Chương 8: Chuyện xưa của chủ nhà
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
13/05/2021
Trời đã vào hè, chủ nhà mặc chiếc áo tay ngắn màu xám tro có họa tiết biếm họa, quần dài boss, giày thể thao sneakyviv' có vòng họa tiết phía trên. Hình biếm họa trước ngực chủ nhà vô cùng thu hút tôi, nó là một cái đầu lâu nhỏ đáng yêu. Phong cách chị ấy còn năng động hơn cả tôi, tràn đầy hơi thở sinh viên. Chị ấy dường như chú ý đến ánh mắt của tôi, một tay cầm nửa quả dưa hấu, một tay xắn tay áo ngắn lên, có vẻ chị ấy đang cố chối bỏ mối liên hệ của bản thân với bộ quần áo này. "Bộ này do chị của chị thiết kế."
"Haha, rất dễ thương." Không đúng, tôi phải cẩn trọng, người này chính là chủ nhà nắm đại quyền sanh sát tôi trong tay. "Chị Hựu Thanh, chị mặc cái gì cũng đẹp hết."
"Trong tủ chị còn nhiều, chút nữa chị cho em vài cái."
Chị khách sáo quá rồi, em không cần. "Vậy sao được, vẫn là để chị Hựu Thanh mặc đi."
"Không đáng yêu sao?" Lúc này, chủ nhà đã đi vào phòng, chị ấy đặt dưa hấu lên bàn, quay đầu nhìn tôi. Chị ấy dùng ngón trỏ của tay trái và tay phải chỉ vào hình đầu lâu nhỏ trước ngực mình.
Đáng yêu, chị rất đáng yêu, tôi vội vàng dời đi ánh mắt si mê của mình. "Đáng yêu."
"Vậy em có muốn không?"
Tôi cảm giác giống như câu này chủ nhà đang trêu ghẹo tôi, kể từ khi tôi nhìn thấy bao ngón tay và bạn của chủ nhà, tôi không thể chắc chắn chủ nhà là gái thẳng được nữa. Chỉ là ánh mắt của chị ấy quá mức ngay thẳng, thẳng đến mức gương mặt của tôi đỏ bừng. Hừ, mạnh mẽ lên, Triệu Hoàn, kỹ năng phản đòn trăm phần trăm của mi đi đâu rồi?
"Hở?" Âm cuối của chủ nhà cũng vô cùng êm dịu.
"Muốn..."
"Vậy chút nữa em đến phòng chị."
Quá nhanh rồi... Nếu không phải chủ nhà đang ở đây, tôi nhất định che mặt xấu hổ.
"Dạ..."
Chủ nhà dẫn tôi vào phòng ngủ, không đợi tôi ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, chị ấy kéo tôi đến tủ treo quần áo, đưa cho tôi chiếc áo sơ mi có họa tiết sông nước. Xong rồi? Nói xong rồi? Tôi cháy thật rồi, nhưng mà củi đâu? Nhìn dáng vẻ chủ nhà xếp áo sơ mi giúp mình, tôi có ảo giác chị ấy từ "cong đến rất thẳng".
Chị của chủ nhà là nhà thiết kế trang sức, good, đúng là nghề nghiệp của người vừa có tài vừa có tiền. Tôi rất thiếu tiền cho nên việc gì cũng làm, song vẫn nghèo. Thế giới này rất công bằng, bạn chẳng những nghèo còn xấu, người khác vừa giàu vừa xinh đẹp. Xấu thuộc về nơi tồi tệ, đẹp sẽ hướng đến nơi tốt đẹp. Tôi biết bây giờ mình thiếu động lực, chỉ là nếu bạn làm việc cả ngày lẫn đêm nhiều năm nhưng bạn vẫn không đóng nổi tiền thuê nhà, bạn sẽ hiểu. Ở tuổi hai mươi lăm, "tuổi của sự nghiệp", tôi quyết định để dành tiền, tôi từ chối hết thầy những buổi tiệc tùng mà A Hiểu và Lục Lộc Bỉ muốn đến chỗ tôi ăn chực, quyết tâm hơn nữa, tôi gỡ trang Taobao* xuống, khởi đầu bằng cách bắt đầu một ngày mới "không giảm giá". Tôi phảng phất thấy được cuộc sống tuổi già tốt đẹp đang vẫy gọi, không có tiệc tùng ăn uống linh tinh, làm việc xong sẽ tập yoga, lúc tắm sẽ bấm giờ không lãng phí tài nguyên nước (chủ yếu là tiền), mỗi ngày sáng sớm tranh thủ chạy bộ không để bị bệnh ( nếu tôi là ủy viên chính phủ, tôi sẽ quyết liệt yêu cầu minh bạch việc thu phí thuốc cảm cúm). Khắc chế vài ngày, tôi cảm thấy tiếp tục duy trì cũng không tệ nên tôi quyết định theo A Hiểu học vẽ. Cậu ấy online cả ngày lẫn đêm, tôi nghi ngờ trên người cậu ấy có nguồn điện (power supply), cậu ấy dựa vào việc sạc điện để nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung giấc ngủ. Mối quan hệ giữa A Hiểu và tôi rất tốt, nói cho cùng mối quan hệ giữa Lục Lộc Bỉ, Lục Sầm và tôi cũng không tệ. Gia đình Lục Lộc Bỉ và Lục Sầm rất có điều kiện, A Hiểu cũng vậy, chỉ mình tôi là thường dân. Lúc trước khi cả bốn vẫn tốt đẹp, A Hiểu còn rủ chúng tôi kết bái, uống máu ăn thề. Ngày đó vào mùa đông, cây khô trụi lủi, thao trường không bóng người, chỉ có bốn người bọn tôi, A Hiểu ném áo, đưa tay ra. "Đến đây, từ giờ chúng mình có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sống chết có nhau, "dì cả" cùng một ngày."
Khi học cao trung, A Hiểu luôn vô cùng hâm mộ ba người bọn tôi có thể gặp "dì cả". Tôi vẫn mãi không hiểu, gay như A Hiểu vậy, tại sao có thể là 1.
"Chủ nhà cậu viết thể loại gì?"
Phải rồi. A Hiểu là họa sĩ manga, phần lớn là vẽ *, vẽ suốt hai năm không kiếm nổi bữa cơm nên chuyển qua vẽ BG, bây giờ thỉnh thoảng cũng vẽ Bách hợp, nói thật A Hiểu xem Bách hợp tiểu thuyết còn nhiều hơn hai les chính hiệu như Lộc Lộc và tôi cộng lại. Trước khi tôi cong, tôi cứ nghĩ Bách hợp tiểu thuyết là thể loại viết về nông thôn. Tôi không đọc tiểu thuyết, lúc cao trung tôi có theo phong trào đọc vài cuốn ngôn tình, còn lại phần lớn thời gian là học tập. Tuy là chăm học như vậy, đảo qua đảo lại tôi cũng chẳng đạt được thành tích gì, theo điểm chuẩn hoàn thành dự án 985, tôi cũng không thèm đi bảo vệ luận án, theo Tề Tiểu trốn đến thành phố này. Nếu là chia nhóm người thành các loại hình thái khác nhau thì tôi là hình thái bình thường nhất trong một nhóm người đó.
"Hình như là tình cảm, mình từng nghe đồng nghiệp nói." Tiểu Nguyên có nói tôi nghe, anh ấy cũng là một trong những khách thuê của chủ nhà, chủ nhà có vài cái bất động sản, chị ấy đích thực là giàu đẹp.
"Online hay offline?"
"Viết cho tạp chí thì phải, hai ngày trước có một chị gái đến cửa tìm, chị ta còn nói chủ nhà không giao bản thảo chính mình sẽ tự sát ở cửa."
"Chủ nhà cậu tên gì?"
"Hạ Hựu Thanh."
"Phải cái này không?" A Hiểu rất nhanh đưa ra một danh sách, một trăm tác giả.
Hạ Hựu Thanh, bút danh Kiêu Trúc Hỗn Ngưng Thổ, ảnh chụp hình như là trụ cầu làm bằng hồ màu trắng.
Đổ bê tông... là cái quỷ gì?
"Tên này có vẻ quen." A Hiểu lục lọi bách khoa. "Đây là mấy năm trước mình biên soạn những nội dung hay, để mình kiểm tra lại."
"Ồ? Cậu xem, cái này là bút danh cũ của chị ta, Thủy Khôi Tỉ." A Hiểu liên tiếp gửi qua vài bức ảnh.
Tỉ lệ nước xi măng... lại cái quỷ gì đây... tôi mở weibo, lướt xem nội dung của tài khoản Thủy Khôi Tỉ. Hiện tại, Thủy Khôi Tỉ chỉ có duy nhất một quyển tiểu thuyết liên tái Địa tâm Thế giới, lâu rồi không có bài viết mới, lần cập nhật gần đây nhất là vài năm trước, chẳng qua thông tin weibo của Thủy Khôi Tỉ lại không giống thông tin tài khoản của chủ nhà, vì nơi làm việc là ở Đức.
"Không hẳn, biết đâu có người trùng họ tên với chủ nhà mình thì sao."
"Không phải cậu nói chủ nhà cậu học ngành kỹ thuật sao, cậu xem người này vừa đổ bê tông vừa tỉ lệ nước tỉ lệ xi măng." A Hiểu nói. "Cậu hỏi chủ nhà của cậu giúp mình, chị ấy có thể cho mình quyền chuyển thể Địa tâm Thế giới sang manga không."
"Cậu đừng hi vọng quá, mình cảm thấy người này không phải chủ nhà mình đâu." Nói chuyện với A Hiểu xong, tôi trò chuyện với chủ nhà. "Chị Hựu Thanh, chị ăn tối chưa?"
"Đang chuẩn bị nấu."
"Hay chị đến nhà em ăn đi, em làm thêm một món nữa là xong rồi."
"Được, để chị qua."
Chủ nhà đến còn cầm theo hai hộp chocolate. Ăn nửa buổi, tôi sựt nhớ đến chuyện A Hiểu nhờ vả. "Chị Hựu Thanh, chị có viết tiểu thuyết trên web không?"
"Hử?" Chủ nhà vẫn chậm rãi ăn cơm, chị ấy thưởng thức một cách vui vẻ.
"Em thấy đa số nhà văn đều viết gì đó ở trên web."
"Chị có viết một chút, em có hứng thú hả?"
"Có có, đương nhiên là e có hứng thú với những gì chị Hựu Thanh viết."
Cũng không hẳn, nếu mà viết về mấy thứ như đổ bê tông, tỉ lệ nước xi măng, hay đường ống thì tôi đi chết còn hơn.
"Chị Hựu Thanh, bút danh của chị là gì?"
Chủ nhà không hề lưỡng lự. "Kiêu Trúc Hỗn Ngưng Thổ."
"Vậy bút danh Thủy Khôi Tỉ có phải của chị không?"
Lần này chủ nhà ngẩng đầu lên, thần sắc hơi ngưng đọng. "Ừm, cũng không tính là của chị, đó là bút danh chung của chị và bạn học thời đại học."
Dùng chung bút danh với bạn học thời đại học... Tôi cảm giác như mình vừa khơi gợi lên tình yêu tươi xanh nào đó.
- --------------------------
*Taobao(淘寶網 - Táobǎo Wǎng): là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự như eBay, Amazon và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.
*Dì cả(大姨妈 - Dà yímā): Giới nữ trẻ thường thích dùng thuật ngữ này để ám chỉ kinh nguyệt, do đó hiện nay dì cả đồng nghĩa với kinh nguyệt.
*1: một cách phân chia đồng tính nam của Trung Quốc. 1 là công, top; 0 là thụ, bottom; 0.5 có thể công có thể thụ.
* Ôm đàn tỳ bà che nửa mặt: xuất phát từ một câu thơ trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Ý chỉ hành động e thẹn, xấu hổ.
"Haha, rất dễ thương." Không đúng, tôi phải cẩn trọng, người này chính là chủ nhà nắm đại quyền sanh sát tôi trong tay. "Chị Hựu Thanh, chị mặc cái gì cũng đẹp hết."
"Trong tủ chị còn nhiều, chút nữa chị cho em vài cái."
Chị khách sáo quá rồi, em không cần. "Vậy sao được, vẫn là để chị Hựu Thanh mặc đi."
"Không đáng yêu sao?" Lúc này, chủ nhà đã đi vào phòng, chị ấy đặt dưa hấu lên bàn, quay đầu nhìn tôi. Chị ấy dùng ngón trỏ của tay trái và tay phải chỉ vào hình đầu lâu nhỏ trước ngực mình.
Đáng yêu, chị rất đáng yêu, tôi vội vàng dời đi ánh mắt si mê của mình. "Đáng yêu."
"Vậy em có muốn không?"
Tôi cảm giác giống như câu này chủ nhà đang trêu ghẹo tôi, kể từ khi tôi nhìn thấy bao ngón tay và bạn của chủ nhà, tôi không thể chắc chắn chủ nhà là gái thẳng được nữa. Chỉ là ánh mắt của chị ấy quá mức ngay thẳng, thẳng đến mức gương mặt của tôi đỏ bừng. Hừ, mạnh mẽ lên, Triệu Hoàn, kỹ năng phản đòn trăm phần trăm của mi đi đâu rồi?
"Hở?" Âm cuối của chủ nhà cũng vô cùng êm dịu.
"Muốn..."
"Vậy chút nữa em đến phòng chị."
Quá nhanh rồi... Nếu không phải chủ nhà đang ở đây, tôi nhất định che mặt xấu hổ.
"Dạ..."
Chủ nhà dẫn tôi vào phòng ngủ, không đợi tôi ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, chị ấy kéo tôi đến tủ treo quần áo, đưa cho tôi chiếc áo sơ mi có họa tiết sông nước. Xong rồi? Nói xong rồi? Tôi cháy thật rồi, nhưng mà củi đâu? Nhìn dáng vẻ chủ nhà xếp áo sơ mi giúp mình, tôi có ảo giác chị ấy từ "cong đến rất thẳng".
Chị của chủ nhà là nhà thiết kế trang sức, good, đúng là nghề nghiệp của người vừa có tài vừa có tiền. Tôi rất thiếu tiền cho nên việc gì cũng làm, song vẫn nghèo. Thế giới này rất công bằng, bạn chẳng những nghèo còn xấu, người khác vừa giàu vừa xinh đẹp. Xấu thuộc về nơi tồi tệ, đẹp sẽ hướng đến nơi tốt đẹp. Tôi biết bây giờ mình thiếu động lực, chỉ là nếu bạn làm việc cả ngày lẫn đêm nhiều năm nhưng bạn vẫn không đóng nổi tiền thuê nhà, bạn sẽ hiểu. Ở tuổi hai mươi lăm, "tuổi của sự nghiệp", tôi quyết định để dành tiền, tôi từ chối hết thầy những buổi tiệc tùng mà A Hiểu và Lục Lộc Bỉ muốn đến chỗ tôi ăn chực, quyết tâm hơn nữa, tôi gỡ trang Taobao* xuống, khởi đầu bằng cách bắt đầu một ngày mới "không giảm giá". Tôi phảng phất thấy được cuộc sống tuổi già tốt đẹp đang vẫy gọi, không có tiệc tùng ăn uống linh tinh, làm việc xong sẽ tập yoga, lúc tắm sẽ bấm giờ không lãng phí tài nguyên nước (chủ yếu là tiền), mỗi ngày sáng sớm tranh thủ chạy bộ không để bị bệnh ( nếu tôi là ủy viên chính phủ, tôi sẽ quyết liệt yêu cầu minh bạch việc thu phí thuốc cảm cúm). Khắc chế vài ngày, tôi cảm thấy tiếp tục duy trì cũng không tệ nên tôi quyết định theo A Hiểu học vẽ. Cậu ấy online cả ngày lẫn đêm, tôi nghi ngờ trên người cậu ấy có nguồn điện (power supply), cậu ấy dựa vào việc sạc điện để nghỉ ngơi dưỡng sức, bổ sung giấc ngủ. Mối quan hệ giữa A Hiểu và tôi rất tốt, nói cho cùng mối quan hệ giữa Lục Lộc Bỉ, Lục Sầm và tôi cũng không tệ. Gia đình Lục Lộc Bỉ và Lục Sầm rất có điều kiện, A Hiểu cũng vậy, chỉ mình tôi là thường dân. Lúc trước khi cả bốn vẫn tốt đẹp, A Hiểu còn rủ chúng tôi kết bái, uống máu ăn thề. Ngày đó vào mùa đông, cây khô trụi lủi, thao trường không bóng người, chỉ có bốn người bọn tôi, A Hiểu ném áo, đưa tay ra. "Đến đây, từ giờ chúng mình có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, sống chết có nhau, "dì cả" cùng một ngày."
Khi học cao trung, A Hiểu luôn vô cùng hâm mộ ba người bọn tôi có thể gặp "dì cả". Tôi vẫn mãi không hiểu, gay như A Hiểu vậy, tại sao có thể là 1.
"Chủ nhà cậu viết thể loại gì?"
Phải rồi. A Hiểu là họa sĩ manga, phần lớn là vẽ *, vẽ suốt hai năm không kiếm nổi bữa cơm nên chuyển qua vẽ BG, bây giờ thỉnh thoảng cũng vẽ Bách hợp, nói thật A Hiểu xem Bách hợp tiểu thuyết còn nhiều hơn hai les chính hiệu như Lộc Lộc và tôi cộng lại. Trước khi tôi cong, tôi cứ nghĩ Bách hợp tiểu thuyết là thể loại viết về nông thôn. Tôi không đọc tiểu thuyết, lúc cao trung tôi có theo phong trào đọc vài cuốn ngôn tình, còn lại phần lớn thời gian là học tập. Tuy là chăm học như vậy, đảo qua đảo lại tôi cũng chẳng đạt được thành tích gì, theo điểm chuẩn hoàn thành dự án 985, tôi cũng không thèm đi bảo vệ luận án, theo Tề Tiểu trốn đến thành phố này. Nếu là chia nhóm người thành các loại hình thái khác nhau thì tôi là hình thái bình thường nhất trong một nhóm người đó.
"Hình như là tình cảm, mình từng nghe đồng nghiệp nói." Tiểu Nguyên có nói tôi nghe, anh ấy cũng là một trong những khách thuê của chủ nhà, chủ nhà có vài cái bất động sản, chị ấy đích thực là giàu đẹp.
"Online hay offline?"
"Viết cho tạp chí thì phải, hai ngày trước có một chị gái đến cửa tìm, chị ta còn nói chủ nhà không giao bản thảo chính mình sẽ tự sát ở cửa."
"Chủ nhà cậu tên gì?"
"Hạ Hựu Thanh."
"Phải cái này không?" A Hiểu rất nhanh đưa ra một danh sách, một trăm tác giả.
Hạ Hựu Thanh, bút danh Kiêu Trúc Hỗn Ngưng Thổ, ảnh chụp hình như là trụ cầu làm bằng hồ màu trắng.
Đổ bê tông... là cái quỷ gì?
"Tên này có vẻ quen." A Hiểu lục lọi bách khoa. "Đây là mấy năm trước mình biên soạn những nội dung hay, để mình kiểm tra lại."
"Ồ? Cậu xem, cái này là bút danh cũ của chị ta, Thủy Khôi Tỉ." A Hiểu liên tiếp gửi qua vài bức ảnh.
Tỉ lệ nước xi măng... lại cái quỷ gì đây... tôi mở weibo, lướt xem nội dung của tài khoản Thủy Khôi Tỉ. Hiện tại, Thủy Khôi Tỉ chỉ có duy nhất một quyển tiểu thuyết liên tái Địa tâm Thế giới, lâu rồi không có bài viết mới, lần cập nhật gần đây nhất là vài năm trước, chẳng qua thông tin weibo của Thủy Khôi Tỉ lại không giống thông tin tài khoản của chủ nhà, vì nơi làm việc là ở Đức.
"Không hẳn, biết đâu có người trùng họ tên với chủ nhà mình thì sao."
"Không phải cậu nói chủ nhà cậu học ngành kỹ thuật sao, cậu xem người này vừa đổ bê tông vừa tỉ lệ nước tỉ lệ xi măng." A Hiểu nói. "Cậu hỏi chủ nhà của cậu giúp mình, chị ấy có thể cho mình quyền chuyển thể Địa tâm Thế giới sang manga không."
"Cậu đừng hi vọng quá, mình cảm thấy người này không phải chủ nhà mình đâu." Nói chuyện với A Hiểu xong, tôi trò chuyện với chủ nhà. "Chị Hựu Thanh, chị ăn tối chưa?"
"Đang chuẩn bị nấu."
"Hay chị đến nhà em ăn đi, em làm thêm một món nữa là xong rồi."
"Được, để chị qua."
Chủ nhà đến còn cầm theo hai hộp chocolate. Ăn nửa buổi, tôi sựt nhớ đến chuyện A Hiểu nhờ vả. "Chị Hựu Thanh, chị có viết tiểu thuyết trên web không?"
"Hử?" Chủ nhà vẫn chậm rãi ăn cơm, chị ấy thưởng thức một cách vui vẻ.
"Em thấy đa số nhà văn đều viết gì đó ở trên web."
"Chị có viết một chút, em có hứng thú hả?"
"Có có, đương nhiên là e có hứng thú với những gì chị Hựu Thanh viết."
Cũng không hẳn, nếu mà viết về mấy thứ như đổ bê tông, tỉ lệ nước xi măng, hay đường ống thì tôi đi chết còn hơn.
"Chị Hựu Thanh, bút danh của chị là gì?"
Chủ nhà không hề lưỡng lự. "Kiêu Trúc Hỗn Ngưng Thổ."
"Vậy bút danh Thủy Khôi Tỉ có phải của chị không?"
Lần này chủ nhà ngẩng đầu lên, thần sắc hơi ngưng đọng. "Ừm, cũng không tính là của chị, đó là bút danh chung của chị và bạn học thời đại học."
Dùng chung bút danh với bạn học thời đại học... Tôi cảm giác như mình vừa khơi gợi lên tình yêu tươi xanh nào đó.
- --------------------------
*Taobao(淘寶網 - Táobǎo Wǎng): là trang mạng mua sắm trực tuyến Hoa ngữ tương tự như eBay, Amazon và Rakuten có trụ sở tại Hàng Châu, Chiết Giang và được Tập đoàn Alibaba vận hành.
*Dì cả(大姨妈 - Dà yímā): Giới nữ trẻ thường thích dùng thuật ngữ này để ám chỉ kinh nguyệt, do đó hiện nay dì cả đồng nghĩa với kinh nguyệt.
*1: một cách phân chia đồng tính nam của Trung Quốc. 1 là công, top; 0 là thụ, bottom; 0.5 có thể công có thể thụ.
* Ôm đàn tỳ bà che nửa mặt: xuất phát từ một câu thơ trong bài thơ Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị. Ý chỉ hành động e thẹn, xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.