Chương 44
Vy Thảo
09/02/2023
Mẹ Nam phải lấy dây trói em trai lại để tránh làm bản thân mình bị thương, bà ôm em ấy vào lòng mà không ngừng khóc thành tiếng
Từ đó, cô mới biết được mỗi lần cô bị gửi đi là mỗi lần em trai mình phát bệnh. Sau này cô trở thành một bác sĩ, tất cả đều bởi vì muốn chữa khỏi bệnh cho người em trai này.
Theo như tìm hiểu, Nam Hoài Cẩn mắc một chứng bệnh gọi là hội chứng tự ngược đãi bản thân có tên khác là Self – harm- một dạng rối loạn tâm thần gặp ở rất nhiều người, đặc biệt là những người trẻ phải chịu nhiều áp lực, đau khổ. Theo đó, người bệnh có xu hướng tự làm hại bản thân, khiến bản thân đau đớn để giải tỏa cảm xúc
Sau này, bệnh tình của Nam Hoài Cẩn dưới sự chữa trị của cô đã giảm bớt. Số lần tái phát cũng ít dần, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại trở thành như vậy
- Mẹ à, mẹ nghỉ ngơi một chút đi. Có con ở đây với Hoài Cẩn là được rồi
Nam Yên Nhiên khẽ lên tiếng. Từ tối hôm kia đến bữa nay mẹ Nam cứ ngồi canh xuyên suốt như vậy. Sợ là Nam Hoài Cẩn chưa tỉnh thì sức khỏe của mẹ đã không còn rồi
Thấy con gái cứ khuyên như vậy, mẹ Nam cũng nghe theo:" Được rồi, con ở đây với em đi, khi nào nó tỉnh lại thì gọi cho mẹ"
- Vâng, để con gọi người đưa mẹ về
_____________
- Chú Quan, chuyện đó Sơ Nguyệt đã biết rồi
Ôn Đình Ngọc khẽ lên tiếng, ánh mắt của cô hiện rõ sự lo lắng. Đối diện cô chính là cha mẹ Quan, nghe cô nói vậy gương mặt bình tĩnh của họ đột nhiên trầm xuống
- Hôm qua, Sơ Nguyệt đưa con xem một bức ảnh. Là ảnh chụp của cậu ấy và Nam Hoài Cẩn vào 2 năm trước. Con sợ là cậu ấy sẽ nhớ lại chuyện năm đó, chúng ta phải làm sao bây giờ
Giọng nói của Đình Ngọc có đôi phần gấp gáp, nhưng hai người họ biết rõ cô đang lo lắng điều gì. Cha mẹ Quan nhìn nhau rồi lại thở dài
- Tất cả dữ liệu năm đó đã xoá sạch rồi chứ?
- Đúng là xóa sạch rồi
Mẹ Quan khẽ lên tiếng, bà nhìn sang Đình Ngọc:" Đình Ngọc à, thời gian này con nên ở cạnh Sơ Nguyệt nhiều một chút. Tránh đi những chuyện liên quan đến sự việc đó. Đây là cách cuối cùng rồi, chúng ta phải cố gắng "
- Vâng
Gương mặt của Đình Ngọc vẫn còn một chút gì lo lắng:" Nhưng mà, Nam Hoài Cẩn sẽ không điều tra chuyện này chứ?"
Nghe đến đây, cha Quan đã không kìm được tức giận:" Cậu ta điều tra ra thì làm được gì chứ? Tất cả đều do cậu ta mà ra, còn muốn con bé nhớ lại chuyện năm đó sao?"
Ôn Đình Ngọc và mẹ Quan nhìn nhau lại thở dài. Sau khi ra khỏi căn phòng đó, tâm trạng của cô cũng chẳng tốt lên là mấy, bạn thân của cô sẽ phải nhớ lại chuyện đó sao?
- Nghĩ gì thế?
Bạch Hàn đi đến vỗ vai cô, khiến cô giật cả mình còn làm rớt túi xách đang cầm trên tay. Anh liền cúi người cầm túi lên đưa cho cô
- Em nghĩ gì mà thất thần đến làm rơi cả túi xách thế?
- Còn không phải tại anh làm em giật mình sao? Còn nói người ta
Ôn Đình Ngọc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt:" Mà sao anh lại ở đây"
- Anh đến kí hợp đồng thôi. Tình cờ lại gặp em, em đến đây làm gì vậy?
- À, em đến tìm bác Quan về chuyện của Sơ Nguyệt thôi
Cô gượng gạo đáp lại, rồi bước đi trước anh. Bạch Hàn thấy cô như vậy liền nhíu mày, chắc chắn cô có chuyện giấu anh mà:" Chuyện của Sơ Nguyệt?"
- Dạo này cậu ấy xảy ra một số chuyện
Sau đó, Ôn Đình Ngọc xoay người lại nhìn anh:” Đi thôi, anh đứng đó làm gì? Em đói bụng muốn chết rồi đây”
- Được được, anh đưa em đi ăn
Bạch Hàn không hỏi nữa, mỉm cười bước đến ôm vai cô sau đó hai người họ cùng lên xe rồi rời đi
………
Trong phòng bệnh, Nam Hoài Cẩn không lâu sau đã tỉnh lại, xộc vào mũi anh là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Anh nhíu mày thì nghe thấy tiếng của người phụ nữ phát ra bên cạnh:” Em tỉnh rồi, để chị gọi bác sĩ”
Nam Hoài Cẩn nằm trên giường bệnh nhíu mày khó hiểu:” Chị ơi, em làm sao lại vào đây?”
- Em còn nói sao? Cư không lại về nhà riêng làm gì? Cũng mai là mẹ đến đó tìm rồi phát hiện em ngất đi trên sofa đó. Nếu không e là xảy ra chuyện rồi
Nam Yên Nhiên đứng cúi giường mà trừng mắt lên tiếng, thấy chị gái như vậy anh cũng chỉ khẽ cười. Chị lúc nào cũng như vậy, chỉ được cái nói chứ trong lòng chị luôn có người em trai này
Từ đó, cô mới biết được mỗi lần cô bị gửi đi là mỗi lần em trai mình phát bệnh. Sau này cô trở thành một bác sĩ, tất cả đều bởi vì muốn chữa khỏi bệnh cho người em trai này.
Theo như tìm hiểu, Nam Hoài Cẩn mắc một chứng bệnh gọi là hội chứng tự ngược đãi bản thân có tên khác là Self – harm- một dạng rối loạn tâm thần gặp ở rất nhiều người, đặc biệt là những người trẻ phải chịu nhiều áp lực, đau khổ. Theo đó, người bệnh có xu hướng tự làm hại bản thân, khiến bản thân đau đớn để giải tỏa cảm xúc
Sau này, bệnh tình của Nam Hoài Cẩn dưới sự chữa trị của cô đã giảm bớt. Số lần tái phát cũng ít dần, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại trở thành như vậy
- Mẹ à, mẹ nghỉ ngơi một chút đi. Có con ở đây với Hoài Cẩn là được rồi
Nam Yên Nhiên khẽ lên tiếng. Từ tối hôm kia đến bữa nay mẹ Nam cứ ngồi canh xuyên suốt như vậy. Sợ là Nam Hoài Cẩn chưa tỉnh thì sức khỏe của mẹ đã không còn rồi
Thấy con gái cứ khuyên như vậy, mẹ Nam cũng nghe theo:" Được rồi, con ở đây với em đi, khi nào nó tỉnh lại thì gọi cho mẹ"
- Vâng, để con gọi người đưa mẹ về
_____________
- Chú Quan, chuyện đó Sơ Nguyệt đã biết rồi
Ôn Đình Ngọc khẽ lên tiếng, ánh mắt của cô hiện rõ sự lo lắng. Đối diện cô chính là cha mẹ Quan, nghe cô nói vậy gương mặt bình tĩnh của họ đột nhiên trầm xuống
- Hôm qua, Sơ Nguyệt đưa con xem một bức ảnh. Là ảnh chụp của cậu ấy và Nam Hoài Cẩn vào 2 năm trước. Con sợ là cậu ấy sẽ nhớ lại chuyện năm đó, chúng ta phải làm sao bây giờ
Giọng nói của Đình Ngọc có đôi phần gấp gáp, nhưng hai người họ biết rõ cô đang lo lắng điều gì. Cha mẹ Quan nhìn nhau rồi lại thở dài
- Tất cả dữ liệu năm đó đã xoá sạch rồi chứ?
- Đúng là xóa sạch rồi
Mẹ Quan khẽ lên tiếng, bà nhìn sang Đình Ngọc:" Đình Ngọc à, thời gian này con nên ở cạnh Sơ Nguyệt nhiều một chút. Tránh đi những chuyện liên quan đến sự việc đó. Đây là cách cuối cùng rồi, chúng ta phải cố gắng "
- Vâng
Gương mặt của Đình Ngọc vẫn còn một chút gì lo lắng:" Nhưng mà, Nam Hoài Cẩn sẽ không điều tra chuyện này chứ?"
Nghe đến đây, cha Quan đã không kìm được tức giận:" Cậu ta điều tra ra thì làm được gì chứ? Tất cả đều do cậu ta mà ra, còn muốn con bé nhớ lại chuyện năm đó sao?"
Ôn Đình Ngọc và mẹ Quan nhìn nhau lại thở dài. Sau khi ra khỏi căn phòng đó, tâm trạng của cô cũng chẳng tốt lên là mấy, bạn thân của cô sẽ phải nhớ lại chuyện đó sao?
- Nghĩ gì thế?
Bạch Hàn đi đến vỗ vai cô, khiến cô giật cả mình còn làm rớt túi xách đang cầm trên tay. Anh liền cúi người cầm túi lên đưa cho cô
- Em nghĩ gì mà thất thần đến làm rơi cả túi xách thế?
- Còn không phải tại anh làm em giật mình sao? Còn nói người ta
Ôn Đình Ngọc trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt:" Mà sao anh lại ở đây"
- Anh đến kí hợp đồng thôi. Tình cờ lại gặp em, em đến đây làm gì vậy?
- À, em đến tìm bác Quan về chuyện của Sơ Nguyệt thôi
Cô gượng gạo đáp lại, rồi bước đi trước anh. Bạch Hàn thấy cô như vậy liền nhíu mày, chắc chắn cô có chuyện giấu anh mà:" Chuyện của Sơ Nguyệt?"
- Dạo này cậu ấy xảy ra một số chuyện
Sau đó, Ôn Đình Ngọc xoay người lại nhìn anh:” Đi thôi, anh đứng đó làm gì? Em đói bụng muốn chết rồi đây”
- Được được, anh đưa em đi ăn
Bạch Hàn không hỏi nữa, mỉm cười bước đến ôm vai cô sau đó hai người họ cùng lên xe rồi rời đi
………
Trong phòng bệnh, Nam Hoài Cẩn không lâu sau đã tỉnh lại, xộc vào mũi anh là mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Anh nhíu mày thì nghe thấy tiếng của người phụ nữ phát ra bên cạnh:” Em tỉnh rồi, để chị gọi bác sĩ”
Nam Hoài Cẩn nằm trên giường bệnh nhíu mày khó hiểu:” Chị ơi, em làm sao lại vào đây?”
- Em còn nói sao? Cư không lại về nhà riêng làm gì? Cũng mai là mẹ đến đó tìm rồi phát hiện em ngất đi trên sofa đó. Nếu không e là xảy ra chuyện rồi
Nam Yên Nhiên đứng cúi giường mà trừng mắt lên tiếng, thấy chị gái như vậy anh cũng chỉ khẽ cười. Chị lúc nào cũng như vậy, chỉ được cái nói chứ trong lòng chị luôn có người em trai này
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.