Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta

Chương 73: Chuyện Được Đăng Hoàn Trên Tyt, Tên Chuyện Chú Nhỏ Em Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh

Lỏa Bôn Đích Man Đầu

27/05/2022

Ngô Tông Bách định thần lại, sau đó vội vàng tìm khăn ướt để lau mặt cho Tô Khả Khả.

Khi đã thấy rõ ly rượu mà người phụ nữ kia vừa hất, Tần Tuấn Trì trực tiếp nhìn về phía cô ta quát lớn: "Hoàng Duyệt San, lần này cô lại phát điên gì nữa đấy? Xin lỗi, lập tức xin lỗi cho tôi!"

Cô gái trẻ tên Hoàng Duyệt San kia gông cổ lên nói: "Anh muốn em xin lỗi cô ta á? Dựa vào đâu chứ? Cô ta đáng bị như vậy lắm! Cũng không nhìn xem là đang trong tình cảnh nào, thế mà lại dám câu dẫn đàn ông ngay trước mặt mọi người như vậy. Cái loại chim sẻ muốn biến thành phượng hoàng này thì em thấy nhiều rồi, nhưng em vẫn chưa gặp qua loại chim sẻ nào mà mặt dày như cô ta bao giờ cả."

Từ sau khi tiến vào, Tần Tuấn Trì vẫn luôn ngó lơ cô ta, ngay cả khi cô ta và mấy người chú thím khác đi lại chào hỏi, hắn vẫn vờ như không hề nhìn thấy.

Ngó lơ cô ta, nhưng lại trò chuyện vui vẻ với người phụ nữ khác, bây giờ còn quá đáng hơn, thế mà Tần Tuấn Trì lại lôi lôi kéo kéo với loại phụ nữ không được người khác đếm xỉa kia.

Hoàng Duyệt San càng nghĩ càng uất ức: "Anh có biết vừa rồi những người phụ nữ kia nói xấu sau lưng em thế nào không? Đám phụ nữ đấy chế giễu em không nắm giữ được trái tim người đàn ông của mình. Anh Tuấn Trì, anh không thể đối xử với em như vậy được."

Hoàng Duyệt San tiến lên, muốn nắm lấy tay hắn, nhưng lại bị hắn đẩy ra.

"Hoàng Duyệt San, đủ rồi đấy!" Cả mặt Tần Tuấn Trì tái mét: "Ngày thường cô làm loạn thế nào tôi không nói, nhưng hôm nay là dịp gì cô có biết không, cô xem cách cô hành động có khác gì một con đàn bà đanh đá không hả?"

Tần Tuấn Trì luôn đối xử vô cùng hòa nhã với hầu hết các cô gái khác, chỉ ngoại trừ Hoàng Nguyệt San mà thôi.

"Tôi bảo cô xin lỗi mà, không nghe thấy hay sao?"

Hoàng Duyệt San uất ức nhìn hắn: "Chỉ vì một người phụ nữ mà anh lại hung dữ quát nạt em ư? Anh cũng biết hôm nay là dịp gì mà, thế sao anh lại lôi lôi kéo kéo người phụ nữ đó chứ?"

Tô Khả Khả đang lau mặt bằng khăn ướt mà thấy buồn bực vô cùng, tự nhiên lại lôi cô vô chửi là sao? Rõ ràng Tần đại thiếu đã cố ý bỏ qua việc cô có muốn hay không, một hai muốn kéo cô ra ngoài mà.

Hoàng Duyệt San vừa nói, hai mắt đã sớm ướt đẫm: "Ngày thường anh đi ra ngoài ăn chơi đàn đúm thế nào em không nói, nhưng đây đang là ở đâu chứ, em không cần mặt mũi sao? Em không đành lòng trách móc anh, nên chỉ có thể chuyển sang chửi bới cái loại phụ nữ mặt dày không biết xấu hổ đó thôi, em không hề sai!"

Ngô Tông Bách không vui nói: "Cô Hoàng, xin hãy chú ý ngôn từ."

Nơi đây là đế đô danh viện, một từ phát ngôn khó nghe trong miệng thôi cũng phải chú ý.

"Trợ lý Ngô. Anh cũng muốn nói giúp người phụ nữ kia sao?"

Ánh mắt Hoàng Duyệt San nhìn Tô Khả Khả tràn ngập chán ghét: "Cô thật khiến tôi khinh thường mà, ngay cả trợ lý Ngô luôn đi bên cạnh nhà họ Tần Tứ mà cũng có thể thông đồng được."

Nghe vậy, Ngô Tông Bách lập tức tái mét mặt mày.



Rốt cuộc là tại sao cô ta lại nghĩ rằng cô gái dễ thương đó thông đồng với anh nhỉ, thật khổ tâm mà.

"Hoàng Duyệt San!" Tần Tuấn Trì tức giận quát lớn.

Ở đây vốn rất hẻo lánh, ít người qua lại, nhưng tiếng cãi vã của một số người lại không hề nhỏ chút nào, một vài người ở chỗ lân cận cũng đã hướng mắt nhìn qua bên đó.

Tô Khả Khả khẽ liếc nhìn những ánh mắt đó, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Cô dùng khăn ướt lau rượu trên mặt, nhưng bộ đồ vệ sĩ mà chú vẽ cho trước đó đã mất, trong lòng cô lập tức nổi giận, nghe mấy từ được phát ra trong miệng của người phụ nữ đó như con đàn bà xấu xa hay câu dẫn người người khác gì đấy, càng khiến cô thêm tức giận hơn.

"Cô mới là kẻ xấu xa khi không lại lao tới chỗ tôi kiếm chuyện trước ấy, tôi với cô không quen biết gì nhau, thế tại sao đột nhiên cô lại hất rượu lên mặt tôi hả? Cô chính là đồ đàn bà đanh đá thì có!" Tô Khả Khả trừng mắt nhìn cô ta.

Ngay cả sư phụ cũng không nỡ mắng cô, người này không quen không biết gì với cô, dựa vào đâu mà dám mắng chửi cô chứ.

"Anh Tuấn Trì, anh nghe đây! Anh chơi đùa qua đường với người phụ nữ khác thế nào em không nói, nhưng những người phụ nữ đó dám ngang ngược leo lên đầu em như vậy, chẳng lẽ anh vẫn để cho mấy người đó cưỡi đầu cưỡi cổ em sao? Em chính là vị hôn thê của anh đó!" Tần Tuấn Trì khẽ cười khẩy: "Hoàng Duyệt San, từ bao giờ mà cô đã thành vị hôn thê của tôi rồi, sao tôi không biết nhỉ? Chẳng qua khi còn nhỏ mẹ tôi với mẹ cô nói giỡn với nhau rằng sẽ cho tôi và cô kết hôn với nhau khi lớn lên, thế mà cô vẫn cho là thật sao? Cô xem cô cũng là con gái nhà giàu mà lại đi làm loạn như vậy, cô không thấy khó coi sao, hay cô không biết xấu hổ?"

Hoàng Duyệt San nghe những lời vô tình ấy, hai mắt lập tức đỏ hoe, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Tô Khả Khả.

Tô Khả Khả: .

"Con tiện nhân không biết xấu hổ này! Chính cô là người đã hại tôi với anh Tuấn Trì cãi nhau." Tô Khả Khả tự xoa mặt mình, cố gắng gượng cười một cái, sau đó nhìn cô ta nói: "Mặt cô hình tam giác, vầng trán rộng nhưng cằm hẹp, trông cô là người sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm trước việc làm của mình, tuy rằng lông mày đã được tỉa gọn ghẽ rồi, nhưng vẫn có thể thấy được cô không có đuôi lông mày. Mà mày loạn thì lòng cũng loạn, dễ dàng để cho cảm xúc chi phối, một khi đã chịu đả kích thì sẽ vô cùng điên cuồng, thường hay cãi vã chỉ vì một vài chuyện nhỏ nhặt. Chẳng qua, hôm nay là tiệc mừng thọ của lão gia nhà họ Từ, tôi nghĩ hẳn là cô nên biết tiết chế một chút, tránh cho làm hỏng bữa tiệc mừng này."

Hoàng Duyệt San nghe vậy, cô ta tức giận vô cùng, lập tức vùng cái tát về phía Tô Khả Khả.

Tô Khả Khả tay mắt lanh lẹ mà lủi trốn đi.

Khuôn mặt bánh bao dễ thương hòa nhã như con mèo nhỏ ban nãy giờ đã không còn, sự tức giận lập tức dâng trào đến tận cổ họng.

Sao người này lại vô lý vậy chứ, hở một tí là động tay động chân thế sao?

Sư phụ nói đúng lắm, đôi khi có người còn vô lý hơn cả ma quỷ!

Tần Tuấn Trì bắt lấy cánh tay của Hoàng Duyệt San, sau đó đẩy cô ta sang một bên, vì không khống chế được lực đạo, nên cô ta lập tức ngã nhào ra xuống đất.

Tần Tuấn Trì ngây ngẩn cả người, nhưng hắn không đi lại đỡ cô ta, chỉ tức giận nói: "Hoàng Duyệt San, thế mà cô còn muốn đánh người sao? Cô làm loạn đủ rồi đó! Tôi nói cho cô biết, muốn Tần Tuấn Trì tôi cưới cô, trừ phi tôi chết còn không thì đừng có mơ!"



Tiếng khắc khẩu của ba người đã thu hút nhiều người đến xem hơn, bao gồm các trưởng bối nhà họ Hoàng, và cả cha mẹ của Tần Tuấn Trì đều đã đến xem.

Tần Tuấn Trì lập tức kéo Tô Khả Khả chạy.

Sau lưng còn nghe mơ hồ vài tiếng khóc nức nở của cô ta, và tiếng an ủi của các trưởng bối.

Tần Thiên Hạo, cha của Tần Tuấn Trì đứng sau mắng hắn một tiếng: "Tần Tuấn Trì, đồ con hỗn láo, về đi rồi xem tôi trị anh thế nào!"

Tô Khả Khả bị Tần Tuấn Trì kéo đi, cô quay đầu lại nhìn đại sảnh.

Trong đại sảnh tráng lệ huy hoàng kia, dưới ánh đèn thủy tinh lóa mắt, nam khoác tây trang, nữ mặc lễ phục, cả người toàn đồ đắt tiền, đang ăn uống linh đình bên trong, trên những khuôn mặt xa lạ ấy vẫn đang hướng nhìn cô, còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, rồi xôn xao thầm thì với nhau.

"Nhìn cô gái kia đi, ài, thế mà lại là cái loại hay đi câu dẫn đàn ông.."

"Trông còn trẻ quá, chẳng phải thời buổi bây giờ mấy cô trẻ trẻ thường sẽ đi câu dẫn đàn ông sao, ha ha."

"Người có năng lực trong nhà họ Tần nhiều vô cùng, nhưng sao lại lòi ra một Tần Tuấn Trì không biết cố gắng gì hết nhỉ, lại còn vì một người phụ nữ mà.."

* * *

Tâm sinh tướng, cho nên Tô Khả Khả rất thích xem tướng mạo của người khác, để có thể phán đoán người tốt và người xấu, nhưng vào giờ phút này, khi nhìn những gương mặt xa lạ kia, chỉ trong nháy mắt, cô lập tức trở nên choáng váng, lồng ngực bức bối khó thở vô cùng.

Chú không có ở đây, những người này đều vô cùng xa lạ.

Cảnh vật xa lạ, người xa lạ, cả ánh mắt lẫn lời nói cũng không có ý tốt gì nữa..

Sau khi lên xe xong, Tần Tuấn Trì nhấn ga, rồi lập tức phóng xe đi mất.

Tô Khả Khả xoa nhẹ đôi mắt đau nhức của mình, rồi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Mặc Sâm.

‘Chú, sao chú vẫn chưa trò chuyện với mọi người xong nữa vậy? Đã lâu lắm rồi đấy.’

Còn nói cứ cách vài phút là sẽ gửi cho cháu một tin nhắn trấn an, chú là đồ lừa đảo!

Một lúc sao, cô chốt hạ một câu: ‘Chú ơi, con vừa bị người ta bắt nạt.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chú Nhỏ, Mạng Ngươi Thiếu Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook