Chương 27: Sầm Sầm biến mất
Yêm Đả Đích Khứ Ai Cập
13/05/2021
Hiện tại, A Hiểu vui vẻ rồi. Trong đời người có hai điều kì diệu nhất. Chuyện thứ nhất là mất đi mà tìm lại được. Rất rõ ràng, A Hiểu chính là mất mà tìm được, lại mất rồi tìm được. Chuyện thứ hai chính là một khi thông suốt rồi sẽ thuận lợi, cái này là tôi nói. Trong phim truyền hình đều là như vậy mà. Để thể hiện sự ưu việt của nhân vật chính một cách logic, thông thường khi người thứ nhất xuất hiện, người thứ hai, người thứ ba sẽ cùng xuất hiện. Người xem cũng rất thích nhìn nhân vật chính chơi đùa với trai đẹp.
Nói đến phim truyền hình, nếu theo tính lô-gic của kịch bản, thường thì kiểu người như Sầm Sầm sẽ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, miệng cọp gan thỏ. Dựa theo quy luật khách quan của thế giới loài vật, loài càng được tôn vinh thì càng yếu ớt, tiếng lóng gọi là tương phản manh*. Chẳng lẽ vì tôi không phải là nhân vật chính cho nên tôi không thể chạm đến nội tâm mềm yếu của Sầm Sầm? Phim truyền hình nói cho cùng cũng chỉ là phim truyền hình. Nếu tôi thật sự đả động được Sầm Sầm, nói nhẹ là giẫm đạp lên vết thương lòng, nặng hơn chút thì là đại nghịch bất đạo, còn nặng nhất chính là mưu triều soán vị.
"Các cậu thấy mình nên mặc bộ này đi gặp anh ấy, hay là bộ này?"
"Không quan trọng, dù là bộ nào cũng phải cởi ra."
Sau khi A Hiểu xấu hổ xong, cậu ấy ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi. "Tiểu Hoàn, cậu thật sự phải tìm người yêu."
"Cậu nghĩ mình không muốn hả?" Tôi kích động đến nổi lạc giọng.
"Cậu xem cậu đi, miệng mồm ghê gớm như vậy." A Hiểu nói. "Cậu phải để cho người ta thể hiện với chứ."
"Làm sao?"
A Hiểu vừa giải thích, vừa dời cái ghế xếp nhỏ sang chỗ tôi, đầy kinh nghiệm nói. "Cậu phải tạo cơ hội cho đối phương, khiến đối phương bày tỏ cảm xúc chính là cách làm cho người ta nhanh chóng rung động. Cậu rụt rè một chút, ví dụ như cười thẹn thùng."
"Mình cười không nổi."
"Cậu tưởng tượng chủ nhà mới của cậu nha, chị ta kề sát bên cậu, chị ta nằm trên người cậu, nói bên tai cậu..." A Hiểu nhìn tôi. "Trước tiên, cậu khép hai cằm* lại đi."
"Mình không có hai cằm."
"Cậu cười là hai cằm hiện ra ngay."
"Mình gặp chủ nhà của cậu rồi." Sầm Sầm nhìn tôi. "Trước không nói cái khác, cậu có thể thỏa mãn chủ nhà của cậu ư?"
"Hả?"
"Dáng người thon gầy, nhìn qua rất mềm mại nhưng để ý phía dưới có thể nhìn ra, bước chân chị ta vững vàng, bắp chân cũng rất có lực." Sầm Sầm nói tiếp. "Chắc chắn chị ta có học võ."
"Cậu cũng nhìn ra." Tôi há miệng. "Mình cần phải làm gì? Gập bụng?"
"Sit-up chỉ có thể tăng cường cơ eo và cơ bụng."
"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?"
"Một cuộc "yêu đương" hoàn mĩ phải có sự phối hợp nhịp nhàng giữa mông, bụng, xương chậu và cơ đùi."
"Ồ? Vậy cái đó phải tập luyện như thế nào?"
"Đứng trung bình tấn." Sầm Sầm lướt tay trên máy tính bảng, ngay lập tức cậu ấy đưa tôi xem vài hình ảnh. "Luyện trung bình tấn có thể cải thiện các cơ vùng xương chậu, làm cho toàn bộ cơ thịt vùng đáy chậu co rút lại, cải thiện mật độ phân bố mạch máu. Đồng thời, gia tăng mật độ mạch máu ở các cơ thịt vùng xương chậu, làm sung huyết vùng đáy chậu, làm tăng tốc độ máu lưu thông. Qua đó, tăng độ nhạy cảm của các cơ quan sinh dục. Hơn nữa, sự gia tăng mạch máu vùng đáy chậu còn có thể gia tăng khoái cảm và khả năng tiết ra chất dịch khi quan hệ ở nữ giới."
"OMG!" Tôi nhìn Sầm Sầm, tâm phục khẩu phục. "Đáng sợ nhất không phải là người có bạn tình mà chính là người đã có bạn tình nhưng vẫn nỗ lực hơn mình."
"Cho dù tắt đèn, cậu cũng không đủ tư cách làm bạn giường." Sầm Sầm liếc nhìn tôi, cuối cùng cậu ấy nói ra câu tổng kết.
Khá lắm! Vừa rồi là một nhát cực kỳ trí mạng. "Nhưng chủ nhà của mình chưa từng yêu?"
"Gì?" Sầm Sầm cất máy tính bảng. "Mình hơi tò mò là chị ta chưa từng yêu ai, làm thế nào cậu xác định được tính hướng của chị ta?"
"Cậu đừng nói nữa, mình có cảm giác muốn bỏ cuộc."
"Tiểu Hoàn, cậu đừng nản lòng, mình cảm thấy cậu còn cơ hội." A Hiểu nói. " Mình thấy khi chủ nhà và cậu nói chuyện, vẻ mặt chị ấy rất dịu dàng."
"Chủ nhà nói chuyện với ai cũng dịu dàng, bao gồm Đạo Đạo."
"Đạo Đạo?"
"Thú cưng của chị ấy."
Sầm Sầm nhìn tôi, dường như không đành lòng nói. "Nếu không thì cậu đổi mục tiêu đi?"
"Cậu nói thử xem."
"Nói đến chuyện yêu đương, phải chú ý tìm lợi tránh hại. Ưu điểm của cậu là... ừm... đủ bình thường." Sầm Sầm ngừng một chút. "Bình thường cũng tốt, cậu có thể mang đến cho đối phương cảm giác an toàn."
"Cậu nói làm mình nhớ đến."
"Nhớ đến chuyện gì?"
"Nói lí do khiến mình muốn nhảy lầu tự sát."
"Sống hai mươi lăm năm, một chút hiểu biết này cậu cũng không có ư?"
... Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì. Tại sao tôi lại nói chuyện với Sầm Sầm để rồi tự rước lấy nhục? So với cậu ấy, tôi cảm thấy mình mới là người cần an ủi.
Tiếp theo chính là A Hiểu và đàn anh gặp mặt. Đàn anh cũng không ngờ sẽ gặp A Hiểu. Anh ấy vừa ra khỏi công ty, A Hiểu tranh thủ cơ hội tiến lên cản đường, bọn họ xô xát. Sau vài phút, đàn anh có vẻ nổi giận, nói chuyện cực nhanh. "Dù em có quỳ xuống..."
"Cộp" một tiếng, A Hiểu dùng tốc độ kinh người quỳ xuống, tôi chỉ nghe thấy được tiếng vang lanh lảnh. "Xin anh, xin anh trở lại bên em."
Trước mặt mọi người, chơi như vậy có lớn quá không. Chẳng qua tôi không ngờ tới sự xuất hiện của Sầm Sầm. Ơ? Không phải cậu ấy ở lại trong phòng tôi mở cuộc họp video sao?
Sầm Sầm nâng A Hiểu lên, cậu ấy vung tay tát A Hiểu. Tình tiết này quá mức rối rắm, tôi không kiềm được lấy popcorn ra.
Không chờ tôi tiến đến khuyên can, mà tôi cũng không biết nên khuyên người nào. Vẫn là khuyên A hiểu đi, tôi đánh không lại Sầm Sầm. Hai người họ tranh cãi, Sầm Sầm không nói lời nào, chẳng qua cậu ấy nắm vạt áo A Hiểu, tiêu rồi.
Lần trước Sầm Sầm thổ lộ, lúc A Hiểu từ chối cậu ấy, cậu ấy cũng nắm vạt áo.
Vào lúc tôi cho rằng Sầm sầm muốn duyệt cỏ tận gốc, đột nhiên hốc mắt cậu ấy đỏ lên, xoay người bỏ đi. Bỏ đi? Rõ ràng A Hiểu cũng sửng sốt, cậu ấy không ngờ Sầm Sầm sẽ bỏ đi. Trong dự đoán của bọn tôi, nhất định Sầm Sầm sẽ nổi giận đùng đùng, thậm chí có máu tươi ngay tại chỗ. Vậy mà, cậu ấy cứ như vậy... bỏ đi?
Chẳng lẽ là không có vũ khí tiện tay?
A Hiểu cũng nhanh chóng ngộ ra, cậu ấy lôi kéo đàn anh, rồi quay sang bàn bạc với tôi. "Nhất định Sầm Sầm trở về lấy súng, bọn mình rút lui trước, cậu ở lại yểm trợ nha."
"Hai người như vậy là cẩu nam nam! Đừng hòng bỏ rơi mình!"
Bình thường, tế bào vận động của A Hiểu và tôi đều thuộc dạng bỏ đi nhưng đến khoảnh khắc "sinh tử tồn vong" thì bọn tôi chuồn đặc biệt nhanh. Mẹ kiếp, tại sao bên cạnh tôi toàn những người như vậy?
Tuy nhiên, Sầm Sầm không quay trở lại, cậu ấy cũng không trở lại căn hộ của tôi. Bên trong căn hộ còn có laptop của cậu ấy, nó chính là laptop vô giá, tất cả thông tin cơ mật của thị trường chứng khoán đều nằm ở trong này. Tôi vừa mở máy lên đã xuất hiện một tài khoản.
Trên đó viết. "Triệu Hoàn, cậu dám đụng vô thử xem."
Chưa đến nửa ngày, Lục lộc Bỉ điện thoại tới. "Sầm Sầm mất tích?"
Gì chứ? Sầm Sầm chưa quay về phố Wall? Vậy cậu ấy đi đâu?
Nói đến phim truyền hình, nếu theo tính lô-gic của kịch bản, thường thì kiểu người như Sầm Sầm sẽ là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, miệng cọp gan thỏ. Dựa theo quy luật khách quan của thế giới loài vật, loài càng được tôn vinh thì càng yếu ớt, tiếng lóng gọi là tương phản manh*. Chẳng lẽ vì tôi không phải là nhân vật chính cho nên tôi không thể chạm đến nội tâm mềm yếu của Sầm Sầm? Phim truyền hình nói cho cùng cũng chỉ là phim truyền hình. Nếu tôi thật sự đả động được Sầm Sầm, nói nhẹ là giẫm đạp lên vết thương lòng, nặng hơn chút thì là đại nghịch bất đạo, còn nặng nhất chính là mưu triều soán vị.
"Các cậu thấy mình nên mặc bộ này đi gặp anh ấy, hay là bộ này?"
"Không quan trọng, dù là bộ nào cũng phải cởi ra."
Sau khi A Hiểu xấu hổ xong, cậu ấy ngồi xuống, nghiêm túc nhìn tôi. "Tiểu Hoàn, cậu thật sự phải tìm người yêu."
"Cậu nghĩ mình không muốn hả?" Tôi kích động đến nổi lạc giọng.
"Cậu xem cậu đi, miệng mồm ghê gớm như vậy." A Hiểu nói. "Cậu phải để cho người ta thể hiện với chứ."
"Làm sao?"
A Hiểu vừa giải thích, vừa dời cái ghế xếp nhỏ sang chỗ tôi, đầy kinh nghiệm nói. "Cậu phải tạo cơ hội cho đối phương, khiến đối phương bày tỏ cảm xúc chính là cách làm cho người ta nhanh chóng rung động. Cậu rụt rè một chút, ví dụ như cười thẹn thùng."
"Mình cười không nổi."
"Cậu tưởng tượng chủ nhà mới của cậu nha, chị ta kề sát bên cậu, chị ta nằm trên người cậu, nói bên tai cậu..." A Hiểu nhìn tôi. "Trước tiên, cậu khép hai cằm* lại đi."
"Mình không có hai cằm."
"Cậu cười là hai cằm hiện ra ngay."
"Mình gặp chủ nhà của cậu rồi." Sầm Sầm nhìn tôi. "Trước không nói cái khác, cậu có thể thỏa mãn chủ nhà của cậu ư?"
"Hả?"
"Dáng người thon gầy, nhìn qua rất mềm mại nhưng để ý phía dưới có thể nhìn ra, bước chân chị ta vững vàng, bắp chân cũng rất có lực." Sầm Sầm nói tiếp. "Chắc chắn chị ta có học võ."
"Cậu cũng nhìn ra." Tôi há miệng. "Mình cần phải làm gì? Gập bụng?"
"Sit-up chỉ có thể tăng cường cơ eo và cơ bụng."
"Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?"
"Một cuộc "yêu đương" hoàn mĩ phải có sự phối hợp nhịp nhàng giữa mông, bụng, xương chậu và cơ đùi."
"Ồ? Vậy cái đó phải tập luyện như thế nào?"
"Đứng trung bình tấn." Sầm Sầm lướt tay trên máy tính bảng, ngay lập tức cậu ấy đưa tôi xem vài hình ảnh. "Luyện trung bình tấn có thể cải thiện các cơ vùng xương chậu, làm cho toàn bộ cơ thịt vùng đáy chậu co rút lại, cải thiện mật độ phân bố mạch máu. Đồng thời, gia tăng mật độ mạch máu ở các cơ thịt vùng xương chậu, làm sung huyết vùng đáy chậu, làm tăng tốc độ máu lưu thông. Qua đó, tăng độ nhạy cảm của các cơ quan sinh dục. Hơn nữa, sự gia tăng mạch máu vùng đáy chậu còn có thể gia tăng khoái cảm và khả năng tiết ra chất dịch khi quan hệ ở nữ giới."
"OMG!" Tôi nhìn Sầm Sầm, tâm phục khẩu phục. "Đáng sợ nhất không phải là người có bạn tình mà chính là người đã có bạn tình nhưng vẫn nỗ lực hơn mình."
"Cho dù tắt đèn, cậu cũng không đủ tư cách làm bạn giường." Sầm Sầm liếc nhìn tôi, cuối cùng cậu ấy nói ra câu tổng kết.
Khá lắm! Vừa rồi là một nhát cực kỳ trí mạng. "Nhưng chủ nhà của mình chưa từng yêu?"
"Gì?" Sầm Sầm cất máy tính bảng. "Mình hơi tò mò là chị ta chưa từng yêu ai, làm thế nào cậu xác định được tính hướng của chị ta?"
"Cậu đừng nói nữa, mình có cảm giác muốn bỏ cuộc."
"Tiểu Hoàn, cậu đừng nản lòng, mình cảm thấy cậu còn cơ hội." A Hiểu nói. " Mình thấy khi chủ nhà và cậu nói chuyện, vẻ mặt chị ấy rất dịu dàng."
"Chủ nhà nói chuyện với ai cũng dịu dàng, bao gồm Đạo Đạo."
"Đạo Đạo?"
"Thú cưng của chị ấy."
Sầm Sầm nhìn tôi, dường như không đành lòng nói. "Nếu không thì cậu đổi mục tiêu đi?"
"Cậu nói thử xem."
"Nói đến chuyện yêu đương, phải chú ý tìm lợi tránh hại. Ưu điểm của cậu là... ừm... đủ bình thường." Sầm Sầm ngừng một chút. "Bình thường cũng tốt, cậu có thể mang đến cho đối phương cảm giác an toàn."
"Cậu nói làm mình nhớ đến."
"Nhớ đến chuyện gì?"
"Nói lí do khiến mình muốn nhảy lầu tự sát."
"Sống hai mươi lăm năm, một chút hiểu biết này cậu cũng không có ư?"
... Tôi là ai, tôi ở đâu, tôi đang làm gì. Tại sao tôi lại nói chuyện với Sầm Sầm để rồi tự rước lấy nhục? So với cậu ấy, tôi cảm thấy mình mới là người cần an ủi.
Tiếp theo chính là A Hiểu và đàn anh gặp mặt. Đàn anh cũng không ngờ sẽ gặp A Hiểu. Anh ấy vừa ra khỏi công ty, A Hiểu tranh thủ cơ hội tiến lên cản đường, bọn họ xô xát. Sau vài phút, đàn anh có vẻ nổi giận, nói chuyện cực nhanh. "Dù em có quỳ xuống..."
"Cộp" một tiếng, A Hiểu dùng tốc độ kinh người quỳ xuống, tôi chỉ nghe thấy được tiếng vang lanh lảnh. "Xin anh, xin anh trở lại bên em."
Trước mặt mọi người, chơi như vậy có lớn quá không. Chẳng qua tôi không ngờ tới sự xuất hiện của Sầm Sầm. Ơ? Không phải cậu ấy ở lại trong phòng tôi mở cuộc họp video sao?
Sầm Sầm nâng A Hiểu lên, cậu ấy vung tay tát A Hiểu. Tình tiết này quá mức rối rắm, tôi không kiềm được lấy popcorn ra.
Không chờ tôi tiến đến khuyên can, mà tôi cũng không biết nên khuyên người nào. Vẫn là khuyên A hiểu đi, tôi đánh không lại Sầm Sầm. Hai người họ tranh cãi, Sầm Sầm không nói lời nào, chẳng qua cậu ấy nắm vạt áo A Hiểu, tiêu rồi.
Lần trước Sầm Sầm thổ lộ, lúc A Hiểu từ chối cậu ấy, cậu ấy cũng nắm vạt áo.
Vào lúc tôi cho rằng Sầm sầm muốn duyệt cỏ tận gốc, đột nhiên hốc mắt cậu ấy đỏ lên, xoay người bỏ đi. Bỏ đi? Rõ ràng A Hiểu cũng sửng sốt, cậu ấy không ngờ Sầm Sầm sẽ bỏ đi. Trong dự đoán của bọn tôi, nhất định Sầm Sầm sẽ nổi giận đùng đùng, thậm chí có máu tươi ngay tại chỗ. Vậy mà, cậu ấy cứ như vậy... bỏ đi?
Chẳng lẽ là không có vũ khí tiện tay?
A Hiểu cũng nhanh chóng ngộ ra, cậu ấy lôi kéo đàn anh, rồi quay sang bàn bạc với tôi. "Nhất định Sầm Sầm trở về lấy súng, bọn mình rút lui trước, cậu ở lại yểm trợ nha."
"Hai người như vậy là cẩu nam nam! Đừng hòng bỏ rơi mình!"
Bình thường, tế bào vận động của A Hiểu và tôi đều thuộc dạng bỏ đi nhưng đến khoảnh khắc "sinh tử tồn vong" thì bọn tôi chuồn đặc biệt nhanh. Mẹ kiếp, tại sao bên cạnh tôi toàn những người như vậy?
Tuy nhiên, Sầm Sầm không quay trở lại, cậu ấy cũng không trở lại căn hộ của tôi. Bên trong căn hộ còn có laptop của cậu ấy, nó chính là laptop vô giá, tất cả thông tin cơ mật của thị trường chứng khoán đều nằm ở trong này. Tôi vừa mở máy lên đã xuất hiện một tài khoản.
Trên đó viết. "Triệu Hoàn, cậu dám đụng vô thử xem."
Chưa đến nửa ngày, Lục lộc Bỉ điện thoại tới. "Sầm Sầm mất tích?"
Gì chứ? Sầm Sầm chưa quay về phố Wall? Vậy cậu ấy đi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.