Chương 15
Vy Thảo
04/02/2023
Không sao hết, chuyện mấy ngày trước anh muốn nhận định như thế thì chính là như vậy
Cô đừng dậy đến trước mặt anh, hai mắt hững hờ nhìn anh. Sau đó cô nở một nụ cười không mấy thiện cảm:” Bây giờ anh có thể rời khỏi đây được rồi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa”
- Sơ Nguyệt, em…
Thật sự bây giờ cô không còn muốn nói gì với anh nữa. Anh nhắc lại chuyện đó là muốn cô xin lỗi Lý Chi Nghi sao? Tại sao anh không tìm hiểu rõ ràng sự việc mà luôn cho rằng cô sai, tại sao anh chịu đúng về phía cô. Quan Sơ Nguyệt lạnh mặt:” Anh tốt nhất là rời đi đi. Đừng để em gọi người”
- Sơ Nguyệt, em nghe anh nói một chút không được sao?
Nam Hoài Cẩn có hơi tức giận có hơi lớn tiếng với cô, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh đã hối hận rồi:” Sơ Nguyệt…”
- Đủ rồi, Nam Hoài Cẩn em nói cho anh biết, đừng nghĩ anh là bạn cha em thì em không dám làm gì anh. Đối với em anh chỉ là như một người bình thường thôi, Quan Sơ Nguyệt này không làm sai, tại sao em lại phải chịu thiệt như vậy chứ
Quan Sơ Nguyệt tức giận hét lớn, hai hốc mắt của cô đã đỏ ửng nhưng cô cố gắng không để nước mắt chảy xuống. Nam Hoài Cẩn thấy cô như vậy không nói không rằng bước đến ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng
- Ưm… anh.. bỏ ra… ưm
Cô không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng so với sức cô thì sức anh quá mạnh. Bất giác cô cắn vào môi anh, vì đau mà Nam Hoài Cẩn mới chịu nhả môi cô ra
- Nam Hoài Cẩn, anh bị điên à. Cút khỏi đây cho em, em không muốn nhìn thấy anh nữa
Trái với vẻ điên cuồng la hét của cô, Nam Hoài Cẩn vẫn lẳng lặng đứng ở đó nghe cô mắng nhiết, anh không nói cũng không làm gì chỉ đứng yên nhìn cô gái đang tức giận đùng đùng đó
- Anh có nghe không hả, em bảo anh cút đi
- Sơ Nguyệt đừng làm loạn nữa
Anh bước đến ôm cô đặt lên giường, cúi người hôn môi của cô mặc cho sự vẫy vùng trong vô vọng của Quan Sơ Nguyệt. Anh hôn dần xuống cái cổ trắng ngần sau đó di chuyển từ từ xuống đôi gò bồng của cô, một bên xoa nắn một bên hôn nhẹ nhàng làm cho cô động tình
- Nam Hoài Cẩn anh làm… gì… vậy
- Ưm… đừng…. đừng mà… đau….ưm…
Hai tay của cô liên tục đánh đấm vào người của anh, dường như cú đấm của cô chẳng thấm tháp gì với anh cả. Mãi một lúc anh nắm lấy hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt cô:” Sơ Nguyệt em không ngoan, anh phải phạt em thì em mới chịu nghe lời”
- Anh…ưm đừng mà…. Em không… muốn..
- Ưm… Nam Hoài…. Cẩn a a … không muốn… mà
Chưa kịp nói gì, Nam Hoài Cẩn liền để hạ bộ đi vào bên trong hang động chật hẹp của cô. Quan Sơ Nguyệt vì đau mà chảy cả nước mắt, cô la hét cầu xin anh trong vô vọng:” Hic…. ưm… hic… hic… a a Nam.. Hoài Cẩn… em hận anh…. Hic hic …hic”
Thấy cô khóc nhưng vậy, lòng anh liền mềm nhũng ra. Nam Hoài Cẩn liền rút ra, nhanh chóng lên tiếng xin lỗi cô:” Sơ Nguyệt, anh xin lỗi. anh làm em đau phải không? Anh xin lỗi đừng khóc đừng khóc mà. Sơ Nguyệt ngoan, nín đi mà, anh sai rồi anh không nên làm như vậy”
- Hic… anh đi ra đi… hic hic…Tôi tôi không muốn thấy anh…. Hic… hic..
Quan Sơ Nguyệt dùng hai tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm vào lòng. Anh ôm cô cùng nằm xuống giường, nhìn cô gái khóc thảm thương như vậy nhưng anh lại chẳng làm được gì:” Sơ Nguyệt đừng khóc nữa được không? Em muốn gì cũng được, nhưng anh xin em đừng khóc được không?”
- Anh … hic hic… nói tôi muốn gì… hic… cũng được sao? Hic … hic vậy anh đừng…. xuất hiện trước mặt tôi nữa
Nói xong cô cũng xoay đầu nhìn đi chỗ khác, cô không muốn nhìn mặt anh nữa. Anh không thương cô, cả lời cô nói anh cũng không tin, anh thà tin cô ta chứ không muốn tin cô. Bây giờ anh lại làm như vậy với cô, tim cô thật sự đặt sai chỗ rồi
- Được
Lời anh nói ra khiến cô không khỏi bất ngờ, nói rời đi liền rời đi sao? Anh thật sự không muốn ở lại bên cô sao? Quan Sơ Nguyệt cười tự giễu bản thân mình, đúng là mày điên thật rồi Sơ Nguyệt à. Mày còn chờ đợi tình cảm từ người ra làm gì chứ, trong khi người ta không hề cần mày
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️
Cô đừng dậy đến trước mặt anh, hai mắt hững hờ nhìn anh. Sau đó cô nở một nụ cười không mấy thiện cảm:” Bây giờ anh có thể rời khỏi đây được rồi. Em không muốn nhìn thấy anh nữa”
- Sơ Nguyệt, em…
Thật sự bây giờ cô không còn muốn nói gì với anh nữa. Anh nhắc lại chuyện đó là muốn cô xin lỗi Lý Chi Nghi sao? Tại sao anh không tìm hiểu rõ ràng sự việc mà luôn cho rằng cô sai, tại sao anh chịu đúng về phía cô. Quan Sơ Nguyệt lạnh mặt:” Anh tốt nhất là rời đi đi. Đừng để em gọi người”
- Sơ Nguyệt, em nghe anh nói một chút không được sao?
Nam Hoài Cẩn có hơi tức giận có hơi lớn tiếng với cô, nhưng lời vừa ra khỏi miệng anh đã hối hận rồi:” Sơ Nguyệt…”
- Đủ rồi, Nam Hoài Cẩn em nói cho anh biết, đừng nghĩ anh là bạn cha em thì em không dám làm gì anh. Đối với em anh chỉ là như một người bình thường thôi, Quan Sơ Nguyệt này không làm sai, tại sao em lại phải chịu thiệt như vậy chứ
Quan Sơ Nguyệt tức giận hét lớn, hai hốc mắt của cô đã đỏ ửng nhưng cô cố gắng không để nước mắt chảy xuống. Nam Hoài Cẩn thấy cô như vậy không nói không rằng bước đến ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng
- Ưm… anh.. bỏ ra… ưm
Cô không ngừng vùng vẫy để thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng so với sức cô thì sức anh quá mạnh. Bất giác cô cắn vào môi anh, vì đau mà Nam Hoài Cẩn mới chịu nhả môi cô ra
- Nam Hoài Cẩn, anh bị điên à. Cút khỏi đây cho em, em không muốn nhìn thấy anh nữa
Trái với vẻ điên cuồng la hét của cô, Nam Hoài Cẩn vẫn lẳng lặng đứng ở đó nghe cô mắng nhiết, anh không nói cũng không làm gì chỉ đứng yên nhìn cô gái đang tức giận đùng đùng đó
- Anh có nghe không hả, em bảo anh cút đi
- Sơ Nguyệt đừng làm loạn nữa
Anh bước đến ôm cô đặt lên giường, cúi người hôn môi của cô mặc cho sự vẫy vùng trong vô vọng của Quan Sơ Nguyệt. Anh hôn dần xuống cái cổ trắng ngần sau đó di chuyển từ từ xuống đôi gò bồng của cô, một bên xoa nắn một bên hôn nhẹ nhàng làm cho cô động tình
- Nam Hoài Cẩn anh làm… gì… vậy
- Ưm… đừng…. đừng mà… đau….ưm…
Hai tay của cô liên tục đánh đấm vào người của anh, dường như cú đấm của cô chẳng thấm tháp gì với anh cả. Mãi một lúc anh nắm lấy hai tay cô kéo lên đỉnh đầu, hai mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào mắt cô:” Sơ Nguyệt em không ngoan, anh phải phạt em thì em mới chịu nghe lời”
- Anh…ưm đừng mà…. Em không… muốn..
- Ưm… Nam Hoài…. Cẩn a a … không muốn… mà
Chưa kịp nói gì, Nam Hoài Cẩn liền để hạ bộ đi vào bên trong hang động chật hẹp của cô. Quan Sơ Nguyệt vì đau mà chảy cả nước mắt, cô la hét cầu xin anh trong vô vọng:” Hic…. ưm… hic… hic… a a Nam.. Hoài Cẩn… em hận anh…. Hic hic …hic”
Thấy cô khóc nhưng vậy, lòng anh liền mềm nhũng ra. Nam Hoài Cẩn liền rút ra, nhanh chóng lên tiếng xin lỗi cô:” Sơ Nguyệt, anh xin lỗi. anh làm em đau phải không? Anh xin lỗi đừng khóc đừng khóc mà. Sơ Nguyệt ngoan, nín đi mà, anh sai rồi anh không nên làm như vậy”
- Hic… anh đi ra đi… hic hic…Tôi tôi không muốn thấy anh…. Hic… hic..
Quan Sơ Nguyệt dùng hai tay đẩy anh ra nhưng lại bị anh ôm vào lòng. Anh ôm cô cùng nằm xuống giường, nhìn cô gái khóc thảm thương như vậy nhưng anh lại chẳng làm được gì:” Sơ Nguyệt đừng khóc nữa được không? Em muốn gì cũng được, nhưng anh xin em đừng khóc được không?”
- Anh … hic hic… nói tôi muốn gì… hic… cũng được sao? Hic … hic vậy anh đừng…. xuất hiện trước mặt tôi nữa
Nói xong cô cũng xoay đầu nhìn đi chỗ khác, cô không muốn nhìn mặt anh nữa. Anh không thương cô, cả lời cô nói anh cũng không tin, anh thà tin cô ta chứ không muốn tin cô. Bây giờ anh lại làm như vậy với cô, tim cô thật sự đặt sai chỗ rồi
- Được
Lời anh nói ra khiến cô không khỏi bất ngờ, nói rời đi liền rời đi sao? Anh thật sự không muốn ở lại bên cô sao? Quan Sơ Nguyệt cười tự giễu bản thân mình, đúng là mày điên thật rồi Sơ Nguyệt à. Mày còn chờ đợi tình cảm từ người ra làm gì chứ, trong khi người ta không hề cần mày
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.