Chương 11: Bị bắt về
Đương Thả
08/08/2020
Edit: Dép
Lục Thất gõ cửa thư phòng, chờ người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Anh vội chạy lại, "Thiếu gia." Anh đưa chiếc máy tính bảng cho Giang Tử Mặc xem.
Giang Tử Mặc nâng mắt lên nhìn thoáng qua, kinh ngạc: "Còn sống?"
"Vâng, video ghi lại cảnh ở trên đường núi, cậu ta đã chạy ra, có vẻ trạng thái thân thể không tốt lắm nhưng vẫn còn sống. Hơn nữa cậu ta còn ôm một con sói con trong ngực."
"Sinh ra một con sói con à?" Giang Tử Mặc kinh ngạc nhìn lại video, quả nhiên thấy trên vai Quý Hoài có một con sói con.
Hắn khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt cười, "Đứa trẻ này may mắn đấy."
Lục Thất đứng bên cạnh rất đồng tình, thiếu gia nuôi ba con sói khát máu phía sau núi, chỉ có vài người trong Hoa gia biết chuyện này, trên thực tế cũng không ai dám lai vãng tới sau núi. Cho nên lúc Quý Hoài chạy về phía sau núi, Lục Thất đã tưởng tượng ra kết cục của Quý Hoài, chắc chắn sẽ thành đồ ăn cho mấy con sói.
Không ngờ Quý Hoài lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra, Lục Thất cảm thấy thật sự khó hiểu.
Giang Tử Mặc đứng lên, cầm lấy bâton, nói: "Đi, chúng ta đi xem sói con ra làm sao."
Trên đường, Giang Tử Mặc luôn nhìn video trên máy tính bảng ghi lại cảnh Quý Hoài nghiêng ngả loạng choạng bước đi, mỗi lần té ngã, cậu vẫn bảo vệ sói con khỏi va đập.
Giang Tử Mặc thấy hứng thú, giục Lục Thất lái xe nhanh hơn. Nhưng lúc bọn họ chưa tới nơi, Quý Hoài đã bị bắt lại nhét vào trong xe. Giang Tử Mặc mất hứng nhíu mày, "Quay lại, về Hoa gia."
Giang Tử Mặc nói Hoa gia có nghĩa là nhà chính Hoa gia, lúc hắn về tới nơi, một đám người đứng chặn trước cửa. Đám người hầu đứng hết ở ngoài, người không biết nhìn vào còn tưởng đây là gia tộc phong kiến nào.
Giang Tử Mặc cười mỉa mai, Hoa gia còn thực sự coi mình là danh gia vọng tộc thời xưa, bây giờ đã là xã hội hiện đại mà còn thuê một đống người ở.
Lúc Giang Tử Mặc đi vào, thấy người Hoa gia đã tập trung đông đủ, bọn họ thấy hắn đến thì rất bất ngờ.
"Tử Mặc, sao cháu lại đến đây?" Hoa Chính Diệu đứng lên.
"Chú Hoa, nhộn nhịp như vậy, cháu tới xem một chút, chú không phiền chứ?" Ngoài miệng thì nói vậy, thực tế thì Giang Tử Mặc đã bước vào trong nhà, thản nhiên đứng trước mặt Hoa Chính Diệu.
Mặt Hoa Chính Diệu cứng đờ, sau đó rất nhanh lấy lại thái độ bình thường: "Tử Mặc nếu thấy hứng thú thì cùng chờ xem đi."
Giang Tử Mặc thong thả ngồi xuống. Giữa phòng khách, Quý Hoài đang bị trói quỳ gối trước mặt mọi người, cậu cúi thấp đầu, Giang Tử Mặc nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, có điều hắn cũng chẳng có hứng thú, hắn gọi sói con, nó chạy từ trên vai Quý Hoài đến bên người Giang Tử Mặc.
Sói con ngứa răng cắn cắn tay hắn, Giang Tử Mặc nhíu mày một chút, tay kia thì chậm rãi vuốt ve bộ lông thưa thớt của nó.
Lúc con sói con bị lấy đi, Quý Hoài mới ngẩng đầu lên, vết bụi bặm nổi bật trên làm da trắng nõn, cậu nhìn Giang Tử Mặc, rồi lại lo lắng nhìn sói con.
Giang Tử Mặc cười lạnh, bản thân còn chưa lo xong mà còn quan tâm tới sói con, không biết tự lượng sức.
Sau khi Giang Tử Mặc có mặt ở đây, mọi người đều thấy có chút khó xử, đặc biệt là khi hắn ôm sói con vào ngực, bọn họ đều thấy kinh hồn bạt vía thót cả tim, mấy người bọn họ đều biết Giang Tử Mặc nuôi ba con sói ăn thịt người phía sau núi.
Hoa Chính Diệu bình tĩnh mở miệng: "Hoa Chi, mày có biết mày sai ở đâu không?"
Lúc này Quý Hoài mờ mắt chẳng nhìn thấy rõ ai với ai nữa, vốn dĩ cậu mang hy vọng nhỏ nhoi mới cố chống đỡ được tới bây giờ, mà khi hy vọng ấy bị người Hoa gia đánh vỡ tan, cậu kiệt sức rồi.
Nhưng lúc nghe thấy lời Hoa Chính Diệu nói, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu: "Tôi là Quý Hoài, không phải là Hoa Chi."
"Được! Quý Hoài!" Hoa Chính Diệu nổi giận đùng đùng, "Mày không muốn làm người Hoa gia, nhưng mày đừng quên trên người mày có dòng máu Hoa gia!"
"Tôi hy vọng tôi vĩnh viễn không phải người Hoa gia." Quý Hoài hiếm thấy mà có gan phản bác, nói hết ra những lời trong lòng. Bàn tay đang vuốt ve sói con của Giang Tử Mặc chợt khựng lại.
"Mày không muốn, nhưng mày chính là người Hoa gia."
Quý Hoài chua xót nở nụ cười, đời trước cậu luôn mong mỏi có thể hòa nhập Hoa gia, nhưng đến chết vẫn không ai thừa nhận điều đó. Không ngờ đời này cậu liều mạng muốn thoát ra thì lại được thừa nhận.
"Chú ba cũng thật là, nhiều năm như thế chưa từng nghe chú ấy có con trai, bỗng nhiên lòi ra một thằng con, mang về xong mặc kệ, chẳng có dạy dỗ gì hết." Tiêu Thanh Thanh kéo áo choàng mỏng trên vai, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Cháu nó còn nhỏ, chúng ta không cần nghiêm khắc quá." Hoa Duẫn Hòa vừa mở miệng chêm một câu đã bị Tiêu Thanh Thanh liếc xéo: "Duẫn Hòa, anh nói đùa hay thật đấy? Cẩm Lăng, Cẩm Niên với Cẩm Tú chúng nó đều như vậy, chúng nó đều là con cháu Hoa gia, quy củ Hoa gia lập ra để con cháu phải tuân thủ, nếu không thì lập ra làm cảnh à?"
Hoa Duẫn Hòa ngượng ngùng không nói gì, Hoa Chính Diệu gật đầu, "Đúng vậy, quy củ Hoa gia là do tổ tiên để lại, chúng ta không được quên đi cội nguồn."
Giang Tử Mặc cười châm chọc, vẻ mặt khinh thường.
Hoa Chính Diệu gõ gõ gậy, "Xử lý theo gia quy."
Chú Cốc gật đầu, Lúc này Tiêu Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng: "Ba, Quý Hoài lần trước vừa phạm lỗi xong, nếu lần nào cũng kéo nó tới trước mặt tổ tiên để đánh, tổ tiên nhìn cũng thấy phiền. Nó phạm lỗi chẳng phải lần đầu, nếu lần nào cũng phạt nhẹ nhàng quá thì còn coi gia quy ra gì nữa?"
"Ý em là sao?" Hoa Duẫn Giang nghi hoặc hỏi.
"Ý em là nếu Quý Hoài đã phạm lỗi thì phải phạt cho ra phạt, phạt ngay trước mặt mọi người để nó khắc sâu quy củ Hoa gia."
Chú Cốc nhìn về phía Hoa Chính Diệu, Hoa Chính Diệu bình tĩnh gật đầu. Chú Cốc liền sai người mang roi đến, do dự một chút nhìn Hoa Chính Diệu.
"Nhiều lần cố tình quên quy củ tổ tiên, một trăm roi." Hoa Chính Diệu nói.
Cốc Thời sửng sốt nhưng vẫn xuống tay, Quý Hoài không rên một tiếng nào, cúi đầu mặc cho từng roi quất vào trên người.
Ban đầu Quý Hoài còn có thể cố quỳ, sau đó ngã xuống cuộn tròn trên đất, không ai kêu dừng tay, từng nhát roi xé gió vun vút quất xuống. Ở đây, người từng bị quất roi cũng chỉ có Hoa Duẫn Hòa, bởi vì gã hay lăng nhăng bên ngoài, lúc về sẽ bị dạy dỗ mấy roi coi như là đánh tượng trưng.
Cho nên, ai cũng biết Hoa gia có phạt roi, phạm lỗi là phạt, nhưng chân chính bị phạt thì chỉ có Quý Hoài.
Quất xong năm mươi roi, Quý Hoài đã nằm im thin thít, vết roi chằng chịt từ sau lưng kéo tới hai chân, lớp quần áo mỏng manh đã thấm đẫm máu.
Giang Tử Mặc giữ chặt sói con đang giãy dụa muốn nhảy xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm Quý Hoài, hơi giật mình, đột nhiên hắn lên tiếng, "Chú Hoa, đây là muốn đánh chết luôn hay sao?"
Hoa Chính Diệu sửng sốt, Giang Tử Mặc chống tay lên khóe môi nói: "Chú Hoa nếu muốn chết người thì sao phải tốn công thế, sau núi có ba con sói đói kìa, ném ra đó là xong."
Hoa Chính Diệu nhíu mày, phất tay bảo Cốc Thời dừng lại.
"Quý Hoài tuy bướng bỉnh không nghe lời, nhưng vẫn là con cháu Hoa gia, phạt cho nó nhớ kỹ là được rồi." Hoa Chính Diệu nói.
Cốc Thời gật đầu, Tiêu Thanh Thanh thấy hơi bất mãn, nhưng ngại Giang Tử Mặc nên không nói gì nữa. Hoa Chính Diệu cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Quý Hoài đang nằm trên đất rồi mới đi. Những người khác muốn ở lại xem thêm nhưng thấy Giang Tử Mặc vẫn ngồi không nhúc nhích thì không dám đứng lâu nữa, vội vàng đi hết.
Vốn dĩ Cốc Thời định sai người ôm Quý Hoài về phòng, nhưng thấy Giang Tử Mặc chưa đi, liền hỏi: "Mặc thiếu gia, còn có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là sói con đói rồi." Hắn cười nhạt, buông tay ra, sói con liền nhảy xuống đất bò lên người Quý Hoài.
Sói con chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết trên người Quý Hoài có vị máu mà nó thích, liền nhào vào cắn miệng vết thương. Từ đầu tới cuối Quý Hoài không hé răng, bây giờ lại đột nhiên rên một tiếng.
Quý Hoài khó nhọc mở mắt ra, chỉ thấy sói con đang cắn một vết roi đang rỉ máu, Quý Hoài đau nhăn mặt, khắp người cậu toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi vì cắn chặt mà đã bật máu.
Cậu cuộn mình trên đất, trong tầm mắt cậu giờ chỉ thấy sói con và tiếng kêu của nó, cũng chẳng biết cậu nghĩ gì, đột nhiên đưa miệng vết thương đang chảy máu trên tay mình đến gần miệng sói con, yếu ớt cười nói: "Ăn đi, chỗ này vẫn còn."
Ánh mắt Giang Tử Mặc nặng nề, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thân thể Quý Hoài.
Nhưng Quý Hoài đã quá yếu rồi, cái gì cũng không biết liền ngất đi. Giang Tử Mặc thấy thế, vừa bế sói con lên vừa nói, "Chú Cốc nếu không mau kêu bác sĩ thì người không còn nữa đâu."
Nói xong, Giang Tử Mặc ôm chú sói con còn đang giãy dụa muốn cắn người đi ra cửa.
- --------------------
Mấy chương đầu muốn đấm chú Mặc ghê =)))))) đồ thừn kinh =)))))))))
Lục Thất gõ cửa thư phòng, chờ người bên trong cho phép mới mở cửa đi vào. Anh vội chạy lại, "Thiếu gia." Anh đưa chiếc máy tính bảng cho Giang Tử Mặc xem.
Giang Tử Mặc nâng mắt lên nhìn thoáng qua, kinh ngạc: "Còn sống?"
"Vâng, video ghi lại cảnh ở trên đường núi, cậu ta đã chạy ra, có vẻ trạng thái thân thể không tốt lắm nhưng vẫn còn sống. Hơn nữa cậu ta còn ôm một con sói con trong ngực."
"Sinh ra một con sói con à?" Giang Tử Mặc kinh ngạc nhìn lại video, quả nhiên thấy trên vai Quý Hoài có một con sói con.
Hắn khẽ nhếch miệng, nhàn nhạt cười, "Đứa trẻ này may mắn đấy."
Lục Thất đứng bên cạnh rất đồng tình, thiếu gia nuôi ba con sói khát máu phía sau núi, chỉ có vài người trong Hoa gia biết chuyện này, trên thực tế cũng không ai dám lai vãng tới sau núi. Cho nên lúc Quý Hoài chạy về phía sau núi, Lục Thất đã tưởng tượng ra kết cục của Quý Hoài, chắc chắn sẽ thành đồ ăn cho mấy con sói.
Không ngờ Quý Hoài lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh đi ra, Lục Thất cảm thấy thật sự khó hiểu.
Giang Tử Mặc đứng lên, cầm lấy bâton, nói: "Đi, chúng ta đi xem sói con ra làm sao."
Trên đường, Giang Tử Mặc luôn nhìn video trên máy tính bảng ghi lại cảnh Quý Hoài nghiêng ngả loạng choạng bước đi, mỗi lần té ngã, cậu vẫn bảo vệ sói con khỏi va đập.
Giang Tử Mặc thấy hứng thú, giục Lục Thất lái xe nhanh hơn. Nhưng lúc bọn họ chưa tới nơi, Quý Hoài đã bị bắt lại nhét vào trong xe. Giang Tử Mặc mất hứng nhíu mày, "Quay lại, về Hoa gia."
Giang Tử Mặc nói Hoa gia có nghĩa là nhà chính Hoa gia, lúc hắn về tới nơi, một đám người đứng chặn trước cửa. Đám người hầu đứng hết ở ngoài, người không biết nhìn vào còn tưởng đây là gia tộc phong kiến nào.
Giang Tử Mặc cười mỉa mai, Hoa gia còn thực sự coi mình là danh gia vọng tộc thời xưa, bây giờ đã là xã hội hiện đại mà còn thuê một đống người ở.
Lúc Giang Tử Mặc đi vào, thấy người Hoa gia đã tập trung đông đủ, bọn họ thấy hắn đến thì rất bất ngờ.
"Tử Mặc, sao cháu lại đến đây?" Hoa Chính Diệu đứng lên.
"Chú Hoa, nhộn nhịp như vậy, cháu tới xem một chút, chú không phiền chứ?" Ngoài miệng thì nói vậy, thực tế thì Giang Tử Mặc đã bước vào trong nhà, thản nhiên đứng trước mặt Hoa Chính Diệu.
Mặt Hoa Chính Diệu cứng đờ, sau đó rất nhanh lấy lại thái độ bình thường: "Tử Mặc nếu thấy hứng thú thì cùng chờ xem đi."
Giang Tử Mặc thong thả ngồi xuống. Giữa phòng khách, Quý Hoài đang bị trói quỳ gối trước mặt mọi người, cậu cúi thấp đầu, Giang Tử Mặc nhìn không rõ vẻ mặt của cậu, có điều hắn cũng chẳng có hứng thú, hắn gọi sói con, nó chạy từ trên vai Quý Hoài đến bên người Giang Tử Mặc.
Sói con ngứa răng cắn cắn tay hắn, Giang Tử Mặc nhíu mày một chút, tay kia thì chậm rãi vuốt ve bộ lông thưa thớt của nó.
Lúc con sói con bị lấy đi, Quý Hoài mới ngẩng đầu lên, vết bụi bặm nổi bật trên làm da trắng nõn, cậu nhìn Giang Tử Mặc, rồi lại lo lắng nhìn sói con.
Giang Tử Mặc cười lạnh, bản thân còn chưa lo xong mà còn quan tâm tới sói con, không biết tự lượng sức.
Sau khi Giang Tử Mặc có mặt ở đây, mọi người đều thấy có chút khó xử, đặc biệt là khi hắn ôm sói con vào ngực, bọn họ đều thấy kinh hồn bạt vía thót cả tim, mấy người bọn họ đều biết Giang Tử Mặc nuôi ba con sói ăn thịt người phía sau núi.
Hoa Chính Diệu bình tĩnh mở miệng: "Hoa Chi, mày có biết mày sai ở đâu không?"
Lúc này Quý Hoài mờ mắt chẳng nhìn thấy rõ ai với ai nữa, vốn dĩ cậu mang hy vọng nhỏ nhoi mới cố chống đỡ được tới bây giờ, mà khi hy vọng ấy bị người Hoa gia đánh vỡ tan, cậu kiệt sức rồi.
Nhưng lúc nghe thấy lời Hoa Chính Diệu nói, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu: "Tôi là Quý Hoài, không phải là Hoa Chi."
"Được! Quý Hoài!" Hoa Chính Diệu nổi giận đùng đùng, "Mày không muốn làm người Hoa gia, nhưng mày đừng quên trên người mày có dòng máu Hoa gia!"
"Tôi hy vọng tôi vĩnh viễn không phải người Hoa gia." Quý Hoài hiếm thấy mà có gan phản bác, nói hết ra những lời trong lòng. Bàn tay đang vuốt ve sói con của Giang Tử Mặc chợt khựng lại.
"Mày không muốn, nhưng mày chính là người Hoa gia."
Quý Hoài chua xót nở nụ cười, đời trước cậu luôn mong mỏi có thể hòa nhập Hoa gia, nhưng đến chết vẫn không ai thừa nhận điều đó. Không ngờ đời này cậu liều mạng muốn thoát ra thì lại được thừa nhận.
"Chú ba cũng thật là, nhiều năm như thế chưa từng nghe chú ấy có con trai, bỗng nhiên lòi ra một thằng con, mang về xong mặc kệ, chẳng có dạy dỗ gì hết." Tiêu Thanh Thanh kéo áo choàng mỏng trên vai, vẻ mặt khinh khỉnh.
"Cháu nó còn nhỏ, chúng ta không cần nghiêm khắc quá." Hoa Duẫn Hòa vừa mở miệng chêm một câu đã bị Tiêu Thanh Thanh liếc xéo: "Duẫn Hòa, anh nói đùa hay thật đấy? Cẩm Lăng, Cẩm Niên với Cẩm Tú chúng nó đều như vậy, chúng nó đều là con cháu Hoa gia, quy củ Hoa gia lập ra để con cháu phải tuân thủ, nếu không thì lập ra làm cảnh à?"
Hoa Duẫn Hòa ngượng ngùng không nói gì, Hoa Chính Diệu gật đầu, "Đúng vậy, quy củ Hoa gia là do tổ tiên để lại, chúng ta không được quên đi cội nguồn."
Giang Tử Mặc cười châm chọc, vẻ mặt khinh thường.
Hoa Chính Diệu gõ gõ gậy, "Xử lý theo gia quy."
Chú Cốc gật đầu, Lúc này Tiêu Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng: "Ba, Quý Hoài lần trước vừa phạm lỗi xong, nếu lần nào cũng kéo nó tới trước mặt tổ tiên để đánh, tổ tiên nhìn cũng thấy phiền. Nó phạm lỗi chẳng phải lần đầu, nếu lần nào cũng phạt nhẹ nhàng quá thì còn coi gia quy ra gì nữa?"
"Ý em là sao?" Hoa Duẫn Giang nghi hoặc hỏi.
"Ý em là nếu Quý Hoài đã phạm lỗi thì phải phạt cho ra phạt, phạt ngay trước mặt mọi người để nó khắc sâu quy củ Hoa gia."
Chú Cốc nhìn về phía Hoa Chính Diệu, Hoa Chính Diệu bình tĩnh gật đầu. Chú Cốc liền sai người mang roi đến, do dự một chút nhìn Hoa Chính Diệu.
"Nhiều lần cố tình quên quy củ tổ tiên, một trăm roi." Hoa Chính Diệu nói.
Cốc Thời sửng sốt nhưng vẫn xuống tay, Quý Hoài không rên một tiếng nào, cúi đầu mặc cho từng roi quất vào trên người.
Ban đầu Quý Hoài còn có thể cố quỳ, sau đó ngã xuống cuộn tròn trên đất, không ai kêu dừng tay, từng nhát roi xé gió vun vút quất xuống. Ở đây, người từng bị quất roi cũng chỉ có Hoa Duẫn Hòa, bởi vì gã hay lăng nhăng bên ngoài, lúc về sẽ bị dạy dỗ mấy roi coi như là đánh tượng trưng.
Cho nên, ai cũng biết Hoa gia có phạt roi, phạm lỗi là phạt, nhưng chân chính bị phạt thì chỉ có Quý Hoài.
Quất xong năm mươi roi, Quý Hoài đã nằm im thin thít, vết roi chằng chịt từ sau lưng kéo tới hai chân, lớp quần áo mỏng manh đã thấm đẫm máu.
Giang Tử Mặc giữ chặt sói con đang giãy dụa muốn nhảy xuống, ánh mắt nhìn chăm chăm Quý Hoài, hơi giật mình, đột nhiên hắn lên tiếng, "Chú Hoa, đây là muốn đánh chết luôn hay sao?"
Hoa Chính Diệu sửng sốt, Giang Tử Mặc chống tay lên khóe môi nói: "Chú Hoa nếu muốn chết người thì sao phải tốn công thế, sau núi có ba con sói đói kìa, ném ra đó là xong."
Hoa Chính Diệu nhíu mày, phất tay bảo Cốc Thời dừng lại.
"Quý Hoài tuy bướng bỉnh không nghe lời, nhưng vẫn là con cháu Hoa gia, phạt cho nó nhớ kỹ là được rồi." Hoa Chính Diệu nói.
Cốc Thời gật đầu, Tiêu Thanh Thanh thấy hơi bất mãn, nhưng ngại Giang Tử Mặc nên không nói gì nữa. Hoa Chính Diệu cũng chưa vừa lòng, liếc nhìn Quý Hoài đang nằm trên đất rồi mới đi. Những người khác muốn ở lại xem thêm nhưng thấy Giang Tử Mặc vẫn ngồi không nhúc nhích thì không dám đứng lâu nữa, vội vàng đi hết.
Vốn dĩ Cốc Thời định sai người ôm Quý Hoài về phòng, nhưng thấy Giang Tử Mặc chưa đi, liền hỏi: "Mặc thiếu gia, còn có chuyện gì sao?"
"Cũng không có gì, chỉ là sói con đói rồi." Hắn cười nhạt, buông tay ra, sói con liền nhảy xuống đất bò lên người Quý Hoài.
Sói con chẳng hiểu chuyện gì, chỉ biết trên người Quý Hoài có vị máu mà nó thích, liền nhào vào cắn miệng vết thương. Từ đầu tới cuối Quý Hoài không hé răng, bây giờ lại đột nhiên rên một tiếng.
Quý Hoài khó nhọc mở mắt ra, chỉ thấy sói con đang cắn một vết roi đang rỉ máu, Quý Hoài đau nhăn mặt, khắp người cậu toàn là mồ hôi lạnh, đôi môi vì cắn chặt mà đã bật máu.
Cậu cuộn mình trên đất, trong tầm mắt cậu giờ chỉ thấy sói con và tiếng kêu của nó, cũng chẳng biết cậu nghĩ gì, đột nhiên đưa miệng vết thương đang chảy máu trên tay mình đến gần miệng sói con, yếu ớt cười nói: "Ăn đi, chỗ này vẫn còn."
Ánh mắt Giang Tử Mặc nặng nề, lần đầu tiên nhìn thẳng vào thân thể Quý Hoài.
Nhưng Quý Hoài đã quá yếu rồi, cái gì cũng không biết liền ngất đi. Giang Tử Mặc thấy thế, vừa bế sói con lên vừa nói, "Chú Cốc nếu không mau kêu bác sĩ thì người không còn nữa đâu."
Nói xong, Giang Tử Mặc ôm chú sói con còn đang giãy dụa muốn cắn người đi ra cửa.
- --------------------
Mấy chương đầu muốn đấm chú Mặc ghê =)))))) đồ thừn kinh =)))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.