Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Chương 89: Lục Thất số con rệp

Đương Thả

08/08/2020

Edit: Dờ

"Hu hu... chú Mặc... chú Mặc..." Quý Hoài cắn góc chăn khóc lớn, nước mắt giàn giụa khắp mặt.

Giang Tử Mặc cúi đầu, càng đưa đẩy mãnh liệt hơn, trên người hắn đầy mồ hôi, hai tay như hai gọng kìm sắt nắm lấy hai bên eo Quý Hoài.

Quý Hoài ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ, đã sắp 4 giờ sáng, hai đầu gối của cậu đã đỏ lên, toàn thân không còn sức lực, nếu Giang Tử Mặc không giữ lấy cậu, cậu đã sớm nằm úp sấp xuống từ lâu.

Bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng chấm dứt, cậu sắp khóc mất tiếng luôn rồi, Giang Tử Mặc vẫn chưa ngừng lại.

"Chú Mặc, không được... hu hu... không được, ngày mai.... ngày mai chúng ta lại tiếp tục.... ư.... được không..."

Giang Tử Mặc kéo cậu lên, trao một nụ hôn ướt át, vừa hôn vừa dỗ: "Nốt một lần cuối."

Quý Hoài vươn tay đẩy mặt hắn ra, nghẹn ngào ai oán: "Anh nói như thế... ưm... mấy lần rồi..."

"Lần cuối cùng." Giang Tử Mặc ôm cậu, tiếp tục công cuộc phá kỷ lục.

Từ lúc ấy cho tới khi kết thúc, Giang Tử Mặc vẫn luôn ôm cậu. Quý Hoài không còn sức nữa, chỉ còn chút sức lực cuối cùng để đẩy hắn ra. Giang Tử Mặc ấn hai tay cậu xuống, sau đó hôn lên nước mắt đọng trên khóe mi Quý Hoài.

Hắn hơi áy náy, bắt nạt cậu như thế rồi sau đó lại phải dỗ dành. Quý Hoài không mở nổi mắt, không nghe lọt mấy câu đã ngủ mất tiêu.

Giang Tử Mặc lại hôn Quý Hoài một lúc nữa, cuối cùng thoải mái nằm xuống ôm cậu vào lòng chuẩn bị đi ngủ.

Bỗng nhiên hắn thấy trên đầu giường có một tờ giấy nhỏ màu trắng, hắn cầm lấy mở ra xem, mặt đen như đáy nồi.

Hắn cúi đầu nhìn Quý Hoài, cậu đã bị hắn bắt nạt thành ra thế này rồi nên hắn không giáo huấn cậu nữa. Nhưng chữ viết trên giấy thì quen lắm, hắn liếc mắt là nhận ra ngay.

Lục Thất không chỉ tặng hắn bao cao su, mà còn muốn dạy hắn lần đầu tiên nên làm thế nào.

Giang Tử Mặc càng nghĩ càng giận, con ngươi trầm xuống. Hắn vươn tay lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt trên đầu giường rồi ấn vài cái, sau đó mới thả đồng hồ về đầu giường, ôm Quý Hoài đi ngủ.



Rạng sáng, 4 giờ 10 phút, tại căn hộ đơn của Lục Thất.

Trong nháy mắt, tất cả đèn trong nhà anh đều bật mở sáng trưng, TV và dàn loa cùng vang lên, dàn hợp xướng đang chơi nhạc bản nhạc Hoàng Hà vang dồn oanh liệt, đinh tai nhức óc khắp căn hộ một phòng ngủ một phòng khách.

"Arrrgghhh!!!" Lục Thất đang ngủ thì bật dậy, anh vừa mịt mờ vừa bực bội nhìn xung quanh.

"Hoàng Hà đang rít gào! Hoàng Hà đang rít gào! Hà Tây có núi cao vạn trượng! Hà Đông Hà Bắc cao lương đã chín vàng! Bao lính du kích kháng Nhật ẩn núp nơi rừng sâu!"

"FUCK!" Lục Thất nhảy mạnh xuống giường đi tắt loa và TV, anh vừa mới tắt, di động và máy tính lại tự bật lên.

"Cầm súng gươm lên, ta giương cao đầu súng lưỡi lê!!"

Anh lại vội vàng chạy vào tắt di động và máy tính, Lục Thất buồn ngủ díp cả mắt, nhào lên giường, chốc lát sau lại chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa ngủ được bao lâu, anh thấy lạnh tụt họa mi, anh quấn chăn co quắp cả người, "Hắt xì!!!" thật mạnh một cái, lại ngồi dậy.

"Lạnh quá!" Anh ôm bả vai, răng đánh lập cập, "Sao lại lạnh thế này?"

Anh nhìn lên thì phát hiện điều hòa bị chỉnh thành chế độ làm lạnh, thổi ra toàn gió rét. Ngoài trời tuyết tung bay, trong phòng điều hòa thổi phà phà làn gió hơn 10 độ.

Lục Thất sụp đổ, kêu gào: "A!!! Thiếu gia! Tôi sai rồi! Cậu tha cho tôi điiiiiiii!!!!"

Anh khoác chăn bước xuống giường, tắt điều hòa rồi quay lại giường, co ro ở trong chăn, cầu xin tha thứ với không khí: "Thiếu gia, Lục Thất biết sai rồi, tôi không dám nữa...."

Đánh chết anh cũng không bao giờ thèm quan tâm tới chuyện của đôi cẩu nam nam kia nữa!

Lục Thất được phen kinh hồn táng đảm ngồi đợi một lát, tất cả đồ gia dụng trong nhà không có động tĩnh gì, mới an tâm nằm xuống ngủ tiếp.

5 giờ sáng.

"Hey! Lục Thất, rời giường thôi! Mặt trời chiếu đến mông rồi! Những bông hoa cười với em, chim chóc hót vang chào hỏi, vì sao bạn lại đeo cặp sách trên lưng!"



Lục Thất chết lặng ngồi dậy, người máy thông minh đang uốn éo bên giường, vừa uốn éo vừa hát: "Học tập tốt lao động tốt! Vì nhân dân quên mình vì nhân dân hy sinh anh em ơi vì nhân dân quên mình~"

Mắt Lục Thất dại ra, đầu óc không còn năng lực suy nghĩ nữa. Ngoài trời vẫn tối đen, mặt trời còn chưa ló rạng.

"Em yêu trường em với bao bạn thân~"

"Phắn mẹ mày đi." Lục Thất nhảy từ giường xuống, giơ chân đá văng người máy.

Người máy rớt một chân, bụng long ra một cục sắt, bảng mạch bên trong cũng lòi ra ngoài. Nhưng nó vẫn kiên cường gào rống: "Học... học tập tốt.... lao... lao.... lao động tốt!"

Lục Thất đi lên đạp thêm hai phát, lần này thì tịt hẳn.

Sau đó anh cũng không ngủ lại được, chẳng thiết sống nữa, ngồi bên giường chờ đợt tập kích tiếp theo.

Nhưng đến tận khi trời hửng sáng, phòng của Lục Thất không hề vang lên âm thanh nào nữa.

Anh đờ đẫn đứng lên đi vào toilet vặn vòi nước vỗ lên mặt. Nhìn đôi mắt thâm quầng xanh đen của mình, Lục Thất quyết định bây giờ sẽ đi đưa bữa sáng cho thiếu gia.

Thiếu gia nhà anh bây giờ chắc đang ôm mỹ nhân thoải mái nằm trong ổ chăn, mà anh thì! Bị dằn vặt bán sống bán chết!

Mất công anh còn lo thiếu gia lớn như vậy rồi mà chưa từng có ai bên cạnh, sợ thiếu gia không rõ ràng nên mới lên mạng tra hộ, một thân trai thẳng như anh viết ra tờ hướng dẫn ấy có bao nhiêu xấu hổ, lại còn là nam nam!

Anh còn chưa bao giờ nói chuyện yêu đương với con gái, nhưng chuyện hai thằng đàn ông làm với nhau như thế nào thì đã nắm rõ như lòng bàn tay, anh dễ dàng sao??!!

Anh hơn 30 rồi, còn chưa từng quen bạn gái!

Hiện tại Lục Thất đã bị ép tới mức không cần một người bạn gái nhỏ nhắn xinh xắn nữa, một tên con trai cũng được.

- -------------

Chương 89 như đã nói, quân tử nhất ngôn =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook