Chương 13: (Ngoại truyện 2)
Quả Quả
05/11/2023
2.
Tôi đi dạo phố với Diệp Thừa.
Tình cờ gặp trung tâm thương mại đang mua sắm,
Nhìn dòng người chật như nêm, Bạch Thanh Nha khuơ hai bàn tay mười ngón đan nhau, kiêu ngạo nói với người bên cạnh: “Chú ơi, em may mắn lắm đó.”‘
“Ò,” Diệp Thừa cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Bạch nhà mình may thế nào?”
“Để em kể cho, hồi bé em sưu tầm được hơn 30 bình hồng trà, càng về sau, ông chủ cũng không muốn đổi cho em nữa, thấy em bèn nói,” Bạch Thanh Nha bắt chước giọng nói của ông chủ: “Nhóc con, sao cháu lại đến nữa.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế nào? Em giỏi không?”
Diệp Thừa vô cùng vui vẻ, không khỏi nhéo mặt cô khi nhìn bộ dáng của cô: “Tiểu Bạch nhà mình đương nhiên là giỏi rồi. Có muốn thử lần nữa không?”
Bạch Thanh Nha nhìn dòng chữ trên tấm biểu ngữ và thấy rằng đợt giảm giá trong trung tâm thương mại lần này rất lớn nên sự háo hức muốn thử của cô ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Với sự hỗ trợ của Diệp Thừa, Bạch Thanh Nha lên sân khấu trả lời một câu hỏi và sau đó rút thăm trúng thưởng.
Giải thưởng không được công bố nhanh như vậy, hai người đi đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, ăn chút gì đó rồi quay về.
Vừa đúng lúc công bố người chiến thắng.
Cô thật sự may mắn, không khiến cô mất mặt trước Diệp Thừa.
Khi người dẫn chương trình gọi cô lên sân khấu, Bạch Thanh Nha phát hiện ra rằng lần này cô không phải là người duy nhất giành chiến thắng mà một chàng trai khác cũng giành được giải nhất.
Sau khi được giải thích sơ bộ, Bạch Thanh Nha mới biết.
Hóa ra việc tổ chức sự kiện này không chỉ nhằm tri ân khách hàng mới và cũ mà còn bao gồm cả suy nghĩ hết lòng hết sức của giám đốc chăm chỉ nhằm thúc đẩy tỷ lệ kết hôn đang giảm ở Trung Quốc.
Hai người chiến thắng phải là một nam một nữ, chỉ cần hai người thắng cuộc so tài trước công chúng là có thể nhận được giải thưởng.
Chỉ là MC không hỏi cô đã có chồng chưa, lẽ nào cô không giống người có chồng rồi sao?
Chàng trai đoạt giải khác hình như cũng trạc tuổi cô, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, ánh mắt anh ta nhìn cô dần trở nên mập mờ.
Thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Bạch Thanh Nha muốn đặt thẻ trở lại, nhưng trước khi cô kịp nói.
Người dẫn chương trình bắt đầu để mọi người cổ vũ.
Cô lúng túng và luống cuống, sốt ruột không thôi bèn trực tiếp nhảy khỏi sân khấu.
Cũng may Diệp Thừa chạy tới kịp thời ôm cô xuống như một đứa trẻ.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, câu đầu tiên của Bạch Thanh Nha chính là vội vàng giải thích: “Diệp Thừa…Em không biết sẽ như thế này, thật xin lỗi.”
Diệp Thừa phủi bụi trên váy của cô, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Bạch thích phần thưởng này không.”
Cô nhìn lại món đồ bên trong hộp thủy tinh, cô đã có được chúng nhờ vận may của mình, thật sự rất đáng tiếc khi từ bỏ chúng như thế này.
“Nếu như muốn em làm việc đó em thà không có còn hơn.”
Diệp Thành thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ đưa cô vào khu vực nghỉ ngơi, bảo cô đợi anh một lát.
Bạch Thanh Nha vừa đếm xong hoa văn trên cây cột thứ ba, Diệp Thừa quay lại, theo sau là một người đàn ông ngoan ngoãn trên mặt viết chữ tôi có lỗi.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta rối rít xin lỗi: “Thưa bà, chính sự sơ suất của chúng tôi đã khiến bà sợ hãi.”
Sau đó Bạch Thanh Nha mới biết trung tâm thương mại cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Diệp thị, hơn nữa vừa nãy giám đốc đã “tự giác” sửa lại quy tắc nhận thưởng.
Nó trở thành – người chiến thắng và chồng cô ôm nhau ở trước mặt mọi người trong một phút (chỉ dành cho cô Bạch)
Vì vậy, người đoạt giải nhất Bạch Thanh Nha đã trở lại sân khấu lần nữa, điểm khác biệt duy nhất là lần này cô mang theo Diệp Thừa.
Người xem dưới sân khấu ngược lại còn tăng thêm.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thừa dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng, khom người, tựa cằm lên vai cô, cúi người ôm cô.
Bởi vì chênh lệch chiều cao nên động tác của anh như vậy sẽ không thoải mái lắm.
Nhưng bằng cách này, cô có thể dễ dàng chạm vào vai và lưng anh mà không cần nhón chân.
Dưới sân khấu tràn ngập tiếng thổn thức.
Bạch Thanh Nha vùi đầu vào cổ Diệp Thừa, sắc mặt nóng bừng: “Chú, chú không cảm thấy mất mặt à?”
Diệp Thừa xoa xoa gáy cô, nụ cười rạng rỡ: “Nếu là em thì chú chìm trong hạnh phúc.”
Vì vậy, anh ấy sẽ ghen tị, cho dù trước đây điều đó có vẻ trẻ con và nhàm chán thì anh ấy vẫn sẵn sàng cùng bạn làm điều đó.
Hóa ra tình yêu, từ đầu đến cuối là sự yêu thích hơn.
Tôi đi dạo phố với Diệp Thừa.
Tình cờ gặp trung tâm thương mại đang mua sắm,
Nhìn dòng người chật như nêm, Bạch Thanh Nha khuơ hai bàn tay mười ngón đan nhau, kiêu ngạo nói với người bên cạnh: “Chú ơi, em may mắn lắm đó.”‘
“Ò,” Diệp Thừa cúi đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Tiểu Bạch nhà mình may thế nào?”
“Để em kể cho, hồi bé em sưu tầm được hơn 30 bình hồng trà, càng về sau, ông chủ cũng không muốn đổi cho em nữa, thấy em bèn nói,” Bạch Thanh Nha bắt chước giọng nói của ông chủ: “Nhóc con, sao cháu lại đến nữa.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh: “Thế nào? Em giỏi không?”
Diệp Thừa vô cùng vui vẻ, không khỏi nhéo mặt cô khi nhìn bộ dáng của cô: “Tiểu Bạch nhà mình đương nhiên là giỏi rồi. Có muốn thử lần nữa không?”
Bạch Thanh Nha nhìn dòng chữ trên tấm biểu ngữ và thấy rằng đợt giảm giá trong trung tâm thương mại lần này rất lớn nên sự háo hức muốn thử của cô ấy càng trở nên mãnh liệt hơn.
Với sự hỗ trợ của Diệp Thừa, Bạch Thanh Nha lên sân khấu trả lời một câu hỏi và sau đó rút thăm trúng thưởng.
Giải thưởng không được công bố nhanh như vậy, hai người đi đến trung tâm mua sắm dạo một vòng, ăn chút gì đó rồi quay về.
Vừa đúng lúc công bố người chiến thắng.
Cô thật sự may mắn, không khiến cô mất mặt trước Diệp Thừa.
Khi người dẫn chương trình gọi cô lên sân khấu, Bạch Thanh Nha phát hiện ra rằng lần này cô không phải là người duy nhất giành chiến thắng mà một chàng trai khác cũng giành được giải nhất.
Sau khi được giải thích sơ bộ, Bạch Thanh Nha mới biết.
Hóa ra việc tổ chức sự kiện này không chỉ nhằm tri ân khách hàng mới và cũ mà còn bao gồm cả suy nghĩ hết lòng hết sức của giám đốc chăm chỉ nhằm thúc đẩy tỷ lệ kết hôn đang giảm ở Trung Quốc.
Hai người chiến thắng phải là một nam một nữ, chỉ cần hai người thắng cuộc so tài trước công chúng là có thể nhận được giải thưởng.
Chỉ là MC không hỏi cô đã có chồng chưa, lẽ nào cô không giống người có chồng rồi sao?
Chàng trai đoạt giải khác hình như cũng trạc tuổi cô, sau khi biết được toàn bộ câu chuyện, ánh mắt anh ta nhìn cô dần trở nên mập mờ.
Thỉnh thoảng liếc nhìn cô.
Bạch Thanh Nha muốn đặt thẻ trở lại, nhưng trước khi cô kịp nói.
Người dẫn chương trình bắt đầu để mọi người cổ vũ.
Cô lúng túng và luống cuống, sốt ruột không thôi bèn trực tiếp nhảy khỏi sân khấu.
Cũng may Diệp Thừa chạy tới kịp thời ôm cô xuống như một đứa trẻ.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh, câu đầu tiên của Bạch Thanh Nha chính là vội vàng giải thích: “Diệp Thừa…Em không biết sẽ như thế này, thật xin lỗi.”
Diệp Thừa phủi bụi trên váy của cô, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Bạch thích phần thưởng này không.”
Cô nhìn lại món đồ bên trong hộp thủy tinh, cô đã có được chúng nhờ vận may của mình, thật sự rất đáng tiếc khi từ bỏ chúng như thế này.
“Nếu như muốn em làm việc đó em thà không có còn hơn.”
Diệp Thành thấy cô nói như vậy, cũng không nói gì, chỉ đưa cô vào khu vực nghỉ ngơi, bảo cô đợi anh một lát.
Bạch Thanh Nha vừa đếm xong hoa văn trên cây cột thứ ba, Diệp Thừa quay lại, theo sau là một người đàn ông ngoan ngoãn trên mặt viết chữ tôi có lỗi.
Khi người đàn ông nhìn thấy cô, anh ta rối rít xin lỗi: “Thưa bà, chính sự sơ suất của chúng tôi đã khiến bà sợ hãi.”
Sau đó Bạch Thanh Nha mới biết trung tâm thương mại cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Diệp thị, hơn nữa vừa nãy giám đốc đã “tự giác” sửa lại quy tắc nhận thưởng.
Nó trở thành – người chiến thắng và chồng cô ôm nhau ở trước mặt mọi người trong một phút (chỉ dành cho cô Bạch)
Vì vậy, người đoạt giải nhất Bạch Thanh Nha đã trở lại sân khấu lần nữa, điểm khác biệt duy nhất là lần này cô mang theo Diệp Thừa.
Người xem dưới sân khấu ngược lại còn tăng thêm.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thừa dùng động tác vô cùng nhẹ nhàng, khom người, tựa cằm lên vai cô, cúi người ôm cô.
Bởi vì chênh lệch chiều cao nên động tác của anh như vậy sẽ không thoải mái lắm.
Nhưng bằng cách này, cô có thể dễ dàng chạm vào vai và lưng anh mà không cần nhón chân.
Dưới sân khấu tràn ngập tiếng thổn thức.
Bạch Thanh Nha vùi đầu vào cổ Diệp Thừa, sắc mặt nóng bừng: “Chú, chú không cảm thấy mất mặt à?”
Diệp Thừa xoa xoa gáy cô, nụ cười rạng rỡ: “Nếu là em thì chú chìm trong hạnh phúc.”
Vì vậy, anh ấy sẽ ghen tị, cho dù trước đây điều đó có vẻ trẻ con và nhàm chán thì anh ấy vẫn sẵn sàng cùng bạn làm điều đó.
Hóa ra tình yêu, từ đầu đến cuối là sự yêu thích hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.