Chương 94: Ngoại Truyện 18
Vy Thảo
13/03/2023
Quan Sơ Nguyệt và Nam Hoài Cẩn cũng đứng ở ngay đó. Cô nhìn lên gương
mặt của anh không rõ là tâm trạng gì nhưng có vẻ là chẳng có gì tức
giận. Thật thì đúng như vậy, anh làm sao có chuyện tức giận được chứ,
chị gái của mình tìm được một chỗ tốt là em trai, anh phải mừng thay chị chứ. Còn cái tên Triệu Cảnh kia dám làm hại chị của anh thì đừng trách
Nam Hoài Cẩn này tại sao không niệm tình xưa
“Hoài Cẩn, chị Yên Nhiên đã tìm được một người tốt. Chúng ta nên chúc mừng hai người bọn họ”
Cô nhìn anh mỉm cười lên tiếng
“Được”
……….
Cuối bữa tiệc những người khách đã về hết, chỉ còn lại những bạn bè thân thiết đang cùng nhau uống rượu nhảy nhót. Ôn Tư Thành và Lâm Viên lúc này cũng tay trong tay vui vẻ mà tiếp rượu, lúc cô uống không nổi nữa liền được chồng uống thay
Thấy vậy mọi người liền thay nhau nâng ly với anh. Ôn Đình Ngọc chính là người điển hình nhất, cô đứng dậy tay cầm hai ly rượu, một ly đầy tràn và một ly chỉ rót được 1 phần 3
“Anh hai, nhân dịp ngày vui của anh. Em kính anh một ly, chúc anh bách niên giai lão. Nào, cạn”
Nói xong cô đưa ly rượu rót đầy cho anh trai, còn mình uống cạn ly rượu lưng chừng kia
Nhìn ly rượu cô đưa đến, khóe môi của Ôn Tư Thành giật giật, ánh mắt nhìn cô không rõ là ý gì nhưng có vẻ không hài lòng lắm. Đình Ngọc nhìn ra được nhưng giả vờ như không biết mà mỉm cười vui vẻ đưa ly rượu lên trước mắt anh
“Anh hai”
“Được được được”
Ôn Tư Thành cầm ly rượu lên rồi uống cạn. Nhìn anh như vậy, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ. Tuy là từ trước đến giờ cô luôn được anh cưng chiều mà được nước ức hiếp anh nhưng mà lần này có lẽ là vui vẻ nhất. Khi ly rượu đã thấy đáy, Đình Ngọc vui vẻ thốt lên
“Hay lắm”
Ly rượu lại được đưa đến trước mặt anh một lần nữa, lần này người đưa đến là Quan Sơ Nguyệt. Anh nhìn cô nhíu mày than trách:”Tiểu Nguyệt, cả em cũng muốn bắt nạt anh như những người kia sao?”
Nhìn gương mặt đáng thương của anh nhìn cô, Sơ Nguyệt rất muốn mềm lòng nhưng mà hôm nay là ngày vui của anh, thời cơ trăm năm có một nên đâu thể nào cô có thể bỏ qua. Quan Sơ Nguyệt nhìn anh khẽ cười
“Em nào ức hiếp anh chứ? Em đang chúc phúc anh thôi mà. Cầm ly lên nào, cạn”
Ôn Tư Thành cứ vậy mà bị chuốc rượu hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cũng có người thương anh mà không rót đầy ly, người kia chính là anh em tốt Bạch Thần
“ Ôi anh em tốt, chỉ có cậu thương tôi”
Trước lời nói của anh, Bạch Thần bĩu môi khinh thường:”Thôi cái cách nói chuyện đó của cậu đi. Nếu cậu không lấy vợ, tôi còn tưởng cậu thích tôi đấy”
Lâm Viên đứng bên cạnh nghe câu nói này liền sững người nhìn lên Bạch Hàn. Ôn Đình Ngọc nhìn cô rồi bật cười ha hả:”Chị dâu đừng tin anh ấy, anh ấy nói bậy đó. Anh trai của em là trai thẳng 100 “
Bạn bè của Lâm Viên cũng không nhiều lắm, đến giờ chỉ còn lại bà chủ. Điều cô không biết chính là bà chủ của cô lại quen với những cậu ấm cô chiêu này. Chị ấy ngồi bên cạnh Quan Sơ Nguyệt, trò chuyện trông có vẻ rất thân thiết
“Tô Phù, công việc dạo này của cô thế nào?”
Quan Sơ Nguyệt nhìn sang người bên cạnh khẽ cười lên tiếng. Nếu mọi người thắc mắc bà chủ của cô có phải là Tô Phù không? Thì câu trả lời chính là phải, Tô Phù chính là bà chủ của cô
Không khí vui vẻ là vậy, mọi người đâu ai chú ý đến một người đang đứng phía xa xa sau gốc dừa ngoài bãi biển kia. Ánh mắt của cô gái kia nhìn Lâm Viên đầy căm phẫn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Lâm Viên bỗng dưng lại có cảm giác ớn lạnh, cô khẽ run người lên. Ôn Tư Thành cạnh đó nhìn thấy cô như vậy liền lo lắng hỏi han
" Em sao vậy? Thấy không khoẻ chỗ nào sao?"
" À, không sao chỉ là bỗng dưng lại run người lên như vậy. Ngoài ra thì không còn gì nữa "
Lâm Viên khẽ cười nhìn anh lên tiếng. Đúng thật là cô không bị gì cả, mà dù có không khoẻ cô cũng không muốn nói ra bởi vì hôm nay là ngày vui của bọn họ mà
Nhưng có một điều cô không biết đó chính là dự báo một sự việc không hay sắp xảy ra
Một tháng sau khi hôn lễ của Ôn Tư Thành, Triệu Cảnh đã cùng Nam Yên Nhiên gác bỏ lại công việc sang nước ngoài du lịch. Một phần cũng do mẹ Nam muốn con gái sớm lấy chồng với lại muốn bồng cháu
Sau khi kết hôn cùng với Ôn Tư Thành, Lâm Viên cũng theo anh trở về Ôn gia sống. Quan hệ giữa cô và cha mẹ Ôn thật sự rất tốt, đối với cô chẳng khác nào cha mẹ ruột
Thứ hai đầu tuần, Lâm Viên vẫn thông thả đi bộ đến công ty bởi vì Ôn gia rất gần với Ôn thị. Hôm nay cô không đi xe bởi vì Ôn Tư Thành đã đi công tác, cô muốn đi dạo như trước kia nên đã cho bác tài xế nghỉ hôm nay
Không hiểu tại sao khoé mắt của cô từ khi bước chân ra khỏi nhà lại cứ giật giật khí chịu. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì sao? Cô liền nghĩ đến anh và cha mẹ liền gọi điện nhắc nhở bọn họ cẩn thận
Lâm Viên nhắc nhở những người xung quanh nhưng cô lại quên nhắc bản thân mình phải chú ý an toàn
Từ Ôn gia đến Ôn thị nếu đi bộ cũng không gọi là gần. Nên từ rất sớm Lâm Viên đã bước đi khỏi nhà, Ôn gia nằm trong một khu đất đắc đỏ nằm gần ngoại ô thành phố, nếu từ nhà đến chỗ làm việc phải đi qua một khung đường vắng
Vừa bước đi, Lâm Viên vừa ngâm nga bài hát OST của Thanh Thanh Vô Song. Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên do cô sáng tác. Bộ phim ra mắt vào đầu năm thu hút được rất nhiều người xem, nhờ đó cô lại có thêm người hâm mộ. Nhưng thành công của cô phim, người ta không quên nhắc lại chuyện cũ giữa cô và nữ chính cũ của bộ phim - An Từ
Rất nhiều người vào đó chế giễu chuyện của cô ta làm ra. Có lẽ thời gian này An Từ sống cũng chẳng được yên ổn. Lâm Viên cũng chẳng bận tâm mấy, cô vốn dĩ không thích An Từ, đây là do cô ta tự làm tự chịu
“Két”
Một chiếc xe dừng lại, cánh cửa mở ra lập tức có hai ba người từ trên đó nhảy xuống. Nhân lúc cô không để ý liền đi đến lấy khăn che miệng cô lại. Lâm Viên nhanh chóng ngất đi mà không thể kêu cứu bởi trong chiếc khăn kia có tẩm thuốc mê
Họ nhanh chóng khiêng cô vào trong xe rồi lái đi. Người phụ nữ phía trước nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi nhếch môi cười đắc ý
……
“Ào”
Một xô nước tạt thẳng vào Lâm Viên đang nằm dưới mặt đất. Vì xô nước đó mà cô tỉnh lại sau cơn mê, ánh mắt cô dần thích nghi với ánh sáng. Ánh mắt của Lâm Viên dần chuyển sang kinh ngạc
“Là cô bắt tôi đến đây?”
Người phụ nữ ngồi ghế ở trước mặt cô khẽ nhếch môi cười cười, tay cô ta khoanh trước ngực, khuôn mặt trang điểm đậm nhưng không che được những sắc thái nhợt nhạt trên gương mặt đó
" Là tôi thì sao? Bây giờ cô đang trong tay của tôi. Ôn Tư Thành cũng chẳng có trong thành phố này, để tôi xem ai có thể cứu được cô nữa. Mọi chuyện tôi phải đòi lại tất cả"
" Cô nói vậy là ý gì hả? Mọi chuyện đều do cô tạo nên, cô chịu như vậy thì liên quan gì đến tôi. An Từ đừng nói tôi không nhắc trước, lúc trước tôi đã cảnh cáo cô rồi còn gì? Tại cô không chịu nghe tại sao lại trách tôi?"
Lâm Viên lạnh lùng nhìn cô ta lên tiếng, ánh mắt không rõ biểu hiện gì. An Từ thấy cô như vậy thì cười khẩy:" Dù sao mọi chuyện đều do cô mà ra, tôi không tin lần này không hủy hoại được cô"
Ánh mắt của An Từ trở nên đầy căm phẫn, cô ta hất mặt cho người bên ngoài bước vào. Trên tay người kia cầm theo một ly rượu, bàn tay bóp càm của Lâm Viên, ép cô mở miệng
Sức của Lâm Viên làm sao so sánh được với người đàn ông kia. Hắn tay đổ ly nước kia vào họng của cô mặc cho cô ho sặc sụa rồi rời đi ra ngoài
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng ho của Lâm Viên và An Từ. An Từ nhìn cô chật vật nằm dưới đất ho lên xuống mà bật cười vui vẻ:" Lâm Viên, chúc cô vui vẻ"
Nói rồi cô ta đứng dậy đi ra ngoài, bóng lưng cô ta cứ vậy mà rời đi cùng tiếng cười vang vọng trong khắp căn phòng
Trong người của Lâm Viên bắt đầu nóng lên, bên ngoài vanh lên tiếng nói vui vẻ
" Chị Từ, lần này phải để em nhé?"
Cô nghe thấy tiếng cười thích thú của An Từ vang lên, cô ta cất lời đồng ý:" Tất nhiên là cho em rồi, tận hưởng thoải mái nhé!!"
" Cạch"
Cánh cửa phòng được một người đàn ông mở ra, là người lúc nãy nói chuyện cùng An Từ. Trong lòng Lâm Viên bắt đầu hoảng hốt, cô vô thức lùi về phía sau, hướng ánh mắt cảnh giác về người đàn ông kia. Bỗng dưng lưng của cô đụng phải tường, lúc này cô mới ý thức được bản thân đã không còn đường lui. Ánh mắt của cô dần sợ hãi hơn, sau đó cô nghe thấy tiếng cười của người đàn ông kia
" Lùi đi, lùi nữa tôi xem. Ôn thiếu phu nhân, cô không còn đường lui nữa rồi, thân thể của cô có phải đang rất khó chịu không? Tiếc quá, Ôn tổng không thể đến đây thỏa mãn cô rồi. Chi bằng để tôi thay hắn ta phục vụ cô thật tốt nhé?"
Người đàn ông kia nhếch môi cười cười, bước chân dần tiến về phía của Lâm Viên. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang đến, Lâm Viên cố giữ bình tĩnh lên tiếng
" Đừng đến đây, tránh xa tôi ra"
" Ha ha Lâm Viên, không phải cô đang rất khó chịu sao? Để tôi thoả mãn cô"
Nói rồi, hắn ta mặc kệ cô có nói gì đi nữa mà lao đến đè cô xuống dưới đất. Người đó lấy dây trói tay cô lại để lên đầu, ánh mắt nhìn xuống cô đầy dục vọng
(Còn tiếp)
“Hoài Cẩn, chị Yên Nhiên đã tìm được một người tốt. Chúng ta nên chúc mừng hai người bọn họ”
Cô nhìn anh mỉm cười lên tiếng
“Được”
……….
Cuối bữa tiệc những người khách đã về hết, chỉ còn lại những bạn bè thân thiết đang cùng nhau uống rượu nhảy nhót. Ôn Tư Thành và Lâm Viên lúc này cũng tay trong tay vui vẻ mà tiếp rượu, lúc cô uống không nổi nữa liền được chồng uống thay
Thấy vậy mọi người liền thay nhau nâng ly với anh. Ôn Đình Ngọc chính là người điển hình nhất, cô đứng dậy tay cầm hai ly rượu, một ly đầy tràn và một ly chỉ rót được 1 phần 3
“Anh hai, nhân dịp ngày vui của anh. Em kính anh một ly, chúc anh bách niên giai lão. Nào, cạn”
Nói xong cô đưa ly rượu rót đầy cho anh trai, còn mình uống cạn ly rượu lưng chừng kia
Nhìn ly rượu cô đưa đến, khóe môi của Ôn Tư Thành giật giật, ánh mắt nhìn cô không rõ là ý gì nhưng có vẻ không hài lòng lắm. Đình Ngọc nhìn ra được nhưng giả vờ như không biết mà mỉm cười vui vẻ đưa ly rượu lên trước mắt anh
“Anh hai”
“Được được được”
Ôn Tư Thành cầm ly rượu lên rồi uống cạn. Nhìn anh như vậy, trong lòng cô liền cảm thấy vui vẻ. Tuy là từ trước đến giờ cô luôn được anh cưng chiều mà được nước ức hiếp anh nhưng mà lần này có lẽ là vui vẻ nhất. Khi ly rượu đã thấy đáy, Đình Ngọc vui vẻ thốt lên
“Hay lắm”
Ly rượu lại được đưa đến trước mặt anh một lần nữa, lần này người đưa đến là Quan Sơ Nguyệt. Anh nhìn cô nhíu mày than trách:”Tiểu Nguyệt, cả em cũng muốn bắt nạt anh như những người kia sao?”
Nhìn gương mặt đáng thương của anh nhìn cô, Sơ Nguyệt rất muốn mềm lòng nhưng mà hôm nay là ngày vui của anh, thời cơ trăm năm có một nên đâu thể nào cô có thể bỏ qua. Quan Sơ Nguyệt nhìn anh khẽ cười
“Em nào ức hiếp anh chứ? Em đang chúc phúc anh thôi mà. Cầm ly lên nào, cạn”
Ôn Tư Thành cứ vậy mà bị chuốc rượu hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cũng có người thương anh mà không rót đầy ly, người kia chính là anh em tốt Bạch Thần
“ Ôi anh em tốt, chỉ có cậu thương tôi”
Trước lời nói của anh, Bạch Thần bĩu môi khinh thường:”Thôi cái cách nói chuyện đó của cậu đi. Nếu cậu không lấy vợ, tôi còn tưởng cậu thích tôi đấy”
Lâm Viên đứng bên cạnh nghe câu nói này liền sững người nhìn lên Bạch Hàn. Ôn Đình Ngọc nhìn cô rồi bật cười ha hả:”Chị dâu đừng tin anh ấy, anh ấy nói bậy đó. Anh trai của em là trai thẳng 100 “
Bạn bè của Lâm Viên cũng không nhiều lắm, đến giờ chỉ còn lại bà chủ. Điều cô không biết chính là bà chủ của cô lại quen với những cậu ấm cô chiêu này. Chị ấy ngồi bên cạnh Quan Sơ Nguyệt, trò chuyện trông có vẻ rất thân thiết
“Tô Phù, công việc dạo này của cô thế nào?”
Quan Sơ Nguyệt nhìn sang người bên cạnh khẽ cười lên tiếng. Nếu mọi người thắc mắc bà chủ của cô có phải là Tô Phù không? Thì câu trả lời chính là phải, Tô Phù chính là bà chủ của cô
Không khí vui vẻ là vậy, mọi người đâu ai chú ý đến một người đang đứng phía xa xa sau gốc dừa ngoài bãi biển kia. Ánh mắt của cô gái kia nhìn Lâm Viên đầy căm phẫn, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khác
Lâm Viên bỗng dưng lại có cảm giác ớn lạnh, cô khẽ run người lên. Ôn Tư Thành cạnh đó nhìn thấy cô như vậy liền lo lắng hỏi han
" Em sao vậy? Thấy không khoẻ chỗ nào sao?"
" À, không sao chỉ là bỗng dưng lại run người lên như vậy. Ngoài ra thì không còn gì nữa "
Lâm Viên khẽ cười nhìn anh lên tiếng. Đúng thật là cô không bị gì cả, mà dù có không khoẻ cô cũng không muốn nói ra bởi vì hôm nay là ngày vui của bọn họ mà
Nhưng có một điều cô không biết đó chính là dự báo một sự việc không hay sắp xảy ra
Một tháng sau khi hôn lễ của Ôn Tư Thành, Triệu Cảnh đã cùng Nam Yên Nhiên gác bỏ lại công việc sang nước ngoài du lịch. Một phần cũng do mẹ Nam muốn con gái sớm lấy chồng với lại muốn bồng cháu
Sau khi kết hôn cùng với Ôn Tư Thành, Lâm Viên cũng theo anh trở về Ôn gia sống. Quan hệ giữa cô và cha mẹ Ôn thật sự rất tốt, đối với cô chẳng khác nào cha mẹ ruột
Thứ hai đầu tuần, Lâm Viên vẫn thông thả đi bộ đến công ty bởi vì Ôn gia rất gần với Ôn thị. Hôm nay cô không đi xe bởi vì Ôn Tư Thành đã đi công tác, cô muốn đi dạo như trước kia nên đã cho bác tài xế nghỉ hôm nay
Không hiểu tại sao khoé mắt của cô từ khi bước chân ra khỏi nhà lại cứ giật giật khí chịu. Chẳng lẽ sắp có chuyện gì sao? Cô liền nghĩ đến anh và cha mẹ liền gọi điện nhắc nhở bọn họ cẩn thận
Lâm Viên nhắc nhở những người xung quanh nhưng cô lại quên nhắc bản thân mình phải chú ý an toàn
Từ Ôn gia đến Ôn thị nếu đi bộ cũng không gọi là gần. Nên từ rất sớm Lâm Viên đã bước đi khỏi nhà, Ôn gia nằm trong một khu đất đắc đỏ nằm gần ngoại ô thành phố, nếu từ nhà đến chỗ làm việc phải đi qua một khung đường vắng
Vừa bước đi, Lâm Viên vừa ngâm nga bài hát OST của Thanh Thanh Vô Song. Bộ phim được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên do cô sáng tác. Bộ phim ra mắt vào đầu năm thu hút được rất nhiều người xem, nhờ đó cô lại có thêm người hâm mộ. Nhưng thành công của cô phim, người ta không quên nhắc lại chuyện cũ giữa cô và nữ chính cũ của bộ phim - An Từ
Rất nhiều người vào đó chế giễu chuyện của cô ta làm ra. Có lẽ thời gian này An Từ sống cũng chẳng được yên ổn. Lâm Viên cũng chẳng bận tâm mấy, cô vốn dĩ không thích An Từ, đây là do cô ta tự làm tự chịu
“Két”
Một chiếc xe dừng lại, cánh cửa mở ra lập tức có hai ba người từ trên đó nhảy xuống. Nhân lúc cô không để ý liền đi đến lấy khăn che miệng cô lại. Lâm Viên nhanh chóng ngất đi mà không thể kêu cứu bởi trong chiếc khăn kia có tẩm thuốc mê
Họ nhanh chóng khiêng cô vào trong xe rồi lái đi. Người phụ nữ phía trước nhìn cô qua gương chiếu hậu rồi nhếch môi cười đắc ý
……
“Ào”
Một xô nước tạt thẳng vào Lâm Viên đang nằm dưới mặt đất. Vì xô nước đó mà cô tỉnh lại sau cơn mê, ánh mắt cô dần thích nghi với ánh sáng. Ánh mắt của Lâm Viên dần chuyển sang kinh ngạc
“Là cô bắt tôi đến đây?”
Người phụ nữ ngồi ghế ở trước mặt cô khẽ nhếch môi cười cười, tay cô ta khoanh trước ngực, khuôn mặt trang điểm đậm nhưng không che được những sắc thái nhợt nhạt trên gương mặt đó
" Là tôi thì sao? Bây giờ cô đang trong tay của tôi. Ôn Tư Thành cũng chẳng có trong thành phố này, để tôi xem ai có thể cứu được cô nữa. Mọi chuyện tôi phải đòi lại tất cả"
" Cô nói vậy là ý gì hả? Mọi chuyện đều do cô tạo nên, cô chịu như vậy thì liên quan gì đến tôi. An Từ đừng nói tôi không nhắc trước, lúc trước tôi đã cảnh cáo cô rồi còn gì? Tại cô không chịu nghe tại sao lại trách tôi?"
Lâm Viên lạnh lùng nhìn cô ta lên tiếng, ánh mắt không rõ biểu hiện gì. An Từ thấy cô như vậy thì cười khẩy:" Dù sao mọi chuyện đều do cô mà ra, tôi không tin lần này không hủy hoại được cô"
Ánh mắt của An Từ trở nên đầy căm phẫn, cô ta hất mặt cho người bên ngoài bước vào. Trên tay người kia cầm theo một ly rượu, bàn tay bóp càm của Lâm Viên, ép cô mở miệng
Sức của Lâm Viên làm sao so sánh được với người đàn ông kia. Hắn tay đổ ly nước kia vào họng của cô mặc cho cô ho sặc sụa rồi rời đi ra ngoài
Trong căn phòng chỉ còn lại tiếng ho của Lâm Viên và An Từ. An Từ nhìn cô chật vật nằm dưới đất ho lên xuống mà bật cười vui vẻ:" Lâm Viên, chúc cô vui vẻ"
Nói rồi cô ta đứng dậy đi ra ngoài, bóng lưng cô ta cứ vậy mà rời đi cùng tiếng cười vang vọng trong khắp căn phòng
Trong người của Lâm Viên bắt đầu nóng lên, bên ngoài vanh lên tiếng nói vui vẻ
" Chị Từ, lần này phải để em nhé?"
Cô nghe thấy tiếng cười thích thú của An Từ vang lên, cô ta cất lời đồng ý:" Tất nhiên là cho em rồi, tận hưởng thoải mái nhé!!"
" Cạch"
Cánh cửa phòng được một người đàn ông mở ra, là người lúc nãy nói chuyện cùng An Từ. Trong lòng Lâm Viên bắt đầu hoảng hốt, cô vô thức lùi về phía sau, hướng ánh mắt cảnh giác về người đàn ông kia. Bỗng dưng lưng của cô đụng phải tường, lúc này cô mới ý thức được bản thân đã không còn đường lui. Ánh mắt của cô dần sợ hãi hơn, sau đó cô nghe thấy tiếng cười của người đàn ông kia
" Lùi đi, lùi nữa tôi xem. Ôn thiếu phu nhân, cô không còn đường lui nữa rồi, thân thể của cô có phải đang rất khó chịu không? Tiếc quá, Ôn tổng không thể đến đây thỏa mãn cô rồi. Chi bằng để tôi thay hắn ta phục vụ cô thật tốt nhé?"
Người đàn ông kia nhếch môi cười cười, bước chân dần tiến về phía của Lâm Viên. Cô mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang đến, Lâm Viên cố giữ bình tĩnh lên tiếng
" Đừng đến đây, tránh xa tôi ra"
" Ha ha Lâm Viên, không phải cô đang rất khó chịu sao? Để tôi thoả mãn cô"
Nói rồi, hắn ta mặc kệ cô có nói gì đi nữa mà lao đến đè cô xuống dưới đất. Người đó lấy dây trói tay cô lại để lên đầu, ánh mắt nhìn xuống cô đầy dục vọng
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.