Chương 13
Thương Nguyệt
01/12/2022
“Dạy muội với!”. Rốt cuộc có một ngày, nàng nhịn không được đứng ở trên núi, quay về phía y kêu lên: “Cầu xin huynh đấy, đại ca ca! Dạy cho muội có được hay không?”.
Y không để ý tới nàng, như thể cái đứa bé đáng ghét này không hề tồn tại. Con gái duy nhất của Xích Vương không thể trêu vào, dù sao không tới vài ngày nữa, nàng cũng sẽ theo phụ thân trở lại đất phong thôi.
Ngày nào đó, trời mưa rất lớn, có sứ giả từ Đế đô đi tới Cửu Nghi. Chắc là mang đến một tin xấu, sắc mặt phụ vương nặng nề, tập trung tại thần điện cùng những người khác, họp hành mất một ngày một đêm, chỉ để lại đứa bé một mình. Được tự do một ngày, nàng bèn len lén chạy đến phía sau Đế Vương cốc.
Nhưng mà lần này, nàng không nhìn thấy y trên tảng đá màu trắng nữa.
Bé con không khỏi sửng sốt. Bình thường cho dù mưa to gió lớn, y cũng vẫn chuyên cần khổ luyện không vắng mặt, ngày hôm nay sao lại lười biếng rồi? Làm nàng mất công đội mưa chạy tới gặp y!
Nàng đứng trên đỉnh núi nhòm ngó hồi lâu, chẳng nhìn thấy cái gì hết, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu bung dù rời khỏi.
Ngay trong khoảnh khắc xoay người, có cái gì ôm lấy vạt áo của nàng. Vừa nhìn sang, đứa bé lập tức bị dọa đến la hoảng lên, mưa trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, có bốn con mắt thật to từ vách núi mọc lên, bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi huyết hồng, không hề chớp mắt.
“Ối chao… Chim bốn mắt!”. Nàng thất thanh kêu lên sợ hãi, muốn chạy trốn.
Nhưng mà, mặc tiếng kêu sợ hãi, thần điểu Trùng Minh dùng mỏ lớn ngậm vạt áo tiểu cô nương, nhấc cả người nàng lên, giương cánh bay lên không trung!
Nàng thét lên, liều mạng giãy dụa, thoáng chốc lại không bị thương chút nào rơi vào một chỗ.
Đó là một vách núi cách khối đá kia không xa, dưới vách núi có một hang đá lõm xuống, Trùng Minh thần điểu ngậm nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng ở cửa động, sau đó nhìn nàng chằm chằm, quay vào phía bên trong hơi nghiêng đầu.
“Ờ?”. Nàng bèn vào trong nhìn thoáng qua: “Ở trong đó có gì?”.
Thần điểu dùng mỏ lớn đẩy tiểu cô nương một cái đi vào trong, phát ra âm thanh khe khẽ, dĩ nhiên là lộ ra ý cầu khẩn, trong mắt tràn đầy sầu lo.
Chu Nhan sửng sốt một chút: “Ngươi muốn ta đi vào ư? Vì sao thế?”.
Thần điểu lại kêu một tiếng, bốn mắt không nhúc nhích nhìn nàng, bỗng nhiên quay đầu, mổ một cái lông chim trên người nhẹ nhàng để lên tay nàng, lại quay đầu nhìn bên trong hang đá.
“Hả?”. Nàng hiểu ra, “Đây là thù lao ngươi trả cho ta hả?”.
Thần điểu gật đầu, tiếp tục khẩn trương nhìn bên trong, lại không dám đi vào.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”. Chu Nhan người tuy nhỏ lá gan lại lớn, gãi đầu một cái, liền đi vào.
Lỗ hổng trong hang đá rất nhỏ, chỉ vừa một người ra vào, trên mặt đất rất bằng phẳng, hiển nhiên có người bình thường đi qua. Đường rất tối, nàng sờ soạng tường đá, lảo đảo đi thật lâu mới đi tới tận cùng bên trong. Tận cùng bên trong rộng mở sáng rõ, có một phòng đá nho nhỏ, đốt đèn, sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt đất trải đầy lá khô, một cái thảm cũ, một lò sưởi, rất giống nơi nghỉ chân của tăng lữ khổ hạnh ở hoang mạc mà nàng từng thấy qua.
Đây là chỗ đại ca ca ở sao? Chẳng phải là quá khổ cực rồi?
Nàng đi thẳng vào, rốt cục ở chỗ sâu trong hang đá thấy được người thiếu niên kia. Y ngồi ở trên một cái thạch đài, đối mặt với tường, hơi cúi đầu, hình như đang khoanh chân hít thở, vẫn không nhúc nhích.
“Hả? Huynh ở nơi này sao?”. Nàng vô cùng kinh ngạc, lại thở phào nhẹ nhõm: “Sao hôm nay huynh không ra ngoài luyện công? Hình như chim bốn mắt nhà huynh rất lo lắng cho huynh đó… Này?”.
Y quay về phía tường đá, vẫn không nói gì.
Hay là đang ngủ nhỉ? Tiểu cô nương đi tới, đánh bạo đẩy y một cái.
“Đừng đụng vào ta!”. Đột nhiên, thiếu niên quát một tiếng chói tai. Nàng sợ đến run một cái, lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa đụng phải bức tường đá.
“Ai cho ngươi vào?”. Thiếu niên không nhìn nàng, chỉ thấp giọng: “Cút ra ngoài!”.
Giọng điệu của y rất hung dữ, nhưng mà Chu Nhan lại nghe được âm thanh của y đang run, vai cũng run rẩy, tựa như đang đem hết toàn lực kiềm chế nỗi thống khổ to lớn gì đó. Nàng lại không khỏi lo lắng nhích qua, hỏi: “Huynh làm sao rồi… Ngã bệnh sao?”.
Đến khi lại gần, nàng không khỏi thất thanh: “Trời ạ… sao, sao huynh lại khóc?”
Vị ca ca có đường tóc nhọn kia ngồi đối mặt với thạch bích, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt lại có ngấn lệ; tay đặt ở trên đầu gối run nhè nhẹ, nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nhễ nhại máu tươi. Thạch bích ở trước mặt y, từng mảng từng mảng chằng chịt vết nắm đấm.
“Huynh!”. Tiểu cô nương sợ ngây người, đưa tay ra, lắp bắp hỏi: “Làm… Làm sao vậy?”.
“Cút!”. Có vẻ thiếu niên không khống chế được tâm tình nữa, gào thét muốn phát điên, trong khoanh khắc nàng đụng tới y, một sức mạnh khổng lồ cuộn trào mãnh liệt chạy qua không khác gì cơn sóng lớn, thoáng cái vứt tiểu cô nương lên cao, ném bịch ra ngoài ngã sõng soài.
Chu Nhan thậm chí không kịp thốt lên một tiếng kêu kinh hãi, đã bị đánh văng vào tường đá.
Chỉ trong chớp mắt, trước mắt tất cả đều hóa thành màu đen.
Đến lúc nàng tỉnh lại thì đã không biết qua bao lâu rồi. Đầu nàng rất đau, mắt rất mơ hồ, có người ôm nàng, gọi nàng, cuống quýt lo lắng, mỗi một lần nàng muốn ngủ thiếp đi y sẽ lay nàng, không ngừng đọc chú ngữ kỳ quái nào đó bên tai nàng, đưa tay đặt sau lưng nàng.
“Đừng ngủ…”. Nàng nghe được ca ca nói bên tai: “Tỉnh lại!”
Dần dần, nàng cảm giác thân thể nhẹ bẫng, trước mắt cũng sáng dần lên.
Cuối cùng, đứa bé cũng tỉnh lại, mở hai mắt ra. Đập vào mi mắt là bầu trời xanh biếc và mây trắng gần trong gang tấc, gió lớn táp vào mặt, khoảnh khắc kia, nàng không khỏi vui sướng vạn phần hoan hô một tiếng, vươn tay, muốn tóm lấy một đám mây: “Oa! Ta… Ta bay trên trời rồi sao?”.
“Đừng nhúc nhích.” Có người nói bên tai nàng, ngăn nàng lại.
Đứa bé giật mình quay đầu, mới phát hiện mình đang được người thiếu niên kia ôm vào trong ngực. Gió lớn phần phật bên tai, y ngồi ở trên lưng thần điểu, ôm thật chặt thân thể nhỏ bé của nàng, vẫn dùng tay phải ấn vào vị trí sau lưng nàng, sắc mặt tái nhợt, trông hết sức mệt mỏi, toàn thân đều đang phát run.
Đúng vậy, đứa trẻ này, không biết vừa xảy ra chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Xa xôi cách trở không tin tức vài chục năm, bỗng nhiên Đế đô truyền đến tin dữ, người thân duy nhất trên đời từ nay về sau âm dương cách trở. Mặc cho y khổ tu nhiều năm vẫn không cách nào xoa dịu hết tức giận và căm hận trong lòng, chỉ cảm thấy đáy lòng có ngọn lửa hừng hực dấy lên, muốn đốt trái tim mình thành tro tàn.
Một mình y vào trong sơn động, đuổi Trùng Minh ra ngoài, quay mặt vào tường ngồi một mình hết ba ngày ba đêm, nỗ lực diệt trừ tâm ma. Sơn cốc trống vắng, chỉ có người chết làm bạn, y không cách nào khống chế mà hô to, kêu khóc, đấm vào tường, thoả thích phát tiết nội tâm phẫn nộ và đau khổ, lại vẫn là không cách nào khống chế được nỗi căm hận trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, tiểu cô nương lại từ đâu xông ra, chui vào sơn động!
Nàng đi tới, cố gắng xoa dịu y. Nhưng mà trong cơn điên cuồng y đã mất đi ý thức, hoàn toàn không khống chế được chính mình, chỉ phẩy tay áo lên, đã hất bay đứa bé bay ra xa như người giấy, đến khi y lấy lại được ý thức muốn nhào tới bảo vệ nàng thì cũng đã quá muộn.
Y trơ mắt nhìn nàng bị đánh văng vào tường đá, giống như một con búp bê bị vỡ tan.
Tại sao có thể như vậy?! Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên đã ngồi trơ nhiều ngày rốt cục hoảng hốt nhảy dựng lên, chạy vội về phía nàng, ôm đứa bé đang thoi thóp chạy ra khỏi hang đá, nhảy lên thần điểu Trùng Minh, liều lĩnh bay về phía Mộng Hoa Phong hướng Tây Bắc, hoàn toàn quên mất phẫn nộ cùng căm hận suýt nữa đã cắn nuốt linh hồn mình giây phút vừa rồi.
Suốt dọc con đường, y không ngừng đọc chú thuật, duy chỉ cho nàng một đường sinh cơ đang lung lay sắp đổ, gần như muốn phát điên lên. Cuối cùng trước khi mặt trời lặn, y cũng chạy được tới Mộng Hoa Phong, dùng Hoàn Dương thảo cứu được nàng.
Khi đứa bé ở trong lồng ngực y mở mắt ra lần nữa, y đã thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, nước mắt không kiềm chế được lặng lẽ chảy từ trên gò má gầy gò xuống, cảm thấy thần trí gần như vỡ vụn
“Ơ? Đừng khóc, rốt… rốt cuộc là làm sao vậy?”. Chu Nhan giơ tay lên, dùng ngón tay nho nhăn lau đi nước mắt trên khuôn mặt lạnh như băng của y, an ủi y bằng giọng nói trong veo: “Có ai bắt nạt huynh à? Không phải sợ… Phụ… phụ vương ta là Xích Vương, ông ấy rất lợi hại!”.
Y chậm rãi lắc đầu, nắm tay nàng, bỏ ra khỏi khuôn mặt mình. Nhưng mà, tiểu cô nương lại kiên nhẫn sờ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mặt y lần nữa. Cứ như vậy, rốt cuộc y cũng không phản kháng nữa, mặc cho đứa bé áp bàn tay nhỏ nhắn ấm áp lên trán mình.
“Òa”. Đứa bé chết đi sống lại vô tư nhìn y, nói bằng giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Huynh có đường tóc nhọn… mẫu phi của muội cũng có!”.
“…” Thiếu niên không nói gì, lặng lẽ nghiêng mặt đi.
“Mẫu phi nói người có đường tóc nhọn mới thật sự là mỹ nhân… Đáng tiếc muội không có. Đều do phụ vương cả! Ông ấy quá khó coi”. Tiểu cô nương tiếc rẻ sờ sờ trán của mình, lại nhìn y một chút, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Huynh run ghê quá… Có phải trời quá lạnh hanh không? Huynh nhanh quay lại mặt đấy đi, mặc thêm một bộ y phục uống một bát canh ấm… Phải rồi, có người nấu canh cho huynh uống không? Mẹ huynh đâu rồi?”.
Nàng cứ nói luôn miệng, giơ tay lên sờ trán y, nghĩ là y sốt rồi.
“…” Thiếu niên im lặng chỉ chốc lát, đột nhiên vai bắt đầu run rẩy kịch liệt, không cách nào kiềm chế mà nấc lên một tiếng khóc nức nở.
Y dùng sức ôm chặt đứa bé trước mắt, cúi người xuống thật sâu, vùi mặt vào áo nàng. Trong nháy mắt y bỗng nhiên mất đi khống chế, nói cái gì đó không rõ, giống như hò hét, lại giống như trớ chú, một tiếng một tiếng giống như cắt vỡ.
“Làm sao vậy… Làm sao vậy?”. Nàng sợ hãi, cứ hỏi không ngừng: “Đại ca ca, huynh làm sao vậy?”.
Trên chín tầng trời, thần điểu giương cánh, thiếu niên gục trong ngực nàng, lặng lẽ khóc không nói gì. Còn nàng hết hồn, cố gắng dùng ngón tay nho nhỏ lau đi nước mắt của y, nhưng làm thế nào cũng không thể giúp y thôi run rẩy.
Mặt của y lạnh lùng, nhưng nước mắt lại nóng rực.
Trong lòng thiếu niên cô độc xa cách thế giới này, lại chôn giấu thế giới như thế nào?
Đến khi hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc y đưa nàng về thần miếu Cửu Nghi.
Y ôm đứa bé tiếp đất, thả nàng xuống cạnh một bức tường vây khác, ngón tay giơ lên, ngừng một chút giữa mi tâm của nàng, giống như đang thi triển pháp thuật gì. Nàng nhìn thấy hàn quang xẹt qua trước mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước, biểu cảm hoang mang: “Đại… đại ca ca, huynh muốn làm gì?”.
Ngón tay của thiếu niên dừng một chút, thản nhiên nói: “Ta muốn muội quên ta, quên tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay”.
“Không được!”. Nàng thoáng cái nhảy dựng lên: “Muội không muốn quên huynh!”.
Y không để ý tới nàng, như thể cái đứa bé đáng ghét này không hề tồn tại. Con gái duy nhất của Xích Vương không thể trêu vào, dù sao không tới vài ngày nữa, nàng cũng sẽ theo phụ thân trở lại đất phong thôi.
Ngày nào đó, trời mưa rất lớn, có sứ giả từ Đế đô đi tới Cửu Nghi. Chắc là mang đến một tin xấu, sắc mặt phụ vương nặng nề, tập trung tại thần điện cùng những người khác, họp hành mất một ngày một đêm, chỉ để lại đứa bé một mình. Được tự do một ngày, nàng bèn len lén chạy đến phía sau Đế Vương cốc.
Nhưng mà lần này, nàng không nhìn thấy y trên tảng đá màu trắng nữa.
Bé con không khỏi sửng sốt. Bình thường cho dù mưa to gió lớn, y cũng vẫn chuyên cần khổ luyện không vắng mặt, ngày hôm nay sao lại lười biếng rồi? Làm nàng mất công đội mưa chạy tới gặp y!
Nàng đứng trên đỉnh núi nhòm ngó hồi lâu, chẳng nhìn thấy cái gì hết, chỉ có thể ủ rũ cúi đầu bung dù rời khỏi.
Ngay trong khoảnh khắc xoay người, có cái gì ôm lấy vạt áo của nàng. Vừa nhìn sang, đứa bé lập tức bị dọa đến la hoảng lên, mưa trên đỉnh đầu đột nhiên biến mất, có bốn con mắt thật to từ vách núi mọc lên, bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi huyết hồng, không hề chớp mắt.
“Ối chao… Chim bốn mắt!”. Nàng thất thanh kêu lên sợ hãi, muốn chạy trốn.
Nhưng mà, mặc tiếng kêu sợ hãi, thần điểu Trùng Minh dùng mỏ lớn ngậm vạt áo tiểu cô nương, nhấc cả người nàng lên, giương cánh bay lên không trung!
Nàng thét lên, liều mạng giãy dụa, thoáng chốc lại không bị thương chút nào rơi vào một chỗ.
Đó là một vách núi cách khối đá kia không xa, dưới vách núi có một hang đá lõm xuống, Trùng Minh thần điểu ngậm nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng ở cửa động, sau đó nhìn nàng chằm chằm, quay vào phía bên trong hơi nghiêng đầu.
“Ờ?”. Nàng bèn vào trong nhìn thoáng qua: “Ở trong đó có gì?”.
Thần điểu dùng mỏ lớn đẩy tiểu cô nương một cái đi vào trong, phát ra âm thanh khe khẽ, dĩ nhiên là lộ ra ý cầu khẩn, trong mắt tràn đầy sầu lo.
Chu Nhan sửng sốt một chút: “Ngươi muốn ta đi vào ư? Vì sao thế?”.
Thần điểu lại kêu một tiếng, bốn mắt không nhúc nhích nhìn nàng, bỗng nhiên quay đầu, mổ một cái lông chim trên người nhẹ nhàng để lên tay nàng, lại quay đầu nhìn bên trong hang đá.
“Hả?”. Nàng hiểu ra, “Đây là thù lao ngươi trả cho ta hả?”.
Thần điểu gật đầu, tiếp tục khẩn trương nhìn bên trong, lại không dám đi vào.
“Rốt cuộc làm sao vậy?”. Chu Nhan người tuy nhỏ lá gan lại lớn, gãi đầu một cái, liền đi vào.
Lỗ hổng trong hang đá rất nhỏ, chỉ vừa một người ra vào, trên mặt đất rất bằng phẳng, hiển nhiên có người bình thường đi qua. Đường rất tối, nàng sờ soạng tường đá, lảo đảo đi thật lâu mới đi tới tận cùng bên trong. Tận cùng bên trong rộng mở sáng rõ, có một phòng đá nho nhỏ, đốt đèn, sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt đất trải đầy lá khô, một cái thảm cũ, một lò sưởi, rất giống nơi nghỉ chân của tăng lữ khổ hạnh ở hoang mạc mà nàng từng thấy qua.
Đây là chỗ đại ca ca ở sao? Chẳng phải là quá khổ cực rồi?
Nàng đi thẳng vào, rốt cục ở chỗ sâu trong hang đá thấy được người thiếu niên kia. Y ngồi ở trên một cái thạch đài, đối mặt với tường, hơi cúi đầu, hình như đang khoanh chân hít thở, vẫn không nhúc nhích.
“Hả? Huynh ở nơi này sao?”. Nàng vô cùng kinh ngạc, lại thở phào nhẹ nhõm: “Sao hôm nay huynh không ra ngoài luyện công? Hình như chim bốn mắt nhà huynh rất lo lắng cho huynh đó… Này?”.
Y quay về phía tường đá, vẫn không nói gì.
Hay là đang ngủ nhỉ? Tiểu cô nương đi tới, đánh bạo đẩy y một cái.
“Đừng đụng vào ta!”. Đột nhiên, thiếu niên quát một tiếng chói tai. Nàng sợ đến run một cái, lùi về phía sau một bước, thiếu chút nữa đụng phải bức tường đá.
“Ai cho ngươi vào?”. Thiếu niên không nhìn nàng, chỉ thấp giọng: “Cút ra ngoài!”.
Giọng điệu của y rất hung dữ, nhưng mà Chu Nhan lại nghe được âm thanh của y đang run, vai cũng run rẩy, tựa như đang đem hết toàn lực kiềm chế nỗi thống khổ to lớn gì đó. Nàng lại không khỏi lo lắng nhích qua, hỏi: “Huynh làm sao rồi… Ngã bệnh sao?”.
Đến khi lại gần, nàng không khỏi thất thanh: “Trời ạ… sao, sao huynh lại khóc?”
Vị ca ca có đường tóc nhọn kia ngồi đối mặt với thạch bích, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt lại có ngấn lệ; tay đặt ở trên đầu gối run nhè nhẹ, nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay nhễ nhại máu tươi. Thạch bích ở trước mặt y, từng mảng từng mảng chằng chịt vết nắm đấm.
“Huynh!”. Tiểu cô nương sợ ngây người, đưa tay ra, lắp bắp hỏi: “Làm… Làm sao vậy?”.
“Cút!”. Có vẻ thiếu niên không khống chế được tâm tình nữa, gào thét muốn phát điên, trong khoanh khắc nàng đụng tới y, một sức mạnh khổng lồ cuộn trào mãnh liệt chạy qua không khác gì cơn sóng lớn, thoáng cái vứt tiểu cô nương lên cao, ném bịch ra ngoài ngã sõng soài.
Chu Nhan thậm chí không kịp thốt lên một tiếng kêu kinh hãi, đã bị đánh văng vào tường đá.
Chỉ trong chớp mắt, trước mắt tất cả đều hóa thành màu đen.
Đến lúc nàng tỉnh lại thì đã không biết qua bao lâu rồi. Đầu nàng rất đau, mắt rất mơ hồ, có người ôm nàng, gọi nàng, cuống quýt lo lắng, mỗi một lần nàng muốn ngủ thiếp đi y sẽ lay nàng, không ngừng đọc chú ngữ kỳ quái nào đó bên tai nàng, đưa tay đặt sau lưng nàng.
“Đừng ngủ…”. Nàng nghe được ca ca nói bên tai: “Tỉnh lại!”
Dần dần, nàng cảm giác thân thể nhẹ bẫng, trước mắt cũng sáng dần lên.
Cuối cùng, đứa bé cũng tỉnh lại, mở hai mắt ra. Đập vào mi mắt là bầu trời xanh biếc và mây trắng gần trong gang tấc, gió lớn táp vào mặt, khoảnh khắc kia, nàng không khỏi vui sướng vạn phần hoan hô một tiếng, vươn tay, muốn tóm lấy một đám mây: “Oa! Ta… Ta bay trên trời rồi sao?”.
“Đừng nhúc nhích.” Có người nói bên tai nàng, ngăn nàng lại.
Đứa bé giật mình quay đầu, mới phát hiện mình đang được người thiếu niên kia ôm vào trong ngực. Gió lớn phần phật bên tai, y ngồi ở trên lưng thần điểu, ôm thật chặt thân thể nhỏ bé của nàng, vẫn dùng tay phải ấn vào vị trí sau lưng nàng, sắc mặt tái nhợt, trông hết sức mệt mỏi, toàn thân đều đang phát run.
Đúng vậy, đứa trẻ này, không biết vừa xảy ra chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Xa xôi cách trở không tin tức vài chục năm, bỗng nhiên Đế đô truyền đến tin dữ, người thân duy nhất trên đời từ nay về sau âm dương cách trở. Mặc cho y khổ tu nhiều năm vẫn không cách nào xoa dịu hết tức giận và căm hận trong lòng, chỉ cảm thấy đáy lòng có ngọn lửa hừng hực dấy lên, muốn đốt trái tim mình thành tro tàn.
Một mình y vào trong sơn động, đuổi Trùng Minh ra ngoài, quay mặt vào tường ngồi một mình hết ba ngày ba đêm, nỗ lực diệt trừ tâm ma. Sơn cốc trống vắng, chỉ có người chết làm bạn, y không cách nào khống chế mà hô to, kêu khóc, đấm vào tường, thoả thích phát tiết nội tâm phẫn nộ và đau khổ, lại vẫn là không cách nào khống chế được nỗi căm hận trong lòng.
Nhưng đúng lúc này, tiểu cô nương lại từ đâu xông ra, chui vào sơn động!
Nàng đi tới, cố gắng xoa dịu y. Nhưng mà trong cơn điên cuồng y đã mất đi ý thức, hoàn toàn không khống chế được chính mình, chỉ phẩy tay áo lên, đã hất bay đứa bé bay ra xa như người giấy, đến khi y lấy lại được ý thức muốn nhào tới bảo vệ nàng thì cũng đã quá muộn.
Y trơ mắt nhìn nàng bị đánh văng vào tường đá, giống như một con búp bê bị vỡ tan.
Tại sao có thể như vậy?! Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên đã ngồi trơ nhiều ngày rốt cục hoảng hốt nhảy dựng lên, chạy vội về phía nàng, ôm đứa bé đang thoi thóp chạy ra khỏi hang đá, nhảy lên thần điểu Trùng Minh, liều lĩnh bay về phía Mộng Hoa Phong hướng Tây Bắc, hoàn toàn quên mất phẫn nộ cùng căm hận suýt nữa đã cắn nuốt linh hồn mình giây phút vừa rồi.
Suốt dọc con đường, y không ngừng đọc chú thuật, duy chỉ cho nàng một đường sinh cơ đang lung lay sắp đổ, gần như muốn phát điên lên. Cuối cùng trước khi mặt trời lặn, y cũng chạy được tới Mộng Hoa Phong, dùng Hoàn Dương thảo cứu được nàng.
Khi đứa bé ở trong lồng ngực y mở mắt ra lần nữa, y đã thở phào một hơi thật nhẹ nhõm, nước mắt không kiềm chế được lặng lẽ chảy từ trên gò má gầy gò xuống, cảm thấy thần trí gần như vỡ vụn
“Ơ? Đừng khóc, rốt… rốt cuộc là làm sao vậy?”. Chu Nhan giơ tay lên, dùng ngón tay nho nhăn lau đi nước mắt trên khuôn mặt lạnh như băng của y, an ủi y bằng giọng nói trong veo: “Có ai bắt nạt huynh à? Không phải sợ… Phụ… phụ vương ta là Xích Vương, ông ấy rất lợi hại!”.
Y chậm rãi lắc đầu, nắm tay nàng, bỏ ra khỏi khuôn mặt mình. Nhưng mà, tiểu cô nương lại kiên nhẫn sờ bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mặt y lần nữa. Cứ như vậy, rốt cuộc y cũng không phản kháng nữa, mặc cho đứa bé áp bàn tay nhỏ nhắn ấm áp lên trán mình.
“Òa”. Đứa bé chết đi sống lại vô tư nhìn y, nói bằng giọng điệu vô cùng vui vẻ: “Huynh có đường tóc nhọn… mẫu phi của muội cũng có!”.
“…” Thiếu niên không nói gì, lặng lẽ nghiêng mặt đi.
“Mẫu phi nói người có đường tóc nhọn mới thật sự là mỹ nhân… Đáng tiếc muội không có. Đều do phụ vương cả! Ông ấy quá khó coi”. Tiểu cô nương tiếc rẻ sờ sờ trán của mình, lại nhìn y một chút, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy? Huynh run ghê quá… Có phải trời quá lạnh hanh không? Huynh nhanh quay lại mặt đấy đi, mặc thêm một bộ y phục uống một bát canh ấm… Phải rồi, có người nấu canh cho huynh uống không? Mẹ huynh đâu rồi?”.
Nàng cứ nói luôn miệng, giơ tay lên sờ trán y, nghĩ là y sốt rồi.
“…” Thiếu niên im lặng chỉ chốc lát, đột nhiên vai bắt đầu run rẩy kịch liệt, không cách nào kiềm chế mà nấc lên một tiếng khóc nức nở.
Y dùng sức ôm chặt đứa bé trước mắt, cúi người xuống thật sâu, vùi mặt vào áo nàng. Trong nháy mắt y bỗng nhiên mất đi khống chế, nói cái gì đó không rõ, giống như hò hét, lại giống như trớ chú, một tiếng một tiếng giống như cắt vỡ.
“Làm sao vậy… Làm sao vậy?”. Nàng sợ hãi, cứ hỏi không ngừng: “Đại ca ca, huynh làm sao vậy?”.
Trên chín tầng trời, thần điểu giương cánh, thiếu niên gục trong ngực nàng, lặng lẽ khóc không nói gì. Còn nàng hết hồn, cố gắng dùng ngón tay nho nhỏ lau đi nước mắt của y, nhưng làm thế nào cũng không thể giúp y thôi run rẩy.
Mặt của y lạnh lùng, nhưng nước mắt lại nóng rực.
Trong lòng thiếu niên cô độc xa cách thế giới này, lại chôn giấu thế giới như thế nào?
Đến khi hoàng hôn buông xuống, cũng là lúc y đưa nàng về thần miếu Cửu Nghi.
Y ôm đứa bé tiếp đất, thả nàng xuống cạnh một bức tường vây khác, ngón tay giơ lên, ngừng một chút giữa mi tâm của nàng, giống như đang thi triển pháp thuật gì. Nàng nhìn thấy hàn quang xẹt qua trước mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước, biểu cảm hoang mang: “Đại… đại ca ca, huynh muốn làm gì?”.
Ngón tay của thiếu niên dừng một chút, thản nhiên nói: “Ta muốn muội quên ta, quên tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay”.
“Không được!”. Nàng thoáng cái nhảy dựng lên: “Muội không muốn quên huynh!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.