Chương 20: Làm khó dễ
Ngọa Nam Trai
17/04/2013
- Oa, còn sớm, sao mình lại thấy ruồi bọ rồi? Còn sớm như vậy, đã khiến người khác cảm thấy không an tâm rồi sao?
Lúc này, Tống Thiên lảo đảo đi vào cửa lớn.
- Tống Thiên... anh nói cái gì? Đến muộn còn vàng thật không sợ lửa như vậy? Ngay cả anh cũng như vậy. Nếu không phải đội trưởng thấy trong nhà anh trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đã sớm khai trừ hai tên khốn ăn không ngồi rồi là anh cùng Dương Hùng rồi!
Tiền Hưng nghe Tống Thiên mắng y như vậy, tất nhiên cũng tương đối khó chịu.
- Chà trông cậu thật đức hạnh nhỉ, kéo cờ lớn chỉ da hổ. Cậu thật sự xem mình trở thành ai vậy! Câu khai trừ này cậu cũng đã nói đến một trăm tám mươi lần. Cậu không chê phiền, nhưng con mẹ nó, lỗ tai tôi nghe nhiều cũng thành vết chai!
Tống Thiên không chút sợ hãi tên Tiền Hưng này.
- Được, hiện tại anh cứng rắn! Đợi khi anh bị khai trừ rồi, cũng đừng quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi, bảo tôi đến chỗ đội trưởng biện hội cho anh!
Tiền Hưng tức giận đến mức đầu sắp bốc hơi.
- Có thể sao? Có bản lĩnh thì cậu cắn tôi đi!
Tống Thiên thấy bộ dạng Tống Thiên tức giận tới mức đó, rất đắc ý khiêu khích.
- Hừ, anh tưởng rằng tôi không dám sao? Xem ra hôm nay tôi không đánh cho anh răng rơi đầy đất cũng không được!
Tiền Hưng tức giận vén tay áo lên.
- Có thể sao? Muốn đánh chứ gì? Nào, tính cả Dương Hùng tao nữa!
Lúc này, Dương Hùng ngậm một điếu thuốc từ trong cửa phòng bảo vệ đi ra.
- Anh... anh... anh... Anh đừng tưởng tôi không dám!
Tuy rằng Tiền Hưng ngoài miệng còn nói cứng, nhưng hai chân đã sớm run rẩy muốn bỏ chạy. Y thật sự không dám. Thân thủ của Dương Hùng cũng không phải là lời ba hoa bốc phét. Ngay cả Ngô Lượng xuất thân từ bộ đội cũng không chắc có thể là đối thủ của Dương Hùng.
- Nhanh cút cho khuất mắt tao. Mẹ nó, mới sáng sớm đã gặp tướng tinh như mày, thật sự là quá đen đủi rồi! Tiền Hưng, tên khốn kiếp kia nghe tao nói cho rõ. Nếu mày lại để nhìn thấy mày cáo mượn oai hùm lần nữa, con mẹ nó tao gặp mày một lần đánh mày một lần!
Dương Hùng trừng mắt nhìn y một cái. Chỉ vậy cũng đủ cho tên Tiền Hưng này sợ tới mức lui về phía sau hai ba bước.
Không đợi Dương Hùng lại lên tiếng, Tiền Hưng sợ tới mức vội vàng ba chân bốn cẳng, bỏ trốn mất dạng!
.....
Buổi chiều, mặt trời chói chang chiếu vào đầu! Đột nhiên, Ngô Lượng triệu tập mấy người trong đội bảo vệ! Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiền Hưng đứng phía sau anh ta, Lăng Phong đã biết. Tám phần là lão thất phu này muốn trút giận cho Tiền Hưng. Đánh chó săn của người ta, đó chính là không nể mặt chủ nhân rồi! Hiện tại đương nhiên người chủ nhân này nên trút giận cho chó của mình!
Ngô Lượng chắp hai tay ở phía sau lưng, rất có dáng vẻ của một đội trưởng! Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mấy người đứng trước mặt!
- Buổi chiều là ai chịu trách nhiệm hả?
Ngô Lượng hắng giọng hỏi.
- Đội trưởng, là Dương Hùng, Tống Thiên còn có cả tên Lăng Phong kia!
Tiền Hưng vội vàng nịnh nọt nói. Khi nói tới tên Lăng Phong, còn dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lăng Phong một cái.
- Tốt lắm! Gần đây trong xưởng có người phản ánh, nói đội bảo vệ chúng ta không có chút tinh thần làm việc. Nhìn qua căn bản không giống với thái độ của một nhân viên bảo vệ trị an nên có, hoàn toàn giống như một ông cụ trông cửa! Xưởng trưởng cũng rất có ý kiến đối với điều này, còn nghiêm khắc phê bình đội trưởng là tôi. Đồng thời, ông ấy hạ lệnh yêu cầu tôi nhất định phải chỉnh đốn và cải cách! Sau mấy này nữa, xưởng trưởng sẽ kiểm tra không định kỳ đối với công tác của đội bảo vệ chúng ta. Tôi hi vọng mọi người làm việc tập trung lên cho tôi. Đừng giống những kẻ chưa ăn cơm no! Vì để cho xưởng trưởng thấy phong thái tốt của đội bảo vệ chúng ta, tôi quyết định, bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, nhân viên bảo vệ trị an chúng ta khi trực, nhất định phải đứng ưỡn ngực ở cửa lớn!
- Nói thối hoắc. Trời nóng như vậy, có buổi chiều nào mà không phải là ba tám, ba chín độ. Anh bảo chúng tôi đứng dưới mặt trời nóng như vậy còn thể hiện phong thái! Sao không không đến mà thể hiện một chút xem!
Tống Thiên không thèm quan tâm tới thân phận đội trưởng của anh ta.
- Đúng vậy, mấy người thừa lúc buổi sáng sớm mát mẻ thì nhận trực, bắt chúng tôi phơi nắng vào buổi chiều! Còn bắt chúng tôi thể hiện phong thái! Ngô Lượng, anh muốn không, chúng ta đổi cho nhau. Một cơ hội tốt như vậy để biểu hiện ở trước mặt xưởng trưởng, chúng tôi nhường lại cho đội trưởng nhà anh vậy!
Dương Hùng dáng vẻ cà lơ phất phơ ngậm một điếu thuốc lá, rất khinh thường nói.
- Dương Hùng, Tống Thiên, tuy rằng hai người là người làm lâu năm ở đội bảo vệ chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là hai người có thể ở trong này cậy già lên mặt. Đây đều là chế độ làm việc và nghỉ ngơi do đội bảo vệ thu xếp. Nếu hai người không phục, hai người cũng có thể đến chỗ xưởng trưởng khiếu nại! Nhưng quy củ chính là quy củ, nhất định phải chấp hành. Hai người nhận tiền lương của xưởng trưởng Lý, cũng nên lao động để trả lại chứ!
Ngô Lượng nghiêm mặt nói.
- Ha ha, còn thật không hổ danh là đội trưởng Ngô! Ai chẳng biết Ngô Lượng giới thiệu em gái ruột của mình cho xưởng trưởng Lý làm mợ ba, cho nên mới dựa vào mối quan hệ này lên làm đội trưởng! Hiện tại cũng bắt đầu lấy mắt chó nhìn người thấp!
Dương Hùng không thèm để ý tới thể diện của Ngô Lượng, trực tiếp nói rõ yếu điểm của anh ta.
- Anh...
Ngô Lượng tức giận, mặt cũng đen như mặt bao công. Việc anh ta giới thiệu em gái mình cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba, anh ta vẫn không muốn nhắc tới! Ngay cả người hầu, chó săn của anh ta là Tiền Hưng, cũng không biết, thư ký của xưởng trưởng Lý này chính là em gái của đội trưởng Ngô Lượng! Tuy nhiên Dương Hùng được cho là người có kinh nghiệm lý lịch lâu năm nhất trong đội bảo vệ. Một vài người khác không biết tình hình, nhưng anh ta lại nghe được không biết bao nhiêu tin đồn.
- Ha hả, tức giận sao?
Dương Hùng nheo mắt nói.
- Chấp hành mệnh lệnh. Nếu ai không chấp hành, thì thu thập mọi thứ sớm cút đi cho tôi!
Ngô Lượng rống lớn một tiếng, hai tròng con mắt gần như lòi cả ra ngoài.
....
Kết quả, buổi chiều, trời nóng lớn. Ba người Lăng Phong cùng Dương Hùng Tống Thiên, rất khổ sở dồn ép nhau đứng dưới ánh mặt trời. Cho dù có một cái ô che nắng, vẫn cảm giác nóng như trong lò sưởi. Mồ hôi trên mặt gần như có thể chảy thành sông!
- Anh Dương, anh Tống, hai người vào nghỉ ngơi một lát đi! Nơi này còn có tôi mà? Tôi sẽ quan sát kỹ, một khi có tình huống gì, tôi sẽ gọi hai người!
Lăng Phong nhìn hai ông anh này đều có tuổi, cũng có phần không chịu nổi nữa, hắn rất quan tâm nói.
- Không cần đâu. Tiểu Lăng, anh thấy cậu nên vào nghỉ ngơi một lúc trước đi! Đừng thấy mình trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng lời nói thật không thích nghe. Mấy người tuổi trẻ như các cậu xương cốt cũng không rắn chắc như mấy người già các anh! Có cái khổ nào mà bọn anh chưa từng nếm qua. Cũng quen rồi! Thật ra cậu còn trẻ, nhất thời khẳng định ăn không tiêu, không tốt còn có thể bị cảm nắng!
Tống Thiên lau mồ hôi trên trán, cắn răng nói.
Lăng Phong cười khổ. Có cái khổ nào, hắn chưa từng trải qua. Năm đó, khi huấn luyện, có thể còn tàn khốc hơn bây giờ nhiều! Trực tiếp bị đưa đến Phi Châu, đi bộ xuyên qua sa mạc. Bắt đầu là một trăm đi. Chờ đến khi đi ra khỏi sa mạc, đã còn lại chưa đến hai mươi người! Trong một tháng đi xuyên qua sa mạc kia, nhiệt độ ban ngày trong sa mạc cũng trên năm mươi độ. Lăng Phong từng chịu được cái nóng ấy! Đối với hắn mà nói, phiên trực hiện tại căn bản chỉ là trò chơi của trẻ con!
- Không sao đâu. Như vậy đi, hai người vào nghỉ ngơi trước nửa giờ. Đến lúc đó chúng ta sẽ thay phiên nhau!
Lăng Phong nói.
- Cũng được, cứ như vậy đi! Nửa giờ sau, bọn anh sẽ thay cậu!
Tống Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói. Dù thế nào, hiên tại bọn họ cũng không chịu đựng nổi.
Nửa giờ sau, hai người Tống Thiên, Dương Hùng đi ra, thay cho Lăng Phong! Nhìn qua đồng hồ một chút, cũng sắp tới bốn giờ. Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
- Như vậy đi, tôi đi ăn cơm chiều trước. Sau đó, tôi sẽ quay lại thay cho anh!
- Được rồi, cứ yên tâm đi đi!
Dương Hùng gật đầu.
Ngay khi Lăng Phong đi vào căn tin. Một chiếc xe tải màu đen dừng lại ở cửa. Còn không chờ Dương Hùng, Tống Thiên tiến lên hỏi, mười tên côn đồ cầm ống tuýp từ trên xe nhảy xuống!
Lúc này, Tống Thiên lảo đảo đi vào cửa lớn.
- Tống Thiên... anh nói cái gì? Đến muộn còn vàng thật không sợ lửa như vậy? Ngay cả anh cũng như vậy. Nếu không phải đội trưởng thấy trong nhà anh trên có người già, dưới có trẻ nhỏ, đã sớm khai trừ hai tên khốn ăn không ngồi rồi là anh cùng Dương Hùng rồi!
Tiền Hưng nghe Tống Thiên mắng y như vậy, tất nhiên cũng tương đối khó chịu.
- Chà trông cậu thật đức hạnh nhỉ, kéo cờ lớn chỉ da hổ. Cậu thật sự xem mình trở thành ai vậy! Câu khai trừ này cậu cũng đã nói đến một trăm tám mươi lần. Cậu không chê phiền, nhưng con mẹ nó, lỗ tai tôi nghe nhiều cũng thành vết chai!
Tống Thiên không chút sợ hãi tên Tiền Hưng này.
- Được, hiện tại anh cứng rắn! Đợi khi anh bị khai trừ rồi, cũng đừng quỳ trên mặt đất, cầu xin tôi, bảo tôi đến chỗ đội trưởng biện hội cho anh!
Tiền Hưng tức giận đến mức đầu sắp bốc hơi.
- Có thể sao? Có bản lĩnh thì cậu cắn tôi đi!
Tống Thiên thấy bộ dạng Tống Thiên tức giận tới mức đó, rất đắc ý khiêu khích.
- Hừ, anh tưởng rằng tôi không dám sao? Xem ra hôm nay tôi không đánh cho anh răng rơi đầy đất cũng không được!
Tiền Hưng tức giận vén tay áo lên.
- Có thể sao? Muốn đánh chứ gì? Nào, tính cả Dương Hùng tao nữa!
Lúc này, Dương Hùng ngậm một điếu thuốc từ trong cửa phòng bảo vệ đi ra.
- Anh... anh... anh... Anh đừng tưởng tôi không dám!
Tuy rằng Tiền Hưng ngoài miệng còn nói cứng, nhưng hai chân đã sớm run rẩy muốn bỏ chạy. Y thật sự không dám. Thân thủ của Dương Hùng cũng không phải là lời ba hoa bốc phét. Ngay cả Ngô Lượng xuất thân từ bộ đội cũng không chắc có thể là đối thủ của Dương Hùng.
- Nhanh cút cho khuất mắt tao. Mẹ nó, mới sáng sớm đã gặp tướng tinh như mày, thật sự là quá đen đủi rồi! Tiền Hưng, tên khốn kiếp kia nghe tao nói cho rõ. Nếu mày lại để nhìn thấy mày cáo mượn oai hùm lần nữa, con mẹ nó tao gặp mày một lần đánh mày một lần!
Dương Hùng trừng mắt nhìn y một cái. Chỉ vậy cũng đủ cho tên Tiền Hưng này sợ tới mức lui về phía sau hai ba bước.
Không đợi Dương Hùng lại lên tiếng, Tiền Hưng sợ tới mức vội vàng ba chân bốn cẳng, bỏ trốn mất dạng!
.....
Buổi chiều, mặt trời chói chang chiếu vào đầu! Đột nhiên, Ngô Lượng triệu tập mấy người trong đội bảo vệ! Nhìn dáng vẻ đắc ý của Tiền Hưng đứng phía sau anh ta, Lăng Phong đã biết. Tám phần là lão thất phu này muốn trút giận cho Tiền Hưng. Đánh chó săn của người ta, đó chính là không nể mặt chủ nhân rồi! Hiện tại đương nhiên người chủ nhân này nên trút giận cho chó của mình!
Ngô Lượng chắp hai tay ở phía sau lưng, rất có dáng vẻ của một đội trưởng! Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua mấy người đứng trước mặt!
- Buổi chiều là ai chịu trách nhiệm hả?
Ngô Lượng hắng giọng hỏi.
- Đội trưởng, là Dương Hùng, Tống Thiên còn có cả tên Lăng Phong kia!
Tiền Hưng vội vàng nịnh nọt nói. Khi nói tới tên Lăng Phong, còn dùng ánh mắt hung tợn nhìn Lăng Phong một cái.
- Tốt lắm! Gần đây trong xưởng có người phản ánh, nói đội bảo vệ chúng ta không có chút tinh thần làm việc. Nhìn qua căn bản không giống với thái độ của một nhân viên bảo vệ trị an nên có, hoàn toàn giống như một ông cụ trông cửa! Xưởng trưởng cũng rất có ý kiến đối với điều này, còn nghiêm khắc phê bình đội trưởng là tôi. Đồng thời, ông ấy hạ lệnh yêu cầu tôi nhất định phải chỉnh đốn và cải cách! Sau mấy này nữa, xưởng trưởng sẽ kiểm tra không định kỳ đối với công tác của đội bảo vệ chúng ta. Tôi hi vọng mọi người làm việc tập trung lên cho tôi. Đừng giống những kẻ chưa ăn cơm no! Vì để cho xưởng trưởng thấy phong thái tốt của đội bảo vệ chúng ta, tôi quyết định, bắt đầu từ buổi chiều hôm nay, nhân viên bảo vệ trị an chúng ta khi trực, nhất định phải đứng ưỡn ngực ở cửa lớn!
- Nói thối hoắc. Trời nóng như vậy, có buổi chiều nào mà không phải là ba tám, ba chín độ. Anh bảo chúng tôi đứng dưới mặt trời nóng như vậy còn thể hiện phong thái! Sao không không đến mà thể hiện một chút xem!
Tống Thiên không thèm quan tâm tới thân phận đội trưởng của anh ta.
- Đúng vậy, mấy người thừa lúc buổi sáng sớm mát mẻ thì nhận trực, bắt chúng tôi phơi nắng vào buổi chiều! Còn bắt chúng tôi thể hiện phong thái! Ngô Lượng, anh muốn không, chúng ta đổi cho nhau. Một cơ hội tốt như vậy để biểu hiện ở trước mặt xưởng trưởng, chúng tôi nhường lại cho đội trưởng nhà anh vậy!
Dương Hùng dáng vẻ cà lơ phất phơ ngậm một điếu thuốc lá, rất khinh thường nói.
- Dương Hùng, Tống Thiên, tuy rằng hai người là người làm lâu năm ở đội bảo vệ chúng ta, nhưng cũng không có nghĩa là hai người có thể ở trong này cậy già lên mặt. Đây đều là chế độ làm việc và nghỉ ngơi do đội bảo vệ thu xếp. Nếu hai người không phục, hai người cũng có thể đến chỗ xưởng trưởng khiếu nại! Nhưng quy củ chính là quy củ, nhất định phải chấp hành. Hai người nhận tiền lương của xưởng trưởng Lý, cũng nên lao động để trả lại chứ!
Ngô Lượng nghiêm mặt nói.
- Ha ha, còn thật không hổ danh là đội trưởng Ngô! Ai chẳng biết Ngô Lượng giới thiệu em gái ruột của mình cho xưởng trưởng Lý làm mợ ba, cho nên mới dựa vào mối quan hệ này lên làm đội trưởng! Hiện tại cũng bắt đầu lấy mắt chó nhìn người thấp!
Dương Hùng không thèm để ý tới thể diện của Ngô Lượng, trực tiếp nói rõ yếu điểm của anh ta.
- Anh...
Ngô Lượng tức giận, mặt cũng đen như mặt bao công. Việc anh ta giới thiệu em gái mình cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba, anh ta vẫn không muốn nhắc tới! Ngay cả người hầu, chó săn của anh ta là Tiền Hưng, cũng không biết, thư ký của xưởng trưởng Lý này chính là em gái của đội trưởng Ngô Lượng! Tuy nhiên Dương Hùng được cho là người có kinh nghiệm lý lịch lâu năm nhất trong đội bảo vệ. Một vài người khác không biết tình hình, nhưng anh ta lại nghe được không biết bao nhiêu tin đồn.
- Ha hả, tức giận sao?
Dương Hùng nheo mắt nói.
- Chấp hành mệnh lệnh. Nếu ai không chấp hành, thì thu thập mọi thứ sớm cút đi cho tôi!
Ngô Lượng rống lớn một tiếng, hai tròng con mắt gần như lòi cả ra ngoài.
....
Kết quả, buổi chiều, trời nóng lớn. Ba người Lăng Phong cùng Dương Hùng Tống Thiên, rất khổ sở dồn ép nhau đứng dưới ánh mặt trời. Cho dù có một cái ô che nắng, vẫn cảm giác nóng như trong lò sưởi. Mồ hôi trên mặt gần như có thể chảy thành sông!
- Anh Dương, anh Tống, hai người vào nghỉ ngơi một lát đi! Nơi này còn có tôi mà? Tôi sẽ quan sát kỹ, một khi có tình huống gì, tôi sẽ gọi hai người!
Lăng Phong nhìn hai ông anh này đều có tuổi, cũng có phần không chịu nổi nữa, hắn rất quan tâm nói.
- Không cần đâu. Tiểu Lăng, anh thấy cậu nên vào nghỉ ngơi một lúc trước đi! Đừng thấy mình trẻ tuổi khỏe mạnh, nhưng lời nói thật không thích nghe. Mấy người tuổi trẻ như các cậu xương cốt cũng không rắn chắc như mấy người già các anh! Có cái khổ nào mà bọn anh chưa từng nếm qua. Cũng quen rồi! Thật ra cậu còn trẻ, nhất thời khẳng định ăn không tiêu, không tốt còn có thể bị cảm nắng!
Tống Thiên lau mồ hôi trên trán, cắn răng nói.
Lăng Phong cười khổ. Có cái khổ nào, hắn chưa từng trải qua. Năm đó, khi huấn luyện, có thể còn tàn khốc hơn bây giờ nhiều! Trực tiếp bị đưa đến Phi Châu, đi bộ xuyên qua sa mạc. Bắt đầu là một trăm đi. Chờ đến khi đi ra khỏi sa mạc, đã còn lại chưa đến hai mươi người! Trong một tháng đi xuyên qua sa mạc kia, nhiệt độ ban ngày trong sa mạc cũng trên năm mươi độ. Lăng Phong từng chịu được cái nóng ấy! Đối với hắn mà nói, phiên trực hiện tại căn bản chỉ là trò chơi của trẻ con!
- Không sao đâu. Như vậy đi, hai người vào nghỉ ngơi trước nửa giờ. Đến lúc đó chúng ta sẽ thay phiên nhau!
Lăng Phong nói.
- Cũng được, cứ như vậy đi! Nửa giờ sau, bọn anh sẽ thay cậu!
Tống Thiên suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói. Dù thế nào, hiên tại bọn họ cũng không chịu đựng nổi.
Nửa giờ sau, hai người Tống Thiên, Dương Hùng đi ra, thay cho Lăng Phong! Nhìn qua đồng hồ một chút, cũng sắp tới bốn giờ. Lăng Phong suy nghĩ một chút nói.
- Như vậy đi, tôi đi ăn cơm chiều trước. Sau đó, tôi sẽ quay lại thay cho anh!
- Được rồi, cứ yên tâm đi đi!
Dương Hùng gật đầu.
Ngay khi Lăng Phong đi vào căn tin. Một chiếc xe tải màu đen dừng lại ở cửa. Còn không chờ Dương Hùng, Tống Thiên tiến lên hỏi, mười tên côn đồ cầm ống tuýp từ trên xe nhảy xuống!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.