Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
Chương 16:
Cố Tranh
22/10/2022
Quả thật Giang Việt có chút kinh ngạc.
Bởi vì anh ta phát hiện, nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không phải là một người điêu ngoa không có đầu óc giống như trong lời đồn. Thay vào đó, cô lại vô cùng bình tĩnh. Đã như vậy, chuyến này cũng vô ích.
Nhưng Giang Việt vẫn không nhịn được hỏi: "Ồ? Tại sao tôi phải tin Yến phu nhân? Giang Tĩnh mới là em trai ruột của tôi."
Nói đến nửa câu sau, giọng điệu của Giang Việt lại tăng thêm một chút.
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lùng, mặt mày sắc bén, ngước mắt nhìn Giang Việt, giống như một con sói nhỏ bị chọc giận.
Nhưng lúc này Cố Tuyết Nghi không chút hoang mang, ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Văn Bách: "Lại đây."
Khí lạnh trên người Yến Văn Bách lập tức bị đè ép.
Cô đây là muốn làm cái gì?
Cổ họng Yến Văn Bách giật giật, có chút ngứa. Cảm giác hành động của Cố Tuyết Nghi giống như đang gọi chó.
Nhưng người ngoài trước mặt ... Đương nhiên Yến Văn Bách không muốn bị Giang Việt chê cười. Cho nên cậu ta vẫn dịch thân thể, ngồi về phía Cố Tuyết Nghi gần hơn một chút.
Yến Văn Bách vừa mới làm xong một loạt động tác này, Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng người, đặt tay lên trán cậu ta.
Cô vừa ăn dâu tây xong, ngón tay vẫn còn hơi lạnh. Trán Yến Văn Bách lại ấm áp. Vừa chạm vào, cả người Yến Văn Bách lập tức run rẩy, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Cố Tuyết Nghi cũng không chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, cô nhanh chóng mở băng gạc trên trán Yến Văn Bách ra, đầu ngón tay khẽ đụng lên vết thương trắng bệch kia.
"Giang tiên sinh, đây là do em trai anh tạo thành."
Đầu ngón tay Cố Tuyết Nghi khẽ chạm lên trên, giọng điệu của cô trầm xuống, mang theo một chút tức giận: "Thế nào? Chỉ cho phép người Giang gia các anh bắt nạt Yến gia chúng tôi sao?"
Yến Văn Bách căn bản không chú ý nghe Cố Tuyết Nghi nói cái gì. Toàn thân cậu ta đều căng thẳng.
Vốn dĩ là thiếu niên huyết khí phương cương, trong cuộc đời này của cậu ta chưa từng thân cận với một người phụ nữ nào như vậy...
Ánh mắt Yến Văn Bách lóe lên.
Bộ dáng của Cố Tuyết Nghi lúc này, giống như là khi còn bé cậu ta đã từng xem qua vô số lần, ba mẹ mang theo con cái nhà mình, ra mặt cho bọn chúng...
Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Văn Bách không khỏi có chút sửng sốt.
Cô nghiêm túc nói chuyện với Giang Nhị, nhưng đáy lòng cậu ta lại cảm thấy tâm ý viên mãn...
Bên này Giang Việt cũng nhìn thấy một chút vết thương trên trán Yến Văn Bách.
Nhưng mà vết thương này cũng không nặng.
Nhưng mặt mày Cố Tuyết Nghi phẫn nộ, lời này, anh ta cũng nói không nên lời.
Giang Việt đổi giọng: "Cho dù là như vậy, đó cũng chỉ là đứa nhỏ lén lút đùa giỡn. Hà tất phải tăng lên mức độ phụ huynh phải động thủ?"
Thư ký của Giang Việt ở một bên càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng.
Hôm nay Giang tổng tới cửa, không phải là muốn gây áp lực cho Yến gia, sau đó thăm dò Yến Triều sao?
Như thế nào mà khí thế lại giống như đang dần dần yếu đi?
Lại mở miệng, sao giọng điệu lại mang theo chút ngụy biện của gia trưởng?
Cố Tuyết Nghi cười nhạo một tiếng.
Từ lúc vào cửa, Giang Việt còn chưa thấy cô cười qua. Nhưng cô chợt cười rộ lên, giống như đóa hoa đầu tiên nở rộ sau khi sương tuyết mới tan, kinh diễm lại chói mắt.
"Đây là mâu thuẫn riêng tư. Tôi vì Yến Văn Bách mà đánh Giang Tĩnh, nếu Giang tiên sinh không phục, vậy cũng có thể vì Giang Tĩnh mà đánh tôi..."
"Chẳng lẽ không phải Giang tiên sinh đem mọi chuyện kéo đến tranh chấp giữa Giang gia và Yến gia sao?" Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi sắc bén, chợt thu lại ý cười.
Giang Việt nhéo nhéo đầu ngón tay.
Mẹ nó.
Cũng không có ai nói qua với anh ta, Yến phu nhân này lại lạ một cao thủ biến sắc! Từng cảm xúc một, rất biết nắm bắt!
Một bộ như vậy, để cho người tới cửa tìm phiền toái như anh ta, ngược lại không còn lời nào để nói.
"Chọn ngày không bằng đụng ngày. Hôm nay Giang tiên sinh muốn vì Giang Tĩnh mà trút giận, vậy có thể đánh một trận với tôi, cũng là khả thi."
Giang Việt trăm triệu lần không nghĩ tới, lại có nữ nhân hẹn chính mình.
Hơn nữa người phụ nữ này còn là Cố Tuyết Nghi, vợ của Yến Triều.
Giang Việt không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Tôi không đánh phụ nữ."
Nói xong, Giang Việt lại cảm thấy hình như lời này rất dễ trêu chọc khiến cho đối phương không vui, lập tức lại đổi giọng: "Không đánh nhau với phụ nữ..."
Chờ anh ta lại nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, trên mặt Cố Tuyết Nghi đã không còn một chút ý cười.
Giang Việt cảm thán, lúc này mới nói: "Chuyện này ... Nếu là Giang Tĩnh gây ra, vậy thì quên đi."
"Quên đi?" Cố Tuyết Nghi nhấc mí mắt lên: "Giang tiên sinh cho rằng cửa Yến gia tôi, tùy tùy tiện tiện là có thể giẫm sao?"
Giang Việt cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Tuyết Nghi còn muốn cùng anh ta tính khoản nợ này sao? Cô không sợ... Quên đi. Giống như từ khi anh ta bước vào cửa, cô thật sự không sợ chính mình.
Giang Việt cũng không khỏi có chút bội phục Cố Tuyết Nghi.
Yến Triều là trung tâm của Yến gia, anh không còn nữa, không nghĩ tới ngược lại Cố Tuyết Nghi lại chống đỡ lên. Thật sự bình tĩnh cũng được, miệng cọp gan thỏ cũng được, ít nhất cô đã chiếm thế thượng phong. Đổi lại là người khác ở dưới tình cảnh như vậy, chỉ sợ đã sớm bối rối không biết làm sao ... Càng đừng nói đến chuyện đứng ở trước mặt Giang Nhị như anh ta.
"Ý của Yến phu nhân là..."
Yến Văn Bách nhìn Giang Việt, nhất thời cảm thấy trên đầu anh ta dâng lên một chữ lớn đỏ thẫm —— nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên đối với chuyện này, bản thân Giang Việt hoàn toàn không biết gì cả.
Bởi vì anh ta phát hiện, nhìn qua Cố Tuyết Nghi cũng không phải là một người điêu ngoa không có đầu óc giống như trong lời đồn. Thay vào đó, cô lại vô cùng bình tĩnh. Đã như vậy, chuyến này cũng vô ích.
Nhưng Giang Việt vẫn không nhịn được hỏi: "Ồ? Tại sao tôi phải tin Yến phu nhân? Giang Tĩnh mới là em trai ruột của tôi."
Nói đến nửa câu sau, giọng điệu của Giang Việt lại tăng thêm một chút.
Sắc mặt Yến Văn Bách lạnh lùng, mặt mày sắc bén, ngước mắt nhìn Giang Việt, giống như một con sói nhỏ bị chọc giận.
Nhưng lúc này Cố Tuyết Nghi không chút hoang mang, ngoắc ngoắc ngón tay với Yến Văn Bách: "Lại đây."
Khí lạnh trên người Yến Văn Bách lập tức bị đè ép.
Cô đây là muốn làm cái gì?
Cổ họng Yến Văn Bách giật giật, có chút ngứa. Cảm giác hành động của Cố Tuyết Nghi giống như đang gọi chó.
Nhưng người ngoài trước mặt ... Đương nhiên Yến Văn Bách không muốn bị Giang Việt chê cười. Cho nên cậu ta vẫn dịch thân thể, ngồi về phía Cố Tuyết Nghi gần hơn một chút.
Yến Văn Bách vừa mới làm xong một loạt động tác này, Cố Tuyết Nghi hơi nghiêng người, đặt tay lên trán cậu ta.
Cô vừa ăn dâu tây xong, ngón tay vẫn còn hơi lạnh. Trán Yến Văn Bách lại ấm áp. Vừa chạm vào, cả người Yến Văn Bách lập tức run rẩy, ngay cả trái tim cũng run rẩy theo.
Cố Tuyết Nghi cũng không chú ý tới từng chi tiết nhỏ như vậy, cô nhanh chóng mở băng gạc trên trán Yến Văn Bách ra, đầu ngón tay khẽ đụng lên vết thương trắng bệch kia.
"Giang tiên sinh, đây là do em trai anh tạo thành."
Đầu ngón tay Cố Tuyết Nghi khẽ chạm lên trên, giọng điệu của cô trầm xuống, mang theo một chút tức giận: "Thế nào? Chỉ cho phép người Giang gia các anh bắt nạt Yến gia chúng tôi sao?"
Yến Văn Bách căn bản không chú ý nghe Cố Tuyết Nghi nói cái gì. Toàn thân cậu ta đều căng thẳng.
Vốn dĩ là thiếu niên huyết khí phương cương, trong cuộc đời này của cậu ta chưa từng thân cận với một người phụ nữ nào như vậy...
Ánh mắt Yến Văn Bách lóe lên.
Bộ dáng của Cố Tuyết Nghi lúc này, giống như là khi còn bé cậu ta đã từng xem qua vô số lần, ba mẹ mang theo con cái nhà mình, ra mặt cho bọn chúng...
Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Văn Bách không khỏi có chút sửng sốt.
Cô nghiêm túc nói chuyện với Giang Nhị, nhưng đáy lòng cậu ta lại cảm thấy tâm ý viên mãn...
Bên này Giang Việt cũng nhìn thấy một chút vết thương trên trán Yến Văn Bách.
Nhưng mà vết thương này cũng không nặng.
Nhưng mặt mày Cố Tuyết Nghi phẫn nộ, lời này, anh ta cũng nói không nên lời.
Giang Việt đổi giọng: "Cho dù là như vậy, đó cũng chỉ là đứa nhỏ lén lút đùa giỡn. Hà tất phải tăng lên mức độ phụ huynh phải động thủ?"
Thư ký của Giang Việt ở một bên càng nghe càng cảm thấy có chút không đúng.
Hôm nay Giang tổng tới cửa, không phải là muốn gây áp lực cho Yến gia, sau đó thăm dò Yến Triều sao?
Như thế nào mà khí thế lại giống như đang dần dần yếu đi?
Lại mở miệng, sao giọng điệu lại mang theo chút ngụy biện của gia trưởng?
Cố Tuyết Nghi cười nhạo một tiếng.
Từ lúc vào cửa, Giang Việt còn chưa thấy cô cười qua. Nhưng cô chợt cười rộ lên, giống như đóa hoa đầu tiên nở rộ sau khi sương tuyết mới tan, kinh diễm lại chói mắt.
"Đây là mâu thuẫn riêng tư. Tôi vì Yến Văn Bách mà đánh Giang Tĩnh, nếu Giang tiên sinh không phục, vậy cũng có thể vì Giang Tĩnh mà đánh tôi..."
"Chẳng lẽ không phải Giang tiên sinh đem mọi chuyện kéo đến tranh chấp giữa Giang gia và Yến gia sao?" Giọng điệu của Cố Tuyết Nghi sắc bén, chợt thu lại ý cười.
Giang Việt nhéo nhéo đầu ngón tay.
Mẹ nó.
Cũng không có ai nói qua với anh ta, Yến phu nhân này lại lạ một cao thủ biến sắc! Từng cảm xúc một, rất biết nắm bắt!
Một bộ như vậy, để cho người tới cửa tìm phiền toái như anh ta, ngược lại không còn lời nào để nói.
"Chọn ngày không bằng đụng ngày. Hôm nay Giang tiên sinh muốn vì Giang Tĩnh mà trút giận, vậy có thể đánh một trận với tôi, cũng là khả thi."
Giang Việt trăm triệu lần không nghĩ tới, lại có nữ nhân hẹn chính mình.
Hơn nữa người phụ nữ này còn là Cố Tuyết Nghi, vợ của Yến Triều.
Giang Việt không chút nghĩ ngợi liền lắc đầu: "Tôi không đánh phụ nữ."
Nói xong, Giang Việt lại cảm thấy hình như lời này rất dễ trêu chọc khiến cho đối phương không vui, lập tức lại đổi giọng: "Không đánh nhau với phụ nữ..."
Chờ anh ta lại nhìn về phía Cố Tuyết Nghi, trên mặt Cố Tuyết Nghi đã không còn một chút ý cười.
Giang Việt cảm thán, lúc này mới nói: "Chuyện này ... Nếu là Giang Tĩnh gây ra, vậy thì quên đi."
"Quên đi?" Cố Tuyết Nghi nhấc mí mắt lên: "Giang tiên sinh cho rằng cửa Yến gia tôi, tùy tùy tiện tiện là có thể giẫm sao?"
Giang Việt cảm thấy có chút buồn cười.
Cố Tuyết Nghi còn muốn cùng anh ta tính khoản nợ này sao? Cô không sợ... Quên đi. Giống như từ khi anh ta bước vào cửa, cô thật sự không sợ chính mình.
Giang Việt cũng không khỏi có chút bội phục Cố Tuyết Nghi.
Yến Triều là trung tâm của Yến gia, anh không còn nữa, không nghĩ tới ngược lại Cố Tuyết Nghi lại chống đỡ lên. Thật sự bình tĩnh cũng được, miệng cọp gan thỏ cũng được, ít nhất cô đã chiếm thế thượng phong. Đổi lại là người khác ở dưới tình cảnh như vậy, chỉ sợ đã sớm bối rối không biết làm sao ... Càng đừng nói đến chuyện đứng ở trước mặt Giang Nhị như anh ta.
"Ý của Yến phu nhân là..."
Yến Văn Bách nhìn Giang Việt, nhất thời cảm thấy trên đầu anh ta dâng lên một chữ lớn đỏ thẫm —— nguy hiểm.
Nhưng hiển nhiên đối với chuyện này, bản thân Giang Việt hoàn toàn không biết gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.