Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
Chương 19:
Cố Tranh
23/10/2022
Cố Tuyết Nghi này ngay cả Giang Nhị cũng có thể dỗ dành, chẳng lẽ thật sự giống như Tưởng Mộng nói, biến thành phiền toái lớn khó giải quyết?
Lúc này Tưởng Mộng ngồi ở trong góc, trên mặt mang theo một chút nước mắt, nhìn qua nhu nhược lại đáng thương.
Cô ta lẩm bẩm nói: "Có phải ngày mai Giản Nhuế sẽ trở về không?"
Tào Gia Diệp nghe cô ta nhắc tới cái tên này, lập tức cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán, đáy lòng còn có chút sợ hãi không thể nói.
Anh ta sợ Giản gia.
Nếu như không phải như vậy, anh ta cũng sẽ không đến nỗi tuổi này mà ngay cả con cái cũng không có.
Giản Nhuế không thể sinh, liền mẹ nó cũng làm cho anh ta không thể có con!
Lúc trước Tào Gia Diệp nói để cho Tưởng Mộng đi bỏ đứa nhỏ, đó đều là những lời tức giận. Nếu Tưởng Mộng muốn phá thai, anh ta chính là người đầu tiên tức giận bóp chết Tưởng Mộng.
Tào Gia Diệp tức giận đến mức đạp mạnh một cước vào sô pha.
Ghế sô pha nặng nề bị đá lệch khỏi vị trí.
Anh ta quay lại, trầm giọng nói: "Việc này tôi không thể xen vào, tôi chen một chân, Giản Nhuế sẽ điều tra ra được.
Đám thủy quân mà em nuôi thì sao? Còn có những phương tiện truyền thông mà em có quan hệ đặc biệt ...”
"Bây giờ để cho bọn họ gửi tin tức, ngày mai, nhất định phải trước ngày mai, toàn bộ mạng lưới đều phải có được tin tức em mang thai con của Yến Triều. Như vậy, em cũng không cần quản Cố Tuyết Nghi thế nào ... Mọi người đều biết, ai còn quản xem đứa con mà em mang có phải là của Yến Triều hay không?"
Tưởng Mộng có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Tào Gia Diệp, đáy lòng cũng có chút oán hận.
Rõ ràng là con của anh ta, nhưng lại cứng rắn muốn kéo lên người người khác, chỉ có che lấp như vậy mới có thể sống sót.
Hiện tại cô ta còn phải tự mình làm..
Một khi truyền thông, thủy quân bắt đầu mang tiết tấu, dẫn đến toàn bộ netizen đều biết, thật sự một chút đường lui cô ta cũng không có. Nếu như có một ngày như vậy, Yến Triều thật sự còn sống trở về, khẳng định cô ta còn chết thảm hơn đám tình nhân kia của Tào Gia Diệp!
Tào Gia Diệp vừa quay đầu, cũng nhìn thấy Tưởng Mộng đang ủy khuất oán hận.
Anh ta chuẩn bị nói cái gì đó, chuông điện thoại reo lên.
Tào Gia Diệp nhận lấy, đầu kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tào tổng."
Tào Gia Diệp cả kinh, cho dù biết rõ người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, nhưng sống lưng anh ta vẫn sụp xuống, bày ra một bộ tư thái cung kính khom lưng.
Anh ta cung kính xưng hô với người đầu kia: "Chú."
"Tám giờ tối máy bay của Giản Nhuế sẽ hạ cánh, cậu ra sân bay đón con bé."
Đáy lòng Tào Gia Diệp "lộp bộp" một chút.
Tưởng Mộng cũng thoáng hoảng hốt.
"Vậy... Còn ngài thì sao?" Tào Gia Diệp hỏi.
Đầu kia cúp máy.
Tào Gia Diệp lau mặt, nhịn xuống phẫn uất trong lòng.
Tưởng Mộng ngồi không yên đứng dậy: "Em đi liên lạc."
"Đi đi."
"Chờ một chút." Đột nhiên Tào Gia Diệp lại lên tiếng gọi cô ta lại: "Hôm qua đạo diễn Lý gọi điện thoại cho tôi, nói ba ngày nay em không đi phim trường.”
Tưởng Mộng nén oán khí nói: "Không phải là mấy ngày nay đang nghĩ biện pháp xử lý Cố Tuyết Nghi sao?"
"Vậy cũng phải đi phim trường. Đối với giải trí Đại Kình mà nói, bộ phim này rất quan trọng. Em không thể tùy hứng ... Hơn nữa em rời đi như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi một tiếng với Lý đạo, về sau có còn muốn diễn phim hay không?"
Tưởng Mộng nghe xong, càng cảm thấy nghẹn thở.
Nhưng ngoài miệng cô ta vẫn ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi, em sẽ không."
Chờ ra khỏi cửa, Tưởng Mộng mới không chút che dấu gắt gao cắn môi, trong đôi mắt mở to đều là tơ máu.
Cô ta nghĩ đến một số người khác trong đoàn làm phim.
Đối phương còn khoa trương hơn cô ta, từ sau khi gia nhập tổ, ba ngày hai đầu cũng không thấy bóng người, sao không thấy Lý đạo đi tìm người gây phiền toái?
Trái phải cũng là do địa vị của cô ta quá thấp mà thôi!
Đáng hận nhất chính là, Tào Gia Diệp ký hợp đồng đánh cược thì ký, chỉ là mấy trăm triệu... Đối với Yến gia mà nói thì tính là cái gì? Đối với Yến gia chỉ sợ rắm cũng không tính là một cái.
Nhưng Tào Gia Diệp lại vì mấy trăm triệu này mà yêu cầu người đang mang thai, tâm thần đều mệt mỏi như cô ta phải đi quay phim cho tốt...
Sau này còn phải đóng phim?
Sở dĩ cô ta ngoan ngoãn lăn lên giường với anh ta, không phải là vì để sau này không phải chịu khổ nữa sao?
Trong đầu Tưởng Mộng nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất căm hận, càng nghĩ còn càng cảm thấy ghen tị.
Lúc trước sao Cố Tuyết Nghi lại có thể thành công dựa vào Yến Triều đây?
Cho dù cô có là bao cỏ, cho dù tương lai cô cùng Yến Triều ly hôn, nhưng số tiền mà cô lấy được từ Yến gia cũng đủ để cô sống cuộc sống mà người khác liều mạng cũng không chiếm được...
Lúc này Tưởng Mộng ngồi ở trong góc, trên mặt mang theo một chút nước mắt, nhìn qua nhu nhược lại đáng thương.
Cô ta lẩm bẩm nói: "Có phải ngày mai Giản Nhuế sẽ trở về không?"
Tào Gia Diệp nghe cô ta nhắc tới cái tên này, lập tức cũng cảm thấy sứt đầu mẻ trán, đáy lòng còn có chút sợ hãi không thể nói.
Anh ta sợ Giản gia.
Nếu như không phải như vậy, anh ta cũng sẽ không đến nỗi tuổi này mà ngay cả con cái cũng không có.
Giản Nhuế không thể sinh, liền mẹ nó cũng làm cho anh ta không thể có con!
Lúc trước Tào Gia Diệp nói để cho Tưởng Mộng đi bỏ đứa nhỏ, đó đều là những lời tức giận. Nếu Tưởng Mộng muốn phá thai, anh ta chính là người đầu tiên tức giận bóp chết Tưởng Mộng.
Tào Gia Diệp tức giận đến mức đạp mạnh một cước vào sô pha.
Ghế sô pha nặng nề bị đá lệch khỏi vị trí.
Anh ta quay lại, trầm giọng nói: "Việc này tôi không thể xen vào, tôi chen một chân, Giản Nhuế sẽ điều tra ra được.
Đám thủy quân mà em nuôi thì sao? Còn có những phương tiện truyền thông mà em có quan hệ đặc biệt ...”
"Bây giờ để cho bọn họ gửi tin tức, ngày mai, nhất định phải trước ngày mai, toàn bộ mạng lưới đều phải có được tin tức em mang thai con của Yến Triều. Như vậy, em cũng không cần quản Cố Tuyết Nghi thế nào ... Mọi người đều biết, ai còn quản xem đứa con mà em mang có phải là của Yến Triều hay không?"
Tưởng Mộng có chút sợ hãi nhìn thoáng qua Tào Gia Diệp, đáy lòng cũng có chút oán hận.
Rõ ràng là con của anh ta, nhưng lại cứng rắn muốn kéo lên người người khác, chỉ có che lấp như vậy mới có thể sống sót.
Hiện tại cô ta còn phải tự mình làm..
Một khi truyền thông, thủy quân bắt đầu mang tiết tấu, dẫn đến toàn bộ netizen đều biết, thật sự một chút đường lui cô ta cũng không có. Nếu như có một ngày như vậy, Yến Triều thật sự còn sống trở về, khẳng định cô ta còn chết thảm hơn đám tình nhân kia của Tào Gia Diệp!
Tào Gia Diệp vừa quay đầu, cũng nhìn thấy Tưởng Mộng đang ủy khuất oán hận.
Anh ta chuẩn bị nói cái gì đó, chuông điện thoại reo lên.
Tào Gia Diệp nhận lấy, đầu kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tào tổng."
Tào Gia Diệp cả kinh, cho dù biết rõ người ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, nhưng sống lưng anh ta vẫn sụp xuống, bày ra một bộ tư thái cung kính khom lưng.
Anh ta cung kính xưng hô với người đầu kia: "Chú."
"Tám giờ tối máy bay của Giản Nhuế sẽ hạ cánh, cậu ra sân bay đón con bé."
Đáy lòng Tào Gia Diệp "lộp bộp" một chút.
Tưởng Mộng cũng thoáng hoảng hốt.
"Vậy... Còn ngài thì sao?" Tào Gia Diệp hỏi.
Đầu kia cúp máy.
Tào Gia Diệp lau mặt, nhịn xuống phẫn uất trong lòng.
Tưởng Mộng ngồi không yên đứng dậy: "Em đi liên lạc."
"Đi đi."
"Chờ một chút." Đột nhiên Tào Gia Diệp lại lên tiếng gọi cô ta lại: "Hôm qua đạo diễn Lý gọi điện thoại cho tôi, nói ba ngày nay em không đi phim trường.”
Tưởng Mộng nén oán khí nói: "Không phải là mấy ngày nay đang nghĩ biện pháp xử lý Cố Tuyết Nghi sao?"
"Vậy cũng phải đi phim trường. Đối với giải trí Đại Kình mà nói, bộ phim này rất quan trọng. Em không thể tùy hứng ... Hơn nữa em rời đi như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không chào hỏi một tiếng với Lý đạo, về sau có còn muốn diễn phim hay không?"
Tưởng Mộng nghe xong, càng cảm thấy nghẹn thở.
Nhưng ngoài miệng cô ta vẫn ngoan ngoãn đáp: "Em biết rồi, em sẽ không."
Chờ ra khỏi cửa, Tưởng Mộng mới không chút che dấu gắt gao cắn môi, trong đôi mắt mở to đều là tơ máu.
Cô ta nghĩ đến một số người khác trong đoàn làm phim.
Đối phương còn khoa trương hơn cô ta, từ sau khi gia nhập tổ, ba ngày hai đầu cũng không thấy bóng người, sao không thấy Lý đạo đi tìm người gây phiền toái?
Trái phải cũng là do địa vị của cô ta quá thấp mà thôi!
Đáng hận nhất chính là, Tào Gia Diệp ký hợp đồng đánh cược thì ký, chỉ là mấy trăm triệu... Đối với Yến gia mà nói thì tính là cái gì? Đối với Yến gia chỉ sợ rắm cũng không tính là một cái.
Nhưng Tào Gia Diệp lại vì mấy trăm triệu này mà yêu cầu người đang mang thai, tâm thần đều mệt mỏi như cô ta phải đi quay phim cho tốt...
Sau này còn phải đóng phim?
Sở dĩ cô ta ngoan ngoãn lăn lên giường với anh ta, không phải là vì để sau này không phải chịu khổ nữa sao?
Trong đầu Tưởng Mộng nhanh chóng lướt qua đủ loại suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất căm hận, càng nghĩ còn càng cảm thấy ghen tị.
Lúc trước sao Cố Tuyết Nghi lại có thể thành công dựa vào Yến Triều đây?
Cho dù cô có là bao cỏ, cho dù tương lai cô cùng Yến Triều ly hôn, nhưng số tiền mà cô lấy được từ Yến gia cũng đủ để cô sống cuộc sống mà người khác liều mạng cũng không chiếm được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.