Chương 71: Chuyện Được Đăng Hoàn Trên Tyt, Tên Chuyện Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
27/05/2022
Phản ứng đầu tiên của Tô Khả Khả lại là người cùng ngành.
Nhưng cô nghĩ lại, không đúng, nếu là người cùng ngành, có lẽ cô đã sớm nhận ra rồi.
Giống như thợ đóng giày nhìn thấy thợ đóng giày khác, hai người chỉ cần một ánh mắt, hoặc là động đậy cái mũi một cái đã có thể biết đối phương là người cùng ngành.
Thầy phong thủy cũng thế, trừ phi là gà mờ chưa chính thức gia nhập, người cùng ngành cũng có thể cảm giác được hơi thở chỉ có thầy phong thủy mới có.
"Trợ lý Ngô, trước anh giúp tôi chăm chú đã, tôi đi một lát rồi quay lại ngay!"
Lời ngăn cản của Ngô Tông Bách chưa kịp phát khỏi miệng, cô gái nhỏ đã chạy đi rồi.
Nghĩ đến lúc trước Tứ gia giao phó, bỗng nhiên Ngô Tông Bách theo sau, theo sát Tô Khả Khả không xa không gần.
Để một cô gái nhỏ và bản thân mình nhàm chán đứng đây lâu như vậy đã rất hiếm thấy, cô muốn tìm người bắt chuyện thì cứ tìm đi, chỉ cần đừng đụng đến có ý đồ là được.
Lúc nhanh chóng lại gần người đó, Tô Khả Khả thả nhẹ bước chân, bởi vì hắn loay ha loay hoay rất nghiêm túc, Tô Khả Khả không muốn dọa hắn.
Nhưng tay người đó đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả Khả, ánh mắt dịu dàng, hỏi: "Vị tiểu thư này, cô tới đây để lấy cốc, hay.. tìm tôi?"
Tô Khả Khả nhìn thấy gương mặt hắn, sững sờ một hồi lâu.
"Cô cứ nhìn chằm chằm một người đàn ông xa lạ như vậy, có phải quá đường đột không?"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn cười.
Tô Khả Khả cảm thấy hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, trong ánh mắt như có dòng nước, gió lướt qua có thể thổi thành từng gợn sóng lăn tăn.
Quân tử độc nhất vô nhị, bề trên như ngọc.
Người có tướng mạo thế này, cô thích.
" m Dương bát quái đồ của anh còn chưa xếp xong, cứ tiếp tục đi, tôi nhìn chút thôi, sẽ không quấy rầy anh." Tô Khả Khả vội vàng nói.
Người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc: "Cô hiểu cái này?"
Tô Khả Khả cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: "Tôi không chỉ hiểu mỗi cái này."
Đối phương dừng một chút, thử thăm dò hỏi: "Cô là.. Thầy phong thủy?"
"Ồ? Anh biết chúng ta giống nhau ư. Haha, để tôi xem thế nào, mới vào nghề không lâu."
" m Dương bát quái, thiên can địa chi, chu dịch cô đều hiểu?" Vừa nãy người đàn ông chỉ xuất phát từ thói quen lễ phép, còn bây giờ thì trong mắt tràn ngập hứng thú.
"Ha ha, vậy cũng không phải, lúc tôi sáu bảy tuổi đã nắm chắc rất quen thuộc rồi, đọc chu dịch làu làu. Còn anh, tại sao anh phải thế này? Anh hẳn không giỏi cái này lắm."
Người đàn ông nhìn dáng vẻ không hề đề phòng của cô, thái độ của hắn cũng dần thả lỏng tùy hơn không ít.
Hắn trả lời: "Quả thật tôi không phải người trong ngành, chỉ là cảm thấy hứng thú với huyền học mà thôi."
"Nếu thích như vậy, sao anh không bái sư nhập môn đi?" Tô Khả Khả hỏi.
Người đàn ông cười: "Hứng thú và công việc là hai chuyện khác nhau, tạm thời tôi chưa có ý định biến hứng thú này thành nghề nghiệp cả đời."
Tô Khả Khả gật đầu: "Tôi thấy anh nói rất có lý."
"Thầy phong thủy mấy cô có vẻ rất chú ý đến nhân quả và duyên phận. Hôm nay chúng ta vì m Dương bát quái tôi vẽ nên quen biết, vậy có phải chúng ta có duyên phận không?"
"Đúng, chúng ta có duyên phận."
"Vậy cô có muốn kết bạn không? Chào cô, tôi là Tiền Quân Trạch."
Tô Khả Khả hơi tròn mắt.
Tiền Quân Trạch khẽ cười một tiếng, có chút áy náy nói: "Vất vả lắm mới tìm được một người hiểu công việc này, vừa hay tôi cũng có nhiều vấn đề cần hỏi, vì vậy có chút vội vàng, có phải tôi dọa cô rồi không?"
Tô Khả Khả liền vội vàng lắc đầu: "Không đâu không đâu, chỉ là có chút kinh ngạc, với tướng mạo của anh hẳn là sẽ nội tâm dịu dàng đó."
Tiền Quân Trạch nhìn cô, cười vô cùng ôn hòa: "Cho nên tôi vẫn mạo phạm cô rồi. Chỉ là, tướng mạo thật sự chuẩn như vậy? Có khi nào tướng mạo lừa người không?"
"Tin hay không là tùy tâm, tướng mạo một người cũng phản ánh nội tâm một người khá lớn, trừ phi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì không lừa được đâu. Đương nhiên, tướng mạo và số mệnh của một người sẽ giống nhau, cũng không phải là đã hình thành thì không thể thay đổi.."
Dưới hoàn cảnh lạ lẫm gặp được một người như vậy, hắn cũng có cùng sở thích với mình, Tô Khả Khả nhịn không được nhiều lời thêm chút, càng nói càng vui, hai người còn trao đổi số điện thoại.
"Khụ khụ!" Ngô Tông Bách đột nhiên tới gần, ho dồn dập mấy tiếng, nhìn về phía Tô Khả Khả.
Lúc này Tô Khả Khả mới nhận ra, mình đã nói chuyện với một người lạ quá lâu.
Tiền Quân Trạch nhìn thoáng qua Ngô Tông Bách, trong mắt xẹt qua một tia đã hiểu: "Tô tiểu thư có việc bận thì cứ làm đi, hôm nay tôi thay ông nội đi mừng thọ Từ lão gia tử, ngồi một lúc thì cũng nên đi rồi."
"Vậy hẹn gặp lại." Tô Khả Khả vẫy vẫy tay với hắn.
Hai người đi rồi, Tiền Quân Trạch lại xếp mấy cái ly đế cao trên bàn ra lần nữa, đôi mắt rũ xuống, giấu kỹ sự dịu dàng trong đó.
Khóe miệng người đàn ông nhẹ nhàng gợi lên một đường cong. Đường cong đó duy trì rất lâu mới chậm rãi biến mất.
Mấy phút sau, một mình hắn rời khỏi tiệc mừng thọ.
"Tô tiểu thư, sao cô chẳng có chút phòng bị gì với người ngoài thế, mới quen một người đàn ông lạ cô đã cho người ta số điện thoại rồi?" Quả thực trái tim Ngô Tông Bách như vỡ nát.
Nếu không phải biết Tiền Quân Trạch kia là cháu trai ông cụ Tiền, nhân phẩm không có vấn đề gì thì ngay khi Tô Khả Khả nói câu đầu tiên, anh ta sẽ dẫn cô đi ngay.
Nhưng cô gái nhỏ nào có để ý: "Tôi nhìn tướng mạo anh ấy, là một quân tử hiếm có đó, là người tốt. Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy chú vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi cũng rất thích."
Ngô Tông Bách: .
Vậy nên Tứ gia chẳng đặc biệt gì đối với cô nhỉ?
Đau lòng thay Tứ gia.
"Ơ? Trợ lý Ngô, chú tôi đâu rồi, sao lại không thấy?" Tô Khả Khả nhìn qua chỗ lúc nãy chú cô đứng, không có ai.
Anh hai và chị dâu Tần Mặc Sâm đang nói chuyện cùng mấy vị khách mới khác, Từ lão gia tử cũng đang nói gì đó với con cháu nhà họ Từ, mà tên Tần đại thiếu kia cũng được mấy người phụ nữ vây quanh.
Sau khi Ngô Tông Bách biết không thấy Tứ gia, không biết nghĩ đến chuyện gì, vội vàng tìm một bóng dáng khác trong đám đông kia.
Quả nhiên, vị Bạch tiểu thư kia cũng không thấy đâu. Anh ta không khỏi nhíu mày.
"Trợ lý Ngô, tôi muốn đi tìm chú!" Vẻ mặt Tô Khả Khả đầy lo lắng.
Đã nói phải bảo vệ chú mà, kết quả vì cô sơ sẩy nhất thời, để chú đi khỏi tầm mắt của mình, cô quá tắc trách. Ngô Tông Bách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đáng yêu đầy tự trách lo lắng, thở dài trong lòng nói: "Có lẽ Tứ gia chỉ ra ngoài nói chuyện với người quen thôi, dù sao có nhiều người ở đây, đối phương muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện, Tứ gia xuất phát từ lễ phép, có thể sẽ theo đối phương ra ngoài vườn."
Tô Khả Khả nghe vậy, lúc này mới không còn căng thẳng vậy nữa.
"Tô tiểu thư yên tâm, đây là địa bàn Từ gia, Tứ gia không thể gặp chuyện không may." Ngô Tông Bách mỉm cười nói.
Tô Khả Khả gật đầu.
"Trời ơi! Đúng là cô!"
Một giọng nói đầy kinh hỉ đột nhiên cắt ngang hai người.
Tô Khả Khả nhìn lại theo tiếng kêu, Tần đại thiếu?
Tần đại thiếu một phút trước còn quây quần bên mấy người phụ nữ, giờ đang đứng trước nhìn chằm chằm vào Tô Khả Khả, trông có vẻ khá kích động.
Ngô Tông Bách thấy người tới, chợt cảm thấy đau đầu: "Đại thiếu gia, sao anh lại tới đây?"
"Trợ lý Ngô, tôi chỉ tới đây lấy bình rượu đỏ thôi, sao lại bị anh ghét bỏ vậy?"
Ngô Tông Bách lễ phép cười: "Đại thiếu gia, không phải tôi ghét bỏ anh." Tần Tuấn Trì bước nhanh lên phía trước mấy bước, chen vào bên cạnh anh ta, cười hihi nói với Tô Khả Khả: "Vừa nãy tôi đã nhìn cô cả buổi, lúc đầu còn tưởng mình nhận nhầm người, không ngờ cô chỉ trang điểm lên thôi đã thay đổi hoàn toàn thành một phong cách khác, bây giờ trông cô rất mê người. Đại sư, cô biết không? Tôi đã tìm cô lâu lắm rồi!"
Nhưng cô nghĩ lại, không đúng, nếu là người cùng ngành, có lẽ cô đã sớm nhận ra rồi.
Giống như thợ đóng giày nhìn thấy thợ đóng giày khác, hai người chỉ cần một ánh mắt, hoặc là động đậy cái mũi một cái đã có thể biết đối phương là người cùng ngành.
Thầy phong thủy cũng thế, trừ phi là gà mờ chưa chính thức gia nhập, người cùng ngành cũng có thể cảm giác được hơi thở chỉ có thầy phong thủy mới có.
"Trợ lý Ngô, trước anh giúp tôi chăm chú đã, tôi đi một lát rồi quay lại ngay!"
Lời ngăn cản của Ngô Tông Bách chưa kịp phát khỏi miệng, cô gái nhỏ đã chạy đi rồi.
Nghĩ đến lúc trước Tứ gia giao phó, bỗng nhiên Ngô Tông Bách theo sau, theo sát Tô Khả Khả không xa không gần.
Để một cô gái nhỏ và bản thân mình nhàm chán đứng đây lâu như vậy đã rất hiếm thấy, cô muốn tìm người bắt chuyện thì cứ tìm đi, chỉ cần đừng đụng đến có ý đồ là được.
Lúc nhanh chóng lại gần người đó, Tô Khả Khả thả nhẹ bước chân, bởi vì hắn loay ha loay hoay rất nghiêm túc, Tô Khả Khả không muốn dọa hắn.
Nhưng tay người đó đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Tô Khả Khả, ánh mắt dịu dàng, hỏi: "Vị tiểu thư này, cô tới đây để lấy cốc, hay.. tìm tôi?"
Tô Khả Khả nhìn thấy gương mặt hắn, sững sờ một hồi lâu.
"Cô cứ nhìn chằm chằm một người đàn ông xa lạ như vậy, có phải quá đường đột không?"
Tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn cười.
Tô Khả Khả cảm thấy hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, trong ánh mắt như có dòng nước, gió lướt qua có thể thổi thành từng gợn sóng lăn tăn.
Quân tử độc nhất vô nhị, bề trên như ngọc.
Người có tướng mạo thế này, cô thích.
" m Dương bát quái đồ của anh còn chưa xếp xong, cứ tiếp tục đi, tôi nhìn chút thôi, sẽ không quấy rầy anh." Tô Khả Khả vội vàng nói.
Người đàn ông lộ vẻ kinh ngạc: "Cô hiểu cái này?"
Tô Khả Khả cười lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: "Tôi không chỉ hiểu mỗi cái này."
Đối phương dừng một chút, thử thăm dò hỏi: "Cô là.. Thầy phong thủy?"
"Ồ? Anh biết chúng ta giống nhau ư. Haha, để tôi xem thế nào, mới vào nghề không lâu."
" m Dương bát quái, thiên can địa chi, chu dịch cô đều hiểu?" Vừa nãy người đàn ông chỉ xuất phát từ thói quen lễ phép, còn bây giờ thì trong mắt tràn ngập hứng thú.
"Ha ha, vậy cũng không phải, lúc tôi sáu bảy tuổi đã nắm chắc rất quen thuộc rồi, đọc chu dịch làu làu. Còn anh, tại sao anh phải thế này? Anh hẳn không giỏi cái này lắm."
Người đàn ông nhìn dáng vẻ không hề đề phòng của cô, thái độ của hắn cũng dần thả lỏng tùy hơn không ít.
Hắn trả lời: "Quả thật tôi không phải người trong ngành, chỉ là cảm thấy hứng thú với huyền học mà thôi."
"Nếu thích như vậy, sao anh không bái sư nhập môn đi?" Tô Khả Khả hỏi.
Người đàn ông cười: "Hứng thú và công việc là hai chuyện khác nhau, tạm thời tôi chưa có ý định biến hứng thú này thành nghề nghiệp cả đời."
Tô Khả Khả gật đầu: "Tôi thấy anh nói rất có lý."
"Thầy phong thủy mấy cô có vẻ rất chú ý đến nhân quả và duyên phận. Hôm nay chúng ta vì m Dương bát quái tôi vẽ nên quen biết, vậy có phải chúng ta có duyên phận không?"
"Đúng, chúng ta có duyên phận."
"Vậy cô có muốn kết bạn không? Chào cô, tôi là Tiền Quân Trạch."
Tô Khả Khả hơi tròn mắt.
Tiền Quân Trạch khẽ cười một tiếng, có chút áy náy nói: "Vất vả lắm mới tìm được một người hiểu công việc này, vừa hay tôi cũng có nhiều vấn đề cần hỏi, vì vậy có chút vội vàng, có phải tôi dọa cô rồi không?"
Tô Khả Khả liền vội vàng lắc đầu: "Không đâu không đâu, chỉ là có chút kinh ngạc, với tướng mạo của anh hẳn là sẽ nội tâm dịu dàng đó."
Tiền Quân Trạch nhìn cô, cười vô cùng ôn hòa: "Cho nên tôi vẫn mạo phạm cô rồi. Chỉ là, tướng mạo thật sự chuẩn như vậy? Có khi nào tướng mạo lừa người không?"
"Tin hay không là tùy tâm, tướng mạo một người cũng phản ánh nội tâm một người khá lớn, trừ phi phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không thì không lừa được đâu. Đương nhiên, tướng mạo và số mệnh của một người sẽ giống nhau, cũng không phải là đã hình thành thì không thể thay đổi.."
Dưới hoàn cảnh lạ lẫm gặp được một người như vậy, hắn cũng có cùng sở thích với mình, Tô Khả Khả nhịn không được nhiều lời thêm chút, càng nói càng vui, hai người còn trao đổi số điện thoại.
"Khụ khụ!" Ngô Tông Bách đột nhiên tới gần, ho dồn dập mấy tiếng, nhìn về phía Tô Khả Khả.
Lúc này Tô Khả Khả mới nhận ra, mình đã nói chuyện với một người lạ quá lâu.
Tiền Quân Trạch nhìn thoáng qua Ngô Tông Bách, trong mắt xẹt qua một tia đã hiểu: "Tô tiểu thư có việc bận thì cứ làm đi, hôm nay tôi thay ông nội đi mừng thọ Từ lão gia tử, ngồi một lúc thì cũng nên đi rồi."
"Vậy hẹn gặp lại." Tô Khả Khả vẫy vẫy tay với hắn.
Hai người đi rồi, Tiền Quân Trạch lại xếp mấy cái ly đế cao trên bàn ra lần nữa, đôi mắt rũ xuống, giấu kỹ sự dịu dàng trong đó.
Khóe miệng người đàn ông nhẹ nhàng gợi lên một đường cong. Đường cong đó duy trì rất lâu mới chậm rãi biến mất.
Mấy phút sau, một mình hắn rời khỏi tiệc mừng thọ.
"Tô tiểu thư, sao cô chẳng có chút phòng bị gì với người ngoài thế, mới quen một người đàn ông lạ cô đã cho người ta số điện thoại rồi?" Quả thực trái tim Ngô Tông Bách như vỡ nát.
Nếu không phải biết Tiền Quân Trạch kia là cháu trai ông cụ Tiền, nhân phẩm không có vấn đề gì thì ngay khi Tô Khả Khả nói câu đầu tiên, anh ta sẽ dẫn cô đi ngay.
Nhưng cô gái nhỏ nào có để ý: "Tôi nhìn tướng mạo anh ấy, là một quân tử hiếm có đó, là người tốt. Cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy chú vậy, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy tôi cũng rất thích."
Ngô Tông Bách: .
Vậy nên Tứ gia chẳng đặc biệt gì đối với cô nhỉ?
Đau lòng thay Tứ gia.
"Ơ? Trợ lý Ngô, chú tôi đâu rồi, sao lại không thấy?" Tô Khả Khả nhìn qua chỗ lúc nãy chú cô đứng, không có ai.
Anh hai và chị dâu Tần Mặc Sâm đang nói chuyện cùng mấy vị khách mới khác, Từ lão gia tử cũng đang nói gì đó với con cháu nhà họ Từ, mà tên Tần đại thiếu kia cũng được mấy người phụ nữ vây quanh.
Sau khi Ngô Tông Bách biết không thấy Tứ gia, không biết nghĩ đến chuyện gì, vội vàng tìm một bóng dáng khác trong đám đông kia.
Quả nhiên, vị Bạch tiểu thư kia cũng không thấy đâu. Anh ta không khỏi nhíu mày.
"Trợ lý Ngô, tôi muốn đi tìm chú!" Vẻ mặt Tô Khả Khả đầy lo lắng.
Đã nói phải bảo vệ chú mà, kết quả vì cô sơ sẩy nhất thời, để chú đi khỏi tầm mắt của mình, cô quá tắc trách. Ngô Tông Bách nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đáng yêu đầy tự trách lo lắng, thở dài trong lòng nói: "Có lẽ Tứ gia chỉ ra ngoài nói chuyện với người quen thôi, dù sao có nhiều người ở đây, đối phương muốn tìm chỗ yên tĩnh nói chuyện, Tứ gia xuất phát từ lễ phép, có thể sẽ theo đối phương ra ngoài vườn."
Tô Khả Khả nghe vậy, lúc này mới không còn căng thẳng vậy nữa.
"Tô tiểu thư yên tâm, đây là địa bàn Từ gia, Tứ gia không thể gặp chuyện không may." Ngô Tông Bách mỉm cười nói.
Tô Khả Khả gật đầu.
"Trời ơi! Đúng là cô!"
Một giọng nói đầy kinh hỉ đột nhiên cắt ngang hai người.
Tô Khả Khả nhìn lại theo tiếng kêu, Tần đại thiếu?
Tần đại thiếu một phút trước còn quây quần bên mấy người phụ nữ, giờ đang đứng trước nhìn chằm chằm vào Tô Khả Khả, trông có vẻ khá kích động.
Ngô Tông Bách thấy người tới, chợt cảm thấy đau đầu: "Đại thiếu gia, sao anh lại tới đây?"
"Trợ lý Ngô, tôi chỉ tới đây lấy bình rượu đỏ thôi, sao lại bị anh ghét bỏ vậy?"
Ngô Tông Bách lễ phép cười: "Đại thiếu gia, không phải tôi ghét bỏ anh." Tần Tuấn Trì bước nhanh lên phía trước mấy bước, chen vào bên cạnh anh ta, cười hihi nói với Tô Khả Khả: "Vừa nãy tôi đã nhìn cô cả buổi, lúc đầu còn tưởng mình nhận nhầm người, không ngờ cô chỉ trang điểm lên thôi đã thay đổi hoàn toàn thành một phong cách khác, bây giờ trông cô rất mê người. Đại sư, cô biết không? Tôi đã tìm cô lâu lắm rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.