Chương 58: "Mẹ vợ" cũng dám mắng!!!
Ngọa Nam Trai
03/12/2013
Đúng là hai người Dương Hùng và Tống Thiên đang cố ý tác hợp cho Lăng Phong và Tống Giai. Cả hai cũng chẳng thèm quan tâm xem Lăng Phong có
muốn hay không! Buổi tối, Tống Thiên còn liều mạng tạo cơ hội giúp Lăng
Phong.
- Khụ, thời gian cũng không còn sớm. Tiểu Giai, con cũng cần phải về thôi! Lăng Phong, phiền cậu đưa Tống Giai con tôi về nhà vậy!
Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Lăng Phong!
Lăng Phong hết chỗ nói rồi. Hắn nghĩ, sao lại có một người cha như vậy chứ? Cố sức nhét con gái mình vào tay người khác?
Tuy nhiên Tống Giai lại không muốn. Cô muốn ở lại chăm sóc cho cha mình. Mấy hôm trước, cô thấy cha không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà, Tống Giai mới phát hiện có chút không thích hợp. Cô vội vàng gọi điện thoại tới xưởng hỏi thăm về cha mình. Kết quả người nhận điện thoại lại nói cho cô biết, Tống Thiên bị xưởng phái ra đi công tác!
Tống Giai không phải là trẻ con. Cô nghe vậy, sao có thể không hiểu ra vấn đề? Cha mình chỉ là một nhân viên bảo vệ nho nhỏ thôi, sao có thể đi công tác? Đi công tác làm gì? Học tập người khác làm quản lý nhân viên bảo vệ sao? Hơn nữa, cha mình đã làm ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng đi công tác! Sao có thể đi đột ngột tới mức gọi điện thoại về báo cho cô một tiếng cũng không làm được?
Do cô truy hỏi mãi, người tiếp điện thoại mới báo cáo sự thật với cô! Khi biết cha mình đang nằm viện, Tống Giai sợ tới mức trực tiếp chạy từ trong nhà tới. Khi thấy cha không có việc gì, lúc này cô mới cảm thấên tâm!
Hiện giờ đã gặp, có nói cái gì cô cũng không muốn rời khỏi. Cô nhất định phải ở lại chăm sóc cho cha mình!
Tống Thiên thấy cô bướng bỉnh, không có cách nào lay chuyển được, vì thế rất tiếc nuối đành đồng ý để cô ở lại chăm sóc cho mình!
Trời cũng đã khuya, lúc này hai người Lăng Phong Dương Hùng mới cáo biệt ra về!
************************************************** **************
Khi Lăng Phong quay về về đến nhà, đã gần mười giờ. Vừa mới đẩy cửa ra, hắn đã thấy có điều không thích hợp. Không ngờ, trong phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi!
Một người là Hà Diệp, một người khác là một người phụ nữ trung tuổi! Người này ít nhất cũng phải năm mươi tuổi trở lên. Tuy rằng cách ăn mặc của bà rất hợp thời trang. Bà trang điểm phấn thật dầy để che đậy nếp nhăn, nhưng vẫn bị Lăng Phong nhạy bén phát hiện được!
- Đây chính là bạn trai của con sao?
Lăng Phong vẫn không nói gì. Người phụ nữ trung tuổi này là người đầu tiên lên tiếng trước. Giọng điệu của bà đầy lãnh đạm. Vừa nghe giọng điệu này, Lăng Phong đã biết, người phụ nữ trung tuổi này rất không mong đợi được gặp mình.
Hà Diệp ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, cúi đầu, bất lực gật đầu một cái.
- Vâng, mẹ!
“Mẹ?"
Lăng Phong khiếp sợ. Người phụ nữ trung tuổi này là mẹ của Hà Diệp sao?
- Ách, thì ra bác là mẹ của Hà Diệp ạ!
Lăng Phong cố gắng nặn ra một nụ cười. Tuy rằng hắn thật sự không mong đợi sẽ nói nhiều với người phụ nữ này. Nhưng hiện tại tình hình lại khác. Thân phận hiện tại của mình, đúng, chính là bạn trai của Hà Diệp. Nếu là bạn trai, sao có thể không tôn trọng mẹ vợ được chứ?
- Ha hả, cậu thanh niên, ngồi đi. Cậu tên là Lăng Phong đúng không?
Bà ta tươi cười rất không thành thật nói.
Lăng Phong thực sự lo lắng không yên. Hắn ngồi xuống. Không ngờ lần đầu tiên mình gặp mẹ vợ, lại là cảnh tượng như vậy!
- Dạ, bác gái, cháu là Lăng Phong!
- Cậu làm việc gì? Tiền lương bao nhiêu? Cha mẹ cậu đang làm gì? Tiền lương của cha mẹ cậu thế nào? Trong nhà có phòng ở không?
Mẹ Hà Diệp hỏi giống như súng liên thanh, khiến Lăng Phong sợ tới mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
- Mẹ, gia cảnh nhà anh ấy cũng không tệ!
Hà Diệp vội vàng nói.
- Không khiến con nói chuyện. Con đứng sang một bên cho mẹ!
Mẹ Hà Diệp sắc bén, lạnh lùng chặn miệng Hà Diệp.
Lăng Phong khiếp sợ. Chẳng lẽ đây chính là hình tượng mẹ vợ Trung Quốc điển hình sao? Lăng Phong cũng nhận ra được, Hà Diệp cướp lời nói như vậy, kỳ thật chính là ám chỉ cho hắn biết, một hướng nói dối, để đánh lừa mẹ mình một chút! Nhưng tính khí quật cường của Lăng Phong lại trỗi dậy! Hắn đốt một điếu thuốc lá, thoáng nhìn về phía "Mẹ vợ", trực tiếp nói.
- Cháu làm nhân viên bảo vệ. Tiền lương một nghìn hai một tháng. Cha mẹ cháu ở nhà chờ xắp xếp việc làm. Trong nhà có ba gian nhà ngói cũ!
Hắn ghét nhất chính là loại mẹ vợ mắt chỉ nhìn thế lực này. Cho nên, dù hiện tại trong tay hắn có chút tiền, cũng đã trở thành quản lí, tiền lương đã lên năm nghìn. Nhưng hắn vẫn không muốn cố ý lấy lòng loại mẹ vợ trong mắt chỉ biết có tiền này!
Mẹ Hà Diệp thật sự bất ngờ trước đáp án này. Bà liếc mắt nhìn Hà Diệp đầacute; vị sâu xa, hít một hơi thật sâu.
- Tốt lắm, cậu thanh niên. Tôi rất thưởng thức trước sự thẳng thắn của cậu! Nhưng, nói một chút, có thể khó nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói ra!
- Mời bác cứ nói!
Lăng Phong cũng không chút tôn trọng nói.
- Cậu không xứng làm bạn trai của con gái tôi!
- Mẹ!!!
Hà Diệp bất mãn nói.
- Hà Diệp, con đừng xen vào. Loại đàn ông này không có tiền không có nhà, cũng không có xe, sao có thể khiến con hạnh phúc cả đời được? Nói cho cậu biết, Lăng Phong, với gia cảnh của cậu, ở trong xã hội bây giờ, nếu có thể lấy được vợ đã là kỳ tích! Nhưng hôm nay tôi có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không phải là Hà Diệp nhà chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp cao giọng nói.
Lăng Phong cũng không nói gì, chuẩn bị tiếp tục nghe đạo lý lớn của bà ta!
- Hà Diệp nhà chúng ta, nếu xét về tướng mạo có tướng mạo, nếu nói về năng lực có năng lực! Trong tay nắm giữ hai nhà hàng nhỏ. Tuy rằng quy mô của nó không lớn, nhưng tốt xấu một tháng cũng có thể thu về hai ba mươi nghìn! Người muốn theo đuổi Hà Diệp nhà chúng tôi, càng phải là người xuất chúng! Vương Hàn, là đàn anh trong trường đại học của Hà Diệp, có bằng cấp, có sự nghiệp. Một năm thu vào trên triệu. Nhà ở là biệt thự, xe tốc độ cao. Cậu cảm thấy, cậu có thể so sánh được với Vương Hàn không? Nếu cậu thức thời một chút, thì mau chóng rời khỏi nhà Hà Diệp chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp nói rất chói tai.
- Bác gái, bác làm vậy là lấy chồng cho con gái, hay là bán con gái vậy?
Lăng Phong rất bất mãn nói.
- Lăng Phong!
Hà Diệp cũng nhìn ra được, bị mẹ mình châm chọc như vậy, Lăng Phong đã tức giận.
- Nhìn thái độ này của cậu xem. Đây là cách cậu nói chuyện với bậc trưởng bối sao? Chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cậu cách đối nhân xử thế sao?
Mẹ Hà Diệp bị Lăng Phong nói tức giận đến mức thiếu điều muốn đánh hắn.
- Ngại quá bác gái, tôi thật sự không đúng như bác nói, là người rất biết đối nhân xử thế!
Lăng Phong châm chọc nói.
- Hừ, Lăng Phong! Tôi biết, chắc là cậu coi trọng tiền của Hà Diệp nhà chúng tôi đúng không? Cũng đúng. tuy rằng Hà Diệp nhà chúng tôi thu nhập không cao, một tháng chỉ có hai ba mươi nghìn, nhưng đối với đám nhà quê từ nông thôn đến như các cậu mà nói, đó hẳn là con số không thể tưởng tượng nổ! Ngươi không phải cũng chỉ vì tiền của Hà Diệp chúng tôi thôi sao? Được, vậy cậu ra giá đi. Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi Hà Diệp nhà chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp càng nói càng quá đáng.
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Sao mẹ có thể nói gia đình nhà Lăng Phong như vậy! Đây là chuyện của con. Con không thích Vương Hàn. Mặc kệ như thế nào, con cũng nhất quyết không lấy Vương Hàn đâu!
Hà Diệp thật sự nghe không nổi nữa, rất phản cảm nói.
- Chuyện chung thân đại sự của con gái, nhất định phải do cha mẹ làm chủ! Sao có thể để những người trẻ tuổi, suy nghĩ nông nổi như các con dính vào?
Mẹ Hà Diệp lớn tiếng khiển trách.
- Ha hả, hình như bác gái từ xã hội cũ mới xuyên qua thì phải? Tư tưởng phong kiến như vậy, không phải gia đình bình thường nào cũng có thể bồi dưỡng ra được đâu!
Lăng Phong tức giận khinh bỉ nói.
- Hừ, tôi và cha Hà Diệp phụ thân đều là giáo sư đại học! Coi như là phần tử trí thức. Hà Diệp nhà chúng tôi, từ nhỏ đã được hun đúc trong bầu không khí tri thức tốt đẹp! Tất nhiên con bé không thể giống với những cô gái sinh ra trong gia đình bình thường. Nếu gả con bé cho một người không có văn hóa lao động chân tay, vậy không phải đã bôi nhọ gia đình chúng tôi sao? Nếu vậy, sau này chúng tôi làm sao ngẩng mặt nhìn bạn bè người thân xung quanh đây?
Mẹ Hà Diệp có chút kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em nói.
- Ha ha, hiện tại rốt cục tôi đã tìm được đáp án trong rừng học vấn rồi! Thì ra vấn đề không ở chế độ giáo dục Trung Quốc mà là ở chỗ những con người bị chuyển hóa thành thú! Tôi thật sự không rõ, bác làm người như vậy, liệu có thể gọi là thú không? Vậy không phải đã khiến cho con gái mình bị nhỡ nhàng hay sao?
- Lăng Phong!!!
Thấy Lăng Phong cùng mẹ mình giương cung bạt kiếm, khói thuốc súng không ngừng bay lên, Hà Diệp cũng cảm thấy bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào cho tốt.
- Lưu manh không có văn hóa!
Mẹ Hà Diệp bị Lăng Phong sỉ nhục, gương mặt đỏ bừng, căm phẫn mắng.
- Tóm lại, hiện tại tôi nói cho cậu biết, tôi kiên quyết không đồng ý cậu làm đối tượng theo đuổi Hà Diệp nhà Tôi! Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ vẫn kiên quyết không đồng ý!
Mẹ Hà Diệp kích động, nói xong trực tiếp đứng lên, cầm túi xách của mình lên, căm phẫn kéo mạnh cửa rời đi.
- Mẹ!!!
Hà Diệp vội vàng đuổi theo.
- Không cần tiễn. Con nên ở lại dạy bảo người bạn trai làm công việc tay chân của con làm thế nào để tôn trọng trưởng bối thì hơn! Nếu con còn một ngày chưa chia tay với người lao động chân tay này, thì ngày đó con không cần phải về nhà nữa!
Trước khi đi, mẹ Hà Diệp tàn nhẫn để lại một câu.
Hà Diệp bị kẹp ở bên giã, kỳ thật mới là người bị ủy khuất nhất!
Cô ủ rũ ngồi đối diện Lăng Phong, trách cứ.
- Lăng Phong, anh không nên đối xử với mẹ tôi như vậy!
Hiện tại Lăng Phong cũng đã bình tĩnh hơn. Hắn biết mình làm vậy có hơi quá. Dù sao người này cũng là mẹ vợ tương lai của mình. Nói không chừng, một ngày nào đó, mình sẽ thực sự lấy Hà Diệp. Hiện tại quan hệ căng thẳng như vậy, đến lúc đó làm thế nào ở chung được!
- Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi kích động!
Lăng Phong rất chủ động thẳng thắn nhận lỗi.
- Thôi đi, cũng không phải do anh sai! Là do mẹ tôi nói quá khó nghe, anh cũng bị ủy khuất! Giúp tôi, giả làm bạn trai tôi, còn bị mẹ tôi sỉ nhục như vậy, kỳ thật tôi cũng rất áy náy. Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi anh!
Hà Diệp ủ rũ nói.
- Vậy hiện tại cô tính làm thế nào? Có một người mẹ cứng rắn như vậy, phỏng đoán nếu ngươi không làm theo ý bà ấy, có lẽ thật sự sẽ không vào được nhà đâu!
Lăng Phong rất lo lắng nói.
- Cũng có sao đâu. Hai năm nay tôi đã không về nhà. Bởi vì tôi vẫn không chịu nghe theo sự sắp xếp hôn nhân của bọn họ, cho nên đã bị mẹ tôi cương quyết đuổi ra khỏi nhà!
Hà Diệp mím môi, rất ủy khuất nói.
- Vậy còn cha cô thì sao? Chẳng lẽ ông ấy cứ để cho mẹ cô làm như vậy sao?
Mồ hôi Lăng Phong vã ra như tắm.
Hà Diệp trừng mắt với Lăng Phong một cái.
- Anh cũng thấy mẹ tôi cứng rắn như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng cha tôi còn có có thể so cứng rắn hơn bà ấy sao?
Vừa nghe Hà Diệp nói vậy, Lăng Phong cũng đã hiểu được! Khẳng định cha Hà Diệp là một người bị vợ quản một cách nghiêm trọng.
- Khụ, thời gian cũng không còn sớm. Tiểu Giai, con cũng cần phải về thôi! Lăng Phong, phiền cậu đưa Tống Giai con tôi về nhà vậy!
Nói xong, anh ta còn trừng mắt nhìn Lăng Phong!
Lăng Phong hết chỗ nói rồi. Hắn nghĩ, sao lại có một người cha như vậy chứ? Cố sức nhét con gái mình vào tay người khác?
Tuy nhiên Tống Giai lại không muốn. Cô muốn ở lại chăm sóc cho cha mình. Mấy hôm trước, cô thấy cha không về nhà, ngay cả điện thoại cũng không gọi về nhà, Tống Giai mới phát hiện có chút không thích hợp. Cô vội vàng gọi điện thoại tới xưởng hỏi thăm về cha mình. Kết quả người nhận điện thoại lại nói cho cô biết, Tống Thiên bị xưởng phái ra đi công tác!
Tống Giai không phải là trẻ con. Cô nghe vậy, sao có thể không hiểu ra vấn đề? Cha mình chỉ là một nhân viên bảo vệ nho nhỏ thôi, sao có thể đi công tác? Đi công tác làm gì? Học tập người khác làm quản lý nhân viên bảo vệ sao? Hơn nữa, cha mình đã làm ở đây nhiều năm như vậy, cũng chưa từng đi công tác! Sao có thể đi đột ngột tới mức gọi điện thoại về báo cho cô một tiếng cũng không làm được?
Do cô truy hỏi mãi, người tiếp điện thoại mới báo cáo sự thật với cô! Khi biết cha mình đang nằm viện, Tống Giai sợ tới mức trực tiếp chạy từ trong nhà tới. Khi thấy cha không có việc gì, lúc này cô mới cảm thấên tâm!
Hiện giờ đã gặp, có nói cái gì cô cũng không muốn rời khỏi. Cô nhất định phải ở lại chăm sóc cho cha mình!
Tống Thiên thấy cô bướng bỉnh, không có cách nào lay chuyển được, vì thế rất tiếc nuối đành đồng ý để cô ở lại chăm sóc cho mình!
Trời cũng đã khuya, lúc này hai người Lăng Phong Dương Hùng mới cáo biệt ra về!
************************************************** **************
Khi Lăng Phong quay về về đến nhà, đã gần mười giờ. Vừa mới đẩy cửa ra, hắn đã thấy có điều không thích hợp. Không ngờ, trong phòng khách có hai người phụ nữ đang ngồi!
Một người là Hà Diệp, một người khác là một người phụ nữ trung tuổi! Người này ít nhất cũng phải năm mươi tuổi trở lên. Tuy rằng cách ăn mặc của bà rất hợp thời trang. Bà trang điểm phấn thật dầy để che đậy nếp nhăn, nhưng vẫn bị Lăng Phong nhạy bén phát hiện được!
- Đây chính là bạn trai của con sao?
Lăng Phong vẫn không nói gì. Người phụ nữ trung tuổi này là người đầu tiên lên tiếng trước. Giọng điệu của bà đầy lãnh đạm. Vừa nghe giọng điệu này, Lăng Phong đã biết, người phụ nữ trung tuổi này rất không mong đợi được gặp mình.
Hà Diệp ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lăng Phong một cái, cúi đầu, bất lực gật đầu một cái.
- Vâng, mẹ!
“Mẹ?"
Lăng Phong khiếp sợ. Người phụ nữ trung tuổi này là mẹ của Hà Diệp sao?
- Ách, thì ra bác là mẹ của Hà Diệp ạ!
Lăng Phong cố gắng nặn ra một nụ cười. Tuy rằng hắn thật sự không mong đợi sẽ nói nhiều với người phụ nữ này. Nhưng hiện tại tình hình lại khác. Thân phận hiện tại của mình, đúng, chính là bạn trai của Hà Diệp. Nếu là bạn trai, sao có thể không tôn trọng mẹ vợ được chứ?
- Ha hả, cậu thanh niên, ngồi đi. Cậu tên là Lăng Phong đúng không?
Bà ta tươi cười rất không thành thật nói.
Lăng Phong thực sự lo lắng không yên. Hắn ngồi xuống. Không ngờ lần đầu tiên mình gặp mẹ vợ, lại là cảnh tượng như vậy!
- Dạ, bác gái, cháu là Lăng Phong!
- Cậu làm việc gì? Tiền lương bao nhiêu? Cha mẹ cậu đang làm gì? Tiền lương của cha mẹ cậu thế nào? Trong nhà có phòng ở không?
Mẹ Hà Diệp hỏi giống như súng liên thanh, khiến Lăng Phong sợ tới mức hít thở cũng trở nên khó khăn.
- Mẹ, gia cảnh nhà anh ấy cũng không tệ!
Hà Diệp vội vàng nói.
- Không khiến con nói chuyện. Con đứng sang một bên cho mẹ!
Mẹ Hà Diệp sắc bén, lạnh lùng chặn miệng Hà Diệp.
Lăng Phong khiếp sợ. Chẳng lẽ đây chính là hình tượng mẹ vợ Trung Quốc điển hình sao? Lăng Phong cũng nhận ra được, Hà Diệp cướp lời nói như vậy, kỳ thật chính là ám chỉ cho hắn biết, một hướng nói dối, để đánh lừa mẹ mình một chút! Nhưng tính khí quật cường của Lăng Phong lại trỗi dậy! Hắn đốt một điếu thuốc lá, thoáng nhìn về phía "Mẹ vợ", trực tiếp nói.
- Cháu làm nhân viên bảo vệ. Tiền lương một nghìn hai một tháng. Cha mẹ cháu ở nhà chờ xắp xếp việc làm. Trong nhà có ba gian nhà ngói cũ!
Hắn ghét nhất chính là loại mẹ vợ mắt chỉ nhìn thế lực này. Cho nên, dù hiện tại trong tay hắn có chút tiền, cũng đã trở thành quản lí, tiền lương đã lên năm nghìn. Nhưng hắn vẫn không muốn cố ý lấy lòng loại mẹ vợ trong mắt chỉ biết có tiền này!
Mẹ Hà Diệp thật sự bất ngờ trước đáp án này. Bà liếc mắt nhìn Hà Diệp đầacute; vị sâu xa, hít một hơi thật sâu.
- Tốt lắm, cậu thanh niên. Tôi rất thưởng thức trước sự thẳng thắn của cậu! Nhưng, nói một chút, có thể khó nghe, nhưng tôi vẫn muốn nói ra!
- Mời bác cứ nói!
Lăng Phong cũng không chút tôn trọng nói.
- Cậu không xứng làm bạn trai của con gái tôi!
- Mẹ!!!
Hà Diệp bất mãn nói.
- Hà Diệp, con đừng xen vào. Loại đàn ông này không có tiền không có nhà, cũng không có xe, sao có thể khiến con hạnh phúc cả đời được? Nói cho cậu biết, Lăng Phong, với gia cảnh của cậu, ở trong xã hội bây giờ, nếu có thể lấy được vợ đã là kỳ tích! Nhưng hôm nay tôi có thể cam đoan, tuyệt đối sẽ không phải là Hà Diệp nhà chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp cao giọng nói.
Lăng Phong cũng không nói gì, chuẩn bị tiếp tục nghe đạo lý lớn của bà ta!
- Hà Diệp nhà chúng ta, nếu xét về tướng mạo có tướng mạo, nếu nói về năng lực có năng lực! Trong tay nắm giữ hai nhà hàng nhỏ. Tuy rằng quy mô của nó không lớn, nhưng tốt xấu một tháng cũng có thể thu về hai ba mươi nghìn! Người muốn theo đuổi Hà Diệp nhà chúng tôi, càng phải là người xuất chúng! Vương Hàn, là đàn anh trong trường đại học của Hà Diệp, có bằng cấp, có sự nghiệp. Một năm thu vào trên triệu. Nhà ở là biệt thự, xe tốc độ cao. Cậu cảm thấy, cậu có thể so sánh được với Vương Hàn không? Nếu cậu thức thời một chút, thì mau chóng rời khỏi nhà Hà Diệp chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp nói rất chói tai.
- Bác gái, bác làm vậy là lấy chồng cho con gái, hay là bán con gái vậy?
Lăng Phong rất bất mãn nói.
- Lăng Phong!
Hà Diệp cũng nhìn ra được, bị mẹ mình châm chọc như vậy, Lăng Phong đã tức giận.
- Nhìn thái độ này của cậu xem. Đây là cách cậu nói chuyện với bậc trưởng bối sao? Chẳng lẽ cha mẹ cậu không dạy cậu cách đối nhân xử thế sao?
Mẹ Hà Diệp bị Lăng Phong nói tức giận đến mức thiếu điều muốn đánh hắn.
- Ngại quá bác gái, tôi thật sự không đúng như bác nói, là người rất biết đối nhân xử thế!
Lăng Phong châm chọc nói.
- Hừ, Lăng Phong! Tôi biết, chắc là cậu coi trọng tiền của Hà Diệp nhà chúng tôi đúng không? Cũng đúng. tuy rằng Hà Diệp nhà chúng tôi thu nhập không cao, một tháng chỉ có hai ba mươi nghìn, nhưng đối với đám nhà quê từ nông thôn đến như các cậu mà nói, đó hẳn là con số không thể tưởng tượng nổ! Ngươi không phải cũng chỉ vì tiền của Hà Diệp chúng tôi thôi sao? Được, vậy cậu ra giá đi. Rốt cuộc cậu muốn bao nhiêu tiền, mới bằng lòng rời khỏi Hà Diệp nhà chúng tôi!
Mẹ Hà Diệp càng nói càng quá đáng.
- Mẹ, mẹ nói cái gì vậy! Sao mẹ có thể nói gia đình nhà Lăng Phong như vậy! Đây là chuyện của con. Con không thích Vương Hàn. Mặc kệ như thế nào, con cũng nhất quyết không lấy Vương Hàn đâu!
Hà Diệp thật sự nghe không nổi nữa, rất phản cảm nói.
- Chuyện chung thân đại sự của con gái, nhất định phải do cha mẹ làm chủ! Sao có thể để những người trẻ tuổi, suy nghĩ nông nổi như các con dính vào?
Mẹ Hà Diệp lớn tiếng khiển trách.
- Ha hả, hình như bác gái từ xã hội cũ mới xuyên qua thì phải? Tư tưởng phong kiến như vậy, không phải gia đình bình thường nào cũng có thể bồi dưỡng ra được đâu!
Lăng Phong tức giận khinh bỉ nói.
- Hừ, tôi và cha Hà Diệp phụ thân đều là giáo sư đại học! Coi như là phần tử trí thức. Hà Diệp nhà chúng tôi, từ nhỏ đã được hun đúc trong bầu không khí tri thức tốt đẹp! Tất nhiên con bé không thể giống với những cô gái sinh ra trong gia đình bình thường. Nếu gả con bé cho một người không có văn hóa lao động chân tay, vậy không phải đã bôi nhọ gia đình chúng tôi sao? Nếu vậy, sau này chúng tôi làm sao ngẩng mặt nhìn bạn bè người thân xung quanh đây?
Mẹ Hà Diệp có chút kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em nói.
- Ha ha, hiện tại rốt cục tôi đã tìm được đáp án trong rừng học vấn rồi! Thì ra vấn đề không ở chế độ giáo dục Trung Quốc mà là ở chỗ những con người bị chuyển hóa thành thú! Tôi thật sự không rõ, bác làm người như vậy, liệu có thể gọi là thú không? Vậy không phải đã khiến cho con gái mình bị nhỡ nhàng hay sao?
- Lăng Phong!!!
Thấy Lăng Phong cùng mẹ mình giương cung bạt kiếm, khói thuốc súng không ngừng bay lên, Hà Diệp cũng cảm thấy bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào cho tốt.
- Lưu manh không có văn hóa!
Mẹ Hà Diệp bị Lăng Phong sỉ nhục, gương mặt đỏ bừng, căm phẫn mắng.
- Tóm lại, hiện tại tôi nói cho cậu biết, tôi kiên quyết không đồng ý cậu làm đối tượng theo đuổi Hà Diệp nhà Tôi! Trừ phi tôi chết, nếu không tôi sẽ vẫn kiên quyết không đồng ý!
Mẹ Hà Diệp kích động, nói xong trực tiếp đứng lên, cầm túi xách của mình lên, căm phẫn kéo mạnh cửa rời đi.
- Mẹ!!!
Hà Diệp vội vàng đuổi theo.
- Không cần tiễn. Con nên ở lại dạy bảo người bạn trai làm công việc tay chân của con làm thế nào để tôn trọng trưởng bối thì hơn! Nếu con còn một ngày chưa chia tay với người lao động chân tay này, thì ngày đó con không cần phải về nhà nữa!
Trước khi đi, mẹ Hà Diệp tàn nhẫn để lại một câu.
Hà Diệp bị kẹp ở bên giã, kỳ thật mới là người bị ủy khuất nhất!
Cô ủ rũ ngồi đối diện Lăng Phong, trách cứ.
- Lăng Phong, anh không nên đối xử với mẹ tôi như vậy!
Hiện tại Lăng Phong cũng đã bình tĩnh hơn. Hắn biết mình làm vậy có hơi quá. Dù sao người này cũng là mẹ vợ tương lai của mình. Nói không chừng, một ngày nào đó, mình sẽ thực sự lấy Hà Diệp. Hiện tại quan hệ căng thẳng như vậy, đến lúc đó làm thế nào ở chung được!
- Rất xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi kích động!
Lăng Phong rất chủ động thẳng thắn nhận lỗi.
- Thôi đi, cũng không phải do anh sai! Là do mẹ tôi nói quá khó nghe, anh cũng bị ủy khuất! Giúp tôi, giả làm bạn trai tôi, còn bị mẹ tôi sỉ nhục như vậy, kỳ thật tôi cũng rất áy náy. Tôi thay mặt mẹ tôi xin lỗi anh!
Hà Diệp ủ rũ nói.
- Vậy hiện tại cô tính làm thế nào? Có một người mẹ cứng rắn như vậy, phỏng đoán nếu ngươi không làm theo ý bà ấy, có lẽ thật sự sẽ không vào được nhà đâu!
Lăng Phong rất lo lắng nói.
- Cũng có sao đâu. Hai năm nay tôi đã không về nhà. Bởi vì tôi vẫn không chịu nghe theo sự sắp xếp hôn nhân của bọn họ, cho nên đã bị mẹ tôi cương quyết đuổi ra khỏi nhà!
Hà Diệp mím môi, rất ủy khuất nói.
- Vậy còn cha cô thì sao? Chẳng lẽ ông ấy cứ để cho mẹ cô làm như vậy sao?
Mồ hôi Lăng Phong vã ra như tắm.
Hà Diệp trừng mắt với Lăng Phong một cái.
- Anh cũng thấy mẹ tôi cứng rắn như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng cha tôi còn có có thể so cứng rắn hơn bà ấy sao?
Vừa nghe Hà Diệp nói vậy, Lăng Phong cũng đã hiểu được! Khẳng định cha Hà Diệp là một người bị vợ quản một cách nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.