Chương 44: Tự Tay Thử
Tô Mễ Mễ
23/12/2014
Giờ Dậu, bốn người
hăng say đánh bạc, Tô Vãn quay đầu, vẻ mặt có lỗi nhìn Việt Băng Ly,
“Vương gia, Hoàng Thượng tài nghệ siêu quần, đã thắng hết châu báu và
thị nữ của Vương phủ rồi, ngay cả khế ước đất cũng sắp thắng đến nơi
rồi. Về sau, e là chúng ta phải ngủ ngoài đường cái mất!”
Thoạt nhìn thì chân thành có lễ, nhưng trêu ghẹo trong lời nói của Tô Vãn vẫn khiến cho Việt Huyền Tẫn kinh ngạc. Việt Băng Ly thong thong lắc xúc xắc, “Hoàng huynh, huynh đổ xúc xắc giúp Ly đệ đi. Nếu thua, châu báu và người đều là của huynh, nếu thắng thì những thứ hoàng huynh vừa thắng Vãn Vãn đều phải trả lại hết cho nàng.”
Đức Lâm cả kinh, mở to hai mắt, không ngờ ván bài hôm nay lại có thể phấn khích như vậy, vui mừng vỗ tay, “Được được, Ly ca ca, muội theo huynh.”
Tô Vãn ngồi bên cạnh Việt Băng Ly, cười nhẹ, “Vương gia, nếu người thua Hoàng Thượng thì chẳng khác nào Vãn Vãn muốn người phải ngủ ngoài đường cái cả.”
“Ha ha… Việt Vương phi, ngươi yên tâm. Tài nghệ của Ly đệ tuyệt đối không kém trẫm, ngươi chờ xem kịch vui đi.” Việt Huyền Tẫn sang sảng cười ra tiếng, đem khế ước đất và châu báu đặt vào cửa “Đại”
Việt Băng Ly quay đầu cho Tô Vãn một ánh mắt an ủi, vỗ nhẹ lên tay mềm của nàng, tháo ngọc bộ treo trên hông mình xuống đặt vào cửa “Tiểu”, “Đệ đặt Tiểu, Hoàng huynh đổ đi!”
Việt Huyền Tẫn vuốt cằm, tao nhã cầm ống xúc xắc lên, âm thanh lách cách vang lên bên tai Tô Vãn, bỗng nhiên nàng khẽ nhếch khoé miệng, nguyên lai là nàng đã thực sự xem nhẹ phu quân của mình rồi. Thật đúng là người phúc hắc…
Trong mắt Tô Vãn, Việt Băng Ly thắng hoàn toàn. Nàng cụp mắt xuống, chờ đợi xúc xắc được mở ra, quả nhiên.. Ba điêm, tiểu!!
******
Đức Lâm và Việt Huyền Tẫn không ở lại Vương phủ mà ngồi xe suốt đêm trở về hoàng cung. Tô Vãn nghi hoặc, đến rồi đi ngay như vậy, quả thực là khôi hài! Sau đó nàng mới biết, hoá ra là Việt Huyền Tẫn tìm Việt Băng Ly là vì có việc liên quan đến triều chính, còn Công chúa Đức Lâm là vì ham chơi nên mới đi theo.
Phòng khách.
Việt Băng Ly ngồiở vị trí chính giữa, Tô Vãn ngồi ở bên phải hắn, hai người im lặng dùng bữa tối. Thật lâu sau, Tô Vãn mới mở miệng, “Vương gia, thời điểm đổ xúc xắc người nắm chắc mấy phần? Nếu như thua, thì phải làm sao bây giờ?”
Việt Băng Ly gắp một miếng thịt heo sốt đậu đen vào trong bát của nàng, cười nhẹ, “Cho dù có phải ngủ ngoài đường, bổn vương cũng sẽ không để Vãn Vãn phải ngủ ngoài ngoài đường. Hay là nàng nghĩ Hoàng huynh sẽ thắng ta, nên đau lòng?”
Tô Vãn không giải thích, chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi dùng xong bữa tới, lúc Tô Vãn đứng dậy, Thuỷ Nguyệt lại đột nhiên bưng một bát canh đi ra, bởi vì vấp vào chân bàng nên cả người Thuỷ Nguyệt mất đi trọng tâm, bát canh trong tay nghiêng về phía Tô Vãn. Nàng hoàn toàn ngốc sững tại chỗ, Việt Băng Ly lập tức hô một tiếng, “Cẩn thận!”
Hắn duối cánh tay dài ra, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, lưng Tô Vãn dán chặt vào người hắn, mơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của hắn có chút rối loạn, xem là là bị thương rồi.
Sau khi đứng thẳng dậy, Việt Băng Ly thân thiết hỏi, “Vãn Vãn, nàng không bị bỏng chứ? Thuỷ Nguyệt, cẩn thận, nếu Vương phi bị bỏng thì ngươi tự gánh lấy hậu quả!” Hắn vừa dứt lời thì Tô Vãn liền nắm lấy cánh tay của hắn, “Vương gia, Thuỷ Nguyệt không cố ý. Thiếp cũng không có việc gì, bỏ qua đi!!”
Việt Băng Ly vuốt cằm, tự mình đỡ Tô Vãn đến trắc điện nghỉ ngơi, đồng thời vén tay áo của nàng lên, thấy miệng vết thường trên cánh tay phải của nàng thì nhíu mày, “Sao còn chưa khép miệng, để bổn vương bảo Tả Diễm đi tuyên Thái y đến phủ.”
Tô Vãn rút tay về, “Không cần, vết thương không có gì đáng ngại. Người thật sự cần Thái y là Vương gia đấy! Vừa mới hành động nhẹ như thế mà hô hấp đã dồn dập, người thật tình muốn cho Vãn Vãn thủ tiết sao?”
Việt Băng Ly ách một tiếng, mờ mịt nhìn Tô Vãn, “Bổn vương không hiểu những lời này của Tô Vãn là có ý gì?”
Tô Vãn gắt gao khoá chặt ánh mắt trên người Việt Băng Ly, rồi bỗng nhiên mở miệng, “Ta không thích ngươi..”
“Ta thích nàng là đủ rồi..” Đôi con ngươi hồ ly của Việt Băng Ly phiếm ý cười, nhưng lại mang theo một loại cảm giác cực kỳ cao ngạo.
Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly chằm chằm, buồn cười nói, “Vương gia, bên ngoài nói Vãn Vãn vĩnh viễn chỉ là một phế vật, Vương gia xác định muốn một phế vậy làm Vương phi sao?”
“Vương phi của bổn vương không cần tuyệt mỹ, chỉ cần nàng nguyện ý, bổn vương sẽ bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp, nàng muốn lên trời, bổn vương cũng có thể dắt nàng lên!” Việt Băng Ly khoang tay nhìn lên vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ chân thành…
“Được, từ hôm nay trở đi, chàng chính là nam nhân của ta.” Tô Vãn không có nửa điểm do dự đi tới trước mặt Việt Băng Ly, kiên định nói.
Đáy mắt Việt Băng Ly xẹt qua một tia kinh sợ, nhưng lập tức được thay thế bằng vẻ lạnh nhạt, hắn dùn ghai tay ôm bả vai nàng, “Đương nhiên, nàng là thê tử duy nhất của bổn vương, cả đời này không thể phản bội, nếu không trời sấm sét trừng phạt!”
Tô Vãn vĩnh viễn cũng không quên được một đêm kia, nam nhân kia đã hứa hẹn với nàng như thế nào, nhưng nghe hắn hứa như vậy, nàng cũng có chút rung động. Là diễn kịch hay thật sự dụng tâm ở cùng hắn, chính nàng cũng không rõ.
Đêm đó Tô Vãn ngủ lại chính điện của Việt Băng Ly, cùng giường một đêm nhưng lại không phát sinh chuyện gì. Việt Băng Ly quả nhiên là chính nhân quân tử, hắn nói đợi nàng liền thực sự đợi.
Sáng sớm, mở hai mắt ra, Tô Vãn liền nhìn thấy Việt Băng Ly đang bôi thuốc, hai mi mắt của nàng híp lại thành một đường thẳng, quấn nhiều băng vải như vậy mà máu còn thấm ra bên ngoài, thế thì vết thương phải rất sâu.
A Chích ở một bên sáng hai mắt lên, thèm nhỏ dãi ngước nhìn Việt Băng Ly, ngay sau đó liền đi qua liếm sạch máu cho hắn. Tô Vãn mặc thêm áo, đứng dậy vỗ đầu A Chích, sau đó đi đến phía sau Việt Băng Ly, đoạt lấy bình thuốc trong tay hắn.
Lấy kéo cắt băng vải ra, thấy miệng vết thương, Tô Vãn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, “Bị thương sâu như vậy mà chỉ dùng thuốc thôi sao? Sao chàng không tuyên Thái y hoặc bảo Tương Tư đi mời đại phu? Tội này tuyệt đối không thể tha.”
Việt Băng Ly xoay người cầm lấy tay Tô Vãn, “Nghe được câu này của nàng, bao nhiêu đau cũng đáng, nàng bôi thuốc đi! Nếu như trong triều có người biết được chuyện bổn vương bị thương, sợ là sẽ náo loạn không nhỏ.”
Tô Vãn đáp một tiếng, âm thầm suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Việt Băng Ly, nàng vẫn luôn ở trong Vương phủ nên không biết hết được hung hiểm trong triều. Tô Vãn cụp mắt xuống, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, làm như vô tình hỏi, “Quan viên trong triều có ủng hộ chàng không?”
“Ừm..” Việt Băng Ly thản nhiên ừ một tiếng, cản bản là không muốn Tô Vãn biết nhiều hơn. Dù sao đây đó cũng là nơi ngươi lừa ta gạt, nàng biết càng ít thì càng tốt.
Tô Vãn cũng không truy vẫn nữa, chăm chú bôi thuốc, quấn băng vải cẩn thận cho hắn, lúc bàn tay chuyển đển ngực Việt Băng Ly thì âm thầm truyền nội lực cho hắn, nhưng chưa được bao lâu đã bị hắn cầm tay lại, “Vết thương của nàng còn chưa khỏi, sao lại dùng nội lực như vậy, nàng nghỉ ngơi đi! Sau khi bãi triều, bổn vương sẽ trở về.”
Tô Vãn bình tĩnh đáp ứng, cầm quan phục mặc giúp hắn, sau đó lại tự tay búi tóc cho hắn, nhưng nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng không biết như thế nào là tốt, nê tốt nhất là vẫn nên gọi Tương Tư vào thì mới làm xong.
Thoạt nhìn thì chân thành có lễ, nhưng trêu ghẹo trong lời nói của Tô Vãn vẫn khiến cho Việt Huyền Tẫn kinh ngạc. Việt Băng Ly thong thong lắc xúc xắc, “Hoàng huynh, huynh đổ xúc xắc giúp Ly đệ đi. Nếu thua, châu báu và người đều là của huynh, nếu thắng thì những thứ hoàng huynh vừa thắng Vãn Vãn đều phải trả lại hết cho nàng.”
Đức Lâm cả kinh, mở to hai mắt, không ngờ ván bài hôm nay lại có thể phấn khích như vậy, vui mừng vỗ tay, “Được được, Ly ca ca, muội theo huynh.”
Tô Vãn ngồi bên cạnh Việt Băng Ly, cười nhẹ, “Vương gia, nếu người thua Hoàng Thượng thì chẳng khác nào Vãn Vãn muốn người phải ngủ ngoài đường cái cả.”
“Ha ha… Việt Vương phi, ngươi yên tâm. Tài nghệ của Ly đệ tuyệt đối không kém trẫm, ngươi chờ xem kịch vui đi.” Việt Huyền Tẫn sang sảng cười ra tiếng, đem khế ước đất và châu báu đặt vào cửa “Đại”
Việt Băng Ly quay đầu cho Tô Vãn một ánh mắt an ủi, vỗ nhẹ lên tay mềm của nàng, tháo ngọc bộ treo trên hông mình xuống đặt vào cửa “Tiểu”, “Đệ đặt Tiểu, Hoàng huynh đổ đi!”
Việt Huyền Tẫn vuốt cằm, tao nhã cầm ống xúc xắc lên, âm thanh lách cách vang lên bên tai Tô Vãn, bỗng nhiên nàng khẽ nhếch khoé miệng, nguyên lai là nàng đã thực sự xem nhẹ phu quân của mình rồi. Thật đúng là người phúc hắc…
Trong mắt Tô Vãn, Việt Băng Ly thắng hoàn toàn. Nàng cụp mắt xuống, chờ đợi xúc xắc được mở ra, quả nhiên.. Ba điêm, tiểu!!
******
Đức Lâm và Việt Huyền Tẫn không ở lại Vương phủ mà ngồi xe suốt đêm trở về hoàng cung. Tô Vãn nghi hoặc, đến rồi đi ngay như vậy, quả thực là khôi hài! Sau đó nàng mới biết, hoá ra là Việt Huyền Tẫn tìm Việt Băng Ly là vì có việc liên quan đến triều chính, còn Công chúa Đức Lâm là vì ham chơi nên mới đi theo.
Phòng khách.
Việt Băng Ly ngồiở vị trí chính giữa, Tô Vãn ngồi ở bên phải hắn, hai người im lặng dùng bữa tối. Thật lâu sau, Tô Vãn mới mở miệng, “Vương gia, thời điểm đổ xúc xắc người nắm chắc mấy phần? Nếu như thua, thì phải làm sao bây giờ?”
Việt Băng Ly gắp một miếng thịt heo sốt đậu đen vào trong bát của nàng, cười nhẹ, “Cho dù có phải ngủ ngoài đường, bổn vương cũng sẽ không để Vãn Vãn phải ngủ ngoài ngoài đường. Hay là nàng nghĩ Hoàng huynh sẽ thắng ta, nên đau lòng?”
Tô Vãn không giải thích, chỉ cười mà không nói gì.
Sau khi dùng xong bữa tới, lúc Tô Vãn đứng dậy, Thuỷ Nguyệt lại đột nhiên bưng một bát canh đi ra, bởi vì vấp vào chân bàng nên cả người Thuỷ Nguyệt mất đi trọng tâm, bát canh trong tay nghiêng về phía Tô Vãn. Nàng hoàn toàn ngốc sững tại chỗ, Việt Băng Ly lập tức hô một tiếng, “Cẩn thận!”
Hắn duối cánh tay dài ra, ôm chặt nàng vào trong lòng mình, lưng Tô Vãn dán chặt vào người hắn, mơ hồ có thể cảm giác được hô hấp của hắn có chút rối loạn, xem là là bị thương rồi.
Sau khi đứng thẳng dậy, Việt Băng Ly thân thiết hỏi, “Vãn Vãn, nàng không bị bỏng chứ? Thuỷ Nguyệt, cẩn thận, nếu Vương phi bị bỏng thì ngươi tự gánh lấy hậu quả!” Hắn vừa dứt lời thì Tô Vãn liền nắm lấy cánh tay của hắn, “Vương gia, Thuỷ Nguyệt không cố ý. Thiếp cũng không có việc gì, bỏ qua đi!!”
Việt Băng Ly vuốt cằm, tự mình đỡ Tô Vãn đến trắc điện nghỉ ngơi, đồng thời vén tay áo của nàng lên, thấy miệng vết thường trên cánh tay phải của nàng thì nhíu mày, “Sao còn chưa khép miệng, để bổn vương bảo Tả Diễm đi tuyên Thái y đến phủ.”
Tô Vãn rút tay về, “Không cần, vết thương không có gì đáng ngại. Người thật sự cần Thái y là Vương gia đấy! Vừa mới hành động nhẹ như thế mà hô hấp đã dồn dập, người thật tình muốn cho Vãn Vãn thủ tiết sao?”
Việt Băng Ly ách một tiếng, mờ mịt nhìn Tô Vãn, “Bổn vương không hiểu những lời này của Tô Vãn là có ý gì?”
Tô Vãn gắt gao khoá chặt ánh mắt trên người Việt Băng Ly, rồi bỗng nhiên mở miệng, “Ta không thích ngươi..”
“Ta thích nàng là đủ rồi..” Đôi con ngươi hồ ly của Việt Băng Ly phiếm ý cười, nhưng lại mang theo một loại cảm giác cực kỳ cao ngạo.
Tô Vãn nhìn Việt Băng Ly chằm chằm, buồn cười nói, “Vương gia, bên ngoài nói Vãn Vãn vĩnh viễn chỉ là một phế vật, Vương gia xác định muốn một phế vậy làm Vương phi sao?”
“Vương phi của bổn vương không cần tuyệt mỹ, chỉ cần nàng nguyện ý, bổn vương sẽ bảo hộ nàng trọn đời trọn kiếp, nàng muốn lên trời, bổn vương cũng có thể dắt nàng lên!” Việt Băng Ly khoang tay nhìn lên vầng trăng tròn ngoài cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ chân thành…
“Được, từ hôm nay trở đi, chàng chính là nam nhân của ta.” Tô Vãn không có nửa điểm do dự đi tới trước mặt Việt Băng Ly, kiên định nói.
Đáy mắt Việt Băng Ly xẹt qua một tia kinh sợ, nhưng lập tức được thay thế bằng vẻ lạnh nhạt, hắn dùn ghai tay ôm bả vai nàng, “Đương nhiên, nàng là thê tử duy nhất của bổn vương, cả đời này không thể phản bội, nếu không trời sấm sét trừng phạt!”
Tô Vãn vĩnh viễn cũng không quên được một đêm kia, nam nhân kia đã hứa hẹn với nàng như thế nào, nhưng nghe hắn hứa như vậy, nàng cũng có chút rung động. Là diễn kịch hay thật sự dụng tâm ở cùng hắn, chính nàng cũng không rõ.
Đêm đó Tô Vãn ngủ lại chính điện của Việt Băng Ly, cùng giường một đêm nhưng lại không phát sinh chuyện gì. Việt Băng Ly quả nhiên là chính nhân quân tử, hắn nói đợi nàng liền thực sự đợi.
Sáng sớm, mở hai mắt ra, Tô Vãn liền nhìn thấy Việt Băng Ly đang bôi thuốc, hai mi mắt của nàng híp lại thành một đường thẳng, quấn nhiều băng vải như vậy mà máu còn thấm ra bên ngoài, thế thì vết thương phải rất sâu.
A Chích ở một bên sáng hai mắt lên, thèm nhỏ dãi ngước nhìn Việt Băng Ly, ngay sau đó liền đi qua liếm sạch máu cho hắn. Tô Vãn mặc thêm áo, đứng dậy vỗ đầu A Chích, sau đó đi đến phía sau Việt Băng Ly, đoạt lấy bình thuốc trong tay hắn.
Lấy kéo cắt băng vải ra, thấy miệng vết thương, Tô Vãn lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, “Bị thương sâu như vậy mà chỉ dùng thuốc thôi sao? Sao chàng không tuyên Thái y hoặc bảo Tương Tư đi mời đại phu? Tội này tuyệt đối không thể tha.”
Việt Băng Ly xoay người cầm lấy tay Tô Vãn, “Nghe được câu này của nàng, bao nhiêu đau cũng đáng, nàng bôi thuốc đi! Nếu như trong triều có người biết được chuyện bổn vương bị thương, sợ là sẽ náo loạn không nhỏ.”
Tô Vãn đáp một tiếng, âm thầm suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Việt Băng Ly, nàng vẫn luôn ở trong Vương phủ nên không biết hết được hung hiểm trong triều. Tô Vãn cụp mắt xuống, cẩn thận bôi thuốc cho hắn, làm như vô tình hỏi, “Quan viên trong triều có ủng hộ chàng không?”
“Ừm..” Việt Băng Ly thản nhiên ừ một tiếng, cản bản là không muốn Tô Vãn biết nhiều hơn. Dù sao đây đó cũng là nơi ngươi lừa ta gạt, nàng biết càng ít thì càng tốt.
Tô Vãn cũng không truy vẫn nữa, chăm chú bôi thuốc, quấn băng vải cẩn thận cho hắn, lúc bàn tay chuyển đển ngực Việt Băng Ly thì âm thầm truyền nội lực cho hắn, nhưng chưa được bao lâu đã bị hắn cầm tay lại, “Vết thương của nàng còn chưa khỏi, sao lại dùng nội lực như vậy, nàng nghỉ ngơi đi! Sau khi bãi triều, bổn vương sẽ trở về.”
Tô Vãn bình tĩnh đáp ứng, cầm quan phục mặc giúp hắn, sau đó lại tự tay búi tóc cho hắn, nhưng nàng chưa từng làm chuyện này bao giờ, cũng không biết như thế nào là tốt, nê tốt nhất là vẫn nên gọi Tương Tư vào thì mới làm xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.