Chương 111: Bị nhốt
Đương Thả
08/08/2020
Edit: Dờ
Gần sáng, bên ngoài nổi sấm chớp đùng đùng, trên nền trời tối đen hiện ra từng vệt sáng lóa. Lục Thất bừng tỉnh như phản xạ có điều kiện, định đến tìm Giang Tử Mặc, nhưng sực nhớ ra là giờ Giang Tử Mặc đã có Hoài thiếu gia bên cạnh, nũng nịu mềm mại an ủi tốt hơn so với sự quan tâm của anh nhiều.
Nghĩ vậy, Lục Thất an tâm đắp chăn ngủ tiếp, ngay cả khi Vương Văn Bân lén bò lên giường cũng không biết.
Sáng ra trời đổ mưa ầm ầm, bầu trời u ám đầy mây đen kịt, tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước, cả thế giới bị bao phủ bởi sự âm u.
Quý Hoài bị tiếng sấm đánh thức, tỉnh lại thì thấy tay chân đã bị trói lại, cậu đang nằm trong một căn hầm dưới đất, bốn phía đều là rương chứa đồ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ trên nóc, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng. Tầng hầm ẩm ướt lạnh lẽo, chân tay cậu bị trói chặt nên không thông máu, giờ đã lạnh ngắt.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, lòng thầm lo lắng. Nếu chú Mặc ở nhà một mình, thời tiết thế này sẽ lại khóa mình trong phòng. Quý Hoài lo Giang Tử Mặc không khống chế được cảm xúc, có khi nào sẽ tự làm mình bị thương hay không.
Cậu lo lắng như ngồi trên đống lửa, nhưng chẳng có cách nào thoát ra, cậu không biết đây là nơi nào, không biết là ai đã bắt cậu tới đây. Cậu ngồi đợi ước chừng khoảng một ngày, nhưng không có ai đến.
Vừa lạnh vừa đói, thân thể dần trở nên thoát lực, mí mắt cũng dần nặng nề.
Không biết qua bao lâu, cửa "két" một tiếng mở ra, Quý Hoài mở mắt ra thì thấy Tiêu Đồng, cậu không hề bất ngờ.
"Tới đưa đồ ăn cho cậu, cậu chết đói thì không hay cho lắm." Tiêu Đồng đặt đồ ăn trước mặt Quý Hoài, Quý Hoài cúi đầu, giơ hai tay bị trói dây thừng lên.
Tiêu Đồng không nhúc nhích, nói: "Tôi có thể đút cậu ăn."
Quý Hoài thản nhiên nói: "Tôi sợ tôi bị ghê tởm tới mức sẽ nôn ra đầy người anh."
Tiêu Đồng cười khẽ, lạnh giọng nói: "Nếu cậu nôn lên người tôi, tôi sẽ bỏ đói cậu thêm mấy ngày, xem mạng cậu có dai hay không."
"Nếu tôi vẫn không xuất hiện, chú Mặc sẽ nghi ngờ."
"Ha ha ha, Quý Hoài à, bây giờ cậu còn ảo tưởng cái gì thế? Cậu nghĩ Giang Tử Mặc sẽ tìm cậu sao?" Tiêu Đồng cười nhạo, "Bây giờ em ấy chỉ biết là cậu ghét bỏ em ấy, không bao giờ trở về, hơn nữa..." Tiêu Đồng chỉ sấm chớp bên ngoài, "Thời tiết như thế này là thời điểm đầu óc em ấy không tỉnh táo nhất, em ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều, cậu không quay về em ấy sẽ nhận định rằng cậu bỏ rơi em ấy, cho nên cậu có mất tích bao lâu cũng không có ai để ý đâu."
Quý Hoài trầm mặt xuống, cậu lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, nói: "Vậy ra đó là mục đích anh bắt tôi tới đây?"
"Chỉ là một phần thôi, tôi bắt cậu đơn giản là vì tôi ngứa mắt." Tiêu Đồng nắm tóc Quý Hoài, hung hăng dộng đầu cậu lên tường.
Sắc mặt y trở nên lạnh lẽo, "Mày thì là cái thá gì? Tao quen Giang Tử Mặc thì mày còn chưa sinh ra, người mà tao bảo hộ bao nhiêu năm mà bây giờ bị mày cướp đi hay sao? Mày nghĩ tao sẽ buông tha cho mày?"
Cho dù Giang Tử Mặc không có tình cảm với y, nhưng y không chịu được khi có người ở bên Giang Tử Mặc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tử Mặc, y đã thích hắn rồi. Trải qua bao năm, sự yêu thích ấy đã khảm vào trong xương cốt biến thành một chấp niệm méo mó. Y đã nhận định Giang Tử Mặc là của mình thì bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng tơ tưởng.
Cho nên khi Quý Hoài xuất hiện, y không cam lòng, y ghen ghét. Bảo bối quý giá bao nhiêu năm bị cướp đi, do vậy, mục đích lớn nhất khiến y bắt Quý Hoài về chính là vì hận.
Một khi y đã lên cơn thì chẳng đếm xỉa gì nữa, bây giờ là lúc xả cơn giận.
Y nắm đầu Quý Hoài đập mạnh lên tường, "Quý Hoài, mày nên sớm tỉnh ra mới phải, sự tồn tại của tao trong lòng Giang Tử Mặc là độc nhất vô nhị, tốt nhất là mày nên biến mất, biến mất khỏi tầm mất Giang Tử Mặc, biến mất khỏi tầm mắt tao."
Y lại dùng chân đạp mạnh vào Quý Hoài, sau đó chậm rãi thu tay chân lại, chỉnh quần áo, ngồi xuống bên người Quý Hoài nói: "Không dậy ăn thì đồ ăn không còn nữa đâu đấy, bữa tiếp theo không biết phải đợi tới khi nào."
Quý Hoài chống hai bàn tay bị trói xuống đất, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe miệng trào ra tơ máu. Cậu suy yếu nâng mí mắt lên, kiên quyết nói: "Tôi ăn, mang tới đây."
Tiêu Đồng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cởi trói tay cậu ra, Quý Hoài bưng bát lên, gian nan nuốt từng miếng.
Tiêu Đồng châm chọc nói: "Tiếc mạng như vậy sao?"
Quý Hoài nuốt xuống một miếng, nói: "Tôi còn muốn sống để quay về."
Tiêu Đồng lại lạnh mặt, giật lấy cái bát trong tay Quý Hoài, "Muốn sống quay về à, thế thì phải nhìn xem mày có cái diễm phúc ấy hay không?" Sau đó y lại trói tay Quý Hoài lại, lạnh lùng đi ra ngoài.
Tiêu Đồng đi rồi, Quý Hoài nhắm mắt ngồi tựa vào tường, đầu đau nhức từng cơn, thân thể cũng vừa đau vừa xót, mà khi nãy cậu mới ăn được mấy miếng, giờ lại càng đói.
Cậu mở mắt ra nhìn cửa sổ trên nóc phòng, một ngày lại qua đi, ngoài trời vẫn mưa liên miên không có dấu hiệu ngừng lại.
Cậu nghĩ về trạng thái của Giang Tử Mặc lúc này, cảm thấy rất đau lòng, dường như những vết thương trên thân thể cậu lúc này chẳng thấm vào đâu so với sự đau lòng ấy. Cậu không nhịn được nghĩ, chú Mặc không thấy cậu về thì sẽ nghĩ thế nào, có phải sẽ giống như Tiêu Đồng nói hay không, thật sự nghĩ cậu sẽ bỏ hắn mà đi.
Nghĩ tới đây, lòng cậu thắt lại, cậu không sợ gì cả, chỉ sợ Giang Tử Mặc sẽ thất vọng, đóng cửa trái tim với cậu, thậm chí sẽ không tha thứ cho cậu. Nếu cậu thoát được ra ngoài đi tìm chú Mặc, có khi nào chú Mặc sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa, không cho cậu vào hay không.
Vậy trước tiên cậu sẽ đi mua một phần bánh ngọt mang về, liệu Giang Tử Mặc có tha thứ cho cậu hay không? Nếu cậu mặt dày đeo bám, chú Mặc sẽ tiếp nhận cậu một lần nữa chứ? Nếu cậu tự giác thắt nơ chính mình nằm lên giường chú Mặc, chú Mặc sẽ đuổi cậu xuống giường chăng?
Quý Hoài cười khổ, có lẽ, ngay cả cửa cậu cũng chẳng vào nổi, nói gì tới chuyện dỗ dành chú Mặc.
Đó là ngày đầu tiên, Quý Hoài thầm ghi nhớ trong lòng.
Gần sáng, bên ngoài nổi sấm chớp đùng đùng, trên nền trời tối đen hiện ra từng vệt sáng lóa. Lục Thất bừng tỉnh như phản xạ có điều kiện, định đến tìm Giang Tử Mặc, nhưng sực nhớ ra là giờ Giang Tử Mặc đã có Hoài thiếu gia bên cạnh, nũng nịu mềm mại an ủi tốt hơn so với sự quan tâm của anh nhiều.
Nghĩ vậy, Lục Thất an tâm đắp chăn ngủ tiếp, ngay cả khi Vương Văn Bân lén bò lên giường cũng không biết.
Sáng ra trời đổ mưa ầm ầm, bầu trời u ám đầy mây đen kịt, tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước, cả thế giới bị bao phủ bởi sự âm u.
Quý Hoài bị tiếng sấm đánh thức, tỉnh lại thì thấy tay chân đã bị trói lại, cậu đang nằm trong một căn hầm dưới đất, bốn phía đều là rương chứa đồ, chỉ có một cái cửa sổ nhỏ trên nóc, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một chút ánh sáng. Tầng hầm ẩm ướt lạnh lẽo, chân tay cậu bị trói chặt nên không thông máu, giờ đã lạnh ngắt.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn màn mưa dày đặc ngoài cửa sổ, lòng thầm lo lắng. Nếu chú Mặc ở nhà một mình, thời tiết thế này sẽ lại khóa mình trong phòng. Quý Hoài lo Giang Tử Mặc không khống chế được cảm xúc, có khi nào sẽ tự làm mình bị thương hay không.
Cậu lo lắng như ngồi trên đống lửa, nhưng chẳng có cách nào thoát ra, cậu không biết đây là nơi nào, không biết là ai đã bắt cậu tới đây. Cậu ngồi đợi ước chừng khoảng một ngày, nhưng không có ai đến.
Vừa lạnh vừa đói, thân thể dần trở nên thoát lực, mí mắt cũng dần nặng nề.
Không biết qua bao lâu, cửa "két" một tiếng mở ra, Quý Hoài mở mắt ra thì thấy Tiêu Đồng, cậu không hề bất ngờ.
"Tới đưa đồ ăn cho cậu, cậu chết đói thì không hay cho lắm." Tiêu Đồng đặt đồ ăn trước mặt Quý Hoài, Quý Hoài cúi đầu, giơ hai tay bị trói dây thừng lên.
Tiêu Đồng không nhúc nhích, nói: "Tôi có thể đút cậu ăn."
Quý Hoài thản nhiên nói: "Tôi sợ tôi bị ghê tởm tới mức sẽ nôn ra đầy người anh."
Tiêu Đồng cười khẽ, lạnh giọng nói: "Nếu cậu nôn lên người tôi, tôi sẽ bỏ đói cậu thêm mấy ngày, xem mạng cậu có dai hay không."
"Nếu tôi vẫn không xuất hiện, chú Mặc sẽ nghi ngờ."
"Ha ha ha, Quý Hoài à, bây giờ cậu còn ảo tưởng cái gì thế? Cậu nghĩ Giang Tử Mặc sẽ tìm cậu sao?" Tiêu Đồng cười nhạo, "Bây giờ em ấy chỉ biết là cậu ghét bỏ em ấy, không bao giờ trở về, hơn nữa..." Tiêu Đồng chỉ sấm chớp bên ngoài, "Thời tiết như thế này là thời điểm đầu óc em ấy không tỉnh táo nhất, em ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều, cậu không quay về em ấy sẽ nhận định rằng cậu bỏ rơi em ấy, cho nên cậu có mất tích bao lâu cũng không có ai để ý đâu."
Quý Hoài trầm mặt xuống, cậu lạnh lùng nhìn Tiêu Đồng, nói: "Vậy ra đó là mục đích anh bắt tôi tới đây?"
"Chỉ là một phần thôi, tôi bắt cậu đơn giản là vì tôi ngứa mắt." Tiêu Đồng nắm tóc Quý Hoài, hung hăng dộng đầu cậu lên tường.
Sắc mặt y trở nên lạnh lẽo, "Mày thì là cái thá gì? Tao quen Giang Tử Mặc thì mày còn chưa sinh ra, người mà tao bảo hộ bao nhiêu năm mà bây giờ bị mày cướp đi hay sao? Mày nghĩ tao sẽ buông tha cho mày?"
Cho dù Giang Tử Mặc không có tình cảm với y, nhưng y không chịu được khi có người ở bên Giang Tử Mặc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Tử Mặc, y đã thích hắn rồi. Trải qua bao năm, sự yêu thích ấy đã khảm vào trong xương cốt biến thành một chấp niệm méo mó. Y đã nhận định Giang Tử Mặc là của mình thì bất cứ kẻ nào cũng đừng hòng tơ tưởng.
Cho nên khi Quý Hoài xuất hiện, y không cam lòng, y ghen ghét. Bảo bối quý giá bao nhiêu năm bị cướp đi, do vậy, mục đích lớn nhất khiến y bắt Quý Hoài về chính là vì hận.
Một khi y đã lên cơn thì chẳng đếm xỉa gì nữa, bây giờ là lúc xả cơn giận.
Y nắm đầu Quý Hoài đập mạnh lên tường, "Quý Hoài, mày nên sớm tỉnh ra mới phải, sự tồn tại của tao trong lòng Giang Tử Mặc là độc nhất vô nhị, tốt nhất là mày nên biến mất, biến mất khỏi tầm mất Giang Tử Mặc, biến mất khỏi tầm mắt tao."
Y lại dùng chân đạp mạnh vào Quý Hoài, sau đó chậm rãi thu tay chân lại, chỉnh quần áo, ngồi xuống bên người Quý Hoài nói: "Không dậy ăn thì đồ ăn không còn nữa đâu đấy, bữa tiếp theo không biết phải đợi tới khi nào."
Quý Hoài chống hai bàn tay bị trói xuống đất, chậm rãi ngồi dậy, sắc mặt cậu trắng bệch, khóe miệng trào ra tơ máu. Cậu suy yếu nâng mí mắt lên, kiên quyết nói: "Tôi ăn, mang tới đây."
Tiêu Đồng hừ lạnh một tiếng, lúc này mới cởi trói tay cậu ra, Quý Hoài bưng bát lên, gian nan nuốt từng miếng.
Tiêu Đồng châm chọc nói: "Tiếc mạng như vậy sao?"
Quý Hoài nuốt xuống một miếng, nói: "Tôi còn muốn sống để quay về."
Tiêu Đồng lại lạnh mặt, giật lấy cái bát trong tay Quý Hoài, "Muốn sống quay về à, thế thì phải nhìn xem mày có cái diễm phúc ấy hay không?" Sau đó y lại trói tay Quý Hoài lại, lạnh lùng đi ra ngoài.
Tiêu Đồng đi rồi, Quý Hoài nhắm mắt ngồi tựa vào tường, đầu đau nhức từng cơn, thân thể cũng vừa đau vừa xót, mà khi nãy cậu mới ăn được mấy miếng, giờ lại càng đói.
Cậu mở mắt ra nhìn cửa sổ trên nóc phòng, một ngày lại qua đi, ngoài trời vẫn mưa liên miên không có dấu hiệu ngừng lại.
Cậu nghĩ về trạng thái của Giang Tử Mặc lúc này, cảm thấy rất đau lòng, dường như những vết thương trên thân thể cậu lúc này chẳng thấm vào đâu so với sự đau lòng ấy. Cậu không nhịn được nghĩ, chú Mặc không thấy cậu về thì sẽ nghĩ thế nào, có phải sẽ giống như Tiêu Đồng nói hay không, thật sự nghĩ cậu sẽ bỏ hắn mà đi.
Nghĩ tới đây, lòng cậu thắt lại, cậu không sợ gì cả, chỉ sợ Giang Tử Mặc sẽ thất vọng, đóng cửa trái tim với cậu, thậm chí sẽ không tha thứ cho cậu. Nếu cậu thoát được ra ngoài đi tìm chú Mặc, có khi nào chú Mặc sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa, không cho cậu vào hay không.
Vậy trước tiên cậu sẽ đi mua một phần bánh ngọt mang về, liệu Giang Tử Mặc có tha thứ cho cậu hay không? Nếu cậu mặt dày đeo bám, chú Mặc sẽ tiếp nhận cậu một lần nữa chứ? Nếu cậu tự giác thắt nơ chính mình nằm lên giường chú Mặc, chú Mặc sẽ đuổi cậu xuống giường chăng?
Quý Hoài cười khổ, có lẽ, ngay cả cửa cậu cũng chẳng vào nổi, nói gì tới chuyện dỗ dành chú Mặc.
Đó là ngày đầu tiên, Quý Hoài thầm ghi nhớ trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.