Chương 2
Chu Lương Tây
26/11/2021
Thẩm Tử Bối là cố ý hỏi, nhưng rồi cũng nằm trong dự liệu của cậu, Chung Thâm không có phản ứng thái quá nào.
Anh quá quen về việc đánh úp bất ngờ của Thẩm Tử Bối, “Thích con trai cũng giống như vậy. Em có thể lấy dũng khí đi theo đuổi, cũng phải lấy dũng khí chấp nhận quyết định của y, chỉ là… phải cần rất nhiều dũng khí, sẽ rất khó khăn.”
“Nếu mà em thích, thì có khó mấy cũng không hề gì.” Thẩm Tử Bối không một chút do dự nói.
Chung Thâm cười, cũng có một chút ngưỡng mộ, thế giới của bạn nhỏ không hiểu được thâm ý của từ khó khăn này, cho rằng dựa vào tình yêu là có thể vượt qua mọi trở ngại. Anh không nỡ nói nặng lời, chỉ bổ sung thêm: “Đúng vậy, Bối Bối của chúng ta vừa xinh lại vừa lanh lợi, đối phương bất luận là nam hay nữ đều sẽ thích em thôi.”
Lời của Chung Thâm, Thẩm Tử Bối vẻn vẹn giữ trong lòng mấy câu, một vài câu thực sự liên quan đến bản thân. Song cũng vô dụng, ba năm cấp ba cậu một lần cũng không dùng tới mấy câu này.
Ngược lại bạn bè của cậu lại có rất nhiều người yêu sớm, trong đó có Lý Kiều người thân cận nhất với cậu. Lý Kiều học hành không tốt, nhưng rất biết tán tỉnh, trong khi chính mình hạnh phúc cũng sẽ không quên kéo theo anh em tốt theo, mấy lần còn tính giới thiệu bạn gái cho Thẩm Tử Bối.
Thẩm Tử Bối từ chối tất cả, “Không cần đâu, hiện tại không có hứng thú.”
“Lại nói như thế, vậy cậu rốt cuộc sẽ hứng thú với ai, dù sao cũng nói xem thích người như nào đi.”
Thẩm Tử Bối không trả lời được.
Sau này cậu một mình suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lại nghĩ đến Chung Thâm.
Gần sắp thi đại học, Chung Thâm luôn động viên cậu, nói thi xong sẽ mời cậu cùng các bạn học một bữa tiệc lớn. Sinh nhật của Thẩm Tử Bối là ngày thứ hai sau kỳ thi, có thể cùng chúc mừng tốt nghiệp với sinh nhật 18 tuổi cùng lúc.
Thẩm Tử Bối thích náo nhiệt, nhưng lần này thì không giống, cậu không muốn cùng quá nhiều người chiếm dụng mất ngày đặc biệt này. Nếu phải nói thì, là muốn đơn độc trãi qua cùng với Chung Thâm sẽ càng có ý nghĩa hơn, Thẩm Tử Bối chỉ muốn biết chú nhỏ sẽ chào đón lễ thành niên của bản thân mình như thế nào thôi.
Từ đây thấy được, Thẩm Tử Bối phải thừa nhận, người mà mình có hứng thú cũng chỉ có chú nhỏ mà thôi.
Chung Thâm chiều theo ý của Thẩm Tử Bối.
***
Hôm nay thời tiết có hơi nóng, Chung Thâm từ trong tủ lạnh lấy bánh kem mua hồi chiều ra, sau khi chờ cầu nguyện xong thì lấy một miếng trái cây được cắt to nhất đưa cho Thẩm Tử Bối.
“Bối Bối, sinh nhật vui vẻ, chú thật sự rất vui khi nhìn thấy em có thể thuận lợi lớn lên.”
Nhìn bánh kem được bày trước mặt, Thẩm Tử Bối rất vui, bởi vì cậu được như nguyện đơn độc cùng chú nhỏ ăn sinh nhật, Chung Thâm cũng như mọi khi đem những thứ tốt nhất trước tiên giành cho cậu.
Nhưng lời này cậu nghe vào trước sau có chút không hài lòng.
Thuận lợi lớn lên? Nghe giống như lời chúc của người lớn trong nhà chúc bạn nhỏ vậy, mặc dù chú nhỏ về danh nghĩa lại không phải trưởng bối của cậu.
Thẩm Tử Bối không dùng muỗng, trực tiếp cuối đầu cắn một miếng bánh to, vừa ăn vừa phồng má kháng nghị: “Đừng lại xem em như con nít nữa.”
Không muốn làm con nít, nhưng lại làm ra cử chỉ của con nít. Chung Thâm miệng nói “Được, đều nghe em cả.”, tay vẫn là cầm khăn giấy giúp cậu nhẹ nhàng chùi đi vết kem bị dính trên khóe miệng.
“Chú nhỏ!” Thẩm Tử Bối giơ tay ra nắm chặt cánh tay anh, ánh mắt dị thường kiên định, “Em nói, em đã là người lớn rồi.”
Hai người ở khoảng cách rất gần, gần đến mức Chung Thâm có thể nhìn thấy rõ lông mi của cậu.
Thẩm Tử Bối đại khái cũng không rõ mắt mình có bao nhiêu xinh đẹp, nếu câu sến súa ‘đôi mắt là cử sổ tâm hồn’ này thực sự là thật, vậy thì cậu tuyệt đối có thể vì điều này mà thu hút rất nhiều người đến trước cửa sổ gõ cửa.
Cậu nhìn chăm chú vào Chung Thâm, không có ý định dời tầm mắt đi.
Chung Thâm sẽ là một trong những người đó chứ?
Thậm chí không cần anh gõ.
Cậu càng muốn hiểu rõ anh hơn, sẽ chủ động vì anh mở cửa sổ, chú nhỏ chỉ cần bước lại gần là được.
Nhưng Chung Thâm đứng trước cửa sổ dừng vài giây, không có tiến tới.
Anh tách tay mình ra khỏi lòng bàn tay nóng hầm hập của bạn nhỏ, rồi lại đem khăn ướt đưa vào tay của Thẩm Tử Bối “Được, chú biết rồi, từ nay trở đi chú sẽ xem Bối Bối thành người lớn mà đối xử.”
Món quà Chung Thâm tặng cho Thẩm Tử Bối chính là cái máy tính bảng loại mới nhất mới ra gần đây, có thể giúp cậu thuận tiện trong lúc học đem theo làm vở ghi chép.
Thẩm Tử Bối mở lên, phát hiện Ipad đã kích hoạt xong rồi, còn cài đặt một số ứng dụng thường dùng, học tập, giải trí, xem phim….. thập phần ổn thỏa.
Nữa đêm, Thẩm Tử Bối cầm Ipad nằm trên giường mới được Chung Thâm thay chăn mền, tùy ý lướt lướt màn hình, làm sao cũng không ngủ được. Google ngay trang [ T RÙMTRUYỆN.м E ]
Lý Kiều gửi tin đến chúc mừng sinh nhật, thuận tiện hỏi cậu đã thu thập xong hành lý hết chưa. Bọn cậu cùng với mấy người bạn quan hệ không tồi khác hẹn chiều ngày mai sẽ ngồi máy bay đi thành phố H chơi một tuần, coi như là chuyến du lịch tốt nghiệp.
Thẩm Tử Bối đang lúc trả lời tin nhắn, thì bỗng nghe thấy ở ngoài phòng có âm thanh nhỏ vang lên.
Cậu ngồi dậy lắng nghe, hình như là tiếng Chung Thâm ở phòng khách, hạ nhỏ giọng nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Ngay sau đó, nghe tiếng cửa lớn nhẹ nhàng mở ra rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.
Hai giờ sáng, Chung Thâm dấu cậu âm thầm đi ra ngoài.
Sau khi xác định Chung Thâm không còn trong phòng, Thẩm Tử Bối bèn chạy ra ban công nhìn xuống lầu.
Bên cạnh bảng biểu ngữ có một chiếc xe đang sáng đèn,từ lầu năm nhìn không rõ người ngồi trong xe. Thẩm Tử Bối bỗng căng thẳng, trực giác nói cho cậu biết, chú nhỏ với người kia chắc chắn có quan hệ gì đấy.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà ở trong lòng Thẩm Tử Bối đã nghĩ ra ba bốn loại khả năng, lúc Chung Thâm từ trong tòa nhà đi ra, cậu phản ứng theo bản năng rụt đầu về. Đợi cậu chầm chậm ngó đầu ra lần nữa nhìn, thì thấy một người con trai mặc áo vàng vừa lúc từ trên xe bước xuống, chạy nhanh qua ôm chặt lấy Chung Thâm.
Tim Thẩm Tử Bối thắt lại, miệng bất giác mở ra. Rõ ràng là mùa hè, mà lại cảm nhận được tay chân đang phát lạnh.
Rất nhanh, Chung Thâm đẩy người đó ra, đối phương ôm rất chặt, đẩy mấy cái hai người mới hoàn toàn tách ra.
Bọn họ chắc là đang cãi nhau, hoặc nói, người con trai kia là đơn phương hét lên với Chung Thâm, bởi vì ngay cả trên tầng năm, cậu còn có thể nghe thấy giọng của người kia phá vỡ màn đêm yên tĩnh vọng đến.
Cuối cùng, màn kịch cẩu huyết không biết căn nguyên đầu đuôi này cuối cùng cũng kết thúc bởi Chung Thâm,anh lại một lần nữa đẩy người con trai kia ra rồi tự một mình mình rời khỏi.
Ba bốn loại khả năng phán đoán chỉ có thể hết thảy quy về một loại.
Rốt cuộc, có mối quan hệ như thế nào mà lại khiến một người con trai lái xe trong đêm khuya đến rồi mạnh mẽ ôm một người con trai khác như vậy.
Sau khi cửa mở ra, Chung Thâm liền thấy Thẩm Tử Bối đang bó gối ôm chân ngồi trên sofa ở phòng khách, không có bật đèn.
“Chú nhỏ.”
Chung Thâm nhất thời có hơi sững sờ, chiếc chìa khóa vừa rút ra đột nhiên đụng trúng cửa, phát ra tiếng động lớn. Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt Thẩm Tử Bối.
Anh đóng cửa lại,cúi người thay dép lê đồng thời hỏi cậu với ngữ điệu ung dung “Bối Bối, sao còn chưa đi ngủ.”
Tiếng đồng hồ trong phòng khách phát ra tiếng ‘ tách,tách,tách’, ngoài nó ra,những âm thanh khác trong phòng đều tĩnh lặng tựa như bị thời gian nuốt chửng.
Trên thực tế, Chung Thâm cũng không để ý bị người khác vạch trần bí mật không quá quan trọng này, anh luôn nhìn xa và tính trước mọi việc, sớm đã chuẩn bị xong tâm lý khi biết rõ tính hướng tình dục của chính mình.
Chỉ độc duy nhắt có mỗi Thẩm Tử Bối ra.
Thẩm Tử Bối,đứa trẻ chính mình tự nhìn từ bé đến lớn hôm nay vừa mới tuyên bố trở thành người lớn, Chung Thâm hy vọng có thể đem mọi thứ tốt đẹp giành cho cậu, muốn cho cậu thỏa thích chơi đùa náo luạn, muốn cậu tự do va chạm mỗi tình thương trên đời này, không phải bị ràng buộc bởi sự bất lực và thế tục, làm vướng lại bước chân cậu đang chạy về phía trước.
Dầu vậy, Thẩm Tử Bối vẫn là điều duy nhất Chung Thâm chưa chuẩn bị tốt, ít nhất hiện tại vẫn chưa chuẩn bị gì. Anh chưa nghĩ ra phải làm như thế nào có thể nói với bạn nhỏ biết chính mình đã chọn đi lên một con đường khó khăn kia, việc này anh còn đang đắn đo suy nghĩ, chính Chung Thâm cũng nói không rõ nguyên nhân vì sao.(Ở ch 1 ảnh có nói vs em thích con trai sẽ phải lấy rất nhiều dũng khi đi theo đuổi, nói sẽ rất khó đấy.Và giờ chính ảnh lại lựa con đường khó khăn này)
Những việc tiếp diễn theo sau lại không thể đoán trước được.
Thẩm Tử Bối phóng khỏi sofa đi qua, từ trên nhìn xuống anh, không có trả lời câu hỏi lúc nãy, mà hỏi ngược lại: “Chú nhỏ, em đã nhìn thấy người con trai kia ôm anh.”
“Y là ai?”
Thẩm Tử Bối chăm chăm nhìn anh, ý đồ muốn nhìn thấu vài thứ gì đó. Nhưng tiếc là Chung Thâm lại không có phản ứng rõ ràng nào, còn tùy tay lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra đặt trên đất, “Mang vào, trên đất lạnh, đừng đi chân trần.”
Thẩm Tử Bối có lý do tin rằng Chung Thâm đây là đang lấy cớ dây dưa với cậu, cậu lại lần nữa nhắc nhỡ: “Chú còn chưa trả lời em.”
Chung Thâm đứng người dậy, mượn ánh đèn đêm ngoài cửa sổ nhìn vào mắt Thẩm Tử Bối, yên lặng đáp: “Chú cùng y không thích hợp, hiện tại đã không có quan hệ gì nữa.”
“Vậy là từng có quan hệ.” Thẩm Tử Bối có chút tội nghiệp nói, “Chú cùng với người khác quen nhau không có nói cho em biết.”
Chung Thâm không trả lời, cậu lại nói: “Có điều không sao, em sẽ tha thứ cho chú, bởi vì em biết chú sẽ không thích y.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Chú đẩy y, ba lần. Chú nhỏ, thích một người sao có thể dứt khoác đẩy đối phương ra như thế chứ.”
Tim Chung Thâm run lên, trong lời nói của Thẩm Tử Bối tràn đầy tự tin lẫn bình tĩnh, giống như lấy thân phận người ngoài cuộc đem mấy chuyện phức tạp bên trong đều nhìn ra rõ ràng. Mặc dù nó là sự thật, nhưng Chung Thâm vẫn là nói: “Bối Bối, tình yêu là thứ không đơn giản như em nói.”
Thẩm Tử Bối nhún nhún vai “Đơn giản cũng được, phức tạp cũng được, dù sao em không thích bị đẩy ra.”
Cậu bước về trước một bước, đem theo hơi thở nóng ấm ngẩng đầu kề sát vào mặt Chung Thâm “Chú nhỏ thương em nhất, khẳng định sẽ không làm như vậy với em đi.”
Anh quá quen về việc đánh úp bất ngờ của Thẩm Tử Bối, “Thích con trai cũng giống như vậy. Em có thể lấy dũng khí đi theo đuổi, cũng phải lấy dũng khí chấp nhận quyết định của y, chỉ là… phải cần rất nhiều dũng khí, sẽ rất khó khăn.”
“Nếu mà em thích, thì có khó mấy cũng không hề gì.” Thẩm Tử Bối không một chút do dự nói.
Chung Thâm cười, cũng có một chút ngưỡng mộ, thế giới của bạn nhỏ không hiểu được thâm ý của từ khó khăn này, cho rằng dựa vào tình yêu là có thể vượt qua mọi trở ngại. Anh không nỡ nói nặng lời, chỉ bổ sung thêm: “Đúng vậy, Bối Bối của chúng ta vừa xinh lại vừa lanh lợi, đối phương bất luận là nam hay nữ đều sẽ thích em thôi.”
Lời của Chung Thâm, Thẩm Tử Bối vẻn vẹn giữ trong lòng mấy câu, một vài câu thực sự liên quan đến bản thân. Song cũng vô dụng, ba năm cấp ba cậu một lần cũng không dùng tới mấy câu này.
Ngược lại bạn bè của cậu lại có rất nhiều người yêu sớm, trong đó có Lý Kiều người thân cận nhất với cậu. Lý Kiều học hành không tốt, nhưng rất biết tán tỉnh, trong khi chính mình hạnh phúc cũng sẽ không quên kéo theo anh em tốt theo, mấy lần còn tính giới thiệu bạn gái cho Thẩm Tử Bối.
Thẩm Tử Bối từ chối tất cả, “Không cần đâu, hiện tại không có hứng thú.”
“Lại nói như thế, vậy cậu rốt cuộc sẽ hứng thú với ai, dù sao cũng nói xem thích người như nào đi.”
Thẩm Tử Bối không trả lời được.
Sau này cậu một mình suy nghĩ rất lâu, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc lại nghĩ đến Chung Thâm.
Gần sắp thi đại học, Chung Thâm luôn động viên cậu, nói thi xong sẽ mời cậu cùng các bạn học một bữa tiệc lớn. Sinh nhật của Thẩm Tử Bối là ngày thứ hai sau kỳ thi, có thể cùng chúc mừng tốt nghiệp với sinh nhật 18 tuổi cùng lúc.
Thẩm Tử Bối thích náo nhiệt, nhưng lần này thì không giống, cậu không muốn cùng quá nhiều người chiếm dụng mất ngày đặc biệt này. Nếu phải nói thì, là muốn đơn độc trãi qua cùng với Chung Thâm sẽ càng có ý nghĩa hơn, Thẩm Tử Bối chỉ muốn biết chú nhỏ sẽ chào đón lễ thành niên của bản thân mình như thế nào thôi.
Từ đây thấy được, Thẩm Tử Bối phải thừa nhận, người mà mình có hứng thú cũng chỉ có chú nhỏ mà thôi.
Chung Thâm chiều theo ý của Thẩm Tử Bối.
***
Hôm nay thời tiết có hơi nóng, Chung Thâm từ trong tủ lạnh lấy bánh kem mua hồi chiều ra, sau khi chờ cầu nguyện xong thì lấy một miếng trái cây được cắt to nhất đưa cho Thẩm Tử Bối.
“Bối Bối, sinh nhật vui vẻ, chú thật sự rất vui khi nhìn thấy em có thể thuận lợi lớn lên.”
Nhìn bánh kem được bày trước mặt, Thẩm Tử Bối rất vui, bởi vì cậu được như nguyện đơn độc cùng chú nhỏ ăn sinh nhật, Chung Thâm cũng như mọi khi đem những thứ tốt nhất trước tiên giành cho cậu.
Nhưng lời này cậu nghe vào trước sau có chút không hài lòng.
Thuận lợi lớn lên? Nghe giống như lời chúc của người lớn trong nhà chúc bạn nhỏ vậy, mặc dù chú nhỏ về danh nghĩa lại không phải trưởng bối của cậu.
Thẩm Tử Bối không dùng muỗng, trực tiếp cuối đầu cắn một miếng bánh to, vừa ăn vừa phồng má kháng nghị: “Đừng lại xem em như con nít nữa.”
Không muốn làm con nít, nhưng lại làm ra cử chỉ của con nít. Chung Thâm miệng nói “Được, đều nghe em cả.”, tay vẫn là cầm khăn giấy giúp cậu nhẹ nhàng chùi đi vết kem bị dính trên khóe miệng.
“Chú nhỏ!” Thẩm Tử Bối giơ tay ra nắm chặt cánh tay anh, ánh mắt dị thường kiên định, “Em nói, em đã là người lớn rồi.”
Hai người ở khoảng cách rất gần, gần đến mức Chung Thâm có thể nhìn thấy rõ lông mi của cậu.
Thẩm Tử Bối đại khái cũng không rõ mắt mình có bao nhiêu xinh đẹp, nếu câu sến súa ‘đôi mắt là cử sổ tâm hồn’ này thực sự là thật, vậy thì cậu tuyệt đối có thể vì điều này mà thu hút rất nhiều người đến trước cửa sổ gõ cửa.
Cậu nhìn chăm chú vào Chung Thâm, không có ý định dời tầm mắt đi.
Chung Thâm sẽ là một trong những người đó chứ?
Thậm chí không cần anh gõ.
Cậu càng muốn hiểu rõ anh hơn, sẽ chủ động vì anh mở cửa sổ, chú nhỏ chỉ cần bước lại gần là được.
Nhưng Chung Thâm đứng trước cửa sổ dừng vài giây, không có tiến tới.
Anh tách tay mình ra khỏi lòng bàn tay nóng hầm hập của bạn nhỏ, rồi lại đem khăn ướt đưa vào tay của Thẩm Tử Bối “Được, chú biết rồi, từ nay trở đi chú sẽ xem Bối Bối thành người lớn mà đối xử.”
Món quà Chung Thâm tặng cho Thẩm Tử Bối chính là cái máy tính bảng loại mới nhất mới ra gần đây, có thể giúp cậu thuận tiện trong lúc học đem theo làm vở ghi chép.
Thẩm Tử Bối mở lên, phát hiện Ipad đã kích hoạt xong rồi, còn cài đặt một số ứng dụng thường dùng, học tập, giải trí, xem phim….. thập phần ổn thỏa.
Nữa đêm, Thẩm Tử Bối cầm Ipad nằm trên giường mới được Chung Thâm thay chăn mền, tùy ý lướt lướt màn hình, làm sao cũng không ngủ được. Google ngay trang [ T RÙMTRUYỆN.м E ]
Lý Kiều gửi tin đến chúc mừng sinh nhật, thuận tiện hỏi cậu đã thu thập xong hành lý hết chưa. Bọn cậu cùng với mấy người bạn quan hệ không tồi khác hẹn chiều ngày mai sẽ ngồi máy bay đi thành phố H chơi một tuần, coi như là chuyến du lịch tốt nghiệp.
Thẩm Tử Bối đang lúc trả lời tin nhắn, thì bỗng nghe thấy ở ngoài phòng có âm thanh nhỏ vang lên.
Cậu ngồi dậy lắng nghe, hình như là tiếng Chung Thâm ở phòng khách, hạ nhỏ giọng nói chuyện với ai đó qua điện thoại. Ngay sau đó, nghe tiếng cửa lớn nhẹ nhàng mở ra rồi lại nhẹ nhàng đóng lại.
Hai giờ sáng, Chung Thâm dấu cậu âm thầm đi ra ngoài.
Sau khi xác định Chung Thâm không còn trong phòng, Thẩm Tử Bối bèn chạy ra ban công nhìn xuống lầu.
Bên cạnh bảng biểu ngữ có một chiếc xe đang sáng đèn,từ lầu năm nhìn không rõ người ngồi trong xe. Thẩm Tử Bối bỗng căng thẳng, trực giác nói cho cậu biết, chú nhỏ với người kia chắc chắn có quan hệ gì đấy.
Chỉ mười mấy giây ngắn ngủi mà ở trong lòng Thẩm Tử Bối đã nghĩ ra ba bốn loại khả năng, lúc Chung Thâm từ trong tòa nhà đi ra, cậu phản ứng theo bản năng rụt đầu về. Đợi cậu chầm chậm ngó đầu ra lần nữa nhìn, thì thấy một người con trai mặc áo vàng vừa lúc từ trên xe bước xuống, chạy nhanh qua ôm chặt lấy Chung Thâm.
Tim Thẩm Tử Bối thắt lại, miệng bất giác mở ra. Rõ ràng là mùa hè, mà lại cảm nhận được tay chân đang phát lạnh.
Rất nhanh, Chung Thâm đẩy người đó ra, đối phương ôm rất chặt, đẩy mấy cái hai người mới hoàn toàn tách ra.
Bọn họ chắc là đang cãi nhau, hoặc nói, người con trai kia là đơn phương hét lên với Chung Thâm, bởi vì ngay cả trên tầng năm, cậu còn có thể nghe thấy giọng của người kia phá vỡ màn đêm yên tĩnh vọng đến.
Cuối cùng, màn kịch cẩu huyết không biết căn nguyên đầu đuôi này cuối cùng cũng kết thúc bởi Chung Thâm,anh lại một lần nữa đẩy người con trai kia ra rồi tự một mình mình rời khỏi.
Ba bốn loại khả năng phán đoán chỉ có thể hết thảy quy về một loại.
Rốt cuộc, có mối quan hệ như thế nào mà lại khiến một người con trai lái xe trong đêm khuya đến rồi mạnh mẽ ôm một người con trai khác như vậy.
Sau khi cửa mở ra, Chung Thâm liền thấy Thẩm Tử Bối đang bó gối ôm chân ngồi trên sofa ở phòng khách, không có bật đèn.
“Chú nhỏ.”
Chung Thâm nhất thời có hơi sững sờ, chiếc chìa khóa vừa rút ra đột nhiên đụng trúng cửa, phát ra tiếng động lớn. Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên anh tỏ ra mất bình tĩnh trước mặt Thẩm Tử Bối.
Anh đóng cửa lại,cúi người thay dép lê đồng thời hỏi cậu với ngữ điệu ung dung “Bối Bối, sao còn chưa đi ngủ.”
Tiếng đồng hồ trong phòng khách phát ra tiếng ‘ tách,tách,tách’, ngoài nó ra,những âm thanh khác trong phòng đều tĩnh lặng tựa như bị thời gian nuốt chửng.
Trên thực tế, Chung Thâm cũng không để ý bị người khác vạch trần bí mật không quá quan trọng này, anh luôn nhìn xa và tính trước mọi việc, sớm đã chuẩn bị xong tâm lý khi biết rõ tính hướng tình dục của chính mình.
Chỉ độc duy nhắt có mỗi Thẩm Tử Bối ra.
Thẩm Tử Bối,đứa trẻ chính mình tự nhìn từ bé đến lớn hôm nay vừa mới tuyên bố trở thành người lớn, Chung Thâm hy vọng có thể đem mọi thứ tốt đẹp giành cho cậu, muốn cho cậu thỏa thích chơi đùa náo luạn, muốn cậu tự do va chạm mỗi tình thương trên đời này, không phải bị ràng buộc bởi sự bất lực và thế tục, làm vướng lại bước chân cậu đang chạy về phía trước.
Dầu vậy, Thẩm Tử Bối vẫn là điều duy nhất Chung Thâm chưa chuẩn bị tốt, ít nhất hiện tại vẫn chưa chuẩn bị gì. Anh chưa nghĩ ra phải làm như thế nào có thể nói với bạn nhỏ biết chính mình đã chọn đi lên một con đường khó khăn kia, việc này anh còn đang đắn đo suy nghĩ, chính Chung Thâm cũng nói không rõ nguyên nhân vì sao.(Ở ch 1 ảnh có nói vs em thích con trai sẽ phải lấy rất nhiều dũng khi đi theo đuổi, nói sẽ rất khó đấy.Và giờ chính ảnh lại lựa con đường khó khăn này)
Những việc tiếp diễn theo sau lại không thể đoán trước được.
Thẩm Tử Bối phóng khỏi sofa đi qua, từ trên nhìn xuống anh, không có trả lời câu hỏi lúc nãy, mà hỏi ngược lại: “Chú nhỏ, em đã nhìn thấy người con trai kia ôm anh.”
“Y là ai?”
Thẩm Tử Bối chăm chăm nhìn anh, ý đồ muốn nhìn thấu vài thứ gì đó. Nhưng tiếc là Chung Thâm lại không có phản ứng rõ ràng nào, còn tùy tay lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra đặt trên đất, “Mang vào, trên đất lạnh, đừng đi chân trần.”
Thẩm Tử Bối có lý do tin rằng Chung Thâm đây là đang lấy cớ dây dưa với cậu, cậu lại lần nữa nhắc nhỡ: “Chú còn chưa trả lời em.”
Chung Thâm đứng người dậy, mượn ánh đèn đêm ngoài cửa sổ nhìn vào mắt Thẩm Tử Bối, yên lặng đáp: “Chú cùng y không thích hợp, hiện tại đã không có quan hệ gì nữa.”
“Vậy là từng có quan hệ.” Thẩm Tử Bối có chút tội nghiệp nói, “Chú cùng với người khác quen nhau không có nói cho em biết.”
Chung Thâm không trả lời, cậu lại nói: “Có điều không sao, em sẽ tha thứ cho chú, bởi vì em biết chú sẽ không thích y.”
“Tại sao lại nói như vậy?”
“Chú đẩy y, ba lần. Chú nhỏ, thích một người sao có thể dứt khoác đẩy đối phương ra như thế chứ.”
Tim Chung Thâm run lên, trong lời nói của Thẩm Tử Bối tràn đầy tự tin lẫn bình tĩnh, giống như lấy thân phận người ngoài cuộc đem mấy chuyện phức tạp bên trong đều nhìn ra rõ ràng. Mặc dù nó là sự thật, nhưng Chung Thâm vẫn là nói: “Bối Bối, tình yêu là thứ không đơn giản như em nói.”
Thẩm Tử Bối nhún nhún vai “Đơn giản cũng được, phức tạp cũng được, dù sao em không thích bị đẩy ra.”
Cậu bước về trước một bước, đem theo hơi thở nóng ấm ngẩng đầu kề sát vào mặt Chung Thâm “Chú nhỏ thương em nhất, khẳng định sẽ không làm như vậy với em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.