Chương 42: Tống Thiên bị thương (1)
Ngọa Nam Trai
17/04/2013
Lăng Phong vội vàng chạy tới trước cửa phòng bảo vệ, một cước đá văng cánh cửa. Hắn lập tức nhìn thấy Tống Thiên còn đang ôm ngực ngồi dưới đất. Ngô Lượng lại đang rất ngạo mạn ngồi ở trên ghế, cười lạnh. Mà Tiền Hưng đứng ở bên cạnh, trước sau như một vẫn bộ dạng của chó săn, nhìn Lăng Phong với vẻ rất vui sướng khi người gặp họa.
- Ôi, Lăng Phong, lâu như vậy mới qua đây, có phải đã đem tang vật dấu đi hay không vậy?
Tiền Hưng khiêu khích nói.
- Cút đi!
Lăng Phong không thèm để ý tới y, trực tiếp đi đến bên cạnh Tống Thiên, nâng Tống Thiên dậy.
- Anh Tống, anh thế nào rồi? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra hay không?
- Không cần, lần này ông trời còn chưa muốn cái mạng của tôi!
Tống Thiên chống đỡ rất quật cường đứng lên.
- Lăng Phong, cậu làm vậy là không coi đội trưởng tôi ra gì phải không? Tôi cũng ngồi ở chỗ này lâu như vậy, mà cậu không lại hoàn toàn không hề đếm xỉa gì đến tôi sao? Đây là thái độ làm người của cậu hay sao?
Ngô Lượng vỗ bàn quát lớn.
Lăng Phong nghiêng đầu nhìn gã một cái, trên mặt lộ rõ sát khí.
- Đội trưởng Ngô, tôi kính trọng anh là đội trưởng, là một tiền bối, nhưng mong anh cũng hiểu được một chút tự trọng. Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước. Lăng Phong tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu!
- Ôi. Đội trưởng, anh nghe thấy không? Người ta nói vậy chính là không coi đội trưởng ra gì, chính là khiêu khích quyền uy của đội trưởng đấy!
Tiền Hưng rất với vẻ rất muốn gây sự.
- Tiền Hưng, câm miệng, đứng sang một bên cho tôi!
Ngô Lượng nghiêm mặt khiển trách.
- Dạ, đội trưởng!
Tiền Hưng rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng qua một bên.
- Lăng Phong, đây là thái độ của cậu sao? Cậu cũng biết, trong xã hội hiện nay, muốn tìm được một công việc ổn định thật sự khó khăn tới mức nào. Nhất là cậu là thiếu niên từ nông thôn lên, không hề có chỗ dựa vững chắc, không người thân thích. Có thể tìm được một công việc ổn định như vậy, đó là nhờ tổ tiên nhà cậu mồ yên mả đẹp! Nếu cậu thật sự không biết quý trọng, vậy tôi sẽ rất thông cảm giúp thôi làm công việc này!
Ngô Lượng bắt đầu lấy việc khai trừ để đe dọa Lăng Phong.
- Ha ha, đại đội trưởng Ngô, quyền lực của anh thật sự đúng là không nhỏ. May mắn là anh mới chỉ là đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ. Trước không nói đội trưởng anh dựa vào phương pháp đê tiện gì mà dọa nạt người khác. Hiện tại, anh chỉ làm đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, cái đuôi của anh cũng đã vểnh lên trời. Nếu cho anh làm một xưởng trưởng, hoặc là cho anh làm một thôn trưởng tạm thời, không chừng anh thật sự xem mình trở thành là người lãnh đạo quốc gia! Anh có quyền gì mà khai trừ người khác? Đây là quyền mà xưởng trưởng Lý giao cho của anh? Hay là cô em gái tiểu tam của anh trao cho anh quyền này!
Hiện tại Lăng Phong hoàn toàn nổi giận, những lời nói ra cũng rất chói tai.
Ngô Lượng kiêng kị nhất chính là người khác nhắc tới chuyện gã đưa em gái cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba. Đây là bệnh không tiện nói ra của gã, cũng nhất định không muốn thấy người khác nói ra. Nếu như có thể, gã hận không thể khiến tất cả những người biết chân tướng của sự việc này đều câm miệng.
Mà hôm nay không ngờ tên Lăng Phong này lại chỉ thẳng vào mặt gã, châm chọc gã. Điều này khiến gã nổi cơn thịnh nộ!
- Lăng Phong, hiện tại cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không? Nếu cậu không muốn bị đánh, tôi khuyên cái miệng của cậu nên sạch sẽ một chút cho tôi. Bằng không, tôi thật sự không ngại giúp đỡ cậu, thay mặt cha mẹ của cậu, dạy dỗ cho cậu con trai không nên thân của bọn họ một bài học, để biết cái gì gọi là quy củ!
Ngô Lượng hạ thấp giọng quát.
- Thật buồn cười, đội trưởng Ngô, không phải anh tính ỷ vào mình xuất thân từ bộ đội đặc chủng đấy chứ? Anh tưởng rằng mình rất cứng rắn sao? Thử nhìn lại xem cái bụng bầu của anh đi đã. Với thân thủ của anh như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình từng là một quân binh. Tôi thật sự thấy anh rất dọa người! Chưa từng thấy qua một quân binh nào tệ hại tới mức không chịu nổi như vậy. Ở trước mặt Hùng trọc, không phải anh sẽ tỏ ra mình đáng thương chứ? Chẳng lẽ khi anh ở trong đội quân, huấn luyện viên của các anh cũng chỉ dạy các anh nắm quả hồng mềm nhũn thôi sao?
- Lăng Phong! Cậu thực sự muốn bị ăn đòn rồi!
Ngô Lượng đã hoàn toàn bị Lăng Phong chọc giận. Gã từ trên ghế đứng phắt dậy, một quyền đánh về phía mặt Lăng Phong.
Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng nghiêng người một cái, một quyền của Ngô Lượng đã thất bại đánh vào khoảng không. Thân thể gã mất đi trọng tâm, nghiêng về phía trước, rất xấu hổ va vào tường.
Ngô Lượng đau đớn, một chống vào bức tường, tay tay chống lưng, nhe răng trợn mắt gầm lên đầy giận dữ với Lăng Phong.
- Nếu cậu là đàn ông, thì đừng có trốn tránh, đánh tay đôi với tôi một trận! Đã biết trốn, thì cậu còn tính là nam nhân cái quái gì chứ hả!
- Thật buồn cười, ai nói với anh là, đánh nhau nhất định không được trốn chứ? Chẳng lẽ khi các anh ở trên chiến trường, đội trưởng các anh nói cho anh biết rằng, đạn đến thì không thể trốn sao? Bản lĩnh không bằng người thì chính là bản lĩnh không bằng người. Đánh lén một quyền cũng đánh không trúng, còn không biết xấu hổ bảo người khác không được trốn! Không phải tất cả mọi người là kẻ ngốc, đứng ở đó cho anh đánh!
Lăng Phong châm chọc nói.
- Khốn kiếp!
Ngô Lượng rống lên một tiếng, lập tức cảm thấy phần eo đau nhức đến mức co rúm lại.
- Đội trưởng, đội trưởng, anh không sao chứ?
Tên chó săn Tiền Hưng vội vàng tiến lên đỡ Ngô Lượng.
- Lăng Phong, cậu cũng hơi quá đáng rồi! Một quyền vừa rồi của đội trưởng sao có thể thật sự đánh cậu được. Cậu có cần thiết phải làm thật như vậy không? Còn khiến lưng của đội trưởng bị đau nữa. Cậu thật sự là không hiểu chuyện! Nếu một quyền vừa rồi của đội trưởng thật sự dùng hết sức, vậy thân thể gầy yếu của cậu làm sao có thể trốn được chứ?
Tiền Hưng giải vây giúp cho Ngô Lượng nói.
- Người trẻ tuổi không hiểu chuyện. Tiền Hưng, cậu cũng đừng đôi co với hắn làm gì!
Sắc mặt Ngô Lượng liền đổi, rất hài lòng bước xuống một bậc.
- Tôi thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như hai người. Tôi thật sự cảm thấy mất mặt thay cho cha mẹ của hai người!
Tống Thiên thật sự là nhìn không được, khinh bỉ nói.
- Được rồi, nếu lưng đội trưởng Ngô đã bị đau, vậy chuyện hôm nay có phải nên dừng ở đây hay không? Hiện tại tôi còn có nhiệm vụ cần phải làm, không có tâm tình ở đây đùa với với hai người đâu!
Lăng Phong tức giận nói.
- Khoan đã!
Ngô Lượng vội vàng ngăn lại.
- Tiền Hưng, nhanh, đỡ tôi ngồi xuống, đỡ phần lưng!
Tiền Hưng xum xoe lấy lòng rất giống với Lý Liên Anh đỡ Từ Hi Thái Hậu vậy, đỡ lưng Ngô Lượng ngồi xuống.
- Lăng Phong, hiện tại tôi chính thức hỏi cậu. Đêm nay khi hai người trực đêm, có đi qua văn phòng đội bảo vệ hay không?
Ngô Lượng lấy lại bình tĩnh hỏi.
- Không có!
Lăng Phong tức giận trả lời.
- Tốt lắm, nếu không có, vậy sau giờ tan tầm, trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người trực đêm là cậu và Tống Thiên đúng không?
- Đúng! Đây không phải là đội trưởng Ngô anh sắp xếp sao? Vì sao còn muốn hỏi tôi?
Lăng Phong rất không phối hợp nói.
- Vậy thì đúng rồi! Nếu trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người các cậu, vậy cậu nói cho tôi biết, điện thoại di động của tôi để ở trong văn phòng, tại sao lại vô duyên vô cớ mà biến mất như vậy?
Ngô Lượng nhe răng cười nhìn Lăng Phong.
- Đây không phải là chuyện của tôi, tôi không biết! Hơn nữa, tôi nói anh nghe. Anh không có quyền chất vấn tôi. Nếu anh thật sự chắc chắn, đây là do tôi làm, anh hoàn toàn có thể đến cục Công an đi báo án. Tôi tin rằng cảnh sát hẳn sẽ giúp anh điều tra ra được!
Lăng Phong trực tiếp từ chối nói.
- Loại chuyện thế này lại liên quan đến danh dự trong nhà xưởng. Là đội trưởng, tôi phải cân nhắc tới ảnh hưởng tiêu cực không tốt, cho nên không thể để lộ ra. Chỉ có thể hỏi hai người một chút. Nếu quả thật trong hai người có bất kỳ người nào lấy đi, chỉ cần lấy ra, tôi hoàn toàn có thể xem như chuyện này chưa từng phát sinh. Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp một thời gian. Bất kỳ ai cũng không muốn thấy đối phương vì một cái di động này mà phải tới ngồi trong nhà giam!
Ngô Lượng nói chẳng thà nghe cái gối hát còn hay hơn.
- Thật buồn cười, từ khi nào thì đại đội trưởng Ngô trở nên tốt tính như vậy? Có phải là anh không đấy? Làm sao vậy? Đổi tính rồi sao?
Lăng Phong tin tưởng gã làm vậy hẳn là có quỷ kế gì.
- Hai người có thể không thừa nhận. Tôi sẽ không ép! Hiện tại tôi cho hai người một cơ hội. Chỉ cần sáng mai trước giờ làm việc, điện thoại di động được đặt lại trên bàn của văn phòng tôi, tôi sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì! Nếu không, tôi sẽ phải đi báo cáo với xưởng trưởng Lý. Tôi tin là xưởng trưởng Lý sẽ không đồng ý tiếp tục nuôi hai tên trộm vặt ở trong nhà xưởng làm nhân viên bảo vệ trị an! Đến lúc đó, vì an toàn của nhà xưởng, ông ấy nhất định sẽ đuổi cả hai người. Hi vọng người đã trộm điện thoại di động của tôi, sẽ không làm liên lụy tới người khác!
Ngô Lượng sầm mặt, không ngờ bắt đầu chơi trò ly gián. Gã cố ý làm như vậy để tạo ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Bởi vì cả hai bên đều thật sự không lấy điện thoại di động của Ngô Lượng, nhưng bọn họ khẳng định sẽ có chút nghi ngờ đối phương. Chiêu này thật sự là một chiêu thâm độc.
- Ôi, Lăng Phong, lâu như vậy mới qua đây, có phải đã đem tang vật dấu đi hay không vậy?
Tiền Hưng khiêu khích nói.
- Cút đi!
Lăng Phong không thèm để ý tới y, trực tiếp đi đến bên cạnh Tống Thiên, nâng Tống Thiên dậy.
- Anh Tống, anh thế nào rồi? Có cần phải đi bệnh viện kiểm tra hay không?
- Không cần, lần này ông trời còn chưa muốn cái mạng của tôi!
Tống Thiên chống đỡ rất quật cường đứng lên.
- Lăng Phong, cậu làm vậy là không coi đội trưởng tôi ra gì phải không? Tôi cũng ngồi ở chỗ này lâu như vậy, mà cậu không lại hoàn toàn không hề đếm xỉa gì đến tôi sao? Đây là thái độ làm người của cậu hay sao?
Ngô Lượng vỗ bàn quát lớn.
Lăng Phong nghiêng đầu nhìn gã một cái, trên mặt lộ rõ sát khí.
- Đội trưởng Ngô, tôi kính trọng anh là đội trưởng, là một tiền bối, nhưng mong anh cũng hiểu được một chút tự trọng. Không cần được một tấc lại muốn tiến một thước. Lăng Phong tôi cũng không phải là người dễ chọc đâu!
- Ôi. Đội trưởng, anh nghe thấy không? Người ta nói vậy chính là không coi đội trưởng ra gì, chính là khiêu khích quyền uy của đội trưởng đấy!
Tiền Hưng rất với vẻ rất muốn gây sự.
- Tiền Hưng, câm miệng, đứng sang một bên cho tôi!
Ngô Lượng nghiêm mặt khiển trách.
- Dạ, đội trưởng!
Tiền Hưng rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng qua một bên.
- Lăng Phong, đây là thái độ của cậu sao? Cậu cũng biết, trong xã hội hiện nay, muốn tìm được một công việc ổn định thật sự khó khăn tới mức nào. Nhất là cậu là thiếu niên từ nông thôn lên, không hề có chỗ dựa vững chắc, không người thân thích. Có thể tìm được một công việc ổn định như vậy, đó là nhờ tổ tiên nhà cậu mồ yên mả đẹp! Nếu cậu thật sự không biết quý trọng, vậy tôi sẽ rất thông cảm giúp thôi làm công việc này!
Ngô Lượng bắt đầu lấy việc khai trừ để đe dọa Lăng Phong.
- Ha ha, đại đội trưởng Ngô, quyền lực của anh thật sự đúng là không nhỏ. May mắn là anh mới chỉ là đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ. Trước không nói đội trưởng anh dựa vào phương pháp đê tiện gì mà dọa nạt người khác. Hiện tại, anh chỉ làm đội trưởng một đội nhân viên bảo vệ trị an nho nhỏ, cái đuôi của anh cũng đã vểnh lên trời. Nếu cho anh làm một xưởng trưởng, hoặc là cho anh làm một thôn trưởng tạm thời, không chừng anh thật sự xem mình trở thành là người lãnh đạo quốc gia! Anh có quyền gì mà khai trừ người khác? Đây là quyền mà xưởng trưởng Lý giao cho của anh? Hay là cô em gái tiểu tam của anh trao cho anh quyền này!
Hiện tại Lăng Phong hoàn toàn nổi giận, những lời nói ra cũng rất chói tai.
Ngô Lượng kiêng kị nhất chính là người khác nhắc tới chuyện gã đưa em gái cho xưởng trưởng Lý làm vợ ba. Đây là bệnh không tiện nói ra của gã, cũng nhất định không muốn thấy người khác nói ra. Nếu như có thể, gã hận không thể khiến tất cả những người biết chân tướng của sự việc này đều câm miệng.
Mà hôm nay không ngờ tên Lăng Phong này lại chỉ thẳng vào mặt gã, châm chọc gã. Điều này khiến gã nổi cơn thịnh nộ!
- Lăng Phong, hiện tại cậu có biết cậu đang nói chuyện với ai không? Nếu cậu không muốn bị đánh, tôi khuyên cái miệng của cậu nên sạch sẽ một chút cho tôi. Bằng không, tôi thật sự không ngại giúp đỡ cậu, thay mặt cha mẹ của cậu, dạy dỗ cho cậu con trai không nên thân của bọn họ một bài học, để biết cái gì gọi là quy củ!
Ngô Lượng hạ thấp giọng quát.
- Thật buồn cười, đội trưởng Ngô, không phải anh tính ỷ vào mình xuất thân từ bộ đội đặc chủng đấy chứ? Anh tưởng rằng mình rất cứng rắn sao? Thử nhìn lại xem cái bụng bầu của anh đi đã. Với thân thủ của anh như vậy, còn không biết xấu hổ nói mình từng là một quân binh. Tôi thật sự thấy anh rất dọa người! Chưa từng thấy qua một quân binh nào tệ hại tới mức không chịu nổi như vậy. Ở trước mặt Hùng trọc, không phải anh sẽ tỏ ra mình đáng thương chứ? Chẳng lẽ khi anh ở trong đội quân, huấn luyện viên của các anh cũng chỉ dạy các anh nắm quả hồng mềm nhũn thôi sao?
- Lăng Phong! Cậu thực sự muốn bị ăn đòn rồi!
Ngô Lượng đã hoàn toàn bị Lăng Phong chọc giận. Gã từ trên ghế đứng phắt dậy, một quyền đánh về phía mặt Lăng Phong.
Lăng Phong chỉ là nhẹ nhàng nghiêng người một cái, một quyền của Ngô Lượng đã thất bại đánh vào khoảng không. Thân thể gã mất đi trọng tâm, nghiêng về phía trước, rất xấu hổ va vào tường.
Ngô Lượng đau đớn, một chống vào bức tường, tay tay chống lưng, nhe răng trợn mắt gầm lên đầy giận dữ với Lăng Phong.
- Nếu cậu là đàn ông, thì đừng có trốn tránh, đánh tay đôi với tôi một trận! Đã biết trốn, thì cậu còn tính là nam nhân cái quái gì chứ hả!
- Thật buồn cười, ai nói với anh là, đánh nhau nhất định không được trốn chứ? Chẳng lẽ khi các anh ở trên chiến trường, đội trưởng các anh nói cho anh biết rằng, đạn đến thì không thể trốn sao? Bản lĩnh không bằng người thì chính là bản lĩnh không bằng người. Đánh lén một quyền cũng đánh không trúng, còn không biết xấu hổ bảo người khác không được trốn! Không phải tất cả mọi người là kẻ ngốc, đứng ở đó cho anh đánh!
Lăng Phong châm chọc nói.
- Khốn kiếp!
Ngô Lượng rống lên một tiếng, lập tức cảm thấy phần eo đau nhức đến mức co rúm lại.
- Đội trưởng, đội trưởng, anh không sao chứ?
Tên chó săn Tiền Hưng vội vàng tiến lên đỡ Ngô Lượng.
- Lăng Phong, cậu cũng hơi quá đáng rồi! Một quyền vừa rồi của đội trưởng sao có thể thật sự đánh cậu được. Cậu có cần thiết phải làm thật như vậy không? Còn khiến lưng của đội trưởng bị đau nữa. Cậu thật sự là không hiểu chuyện! Nếu một quyền vừa rồi của đội trưởng thật sự dùng hết sức, vậy thân thể gầy yếu của cậu làm sao có thể trốn được chứ?
Tiền Hưng giải vây giúp cho Ngô Lượng nói.
- Người trẻ tuổi không hiểu chuyện. Tiền Hưng, cậu cũng đừng đôi co với hắn làm gì!
Sắc mặt Ngô Lượng liền đổi, rất hài lòng bước xuống một bậc.
- Tôi thật sự chưa từng thấy người nào không biết xấu hổ như hai người. Tôi thật sự cảm thấy mất mặt thay cho cha mẹ của hai người!
Tống Thiên thật sự là nhìn không được, khinh bỉ nói.
- Được rồi, nếu lưng đội trưởng Ngô đã bị đau, vậy chuyện hôm nay có phải nên dừng ở đây hay không? Hiện tại tôi còn có nhiệm vụ cần phải làm, không có tâm tình ở đây đùa với với hai người đâu!
Lăng Phong tức giận nói.
- Khoan đã!
Ngô Lượng vội vàng ngăn lại.
- Tiền Hưng, nhanh, đỡ tôi ngồi xuống, đỡ phần lưng!
Tiền Hưng xum xoe lấy lòng rất giống với Lý Liên Anh đỡ Từ Hi Thái Hậu vậy, đỡ lưng Ngô Lượng ngồi xuống.
- Lăng Phong, hiện tại tôi chính thức hỏi cậu. Đêm nay khi hai người trực đêm, có đi qua văn phòng đội bảo vệ hay không?
Ngô Lượng lấy lại bình tĩnh hỏi.
- Không có!
Lăng Phong tức giận trả lời.
- Tốt lắm, nếu không có, vậy sau giờ tan tầm, trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người trực đêm là cậu và Tống Thiên đúng không?
- Đúng! Đây không phải là đội trưởng Ngô anh sắp xếp sao? Vì sao còn muốn hỏi tôi?
Lăng Phong rất không phối hợp nói.
- Vậy thì đúng rồi! Nếu trong nhà xưởng chỉ còn lại có hai người các cậu, vậy cậu nói cho tôi biết, điện thoại di động của tôi để ở trong văn phòng, tại sao lại vô duyên vô cớ mà biến mất như vậy?
Ngô Lượng nhe răng cười nhìn Lăng Phong.
- Đây không phải là chuyện của tôi, tôi không biết! Hơn nữa, tôi nói anh nghe. Anh không có quyền chất vấn tôi. Nếu anh thật sự chắc chắn, đây là do tôi làm, anh hoàn toàn có thể đến cục Công an đi báo án. Tôi tin rằng cảnh sát hẳn sẽ giúp anh điều tra ra được!
Lăng Phong trực tiếp từ chối nói.
- Loại chuyện thế này lại liên quan đến danh dự trong nhà xưởng. Là đội trưởng, tôi phải cân nhắc tới ảnh hưởng tiêu cực không tốt, cho nên không thể để lộ ra. Chỉ có thể hỏi hai người một chút. Nếu quả thật trong hai người có bất kỳ người nào lấy đi, chỉ cần lấy ra, tôi hoàn toàn có thể xem như chuyện này chưa từng phát sinh. Dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp một thời gian. Bất kỳ ai cũng không muốn thấy đối phương vì một cái di động này mà phải tới ngồi trong nhà giam!
Ngô Lượng nói chẳng thà nghe cái gối hát còn hay hơn.
- Thật buồn cười, từ khi nào thì đại đội trưởng Ngô trở nên tốt tính như vậy? Có phải là anh không đấy? Làm sao vậy? Đổi tính rồi sao?
Lăng Phong tin tưởng gã làm vậy hẳn là có quỷ kế gì.
- Hai người có thể không thừa nhận. Tôi sẽ không ép! Hiện tại tôi cho hai người một cơ hội. Chỉ cần sáng mai trước giờ làm việc, điện thoại di động được đặt lại trên bàn của văn phòng tôi, tôi sẽ coi như chưa từng phát sinh chuyện gì! Nếu không, tôi sẽ phải đi báo cáo với xưởng trưởng Lý. Tôi tin là xưởng trưởng Lý sẽ không đồng ý tiếp tục nuôi hai tên trộm vặt ở trong nhà xưởng làm nhân viên bảo vệ trị an! Đến lúc đó, vì an toàn của nhà xưởng, ông ấy nhất định sẽ đuổi cả hai người. Hi vọng người đã trộm điện thoại di động của tôi, sẽ không làm liên lụy tới người khác!
Ngô Lượng sầm mặt, không ngờ bắt đầu chơi trò ly gián. Gã cố ý làm như vậy để tạo ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa hai người bọn họ. Bởi vì cả hai bên đều thật sự không lấy điện thoại di động của Ngô Lượng, nhưng bọn họ khẳng định sẽ có chút nghi ngờ đối phương. Chiêu này thật sự là một chiêu thâm độc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.