Chủ Mẫu Cao Môn Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn
Chương 50:
Cố Tranh
24/10/2022
Giản Xương Minh thản nhiên nói: "Vừa lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với Yến phu nhân."
Bước chân của Trần Vu Cẩn chậm lại, miễn cưỡng để Giản Xương Minh đi cùng mình.
Những người khác thấy thế, cũng đều thức thời không tiến lên tiếp lời.
"Gần đây Giang tổng có khỏe không?" Đây là Trần Vu Cẩn chủ động hỏi thăm Giang Việt.
"Yến phu nhân." Đây là âm thanh vừa lễ phép vừa khách khí của Giản Xương Minh.
Nhưng những giọng nói này đều bị một giọng nói khác đột nhiên xen ngang cắt đứt —— "Cố Tuyết Nghi.”
Giọng nói của người tới hơi lạnh lẽo, cô ta nói: "Chúng ta nói chuyện."
Cố Tuyết Nghi nhìn qua.
Người đến mặc quần áo cao cấp của Chanel, tóc nhuộm màu vàng, còn toàn bộ bị buộc thành một bím tóc nhỏ. A không, hình như ở thời đại này gọi là ... Bím dây thừng?
Tuổi tác của cô gái kia rất trẻ, ngũ quan thanh tú, thân hình mảnh khảnh, cái nhướng mày kia cũng không quá thích hợp với cô ta.
Cả người đều tràn đầy kiêu ngạo không kiềm chế được.
Sắc mặt Trần Vu Cẩn hơi trầm xuống, bất động thanh sắc bước sang bên cạnh nửa bước, thoáng cái đã ngăn cản hơn phân nửa người của Cố Tuyết Nghi, đồng thời cũng làm cho cô gái kia chú ý tới anh ta.
Cô gái kia thấy anh ta, sắc mặt có biến hóa.
Trong chớp mắt hoảng hốt.
Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
"Trần tổng..."
Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn: "Cô ấy là ai?"
Trần Vu Cẩn: "..."
Cô gái kia:"..."
Cô gái kia xấu hổ tức giận nhìn Cố Tuyết Nghi: "Cô giả vờ cái gì? Cô không quen biết tôi sao?"
Trần Vu Cẩn đã quen với lời nói kinh người của Cố Tuyết Nghi, anh ta dừng một chút, nói: "Phu nhân, đây là Yến Tam tiểu thư, Yến Văn Xu."
Yến Văn Xu càng cảm thấy nóng nảy.
Từ khi nào Trần Vu Cẩn đã trở thành người của Cố Tuyết Nghi? Thế nhưng còn nghiêm túc giải thích với Cố Tuyết Nghi?
"À." Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh đáp một tiếng, sau đó mở miệng: "Gọi thẳng tên tôi, tôi cho rằng là người không có gia giáo ở đâu chui ra, tiểu nha đầu đi theo người ta cọ vào để ăn cơm."
Tưởng Mộng đi theo phía sau sợ đến ngây người.
Ngay cả Yến Văn Xu mà cô cũng mắng?
Giang Tĩnh lặng lẽ tới gần, ngược lại lộ ra một chút cảm thán.
Lợi hại.
Người này còn chưa có bị đánh đi.
Yến phu nhân, Cố tỷ, chị dâu, cô mau mau động thủ!
Trong lòng Giang Tĩnh thầm nói, cũng không thể chỉ đánh con nhà người khác.
Yến Văn Xu tức giận đến sắc mặt tái mét. Sau đó cô ta nhận ra có bao nhiêu người đang đứng xung quanh ...
Cái này đại biểu cho, cô ta mất mặt, tất cả mặt mũi đều ném tới chân trời.
Mặt Yến Văn Xu thoáng cái lại đỏ lên.
"Cố Tuyết Nghi, cô..."
"Tôi nói sai sao?" Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn.
Mặt sắt vô tư, trước kia cũng không ít lần cho Cố Tuyết Nghi *bế môn canh cho thư ký Trần, đương nhiên lúc này cũng sẽ không nể mặt Yến Văn Xu, thư ký Trần gật đầu: "Ngài nói không sai."
*Bế môn canh: đóng cửa không tiếp, không để ý.
Đột nhiên chạy đến nơi này, bộ dáng lại hùng hổ, không chỉ là không có giáo dưỡng...
Cố Tuyết Nghi nhìn Yến Văn Xu, thản nhiên nói: "Cô nhóc này, còn có chút ngu xuẩn."
Ngược lại cũng giống như anh ta nghĩ.
Trần Vu Cẩn thầm nghĩ.
Đáy lòng thư ký Trần không được tự nhiên toát ra một từ.
*Tâm hữu linh tê *Nghĩa của nó gần giống với từ tâm ý tương thông.
...... Nhưng mà cũng không phải.
Có lẽ là do người thông minh luôn có điểm chung, ừm.
Chính là như vậy. Đáy mắt thư ký Trần lóe sáng.
Giang Việt đứng ở đó chờ nửa ngày.
Hả?
Sao Cố Tuyết Nghi không hỏi anh ta "Tôi nói sai sao?"?
Yến Văn Xu bên này lại tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, đã khi nào cô ta chịu qua cơn tức như vậy?
Yến Văn Xu lại nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới thấy rõ người đứng chung quanh đến tột cùng đều là ai.
...... Giang Việt của Giang gia, Giản Xương Minh của Giản gia, thư ký Trần Vu Cẩn của anh trai ... Vừa rồi nghênh đón Cố Tuyết Nghi chính là thư ký của anh trai. Ngoại trừ anh ta mở miệng ra, những người khác đều là vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô ta, phảng phất nhìn một nhân vật không liên quan.
Ngay cả Giản Xương Minh có quan hệ tốt với anh cả cũng là như vậy.
Bọn họ ... Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy Cố Tuyết Nghi điêu ngoa sao?
Đột nhiên Yến Văn Xu lâm vào mờ mịt cùng phẫn nộ.
Bọn họ ... Bọn họ đều bị rót thuốc mê hồn sao!
Bước chân của Trần Vu Cẩn chậm lại, miễn cưỡng để Giản Xương Minh đi cùng mình.
Những người khác thấy thế, cũng đều thức thời không tiến lên tiếp lời.
"Gần đây Giang tổng có khỏe không?" Đây là Trần Vu Cẩn chủ động hỏi thăm Giang Việt.
"Yến phu nhân." Đây là âm thanh vừa lễ phép vừa khách khí của Giản Xương Minh.
Nhưng những giọng nói này đều bị một giọng nói khác đột nhiên xen ngang cắt đứt —— "Cố Tuyết Nghi.”
Giọng nói của người tới hơi lạnh lẽo, cô ta nói: "Chúng ta nói chuyện."
Cố Tuyết Nghi nhìn qua.
Người đến mặc quần áo cao cấp của Chanel, tóc nhuộm màu vàng, còn toàn bộ bị buộc thành một bím tóc nhỏ. A không, hình như ở thời đại này gọi là ... Bím dây thừng?
Tuổi tác của cô gái kia rất trẻ, ngũ quan thanh tú, thân hình mảnh khảnh, cái nhướng mày kia cũng không quá thích hợp với cô ta.
Cả người đều tràn đầy kiêu ngạo không kiềm chế được.
Sắc mặt Trần Vu Cẩn hơi trầm xuống, bất động thanh sắc bước sang bên cạnh nửa bước, thoáng cái đã ngăn cản hơn phân nửa người của Cố Tuyết Nghi, đồng thời cũng làm cho cô gái kia chú ý tới anh ta.
Cô gái kia thấy anh ta, sắc mặt có biến hóa.
Trong chớp mắt hoảng hốt.
Nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình thường.
"Trần tổng..."
Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn: "Cô ấy là ai?"
Trần Vu Cẩn: "..."
Cô gái kia:"..."
Cô gái kia xấu hổ tức giận nhìn Cố Tuyết Nghi: "Cô giả vờ cái gì? Cô không quen biết tôi sao?"
Trần Vu Cẩn đã quen với lời nói kinh người của Cố Tuyết Nghi, anh ta dừng một chút, nói: "Phu nhân, đây là Yến Tam tiểu thư, Yến Văn Xu."
Yến Văn Xu càng cảm thấy nóng nảy.
Từ khi nào Trần Vu Cẩn đã trở thành người của Cố Tuyết Nghi? Thế nhưng còn nghiêm túc giải thích với Cố Tuyết Nghi?
"À." Cố Tuyết Nghi không nóng không lạnh đáp một tiếng, sau đó mở miệng: "Gọi thẳng tên tôi, tôi cho rằng là người không có gia giáo ở đâu chui ra, tiểu nha đầu đi theo người ta cọ vào để ăn cơm."
Tưởng Mộng đi theo phía sau sợ đến ngây người.
Ngay cả Yến Văn Xu mà cô cũng mắng?
Giang Tĩnh lặng lẽ tới gần, ngược lại lộ ra một chút cảm thán.
Lợi hại.
Người này còn chưa có bị đánh đi.
Yến phu nhân, Cố tỷ, chị dâu, cô mau mau động thủ!
Trong lòng Giang Tĩnh thầm nói, cũng không thể chỉ đánh con nhà người khác.
Yến Văn Xu tức giận đến sắc mặt tái mét. Sau đó cô ta nhận ra có bao nhiêu người đang đứng xung quanh ...
Cái này đại biểu cho, cô ta mất mặt, tất cả mặt mũi đều ném tới chân trời.
Mặt Yến Văn Xu thoáng cái lại đỏ lên.
"Cố Tuyết Nghi, cô..."
"Tôi nói sai sao?" Cố Tuyết Nghi quay đầu hỏi Trần Vu Cẩn.
Mặt sắt vô tư, trước kia cũng không ít lần cho Cố Tuyết Nghi *bế môn canh cho thư ký Trần, đương nhiên lúc này cũng sẽ không nể mặt Yến Văn Xu, thư ký Trần gật đầu: "Ngài nói không sai."
*Bế môn canh: đóng cửa không tiếp, không để ý.
Đột nhiên chạy đến nơi này, bộ dáng lại hùng hổ, không chỉ là không có giáo dưỡng...
Cố Tuyết Nghi nhìn Yến Văn Xu, thản nhiên nói: "Cô nhóc này, còn có chút ngu xuẩn."
Ngược lại cũng giống như anh ta nghĩ.
Trần Vu Cẩn thầm nghĩ.
Đáy lòng thư ký Trần không được tự nhiên toát ra một từ.
*Tâm hữu linh tê *Nghĩa của nó gần giống với từ tâm ý tương thông.
...... Nhưng mà cũng không phải.
Có lẽ là do người thông minh luôn có điểm chung, ừm.
Chính là như vậy. Đáy mắt thư ký Trần lóe sáng.
Giang Việt đứng ở đó chờ nửa ngày.
Hả?
Sao Cố Tuyết Nghi không hỏi anh ta "Tôi nói sai sao?"?
Yến Văn Xu bên này lại tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, đã khi nào cô ta chịu qua cơn tức như vậy?
Yến Văn Xu lại nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới thấy rõ người đứng chung quanh đến tột cùng đều là ai.
...... Giang Việt của Giang gia, Giản Xương Minh của Giản gia, thư ký Trần Vu Cẩn của anh trai ... Vừa rồi nghênh đón Cố Tuyết Nghi chính là thư ký của anh trai. Ngoại trừ anh ta mở miệng ra, những người khác đều là vẻ mặt nhàn nhạt nhìn cô ta, phảng phất nhìn một nhân vật không liên quan.
Ngay cả Giản Xương Minh có quan hệ tốt với anh cả cũng là như vậy.
Bọn họ ... Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy Cố Tuyết Nghi điêu ngoa sao?
Đột nhiên Yến Văn Xu lâm vào mờ mịt cùng phẫn nộ.
Bọn họ ... Bọn họ đều bị rót thuốc mê hồn sao!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.