Chương 36
Thương Nguyệt
01/12/2022
“Dạ!” Phúc Toàn trả lời, chần chờ một chút, nói, “Có điều, đại nhân… Ngày mai sẽ là đợt đấu giá đầu tiên trong mùa xuân năm nay ở hai chợ, không phải ngài còn phải đi chủ trì đại cục sao?”
“Biết rồi”. Bạch Phong Lân giơ ngón tay lên nhéo nhéo mi tâm, “Nói với Hoa Lạc phu nhân, đêm nay ta không ngủ lại. Lần trước bán đấu giá bị Phục Quốc Quân quấy rối, lần này không thể để xảy ra sự cố nữa.”
“Dạ.” Phúc Toàn gật đầu, nhớ ra cái gì đó, lại cẩn thận mở miệng, “Tinh Hải Vân Đình lúc trước có nhìn trúng mấy tiểu Giao nhân mới tới, đều là tuyệt sắc, ngày mai Hoa Lạc phu nhân muốn đi mua về, lại sợ quá nhiều người nhìn trúng, làm cho giá bị nâng lên”.
“Đã biết đã biết… Nữ nhân kia, thực sự là rất tinh khôn.” Bạch Phong Lân không nhịn được phất tay, “Bà ta nhìn trúng những đứa nào, viết tên lại cho ta, ngày mai ta kêu thương hội giữ mấy nô lệ đó lại, không công khai bán đấu giá là được!”
“Dạ.”
Khi Tổng đốc Diệp Thành đến trước sảnh chính chào hỏi khách khứa, trò chuyện kết giao, thì mùi máu tươi đã tràn ngập sâu trong đình viện kia của phủ Tổng đốc. Kèm theo những tiếng vang chói tai của sắt thép, cứ lần lượt không ngớt, nhóm Giao nhân huyết nhục mơ hồ bị đưa đến, đặt trên mặt đất ở sâu trong đình viện thần bí kia.
“Ngày hôm trước ở cảng bắt được tổng cộng năm Phục Quốc Quân, tuân theo phân phó của Tổng đốc, đều đưa tới cho ngài rồi ạ.” Ngục tốt không dám nói thừa một câu với người sau mành, “Thuộc hạ xin cáo lui.”
Đình viện yên tĩnh không còn một cái. Giao nhân trọng thương đã mất đi tri giác, nằm không động đậy, chỉ có máu liên tục chảy ra, nhiễm đỏ mặt đất.
Chỉ chốc lát, mành không gió tự động, hướng về phía trước cuồn cuộn nổi lên.
Người phía sau rèm xuất hiện ở trong đình viện, chiến sĩ Phục Quốc Quân hấp hối trên mặt đất, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, giơ ngón tay lên, hơi điểm nhẹ. Chỉ nghe “vụt” một tiếng, tựa như có một cánh tay vô hình, làm cho một Giao nhân hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên bay lên không trung, dời đến trước mặt y.
Thời Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, đã biết xương cốt toàn thân Giao nhân này đã vỡ nát hết, gần như chết rồi, trừ phi tiếp thêm cho họ chút sinh khí, bằng không sẽ không hỏi được bất cứ điều gì. Nhưng tiêu hao nhiều sinh lực như vậy để hồi hồn cho một Giao nhân, tự nhiên là chuyện không đáng giá.
Ngón tay y vung lên, thả người nọ trở về bên ngoài đình viện, lập tức lại nhậc một người đến.
Tình hình Giao nhân kia khá hơn một chút, còn hơi có hô hấp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu lưỡi bị cắn đứt, một tay cũng đứt ngang vai, như thể toàn thân máu đều đã chảy hết. Thời Ảnh nâng tay phải lên, ngũ chỉ hư long, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một phù chú màu tím nhạt, roẹt qua chế trụ đỉnh đầu Giao nhân kia, thấp giọng nói: “Tỉnh lại!”
Như một kỳ tích, chiến sĩ Phục Quốc Quân gần như đã chết kia lại tỉnh dậy trong tay y.
“Tên gọi là gì?” Thời Ảnh nhàn nhạt mở miệng, trực tiếp đọc nội tâm của hắn.
“Thanh… Thanh Xuyên.” Ánh sáng màu tím đi vào não, Giao nhân kia suy yếu giật giật, ánh mắt tán loạn, như thể có một loại ma lực đã khống chế suy nghĩ của hắn. Chiến sĩ chịu khảo vấn tàn khốc cũng không từng mở miệng, tuy rằng đã cắn đứt đầu lưỡi, lại đang hỏi gì đáp nấy trước mắt Đại thần quan núi Cửu Nghi.
Thời Ảnh mặt không biểu tình, tiếp tục hỏi: “Ngươi có chức gì trong Phục Quốc Quân?”
“…” Giờ khắc này, Giao nhân kia dừng lại một chút, mãi đến khi năm ngón tay Thời Ảnh hơi bóp lại, mới sợ run đưa ra cây trả lời, “Đội phó… đội thứ ba… Kính Hồ đại doanh”.
Chỉ là một tên đội phó? Thời Ảnh hơi nhíu mày: “Thủ lĩnh của các ngươi là ai?”
“Là… là Chỉ đại nhân.” Chiến sĩ Giao nhân ở trong tay của y hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn nói ra đáp án y muốn biết, “Chỉ Uyên đại nhân, tả quyền sứ, chấp chưởng Kính Hồ đại doanh”.
Chỉ Uyên? Chính là tên của kẻ đứng đầu Phục Quốc Quân?
Thời Ảnh khẽ gật đầu: “Trước đây hắn từng đi qua Tây Hoang đúng không?”
“Đúng… Đúng vậy.” Chiến sĩ Giao nhân kia gật đầu, “Chỉ Uyên đại nhân… ngài ấy… đã từng ở lại Tây Hoang…”
Thời Ảnh chấn động, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng: “Gần đây hắn có đi qua Susa Dhaalu không?”
“Đi… Đi qua.” Chiến sĩ Giao nhân kia yếu ớt thì thào, “Vừa… Vừa đi qua…”
Xem ra chính là người này rồi? Đại thần quan không lên tiếng hít một hơi, ngón tay hơi chụm lại: “Lúc này, hắn có ở Diệp Thành không?”
“Ngài ấy…” Chiến sĩ Giao nhân kia bị y điều khiển, hỏi gì đáp nấy, “Ở Diệp Thành.”
Ngực Thời Ảnh bỗng nhiên chấn động, ánh mắt sáng rực, tiếp tục hỏi một vấn đề cuối cùng: “Hắn ở đâu trong Diệp Thành?”
“Ở…” Chiến sĩ kia Giao nhân kia mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng mà không biết nhìn thấy gì, ánh mắt bỗng thay đổi, sắc mặt hoảng hốt lập tức tái nhợt, dường như chợt từ ác mộng giật mình tỉnh giấc, hô to một tiếng, dĩ nhiên ngoảnh đầu mạnh sang ngang, tránh khỏi bàn tay phải của Thời Ảnh đang khống chế mình!
Chỉ nghe một tiếng tế kêu nhẹ, gió dường như len từ cửa sổ, có ánh sáng trắng yếu ớt chợt lóe lên, chiến sĩ kia bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, rơi bịch xuống mặt đất, không động đậy nữa. Máu tươi từ miệng hắn phun ra như suối, trực tiếp mất mạng.
“Ai?” Thời Ảnh lập tức đổi sắc mặt, nhìn sang.
Dưới tán hải đường rủ xuống ngoài đình viện, chẳng biết lúc nào đã có một người đang đứng. Người kia có và chiến sĩ Giao nhân đều có màu tóc màu xanh nước biển và con ngươi ngọc bích trong veo, thân hình thon dài, khuôn mặt ôn nhu, mi dài mắt phượng, trong nháy mắt khiến cho hoa cỏ xung quanh đều thất sắc, trong tay nắm một thanh kiếm kỳ lạ, kiếm quang chảy trôi, ánh mắt sáng mà lạnh, lạnh tựa sắt thép.
Vừa rồi, chính là Giao nhân này, có thể ở ra tay bất ngờ không kịp đề phòng đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, thẳng thừng giết chết đồng bạn đã rơi vào tay giặc.
“Kiếm quang?!” Khoảnh khắc kia, Thời Ảnh cúi đầu bật thốt lên một tiếng kinh hô, trên mặt lướt qua biểu cảm khiếp sợ. Kiếm quang dùng kiếm khí lấy tánh mạng người thế kia, không ngờ lại gặp phải ở trên tay một Giao nhân?!
Y bật thốt lên: “Ngươi là môn hạ Kiếm Thánh?”
“À…” Giao nhân kia không trả lời. Kiếm quang trong tay hắn chỉ xuống mặt đất, trên mặt đất còn có các chiến sĩ Giao nhân đang nằm, mỗi người đều bị một kiếm cắt đứt yết hầu, dứt khoát, không hề đau khổ.
Thời Ảnh không khỏi hơi động dung: Người này một mình xông vào phủ Tổng đốc, chấp nhận mạo hiểm, chỉ là vì giết đồng bọn diệt khẩu? Tính cách tộc giao nhân hiền lành ba phải, thật hiếm thấy nhân vật quyết liệt như vậy.
“Không, ngươi không thể là môn hạ Kiếm Thánh. Thứ ngươi dùng không phải kiếm quang.” Thời Ảnh khẽ nhíu mày, ngắm đối phương, trăm ngàn năm qua, là điện phủ tối cao của võ đạo Vân Hoang, đệ tử môn hạ của Kiếm Thánh đại bộ phận phải là con dân Không Tang, thỉnh thoảng cũng có người Trung Châu, nhưng không thể là Giao nhân được. Hiện nay hai vị Phi Hoa và Lưu Mộng cũng vừa kế thừa xưng hào Kiếm Thánh, đều chưa chính thức bắt đầu thu nhận đệ tử, càng không thể thu nhận Giao nhân này.
Y không khỏi lạnh lùng nói: “Ngươi học kiếm thuật này từ đâu?”
Giao nhân kia không nói gì, kiếm quang trong tay dựng đứng, hạ xuống trước mặt!
“Không biết tự lượng sức mình.” Thời Ảnh cau mày, lập tức miết ngón tay, hướng vào kiếm võng. Ngón tay lập tức ngưng kết thành một chùm sáng, giống như một thanh kiếm khổng lồ khác, gào thét đánh xuống hư không, phá vỡ đường kiếm đang xông tới, chỉ nghe một tiếng rầm rầm nứt toác, toàn bộ đình viện đều hơi dao động.
Trăm nghìn luồng sáng giữa không trung lập tức biến mất, giống như là bị đánh tan, sau đó, lại lập tức ngưng tụ, hóa thành chín luồng phong mang từ trên trời giáng xuống!
Ánh mắt Thời Ảnh ngưng định lại, không lên tiếng hít một hơi, cấp tốc lui về phía sau, hai tay giơ lên, kết ấn ở ngực, lập tức phóng ra một chú thuật mang tên Vấn Thiên Hà Thọ! Thứ Giao nhân này đánh tới chính là kiếm thuật thâm sâu nhất của Kiếm Thánh mang tên “Cửu Vấn”.
Giao nhân này, quả nhiên không đơn giản!
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, kiếm quang từ trên trời đâm xuống, lại đánh lên lá chắn vô hình.
Toàn thân Thời Ảnh phần phật lay động, giống bị gió dữ thổi qua trước mặt, không khỏi tâm trạng âm thầm khiếp sợ: Một kích này của hắn đã dùng tới tám chín thành lực lượng, nhưng mà chỉ đấu ngang với một đạo kiếm quang. Giao nhân này chính là địch thủ hiếm gặp của y ở Vân Hoang.
Vừa khi kiếm quang biến mất, người trước mặt cũng đã tiêu thất.
Trong không khí còn sót lại kiếm ý, kích động lạnh đến thấu xương, phong mang bức người, luận khí thế thì không hề thua kém Kiếm Thánh trong truyền thuyết. Trên mặt đất có vết máu lẻ tẻ, không biết là trên người kia rời xuống, hay là từ các thi thể chiến sĩ Giao nhân trên mặt đất này.
Thời Ảnh nhìn đình viện trống rỗng, không khỏi hơi đổi sắc mặt.
Bởi sống ở trên biển, trời sinh thể chất không mạnh, sau lại bị bổ đôi thân thể, tính cách ôn hòa của bộ tộc Giao nhân được giữ vô cùng tốt, sức mạnh đều bị tước bỏ, thể chất thiên về nhu nhược. Nhưng mà, Giao nhân trước mắt đã đột phá những hạn chế này, luyện được kiếm thuật đỉnh cao như vậy.
Giao nhân này là ai? Muốn đột phá cực hạn của bộ tộc, phải có sự kiên trì trong huyết mạch. Chẳng lẽ, đây chính là “nó” mà y vẫn đang tìm?
Y nhíu mày nhanh chóng nghĩ, lại giơ ngón tay lên nhìn qua, vừa rồi cũng không phải y không thể ngăn cản người kia, nhưng lại cố ý để hắn rời khỏi, chỉ âm thầm gieo một phù trú truy tung trên người của đối phương.
“Trùng Minh.” Y nghiêng đầu, gọi một tiếng.
Chỉ nghe “phạch” một tiếng, chú chim màu trắng đang đậu trên giá trong thư phòng ngủ gà ngủ gật bỗng bừng từng, giương cánh bay lên, khi mới ra khỏi phòng thì vẫn chỉ bằng chú vẹt, mà lúc đáp xuống đình viện đã thoáng cái trở thành kích thước của một pho tượng tuyết khổng lồ.
Thời Ảnh chỉ lên bầu trời: “Đi, giúp ta tìm tung tích Giao nhân kia!”
Thần điểu Trùng Minh vòng vo chuyển mắt nhập nhèm buồn ngủ, bất mãn cộc một tiếng, hai cánh rung lên, gào thét bay lên bầu trời, thân thể thoáng cái mở rộng, trở thành một chú chim khổng lồ có bốn mắt màu đỏ, đôi mắt bóng mượt, lấy phủ Tổng đốc làm trung tâm, đuổi theo tung tích trên mặt đất.
Bốn mắt của Trùng Minh trên có thể ngưỡng vọng cửu thiên, dưới có thể nhìn thấu hoàng tuyền, dưới sự truy đuổi của nó, không có bất cứ vật gì trong lục hợp có thể giấu mình.
Đại thần quan núi Cửu Nghi cúi đầu, nhìn thi thể đầy đất bên chân, ánh mắt dần dần thay đổi.
Đúng vậy, dựa theo số tử vi biểu hiện, bảy mươi năm sau, Không Tang sẽ có đại nạn diệt quốc, nhưng mà, mặc dù y dốc hết khả năng, vẫn không thể thấy được rõ hơn những gì sẽ xảy ra, chỉ có thể nhìn thấy một kia Quy Tà từ biển Bích Lạc dâng lên, chậm rãi hướng về phía đế đô Già Lam.
Thế duy nhất y có thể biết trước chính là, hết thảy nguyên nhân, đều liên quan đến Giao nhân trong Diệp Thành này. Giao nhân kia sẽ vạch ra tấm màn loạn thể của Vân Hoang, đẩy Không Tang vào vực sâu vạn trượng!
Bạch Tháp sập, lục vương ngã xuống, Hoàng Thiên phong ấn, Đế vương huyết đoạn, ngàn vạn con dân Không Tang trở thành oan hồn… Chỉ cần y dừng ở phiến Quy Tà, thì sẽ có thể thấy những huyễn ảnh của vài chục năm sau này lần lượt hiện lên trên bầu trời, giống như trời xanh đang loan báo tương lai lạnh lùng cho những người quan sát tinh tượng như y.
Đại nạn diệt tộc như vậy, đã được khắc ở trên sao, treo trên đỉnh đầu mỗi một người Vân Hoang, dường như không thể chặn lại bánh xe số phận. Nhưng mà, không ai thấy, không ai tin.
Chỉ có hắn và Đại Ti Mệnh hai người thanh tỉnh.
Thanh tỉnh, nhìn ngày diệt vong chậm rãi đến gần.
“Biết rồi”. Bạch Phong Lân giơ ngón tay lên nhéo nhéo mi tâm, “Nói với Hoa Lạc phu nhân, đêm nay ta không ngủ lại. Lần trước bán đấu giá bị Phục Quốc Quân quấy rối, lần này không thể để xảy ra sự cố nữa.”
“Dạ.” Phúc Toàn gật đầu, nhớ ra cái gì đó, lại cẩn thận mở miệng, “Tinh Hải Vân Đình lúc trước có nhìn trúng mấy tiểu Giao nhân mới tới, đều là tuyệt sắc, ngày mai Hoa Lạc phu nhân muốn đi mua về, lại sợ quá nhiều người nhìn trúng, làm cho giá bị nâng lên”.
“Đã biết đã biết… Nữ nhân kia, thực sự là rất tinh khôn.” Bạch Phong Lân không nhịn được phất tay, “Bà ta nhìn trúng những đứa nào, viết tên lại cho ta, ngày mai ta kêu thương hội giữ mấy nô lệ đó lại, không công khai bán đấu giá là được!”
“Dạ.”
Khi Tổng đốc Diệp Thành đến trước sảnh chính chào hỏi khách khứa, trò chuyện kết giao, thì mùi máu tươi đã tràn ngập sâu trong đình viện kia của phủ Tổng đốc. Kèm theo những tiếng vang chói tai của sắt thép, cứ lần lượt không ngớt, nhóm Giao nhân huyết nhục mơ hồ bị đưa đến, đặt trên mặt đất ở sâu trong đình viện thần bí kia.
“Ngày hôm trước ở cảng bắt được tổng cộng năm Phục Quốc Quân, tuân theo phân phó của Tổng đốc, đều đưa tới cho ngài rồi ạ.” Ngục tốt không dám nói thừa một câu với người sau mành, “Thuộc hạ xin cáo lui.”
Đình viện yên tĩnh không còn một cái. Giao nhân trọng thương đã mất đi tri giác, nằm không động đậy, chỉ có máu liên tục chảy ra, nhiễm đỏ mặt đất.
Chỉ chốc lát, mành không gió tự động, hướng về phía trước cuồn cuộn nổi lên.
Người phía sau rèm xuất hiện ở trong đình viện, chiến sĩ Phục Quốc Quân hấp hối trên mặt đất, trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, giơ ngón tay lên, hơi điểm nhẹ. Chỉ nghe “vụt” một tiếng, tựa như có một cánh tay vô hình, làm cho một Giao nhân hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên bay lên không trung, dời đến trước mặt y.
Thời Ảnh chỉ nhìn thoáng qua, đã biết xương cốt toàn thân Giao nhân này đã vỡ nát hết, gần như chết rồi, trừ phi tiếp thêm cho họ chút sinh khí, bằng không sẽ không hỏi được bất cứ điều gì. Nhưng tiêu hao nhiều sinh lực như vậy để hồi hồn cho một Giao nhân, tự nhiên là chuyện không đáng giá.
Ngón tay y vung lên, thả người nọ trở về bên ngoài đình viện, lập tức lại nhậc một người đến.
Tình hình Giao nhân kia khá hơn một chút, còn hơi có hô hấp, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đầu lưỡi bị cắn đứt, một tay cũng đứt ngang vai, như thể toàn thân máu đều đã chảy hết. Thời Ảnh nâng tay phải lên, ngũ chỉ hư long, lòng bàn tay bỗng nhiên xuất hiện một phù chú màu tím nhạt, roẹt qua chế trụ đỉnh đầu Giao nhân kia, thấp giọng nói: “Tỉnh lại!”
Như một kỳ tích, chiến sĩ Phục Quốc Quân gần như đã chết kia lại tỉnh dậy trong tay y.
“Tên gọi là gì?” Thời Ảnh nhàn nhạt mở miệng, trực tiếp đọc nội tâm của hắn.
“Thanh… Thanh Xuyên.” Ánh sáng màu tím đi vào não, Giao nhân kia suy yếu giật giật, ánh mắt tán loạn, như thể có một loại ma lực đã khống chế suy nghĩ của hắn. Chiến sĩ chịu khảo vấn tàn khốc cũng không từng mở miệng, tuy rằng đã cắn đứt đầu lưỡi, lại đang hỏi gì đáp nấy trước mắt Đại thần quan núi Cửu Nghi.
Thời Ảnh mặt không biểu tình, tiếp tục hỏi: “Ngươi có chức gì trong Phục Quốc Quân?”
“…” Giờ khắc này, Giao nhân kia dừng lại một chút, mãi đến khi năm ngón tay Thời Ảnh hơi bóp lại, mới sợ run đưa ra cây trả lời, “Đội phó… đội thứ ba… Kính Hồ đại doanh”.
Chỉ là một tên đội phó? Thời Ảnh hơi nhíu mày: “Thủ lĩnh của các ngươi là ai?”
“Là… là Chỉ đại nhân.” Chiến sĩ Giao nhân ở trong tay của y hơi giãy dụa, cuối cùng vẫn nói ra đáp án y muốn biết, “Chỉ Uyên đại nhân, tả quyền sứ, chấp chưởng Kính Hồ đại doanh”.
Chỉ Uyên? Chính là tên của kẻ đứng đầu Phục Quốc Quân?
Thời Ảnh khẽ gật đầu: “Trước đây hắn từng đi qua Tây Hoang đúng không?”
“Đúng… Đúng vậy.” Chiến sĩ Giao nhân kia gật đầu, “Chỉ Uyên đại nhân… ngài ấy… đã từng ở lại Tây Hoang…”
Thời Ảnh chấn động, trong ánh mắt xẹt qua một tia sáng: “Gần đây hắn có đi qua Susa Dhaalu không?”
“Đi… Đi qua.” Chiến sĩ Giao nhân kia yếu ớt thì thào, “Vừa… Vừa đi qua…”
Xem ra chính là người này rồi? Đại thần quan không lên tiếng hít một hơi, ngón tay hơi chụm lại: “Lúc này, hắn có ở Diệp Thành không?”
“Ngài ấy…” Chiến sĩ Giao nhân kia bị y điều khiển, hỏi gì đáp nấy, “Ở Diệp Thành.”
Ngực Thời Ảnh bỗng nhiên chấn động, ánh mắt sáng rực, tiếp tục hỏi một vấn đề cuối cùng: “Hắn ở đâu trong Diệp Thành?”
“Ở…” Chiến sĩ kia Giao nhân kia mở miệng, muốn nói cái gì, nhưng mà không biết nhìn thấy gì, ánh mắt bỗng thay đổi, sắc mặt hoảng hốt lập tức tái nhợt, dường như chợt từ ác mộng giật mình tỉnh giấc, hô to một tiếng, dĩ nhiên ngoảnh đầu mạnh sang ngang, tránh khỏi bàn tay phải của Thời Ảnh đang khống chế mình!
Chỉ nghe một tiếng tế kêu nhẹ, gió dường như len từ cửa sổ, có ánh sáng trắng yếu ớt chợt lóe lên, chiến sĩ kia bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm, rơi bịch xuống mặt đất, không động đậy nữa. Máu tươi từ miệng hắn phun ra như suối, trực tiếp mất mạng.
“Ai?” Thời Ảnh lập tức đổi sắc mặt, nhìn sang.
Dưới tán hải đường rủ xuống ngoài đình viện, chẳng biết lúc nào đã có một người đang đứng. Người kia có và chiến sĩ Giao nhân đều có màu tóc màu xanh nước biển và con ngươi ngọc bích trong veo, thân hình thon dài, khuôn mặt ôn nhu, mi dài mắt phượng, trong nháy mắt khiến cho hoa cỏ xung quanh đều thất sắc, trong tay nắm một thanh kiếm kỳ lạ, kiếm quang chảy trôi, ánh mắt sáng mà lạnh, lạnh tựa sắt thép.
Vừa rồi, chính là Giao nhân này, có thể ở ra tay bất ngờ không kịp đề phòng đúng vào thời khắc mấu chốt nhất, thẳng thừng giết chết đồng bạn đã rơi vào tay giặc.
“Kiếm quang?!” Khoảnh khắc kia, Thời Ảnh cúi đầu bật thốt lên một tiếng kinh hô, trên mặt lướt qua biểu cảm khiếp sợ. Kiếm quang dùng kiếm khí lấy tánh mạng người thế kia, không ngờ lại gặp phải ở trên tay một Giao nhân?!
Y bật thốt lên: “Ngươi là môn hạ Kiếm Thánh?”
“À…” Giao nhân kia không trả lời. Kiếm quang trong tay hắn chỉ xuống mặt đất, trên mặt đất còn có các chiến sĩ Giao nhân đang nằm, mỗi người đều bị một kiếm cắt đứt yết hầu, dứt khoát, không hề đau khổ.
Thời Ảnh không khỏi hơi động dung: Người này một mình xông vào phủ Tổng đốc, chấp nhận mạo hiểm, chỉ là vì giết đồng bọn diệt khẩu? Tính cách tộc giao nhân hiền lành ba phải, thật hiếm thấy nhân vật quyết liệt như vậy.
“Không, ngươi không thể là môn hạ Kiếm Thánh. Thứ ngươi dùng không phải kiếm quang.” Thời Ảnh khẽ nhíu mày, ngắm đối phương, trăm ngàn năm qua, là điện phủ tối cao của võ đạo Vân Hoang, đệ tử môn hạ của Kiếm Thánh đại bộ phận phải là con dân Không Tang, thỉnh thoảng cũng có người Trung Châu, nhưng không thể là Giao nhân được. Hiện nay hai vị Phi Hoa và Lưu Mộng cũng vừa kế thừa xưng hào Kiếm Thánh, đều chưa chính thức bắt đầu thu nhận đệ tử, càng không thể thu nhận Giao nhân này.
Y không khỏi lạnh lùng nói: “Ngươi học kiếm thuật này từ đâu?”
Giao nhân kia không nói gì, kiếm quang trong tay dựng đứng, hạ xuống trước mặt!
“Không biết tự lượng sức mình.” Thời Ảnh cau mày, lập tức miết ngón tay, hướng vào kiếm võng. Ngón tay lập tức ngưng kết thành một chùm sáng, giống như một thanh kiếm khổng lồ khác, gào thét đánh xuống hư không, phá vỡ đường kiếm đang xông tới, chỉ nghe một tiếng rầm rầm nứt toác, toàn bộ đình viện đều hơi dao động.
Trăm nghìn luồng sáng giữa không trung lập tức biến mất, giống như là bị đánh tan, sau đó, lại lập tức ngưng tụ, hóa thành chín luồng phong mang từ trên trời giáng xuống!
Ánh mắt Thời Ảnh ngưng định lại, không lên tiếng hít một hơi, cấp tốc lui về phía sau, hai tay giơ lên, kết ấn ở ngực, lập tức phóng ra một chú thuật mang tên Vấn Thiên Hà Thọ! Thứ Giao nhân này đánh tới chính là kiếm thuật thâm sâu nhất của Kiếm Thánh mang tên “Cửu Vấn”.
Giao nhân này, quả nhiên không đơn giản!
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, kiếm quang từ trên trời đâm xuống, lại đánh lên lá chắn vô hình.
Toàn thân Thời Ảnh phần phật lay động, giống bị gió dữ thổi qua trước mặt, không khỏi tâm trạng âm thầm khiếp sợ: Một kích này của hắn đã dùng tới tám chín thành lực lượng, nhưng mà chỉ đấu ngang với một đạo kiếm quang. Giao nhân này chính là địch thủ hiếm gặp của y ở Vân Hoang.
Vừa khi kiếm quang biến mất, người trước mặt cũng đã tiêu thất.
Trong không khí còn sót lại kiếm ý, kích động lạnh đến thấu xương, phong mang bức người, luận khí thế thì không hề thua kém Kiếm Thánh trong truyền thuyết. Trên mặt đất có vết máu lẻ tẻ, không biết là trên người kia rời xuống, hay là từ các thi thể chiến sĩ Giao nhân trên mặt đất này.
Thời Ảnh nhìn đình viện trống rỗng, không khỏi hơi đổi sắc mặt.
Bởi sống ở trên biển, trời sinh thể chất không mạnh, sau lại bị bổ đôi thân thể, tính cách ôn hòa của bộ tộc Giao nhân được giữ vô cùng tốt, sức mạnh đều bị tước bỏ, thể chất thiên về nhu nhược. Nhưng mà, Giao nhân trước mắt đã đột phá những hạn chế này, luyện được kiếm thuật đỉnh cao như vậy.
Giao nhân này là ai? Muốn đột phá cực hạn của bộ tộc, phải có sự kiên trì trong huyết mạch. Chẳng lẽ, đây chính là “nó” mà y vẫn đang tìm?
Y nhíu mày nhanh chóng nghĩ, lại giơ ngón tay lên nhìn qua, vừa rồi cũng không phải y không thể ngăn cản người kia, nhưng lại cố ý để hắn rời khỏi, chỉ âm thầm gieo một phù trú truy tung trên người của đối phương.
“Trùng Minh.” Y nghiêng đầu, gọi một tiếng.
Chỉ nghe “phạch” một tiếng, chú chim màu trắng đang đậu trên giá trong thư phòng ngủ gà ngủ gật bỗng bừng từng, giương cánh bay lên, khi mới ra khỏi phòng thì vẫn chỉ bằng chú vẹt, mà lúc đáp xuống đình viện đã thoáng cái trở thành kích thước của một pho tượng tuyết khổng lồ.
Thời Ảnh chỉ lên bầu trời: “Đi, giúp ta tìm tung tích Giao nhân kia!”
Thần điểu Trùng Minh vòng vo chuyển mắt nhập nhèm buồn ngủ, bất mãn cộc một tiếng, hai cánh rung lên, gào thét bay lên bầu trời, thân thể thoáng cái mở rộng, trở thành một chú chim khổng lồ có bốn mắt màu đỏ, đôi mắt bóng mượt, lấy phủ Tổng đốc làm trung tâm, đuổi theo tung tích trên mặt đất.
Bốn mắt của Trùng Minh trên có thể ngưỡng vọng cửu thiên, dưới có thể nhìn thấu hoàng tuyền, dưới sự truy đuổi của nó, không có bất cứ vật gì trong lục hợp có thể giấu mình.
Đại thần quan núi Cửu Nghi cúi đầu, nhìn thi thể đầy đất bên chân, ánh mắt dần dần thay đổi.
Đúng vậy, dựa theo số tử vi biểu hiện, bảy mươi năm sau, Không Tang sẽ có đại nạn diệt quốc, nhưng mà, mặc dù y dốc hết khả năng, vẫn không thể thấy được rõ hơn những gì sẽ xảy ra, chỉ có thể nhìn thấy một kia Quy Tà từ biển Bích Lạc dâng lên, chậm rãi hướng về phía đế đô Già Lam.
Thế duy nhất y có thể biết trước chính là, hết thảy nguyên nhân, đều liên quan đến Giao nhân trong Diệp Thành này. Giao nhân kia sẽ vạch ra tấm màn loạn thể của Vân Hoang, đẩy Không Tang vào vực sâu vạn trượng!
Bạch Tháp sập, lục vương ngã xuống, Hoàng Thiên phong ấn, Đế vương huyết đoạn, ngàn vạn con dân Không Tang trở thành oan hồn… Chỉ cần y dừng ở phiến Quy Tà, thì sẽ có thể thấy những huyễn ảnh của vài chục năm sau này lần lượt hiện lên trên bầu trời, giống như trời xanh đang loan báo tương lai lạnh lùng cho những người quan sát tinh tượng như y.
Đại nạn diệt tộc như vậy, đã được khắc ở trên sao, treo trên đỉnh đầu mỗi một người Vân Hoang, dường như không thể chặn lại bánh xe số phận. Nhưng mà, không ai thấy, không ai tin.
Chỉ có hắn và Đại Ti Mệnh hai người thanh tỉnh.
Thanh tỉnh, nhìn ngày diệt vong chậm rãi đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.