Chương 11: Tôi chỉ muốn tìm một công việc
Ngọa Nam Trai
17/04/2013
Khi mọi người đi rồi, Ngô Lượng đốt một điếu thuốc lá, thong thả nói.
- Lăng Phong. Tuy rằng cậu là do bà chủ giới thiệu vào, nhưng chúng ta là đội bảo vệ, dù sao sống cũng không được thoải mái cho lắm! Cho nên tôi cũng không có cách nào có thể để cậu ăn không ngồi rồi. Ngay cả tôi là đội trưởng, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng nhiều hơn với những người khác khoảng hai ba trăm ra, khi làm việc cũng giống với mọi người!
Lăng Phong thực sự không quan tâm lắm. Công việc bảo vệ này đối với hắn mà nói căn bản là thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn. Khi hắn ở nước ngoài, cuộc sống khi đó so với bây giờ vất vả khổ cực gấp nghìn lần vạn lần, bhưng đến giờ hắn vẫn chịu đựng được. Chẳng lẽ bây giờ hắn còn để ý lo lắng chỉ vì công việc của một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ này sao?
- Đội trưởng, tôi không có ý này. Nếu đã cầm tiền lương, cũng nên đổ chút mồ hôi. Về điểm ấy thì tôi hiểu!
- Vậy là tốt rồi. Tuy nhiên, dù sao cậu cũng là do bà chủ giới thiệu tới. Như vậy đi, tôi miễn cho cậu thời kỳ thực tập kỳ. Hiện tại trực tiếp nhận cậu làm nhân viên chính thức. Tiền lương cũng giống với những người khác. Mỗi tháng là 1000. Nếu trong tháng không nghỉ ngày nào, sẽ được thưởng thêm 200!
- Cám ơn đội trưởng!
Có lẽ, nếu là trước kia, chút tiền lương ấy hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái. Ăn một bữa cơm tùy tiện thưởng tiền boa, cũng có thể trên mười ngàn. Nhưng hiện tại lại khác, toàn bộ tiền của hắn bị tạng ngưng. Ngay cả vé máy bay trở về của hắn cũng phải mượn tạm. Hiện tại, chút tiền lương ấy chính là số tiền để hắn đảm bảo cuộc sống!
Lăng Phong mới vừa đi ra khỏi văn phòng Ngô Lượng, Tiền Hưng liền đi vào.
- Đội trưởng, sao lại làm thế này? Hắn không phải do bà chủ giới thiệu tới sao?
Ngô Lượng đưa cho anh ta một điếu thuốc, trừng mắt một cái.
- Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì. Đừng chỉ biết có nịnh nọt như thế. Cậu phải học cách động não suy nghĩ đi!
- Ha ha, sao tôi có thể so sánh với đội trưởng như anh chứ. Chút tiền đồ sau này của tôi, còn phải nhờ đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn mà!
Tiền Hưng thuận miệng lại nịnh bợ.
- Bà chủ đã lên tiếng, bảo chúng ta cố gắng “chiêu đãi” tên Lăng Phong này tốt một chút!
Ánh mắt Ngô Lượng rất gian xảo.
Có lẽ Tiền Hưng nghe thấy Ngô Lượng nói vậy, có thể cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng thấy được ánh măt gian xảo của anh ta, gã liền biết anh ta nói đây là nói nói mát.
- Hả? Tại sao lại vậy?
- Tôi có thể biết được lý do sao? Tuy nhiên không phải chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Vâng, vậy! Vậy đội trưởng cứ giao việc “chiêu đãi’ hắn cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ làm tốt việc này!
Tiền Hưng chủ động xin đi giết giặc.
- Thằng nhóc, tôi cũng khá tin tưởng vào thủ đoạn chỉnh người của cậu. Nhưng cậu phải chú ý, làm phải có chừng mực!
Ngô Lượng nói.
- Yên tâm đi, đội trưởng!
Tiền Hưng xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lăng Phong đi tới vị trí gác cửa. Hắn thấy Tống Thiên và Dương Hùng đang đứng ở đó. Hắn rút bao thuốc ra mời hai người một điếu nói.
- Hai anh, tôi mới đến, còn mong hai anh chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ bên ngoài, Tống Thiên là người đàn ông khá thành thật, cơ thể có thể nói là khỏe mạnh, vừa thấy cũng biết là người có tính cách tương đối điềm đạm!
Dương Hùng, qua cái nhíu mày trên gương mặt ngăm đen của anh ta mà phán đoán, ánh mắt thâm thúy cô đọng, nhìn chắc khoảng bốn mươi tuổi. Thái độ có phần lạnh lùng, như muốn cự tuyệt người từ xa ngàn dặm!
Sau khi hai người tiếp nhận điếu thuốc lá trong tay Lăng Phong, đốt điếu thuốc xong, Tống Thiên nhìn Lăng Phong nói.
- Cậu nhóc, có phải cậu đã làm gì đắc tội với Ngô Lượng rồi hay không?
Lăng Phong sửng sốt nói.
- Hả? Có thể sao? Sao anh lại nói như vậy?
- Cậu nhóc à, nếu cậu không đắc tội với Ngô Lượng, vì sao anh ta lại bố trí cậu vào tổ của chúng tôi? Người trong đội bảo vệ này có ai không biết, tôi và lão Dương không hợp với Ngô Lượng, cho nên anh ta cũng liều mạng lấy chút quyền lực trong tay muốn chỉnh hai người chúng tôi. Nếu cậu không đắc tội anh ta, sao cậu lại bị phân vào tổ của chúng tôi được chứ?
Tống Thiên cười khổ nói.
Bộ dạng Dương Hùng vẫn rất lạnh lùng. Anh ta cũng không nói tiếng nào, tiếp tục nuốt mây nhả khói.
Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ, kinh ngạc, khó có thể tin nổi.
- Không thể nào. Tôi chỉ muốn tìm một công việc để làm thôi mà!
Qua hai ngày sau, Lăng Phong thật sự phát hiện sự thật đúng như lời Tống Thiên đã nói. Mẹ nó, hiện tại đang là giữa mùa hè. Buổi sáng không nóng lắm. Nhưng buổi chiều lại không khác gì một cái lò sưởi. Công việc bảo vệ này, đứng ở bên ngoài, cũng có thể bị chưng chín!
Cái này còn chưa tính! Nhưng hết lần này tới lần khác còn có người đến gây phiền phức cho bọn họ. Một buổi chiều, Lăng Phong đang đứng ở bên ngoài trực, Tên Tiền Hưng chuyên nịnh bợ lại đi qua giáo huấn vài câu.
- Này, người mới tới kia, đứng thẳng lưng một chút, chẳng lẽ còn chưa ăn cơm trưa hay sao?
Lăng Phong liền đứng thẳng. Dù sao, hắn cũng là người mới tới, rồng mạnh không đẩy được rắn địa phương!
Đây là một xưởng chế biến thủy sản có quy mô khá nhỏ gọn. Ngày thường, cũng có khá nhiều xe chở hàng ra vào. Bọn họ là những nhân viên bảo vệ trị an đứng trực ở cửa ra vào. Đây là một vị trí cần thiết!
Đúng lúc đến phiên Lăng Phong đứng gác, một chiếc xe tải không có giấy phép đăng ký tiến tới cửa chính, bấm còi vài cái!
Theo lệ thường, Lăng Phong tiến lên hỏi. Hắn gõ vào cửa kính xe. Kết quả không ai phản ứng. Đúng lúc Lăng Phong chuẩn bị đi vòng đến phía trước, cửa kính xe chậm rãi được điều chỉnh hạ xuống. Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi, một người đầu trọc ngồi ở vị trí người lái đột ngột chửi bới ầm ĩ vào mặt hắn.
- Mẹ kiếp, nhìn cái gì vậy. Sao còn không nhanh mở cửa đi!
Lăng Phong nhướng mày. Theo tình tính của hắn trước kia, một người dám nói chuyện với hắn như vậy, hẳn đã bị hắn trực tiếp đưa xuống địa ngục! Nhưng hiện tại, thân phận của của hắn là một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, hắn chắc chắn phải ngấm ngầm chịu đựng!
- Rất xin lỗi, tiên sinh. Mong anh cho xem giấy chứng nhận!
Lăng Phong giải quyết theo việc chung.
- Giấy chứng nhận? Cháu trai mới tới đây sao? Không biết ông nội mày là ai sao? Dám đòi xem giấy chứng nhận của ông mày. Mẹ kiếp, có phải mày cảm thấy sống quá lâu, chán sống rồi phải không?
Tên đầu trọc hung hăng càn quấy mắng hắn.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị đóng thanh chắn cửa, mấy nhân viên bảo vệ trị an nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức chạy tới. Ngô Lượng là đội trường đội bảo vệ vừa chạy tới, thấy tên đầu trọc này, vội vàng nhướng mày, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười đi tới trước mặt gã.
- Anh Hùng, rất xin lỗi anh Hùng! Cậu ta mới tới, còn chưa biết mặt anh Hùng, đã mạo phạm anh Hùng, mong anh thứ lỗi cho!
- Cút, còn không nhanh mở cửa cho ông đây sao?
Tên đầu trọc ngồi bên trong cũng không để cho đội trường đội bảo vệ Ngô Lượng này chút thể diện, mắng anh ta rất tục tằn.
- Còn không nhanh mở cửa cho anh Hùng!
Ngô Lượng quay đầu, lại lộ vẻ uy quyền của một đội trưởng quát lớn.
Cửa chính mở ra, tên đầu trọc khởi động, cho xe tiến vào. Khi gã đi qua chỗ Lăng Phong đang đứng, gã liếc mắt một cái, nói một câu đầy ngoan độc.
- Thằng nhóc, về sau nhìn thấy xe anh Hùng, nên thức thời một chút!
Lăng Phong cũng không nói gì nói, chỉ trơ mắt nhìn này hai chiếc xe tải tiến vào trong xưởng!
- Lăng Phong, sao cậu lại để xảy ra chuyện thế này? Anh Hùng là người như thế nào? Người như cậu cũng có thể chọc tới anh ta sao? Vì một chuyện không đáng như vậy, bị đập bể bát cơm vẫn còn nhẹ, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được đâu? Cậu mới chỉ là thanh niên mới lớn, chẳng lẽ còn muốn bị anh Hùng giết chết hay sao?
Ngô Lượng mắng té tát.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng! Không biết thì cúp cái đuôi lại nhìn người ta mà làm. Không phải người nào cậu cũng có thể đắc tội được đâu!!
- Lăng Phong. Tuy rằng cậu là do bà chủ giới thiệu vào, nhưng chúng ta là đội bảo vệ, dù sao sống cũng không được thoải mái cho lắm! Cho nên tôi cũng không có cách nào có thể để cậu ăn không ngồi rồi. Ngay cả tôi là đội trưởng, ngoại trừ tiền lương mỗi tháng nhiều hơn với những người khác khoảng hai ba trăm ra, khi làm việc cũng giống với mọi người!
Lăng Phong thực sự không quan tâm lắm. Công việc bảo vệ này đối với hắn mà nói căn bản là thoải mái đến mức không thể thoải mái hơn. Khi hắn ở nước ngoài, cuộc sống khi đó so với bây giờ vất vả khổ cực gấp nghìn lần vạn lần, bhưng đến giờ hắn vẫn chịu đựng được. Chẳng lẽ bây giờ hắn còn để ý lo lắng chỉ vì công việc của một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ này sao?
- Đội trưởng, tôi không có ý này. Nếu đã cầm tiền lương, cũng nên đổ chút mồ hôi. Về điểm ấy thì tôi hiểu!
- Vậy là tốt rồi. Tuy nhiên, dù sao cậu cũng là do bà chủ giới thiệu tới. Như vậy đi, tôi miễn cho cậu thời kỳ thực tập kỳ. Hiện tại trực tiếp nhận cậu làm nhân viên chính thức. Tiền lương cũng giống với những người khác. Mỗi tháng là 1000. Nếu trong tháng không nghỉ ngày nào, sẽ được thưởng thêm 200!
- Cám ơn đội trưởng!
Có lẽ, nếu là trước kia, chút tiền lương ấy hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn một cái. Ăn một bữa cơm tùy tiện thưởng tiền boa, cũng có thể trên mười ngàn. Nhưng hiện tại lại khác, toàn bộ tiền của hắn bị tạng ngưng. Ngay cả vé máy bay trở về của hắn cũng phải mượn tạm. Hiện tại, chút tiền lương ấy chính là số tiền để hắn đảm bảo cuộc sống!
Lăng Phong mới vừa đi ra khỏi văn phòng Ngô Lượng, Tiền Hưng liền đi vào.
- Đội trưởng, sao lại làm thế này? Hắn không phải do bà chủ giới thiệu tới sao?
Ngô Lượng đưa cho anh ta một điếu thuốc, trừng mắt một cái.
- Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì. Đừng chỉ biết có nịnh nọt như thế. Cậu phải học cách động não suy nghĩ đi!
- Ha ha, sao tôi có thể so sánh với đội trưởng như anh chứ. Chút tiền đồ sau này của tôi, còn phải nhờ đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn mà!
Tiền Hưng thuận miệng lại nịnh bợ.
- Bà chủ đã lên tiếng, bảo chúng ta cố gắng “chiêu đãi” tên Lăng Phong này tốt một chút!
Ánh mắt Ngô Lượng rất gian xảo.
Có lẽ Tiền Hưng nghe thấy Ngô Lượng nói vậy, có thể cảm thấy có chút mơ hồ. Nhưng thấy được ánh măt gian xảo của anh ta, gã liền biết anh ta nói đây là nói nói mát.
- Hả? Tại sao lại vậy?
- Tôi có thể biết được lý do sao? Tuy nhiên không phải chuyện này cũng không liên quan đến chúng ta sao? Chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi!
Ngô Lượng tức giận nói.
- Vâng, vậy! Vậy đội trưởng cứ giao việc “chiêu đãi’ hắn cho tôi. Tôi đảm bảo sẽ làm tốt việc này!
Tiền Hưng chủ động xin đi giết giặc.
- Thằng nhóc, tôi cũng khá tin tưởng vào thủ đoạn chỉnh người của cậu. Nhưng cậu phải chú ý, làm phải có chừng mực!
Ngô Lượng nói.
- Yên tâm đi, đội trưởng!
Tiền Hưng xoa xoa hai tay, cười nịnh nọt, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Lăng Phong đi tới vị trí gác cửa. Hắn thấy Tống Thiên và Dương Hùng đang đứng ở đó. Hắn rút bao thuốc ra mời hai người một điếu nói.
- Hai anh, tôi mới đến, còn mong hai anh chiếu cố nhiều hơn!
Nhìn vẻ bên ngoài, Tống Thiên là người đàn ông khá thành thật, cơ thể có thể nói là khỏe mạnh, vừa thấy cũng biết là người có tính cách tương đối điềm đạm!
Dương Hùng, qua cái nhíu mày trên gương mặt ngăm đen của anh ta mà phán đoán, ánh mắt thâm thúy cô đọng, nhìn chắc khoảng bốn mươi tuổi. Thái độ có phần lạnh lùng, như muốn cự tuyệt người từ xa ngàn dặm!
Sau khi hai người tiếp nhận điếu thuốc lá trong tay Lăng Phong, đốt điếu thuốc xong, Tống Thiên nhìn Lăng Phong nói.
- Cậu nhóc, có phải cậu đã làm gì đắc tội với Ngô Lượng rồi hay không?
Lăng Phong sửng sốt nói.
- Hả? Có thể sao? Sao anh lại nói như vậy?
- Cậu nhóc à, nếu cậu không đắc tội với Ngô Lượng, vì sao anh ta lại bố trí cậu vào tổ của chúng tôi? Người trong đội bảo vệ này có ai không biết, tôi và lão Dương không hợp với Ngô Lượng, cho nên anh ta cũng liều mạng lấy chút quyền lực trong tay muốn chỉnh hai người chúng tôi. Nếu cậu không đắc tội anh ta, sao cậu lại bị phân vào tổ của chúng tôi được chứ?
Tống Thiên cười khổ nói.
Bộ dạng Dương Hùng vẫn rất lạnh lùng. Anh ta cũng không nói tiếng nào, tiếp tục nuốt mây nhả khói.
Vẻ mặt Lăng Phong đau khổ, kinh ngạc, khó có thể tin nổi.
- Không thể nào. Tôi chỉ muốn tìm một công việc để làm thôi mà!
Qua hai ngày sau, Lăng Phong thật sự phát hiện sự thật đúng như lời Tống Thiên đã nói. Mẹ nó, hiện tại đang là giữa mùa hè. Buổi sáng không nóng lắm. Nhưng buổi chiều lại không khác gì một cái lò sưởi. Công việc bảo vệ này, đứng ở bên ngoài, cũng có thể bị chưng chín!
Cái này còn chưa tính! Nhưng hết lần này tới lần khác còn có người đến gây phiền phức cho bọn họ. Một buổi chiều, Lăng Phong đang đứng ở bên ngoài trực, Tên Tiền Hưng chuyên nịnh bợ lại đi qua giáo huấn vài câu.
- Này, người mới tới kia, đứng thẳng lưng một chút, chẳng lẽ còn chưa ăn cơm trưa hay sao?
Lăng Phong liền đứng thẳng. Dù sao, hắn cũng là người mới tới, rồng mạnh không đẩy được rắn địa phương!
Đây là một xưởng chế biến thủy sản có quy mô khá nhỏ gọn. Ngày thường, cũng có khá nhiều xe chở hàng ra vào. Bọn họ là những nhân viên bảo vệ trị an đứng trực ở cửa ra vào. Đây là một vị trí cần thiết!
Đúng lúc đến phiên Lăng Phong đứng gác, một chiếc xe tải không có giấy phép đăng ký tiến tới cửa chính, bấm còi vài cái!
Theo lệ thường, Lăng Phong tiến lên hỏi. Hắn gõ vào cửa kính xe. Kết quả không ai phản ứng. Đúng lúc Lăng Phong chuẩn bị đi vòng đến phía trước, cửa kính xe chậm rãi được điều chỉnh hạ xuống. Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi, một người đầu trọc ngồi ở vị trí người lái đột ngột chửi bới ầm ĩ vào mặt hắn.
- Mẹ kiếp, nhìn cái gì vậy. Sao còn không nhanh mở cửa đi!
Lăng Phong nhướng mày. Theo tình tính của hắn trước kia, một người dám nói chuyện với hắn như vậy, hẳn đã bị hắn trực tiếp đưa xuống địa ngục! Nhưng hiện tại, thân phận của của hắn là một nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, hắn chắc chắn phải ngấm ngầm chịu đựng!
- Rất xin lỗi, tiên sinh. Mong anh cho xem giấy chứng nhận!
Lăng Phong giải quyết theo việc chung.
- Giấy chứng nhận? Cháu trai mới tới đây sao? Không biết ông nội mày là ai sao? Dám đòi xem giấy chứng nhận của ông mày. Mẹ kiếp, có phải mày cảm thấy sống quá lâu, chán sống rồi phải không?
Tên đầu trọc hung hăng càn quấy mắng hắn.
Đúng lúc hắn đang chuẩn bị đóng thanh chắn cửa, mấy nhân viên bảo vệ trị an nghe thấy động tĩnh bên này, lập tức chạy tới. Ngô Lượng là đội trường đội bảo vệ vừa chạy tới, thấy tên đầu trọc này, vội vàng nhướng mày, khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười đi tới trước mặt gã.
- Anh Hùng, rất xin lỗi anh Hùng! Cậu ta mới tới, còn chưa biết mặt anh Hùng, đã mạo phạm anh Hùng, mong anh thứ lỗi cho!
- Cút, còn không nhanh mở cửa cho ông đây sao?
Tên đầu trọc ngồi bên trong cũng không để cho đội trường đội bảo vệ Ngô Lượng này chút thể diện, mắng anh ta rất tục tằn.
- Còn không nhanh mở cửa cho anh Hùng!
Ngô Lượng quay đầu, lại lộ vẻ uy quyền của một đội trưởng quát lớn.
Cửa chính mở ra, tên đầu trọc khởi động, cho xe tiến vào. Khi gã đi qua chỗ Lăng Phong đang đứng, gã liếc mắt một cái, nói một câu đầy ngoan độc.
- Thằng nhóc, về sau nhìn thấy xe anh Hùng, nên thức thời một chút!
Lăng Phong cũng không nói gì nói, chỉ trơ mắt nhìn này hai chiếc xe tải tiến vào trong xưởng!
- Lăng Phong, sao cậu lại để xảy ra chuyện thế này? Anh Hùng là người như thế nào? Người như cậu cũng có thể chọc tới anh ta sao? Vì một chuyện không đáng như vậy, bị đập bể bát cơm vẫn còn nhẹ, chỉ sợ ngay cả cái mạng nhỏ của cậu cũng không giữ được đâu? Cậu mới chỉ là thanh niên mới lớn, chẳng lẽ còn muốn bị anh Hùng giết chết hay sao?
Ngô Lượng mắng té tát.
- Đúng là không biết trời cao đất rộng! Không biết thì cúp cái đuôi lại nhìn người ta mà làm. Không phải người nào cậu cũng có thể đắc tội được đâu!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.