Chương 54: Váy Vừa Ngắn Vừa Bó
Lỏa Bôn Đích Man Đầu
09/09/2021
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Tần Tinh đột nhiên hối hận, cô không nên hỏi Tô Khả Khả vấn đề này.
Nghe xong mấy thứ cô ấy nói càng sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?
Tô Khả Khả thấy vẻ mặt hai người đều có chút vi diệu, vội vàng nói: "Đừng sợ, ở đây còn có tôi mà."
Vẻ mặt Tần Tinh khổ sở: "Một ngày 24h không thể lúc nào cũng dính lấy cậu mà."
“Không nói đến cương thi và yêu linh, ngay cả dã quỷ các cậu cũng sẽ không thể nhìn thấy những thứ này.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Trên thực tế, chỉ có người trong cuộc và người có mệnh cách đặc biệt mới có thể nhìn thấy những thứ đó, nhiều khi ngay cả những người trong cuộc đó, cũng sẽ có vài người không thể nhìn thấy những thứ kia, nhiều nhất là cảm nhận được sự tồn tại đặc thù mà thôi, chứ không phải ai cũng thấy được đâu.
“Vậy còn cậu?” La Mạn hỏi, “Khả Khả, cậu có thể nhìn thấy những thứ đó vậy cậu là người trong cuộc hay là cậu có mệnh cách đặc biệt?"
Khóe miệng Tô Khả Khả hơi cong lên, "Sư phụ dạy tôi bí pháp, dẫn linh khí của trời đất đưa vào huyệt Thiên Linh giữa ấn đường, như vậy sẽ có thể thấy được những thứ mà người bình thường không nhìn thấy.”
Tần Tinh nuốt nuốt nước miếng, cũng hỏi: “Những người có mệnh cách đặc biệt là như thế nào?"
“Là những người bị vận rủi đeo bám, hoặc bệnh nặng không khỏi nên sinh ra tử khí, những người lớn tuổi sắp chết, hoặc những đứa trẻ vừa mới sinh ra…
Những người này không phải ai cũng sẽ nhìn thấy, còn phải dựa vào điều kiện hoàn cảnh thực tế lúc đó như thế nào, có nghĩa là phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tóm lại, những người có khả năng nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ này thật ra rất ít."
“À đúng rồi! Còn có những người yếu bóng vía, ví dụ như phụ nữ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, những người phụ nữ này được gọi là cực âm chi nữ, khả năng nhìn thấy mấy thứ đó là một trăm phần trăm."
Tần Tinh đột nhiên ngắt lời cô, "Khả Khả, cậu đừng nói nữa, thật đáng sợ!" Tô Khả Khả nhếch miệng cười, “Thật ra những thứ này cũng không đáng sợ như các cậu nghĩ, ví dụ như cô hồn dã quỷ, chúng nó đều sẽ không chủ động hại người. Cho dù là lệ quỷ - những cô hồn oán khí quá nặng không thể đầu thai cũng chỉ là có oán báo oán mà thôi, bọn chúng chỉ trở về để đòi mạng kẻ thù, tất cả đều là nhân quả báo ứng.
Nếu các cậu thật sự không ổn, tôi đưa các cậu hai lá bùa hộ mệnh, nếu như xui xẻo gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, lá bùa này có thể giúp các cậu tránh tai họa một lần."
“Thần kỳ như vậy? Tốt quá tốt quá!" Tần Tinh vội vàng đồng ý.
La Mạn: “Vậy cảm ơn Khả Khả.”
Tô Khả Khả lục lọi cặp sách nhỏ, vô cùng hào phóng lấy ra hai lá bùa hộ mệnh, đưa cho mỗi người một lá, còn một lá thì đưa cho Triệu Khả Tâm.
Tần Tinh nhanh tay cất vào trong túi, “Tôi sẽ xỏ dây đỏ rồi đeo lên cổ."
Tô Khả Khả đưa ra đề nghị: “Tốt nhất là nên để nó vào một cái túi thơm nhỏ, cứ để vậy mà mang trên cổ, dính mồ hôi thì sẽ mất hiệu lực."
“Đừng nó chỉ bỏ vào túi thơm, đem nạm vàng rồi đeo lên cũng được luôn á!"
Tô Khả Khả nghiêm trang nói: “A Tinh, nếu cậu đem nạm vàng, thì pháp lực của tôi sẽ bị khóa lại, không phát huy được đâu, nếu muốn làm đồ trang sức mà vẫn không mất hiệu lực, vậy có thể nạm ngọc."
Tần Tinh:…
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tô Khả Khả chính là đồ ngốc, một trái bí đao ngốc nghếch a!
“Đúng rồi Mạn Mạn, hôm nay cậu đưa cho tôi một số câu hỏi trọng tâm của Hình học, nhưng mà có một số chỗ tôi không hiểu lắm." quả bí đao ngốc nghếch Tô Khả Khả bày sách giáo khoa ra.
Tô Khả Khả nhớ lại lúc sáng, La Mạn có soạn cho cô một số bài tập quan trọng của mấy môn tự nhiên, cô ấy nói nếu có gì không hiểu buổi trưa có thể hỏi họ.
Tuy nhiên, ngay khi cô có thể dễ dàng nhớ tất cả nội dung trong sách, thì Tô Khả Khả vẫn muốn tự mình động não, cô phát hiện có nhiều bài tập giống nhau, nhưng công thức áp dụng và cách giải lại không giống.
La Mạn bị cô hỏi mười ngàn câu hỏi vì sao? Rất là khó hiểu, liền hỏi cô: "Khả Khả, trí nhớ cậu tốt như vậy, vì sao không theo xã hội đi?”
Lúc lên năm hai cao trung đã bắt đầu chia ban tự nhiên và xã hội, ban xã hội buộc phải học thuộc nhiều hơn tự nhiên, nhưng lại không cần đau đầu vì mấy môn lý hóa sinh.
*Năm hai cao trung tương đương 11 bên mình.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Tần Tinh nghe vậy liền chen vào một câu, "Nè, vậy các cậu có biết tại sao tôi lại chọn ban tự nhiên hay không?"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn cô ấy.
Tần Tinh: “Bởi vì mẹ tôi muốn tôi trở thành một nhà khoa học vĩ đại, ha ha ha…."
Cười đủ rồi, Tần Tinh mới ho một tiếng, “Được rồi, thật ra là do tôi ghét cay ghét đắng mấy môn lịch sử, chính trị và địa lý, mấy môn đó đều phải học thuộc rất nhiều, dung lượng não của tôi không đủ dùng."
Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt Tô Khả Khả, "Khả Khả, có phải cậu cũng sợ phải học thuộc cả đống lý thuyết khô khan đó hay không?"
Tô Khả Khả a một tiếng, sau đó lắc đầu, “Bởi vì tôi quá quen thuộc với lịch sử và địa lý, học nữa cũng không có ý nghĩa gì, với lại tôi cũng không có hứng thú với chính trị, sau này cũng không có ý định làm nhân viên nhà nước."
Tần Tinh yên lặng câm miệng.
…Đau ở trong tym đây lày.
La Mạn cười hỏi: “Ai nói với cậu theo ban xã hội sau này sẽ làm nhân viên nhà nước?"
Tô Khả Khả lập tức nói: “Chú của tôi nói đó, cấp bậc cao nhất của những người theo ban xã hội là cán bộ nhà nước, còn những người theo tự nhiên thì có thể sẽ trở thành nhà khoa học."
Cho nên vừa rồi Tần Tinh nói phải trở thành một nhà khoa học, cô tin, hơn nữa còn cảm thấy Tần Tinh rất có tiềm năng.
La Mạn nói: “Chú của cậu nói vậy cũng không sai, nhưng mà trở thành cán bộ quốc gia cùng nhà khoa học đâu có dễ như thế, hiện tại những người học xã hội ra trường sẽ làm việc bên mảng quản lí, còn tự nhiên thì làm việc bên mảng kỹ thuật."
Tô Khả Khả mặc kệ chuyện đó, cô chỉ cảm thấy có hứng thú với những kiến thức khoa học mà chú nói đến. Vật lý thì học về từ trường, Sinh học thì học về các tế bào của sinh vật, Toán thì học xác suất thống kê.
Tần Tinh giơ ngón cái cho cô, "Khả Khả, dũng khí này của cậu rất đáng khen.”
Tô Khả Khả cười ngượng ngùng, “Cảm ơn lời khen của cậu."
Tần Tinh:…
Cậu thật là không khách khí chút nào mà.
“Ngày mai là thứ bảy. A Tinh muốn tới trường học, cậu thì sao Khả Khả, có tới không?” La Mạn hỏi.
“Không tới, tôi muốn đi mua sắm, hơn nữa, tôi còn phải bảo vệ chú tôi nữa."
La Mạn nghe vậy liền tưởng rằng chú của Tô Khả Khả rất là yếu ớt, vậy mà còn cần một đứa nhóc như cô bảo vệ.
Khóe miệng Tần Tinh co quắp, nhưng cũng không nói gì.
Hôm nay lúc tan học, ra đến cổng trường Tần Tinh vốn muốn tạm biệt với Tô Khả Khả, lại không ngờ cô vậy mà lại nói muốn cùng cô ấy đi tàu điện ngầm.
Tần Tinh ra vẻ tò mò hỏi: “Khả Khả, vị chú nhỏ kia của cậu không đến đón cậu sao?"
Tô Khả Khả nói: “Tôi đã nói với chú ấy, tôi đi tàu điện ngầm cùng với cậu là được."
“Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?"
Tô Khả Khả không hề đề phòng nói: “Ở nhà của chú, là khu biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy.”
Vẻ mặt Tần Tinh nháy mắt biến đổi, đậu mé là nơi đó sao!
Ngay sau đó, cô nàng ha hả cười gượng hai tiếng, “Thật à, ở khu biệt thự đó đều là người có tiền, vậy chú của cậu nhất định là một đại thổ hào vừa anh tuấn tiêu sái vừa phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong phải không…”
“A Tinh, cậu nói không sai chút nào, thật sự là như thế."
Hai cô gái nhỏ khoác tay nhau đi xa.
Ở một góc khuất ngoài cổng trường, trong một chiếc xe hơi bề ngoài khiêm tốn, Tần Mặc Sâm hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia một lát, sau đó kéo cửa sổ lên.
“Trợ lý Ngô, đi thôi.”
Ngô Tông Bách lên tiếng đáp ứng, lái xe rời đi theo một con đường khác.
Cố ý đi đường tắt đến đây chỉ để nhìn tiểu khả ái một chút, thuận tiện gặp mặt bạn mới của cô nhóc, chính xác mà nói thì cô bé kia còn là cháu gái của anh.
Tứ gia, ngài thật đúng là…
Ngô Tông Bách đột nhiên cảm thấy, những chuyện mà hắn biết hình như hơi bị nhiều.
Lúc Tô Khả Khả về đến nhà, lại phát hiện chú nhỏ còn chưa trở về.
“Khả Khả, về rồi sao, đi rửa tay đi rồi lại đây ăn bắp này, dì Lâm hôm nay luộc mấy trái bắp ngọt."
“Oa ~ bắp, con thích ăn bắp nhất! Dì Lâm vất vả rồi!”
“Ha ha, không vất vả, con đúng là nhóc dẻo miệng. y, đang mặc đồng phục sao? Khả Khả mặc đồng phục của trường học cũng đẹp hơn người khác rất nhiều."
“Thật không ạ?Nhưng mà con cảm thấy màu hồng nhạt sẽ càng đẹp hơn, hơn nữa, váy này vừa ngắn vừa bó sát, chờ chú trở về con lại hỏi chú …” Tần Mặc Sâm vừa về tới, đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang vùi trên sô pha gặm bắp, hai cái răng cửa nho nhỏ lộ ra giống hệt thỏ con, vừa trắng vừa sáng.
Tần Tinh đột nhiên hối hận, cô không nên hỏi Tô Khả Khả vấn đề này.
Nghe xong mấy thứ cô ấy nói càng sợ hãi thì phải làm sao bây giờ?
Tô Khả Khả thấy vẻ mặt hai người đều có chút vi diệu, vội vàng nói: "Đừng sợ, ở đây còn có tôi mà."
Vẻ mặt Tần Tinh khổ sở: "Một ngày 24h không thể lúc nào cũng dính lấy cậu mà."
“Không nói đến cương thi và yêu linh, ngay cả dã quỷ các cậu cũng sẽ không thể nhìn thấy những thứ này.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Trên thực tế, chỉ có người trong cuộc và người có mệnh cách đặc biệt mới có thể nhìn thấy những thứ đó, nhiều khi ngay cả những người trong cuộc đó, cũng sẽ có vài người không thể nhìn thấy những thứ kia, nhiều nhất là cảm nhận được sự tồn tại đặc thù mà thôi, chứ không phải ai cũng thấy được đâu.
“Vậy còn cậu?” La Mạn hỏi, “Khả Khả, cậu có thể nhìn thấy những thứ đó vậy cậu là người trong cuộc hay là cậu có mệnh cách đặc biệt?"
Khóe miệng Tô Khả Khả hơi cong lên, "Sư phụ dạy tôi bí pháp, dẫn linh khí của trời đất đưa vào huyệt Thiên Linh giữa ấn đường, như vậy sẽ có thể thấy được những thứ mà người bình thường không nhìn thấy.”
Tần Tinh nuốt nuốt nước miếng, cũng hỏi: “Những người có mệnh cách đặc biệt là như thế nào?"
“Là những người bị vận rủi đeo bám, hoặc bệnh nặng không khỏi nên sinh ra tử khí, những người lớn tuổi sắp chết, hoặc những đứa trẻ vừa mới sinh ra…
Những người này không phải ai cũng sẽ nhìn thấy, còn phải dựa vào điều kiện hoàn cảnh thực tế lúc đó như thế nào, có nghĩa là phải có thiên thời địa lợi nhân hòa.
Tóm lại, những người có khả năng nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ này thật ra rất ít."
“À đúng rồi! Còn có những người yếu bóng vía, ví dụ như phụ nữ sinh vào ngày âm tháng âm năm âm, những người phụ nữ này được gọi là cực âm chi nữ, khả năng nhìn thấy mấy thứ đó là một trăm phần trăm."
Tần Tinh đột nhiên ngắt lời cô, "Khả Khả, cậu đừng nói nữa, thật đáng sợ!" Tô Khả Khả nhếch miệng cười, “Thật ra những thứ này cũng không đáng sợ như các cậu nghĩ, ví dụ như cô hồn dã quỷ, chúng nó đều sẽ không chủ động hại người. Cho dù là lệ quỷ - những cô hồn oán khí quá nặng không thể đầu thai cũng chỉ là có oán báo oán mà thôi, bọn chúng chỉ trở về để đòi mạng kẻ thù, tất cả đều là nhân quả báo ứng.
Nếu các cậu thật sự không ổn, tôi đưa các cậu hai lá bùa hộ mệnh, nếu như xui xẻo gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ, lá bùa này có thể giúp các cậu tránh tai họa một lần."
“Thần kỳ như vậy? Tốt quá tốt quá!" Tần Tinh vội vàng đồng ý.
La Mạn: “Vậy cảm ơn Khả Khả.”
Tô Khả Khả lục lọi cặp sách nhỏ, vô cùng hào phóng lấy ra hai lá bùa hộ mệnh, đưa cho mỗi người một lá, còn một lá thì đưa cho Triệu Khả Tâm.
Tần Tinh nhanh tay cất vào trong túi, “Tôi sẽ xỏ dây đỏ rồi đeo lên cổ."
Tô Khả Khả đưa ra đề nghị: “Tốt nhất là nên để nó vào một cái túi thơm nhỏ, cứ để vậy mà mang trên cổ, dính mồ hôi thì sẽ mất hiệu lực."
“Đừng nó chỉ bỏ vào túi thơm, đem nạm vàng rồi đeo lên cũng được luôn á!"
Tô Khả Khả nghiêm trang nói: “A Tinh, nếu cậu đem nạm vàng, thì pháp lực của tôi sẽ bị khóa lại, không phát huy được đâu, nếu muốn làm đồ trang sức mà vẫn không mất hiệu lực, vậy có thể nạm ngọc."
Tần Tinh:…
Cô rốt cuộc cũng hiểu rõ, Tô Khả Khả chính là đồ ngốc, một trái bí đao ngốc nghếch a!
“Đúng rồi Mạn Mạn, hôm nay cậu đưa cho tôi một số câu hỏi trọng tâm của Hình học, nhưng mà có một số chỗ tôi không hiểu lắm." quả bí đao ngốc nghếch Tô Khả Khả bày sách giáo khoa ra.
Tô Khả Khả nhớ lại lúc sáng, La Mạn có soạn cho cô một số bài tập quan trọng của mấy môn tự nhiên, cô ấy nói nếu có gì không hiểu buổi trưa có thể hỏi họ.
Tuy nhiên, ngay khi cô có thể dễ dàng nhớ tất cả nội dung trong sách, thì Tô Khả Khả vẫn muốn tự mình động não, cô phát hiện có nhiều bài tập giống nhau, nhưng công thức áp dụng và cách giải lại không giống.
La Mạn bị cô hỏi mười ngàn câu hỏi vì sao? Rất là khó hiểu, liền hỏi cô: "Khả Khả, trí nhớ cậu tốt như vậy, vì sao không theo xã hội đi?”
Lúc lên năm hai cao trung đã bắt đầu chia ban tự nhiên và xã hội, ban xã hội buộc phải học thuộc nhiều hơn tự nhiên, nhưng lại không cần đau đầu vì mấy môn lý hóa sinh.
*Năm hai cao trung tương đương 11 bên mình.
Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên
Tần Tinh nghe vậy liền chen vào một câu, "Nè, vậy các cậu có biết tại sao tôi lại chọn ban tự nhiên hay không?"
Hai người đồng thời quay đầu nhìn cô ấy.
Tần Tinh: “Bởi vì mẹ tôi muốn tôi trở thành một nhà khoa học vĩ đại, ha ha ha…."
Cười đủ rồi, Tần Tinh mới ho một tiếng, “Được rồi, thật ra là do tôi ghét cay ghét đắng mấy môn lịch sử, chính trị và địa lý, mấy môn đó đều phải học thuộc rất nhiều, dung lượng não của tôi không đủ dùng."
Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt Tô Khả Khả, "Khả Khả, có phải cậu cũng sợ phải học thuộc cả đống lý thuyết khô khan đó hay không?"
Tô Khả Khả a một tiếng, sau đó lắc đầu, “Bởi vì tôi quá quen thuộc với lịch sử và địa lý, học nữa cũng không có ý nghĩa gì, với lại tôi cũng không có hứng thú với chính trị, sau này cũng không có ý định làm nhân viên nhà nước."
Tần Tinh yên lặng câm miệng.
…Đau ở trong tym đây lày.
La Mạn cười hỏi: “Ai nói với cậu theo ban xã hội sau này sẽ làm nhân viên nhà nước?"
Tô Khả Khả lập tức nói: “Chú của tôi nói đó, cấp bậc cao nhất của những người theo ban xã hội là cán bộ nhà nước, còn những người theo tự nhiên thì có thể sẽ trở thành nhà khoa học."
Cho nên vừa rồi Tần Tinh nói phải trở thành một nhà khoa học, cô tin, hơn nữa còn cảm thấy Tần Tinh rất có tiềm năng.
La Mạn nói: “Chú của cậu nói vậy cũng không sai, nhưng mà trở thành cán bộ quốc gia cùng nhà khoa học đâu có dễ như thế, hiện tại những người học xã hội ra trường sẽ làm việc bên mảng quản lí, còn tự nhiên thì làm việc bên mảng kỹ thuật."
Tô Khả Khả mặc kệ chuyện đó, cô chỉ cảm thấy có hứng thú với những kiến thức khoa học mà chú nói đến. Vật lý thì học về từ trường, Sinh học thì học về các tế bào của sinh vật, Toán thì học xác suất thống kê.
Tần Tinh giơ ngón cái cho cô, "Khả Khả, dũng khí này của cậu rất đáng khen.”
Tô Khả Khả cười ngượng ngùng, “Cảm ơn lời khen của cậu."
Tần Tinh:…
Cậu thật là không khách khí chút nào mà.
“Ngày mai là thứ bảy. A Tinh muốn tới trường học, cậu thì sao Khả Khả, có tới không?” La Mạn hỏi.
“Không tới, tôi muốn đi mua sắm, hơn nữa, tôi còn phải bảo vệ chú tôi nữa."
La Mạn nghe vậy liền tưởng rằng chú của Tô Khả Khả rất là yếu ớt, vậy mà còn cần một đứa nhóc như cô bảo vệ.
Khóe miệng Tần Tinh co quắp, nhưng cũng không nói gì.
Hôm nay lúc tan học, ra đến cổng trường Tần Tinh vốn muốn tạm biệt với Tô Khả Khả, lại không ngờ cô vậy mà lại nói muốn cùng cô ấy đi tàu điện ngầm.
Tần Tinh ra vẻ tò mò hỏi: “Khả Khả, vị chú nhỏ kia của cậu không đến đón cậu sao?"
Tô Khả Khả nói: “Tôi đã nói với chú ấy, tôi đi tàu điện ngầm cùng với cậu là được."
“Vậy hiện tại cậu đang ở đâu?"
Tô Khả Khả không hề đề phòng nói: “Ở nhà của chú, là khu biệt thự Tiểu Kiều Lưu Thủy.”
Vẻ mặt Tần Tinh nháy mắt biến đổi, đậu mé là nơi đó sao!
Ngay sau đó, cô nàng ha hả cười gượng hai tiếng, “Thật à, ở khu biệt thự đó đều là người có tiền, vậy chú của cậu nhất định là một đại thổ hào vừa anh tuấn tiêu sái vừa phong lưu phóng khoáng ngọc thụ lâm phong phải không…”
“A Tinh, cậu nói không sai chút nào, thật sự là như thế."
Hai cô gái nhỏ khoác tay nhau đi xa.
Ở một góc khuất ngoài cổng trường, trong một chiếc xe hơi bề ngoài khiêm tốn, Tần Mặc Sâm hạ cửa kính xuống, đưa mắt nhìn theo bóng dáng nho nhỏ kia một lát, sau đó kéo cửa sổ lên.
“Trợ lý Ngô, đi thôi.”
Ngô Tông Bách lên tiếng đáp ứng, lái xe rời đi theo một con đường khác.
Cố ý đi đường tắt đến đây chỉ để nhìn tiểu khả ái một chút, thuận tiện gặp mặt bạn mới của cô nhóc, chính xác mà nói thì cô bé kia còn là cháu gái của anh.
Tứ gia, ngài thật đúng là…
Ngô Tông Bách đột nhiên cảm thấy, những chuyện mà hắn biết hình như hơi bị nhiều.
Lúc Tô Khả Khả về đến nhà, lại phát hiện chú nhỏ còn chưa trở về.
“Khả Khả, về rồi sao, đi rửa tay đi rồi lại đây ăn bắp này, dì Lâm hôm nay luộc mấy trái bắp ngọt."
“Oa ~ bắp, con thích ăn bắp nhất! Dì Lâm vất vả rồi!”
“Ha ha, không vất vả, con đúng là nhóc dẻo miệng. y, đang mặc đồng phục sao? Khả Khả mặc đồng phục của trường học cũng đẹp hơn người khác rất nhiều."
“Thật không ạ?Nhưng mà con cảm thấy màu hồng nhạt sẽ càng đẹp hơn, hơn nữa, váy này vừa ngắn vừa bó sát, chờ chú trở về con lại hỏi chú …” Tần Mặc Sâm vừa về tới, đã nhìn thấy cô gái nhỏ đang vùi trên sô pha gặm bắp, hai cái răng cửa nho nhỏ lộ ra giống hệt thỏ con, vừa trắng vừa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.