Chương 191: PN7 - Mày vẫn luôn lừa anh!
Đương Thả
08/08/2020
Edit: anh Dờ
"Vương Văn Bân đâu?!" Lục Thất đẩy cửa văn phòng Quý Hoài ra, giận đùng đùng đi vào.
"Không thấy, không ở công ty à?" Quý Hoài khó hiểu hỏi.
"Tiên sư nhà nó thằng khốn nạn! Dám trốn anh mày!" Lục Thất quay ngoắt đi ra ngoài.
Lục Thất lại lượn một vòng tìm quanh phòng kỹ thuật, anh nắm vai Hoa Gia hỏi: "Vương Văn Bân đâu?"
"Em nào biết." Hoa Gia khóc không ra nước mắt.
Lục Thất híp mắt: "Thật không?"
"Thật, anh Bân cả sáng nay không thấy tới công ty."
Lục Thất nghi ngờ nhìn cậu ta, lại tìm quanh những chỗ có thể trốn, sau khi thật sự không tìm thấy thì mới sầm mặt đi ra ngoài.
Hoa Gia rướn đầu nhìn, không thấy bóng dáng Lục Thất nữa thì mới đá chân xuống gầm bàn đẩy hai cái ghế xoay trôi ra.
Vương Văn Bân ôm đầu gối ngổi xổm bên trong, cậu nháy mắt với Hoa Gia, Hoa Gia nháy lại ý bảo yên tâm.
Vương Văn Bân chui ra, xoa xoa lưng, dựng ngón giữa nói với Hoa Gia: "Giữ bí mật đấy nghe chưa? Anh đi trốn vào chỗ Quý Hoài đây."
"Anh Bân, anh làm gì mà để anh Lục giận như thế?"
Vương Văn Bân chắt lưỡi, xua tay bảo đừng lắm chuyện rồi chạy vào văn phòng Quý Hoài.
Quý Hoài buồn cười nói: "Đến trú ẩn hay lánh nạn đây?"
"Cả hai." Vương Văn Bân cười khổ ngồi xuống sofa, rũ mái tóc đã rối bù ra buộc lại lần nữa.
"Em vẫn luôn thắc mắc sao anh lại để tóc đấy."
"Kỳ cục lắm à." Vương Văn Bân gom tóc lại phía sau đầu, "Nuôi bao nhiêu năm giờ quen rồi."
Quý Hoài cười nói: "Không kỳ cục, nhưng nhìn vào không giống mấy ông IT mà giống dân văn nghệ mỹ thuật."
"Ha ha, lúc anh quyết định để tóc cũng nghĩ như thế đấy." Vương Văn Bân vui vẻ nói.
Vương Văn Bân nhuộm tóc thành màu vàng sáng rồi buộc ở sau gáy, quần áo cũ đều vứt hết sạch, giờ toàn mặc đồ hiệu Lục Thất mua cho. Không qua bao lâu, Vương Văn Bân như thay da đổi thịt. Bây giờ nhìn vào không ai ngờ Vương Văn Bân từng là một thằng nhóc lớn lên trong bạo hành và từng phải đi cải tạo.
Vương Văn Bân trốn trong văn phòng Quý Hoài một lát, đoán là Lục Thất không còn ở công ty nữa nên đi ra ngoài, ai ngờ Lục Thất đứng ngay ngoài cửa.
"Anh chưa đi à?" Vương Văn Bân hoảng sợ.
Lục Thất cười lạnh, vươn tay tóm lấy Vương Văn Bân, cậu ta lập tức lùi về sau một bước rồi xoay người bỏ chạy.
"Vương Văn Bân, đứng lại! Mày có chạy tới chân trời góc bể thì anh cũng đuổi theo, anh không để yên việc này đâu!" Lục Thất rống to rồi đuổi theo.
Quý Hoài phất tay bảo trợ lý đóng cửa lại, không hề để tâm tới bọn họ, tiếp tục xử lý công việc.
Vương Văn Bân chạy vào tháng máy rồi nhấn tầng 1. Lúc thang máy khép lại, Lục Thất đuổi tới nhưng đã muộn, thang máy đi xuống mất rồi.
Lục Thất nhìn bảng số, tầng 1 à, nếu anh bấm thang máy đi lên thì lúc xuống tới nơi Vương Văn Bân cũng chạy mất rồi. Anh cắn răng rồi quyết định chạy cầu thang bộ.
Dùng hết tất cả sức lực mà chạy xuống tầng 1, lửa giận phừng phừng đuổi đến nơi thì không thấy bóng dáng Vương Văn Bân đâu nữa.
Trước công ty là một vườn hoa nhỏ, xa hơn nữa là dòng xe cộ đi lại tấp nập, anh liếc mắt nhìn sang tận bên kia đường nhưng vẫn không thấy Vương Văn Bân.
Chạy rồi!? Lục Thất cắn răng chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.
"Này."
Lục Thất quay phắt đầu lại, thấy Vương Văn Bân đứng ở phía sau.
"Em giản thích với anh được không?" Vương Văn Bân giơ hai tay lên, "Anh Thất, anh biết đấy. Em hỉ là quá thích anh thôi."
Lục Thất thẳng lưng lên, vừa rồi chạy như chó đuổi nên giờ vẫn thấy đứt hơi. Anh vung tay, cả giận nói: "Mày đứng đấy cho anh, không được đi đâu hết."
Vương Văn Bân quay đầu lại nhìn, thấy bảo vệ với mấy cô lễ tân đều tò mò nhìn về phía này, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà rồi nói, ở công ty cho em tý thể diện đi mà, anh Thất."
"Lúc mày trốn tránh anh thì sao không thấy mày chừa cho anh thể diện? Lúc mày lừa anh, sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?"
"Anh Thất, em không lừa anh." Vương Văn Bân buồn bã nhìn Lục Thất.
"Không lừa?" Lục Thất bước lại gần, vung nắm đấm lên rồi lại thả xuống, sau đó đổi thành dùng chân đạp Vương Văn Bân một phát.
Vương Văn Bân đứng im cho Lục Thất đạp, cười khổ nói: "Hôm nay em không cần thể diện nữa, trước mắt bao nhiêu đồng nghiệp thế này... thôi anh muốn đánh thì cứ đánh đi."
Lục Thất tức điên lên: "Mày nghĩ anh không dám đánh?"
"Anh Thất, anh muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, nhưng anh nghe em giải thích được không?"
"Giải thích cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Nhã nói sai? Cô ấy lừa anh?"
Vương Văn Bân im lặng, Lục Thất lại tức mình đạp thêm phát nữa.
Vương Văn Bân thở dài nói: "XIn lỗi anh, anh Thất."
"Anh cần câu xin lỗi của mày à? Anh.... hóa ra mày vẫn luôn lừa anh, chẳng lẽ cái hôm mày nói thích anh đó, cũng là lừa gạt sao?"
Vương Văn Bân vẫn im lặng, Lục Thất tức đến phát run: "Mày đi châu Phi không hề do dự nghi ngờ, sau đó trở về... trở về..... rồi Tiểu Nhã xuất hiện, sau đó mày và thiếu gia cùng mất tích, thiếu gia về còn mày thì không. Mày chờ anh đi tìm, mày hiểu anh rõ lắm đúng không? Mày đã biết trước là anh sẽ đi tìm mày...."
"Anh Thất, chuyện em yêu anh từ trước tới nay vẫn không hề thay đổi. Em có thể thề trước mặt anh!" Vương Văn Bân dựng thẳng ba ngón tay lên.
Lục Thất nhìn cậu không nói gì, Vương Văn Bân hơi lúng túng, định đến gần Lục Thất.
Lục Thất giơ tay ra cản không cho cậu đến gần, Vương Văn Bân đành dừng bước.
Lục Thất lui về phía sau ngồi xuống cạnh bồn hoa, cúi đầu bưng mặt.
Đúng lúc này thì di động của Lục Thất vang lên, Lục Thất sờ soạng một lát mới móc ra nghe máy.
Đầu kia điện thoại, Quý Hoài nói: "Có chuyện gì thì lên đây mà nói, nhân viên của công ty đều đang nhìn hai anh đó."
Lục Thất lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, nhân viên các tầng lầu đều duỗi đầu hóng hớt nhìn xuống. Lục Thất đành đi vào công ty, Vương Văn Bân cũng theo sau. Hai người vào thang máy, cửa vừa đóng lại thì Lục Thất xoay người thụi một cú vào bụng Vương Văn Bân, cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi dựa vào vách tháng máy.
Lục Thất đấm xong thì xoay người đưa lưng về phía Vương Văn Bân, không thèm để ý tới cậu ta nữa.
Vương Văn Bân lại toét miệng cười, cậu xoa xoa bụng, cảm thấy cú đấm này thật là đáng giá.
"Vương Văn Bân đâu?!" Lục Thất đẩy cửa văn phòng Quý Hoài ra, giận đùng đùng đi vào.
"Không thấy, không ở công ty à?" Quý Hoài khó hiểu hỏi.
"Tiên sư nhà nó thằng khốn nạn! Dám trốn anh mày!" Lục Thất quay ngoắt đi ra ngoài.
Lục Thất lại lượn một vòng tìm quanh phòng kỹ thuật, anh nắm vai Hoa Gia hỏi: "Vương Văn Bân đâu?"
"Em nào biết." Hoa Gia khóc không ra nước mắt.
Lục Thất híp mắt: "Thật không?"
"Thật, anh Bân cả sáng nay không thấy tới công ty."
Lục Thất nghi ngờ nhìn cậu ta, lại tìm quanh những chỗ có thể trốn, sau khi thật sự không tìm thấy thì mới sầm mặt đi ra ngoài.
Hoa Gia rướn đầu nhìn, không thấy bóng dáng Lục Thất nữa thì mới đá chân xuống gầm bàn đẩy hai cái ghế xoay trôi ra.
Vương Văn Bân ôm đầu gối ngổi xổm bên trong, cậu nháy mắt với Hoa Gia, Hoa Gia nháy lại ý bảo yên tâm.
Vương Văn Bân chui ra, xoa xoa lưng, dựng ngón giữa nói với Hoa Gia: "Giữ bí mật đấy nghe chưa? Anh đi trốn vào chỗ Quý Hoài đây."
"Anh Bân, anh làm gì mà để anh Lục giận như thế?"
Vương Văn Bân chắt lưỡi, xua tay bảo đừng lắm chuyện rồi chạy vào văn phòng Quý Hoài.
Quý Hoài buồn cười nói: "Đến trú ẩn hay lánh nạn đây?"
"Cả hai." Vương Văn Bân cười khổ ngồi xuống sofa, rũ mái tóc đã rối bù ra buộc lại lần nữa.
"Em vẫn luôn thắc mắc sao anh lại để tóc đấy."
"Kỳ cục lắm à." Vương Văn Bân gom tóc lại phía sau đầu, "Nuôi bao nhiêu năm giờ quen rồi."
Quý Hoài cười nói: "Không kỳ cục, nhưng nhìn vào không giống mấy ông IT mà giống dân văn nghệ mỹ thuật."
"Ha ha, lúc anh quyết định để tóc cũng nghĩ như thế đấy." Vương Văn Bân vui vẻ nói.
Vương Văn Bân nhuộm tóc thành màu vàng sáng rồi buộc ở sau gáy, quần áo cũ đều vứt hết sạch, giờ toàn mặc đồ hiệu Lục Thất mua cho. Không qua bao lâu, Vương Văn Bân như thay da đổi thịt. Bây giờ nhìn vào không ai ngờ Vương Văn Bân từng là một thằng nhóc lớn lên trong bạo hành và từng phải đi cải tạo.
Vương Văn Bân trốn trong văn phòng Quý Hoài một lát, đoán là Lục Thất không còn ở công ty nữa nên đi ra ngoài, ai ngờ Lục Thất đứng ngay ngoài cửa.
"Anh chưa đi à?" Vương Văn Bân hoảng sợ.
Lục Thất cười lạnh, vươn tay tóm lấy Vương Văn Bân, cậu ta lập tức lùi về sau một bước rồi xoay người bỏ chạy.
"Vương Văn Bân, đứng lại! Mày có chạy tới chân trời góc bể thì anh cũng đuổi theo, anh không để yên việc này đâu!" Lục Thất rống to rồi đuổi theo.
Quý Hoài phất tay bảo trợ lý đóng cửa lại, không hề để tâm tới bọn họ, tiếp tục xử lý công việc.
Vương Văn Bân chạy vào tháng máy rồi nhấn tầng 1. Lúc thang máy khép lại, Lục Thất đuổi tới nhưng đã muộn, thang máy đi xuống mất rồi.
Lục Thất nhìn bảng số, tầng 1 à, nếu anh bấm thang máy đi lên thì lúc xuống tới nơi Vương Văn Bân cũng chạy mất rồi. Anh cắn răng rồi quyết định chạy cầu thang bộ.
Dùng hết tất cả sức lực mà chạy xuống tầng 1, lửa giận phừng phừng đuổi đến nơi thì không thấy bóng dáng Vương Văn Bân đâu nữa.
Trước công ty là một vườn hoa nhỏ, xa hơn nữa là dòng xe cộ đi lại tấp nập, anh liếc mắt nhìn sang tận bên kia đường nhưng vẫn không thấy Vương Văn Bân.
Chạy rồi!? Lục Thất cắn răng chống tay lên đầu gối thở hồng hộc.
"Này."
Lục Thất quay phắt đầu lại, thấy Vương Văn Bân đứng ở phía sau.
"Em giản thích với anh được không?" Vương Văn Bân giơ hai tay lên, "Anh Thất, anh biết đấy. Em hỉ là quá thích anh thôi."
Lục Thất thẳng lưng lên, vừa rồi chạy như chó đuổi nên giờ vẫn thấy đứt hơi. Anh vung tay, cả giận nói: "Mày đứng đấy cho anh, không được đi đâu hết."
Vương Văn Bân quay đầu lại nhìn, thấy bảo vệ với mấy cô lễ tân đều tò mò nhìn về phía này, nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà rồi nói, ở công ty cho em tý thể diện đi mà, anh Thất."
"Lúc mày trốn tránh anh thì sao không thấy mày chừa cho anh thể diện? Lúc mày lừa anh, sao không nghĩ sẽ có ngày hôm nay?"
"Anh Thất, em không lừa anh." Vương Văn Bân buồn bã nhìn Lục Thất.
"Không lừa?" Lục Thất bước lại gần, vung nắm đấm lên rồi lại thả xuống, sau đó đổi thành dùng chân đạp Vương Văn Bân một phát.
Vương Văn Bân đứng im cho Lục Thất đạp, cười khổ nói: "Hôm nay em không cần thể diện nữa, trước mắt bao nhiêu đồng nghiệp thế này... thôi anh muốn đánh thì cứ đánh đi."
Lục Thất tức điên lên: "Mày nghĩ anh không dám đánh?"
"Anh Thất, anh muốn đánh muốn chửi thế nào cũng được, nhưng anh nghe em giải thích được không?"
"Giải thích cái gì? Chẳng lẽ Tiểu Nhã nói sai? Cô ấy lừa anh?"
Vương Văn Bân im lặng, Lục Thất lại tức mình đạp thêm phát nữa.
Vương Văn Bân thở dài nói: "XIn lỗi anh, anh Thất."
"Anh cần câu xin lỗi của mày à? Anh.... hóa ra mày vẫn luôn lừa anh, chẳng lẽ cái hôm mày nói thích anh đó, cũng là lừa gạt sao?"
Vương Văn Bân vẫn im lặng, Lục Thất tức đến phát run: "Mày đi châu Phi không hề do dự nghi ngờ, sau đó trở về... trở về..... rồi Tiểu Nhã xuất hiện, sau đó mày và thiếu gia cùng mất tích, thiếu gia về còn mày thì không. Mày chờ anh đi tìm, mày hiểu anh rõ lắm đúng không? Mày đã biết trước là anh sẽ đi tìm mày...."
"Anh Thất, chuyện em yêu anh từ trước tới nay vẫn không hề thay đổi. Em có thể thề trước mặt anh!" Vương Văn Bân dựng thẳng ba ngón tay lên.
Lục Thất nhìn cậu không nói gì, Vương Văn Bân hơi lúng túng, định đến gần Lục Thất.
Lục Thất giơ tay ra cản không cho cậu đến gần, Vương Văn Bân đành dừng bước.
Lục Thất lui về phía sau ngồi xuống cạnh bồn hoa, cúi đầu bưng mặt.
Đúng lúc này thì di động của Lục Thất vang lên, Lục Thất sờ soạng một lát mới móc ra nghe máy.
Đầu kia điện thoại, Quý Hoài nói: "Có chuyện gì thì lên đây mà nói, nhân viên của công ty đều đang nhìn hai anh đó."
Lục Thất lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn, nhân viên các tầng lầu đều duỗi đầu hóng hớt nhìn xuống. Lục Thất đành đi vào công ty, Vương Văn Bân cũng theo sau. Hai người vào thang máy, cửa vừa đóng lại thì Lục Thất xoay người thụi một cú vào bụng Vương Văn Bân, cậu ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi dựa vào vách tháng máy.
Lục Thất đấm xong thì xoay người đưa lưng về phía Vương Văn Bân, không thèm để ý tới cậu ta nữa.
Vương Văn Bân lại toét miệng cười, cậu xoa xoa bụng, cảm thấy cú đấm này thật là đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.