Chương 4: Chú Mặc Áo Ngủ Ren
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
24/07/2021
Tô Khả Khả ngồi xuống chỗ mà Tần Mặc Sâm chỉ, ngoại trừ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía cửa chính của phòng ngủ thì tư thế luôn nghiêm chỉnh, không nhúc nhích, mặc dù ghế sô pha dưới rất mềm, thực sự muốn sờ vào nó.
“Chờ tôi hai phút.” Tần Mặc Sâm đưa mắt liếc nhìn cô một cái rồi đi vào phòng ngủ chính.
Ánh mắt của Tô Khả Khả dõi theo bóng dáng anh vào cửa phòng ngủ chính cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới thu lại ánh mắt.
Có chút thời gian như vậy, chắc hẳn thứ kia cũng chẳng dám làm cái gì.
Nói chờ hai phút, Tô Khả Khả quả thực cũng chỉ đợi hai phút.
Hai phút sau, người đàn ông phía trên trần trụi đã mặc một cái áo ngủ ren trắng rộng thùng thình, tóc cũng đã sấy khô một nửa.
Tùy tiện ngồi trên sô pha bên cạnh, dù chỉ mặc áo choàng tắm nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm giác bị áp chế không thể rời mắt.
Tần Mặc Sâm từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc lá và bật lửa.
Lạch cạch một tiếng, người đàn ông động tác thuần thục châm nhẹ điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc
Đôi chân dài thẳng tắp gác dưới các nếp chồng lên nhau của lớp áo choàng tắm, chân đi hờ đôi dép lê mềm mại màu đen, nhìn như sắp rơi đến nơi
Anh hơi nheo mắt, khuôn mặt ẩn hiện trong làn khói trông thật lạnh lùng.
Tô Khả Khả không biết vì sao, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng mà liền ngồi thẳng lên, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung về phía phòng ngủ.
“Chú?” Tô Khả Khả hạ thấp giọng hỏi , “Cháu có thể vào phòng ngủ không?”
Tần Mặc Sâm buông lỏng điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, môi mỏng thổi ra một làn khói, hờ hững hỏi: “Năm nay bao tuổi rồi?”
Tô Khả Khả trả lời đúng sự thật: “Mười tám, tháng trước vừa mới tròn 18 tuổi.”
Tần Mặc Sâm ánh mắt có chút ngờ ngợ nhìn cô, "Trông cô có vẻ còn nhỏ hơn mười tám tuổi...... Chắc là....... mới vào ngành không lâu đúng chứ?"
Tô Khả Khả nghe được anh hỏi về công việc, hai mắt liền sáng lên, phấn khích mà nói: “Thật ra dựa vào bản lĩnh tôi thì đã sớm có thể xuất sư rồi, nhưng sư phụ nói tôi vẫn còn nhỏ, hôm nay là đơn đầu tiên trong đời tôi, nếu tôi hoàn thành thì tôi có thể chính thức xuất sư, hi hi, sau này tôi có thể đi tự hành nghề rồi!”
Tần Mặc Sâm trong lòng cười nhạo, còn nghĩ tới việc tự hành nghề?
Xem ra này cô nhóc này thực sự yêu công việc của mình.
“tại sao phải làm cái này? Cô ở tuổi này chắc vẫn học cấp 3” Tần Mặc Sâm nhả ra một làn khói, cũng chỉ hỏi cho có.
Thật ra thì hắn đã đoán được đáp án.
Tiền.
Bất luận là vì cuộc sống bức bách hay do bản thân sa ngã biến chất , cũng đều là vì một chữ “tiền”
Tô Khả Khả ngẩn người, coi như là một chuyện hiện nhiên mà nói: “Tôi không có ba mẹ, là sư phụ nhặt được tôi và nuôi tôi lớn, sư phụ làm nghề này, tôi đương nhiên cũng phải thừa kế nghề của sư phụ.”
Nói đến đây, lông mày cong lên, nụ cười ngọt ngào khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến kẹo dẻo, “Hơn nữa tôi cũng thích nghề này lắm. Sư phụ nói tôi hơi ngốc, cũng may cần cù bù thông minh, nhịp sống trong trường quá chập chạp, cho nên toàn là tôi tự học. Làm cái nghề này có rất nhiều thứ, mỗi tháng tôi thường phải đọc rất nhiều sách.”
Tần Mặc Sâm có chút giật mình.
Cô nhi.
Khó trách.....
Tần Mặc Sâm hoàn hồn, vươn ngón tay thon dài cầm điếu thuốc lên gạt tàn, búng nhẹ.
Tần Mặc Sâm gương mặt không chút cảm xúc: “Vậy sao, ngươi nhận cái đơn này, cậu ta cho cô bao nhiêu tiền?”
“Chờ tôi hai phút.” Tần Mặc Sâm đưa mắt liếc nhìn cô một cái rồi đi vào phòng ngủ chính.
Ánh mắt của Tô Khả Khả dõi theo bóng dáng anh vào cửa phòng ngủ chính cho đến khi cánh cửa đóng lại, cô mới thu lại ánh mắt.
Có chút thời gian như vậy, chắc hẳn thứ kia cũng chẳng dám làm cái gì.
Nói chờ hai phút, Tô Khả Khả quả thực cũng chỉ đợi hai phút.
Hai phút sau, người đàn ông phía trên trần trụi đã mặc một cái áo ngủ ren trắng rộng thùng thình, tóc cũng đã sấy khô một nửa.
Tùy tiện ngồi trên sô pha bên cạnh, dù chỉ mặc áo choàng tắm nhưng cũng đủ làm cho người ta cảm giác bị áp chế không thể rời mắt.
Tần Mặc Sâm từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc lá và bật lửa.
Lạch cạch một tiếng, người đàn ông động tác thuần thục châm nhẹ điếu thuốc, chậm rãi hút thuốc
Đôi chân dài thẳng tắp gác dưới các nếp chồng lên nhau của lớp áo choàng tắm, chân đi hờ đôi dép lê mềm mại màu đen, nhìn như sắp rơi đến nơi
Anh hơi nheo mắt, khuôn mặt ẩn hiện trong làn khói trông thật lạnh lùng.
Tô Khả Khả không biết vì sao, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, theo bản năng mà liền ngồi thẳng lên, đôi mắt cũng không dám nhìn lung tung về phía phòng ngủ.
“Chú?” Tô Khả Khả hạ thấp giọng hỏi , “Cháu có thể vào phòng ngủ không?”
Tần Mặc Sâm buông lỏng điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, môi mỏng thổi ra một làn khói, hờ hững hỏi: “Năm nay bao tuổi rồi?”
Tô Khả Khả trả lời đúng sự thật: “Mười tám, tháng trước vừa mới tròn 18 tuổi.”
Tần Mặc Sâm ánh mắt có chút ngờ ngợ nhìn cô, "Trông cô có vẻ còn nhỏ hơn mười tám tuổi...... Chắc là....... mới vào ngành không lâu đúng chứ?"
Tô Khả Khả nghe được anh hỏi về công việc, hai mắt liền sáng lên, phấn khích mà nói: “Thật ra dựa vào bản lĩnh tôi thì đã sớm có thể xuất sư rồi, nhưng sư phụ nói tôi vẫn còn nhỏ, hôm nay là đơn đầu tiên trong đời tôi, nếu tôi hoàn thành thì tôi có thể chính thức xuất sư, hi hi, sau này tôi có thể đi tự hành nghề rồi!”
Tần Mặc Sâm trong lòng cười nhạo, còn nghĩ tới việc tự hành nghề?
Xem ra này cô nhóc này thực sự yêu công việc của mình.
“tại sao phải làm cái này? Cô ở tuổi này chắc vẫn học cấp 3” Tần Mặc Sâm nhả ra một làn khói, cũng chỉ hỏi cho có.
Thật ra thì hắn đã đoán được đáp án.
Tiền.
Bất luận là vì cuộc sống bức bách hay do bản thân sa ngã biến chất , cũng đều là vì một chữ “tiền”
Tô Khả Khả ngẩn người, coi như là một chuyện hiện nhiên mà nói: “Tôi không có ba mẹ, là sư phụ nhặt được tôi và nuôi tôi lớn, sư phụ làm nghề này, tôi đương nhiên cũng phải thừa kế nghề của sư phụ.”
Nói đến đây, lông mày cong lên, nụ cười ngọt ngào khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến kẹo dẻo, “Hơn nữa tôi cũng thích nghề này lắm. Sư phụ nói tôi hơi ngốc, cũng may cần cù bù thông minh, nhịp sống trong trường quá chập chạp, cho nên toàn là tôi tự học. Làm cái nghề này có rất nhiều thứ, mỗi tháng tôi thường phải đọc rất nhiều sách.”
Tần Mặc Sâm có chút giật mình.
Cô nhi.
Khó trách.....
Tần Mặc Sâm hoàn hồn, vươn ngón tay thon dài cầm điếu thuốc lên gạt tàn, búng nhẹ.
Tần Mặc Sâm gương mặt không chút cảm xúc: “Vậy sao, ngươi nhận cái đơn này, cậu ta cho cô bao nhiêu tiền?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.