Chương 64: Ngày thường
Mộc Yêu Nhiêu
14/11/2022
Buổi tối gió lớn, trên mặt sông sóng nước dần dần lớn, thuyền cũng hơi lắc lư.
Sóng sông cùng mái chèo thuyền ắt đi tiếng thở dốc.
Trong trướng, một bàn tay rắn chắc đột nhiên duỗi ra khỏi trướng, bàn tay rộng kia bỗng nhiên dùng sức bắt lấy cạnh giường.
Cánh tay săn chắc cũng theo động tác dùng sức của hắn mà căng cứng lên.
Tiếp theo đó trong một cái chớp mắt, một cánh tay trắng nõn non mềm chậm rãi bao phủ lên cánh tay căng cứng, theo đó mà thanh âm nhẹ nhàng mềm mại vang lên: “ Hầu gia, chàng cũng đừng có nuốt lời ”
Trong thanh âm của nàng mơ hồ mang theo ý cười.
Nghe được thê tử cười như vậy, Tạ Quyết lập tức sáng tỏ.
Hắn đây là bị nàng xem thường.
Nàng thật sự cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tử huyết khí phương cương*?
(* huyết khí phương cương: tuổi trẻ nhiều tinh lực)
Tạ Quyết cắn hàm răng, thầm nghĩ phải để nàng biết được việc xem thường hắn thì không có kết quả tốt.
Trong trướng, chính là ở thế yếu, cặp mắt Tạ Quyết lại như sói đang nhìn chằm chằm con mồi, đùa bỡn nó trong lòng bàn tay.
Tiểu tước nhi* tựa hồ chưa cảm thấy nguy hiểm, vẫn như cũ vô cùng đắc ý.
(* ý chỉ vật nhỏ, tiểu tâm can)
...
Nắng sớm chậm chiếu rọi mặt sông, chân trời ẩn ẩn sáng lên.
Tạ Quyết rời khỏi giường, mắt nhìn người bên cạnh, nhẹ vén chăn, thấy được bên hông nàng một mảng xanh tím, tự cảm thấy mình hôm qua có chút lỗ mãng.
Thê tử làn da non mềm, cùng nam nhân da dày thịt béo khác biệt. Nam nhân máu ứ đọng, bất quá vài canh giờ liền có thể tiêu trừ, nhưng nàng trên người có máu ứ đọng, cần phải hai ngày mới có thể dần dần đánh tan.
Suy nghĩ một chút, Tạ Quyết xuống giường, mặc lại y phục đi tới chỗ đại phu lấy thuốc mỡ.
Biết được thê tử bên trong không để ý lắm, nhưng bên ngoài lại da mặt mỏng, cho nên chỉ nói với Dư đại phu là nàng ban đêm đi tiểu không may vấp phải bàn.
Bởi vì đêm qua Tạ Quyết nói chủ mẫu thân thể khó chịu, cho nên sáng nay nhũ mẫu cũng không có ôm Lan ca nhi qua quấy rầy, ngay cả Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh cũng không đến sớm gọi nàng, vừa vặn là lúc để Ông Cảnh Vũ ngủ một giấc.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh.
Ông Cảnh Vũ lúc mở mắt có chút đờ đẫn, mãi về sau mới chậm rãi hoàn hồn, quay đầu cách trướng mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, cách một tầng màn cửa đều có thể cảm nhận được bên ngoài đã đến canh giờ nào.
Ông Cảnh Vũ hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, thầm bực chính mình tính sai.
Tạ Quyết lúc trước rõ ràng trong chuyện phòng the không có bao nhiêu chiêu, nhưng tối hôm qua lại rõ ràng quá khác biệt.
Ông Cảnh Vũ mơ hồ cảm thấy eo đau nhức, rời giường mặc lại y phục, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cúi đầu liếc nhìn phần eo bị Tạ Quyết bóp đến tím, thầm nhủ về sau tuyệt không thể lại làm loại chuyện tốn công vô ích này.
Nam nhân cơ hồ đều cùng một cái đức hạnh, hắn cũng cùng đời trước càng ngày càng giống nhau.
Mặc xong y phục, kêu Minh Nguyệt Phồn Tinh bưng nước cho nàng rửa mặt, rửa mặt xong thì dùng chút đồ ăn, lúc đó mới để nhũ mẫu đem Lan ca nhi ôm tới.
Một buổi tối cùng một buổi sáng không thấy nương thân, Lan ca nhi khóc đến nước mắt đầm đìa, rất ủy khuất.
Ông Cảnh Vũ hát cho Lan ca nhi nghe một bài hát ru của Man Châu, hắn lúc này mới bắt đầu nở nụ cười.
Đêm qua vô cùng mệt nhọc, ôm Lan ca nhi một hồi liền cảm thấy cánh tay ê ẩm đau, thấy Lan ca nhi đã ngủ, liền đem hắn bỏ vào trên giường, sau khi để xuống, mới vuốt vuốt eo đau nhức.
Cửa phòng bị Tạ Quyết từ bên ngoài mở ra, vừa lúc bắt gặp nàng đem Lan ca nhi để xuống giường, làm động tác xoa bóp eo.
Trong phòng Minh Nguyệt hô một tiếng "hầu gia", Tạ Quyết gật đầu, theo đó mà nói: “ Đi chuẩn bị chút đồ ăn tới ”
Minh Nguyệt ứng, thối lui ra khỏi phòng.
Ông Cảnh Vũ ghé mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt sắc như đao liếc qua, theo đó mà thu ánh mắt.
Ăn mấy miếng, liền nghe Tạ Quyết nói: “ Mấy ngày nay không lên bờ, ước chừng sau năm ngày nữa liền sẽ đến Man Châu ”
Ông Cảnh Vũ liếc hắn một chút, không nói lời nào.
Tạ Quyết biết nàng còn giận, cũng không thèm nói lời vô vị, tháo kiếm xuống khỏi hông, theo đó mà bỏ lên trên mặt bàn.
Tạ Quyết gần như lúc nào cũng mang theo kiếm bên hông, chỉ trừ một số lúc là hắn không mang theo.
Hắn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước trà, cũng hướng phí cốc nàng đổ thêm.
Ông Cảnh Vũ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, mắt hạnh liếc hắn một chút, nhẹ nhàng từ tốn nói: “ Chớ có rót trà cho ta, hầu gia làm vậy tựa như đang lấy lòng ta vậy ”
Tạ Quyết trầm mặc một chút, theo đó bình tĩnh nói: “ Về sau đừng trêu chọc ta, nếu không người chịu thiệt sẽ là nàng ”
Ông Cảnh Vũ bị coi thường, lại liếc hắn một chút, môi đỏ khẽ mở: “ Ta thích thế ”
Nói chung ý tứ là—— không mượn ngươi xen vào.
Tạ Quyết bưng nước trà uống một hớp, đảo tròng mắt, không biết nghĩ tới điều gì, tiếng nói rõ ràng vui vẻ hơn: “ Ta ngược lại thích nàng làm như vậy ”
Ông Cảnh Vũ nhẹ "hừ" một tiếng, “ Chàng nghĩ cũng hay thật ”
Không bao lâu, Minh Nguyệt bưng tới một bát há cảo nóng.
Tạ Quyết từ nhỏ ở trong quân, cho nên cử chỉ tính tình so với đám công tử thế gia khác không giống nhau. Thế gia đệ tử chú trọng văn nhã, hắn chú trọng chính là tốc độ.
Hắn ăn rất nhanh, non nửa khắc liền đem một bát há cảo nóng cho hết vào trong bụng.
Minh Nguyệt đem chén bát thu dọn, trong phòng lúc này cũng chỉ còn hai người với Lan ca nhi đang ngủ trưa.
Tạ Quyết rửa tay, vắt khô nước trên khăn, quay người nhìn về phía thê tử đang ngồi ở bên cửa sổ: “ Nàng để cho ta xem vết bầm bên hông ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, quay đầu nhẹ trừng mắt liếc hắn.
Nàng tối hôm qua đã cảnh cáo hắn rằng nếu nàng không cho phép thì hắn không được phép đảo khách thành chủ.
Hắn ngược lại là không có nuốt lời, nhưng cặp tay kia khí lực lớn, tựa như đem nàng cả người đều nhấc lên.
Này căn bản là tự chuốc lấy nhục.
Quay đầu trở lại liền nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không có ý định cho hắn kiểm tra.
Tạ Quyết mặc kệ, đem khăn tùy ý treo ở trên kệ, sau đó hướng phía nàng đi tới.
Bên cạnh bỗng nhiên có bóng tối bao phủ, nàng mi tâm cau lại, đang muốn quay đầu hỏi hắn đến cùng muốn làm cái gì, bỗng nhiên hắn cúi đầu ôm lấy bên hông.
Nàng giật mình, bị dọa đến mức vội vàng ôm lấy cổ hắn, khi tỉnh táo lại, tức giận đến trực tiếp đập mấy cái vào đầu vai hắn: “ Chàng làm ta sợ! Mau buông ta xuống! ”
Đầu vai tuy bị đánh vài cái nhưng căn bản không có cảm giác gì, Tạ Quyết mặc kệ vẫn như cũ đem nàng phóng tới trên giường.
Bởi vì Lan ca nhi còn đang ngủ trên giường, nàng không dám có động tác quá lớn, cũng không dám nói quá to, chỉ có thể trừng hắn, buồn bực.
Tạ Quyết từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ: “ Thuốc lấy ở chỗ Từ đại phu, ông ta bảo dùng để thoa cho nàng ”
Dứt lời đem bình bỏ vào một bên, đem đai hông mở ra.
Ông Cảnh Vũ vỗ vỗ hắn tay: “ Ta tự mình làm ”
Tạ Quyết vẫn như cũ cởi y phục ra.
Chỉ chốc lát, một kiện thân áo của nàng chỉ còn lại một kiện tiểu y.
Hai bên eo vẫn như còn máu ứ đọng, thật giống như bị đánh, Tạ Quyết lúc này cũng không có mấy loại ý tứ vớ vẩn.
Ông Cảnh Vũ không quen lắm tại giữa thanh thiên bạch nhật không mặc đồ. Đang muốn đứng dậy, lại bị bàn tay của hắn nắm lấy đầu vai.
“ Cần phải xoa bóp, máu ứ đọng mới có thể tan đi ” Hắn nói.
Ông Cảnh Vũ biết Tạ Quyết bướng bỉnh, dứt khoát tùy ý để hắn giày vò, cam chịu xoay người úp sấp trên giường.
Tạ Quyết đem bình mở ra, lấy ra một ít tiểu dược cao, tại hai bên eo đều thoa qua một chút, sau đó mới dùng tay bóp đều mọi chỗ.
Dược cao dưới bàn tay hắn bắt đầu phát nhiệt, cảm giác bắt đầu thấy dễ chịu.
Từ từ, nàng cũng trầm mê vào, trong lúc nào đó bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Dược cao đã được tán đều, Tạ Quyết thu tay lại, đem bình đậy nắp lại, nói một tiếng "hảo", lại không thấy nàng có phản ứng gì, nghiêng người liếc mắt nhìn một chút, mới phát hiện nàng đã nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Khóe miệng hơi cong lên, đi rửa tay trở về, đem chăn kéo lên trên người nàng, theo đó tại mép giường ngồi xuống, nhìn thê tử đang ngủ say.
Hồi tưởng từ lúc rời phủ, đi đến Vân huyện, nàng cùng hắn ở chung tương đối tốt, Tạ Quyết cảm giác chuyến đi Man Châu này cực kỳ đúng.
Hai người ở chung, vẫn còn quá nhiều chỗ cần bù đắp thêm.
Bây giờ gần nửa tháng đều ở trên thuyền, thời gian chung đụng tựa hồ so với thời gian hai năm bọn họ ở chung còn muốn nhiều hơn.
Hắn cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ qua, bọn họ chỉ có quan hệ phu thê, còn lại chẳng có gì khác.
Về sau nghiêm túc suy nghĩ lại, hắn phát giác được muốn ở chung với nàng không thể chỉ tương kính như tân.
Nàng vui sướng, tức giận toàn bộ đều bộc lộ ra, Tạ Quyết tùy tâm cảm thấy trăm lần cũng không chán.
Mặc kệ là trừng hắn, mắng hắn, hay vừa mới đánh hắn, trong lòng Tạ Quyết không hiểu sao đều thấy vui vẻ.
Tạ Quyết cũng nằm xuống, bên trái là nhi tử, bên phải là thê tử, nơi trống rỗng tựa hồ được lấp đầy không ít.
Nhắm mắt lại, thời gian dần dần trôi qua cũng theo đó ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ có từng cơn gió nhàn nhạt thổi vào, thổi đến bên trong giường.
Trên giường, Tạ Quyết không biết mơ thấy gì, lông mày nhíu lại.
Trong mộng, Tạ Quyết không có mơ thấy thê tử đời trước, chỉ mơ thấy tại một mảnh hoang mạc hư vô, mặt trời treo thật cao.
Tại hoang mạc rộng bao la vô tận, chỉ có một mình hắn.
Hắn tại trong hoang mạc, tựa như không có phương hướng xác định, cứ như vậy đi thẳng về phía trước.
Rốt cục, chợt nghe thấy từng tiếng la lên, bão cát đầy trời che khuất con mắt, tại lúc mở mắt ra, hắn đã xuất hiện tại linh đường đặt quan tài của bản thân.
Đêm đã khuya, người gác đêm là hai đường đệ của hắn, bọn hắn khóc đỏ cả hai mắt, tại trong chậu than một lần lại một lần đốt tiền giấy hô hào huynh trưởng.
Tạ Quyết từ bên cạnh bọn hắn đi qua, đi tới trước quan tài còn chưa đóng lại, hướng quan tài bên trong nhìn, nhìn chính bản thân mình nằm ở bên trong.
—— u ám đầy tử khí, sắc mặt trắng bệch, là một người đã chết.
Đột nhiên ở giữa, người trong quan tài đang nhắm mắt bỗng mở trừng mắt ra, nhìn chằm chằm Tạ Quyết.
Tạ Quyết giật mình trong lòng, nhưng một giây sau, lại bình tĩnh trở lại.
Hắn chỉ có một loại cảm giác.
Người bên trong quan tài là hắn, hắn cũng là người nằm bên trong quan tài.
Bốn mắt nhìn nhau không biết qua bao nhiêu lâu, quanh mình bắt đầu bao phủ đầy sương mù, sương mù tràn đầy chướng khí, đem Tạ Quyết nuốt chửng tại trong đó.
Tạ Quyết bất quá chỉ ngủ gần nửa canh giờ, liền từ trong mộng tỉnh lại.
Liếc nhìn thê nhi bên cạnh vẫn còn đang ngủ, theo đó đem cánh tay đặt ở trên mắt, thầm thở ra một hơi.
Đây không phải lần thứ nhất hắn mơ giấc mơ như thế.
Từ khi rời khỏi Kim Đô, Tạ Quyết liền một mực lặp đi lặp lại mơ điều này.
Rốt cục giấc mộng muốn nói cho hắn biết điều gì.
Tạ Quyết trầm tư hồi lâu, đem cảnh tượng trong mộng một lần nữa liên tưởng.
Hắn hãm sâu tại hoang mạc, thân hãm trong sương mù, chẳng lẽ cần phải thoát khỏi hoang mạc, thoát khỏi sương mù mới có thể giải đáp được?
Vậy hắn cùng hắn ở trong mộng đã chết nhìn chằm chằm nhau, là có ý tứ gì?
Có lẽ, mộng này cùng Ung Châu có liên quan đến nhau?
Đầy bụng nghi vấn, Tạ Quyết phỏng đoán có lẽ đi một chuyến đến chỗ hắn chết trận, liền có thể biết được hắn tại sao lại mơ thấy mộng này, cũng có thể biết được lý do thê tử trở về.
Sóng sông cùng mái chèo thuyền ắt đi tiếng thở dốc.
Trong trướng, một bàn tay rắn chắc đột nhiên duỗi ra khỏi trướng, bàn tay rộng kia bỗng nhiên dùng sức bắt lấy cạnh giường.
Cánh tay săn chắc cũng theo động tác dùng sức của hắn mà căng cứng lên.
Tiếp theo đó trong một cái chớp mắt, một cánh tay trắng nõn non mềm chậm rãi bao phủ lên cánh tay căng cứng, theo đó mà thanh âm nhẹ nhàng mềm mại vang lên: “ Hầu gia, chàng cũng đừng có nuốt lời ”
Trong thanh âm của nàng mơ hồ mang theo ý cười.
Nghe được thê tử cười như vậy, Tạ Quyết lập tức sáng tỏ.
Hắn đây là bị nàng xem thường.
Nàng thật sự cho rằng hắn chỉ là một tên tiểu tử huyết khí phương cương*?
(* huyết khí phương cương: tuổi trẻ nhiều tinh lực)
Tạ Quyết cắn hàm răng, thầm nghĩ phải để nàng biết được việc xem thường hắn thì không có kết quả tốt.
Trong trướng, chính là ở thế yếu, cặp mắt Tạ Quyết lại như sói đang nhìn chằm chằm con mồi, đùa bỡn nó trong lòng bàn tay.
Tiểu tước nhi* tựa hồ chưa cảm thấy nguy hiểm, vẫn như cũ vô cùng đắc ý.
(* ý chỉ vật nhỏ, tiểu tâm can)
...
Nắng sớm chậm chiếu rọi mặt sông, chân trời ẩn ẩn sáng lên.
Tạ Quyết rời khỏi giường, mắt nhìn người bên cạnh, nhẹ vén chăn, thấy được bên hông nàng một mảng xanh tím, tự cảm thấy mình hôm qua có chút lỗ mãng.
Thê tử làn da non mềm, cùng nam nhân da dày thịt béo khác biệt. Nam nhân máu ứ đọng, bất quá vài canh giờ liền có thể tiêu trừ, nhưng nàng trên người có máu ứ đọng, cần phải hai ngày mới có thể dần dần đánh tan.
Suy nghĩ một chút, Tạ Quyết xuống giường, mặc lại y phục đi tới chỗ đại phu lấy thuốc mỡ.
Biết được thê tử bên trong không để ý lắm, nhưng bên ngoài lại da mặt mỏng, cho nên chỉ nói với Dư đại phu là nàng ban đêm đi tiểu không may vấp phải bàn.
Bởi vì đêm qua Tạ Quyết nói chủ mẫu thân thể khó chịu, cho nên sáng nay nhũ mẫu cũng không có ôm Lan ca nhi qua quấy rầy, ngay cả Minh Nguyệt cùng Phồn Tinh cũng không đến sớm gọi nàng, vừa vặn là lúc để Ông Cảnh Vũ ngủ một giấc.
Sau khi ngủ một giấc tỉnh lại, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh.
Ông Cảnh Vũ lúc mở mắt có chút đờ đẫn, mãi về sau mới chậm rãi hoàn hồn, quay đầu cách trướng mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, cách một tầng màn cửa đều có thể cảm nhận được bên ngoài đã đến canh giờ nào.
Ông Cảnh Vũ hồi tưởng lại chuyện tối hôm qua, thầm bực chính mình tính sai.
Tạ Quyết lúc trước rõ ràng trong chuyện phòng the không có bao nhiêu chiêu, nhưng tối hôm qua lại rõ ràng quá khác biệt.
Ông Cảnh Vũ mơ hồ cảm thấy eo đau nhức, rời giường mặc lại y phục, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, cúi đầu liếc nhìn phần eo bị Tạ Quyết bóp đến tím, thầm nhủ về sau tuyệt không thể lại làm loại chuyện tốn công vô ích này.
Nam nhân cơ hồ đều cùng một cái đức hạnh, hắn cũng cùng đời trước càng ngày càng giống nhau.
Mặc xong y phục, kêu Minh Nguyệt Phồn Tinh bưng nước cho nàng rửa mặt, rửa mặt xong thì dùng chút đồ ăn, lúc đó mới để nhũ mẫu đem Lan ca nhi ôm tới.
Một buổi tối cùng một buổi sáng không thấy nương thân, Lan ca nhi khóc đến nước mắt đầm đìa, rất ủy khuất.
Ông Cảnh Vũ hát cho Lan ca nhi nghe một bài hát ru của Man Châu, hắn lúc này mới bắt đầu nở nụ cười.
Đêm qua vô cùng mệt nhọc, ôm Lan ca nhi một hồi liền cảm thấy cánh tay ê ẩm đau, thấy Lan ca nhi đã ngủ, liền đem hắn bỏ vào trên giường, sau khi để xuống, mới vuốt vuốt eo đau nhức.
Cửa phòng bị Tạ Quyết từ bên ngoài mở ra, vừa lúc bắt gặp nàng đem Lan ca nhi để xuống giường, làm động tác xoa bóp eo.
Trong phòng Minh Nguyệt hô một tiếng "hầu gia", Tạ Quyết gật đầu, theo đó mà nói: “ Đi chuẩn bị chút đồ ăn tới ”
Minh Nguyệt ứng, thối lui ra khỏi phòng.
Ông Cảnh Vũ ghé mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt sắc như đao liếc qua, theo đó mà thu ánh mắt.
Ăn mấy miếng, liền nghe Tạ Quyết nói: “ Mấy ngày nay không lên bờ, ước chừng sau năm ngày nữa liền sẽ đến Man Châu ”
Ông Cảnh Vũ liếc hắn một chút, không nói lời nào.
Tạ Quyết biết nàng còn giận, cũng không thèm nói lời vô vị, tháo kiếm xuống khỏi hông, theo đó mà bỏ lên trên mặt bàn.
Tạ Quyết gần như lúc nào cũng mang theo kiếm bên hông, chỉ trừ một số lúc là hắn không mang theo.
Hắn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly nước trà, cũng hướng phí cốc nàng đổ thêm.
Ông Cảnh Vũ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, mắt hạnh liếc hắn một chút, nhẹ nhàng từ tốn nói: “ Chớ có rót trà cho ta, hầu gia làm vậy tựa như đang lấy lòng ta vậy ”
Tạ Quyết trầm mặc một chút, theo đó bình tĩnh nói: “ Về sau đừng trêu chọc ta, nếu không người chịu thiệt sẽ là nàng ”
Ông Cảnh Vũ bị coi thường, lại liếc hắn một chút, môi đỏ khẽ mở: “ Ta thích thế ”
Nói chung ý tứ là—— không mượn ngươi xen vào.
Tạ Quyết bưng nước trà uống một hớp, đảo tròng mắt, không biết nghĩ tới điều gì, tiếng nói rõ ràng vui vẻ hơn: “ Ta ngược lại thích nàng làm như vậy ”
Ông Cảnh Vũ nhẹ "hừ" một tiếng, “ Chàng nghĩ cũng hay thật ”
Không bao lâu, Minh Nguyệt bưng tới một bát há cảo nóng.
Tạ Quyết từ nhỏ ở trong quân, cho nên cử chỉ tính tình so với đám công tử thế gia khác không giống nhau. Thế gia đệ tử chú trọng văn nhã, hắn chú trọng chính là tốc độ.
Hắn ăn rất nhanh, non nửa khắc liền đem một bát há cảo nóng cho hết vào trong bụng.
Minh Nguyệt đem chén bát thu dọn, trong phòng lúc này cũng chỉ còn hai người với Lan ca nhi đang ngủ trưa.
Tạ Quyết rửa tay, vắt khô nước trên khăn, quay người nhìn về phía thê tử đang ngồi ở bên cửa sổ: “ Nàng để cho ta xem vết bầm bên hông ”
Ông Cảnh Vũ nghe vậy, quay đầu nhẹ trừng mắt liếc hắn.
Nàng tối hôm qua đã cảnh cáo hắn rằng nếu nàng không cho phép thì hắn không được phép đảo khách thành chủ.
Hắn ngược lại là không có nuốt lời, nhưng cặp tay kia khí lực lớn, tựa như đem nàng cả người đều nhấc lên.
Này căn bản là tự chuốc lấy nhục.
Quay đầu trở lại liền nhìn ra ngoài cửa sổ, căn bản không có ý định cho hắn kiểm tra.
Tạ Quyết mặc kệ, đem khăn tùy ý treo ở trên kệ, sau đó hướng phía nàng đi tới.
Bên cạnh bỗng nhiên có bóng tối bao phủ, nàng mi tâm cau lại, đang muốn quay đầu hỏi hắn đến cùng muốn làm cái gì, bỗng nhiên hắn cúi đầu ôm lấy bên hông.
Nàng giật mình, bị dọa đến mức vội vàng ôm lấy cổ hắn, khi tỉnh táo lại, tức giận đến trực tiếp đập mấy cái vào đầu vai hắn: “ Chàng làm ta sợ! Mau buông ta xuống! ”
Đầu vai tuy bị đánh vài cái nhưng căn bản không có cảm giác gì, Tạ Quyết mặc kệ vẫn như cũ đem nàng phóng tới trên giường.
Bởi vì Lan ca nhi còn đang ngủ trên giường, nàng không dám có động tác quá lớn, cũng không dám nói quá to, chỉ có thể trừng hắn, buồn bực.
Tạ Quyết từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ: “ Thuốc lấy ở chỗ Từ đại phu, ông ta bảo dùng để thoa cho nàng ”
Dứt lời đem bình bỏ vào một bên, đem đai hông mở ra.
Ông Cảnh Vũ vỗ vỗ hắn tay: “ Ta tự mình làm ”
Tạ Quyết vẫn như cũ cởi y phục ra.
Chỉ chốc lát, một kiện thân áo của nàng chỉ còn lại một kiện tiểu y.
Hai bên eo vẫn như còn máu ứ đọng, thật giống như bị đánh, Tạ Quyết lúc này cũng không có mấy loại ý tứ vớ vẩn.
Ông Cảnh Vũ không quen lắm tại giữa thanh thiên bạch nhật không mặc đồ. Đang muốn đứng dậy, lại bị bàn tay của hắn nắm lấy đầu vai.
“ Cần phải xoa bóp, máu ứ đọng mới có thể tan đi ” Hắn nói.
Ông Cảnh Vũ biết Tạ Quyết bướng bỉnh, dứt khoát tùy ý để hắn giày vò, cam chịu xoay người úp sấp trên giường.
Tạ Quyết đem bình mở ra, lấy ra một ít tiểu dược cao, tại hai bên eo đều thoa qua một chút, sau đó mới dùng tay bóp đều mọi chỗ.
Dược cao dưới bàn tay hắn bắt đầu phát nhiệt, cảm giác bắt đầu thấy dễ chịu.
Từ từ, nàng cũng trầm mê vào, trong lúc nào đó bất tri bất giác liền ngủ thiếp đi.
Dược cao đã được tán đều, Tạ Quyết thu tay lại, đem bình đậy nắp lại, nói một tiếng "hảo", lại không thấy nàng có phản ứng gì, nghiêng người liếc mắt nhìn một chút, mới phát hiện nàng đã nhắm hai mắt, hô hấp đều đều, tựa hồ đã ngủ thiếp đi.
Khóe miệng hơi cong lên, đi rửa tay trở về, đem chăn kéo lên trên người nàng, theo đó tại mép giường ngồi xuống, nhìn thê tử đang ngủ say.
Hồi tưởng từ lúc rời phủ, đi đến Vân huyện, nàng cùng hắn ở chung tương đối tốt, Tạ Quyết cảm giác chuyến đi Man Châu này cực kỳ đúng.
Hai người ở chung, vẫn còn quá nhiều chỗ cần bù đắp thêm.
Bây giờ gần nửa tháng đều ở trên thuyền, thời gian chung đụng tựa hồ so với thời gian hai năm bọn họ ở chung còn muốn nhiều hơn.
Hắn cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ qua, bọn họ chỉ có quan hệ phu thê, còn lại chẳng có gì khác.
Về sau nghiêm túc suy nghĩ lại, hắn phát giác được muốn ở chung với nàng không thể chỉ tương kính như tân.
Nàng vui sướng, tức giận toàn bộ đều bộc lộ ra, Tạ Quyết tùy tâm cảm thấy trăm lần cũng không chán.
Mặc kệ là trừng hắn, mắng hắn, hay vừa mới đánh hắn, trong lòng Tạ Quyết không hiểu sao đều thấy vui vẻ.
Tạ Quyết cũng nằm xuống, bên trái là nhi tử, bên phải là thê tử, nơi trống rỗng tựa hồ được lấp đầy không ít.
Nhắm mắt lại, thời gian dần dần trôi qua cũng theo đó ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ có từng cơn gió nhàn nhạt thổi vào, thổi đến bên trong giường.
Trên giường, Tạ Quyết không biết mơ thấy gì, lông mày nhíu lại.
Trong mộng, Tạ Quyết không có mơ thấy thê tử đời trước, chỉ mơ thấy tại một mảnh hoang mạc hư vô, mặt trời treo thật cao.
Tại hoang mạc rộng bao la vô tận, chỉ có một mình hắn.
Hắn tại trong hoang mạc, tựa như không có phương hướng xác định, cứ như vậy đi thẳng về phía trước.
Rốt cục, chợt nghe thấy từng tiếng la lên, bão cát đầy trời che khuất con mắt, tại lúc mở mắt ra, hắn đã xuất hiện tại linh đường đặt quan tài của bản thân.
Đêm đã khuya, người gác đêm là hai đường đệ của hắn, bọn hắn khóc đỏ cả hai mắt, tại trong chậu than một lần lại một lần đốt tiền giấy hô hào huynh trưởng.
Tạ Quyết từ bên cạnh bọn hắn đi qua, đi tới trước quan tài còn chưa đóng lại, hướng quan tài bên trong nhìn, nhìn chính bản thân mình nằm ở bên trong.
—— u ám đầy tử khí, sắc mặt trắng bệch, là một người đã chết.
Đột nhiên ở giữa, người trong quan tài đang nhắm mắt bỗng mở trừng mắt ra, nhìn chằm chằm Tạ Quyết.
Tạ Quyết giật mình trong lòng, nhưng một giây sau, lại bình tĩnh trở lại.
Hắn chỉ có một loại cảm giác.
Người bên trong quan tài là hắn, hắn cũng là người nằm bên trong quan tài.
Bốn mắt nhìn nhau không biết qua bao nhiêu lâu, quanh mình bắt đầu bao phủ đầy sương mù, sương mù tràn đầy chướng khí, đem Tạ Quyết nuốt chửng tại trong đó.
Tạ Quyết bất quá chỉ ngủ gần nửa canh giờ, liền từ trong mộng tỉnh lại.
Liếc nhìn thê nhi bên cạnh vẫn còn đang ngủ, theo đó đem cánh tay đặt ở trên mắt, thầm thở ra một hơi.
Đây không phải lần thứ nhất hắn mơ giấc mơ như thế.
Từ khi rời khỏi Kim Đô, Tạ Quyết liền một mực lặp đi lặp lại mơ điều này.
Rốt cục giấc mộng muốn nói cho hắn biết điều gì.
Tạ Quyết trầm tư hồi lâu, đem cảnh tượng trong mộng một lần nữa liên tưởng.
Hắn hãm sâu tại hoang mạc, thân hãm trong sương mù, chẳng lẽ cần phải thoát khỏi hoang mạc, thoát khỏi sương mù mới có thể giải đáp được?
Vậy hắn cùng hắn ở trong mộng đã chết nhìn chằm chằm nhau, là có ý tứ gì?
Có lẽ, mộng này cùng Ung Châu có liên quan đến nhau?
Đầy bụng nghi vấn, Tạ Quyết phỏng đoán có lẽ đi một chuyến đến chỗ hắn chết trận, liền có thể biết được hắn tại sao lại mơ thấy mộng này, cũng có thể biết được lý do thê tử trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.