Chương 1
Vy Thảo
04/02/2023
Cứ như thường lệ, mỗi cuối tuần Nam Hoài Cẩn lại đến nhà của Quan Viễn dùng bữa một lần
Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ
Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi
- Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà
Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh
Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu
- Mẹ ơi mẹ ơi
Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp
- Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào
Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với những người khác, vô cùng yêu chiều
Chân Khanh thấy con gái đứng ngơ ngác thì bật cười, mới 5 tuổi thôi mà, sao đã mê trai đẹp rồi, bà nhìn cô rồi nhìn sang cậu em trai ngồi trên ghế mà lắc đầu, không biết mấy năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây. Lúc đó, Chân Khanh chỉ nghĩ vậy thôi nhưng đâu ngờ, 13 năm sau lại xảy ra chuyện không ngoài dự đoán của bà
- A chú bế con
Cô bé chạy đến người đàn ông đẹp trai kia dang hai tay đòi anh bế. Nam Hoài Cẩn cũng không ngần ngại mà bế cô lên ngồi trong lòng mình, anh nhìn cô bé ngồi trong lòng không khỏi mỉm cười vui vẻ, nếu cô bé lớn hơn một chút thì tốt biết mấy
Ít nhất khoảng cách giữ anh và bé con cũng không quá lớn, nhưng thực tế thì khác Nam Hoài Cẩn anh lớn hơn cô tận 14 tuổi, hơn cả 1 con giáp
Quan Sơ Nguyệt chăm chăm nhìn vào anh, đôi môi chúm chím mở miệng hỏi anh:” Chú ơi, chú tên gì vậy?”
- Nam Hoài Cẩn
Cô bé nghe anh trả lời liền nhíu mày không vui, anh ngạc nhiên, mình làm gì sai sao?
- Cháu sao vậy? Chú làm gì sai sao?
Đây là người đầu tiên mà Nam Hoài Cẩn anh quan tâm nhiều như vậy, đa số toàn là anh làm việc không cần phân biệt đúng sai. Anh cũng chẳng quan tâm bản thân mình đụng chạm với anh, bởi vì duy nhất một điều, họ không dám làm gì anh
Còn cô bé này thì… À ờ là như vậy đó
Quan Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn anh rồi mở miệng:” Chú nói chẳng có đầu đuôi gì cả. Mẹ cháu nói như vậy chính là không tôn trọng người đang nói chuyện với mình”
Nhìn đôi môi chúm chím chu chu ra khi nói, bất giác đôi môi anh cong lên lúc nào không hay. Nam Hoài Cẩn thấy cô giận dỗi như vậy liền lên tiếng xin lỗi:” Chú xin lỗi nhé, chú không biết điều đó mà, bé cưng rộng lòng tha thứ cho chú được không?”
- Cháu tạm bỏ qua thôi nhé
- Được được. Sơ Nguyệt nói gì cũng đúng
- Sơ Nguyệt à, cháu bao nhiêu tuổi rồi
Nam Hoài Cẩn rõ ràng đã biết tuổi người ta còn cố hỏi, anh có ý gì đây??
- Cháu 5 tuổi
Cô bé giơ bàn tay 5 ngón nhỏ nhắn lên trước mặt anh:” Chú đừng nghĩ cháu còn nhỏ mà khinh thường cháu, sau 13 năm nữa cháu sẽ là một đại mỹ nhân thật mạnh mẽ”
Anh bị lời nói của cô bé chọc cho cười, nhưng mà cô bé nói cũng có phần đúng. Cô bé bây giờ chỉ mới 5 tuổi nhưng đã có nét của một mỹ nhân tương lại, với lại anh trai và chị dâu cũng đẹp như vậy. Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà, chắc chắn cô bé này sẽ rất xinh đẹp
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️
Hôm này cũng vậy, anh làm xong công việc rất sớm sau đó tự lái xe đến biệt thự nơi ở của Quan Viễn. Khi anh bước chân vào nhà, Quan Viễn vẫn chưa về, trong nhà chỉ có chị dâu cùng cô cháu gái nhỏ
Chân Khanh nhìn cậu em trai kết nghĩa đến nhà vẫn không có gì là lạ, thật lòng mà nói, bà xem anh ta như em ruột mà đối đãi
- Hoài Cẩn đến rồi à, em chờ một chút, lão Viễn còn chưa về nhà
Bà đem đĩa trái cây cùng nước ra bàn cho anh
Cùng lúc đó, cô con gái nhỏ của bà - Quan Sơ Nguyệt chạy xuống lầu
- Mẹ ơi mẹ ơi
Cô bé Sơ Nguyệt đang chạy đến chỗ mẹ mình bỗng dưng khựng lại, cô nhìn chằm chằm người đàn ông đang ngồi trên sofa phía đằng xa. Oa người này thật soái a. Hai mắt của Sơ Nguyệt lắp lánh nhìn anh không chớp
- Tiểu Nguyệt, lại đây với chú nào
Nam Hoài Cẩn vỗ vỗ hai tay ngoắc cô bé lại phía mình, nói thật thì anh dành tình cảm vô cùng đặc biệt với cô bé này, cả ánh mắt nhìn cô cũng rất khác so với những người khác, vô cùng yêu chiều
Chân Khanh thấy con gái đứng ngơ ngác thì bật cười, mới 5 tuổi thôi mà, sao đã mê trai đẹp rồi, bà nhìn cô rồi nhìn sang cậu em trai ngồi trên ghế mà lắc đầu, không biết mấy năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì đây. Lúc đó, Chân Khanh chỉ nghĩ vậy thôi nhưng đâu ngờ, 13 năm sau lại xảy ra chuyện không ngoài dự đoán của bà
- A chú bế con
Cô bé chạy đến người đàn ông đẹp trai kia dang hai tay đòi anh bế. Nam Hoài Cẩn cũng không ngần ngại mà bế cô lên ngồi trong lòng mình, anh nhìn cô bé ngồi trong lòng không khỏi mỉm cười vui vẻ, nếu cô bé lớn hơn một chút thì tốt biết mấy
Ít nhất khoảng cách giữ anh và bé con cũng không quá lớn, nhưng thực tế thì khác Nam Hoài Cẩn anh lớn hơn cô tận 14 tuổi, hơn cả 1 con giáp
Quan Sơ Nguyệt chăm chăm nhìn vào anh, đôi môi chúm chím mở miệng hỏi anh:” Chú ơi, chú tên gì vậy?”
- Nam Hoài Cẩn
Cô bé nghe anh trả lời liền nhíu mày không vui, anh ngạc nhiên, mình làm gì sai sao?
- Cháu sao vậy? Chú làm gì sai sao?
Đây là người đầu tiên mà Nam Hoài Cẩn anh quan tâm nhiều như vậy, đa số toàn là anh làm việc không cần phân biệt đúng sai. Anh cũng chẳng quan tâm bản thân mình đụng chạm với anh, bởi vì duy nhất một điều, họ không dám làm gì anh
Còn cô bé này thì… À ờ là như vậy đó
Quan Sơ Nguyệt liếc mắt nhìn anh rồi mở miệng:” Chú nói chẳng có đầu đuôi gì cả. Mẹ cháu nói như vậy chính là không tôn trọng người đang nói chuyện với mình”
Nhìn đôi môi chúm chím chu chu ra khi nói, bất giác đôi môi anh cong lên lúc nào không hay. Nam Hoài Cẩn thấy cô giận dỗi như vậy liền lên tiếng xin lỗi:” Chú xin lỗi nhé, chú không biết điều đó mà, bé cưng rộng lòng tha thứ cho chú được không?”
- Cháu tạm bỏ qua thôi nhé
- Được được. Sơ Nguyệt nói gì cũng đúng
- Sơ Nguyệt à, cháu bao nhiêu tuổi rồi
Nam Hoài Cẩn rõ ràng đã biết tuổi người ta còn cố hỏi, anh có ý gì đây??
- Cháu 5 tuổi
Cô bé giơ bàn tay 5 ngón nhỏ nhắn lên trước mặt anh:” Chú đừng nghĩ cháu còn nhỏ mà khinh thường cháu, sau 13 năm nữa cháu sẽ là một đại mỹ nhân thật mạnh mẽ”
Anh bị lời nói của cô bé chọc cho cười, nhưng mà cô bé nói cũng có phần đúng. Cô bé bây giờ chỉ mới 5 tuổi nhưng đã có nét của một mỹ nhân tương lại, với lại anh trai và chị dâu cũng đẹp như vậy. Người ta nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà, chắc chắn cô bé này sẽ rất xinh đẹp
Like và lưu truyện để nhận được thông báo nha ♥️♥️♥️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.