Chương 12
Chu Lương Tây
26/11/2021
Thẩm Tử Bối ít khi nổi giận với Chung Thâm. Một là do tính cách của chú nhỏ không chọc nổi cậu, thỉnh thoảng giận dỗi cả hai người cũng không đặt trong lòng. Lại nói chú nhỏ quả thật đối xử rất tốt với cậu, trừ việc không đồng ý hẹn hò ra, thì hầu như chưa làm ra việc gì khiến cậu phải nghiến răng nghiến lợi cả.
Nhưng bây giờ khi nghe được ba điều giao ước hoang đường này, Thẩm Tử Bối phi thường tức giận, cổ họng vừa khô vừa rát.
Cậu nhanh chóng bật dậy, lớn giọng có mức hơi khàn nói: “Chú không bằng lòng hẹn hò thì cũng không cần miễn cưỡng như thế! Em là muốn hẹn hò với chú, chứ không muốn ăn chay tu hành với chú, đến việc làm tình cũng không thể làm thì còn tính là hẹn hò sao?”
Sau đó cậu cười khẽ một tiếng, thả chậm tốc độ nhả từng câu từng chữ nói, “Chung Thâm, đừng nói với em anh không thích làm.”
Vết tích lưu lại ở trên Sofa, chiếu tatami, còn có ở xung quanh tất cả đều là bằng chứng, đau nhức và vết đỏ ở trên người cậu cũng là bằng chứng.
Chú nhỏ, sao anh có thể chối bỏ thực tế.
Tâm tình Chung Thâm phức tạp, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Bối Bối, chỉ hy vọng em có nhiều thời gian suy nghĩ, chứ không đơn giản đem mọi cái tốt chú cho em xem thành tình yêu được. Đấy đối với em không công bằng, cũng không chín chắn.”
“Không chín chắn?” Thẩm Tử Bối bất đắc dĩ, “Cho nên chú luôn luôn nghĩ rằng em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xem tình cảm của em hoàn toàn là làm trò trẻ con thôi sao.”
“Bối Bối…….”
Câu trả lời quá rõ ràng, Thẩm Tử Bối cảm thấy đau đớn khắc khoải, “Không phải chú không thích làm, chỉ là chú không thích làm với một đứa trẻ ranh như em.”
Chung Thâm không trả lời mà chỉ nhìn Thẩm Tử Bối, nhìn đôi mắt hay cười của cậu giờ đây không cười ra nổi nữa, Chung Thâm không khỏi tự hỏi làm như vậy có đúng chăng?
Tuổi của Thẩm Tử Bối chưa đủ trưởng thành, thích và yêu còn quá mức tùy ý chưa bao giờ cân nhắc kỹ. Cũng quá cứng đầu, tuyệt đối không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích.
Sau việc tối qua, Chung Thâm không cách nào đơn thuần xem cậu là bạn nhỏ mà đối xử nữa, mà lời hẹn ước hẹn hò này là phương pháp đem lại ít tổn thương nhất với cậu, cũng là điều cuối cùng anh có thể cho đi với tư cách là một trưởng bối.
Cả hai yên lặng rất lâu, Thẩm Tử Bối xoay ngươi muốn về phòng, đi nửa đường lại dừng lại.
Cậu đối lưng lại với Chung Thâm, hít thở vài hơi, mới nghẹn ngào hỏi: “Lúc chúng ta làm, chú nhỏ, chú có một chút nào…… là tự phát từ nội tâm muốn làm tình với em không, cho dù là một chút.”
Chung Thâm ở sau lưng thở dài, nói: “Là do thuốc.”
Bạn nhỏ xinh đẹp trưởng thành dưới tình yêu thương sủng ái của cha mẹ và mọi người chung quanh, lại được sự ôn nhu của chú nhỏ bảo bộc nhiều năm, thu nhận được vô số tốt đẹp, có thể tùy hứng làm nũng càn quấy. Nhưng cuối cùng sự thuận buồm xuôi gió bắt đầu gặp trắc trở trên con đường truy đuổi true love, lấy danh nghĩa một loại tình yêu nực cười khác nhẫn tâm vứt bỏ lại bên đường.
Tâm cơ của cậu cùng với cái bẫy cậu giăng không chỉ khiến Chung Thâm rơi vào dục vọng, đồng thời nó cũng bức bách Thẩm Tử Bối bắt cậu nhanh chóng trưởng thành.
Thẩm Tử Bối đứng ở kia không động đậy, lần này cậu khóc không nổi, cũng không muốn dùng nước mắt ấu trĩ đổi bất cứ thứ gì nữa.
Hồi lâu, cậu nói với Chung Thâm: “Quên đi, hẹn hò cái khỉ gì chứ. Chú nhỏ, chú trước giờ không yêu em.”
Lấy thứ điên cuồng tìm kiếm tình yêu lý trí, Thẩm Tử Bối nhận rõ có mình tự làm tự chịu mà thôi.
Tối đấy Thẩm Tử Bối về nhà, là Chung Thâm lái xe đưa cậu đi.
Thời gian như đang cứu chữa lấy màn kịch khôi hài này, lặng yên không tiếng động mà an bày xong tất cả. Ba mẹ của Thẩm Tử Bối bởi vì trong nhà có người kết hôn, nên qua mấy ngày nữa sẽ về nước dự lễ. Cộng thêm thân thể của ông nội đã khỏi lên rất nhiều, nên vợ chồng hai người bèn tính ở lại nước thêm chục ngày nửa tháng nữa, đợi Thẩm Tử Bối khai giảng rồi mới bay về lại Thụy Sĩ.
Ban đầu Chung Thâm nói, đợi giáo sư Thẩm về rồi hãy chuyển đi.
Nhưng Thẩm Tử Bối từ chối. Ở trong nhà Chung Thâm thêm một ngày hay thêm nửa giờ nữa thì đều khiến cậu vô cùng khó chịu.
Phải rời đi, đi lên con đường mới không có Chung Thâm, thì cậu mới có thể miễn cưỡng hồi phục làm lại quả đào mật tươi ngon mọng nước của ngày thường được.
Vậy là đủ rồi, trừ Chung Thâm ra sẽ không có ai nhìn thấy được dưới lớp vỏ trái đào đã thối rữa sớm không còn chút nước quả. Mà người duy nhất thấy được đấy lại đẩy cậu ra lần nữa, bằng một cánh tàn nhẫn nhất.
Thẩm Tử Bối đơn phương cắt đứt liên lạc với Chung Thâm, không xóa không thêm vào danh sách đen, nhưng mọi cuộc gọi, tin nhắn hay weixin của Chung Thâm cậu hoàn toàn không hồi âm.
Chung Thâm luôn gửi đến mấy câu đại loại hỏi cậu có ăn cơm đàng hoàng không, có ngủ đủ giấc không. Thẩm Tử Bối đều dứt khoát tắt luôn điện thoại, cậu cần phải giải thoát.
Nhưng những lúc nhàm chán, Thẩm Tử Bối vẫn sẽ tìm lại bộ phim điện ảnh ngày đó chiếu lúc hai người đang làm tình ra xem, vừa xem vừa tự sướng, không ngừng tuốt động, bắn tinh, mềm nhũn.
Sau khi kết thúc Thẩm Tử Bối nằm liệt trên giường, phát ngốc với trần nhà, nói ở trong lòng: không xong, một chút cũng không xong.
Thẩm Tử Bối trãi qua một màn thất tình, mà cuộc tình vốn thậm chí còn chưa có bắt đầu.
Rời khỏi nhà Chung Thâm tròn một tuần liền, ba mẹ Thẩm cũng đã về tới nhà, Thẩm Tử Bối tự cho mình đã giải thoát thành công.
Cậu không xem bộ phim điện ảnh kia nữa, mà thường xuyên cùng Lý Kiều cùng nhau đi thành phố lân cận xem đá bóng, tụ họp với bạn học cấp ba cũng chơi đến cực kỳ vui vẻ….. cho đến khi mẹ Thẩm từ trong ngăn tủ trong phòng khách kéo ra một gương hành lý 19L, là gương hành lý Chung Thâm gửi đến sau khi cậu rời đi sau hai ngày.
Chung Thâm để hành lý ở trước cửa, rồi gửi tin nhắn cho cậu: :「Bối Bối, còn một vài món em để lại đều được chú dọn vào trong này hết cả rồi.」nhưng Thẩm Tử Bối căn bản không để ý tới mấy món đồ còn sót lại này, cậu tùy tiện đẩy để vào một góc không có mở ra, tự nhiên cũng xem nhẹ qua nó.
Mẹ Thẩm nói: “Bối Bối, là đồ từ chỗ Chung Thâm đem về phải không, phải sắp xếp lại một chút, đừng làm bừa bộn trong nhà đấy.”
Sự xuất hiện của gương hành lý làm cho Thẩm Tử Bối bối rối không giải thích được, cậu nói được rồi để trên đất mở ra rương hành lý.
Bên trong có hai ba bộ đồ được giặt sạch sẽ, còn có mấy món đồ ăn vặt, kẹo mút mà Thẩm Tử Bối thích ăn. Nếu như nhớ không lầm, thì đây không phải là mấy thứ cậu bỏ quên.
Thẩm Tử Bối cầm lên một cây kẹo mút, xé vỏ ra cho vào miệng, tràn đầy vị đào mật.
Vị ngọt của kẹo khác xa với vị thơm ngọt của trái cây thật, cậu làm sao có thể thành công ngụy trang thành một mùa hè sôi nổi cho được.
Thẩm Tử Bối không muốn ra vẻ làm người lớn chín chắn nửa, cậu lớn tiếng khóc to.
“Làm sao vậy?” mẹ Thẩm sợ hết hồn, nhanh chóng đi qua, “Kêu con thu dọn hành lý mà sao khóc thành thế này rồi.”
Thẩm Tử Bối cả người nhào trên gương hành lý khóc nức nở nói:
“Thật sự rất khó chịu rất khó chịu.”
Nhưng bây giờ khi nghe được ba điều giao ước hoang đường này, Thẩm Tử Bối phi thường tức giận, cổ họng vừa khô vừa rát.
Cậu nhanh chóng bật dậy, lớn giọng có mức hơi khàn nói: “Chú không bằng lòng hẹn hò thì cũng không cần miễn cưỡng như thế! Em là muốn hẹn hò với chú, chứ không muốn ăn chay tu hành với chú, đến việc làm tình cũng không thể làm thì còn tính là hẹn hò sao?”
Sau đó cậu cười khẽ một tiếng, thả chậm tốc độ nhả từng câu từng chữ nói, “Chung Thâm, đừng nói với em anh không thích làm.”
Vết tích lưu lại ở trên Sofa, chiếu tatami, còn có ở xung quanh tất cả đều là bằng chứng, đau nhức và vết đỏ ở trên người cậu cũng là bằng chứng.
Chú nhỏ, sao anh có thể chối bỏ thực tế.
Tâm tình Chung Thâm phức tạp, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Bối Bối, chỉ hy vọng em có nhiều thời gian suy nghĩ, chứ không đơn giản đem mọi cái tốt chú cho em xem thành tình yêu được. Đấy đối với em không công bằng, cũng không chín chắn.”
“Không chín chắn?” Thẩm Tử Bối bất đắc dĩ, “Cho nên chú luôn luôn nghĩ rằng em tuổi nhỏ không hiểu chuyện, xem tình cảm của em hoàn toàn là làm trò trẻ con thôi sao.”
“Bối Bối…….”
Câu trả lời quá rõ ràng, Thẩm Tử Bối cảm thấy đau đớn khắc khoải, “Không phải chú không thích làm, chỉ là chú không thích làm với một đứa trẻ ranh như em.”
Chung Thâm không trả lời mà chỉ nhìn Thẩm Tử Bối, nhìn đôi mắt hay cười của cậu giờ đây không cười ra nổi nữa, Chung Thâm không khỏi tự hỏi làm như vậy có đúng chăng?
Tuổi của Thẩm Tử Bối chưa đủ trưởng thành, thích và yêu còn quá mức tùy ý chưa bao giờ cân nhắc kỹ. Cũng quá cứng đầu, tuyệt đối không bỏ cuộc khi chưa đạt được mục đích.
Sau việc tối qua, Chung Thâm không cách nào đơn thuần xem cậu là bạn nhỏ mà đối xử nữa, mà lời hẹn ước hẹn hò này là phương pháp đem lại ít tổn thương nhất với cậu, cũng là điều cuối cùng anh có thể cho đi với tư cách là một trưởng bối.
Cả hai yên lặng rất lâu, Thẩm Tử Bối xoay ngươi muốn về phòng, đi nửa đường lại dừng lại.
Cậu đối lưng lại với Chung Thâm, hít thở vài hơi, mới nghẹn ngào hỏi: “Lúc chúng ta làm, chú nhỏ, chú có một chút nào…… là tự phát từ nội tâm muốn làm tình với em không, cho dù là một chút.”
Chung Thâm ở sau lưng thở dài, nói: “Là do thuốc.”
Bạn nhỏ xinh đẹp trưởng thành dưới tình yêu thương sủng ái của cha mẹ và mọi người chung quanh, lại được sự ôn nhu của chú nhỏ bảo bộc nhiều năm, thu nhận được vô số tốt đẹp, có thể tùy hứng làm nũng càn quấy. Nhưng cuối cùng sự thuận buồm xuôi gió bắt đầu gặp trắc trở trên con đường truy đuổi true love, lấy danh nghĩa một loại tình yêu nực cười khác nhẫn tâm vứt bỏ lại bên đường.
Tâm cơ của cậu cùng với cái bẫy cậu giăng không chỉ khiến Chung Thâm rơi vào dục vọng, đồng thời nó cũng bức bách Thẩm Tử Bối bắt cậu nhanh chóng trưởng thành.
Thẩm Tử Bối đứng ở kia không động đậy, lần này cậu khóc không nổi, cũng không muốn dùng nước mắt ấu trĩ đổi bất cứ thứ gì nữa.
Hồi lâu, cậu nói với Chung Thâm: “Quên đi, hẹn hò cái khỉ gì chứ. Chú nhỏ, chú trước giờ không yêu em.”
Lấy thứ điên cuồng tìm kiếm tình yêu lý trí, Thẩm Tử Bối nhận rõ có mình tự làm tự chịu mà thôi.
Tối đấy Thẩm Tử Bối về nhà, là Chung Thâm lái xe đưa cậu đi.
Thời gian như đang cứu chữa lấy màn kịch khôi hài này, lặng yên không tiếng động mà an bày xong tất cả. Ba mẹ của Thẩm Tử Bối bởi vì trong nhà có người kết hôn, nên qua mấy ngày nữa sẽ về nước dự lễ. Cộng thêm thân thể của ông nội đã khỏi lên rất nhiều, nên vợ chồng hai người bèn tính ở lại nước thêm chục ngày nửa tháng nữa, đợi Thẩm Tử Bối khai giảng rồi mới bay về lại Thụy Sĩ.
Ban đầu Chung Thâm nói, đợi giáo sư Thẩm về rồi hãy chuyển đi.
Nhưng Thẩm Tử Bối từ chối. Ở trong nhà Chung Thâm thêm một ngày hay thêm nửa giờ nữa thì đều khiến cậu vô cùng khó chịu.
Phải rời đi, đi lên con đường mới không có Chung Thâm, thì cậu mới có thể miễn cưỡng hồi phục làm lại quả đào mật tươi ngon mọng nước của ngày thường được.
Vậy là đủ rồi, trừ Chung Thâm ra sẽ không có ai nhìn thấy được dưới lớp vỏ trái đào đã thối rữa sớm không còn chút nước quả. Mà người duy nhất thấy được đấy lại đẩy cậu ra lần nữa, bằng một cánh tàn nhẫn nhất.
Thẩm Tử Bối đơn phương cắt đứt liên lạc với Chung Thâm, không xóa không thêm vào danh sách đen, nhưng mọi cuộc gọi, tin nhắn hay weixin của Chung Thâm cậu hoàn toàn không hồi âm.
Chung Thâm luôn gửi đến mấy câu đại loại hỏi cậu có ăn cơm đàng hoàng không, có ngủ đủ giấc không. Thẩm Tử Bối đều dứt khoát tắt luôn điện thoại, cậu cần phải giải thoát.
Nhưng những lúc nhàm chán, Thẩm Tử Bối vẫn sẽ tìm lại bộ phim điện ảnh ngày đó chiếu lúc hai người đang làm tình ra xem, vừa xem vừa tự sướng, không ngừng tuốt động, bắn tinh, mềm nhũn.
Sau khi kết thúc Thẩm Tử Bối nằm liệt trên giường, phát ngốc với trần nhà, nói ở trong lòng: không xong, một chút cũng không xong.
Thẩm Tử Bối trãi qua một màn thất tình, mà cuộc tình vốn thậm chí còn chưa có bắt đầu.
Rời khỏi nhà Chung Thâm tròn một tuần liền, ba mẹ Thẩm cũng đã về tới nhà, Thẩm Tử Bối tự cho mình đã giải thoát thành công.
Cậu không xem bộ phim điện ảnh kia nữa, mà thường xuyên cùng Lý Kiều cùng nhau đi thành phố lân cận xem đá bóng, tụ họp với bạn học cấp ba cũng chơi đến cực kỳ vui vẻ….. cho đến khi mẹ Thẩm từ trong ngăn tủ trong phòng khách kéo ra một gương hành lý 19L, là gương hành lý Chung Thâm gửi đến sau khi cậu rời đi sau hai ngày.
Chung Thâm để hành lý ở trước cửa, rồi gửi tin nhắn cho cậu: :「Bối Bối, còn một vài món em để lại đều được chú dọn vào trong này hết cả rồi.」nhưng Thẩm Tử Bối căn bản không để ý tới mấy món đồ còn sót lại này, cậu tùy tiện đẩy để vào một góc không có mở ra, tự nhiên cũng xem nhẹ qua nó.
Mẹ Thẩm nói: “Bối Bối, là đồ từ chỗ Chung Thâm đem về phải không, phải sắp xếp lại một chút, đừng làm bừa bộn trong nhà đấy.”
Sự xuất hiện của gương hành lý làm cho Thẩm Tử Bối bối rối không giải thích được, cậu nói được rồi để trên đất mở ra rương hành lý.
Bên trong có hai ba bộ đồ được giặt sạch sẽ, còn có mấy món đồ ăn vặt, kẹo mút mà Thẩm Tử Bối thích ăn. Nếu như nhớ không lầm, thì đây không phải là mấy thứ cậu bỏ quên.
Thẩm Tử Bối cầm lên một cây kẹo mút, xé vỏ ra cho vào miệng, tràn đầy vị đào mật.
Vị ngọt của kẹo khác xa với vị thơm ngọt của trái cây thật, cậu làm sao có thể thành công ngụy trang thành một mùa hè sôi nổi cho được.
Thẩm Tử Bối không muốn ra vẻ làm người lớn chín chắn nửa, cậu lớn tiếng khóc to.
“Làm sao vậy?” mẹ Thẩm sợ hết hồn, nhanh chóng đi qua, “Kêu con thu dọn hành lý mà sao khóc thành thế này rồi.”
Thẩm Tử Bối cả người nhào trên gương hành lý khóc nức nở nói:
“Thật sự rất khó chịu rất khó chịu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.