép.
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe, đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Giang tiên sinh tìm chị ta có việc sao? Nếu là chuyện của Giang Tĩnh, Giang tiên sinh tìm tôi là được."
Giọng điệu của Giang nhị kia không chút lưu tình: "Cậu không làm chủ được."
Mặc dù có một số chữ viết thiếu tay và chân, nhưng kết hợp với trí nhớ của chủ nhân thân thể này, muốn đọc được cũng không phải là chuyện khó khăn.
Thời điểm cô khép lại một trang sách cuối cùng, đột nhiên cuốn sách này biến mất trước mặt cô.
Biến mất?
Cố Tuyết Nghi nhíu mày, cũng không cảm thấy sợ hãi.
Cô sống lại một lần nữa, chính bản thân cũng không thể tưởng tượng được chuyện này.
Cố Tuyết Nghi cầm lấy ly nước trong tay, nhấp một ngụm nước, giảm bớt một chút khô khốc trên môi.
Nước trong ly đã nguội, nhưng cô không quan tâm, bây giờ chuyện mà cô quan tâm nhiều hơn chính là tin tức mà cô đã đọc được trong cuốn sách này!
Nữ chính của cuốn tiểu thuyết này tên là Úc Tiêu Tiêu, nam chính tên là Yến Triều.
Đúng vậy, nam chính và chồng của nguyên chủ có cái tên giống nhau như đúc.
Mà trong cuốn tiểu thuyết đó, nam chính có một người vợ cũ lì lợm la liếm, điêu ngoa ác độc, tên là Cố Tuyết Nghi.
Giống hệt với tên của cô.
Trong cuốn tiểu thuyết này, sau khi nam chính mất tích thì gặp được nữ chính Úc Tiêu Tiêu.
Úc Tiêu Tiêu đơn thuần đáng yêu, mỗi một hành động đều vụng về, nhưng trong mắt nam chính cùng các vai phụ lại đều vô cùng động lòng người.
Ban đầu nam chính chướng mắt, sau đó lại chậm rãi bị nữ chính đả động.
Thời điểm nam chính trở về, Úc Tiêu Tiêu cũng cùng nhau về, chấn động cả thế giới. Mà Cố Tuyết Nghi trong sách này, vì bất mãn chuyện ly hôn với nam chính nên sắm vai nữ phụ ác độc, bắt đầu liên tiếp tìm Úc Tiêu Tiêu gây phiền toái, cuối cùng bị mọi người chán ghét, nam chính cùng nhóm nam phụ không thể nhịn được nữa nên liên thủ tiêu diệt ... Bây giờ cốt truyện của cuốn tiểu thuyết này mới đi được một phần ba.
Hóa ra là cô sống lại lần nữa trong một cuốn sách!
Hơn nữa còn là một nhân vật được chú định phải chết sớm!
Cố Tuyết Nghi có chút kinh ngạc, nhịn không được cảm thán thế giới này thật thần kỳ.
Vậy mà linh hồn con người có thể đi vào một cuốn sách.
Mà cuốn sách này có thể tự tạo thành một thế giới sống động.
Nhưng cô cũng không muốn làm đá kê chân cho tình yêu của người khác.
Cố Tuyết Nghi suy nghĩ một chút, quyết định tiếp tục đọc thêm mấy cuốn sách nữa, mau chóng nắm giữ kiến thức chung của thế giới này...
Tương lai người chồng kia có muốn ly hôn hay không, liên quan gì đến cô.
Cố Tuyết Nghi cô cho dù là đi tới đâu, đều phải sống sót một cách xuất sắc có ý nghĩa!
Cố Tuyết Nghi cứ như vậy ở trong phòng ngủ mấy ngày.
Đương nhiên nữ giúp việc của Yến gia không dám xem nhẹ cô, ba bữa đúng giờ đưa tới, cũng sẽ thường xuyên đến quét dọn phòng, đem quần áo đi giặt sạch.
Chớp mắt là năm ngày sau đó.
Vết thương trên đầu Yến Văn Bách đã khá hơn nhiều, cậu ta tháo dây băng trên trán xuống.
Trên đó chỉ còn lại một dấu ấn màu trắng nhạt.
Yến Văn Bách đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy người giúp việc bưng khay đi qua.
"Cố … Cố Tuyết Nghi còn chưa đi ra?"
Người giúp việc cẩn thận đáp: "Vâng, phu nhân còn đang nghỉ ngơi."
Nghỉ ngơi? Có ai lại nghỉ ngơi lâu như vậy?
Yến Văn Bách nhíu nhíu mày.
Sẽ không phải là bởi vì nhìn thấy Tưởng Mộng, cho nên không muốn ra, tự mình trốn trong phòng nằm khóc chứ?
Nhưng làm thế nào Yến Văn Bách cũng không có biện pháp đem phỏng đoán như vậy đặt lên khuôn mặt của Cố Tuyết Nghi.
Cố Tuyết Nghi trong quá khứ sẽ không khóc.
Cố Tuyết Nghi bây giờ lại càng sẽ không.
Nếu là bởi vì chuyện của Tưởng Mộng mà tức giận, có lẽ cô sẽ tìm tới cửa đem Tưởng Mộng chia thành tám khối, mà không phải tự oán hận, như vậy mới càng phù hợp với phong cách của cô.
Đúng lúc này điện thoại trong phòng khách vang lên.
Nữ giúp việc nhanh chóng bắt máy.
Rất nhanh, khuôn mặt của nữ giúp việc trở nên trắng bệch. Cô ấy cẩn thận nâng ống nghe đưa tới trước mặt Yến Văn Bách: "Tứ thiếu, là Giang tiên sinh."
"Giang tiên sinh nào?"
"Anh trai của Giang thiếu."
Giang Tĩnh ngốc nghếch này thật đúng là mách gia trưởng?
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lẽo, nhận điện thoại: "Alo."
"Yến tứ thiếu?" Đầu kia truyền ra giọng nói lạnh như băng: "Phiền Yến tứ thiếu đem điện thoại cho Yến phu nhân."
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe. Là do cậu ta thiếu kiên nhẫn nên mới đánh nhau cùng Giang Tĩnh, sau đó dẫn ra phiền toái phía sau ..... Làm sao có thể để cho Cố Tuyết Nghi đến thu thập cục diện rối rắm này cho cậu ta?
Kiêu ngạo của cậu ta không cho phép.
Yến Văn Bách siết chặt ống nghe, đè nén lửa giận, lạnh lùng nói: "Giang tiên sinh tìm chị ta có việc sao? Nếu là chuyện của Giang Tĩnh, Giang tiên sinh tìm tôi là được."
Giọng điệu của Giang nhị kia không chút lưu tình: "Cậu không làm chủ được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.