Chủ Nông Trường Thập Niên 70 [Hệ Thống]
Chương 36: Mượn Tiền
Đại Hà Đông Lưu
10/05/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đầu tiên, anh dành thời gian đào một hố nhỏ, sâu khoảng 1m, dài 2m, rộng 1m rồi dẫn nước vào, như vậy thì anh có thể nuôi cá tươi ở đây rồi.
Mộc lan ở vòng ngoài, nhưng cũng không thể chăn nuôi cùng một loại gia súc trên diện tích đất rộng như vậy, sau đó lại còn phải tự mình chia hàng rào ra.
Không bao lâu, anh trồng cỏ lá to trên đồng cỏ, đây là loại cỏ hoang thường được cắt làm thức ăn cho lợn, gà và vịt, phân bố rộng rãi, sức sống mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc, trong trại của anh có một đàn gà con và lợn con kêu éc éc.
Trần Kiến Quân nhìn những thứ này, lau mồ hôi đầy đầu, ban ngày lái xe, tối đến bớt thời gian dốc sức chăm sóc trang trại quả là không dễ dàng. Nhưng nhìn kho bạc nhỏ và nhà kho của mình ngày càng phong phú, tiền vàng cũng ngày càng nhiều, dạ dày không còn thấy đói nữa, tâm sinh lý đều vô cùng thỏa mãn.
Dù trên người vẫn mặc quần áo vá, nhưng đây cũng là để phù hợp với số đông. Mọi người đều mặc, nếu không mặc thì lại thành ra quá nổi bật. Dù sao, quần áo mới cũng sẽ cắt một hoặc hai mảnh thêm mấy miếng vá vào.
Khi ra ngoài càng không thể biểu hiện ra cuộc sống sung túc.
Nếu vậy sẽ dẫn dụ rất nhiều ánh mắt ghen tị, vậy thì rất không tốt.
Lúc anh đang nghỉ ngơi, Đội trưởng Lưu vỗ vai anh, nói: “Thời gian này rất vất vả rồi, tôi biết, cậu đã hoàn thành rất tốt, lần này về nhà nghỉ một ngày đi, đến làm việc thì mang theo tài liệu, tôi sẽ làm thủ tục giúp cậu, chuyển giao quan hệ của cậu tới đội, đến lúc đó thì đừng quên lĩnh đồ mỗi tháng đấy."
Đây là được chuyển sang chính thức còn gì nữa. Trần Kiến Quân vui vẻ chào: "Cảm ơn đội trưởng, sau này tôi nhất định làm việc chăm chỉ để góp phần xây dựng tổ quốc giàu mạnh!"
“Được!” Đội trưởng Lưu cũng rất coi trọng Trần Kiến Quân, nếu không thì sẽ không giúp anh làm thủ tục nhanh như vậy. Ông ấy rất hài lòng về Trần Kiến Quân, cảm thấy anh là người tài, nhanh chóng thành thạo việc lái xe, việc nhận biết đường đi lối lại cũng chẳng có gì phải bàn, trời sinh có cảm giác với phương hướng, người có sức khỏe. Có lần một ông chú ngã bị ngã, vừa khéo ở ngay lề đường, không có người qua lại, xe không thể làm gì được, kết quả là Trần Kiến Quân đã xuống xe nâng lên, mạnh mẽ gắng sức kéo cây ra, lúc trước anh cũng từng thử, không có chút sơ sẩy nào.
==
Anh vẫn còn là một học sinh cấp hai, biết đọc, biết nhanh chóng nhìn ra cơ hội, dọc đường chẳng có kẻ hại được anh, người tai như vậy đương nhiên nên sớm lôi kéo về phe mình.
Lần này Trần Kiến Quân trở về huyện thành sớm, lúc về cũng đã tối, ngày mai có thể ở lại nhà một ngày, đúng lúc thấy chị cả của anh ở đó.
“Quân Tử về đấy ư.” Nhìn thấy anh, mặt Trần Hướng Hồng tràn đầy vui mừng.
“Chị cả.” Trần Kiến Quân gọi một tiếng, sau đó nhìn quanh cô: “Anh rể và cháu có tới không?
"Anh rể của em không tới, cho nên chị tới."
Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ngồi bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi, thấy con trai đã trở lại, sắc mặt Lưu Điền Phương dịu đi một chút, không thèm nhìn là gì mà cất luôn những thứ mà Trần Kiến Quân mang về phòng mình, sau đó khóa lại.
“Anh ăn chưa?” Hứa Hiểu hỏi.
"Ăn rồi, còn em?"
"Cũng thế ạ."
Trần Kiến Quân đưa mắt ý hỏi Hứa Hiểu: Chị cả đến đây lúc này có chuyện gì không?
Nhìn thấy anh như vậy, Hứa Hiểu hiểu ý anh, nhưng không thể trả lời bằng mắt, nên cô đứng dậy: "Anh có khát không, em đi lấy cho anh cốc nước."
Trần Kiến Quân tiếp lời: "Anh tự rót."
Lúc vào phòng bếp, Hứa Hiểu nói nhỏ: "Chị cả đến đây để vay tiền, em trai chồng chị ấy muốn lấy vợ, không có tiền."
"Muốn vay bao nhiêu?"
"Năm mươi."
"Mẹ nói thế nào?"
"Mẹ không đồng ý."
Theo ý của Lưu Điền Phương, con gái đã gả chồng như bát nước đã đổ, có thể giúp nhà mẹ thì tốt, không thể thì thôi, nhưng nếu muốn lấy tiền nhà mẹ đắp vào nhà chồng thì bà sẽ không đồng ý.
Màn nếu là giúp con gái, cháu ngoại ruột mình thì cũng chẳng cần nói, dù gì cũng là máu mủ của mình, nhưng chuyện này là thế nào? Cô lại trở về vay tiền cho em trai chồng lấy vợ.
Bà cất đồ đạc xong đi ra: "Mẹ nói cho con biết, mẹ không có, con cũng đừng mở miệng xin em trai con, nó mới làm việc được bao lâu chứ, hơn nữa vẫn còn là người học việc? Không có tiền đâu."
Trần Hướng Hồng mấp máy môi, giọng cầu xin: "Mẹ ơi, mẹ chồng nói nếu con giúp thì sau này khi chú ấy sinh con trai thứ hai sẽ cho chúng con. Con đã đi khám rồi, bác sĩ nói cơ thể của con chưa tốt lên, sau này có con được hay không lại là một chuyện."
Hiện tại cô đã có hai đứa con gái, không con trai, eo cũng không thẳng nổi, vợ chồng cũng vì thế mà không thẳng lưng được, nên cũng vì thế mà vô thức nghe theo yêu cầu của ông bà nội. Cũng giống như lần này em trái út muốn lấy vợ nhưng không chuẩn bị đủ tiền lễ hỏi, mẹ chồng bảo cô về nhà bố mẹ vay.
Đầu tiên, anh dành thời gian đào một hố nhỏ, sâu khoảng 1m, dài 2m, rộng 1m rồi dẫn nước vào, như vậy thì anh có thể nuôi cá tươi ở đây rồi.
Mộc lan ở vòng ngoài, nhưng cũng không thể chăn nuôi cùng một loại gia súc trên diện tích đất rộng như vậy, sau đó lại còn phải tự mình chia hàng rào ra.
Không bao lâu, anh trồng cỏ lá to trên đồng cỏ, đây là loại cỏ hoang thường được cắt làm thức ăn cho lợn, gà và vịt, phân bố rộng rãi, sức sống mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc, trong trại của anh có một đàn gà con và lợn con kêu éc éc.
Trần Kiến Quân nhìn những thứ này, lau mồ hôi đầy đầu, ban ngày lái xe, tối đến bớt thời gian dốc sức chăm sóc trang trại quả là không dễ dàng. Nhưng nhìn kho bạc nhỏ và nhà kho của mình ngày càng phong phú, tiền vàng cũng ngày càng nhiều, dạ dày không còn thấy đói nữa, tâm sinh lý đều vô cùng thỏa mãn.
Dù trên người vẫn mặc quần áo vá, nhưng đây cũng là để phù hợp với số đông. Mọi người đều mặc, nếu không mặc thì lại thành ra quá nổi bật. Dù sao, quần áo mới cũng sẽ cắt một hoặc hai mảnh thêm mấy miếng vá vào.
Khi ra ngoài càng không thể biểu hiện ra cuộc sống sung túc.
Nếu vậy sẽ dẫn dụ rất nhiều ánh mắt ghen tị, vậy thì rất không tốt.
Lúc anh đang nghỉ ngơi, Đội trưởng Lưu vỗ vai anh, nói: “Thời gian này rất vất vả rồi, tôi biết, cậu đã hoàn thành rất tốt, lần này về nhà nghỉ một ngày đi, đến làm việc thì mang theo tài liệu, tôi sẽ làm thủ tục giúp cậu, chuyển giao quan hệ của cậu tới đội, đến lúc đó thì đừng quên lĩnh đồ mỗi tháng đấy."
Đây là được chuyển sang chính thức còn gì nữa. Trần Kiến Quân vui vẻ chào: "Cảm ơn đội trưởng, sau này tôi nhất định làm việc chăm chỉ để góp phần xây dựng tổ quốc giàu mạnh!"
“Được!” Đội trưởng Lưu cũng rất coi trọng Trần Kiến Quân, nếu không thì sẽ không giúp anh làm thủ tục nhanh như vậy. Ông ấy rất hài lòng về Trần Kiến Quân, cảm thấy anh là người tài, nhanh chóng thành thạo việc lái xe, việc nhận biết đường đi lối lại cũng chẳng có gì phải bàn, trời sinh có cảm giác với phương hướng, người có sức khỏe. Có lần một ông chú ngã bị ngã, vừa khéo ở ngay lề đường, không có người qua lại, xe không thể làm gì được, kết quả là Trần Kiến Quân đã xuống xe nâng lên, mạnh mẽ gắng sức kéo cây ra, lúc trước anh cũng từng thử, không có chút sơ sẩy nào.
==
Anh vẫn còn là một học sinh cấp hai, biết đọc, biết nhanh chóng nhìn ra cơ hội, dọc đường chẳng có kẻ hại được anh, người tai như vậy đương nhiên nên sớm lôi kéo về phe mình.
Lần này Trần Kiến Quân trở về huyện thành sớm, lúc về cũng đã tối, ngày mai có thể ở lại nhà một ngày, đúng lúc thấy chị cả của anh ở đó.
“Quân Tử về đấy ư.” Nhìn thấy anh, mặt Trần Hướng Hồng tràn đầy vui mừng.
“Chị cả.” Trần Kiến Quân gọi một tiếng, sau đó nhìn quanh cô: “Anh rể và cháu có tới không?
"Anh rể của em không tới, cho nên chị tới."
Lưu Điền Phương và Trần Lão Tam ngồi bên cạnh, sắc mặt hơi khó coi, thấy con trai đã trở lại, sắc mặt Lưu Điền Phương dịu đi một chút, không thèm nhìn là gì mà cất luôn những thứ mà Trần Kiến Quân mang về phòng mình, sau đó khóa lại.
“Anh ăn chưa?” Hứa Hiểu hỏi.
"Ăn rồi, còn em?"
"Cũng thế ạ."
Trần Kiến Quân đưa mắt ý hỏi Hứa Hiểu: Chị cả đến đây lúc này có chuyện gì không?
Nhìn thấy anh như vậy, Hứa Hiểu hiểu ý anh, nhưng không thể trả lời bằng mắt, nên cô đứng dậy: "Anh có khát không, em đi lấy cho anh cốc nước."
Trần Kiến Quân tiếp lời: "Anh tự rót."
Lúc vào phòng bếp, Hứa Hiểu nói nhỏ: "Chị cả đến đây để vay tiền, em trai chồng chị ấy muốn lấy vợ, không có tiền."
"Muốn vay bao nhiêu?"
"Năm mươi."
"Mẹ nói thế nào?"
"Mẹ không đồng ý."
Theo ý của Lưu Điền Phương, con gái đã gả chồng như bát nước đã đổ, có thể giúp nhà mẹ thì tốt, không thể thì thôi, nhưng nếu muốn lấy tiền nhà mẹ đắp vào nhà chồng thì bà sẽ không đồng ý.
Màn nếu là giúp con gái, cháu ngoại ruột mình thì cũng chẳng cần nói, dù gì cũng là máu mủ của mình, nhưng chuyện này là thế nào? Cô lại trở về vay tiền cho em trai chồng lấy vợ.
Bà cất đồ đạc xong đi ra: "Mẹ nói cho con biết, mẹ không có, con cũng đừng mở miệng xin em trai con, nó mới làm việc được bao lâu chứ, hơn nữa vẫn còn là người học việc? Không có tiền đâu."
Trần Hướng Hồng mấp máy môi, giọng cầu xin: "Mẹ ơi, mẹ chồng nói nếu con giúp thì sau này khi chú ấy sinh con trai thứ hai sẽ cho chúng con. Con đã đi khám rồi, bác sĩ nói cơ thể của con chưa tốt lên, sau này có con được hay không lại là một chuyện."
Hiện tại cô đã có hai đứa con gái, không con trai, eo cũng không thẳng nổi, vợ chồng cũng vì thế mà không thẳng lưng được, nên cũng vì thế mà vô thức nghe theo yêu cầu của ông bà nội. Cũng giống như lần này em trái út muốn lấy vợ nhưng không chuẩn bị đủ tiền lễ hỏi, mẹ chồng bảo cô về nhà bố mẹ vay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.