Chủ Nhân Xin Chào

Chương 10

Nguyễn Vi

24/06/2014

Không cần dùng cả đời, chỉ cần đến khi sinh mệnh kết thúc trong mắt vẫn chỉ có anh.

Jill không ngờ được rằng Bách Nghiêu Nhất lại có mặt ở đây, cô còn tưởng anh vẫn đang ở Paris, đang lo lắng vì không tìm được cô, cô còn nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

“A Nhất …A Nhất…A Nhất” cô vui mừng gọi tên anh hôn tới tấp lên môi anh “Nhớ anh…nhớ anh…nhớ anh…”

Mỗi một câu nhớ anh cô lại ôm anh chặt thêm một chút, hai chân quấn chặt lấy hông anh, hai tay gắt gao ôm chặt.

“Đợi chút…Jill..A…” Bách Nghiêu Nhất không có cơ hội lên tiếng, cô gái bên người không chút quy củ kéo áo khoác của anh, mở thắt lưng anh, hai tay luồn vào trong áo sơ mi.

Nhiệt tình của cô không ngừng kêu gọi ngọn lửa trong anh. Bách Nghiêu Nhất bắt đầu có phản ứng, lâu như vậy rồi anh cũng rất muốn cô.

Hai tay ôm eo thon nhỏ của cô, hấp tấp hút lấy chiếc lưỡi nóng bỏng ngọt ngào vẫn như trong ký ức.

“A…Nhất” Jill quấn chặt lấy đầu lưỡi anh, tay nhỏ bé tham lam tiến vào trong áo sơ mi không ngừng cọ sát.

Bách Nghiêu Nhất bị khiêu khích đến phát hỏa, miễn cưỡng rời khỏi miệng cô, thấy cô vẫn áp sát vội trấn an “chờ chút” rồi nhanh chóng ôm cô tìm tạm một căn phòng.

Cửa vừa khép lại anh không chút do dự đặt cô lên cánh cửa, nhanh chóng hôn môi cô, không ngờ cô sẽ đáp lại nhiệt tình như vậy.

Anh trực tiếp kéo bỏ bộ lễ phục trên người cô, bầu ngực căng tròn vừa lộ ra đã bị anh nhanh chóng nắm gọn, tùy ý miết loạn đỉnh nhũ hoa.

Từ lúc nhìn thấy cô trang điểm ngọt ngào trong yến tiệc anh đã nghĩ đến việc xé tan bộ lễ phục của cô, sau đó hung hăng chiếm lĩnh.

Vào lúc gặp lại cô anh mới biết bản thân nhớ cô bao nhiêu. Không có cô ở bên, thiếu đi đôi mắt màu xanh đó anh đột nhiên cảm thấy cô đơn, cho dù quay đầu lại bao nhiêu lần đi nữa vẫn không còn nhìn thấy bóng dáng hồn nhiên của cô.

Trong khoảnh khắc đó tâm tình anh như một mảng hoang vu.

Thế mới biết anh yêu cô bao nhiêu, không thể không có cô.

“Jill” anh nhẹ cắn gáy cô, nghe tiếng tim cô đập dồn dập, nụ hoa bị kích thích mà dựng đứng lên.

“A…”Jill vẫn chưa thỏa mãn, cô muốn anh “ A Nhất…xin anh”

Tay bé nhỏ chủ động xâm nhập vào trong quần anh nắm lấy dục vọng đang bừng bừng phấn chấn kia.

Cô muốn anh tiến vào, muốn cảm nhận anh ở trong cơ thể cô, muốn được bao phủ bởi mùi vị của anh.

Đã lâu không cùng anh, cô muốn anh.

Bộ dạng gợi cảm yêu kiều của cô làm cho Bách Nghiêu Nhất không kiềm chế nổi nữa, anh nghĩ sẽ có ngày anh bị tiểu yêu này phế bỏ mất.

Kéo quần lót xuống, Bách Nghiêu Nhất nắm lấy hai chân cô, dục vọng to lớn hung hăng tiến thật sâu vào.

“A…” toàn thân Jill căng cứng ôm chặt lấy anh, từ lúc âu yếm cơ thể cô đã ẩm ướt, chặt nóng đủ để thừa nhận anh.

Bách Nghiêu Nhất cắn răng hưởng thụ cơ thể căng chặt ngọt ngào của cô. Cô gợi cảm trong lòng anh, xem ra còn chưa thỏa mãn, hai chân quấn chặt lấy anh phối hợp nhịp nhàng. Rốt cuộc Anh không thể khống chế bản thân mình, điên cuồng ra vào nơi sâu thẳm của cô, cắn nuốt cái miệng nhỏ xinh. Lửa nóng không ngừng xuyên suốt nơi ẩm ướt nồng nhiệt đấy, mỗi lần rút ra đâm vào đều phát ra tiếng va chạm mê người.

“A Nhất….tuyệt quá…em rất nhớ anh…” Jill cuồng loạn nỉ non, kích động ôm chặt lấy anh, hai cơ thể như hòa làm một. Cơ thể tuyết trắng vì kích tình mà ửng hồng. Cảnh tượng đó làm hai người nhanh chóng lên đỉnh. Bách Nghiêu Nhất gầm nhẹ dùng sức ra vào cửa động của cô, ở nơi đó run run phóng ra tinh túy. Hai người cùng thở dốc, mùi tình dục lan tỏa cả căn phòng.

Một lúc sau Bách Nghiêu Nhất ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú vì kích tình mà chưa hết ửng đỏ, tóc tai lộn xộn càng làm tăng thêm vẻ hoang dã khiến Jill một lần nữa miệng khô lưỡi nóng. Bụng hơi lui ra một chút vách hoa lại co rút vào. Bách Nghiêu Nhất tức giận đánh vào mông cô “ đừng lộn xộn” sau đó ép chính mình rút ra.

Lửa nóng vừa rút ra ở ngay cửa động, nước dịch tinh khiết tràn cả ra ngoài, hình ảnh khiêu khích như vậy khiến hai mắt Bách Nghiêu Nhất phút chốc lại ngập tràn lửa tình. Anh hít một hơi thật sâu ép bản thân phải hạ hỏa.

Ôm Jill đi đến sofa nhìn đến bộ lễ phục còn vương lại trên người cô, không đủ che đi bộ ngực căng tròn, cặp mắt lam ngây thơ lại kiều diễm Bách Nghiêu Nhất không nhịn được cúi xuống hôn cô. Jill nhanh chóng đáp trả anh bằng nụ hôn thật sâu.

Cô chưa bao giờ che giấu bản năng của mình “A Nhất…”

“Jill” Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng buông Jill ra nghe thấy tiếng cô bất mãn rên rỉ. Anh cũng bất đắc dĩ, nếu không phải đang trong thời điểm không thích hợp này thì chắc chắn anh sẽ cùng cô làm ba ngày ba đêm.

“Lần sau anh sẽ đền bù mà” thật không biết nhiệt tình của cô là tốt hay xấu.

Jill bất mãn liếm môi nằm nghiêng trên ghế sofa để mặc cho anh lấy khăn lau người cô.

Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng lau người cho cô, mặc lại bộ lễ phục, giúp cô đi giầy cao gót rồi chỉnh sửa lại trang phục của mình, cầm tay cô đi ra ngoài.

Đã trễ không ít thời gian, người nhà Anderson chắc cũng phát hiện Jill biến mất, anh phải nhanh chóng đưa cô đi.

Jill ôm lấy cánh tay Bách Nghiêu Nhất nhìn anh cười nói “A Nhất, có anh ở bên thật tốt” cô rất vui vẻ, ánh mắt đều lấp lánh ý cười hạnh phúc.

Bách Nghiêu Nhất trong lòng sung sướng không nhịn được cúi xuống hôn cô, sau đó hé cửa thấy không có ai mới nhanh chóng kéo cô đi về phía đại sảnh. Không ngờ chỉ đi có mấy bước đã nghe thấy tiếng người đuổi theo ở đằng sau, mà ở giữa là vợ chồng Anderson.

“Cậu vào đây bằng cách nào?” Katherine tức giận nhìn Bách Nghiêu Nhất, lại thấy Jill đang ôm chặt lấy cậu ta, tóc tai buông xõa, trên cổ còn có dấu hôn nhìn qua là biết hai người vừa xẩy ra chuyện gì. Sắc mặt bà càng lạnh hơn, sắc mặt Todd cũng rất khó coi.

Dior trước sau vẫn lạnh lùng không đổi. Là anh cho Bách Nghiêu Nhất vào cũng biết cậu ta sẽ đưa Jill đi, anh nghĩ họ đã đi từ lâu rồi không ngờ vẫn còn đang ở trong nhà, lại càng không nghĩ đến em gái bé nhỏ của mình vì cậu ta mà bày ra bộ mặt tức giận đáng yêu đến thế. Không chỉ có Dior mà sắc mặt Wright cũng không khá hơn là mấy, chỉ có duy nhất Anna nhìn hai anh trai đầy ẩn ý.

Bách Nghiêu Nhất thật không có liêm sỉ giơ tay chỉ Dior: “Là cậu ta cho tôi vào”

Dior đã sớm biết tính cách chanh chua ác liệt của Bách Nghiêu Nhất nhưng lại không ngờ cậu ta còn vô sỉ không có đạo nghĩa đến như thế này.

Trầm mặc nghe cha mẹ chỉ trích, trong lòng Dior đầy hối hận đã cho tên quái đản chỉ biệt động dục này vào cửa.

Để tránh cái nhìn của thiên hạ, yến tiệc buộc phải kết thúc sớm, vợ chồng Anderson miễn cưỡng tươi cười tiễn khách sau đó khi nhìn đến Bách Nghiêu Nhất lại tức giận đến tái mặt.

Ranh giới được vạch rõ ràng, một bên là dòng họ Anderson, bên còn lại đương nhiên là Jill cùng Bách Nghiêu Nhất.

“Jill lại đây” Katherine nén giận lạnh lùng nhìn con gái.

Jill hừ một tiếng vùi mặt vào lòng Bách Nghiêu Nhất vờ như không nghe thấy.

Katherine phút chốc lửa giận phừng phừng “Jill Anderson” bà tức đến nỗi định tiến đến kéo Jill về nhưng lại bị chồng ngăn lại.

“Katherine để anh nói chuyện với hai đứa” biết vợ mình không thể bình tĩnh, Todd nhanh chóng trấn an.

“Bách tiên sinh” Todd nhìn về phía Bách Nghiêu Nhất thái độ trầm ổn mà bình tĩnh “Tôi không phản đối cậu và Jill ở bên nhau”

“Anh nói gì vậy?” Katherine kinh ngạc “sao có thể như vậy được…”

Lời còn chưa nói xong Todd quay sang liếc Katherine một cái. Lấy nhau bao năm bà hiểu được ánh mắt này có ý bảo bà đừng xen mồm vào. Thấy bà không nói gì nữa Todd vỗ nhẹ lên tay bà sau đó quay sang nói tiếp “Nhưng mà tôi phải cho cậu biết một điều rằng, tôi sẽ không cho Jill thừa kế tài sản chỉ cần cậu và nó ở bên nhau một đồng cũng đừng mong nhận được.”

“Haizzz” Bách Nghiêu Nhất thở phào một hơi.

Thấy thái độ của anh hết sức bình thản Todd hơi nhíu mày

“Ba” Wright không nhịn được lên tiếng.

“Còn nữa, cậu cũng không được dùng danh nghĩa gia tộc Anderson để đi lừa gạt vì tôi sẽ xóa tên Jill khỏi gia phả”

“Việc này đối với Jill không công bằng”

Todd lạnh mặt “Nếu nó muốn ở cùng cậu ta thì phải chấp nhận” sau đó ông quay sang nhìn Jill nói “Jill con nghĩ sao?”

Jill ôm lấy cánh tay Bách Nghiêu Nhất không chút do dự “Con muốn ở bên anh ấy”

“Jill, em vẫn chưa rõ sao, nếu em ở cùng anh ta sẽ phải chịu cảnh nghèo đói sống qua ngày” Anna khuyên em gái “Anh ta không lo nổi cho em đâu.”



Ở gia đình Anderson được ăn ngon mặc đẹp theo Bách Nghiêu Nhất sẽ không còn được như vậy nữa.Anna không muốn em gái bị như vậy.

“Ai nói thế” Jill bất mãn “A Nhất kiếm được rất nhiều tiền”’

“Dùng khuôn mặt để kiếm tiền sao?” Wright trào phúng. Anh nhìn bộ dạng phong lưu của Bách Nghiêu Nhất rất không vừa mắt, cảm thấy em giá mình đúng là bị lừa tình.

Anh cả cũng thật không hiểu nối sao lại giúp hạng người này trà trộn vào cơ chứ?

“Khuôn mặt? Mặc dù A Nhất rất đẹp trai nhưng anh ấy không thích tiếp xúc với người lạ sẽ không bán thân kiếm tiền”

Jill nói rất nghiêm túc.

Bách Nghiêu Nhất không nhịn được bật cười “đồ ngốc” anh vuốt ve tóc Jill trong mắt đều là sủng nịnh yêu chiều

Jill nhìn đến ánh mắt ôn nhu dịu dàng của Bách Nghiêu Nhất cũng ngây ngốc cười theo.

Katherine không nhịn nổi “Còn dựa vào cái gì nữa? nhìn cậu ta là biết thuộc dạng lưu manh đầu đường xó chợ”

“Không cho bà nói anh ấy như vậy” Jill trừng mắt nhìn Katherine “A Nhất có đi làm, sao các người lại coi thường anh ấy”

“Đi làm? Làm cái gì?” Katherine hừ lạnh, cảm thấy con gái mình so với trước đây còn ngốc nghếch hơn.

“Viết tiểu thuyết” Jill chỉ về phía giá sách “Tất cả tiểu thuyết trên kia đều do anh ấy viết”

Tiểu thuyết?

Mọi người đều chuyển ánh nhìn về phía giá sách. Giá sách được phân loại thành rất nhiều tầng. Trong đó tầng trên cùng bày tiểu thuyết trinh thám hiện không còn xuất bản mà Todd rất cẩn thận giữ gìn.

Todd hơi nhướn lông mày hết nhìn giá sách lại nhìn Bách Nghiêu Nhất trong lòng hơi mông lung.

“Jill em nói cuốn tiểu thuyết này là Bách viết sao?” Anna không thể tin được.

Đúng vậy! Jill gật đầu.

“Sao có thể như vậy chứ?” Anna hét chói tai.

Wright cũng không thể tin được, anh vốn muốn hỏi Jill có phải bị lừa rồi không nhưng nhớ lại cô gọi cậu ta là A Nhất, mà vị tác giả người trung quốc kia lấy bút danh là Nhất. Ông trời ơi, anh cũng là độc giả của Nhất

Trong lòng Dior không khỏi kinh ngạc, anh không ngờ một người lười nhác không công ăn việc làm như cậu ta lại đi viết tiểu thuyết, mà còn trở thành tác giả nổi tiếng nữa chứ.

Lúc này quản gia đột nhiên gõ cửa “Lão gia, tổng giám đốc Đường thị đến.”

“Cái gì?’ Todd kinh ngạc kêu lên “Sao cậu ta lại đến đây?”

Đường thị là tập đoàn hùng mạnh, phạm vi ảnh hưởng trên toàn thế giới. Gia tộc Anderson cũng đang tìm trăm phương ngàn kế để hợp tác cùng đường thị. Hôm nay họ có gửi thiếp mời đến đường thị ý muốn giới thiệu Jill cho CEO nhưng đường thị chỉ cử trợ lý đến. Mà hiện tại trễ như vậy rồi sao tổng giám đốc của bọn họ còn đến đây.

“Thực xin lỗi đã quấy rầy rồi” một người đàn ông phương đông tây trang đắt tiền đi vào khẽ gật đầu nhìn mọi người.

“Tôi tới đây để đón anh họ tôi” sau đó quay sang nhìn Bách Nghiêu Nhất nhíu chặt mày “Anh để em đợi bên ngoài hai tiếng đồng hồ.”

“A, thật xin lỗi, tôi quên mất cậu đang đợi bên ngoài” rốt cuộc Bách Nghiêu Nhất cũng nhớ ra anh để cậu ta đợi bên ngoài để tiếp ứng.

“Bách…Anh …anh là anh họ của CEO Đường thị ư?” giọng Anna hơi run run “Ông trời ơi! Sao anh không nói cho tôi biết” biết vậy cô đã không dễ dàng chia tay anh ta.

Bách Nghiêu Nhất nhún vai, anh không thích dây dưa với kẻ có tiền không được hay sao?

Sau đó anh mỉm cười nhìn về phía Katherine, lễ phép nói “Như vậy cháu đã có tư cách ở bên Jill chưa?”

***

Jill vui vẻ xách hành lý. Cô phải về Paris, hơn nữa lần này còn cùng chủ nhân trở về, cô có thể ở bên chủ nhân rồi.

Rốt cuộc cũng không còn ai ngăn cản, không cần phải về nhà, có thể ngày ngày dính lấy chủ nhân. Thật tuyệt quá! Jill vui vẻ mắt sáng lấp lánh.

Todd lần đầu tiên chứng kiến con gái nở nụ cười vui vẻ đến vậy trong lòng ông không tránh khỏi ủy khuất. Người làm con gái ông vui sướng như vậy lại là một người khác không phải bọn họ.

Jill nhìn đến người nhà nụ cười liền biến mất trong mắt không khỏi đề phòng. Ông ngồi cạnh Jill lấy tay xoa đầu cô. Jill theo bản năng trốn tránh thấy vậy Todd đành cay đắng thu tay về.

“Jill, cha biết con không thích chúng ta nhưng cha vẫn muốn con hiểu cha cũng như mẹ con chỉ muốn bảo vệ cho con, không muốn con bị tổn thương, có thể chúng ta đã dùng sai cách, có lẽ con cho rằng chúng ta không có tư cách nói những lời này dù sao đem con đến Paris cũng là lỗi của chúng ta.” Todd cười khổ.

Thật ra khi biết Bách Nghiêu Nhất là “Nhất” ông đã không còn muốn phản đối nữa rồi. Ông chỉ sợ Jill bị lừa, nếu như ông biết Bách Nghiêu Nhất có việc làm ổn định thì chắc chắn ông sẽ không phản đối hai đứa bên nhau. Chuyện Đường thị chỉ là ngoài ý muốn, bọn họ không nghĩ Bách Nghiêu Nhất lại có quan hệ với Đường thị, điều này quả thực như giáng một đòn đau vào bọn họ, nhất là đối với vợ mình. Tuy bà không còn phản đối nhưng trong lòng không thể nào tốt hơn được.

“Nếu Bách Nghiêu Nhất bắt nạt con thì hãy quay về đây. Đừng quên con còn có gia đình này” vỗ nhẹ lên đầu con gái Todd cười cười rồi đứng lên.

Nhìn bóng lưng Todd rời đi Jill cắn môi “Con đã bảo A Nhất ký tên vào từng quyển tiểu thuyết trên giá sách” Todd kinh ngạc quay đầu, Jill cười cười vuốt tóc “ mỗi bản đều có chữ ký nhé.”

“Thật vậy sao?” Todd vui mừng,

“Vâng” Jill dùng sức gật đầu sau đó đứng dậy ôm lấy ông.

Todd ngây cả người.

Jill nũng nịu nói với ông “Cha nếu có thời gian thì dẫn mẹ đến Paris thăm con nhé”

Todd cảm thấy hốc mắt mình nóng lên, ông ôm lấy cô nói “ được” ông biết rốt cuộc con bé cũng không còn ghét bỏ ông nữa rồi.

Khi ông trở vào phòng thì Katherine đang đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.Ông đi đên phía sau bà nhìn ngoài cửa sổ Jill đáng ôm lấy cánh tay Bách Nghiêu Nhất tươi cười vui vẻ với Anna và wright.

“Sách là do em kiếm được” Anna không cam lòng nhìn em gái.

Jill nhăn mặt nhìn cô sau đó cố tình ôm lấy cánh tay Bách Nghiêu Nhất lớn tiếng nói “ A Nhất là của em”

Biết Jill mê luyến Bách Nghiêu Nhất Wright đã sớm quen rồi, anh nhìn Bách Nghiêu Nhất cười “A Nhất cái kia… khi nào thì “X” xuất bản phần mới vậy?” anh đã chờ lâu lắm rồi.

“Đúng vậy…đúng vậy..khi nào thì xuất bản?” Anna cũng mong ngóng.

Bách Nghiêu Nhất bây giờ mới sực nhớ ra hình như anh đã hứa với Bách Á Mạt sẽ giao bản thảo cho chị ta, nhưng mà anh còn chưa viết xong…thôi đành chịu vậy, dù sao cũng lâu lắm rồi chưa có viết tiếp.

“Hai người mau lên xe đi còn kịp” Dior ở trong xe đi ra.

Jill kéo Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng vào trong xe sau đó vẫy tay với Wright và Anna “Anh hai có thời gian nhớ đến thăm em nhé, Anna, chị không đến cũng không sao.”

“Làm ơn đi chỉ có em mới coi Bách như bảo vật vậy thôi” Anna trợn mắt “mau đi đi.”

Todd nhìn xe rời đi sau đó nhẹ nhàng ôm vợ mình “Jill nói chúng ta có thể đến thăm nó.”

Katherien không lên tiếng.

“Con bé là con em, nó sẽ không chán ghét em đâu.” Mấy ngày nay ông cũng phần nào hiểu được tính cách của Jill “con bé cũng biết là em yêu nó mà.”

Katherine dựa sát vào người Todd lúc sau mới lên tiếng “Tháng sau mình đi Paris được không?”

Todd nở nụ cười “Được.”

Trở lại Paris, Jill theo đúng ước nguyện ngày nào cũng dính lấy Bách Nghiêu Nhất, không dời cuộc sống thật ngọt ngào mỹ mãn.



Sự thực không phải như vậy!!!

“Jill Anderson” Bách Nghiêu Nhất đen mặt nhìn phòng bếp như một bãi chiến trường, bồn rửa dính đầy bột mì,chiếc nồi đun nước bị cháy đen hết phần đáy,lò vi song thì nghi ngút khói đen. Bách Nghiêu Nhất cảm thấy gân xanh chính bản thân nổi hết cả lên, tiểu thư kia mới vào bếp có ba tiếng, mà phòng bếp nhà anh đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Ngày hôm qua là máy giặt bởi vì cô tâm huyết dồi dào muốn giặt quần áo cho anh, kết quả là suýt gây ra hỏa hoạn….ba ngày trước là….

Tóm lại mặc cho Jill muốn làm cái gì kết quả tuyệt đối chỉ có một.

Anh không muốn cô động vào bất cứ việc gì nhưng hôm nay cô lại làm toang hoang như vậy đây.

“Xin lỗi” Jill chán nản cúi đầu hai tay che lỗ tai sợ hãi lùi lại phía sau “Em…em chỉ muốn làm bánh ngọt…hôm nay là sinh nhật anh….muốn cho anh một sự bất ngờ…”

Đúng! Anh quả thực bất ngờ!

Từ ngày ở bên cô cuộc sống của anh tràn đầy những bất ngờ, cuộc sống yên tĩnh của anh giờ đi đâu rồi. Bách Nghiêu Nhất hồi tưởng lại quãng thời gian an tĩnh trước kia.

Nhìn bộ dạng chịu uất ức của Jill, Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng hết giận bất đắc dĩ nói “lại đây” anh ra lệnh.

“Vâng” Jill cúi đầu yên lặng đi về phía anh,quần áo,đầu tóc cô lấm tấm toàn bột mì.

“Dừng lại. Đừng đến gần anh” Bách Nghiêu Nhất lui về phía sau giơ tay chỉ về phía phòng tắm “Đi tắm rửa đi.”

“Vâng” Jill bước về phía phòng tắm đến cửa phòng quay đầu,mắt lam ngấn nước nhìn anh nói “ A Nhất em xin lỗi” sau đó nhanh chóng đi vào tắm rửa.

Bách Nghiêu Nhất bị bộ dạng tội nghiệp của cô làm cho dở khóc dở cười lần nào cô cũng dùng chiêu này cố tình khiến anh mềm lòng.

Bấc đắc dĩ thở dài Bách Nghiêu Nhất nhanh chóng nhấc điện thoại gọi cho công ty vệ sinh.

Một lúc sau Jill tắm rửa sạch sẽ đi ra, cơ thể bé bỏng lọt thỏm trong bộ quần áo rộng thùng thình, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nước làm cho đỏ bừng trông thực ngon miệng nhưng trên mặt cô vẫn có vẻ buồn bực.

“Em đi thay quần áo đi, mặc đẹp một chút.”

Jill nghi hoặc ngẩng đầu Bách Nghiêu Nhất chợt nhíu mày “ hôm này là sinh nhật anh,không muốn ăn mừng sao?”

Mắt lam léo sáng.

“Nhanh lên anh chỉ cho em 10 phút thôi đấy”

Jill ôm chầm lấy anh cắn một cái “A Nhất anh thật là tốt, em thích anh nhất” sau đó lại hôn anh một cái nữa rồi nhanh chóng vào phòng thay đồ.

Bách Nghiêu Nhất bị cô hôn chợt nở nụ cười. Thôi đươc…mặc dù không còn yển tĩnh như xưa nhưng ồn ào như vậy cũng không hắn là không tốt.

“A Nhất em xong rồi” không đến mười phút, Jill mặc váy màu hồng nhanh chóng lao tới cười hì hì với anh. Bách Nghiêu Nhất ôm lấy eo cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lên cái miệng xinh đẹp đang nở nụ cười kia.

Chỉ cần có cô ở bên dù chuyện gì xảy ra cũng được.

Đồ ngốc!

Cô chỉ có thể là đồ ngốc của anh thôi.

Có cô rồi trong lòng anh không còn cô đơn tĩnh mịch nữa.

Ngoại truyện - Con mèo Đại hắc.

Không phải chỉ có phụ nữ là thù dai, đàn ông cũng vậy đấy.

Bách Nghiêu Nhất nhớ lại bé con từng vì một gã tên Đại Hắc mà cãi nhau với anh, điều này làm cho Bách Nghiêu Nhất khắc sâu trong lòng không thể quên được.

Phải nói rằng Jill đối với anh bảo sao nghe vậy chưa bao giờ phản bác nửa lời vậy mà vì một gã đại hắc mà cùng anh đối nghịch.

Thực ra anh là người lòng dạ hẹp hòi hơn bất kỳ ai.

Không phải chưa từng nghĩ đến tra khảo Jill xem tên Đại Hắc đấy là ai nhưng có cần phải như vậy không? Nếu như hỏi thì có nghĩa là anh đang ghen hay sao?

Còn lâu đi anh không bao giờ ghen “Anh chỉ là…chỉ là tò mò mà thôi”

Tóm lại vì lòng tự trọng của bản thân, mặc dù hết sức tò mò nhưng anh vẫn phải đè nén lại trong lòng. Sau đó đên một ngày anh đang đi trên đường bỗng có người gọi lại “Cậu không phải là Bách tiên sinh sao?” người đàn ông kia hết sức kinh ngạc nhìn Bách Nghiêu Nhất “Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp được anh ở đây”

Bách Nghiêu Nhất cũng nhận ra người đàn ông này. Anh ta hay lui tới cửa hàng bán vật nuôi tại NY. “thực khéo quá! Anh đến Paris chơi sao?”

“Tôi mới cưới cách đây không lâu” người đàn ông nở nụ cười hạnh phúc “đang đưa bà xã đi hưởng tuần trăng mật.”

“Chúc mừng” Bách Nghiêu Nhất gật đầu một cái cảm thấy hai người cũng không còn chuyện gì để nói định tìm lý do rời đi.

“Đúng rồi! Miu Miu có khóe không?” Tuy Bách Nghiêu Nhất rất lạnh lùng nhưng vật nuôi của bọn họ lại thân nhau. “Đại Hắc nhà tôi rất nhớ Miu Miu của anh đó.”

“Đại Hắc?” Bách Nghiêu Nhất sửng sốt một chút.

“Đúng vậy! anh quên con mèo nhà tôi rồi sao?”

Đúng thật là khéo quá!

Bách Nghiêu Nhất bĩu môi. Anh cứ nghe đến cái tên Đại Hắc là thấy khó chịu, nay lại nghe đến tên sủng vật của anh ta là Đại Hắc đúng thật chói tai.

“Sửa tên thì hay hơn”

“Sao cơ?”

“Cái tên đại hắc này quá xấu” ném lại một câu Bách Nghiêu Nhất vẫy tay nhanh chóng xoay người rời đi, để lại cặp vợ chồng mới cưới ngẩn ngơ nhìn nhau “Xấu? xấu ở đâu cơ chứ?”

Bách Nghiêu Nhất mang vẻ mặt buồn bực về nhà.

Jill nghi hoặc nhìn anh “Nhất, anh sao vậy?” mặt khó chịu như vậy… gần đây cô đâu có gây ra chuyện gì.

“Không có việc gì” anh lườm Jill, Đại hắc là ai???? Anh xuýt chút nữa thốt ra câu này, cũng may cắn răng nhịn xuống.

“Anh đi tắm đây” anh đứng dậy đi về phía nhà tắm.

Jill nghiêng đầu suy nghĩ. Mặc dù không hiểu chủ nhân giận dỗi chuyện gì nhưng với cá tính vô lo của cô, cô sẽ không suy nghĩ sâu xa mấy vấn đề rối rắm.

Có thể như Đại Hắc nói đây là thời kỳ mãn kinh?

Jill ngáp một cái quyết định đi ngủ.

Bách Nghiêu Nhất tắm rửa xong đi ra thì Jill đã yên tĩnh ngủ trên giường, tâm tình anh thực siêu kém.

Cô còn ngủ được?

Đáng giận!

Nhìn khuôn mặt ngây thơ đang ngủ say bên cạnh Bách Nghiêu Nhất không nỡ đánh thức, đành nằm xuống giường quay lưng lại phía cô.

Trong lòng khó chịu khiến Bách Nghiêu Nhất không thể ngủ được, đến khi trời sáng anh vẫn còn thức. Một đêm mất ngủ khiến mắt anh thâm quầng trừng mắt liếc người bên cạnh vẫn còn đang ngủ say.

Tức chết đi được! Đại Hắc rốt cuộc là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Chủ Nhân Xin Chào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook