Chương 12:
Giả Diện Đích Thịnh Yến
08/06/2023
Trước đó Nhan Thanh Đường nói phụ thân kén rể cho nàng cũng không phải là nói bừa, mà là Nhan Thế Xuyên đã từng thật sự tính toán như vậy, cũng đã có người hợp ý rồi.
Chỉ tiếc Nhan Thanh Đường không muốn nên việc này mới bị gác lại.
Lần này Nhan Thanh Đường mặc dù sớm đã trao đổi tin tức với cữu cữu rồi, biết cữu cữu đến có thể giải nguy với mình, nhưng nàng cũng biết đương thời không có chuyện nữ tử kế thừa gia nghiệp, muốn một lần giữ lại được gia sản, nàng chỉ có thể nhắc lại chuyện kén rể.
Thế là trước đó vài ngày, ngoài mặt nàng mặc cho Nhan Thế Hải tu hú chiếm tổ chim khách, muốn làm gì thì làm, kì thực vụng trộm trao đổi thông tin với cữu cữu, lại cùng người Tạ gia kia trao đổi chuyện ở rể, đối phương cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bàn điều kiện khác, tất cả do nàng làm chủ.
"Thỏa đáng rồi."
"Chính là tủi thân con." Tống Văn Đông có chút đau lòng nói.
Nhan Thanh Đường từ chối cho ý kiến.
Tủi thân?
Nếu là lúc trước, lấy tâm tính của nàng tất nhiên sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng hôm nay đại sự trước mắt, tủi thân không tồn tại.
"Ngày mai ta sẽ cố gắng hết sức giữ họ Tiền kia ở lại một ngày, chuyện sau đó con đã tự có chủ trương, ta sẽ không nhiều lời nữa. Chỉ là đột nhiên nhảy ra một cái Lễ bộ cấp sự trung, quan thấp nhưng vị trí quan trọng, con cần phải cẩn thận."
Nhan Thanh Đường: "Cữu cữu không cần lo lắng, người làm quan nặng nhất quan thanh, chỉ cần hắn còn có kiêng kị, vậy là tốt rồi."
Có kiêng kị liền tượng trưng cho việc có nhược điểm, có nhược điểm liền có thể lợi dụng.
Thấy cháu gái đã nói như thế, hiển nhiên trong lòng đã có tính toán trước, Tống Văn Đông cũng yên tâm không ít.
"Nếu lại có chuyện thì kịp thời gửi tin cho ta. Chờ lần này sau khi trở về, ta sẽ đốc thúc Nguy đệ của con đi học cho giỏi, tranh thủ sang năm trúng cử, năm sau đậu Tiến sĩ, đến lúc đó chúng ta sẽ không cần chịu cái cảm giác bị chèn ép này nữa."
Nói trắng ra là, đối với mình vừa ra vẻ đáng thương vừa bỏ bạc, chuyện còn làm không như ý muốn, Tống Văn Đông cũng không phải không có oán khí.
"Cũng là con không vừa ý Nguy tiểu tử, bằng không để cho hắn đến Nhan gia ở rể làm vị hôn phu cho con, cũng không cần con phải tủi thân đi kén một tiểu tử nghèo ở rể. . ."
Tống Nguy có biết cha hắn bán hắn như vậy không?
Nhan Thanh Đường nâng trán, đuổi ông đi.
"Cữu cữu, người đừng nói hươu nói vượn, mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi một ngày rồi."
Thấy cháu gái rõ ràng không muốn đàm luận về đề tài này, Tống Văn Đông chỉ có thể bật cười rời đi.
.
Cũng không biết Tống Văn Đông sử dụng thủ đoạn gì, tóm lại Tiền đại nhân ở lại Thịnh Trạch thêm một ngày nữa, cho đến ngày thứ ba mới ngồi lên chiếc thuyền tư xa hoa hoa lệ của thương nhân buôn muối - Tống Văn Đông kia rời khỏi Thịnh Trạch.
Người vừa rời đi, tin tức liền truyền đến tổ trạch Nhan thị.
"Ta nghe ngươi thuật lại, suy nghĩ người này hẳn là cũng không muốn đắc tội Hải Tử, dù sao sau khi hồi kinh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Ta đã thông tin cho đệ đệ ngươi, hết thảy chờ hắn hồi âm lại nói."
Rõ ràng nghe ra cha còn không ý định từ bỏ Nhan gia bên kia, trong lòng Nhan Hàn Hà hơi động hỏi: "Cha, người nói lão tứ làm sao động chủ ý lên Nhan gia bên kia?"
Nhan Hãn Hải luôn luôn cho người ta ấn tượng là khắc kỷ phục lễ, nhân phẩm đoan chính.
Dưới sự trói buộc nghiêm ngặt của hắn ta và tộc trưởng Nhan thị, tất cả hành vi chuẩn tắc của nhánh chính này đều là lấy không tùy ý gây chuyện, không được tổn hại quan thanh của hắn ta làm chủ, lại không nghĩ rằng bây giờ vì chút bạc liền làm ra cục diện lớn như thế.
"Muốn nói thiếu bạc, lão tứ tuy nhiều năm đều ngồi ở chức vị trong sạch đó nhưng trong nhà hàng năm đều sẽ gửi bạc cho hắn. Còn có Nhan gia kia, hàng năm đều sẽ lấy đưa quà quê làm lý do, tặng đồ vào trong kinh. Theo ta biết, hàng năm sẽ không thấp hơn số này."
Nhan Hàn Hà giơ tay lên ra số.
"Hiện tại ầm ĩ thành như vậy, hai nhà Nhan Tống không phải người bình thường, nhất là Tống gia, trên quan trường không có khả năng không có quan hệ, chỉ vì chút gia tài, liền cùng hai nhà này đối đầu, có đáng không?"
Hắn trực tiếp nhìn chăm chú về phía Nhan tộc trưởng bên trên ghế dựa.
Lão tộc trưởng cao tuổi đã già nua, biết nhi tử là đang thử thăm dò mình, thật có chút không tiện nói với hắn ta.
"Đệ đệ ngươi xử sự tự có đạo lý của hắn, ngươi không được nhiều lời, hết thảy chờ hắn hồi âm."
Nhan Hàn Hà mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Lúc này, một người trung niên trang phục người hầu từ ngoài cửa vội vàng đi tới.
"Lão thái gia, nhị lão gia không xong rồi."
"Cái gì không xong? Từ từ nói!" Nhan Hàn Hà cau mày nói.
"Hiện tại trong thành lời đồn đại nổi lên bốn phía, đều nói cả tộc Nhan thị ham gia sản của Nhan gia, Nhan đông gia thi cốt chưa lạnh đã bức bách tới cửa, nói ngày hôm trước nếu không phải người của Tống gia tới, Nhan thiếu đông gia đã bị trong tộc bức chết rồi."
Đến rồi!
Nhan Hàn Hà siết chặt nắm đấm.
Hắn ta biết ngay mà, lấy tính cách của Nhan Thanh Đường, sẽ không cứ bị động như vậy chờ bọn họ ra chiêu được.
Chỉ tiếc Nhan Thanh Đường không muốn nên việc này mới bị gác lại.
Lần này Nhan Thanh Đường mặc dù sớm đã trao đổi tin tức với cữu cữu rồi, biết cữu cữu đến có thể giải nguy với mình, nhưng nàng cũng biết đương thời không có chuyện nữ tử kế thừa gia nghiệp, muốn một lần giữ lại được gia sản, nàng chỉ có thể nhắc lại chuyện kén rể.
Thế là trước đó vài ngày, ngoài mặt nàng mặc cho Nhan Thế Hải tu hú chiếm tổ chim khách, muốn làm gì thì làm, kì thực vụng trộm trao đổi thông tin với cữu cữu, lại cùng người Tạ gia kia trao đổi chuyện ở rể, đối phương cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà bàn điều kiện khác, tất cả do nàng làm chủ.
"Thỏa đáng rồi."
"Chính là tủi thân con." Tống Văn Đông có chút đau lòng nói.
Nhan Thanh Đường từ chối cho ý kiến.
Tủi thân?
Nếu là lúc trước, lấy tâm tính của nàng tất nhiên sẽ cảm thấy tủi thân, nhưng hôm nay đại sự trước mắt, tủi thân không tồn tại.
"Ngày mai ta sẽ cố gắng hết sức giữ họ Tiền kia ở lại một ngày, chuyện sau đó con đã tự có chủ trương, ta sẽ không nhiều lời nữa. Chỉ là đột nhiên nhảy ra một cái Lễ bộ cấp sự trung, quan thấp nhưng vị trí quan trọng, con cần phải cẩn thận."
Nhan Thanh Đường: "Cữu cữu không cần lo lắng, người làm quan nặng nhất quan thanh, chỉ cần hắn còn có kiêng kị, vậy là tốt rồi."
Có kiêng kị liền tượng trưng cho việc có nhược điểm, có nhược điểm liền có thể lợi dụng.
Thấy cháu gái đã nói như thế, hiển nhiên trong lòng đã có tính toán trước, Tống Văn Đông cũng yên tâm không ít.
"Nếu lại có chuyện thì kịp thời gửi tin cho ta. Chờ lần này sau khi trở về, ta sẽ đốc thúc Nguy đệ của con đi học cho giỏi, tranh thủ sang năm trúng cử, năm sau đậu Tiến sĩ, đến lúc đó chúng ta sẽ không cần chịu cái cảm giác bị chèn ép này nữa."
Nói trắng ra là, đối với mình vừa ra vẻ đáng thương vừa bỏ bạc, chuyện còn làm không như ý muốn, Tống Văn Đông cũng không phải không có oán khí.
"Cũng là con không vừa ý Nguy tiểu tử, bằng không để cho hắn đến Nhan gia ở rể làm vị hôn phu cho con, cũng không cần con phải tủi thân đi kén một tiểu tử nghèo ở rể. . ."
Tống Nguy có biết cha hắn bán hắn như vậy không?
Nhan Thanh Đường nâng trán, đuổi ông đi.
"Cữu cữu, người đừng nói hươu nói vượn, mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi, cũng mệt mỏi một ngày rồi."
Thấy cháu gái rõ ràng không muốn đàm luận về đề tài này, Tống Văn Đông chỉ có thể bật cười rời đi.
.
Cũng không biết Tống Văn Đông sử dụng thủ đoạn gì, tóm lại Tiền đại nhân ở lại Thịnh Trạch thêm một ngày nữa, cho đến ngày thứ ba mới ngồi lên chiếc thuyền tư xa hoa hoa lệ của thương nhân buôn muối - Tống Văn Đông kia rời khỏi Thịnh Trạch.
Người vừa rời đi, tin tức liền truyền đến tổ trạch Nhan thị.
"Ta nghe ngươi thuật lại, suy nghĩ người này hẳn là cũng không muốn đắc tội Hải Tử, dù sao sau khi hồi kinh, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp. Ta đã thông tin cho đệ đệ ngươi, hết thảy chờ hắn hồi âm lại nói."
Rõ ràng nghe ra cha còn không ý định từ bỏ Nhan gia bên kia, trong lòng Nhan Hàn Hà hơi động hỏi: "Cha, người nói lão tứ làm sao động chủ ý lên Nhan gia bên kia?"
Nhan Hãn Hải luôn luôn cho người ta ấn tượng là khắc kỷ phục lễ, nhân phẩm đoan chính.
Dưới sự trói buộc nghiêm ngặt của hắn ta và tộc trưởng Nhan thị, tất cả hành vi chuẩn tắc của nhánh chính này đều là lấy không tùy ý gây chuyện, không được tổn hại quan thanh của hắn ta làm chủ, lại không nghĩ rằng bây giờ vì chút bạc liền làm ra cục diện lớn như thế.
"Muốn nói thiếu bạc, lão tứ tuy nhiều năm đều ngồi ở chức vị trong sạch đó nhưng trong nhà hàng năm đều sẽ gửi bạc cho hắn. Còn có Nhan gia kia, hàng năm đều sẽ lấy đưa quà quê làm lý do, tặng đồ vào trong kinh. Theo ta biết, hàng năm sẽ không thấp hơn số này."
Nhan Hàn Hà giơ tay lên ra số.
"Hiện tại ầm ĩ thành như vậy, hai nhà Nhan Tống không phải người bình thường, nhất là Tống gia, trên quan trường không có khả năng không có quan hệ, chỉ vì chút gia tài, liền cùng hai nhà này đối đầu, có đáng không?"
Hắn trực tiếp nhìn chăm chú về phía Nhan tộc trưởng bên trên ghế dựa.
Lão tộc trưởng cao tuổi đã già nua, biết nhi tử là đang thử thăm dò mình, thật có chút không tiện nói với hắn ta.
"Đệ đệ ngươi xử sự tự có đạo lý của hắn, ngươi không được nhiều lời, hết thảy chờ hắn hồi âm."
Nhan Hàn Hà mặt lộ vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm nữa.
Lúc này, một người trung niên trang phục người hầu từ ngoài cửa vội vàng đi tới.
"Lão thái gia, nhị lão gia không xong rồi."
"Cái gì không xong? Từ từ nói!" Nhan Hàn Hà cau mày nói.
"Hiện tại trong thành lời đồn đại nổi lên bốn phía, đều nói cả tộc Nhan thị ham gia sản của Nhan gia, Nhan đông gia thi cốt chưa lạnh đã bức bách tới cửa, nói ngày hôm trước nếu không phải người của Tống gia tới, Nhan thiếu đông gia đã bị trong tộc bức chết rồi."
Đến rồi!
Nhan Hàn Hà siết chặt nắm đấm.
Hắn ta biết ngay mà, lấy tính cách của Nhan Thanh Đường, sẽ không cứ bị động như vậy chờ bọn họ ra chiêu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.