Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Chương 37

Sát Na Phương Nhan

26/10/2016

CHƯƠNG 38

Cả bọn mới vừa vào trong sân, Vasily liền tự mình đóng cửa lớn lại, sau đó đi vào sân, đẩy Andre cho người đàn ông, cười ha ha:

“Bây giờ cậu bé này sẽ là người của ngài.”

Người đàn ông thấp giọng cười cười, đưa tay túm Andre về phía sau mình, sau đó chỉ vào rương gỗ trên xe ngựa, nói:

“Ngài có thể kiểm hàng rồi, ngài Vasily.”

Vasily xoa xoa tay, đi tới trước rương gỗ, vừa mở ra, gã nhìn thấy bên trong toàn là súng máy hỏng của Soviet. Gã tức giận quay đầu lại, hét lên với người đàn ông:

“Mẹ kiếp, thế này là thế nào?!”

Gã còn chưa nói hết câu, người đàn ông nọ đã cầm súng chỉa vào đầu Vasily, tà tà cười:

“Chút đầu óc cũng không có, sống đến bây giờ đúng là rất may mắn. Ngài Vasily, trên tay tôi chính là súng lục Luger, chết dưới khẩu súng này chắc ngài thỏa mãn lắm phải không?”

Tình huống thay đổi quá đột ngột khiến Andre há to miệng, không hiểu gì nhìn người đàn ông.

Người đàn ông không có biểu tình gì bóp cò súng, “bang ——” một tiếng, đạn xuyên qua thái dương của Vasily, để lại một lỗ hổng thật sâu, óc màu trắng phun ra phía bên kia, Andre ngẩn người không nói được lời nào.

“Xảy ra chuyện gì thế?!”

Người trong nhà nghe thấy tiếng súng liền lập tức chạy ra, lúc nhìn thấy Vasily ngã trên mặt đất, tất cả đều kinh ngạc không nói nên lời.

“Ầm ——” một tiếng, cửa lớn bị đá văng, một đám người cầm súng lục chạy vào trong sân bao vây bọn họ.

“Mấy người là ai?!”

Andre kinh ngạc nhìn những người này, người đàn ông nọ quay đầu lại, nhìn Andre, nghiêm túc nói:

“Cậu Andreyevich, thiếu tá sẽ lập tức tới ngay, cậu cứ ở đây chờ ngài ấy một chút là được rồi.”

Andre kinh ngạc há to miệng, lắp bắp nói:

“Lud. . . Ludwig sắp tới đây?”

Người đàn ông gật đầu.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng xe hơi, Andre hoảng hốt quay đầu lại, nhìn thấy Ludwig mặc quân phục chỉnh tề, phía ngoài khoác áo khoác, đẩy cửa ra, đi vào.

Mấy binh sĩ đảng vệ quân đứng cạnh cửa chào Ludwig.

Lúc đám thổ phỉ bị bao vây kia nhìn thấy thiếu tá của quân đội Đức, tất cả đều lo sợ không dám nói gì. Trong số đó, người đàn ông ngu đần ban nãy không ngừng run rẩy, hai mắt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào thi thể của Vasily.

Andre mở to hai mắt, không nói được lời nào. Ludwig mặt mũi nghiêm túc đi đến trước mặt Andre, sau đó đưa tay kéo Andre qua, thấp giọng nói:

“Andreyevich.”

Giọng nói kia cực kì nghiêm túc, giống như giọng nói ngày thường đã gọi tên mình vô số lần, thế nhưng bây giờ trái tim Andre đã muốn tan ra.

Những uất ức chịu đựng trong khoảng thời gian này toàn bộ đều trút ra, Andre vừa đưa tay ôm Ludwig liền khóc, khuôn mặt dán chặt trên người Ludwig.

Ludwig đưa tay nắm cằm Andre, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng con ngươi màu xám bạc cứ nhìn chằm chằm vào Andre. Ludwig đưa tay lau sạch nước mắt trên mặt Andre, trầm giọng nói:

“Khóc cái gì? Andre, là đàn ông thì không được khóc.”

Andre nín khóc, gật đầu, giương mắt lên nhìn Ludwig.

“Ludwig, tôi rất nhớ anh.”

Ludwig vẫn mím môi thật chặt như cũ, gật đầu.

“Bọn chúng có ăn hiếp em không?”

Andre lắc đầu.

“Trừ Vasily kia, không có ai ăn hiếp tôi.”

Người đàn ông mặc thường phục bên cạnh đi tới, chào Ludwig, sau đó nói:

“Thiếu tá, xử lí những người này như thế nào?”

Ludwig lạnh lùng trả lời:

“Toàn bộ đều xử tử.”

Andre ngẩng đầu nhìn Ludwig, vừa định nói gì, người đàn ông ngu đần phía sau đột nhiên vọt tới, không biết từ lúc nào trên tay đã cầm một khẩu súng, hét lớn:

“Tao phải giết mày! —— Tao phải giết mày —— Là mày hại chết anh hai ——!”

Gã ta hình như đã điên rồi, không còn khống chế được tâm tình, gã không chút do dự nổ súng bắn về phía Andre. Tất cả mọi việc đều xảy ra trong nháy mắt, Andre thậm chí còn chưa nhìn rõ được biểu tình vừa rồi của gã.

Ludwig lập tức ôm Andre xoay người lại, che Andre trong ngực mình, căn bản không có thời gian tránh né, một viên đạn liền ghim vào lưng Ludwig.

Đầu óc Andre nhất thời trống rỗng! Andre ngây người không nói nên lời.



“Thiếu tá ——!”

Binh sĩ bên cạnh rống lên một tiếng, lập tức bắn về phía gã đàn ông vừa nổ súng kia, tất cả binh sĩ đảng vệ quân đều tập trung hỏa lực nổ súng bắn gã đàn ông đó, cơ thể gã đàn ông nhanh chóng biến thành tổ ong vò vẽ.

Vóc người Ludwig rất cao lớn, Andre cuống quít đưa tay ôm Ludwig, muốn đỡ thân thể Ludwig, nhưng vừa đưa tay đến sau lưng, Andre cảm giác được tay mình ướt đẫm. Vừa nâng tay lên trước mặt, Andre thấy trên tay mình đều là máu đỏ lòm —— tất cả đều là máu của Ludwig, trông cực kì chói mắt.

Andre phát điên hét lên:

“Ludwig —— Ludwig ——! Không, không!”

Trên mặt Andre chảy đầy nước mắt, cậu dùng sức đỡ thân thể Ludwig, binh sĩ đảng vệ quân bên cạnh vội vàng chạy tới đỡ Ludwig dậy.

Mặc dù đầu Ludwig đã đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng Ludwig vẫn không nói lời nào, chỉ giơ tay lên, ý bảo những binh sĩ kia không cần đỡ mình.

“Bây giờ vẫn chưa chết được.”

Ludwig đưa tay túm lấy Andre đang đứng ngẩn người, ôm vào trong ngực mình, sau đó nói với binh sĩ bên cạnh:

“Toàn bộ đều xử tử, một người cũng không lưu lại, tịch thu toàn bộ súng ống.”

Nói xong, Ludwig liền ôm Andre đi ra ngoài.

Ngồi lên xe hơi, Andre run rẩy nói:

“Ludwig. . . . . . Ludwig! Có phải anh đau lắm không?”

Ludwig lắc đầu, tay phải nắm chặt tay Andre, tựa đầu vào chỗ ngồi phía sau xe hơi.

Andre thấy hai má Ludwig càng lúc càng tái nhợt, Andre cởi áo khoác của Ludwig ra, thấy áo sơ mi trắng bên trong đã hoàn toàn biến thành màu đỏ của máu.

“Ludwig —— . . . . . . Ludwig!”

Andre khóc, đưa hai tay nâng mặt Ludwig lên.

“Anh đừng nhắm mắt, đừng nhắm mắt. . . . . . Ludwig!”

Ludwig chỉ cảm thấy mơ hồ không rõ, mở mắt ra nhìn Andre một cái, cuối cùng nhắm hai mắt lại, khoé miệng chảy xuống một dòng máu tươi.

Andre bận rộn cầm khăn tay lau sạch máu tươi ở bên miệng Ludwig, sau đó không nhịn được hét lên với tài xế phía trước:

“Nhanh lên một chút —— Nhanh lên một chút đi! Ludwig sắp chết —— Sắp chết rồi!”

Tài xế quay đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt cũng hoảng hết cả lên.

Andre ôm đầu Ludwig trong ngực mình, vừa khóc vừa nói:

“Ludwig. . . . . . Ludwig, là tôi không tốt, xin anh đừng chết. . . . . . Là tôi không tốt ——!”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Rất nhanh đã đến bệnh viện trong doanh trại của quân Đức, các bác sĩ đã nhận được tin tức, tin tức nói: thiếu tá Lam Finn Ludwig trong lúc diệt trừ quân phản loạn đã bị thương nặng, hiện tại cần cấp cứu gấp.

Các bác sĩ đứng trước cửa công xưởng, nhìn thấy xe Ludwig chạy tới, tất cả vội vàng vọt tới như ong vỡ tổ, khiêng Ludwig từ trên xe xuống băng ca, đẩy vào phòng cấp cứu

Andre lau khô nước mắt, đi theo sau bác sĩ, nhìn chằm chằm vào Ludwig đang nhắm chặt hai mắt nằm trên băng ca, tóc tai rơi lả tả trên trán, đôi môi đỏ sẫm vẫn mím chặt theo thói quen, mặt mũi vẫn nghiêm túc, không có chút biểu tình đau đớn nào, điều không bình thường duy nhất chính là trên trán chảy rất nhiều mồ hôi lạnh.

Andre đi theo tới phòng cấp cứu, đứng trước cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn Ludwig nằm trên giường.

Một nữ bác sĩ quay đầu lại lạnh lùng nhìn Andre, không vui nói:

“Cậu vào đây làm gì?”

Andre vội vàng nói:

“Tôi là người của thiếu tá!”

Nữ bác sĩ liếc Andre một cái, sau đó quay đầu hỏi:

“Cậu có quan hệ gì với thiếu tá?”

Andre lúng túng mím môi, cuối cùng nói:

“Tôi là người hầu của thiếu tá, tôi luôn luôn ở bên cạnh hầu hạ thiếu tá, thiếu tá có bệnh sạch sẽ rất nghiêm trọng, các người đừng dùng tay trực tiếp chạm vào thân thể của hắn, dụng cụ sử dụng phải là dụng cụ hoàn toàn mới và sạch sẽ nhất!”

Người phụ nữ kia gật đầu, sau đó nghiêm túc nói:

“Tôi biết rồi, điểm này chúng tôi sẽ lưu ý. Còn gì nữa không?”

Andre suy nghĩ một chút, nói:

“Tôi cùng nhóm máu với thiếu tá! Các người có thể lấy máu của tôi cho ngài ấy.”

Nữ bác sĩ nhìn Andre một cái, gật đầu nói:

“Được, đi theo tôi.”



Dứt lời, Andre liền đi theo nữ bác sĩ vào căn phòng bên cạnh, nữ bác sĩ dùng dây da thắt chặt cánh tay Andre, sau đó đâm ống tiêm vào, rút đầy một ống máu tươi.

Andre vội vàng nói:

“Rút nhiều chút!”

Nữ bác sĩ nhìn Andre:

“Làm vậy không tốt cho cơ thể của cậu, rút máu chỉ có hại chứ không có lợi cho cơ thể.”

Andre gần như gấp đến phát khóc, cầu xin nữ bác sĩ:

“Xin cô đấy, bác sĩ, rút nhiều một chút đi!”

Nữ bác sĩ nhìn Andre một cái, không nói gì, cuối cùng lại rút thêm một ít.

Andre chẳng bận tâm đến việc cầm máu cho tay mình, vội vàng hỏi bác sĩ:

“Đủ chưa bác sĩ?”

Nữ bác sĩ gật đầu.

“Đủ rồi.”

Andre đứng lên, cảm thấy đầu óc đều choáng váng.

Nữ bác sĩ nói:

“Bây giờ cậu cứ chờ ở ngoài phòng phẫu thuật đi, phẫu thuật sẽ xong rất nhanh thôi.”

Nói xong, nữ bác sĩ kia vội vàng đứng dậy đi tới phòng phẫu thuật.

Andre gật đầu, cùng đi theo đến phòng phẫu thuật, sau đó ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay ôm đầu, nhìn hai chân của mình đến thất thần.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Lam!”

Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng một người phụ nữ gọi tên Ludwig, tiếp theo là giày cao gót “cạch cạch cạch cạch” trên sàn nhà.

Bởi vì vừa rồi bị rút khá nhiều máu, bây giờ đầu óc Andre không được rõ ràng, chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng đầu thật sự rất đau, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được là giọng của ai, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn cửa lớn phòng cấp cứu, hai mắt vô thần.

Cho đến khi một người phụ nữ đi tới cửa phòng cấp cứu, đứng trước mặt Andre, Andre mới nhận ra là ai.

Miller không biết tới từ lúc nào, cô ta mặc quân phục nữ, mang tất màu đen, giày cao gót màu đỏ, tóc buộc cao cao, bên ngoài khoác áo khoác da màu đỏ sang trọng, xinh đẹp động lòng người.

Miller vừa vào cửa đã nhìn thấy Andre, trong lúc nhất thời Andre không biết nói gì, chỉ cùng Miller nhìn nhau.

Miller cười lạnh một tiếng, sau đó ác độc nói với Andre:

“Ồ! Đồ tạp chủng! Sao mày lại ở đây?!”

Tâm tình Andre rất xấu, thân thể cũng không thoải mái, vì vậy thản nhiên trả lời Miller:

“Tôi là người hầu của thiếu tá, sao tôi lại không thể ở đây?”

Miller nghiến răng nghiến lợi, miệng không ngừng mắng Andre, lễ phép và giáo dục toàn bộ đều quăng hết, hơn nữa còn liên tục chửi bậy:

“Mày là thằng khốn kiếp! Hôm nay tao qua đây thăm Lam, vừa đến nơi đã nghe tin Lam bị thương, tao biết ngay là do con thỏ nhỏ chết tiệt mày! Có phải mày muốn hại chết Lam không?!”

Miller nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn Andre.

Andre cười khổ một tiếng, không biết nói gì, trong lòng vô cùng đau khổ, Ludwig gặp chuyện còn không phải là vì mình sao? Miller nói cũng không sai!

“Vậy thì, tiểu thư Miller, cô muốn làm gì tôi? Làm gì mới có thể dập tắt lửa giận của cô đây?”

Miller đột nhiên giơ tay lên, nói một câu:

“Bây giờ tao muốn giết chết mày!”

Nói xong liền giáng một cái tát thật mạnh xuống mặt Andre.

Andre cũng không tức giận, chỉ giương mắt nhìn Miller một cái, sau đó. . . . . . Thân thể mềm nhũn, ngất đi, nghiêng người nằm trên ghế, đôi môi tái nhợt.

Miller kinh ngạc nhìn tay mình, nhìn Andre đã ngất đi một cái, xoay người vội vàng đi ra ngoài.

Lúc trở lại có thêm mấy gã đàn ông cầm một cái bao thật lớn đi theo sau Miller, Miller ác độc nói:

“Bắt cái thằng khốn kiếp này đi, đưa đến chỗ quý cô Beauvoir, cho nó chịu chút đau khổ. . . . . . Tốt nhất chết quách ở đó luôn đi!”

Nói xong, Miller nở nụ cười ranh mãnh. Thật ra từ lâu cô ả đã muốn giết chết Andre rồi, bây giờ Ludwig còn bị thương vì Andre, Miller ngây thơ nghĩ rằng Ludwig sẽ biết biết mình muốn tốt cho anh ấy.

Thằng nhóc này chỉ biết hại chết anh ấy mà thôi.

“Rõ, tiểu thư Miller.”

Dứt lời, những người đó liền nhét Andre vào trong bao, sau đó mang ra ngoài, ném vào trong một chiếc xe màu đen ở trong sân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chủ Nhân Của Tôi, Thượng Đế Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook