Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!
Chương 59: Giá mà chúng ta cứ thế này
LilyHouSe
21/04/2022
"Cô sống cùng đàn ông sao?"1
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, Dục Phong liền vội vàng chạy ra ngoài tìm Thiên Nhi. Nhưng đập vào mắt là một kiến trúc khá mới mẻ đến kì lạ khiến anh phải mất vài phút để hiểu cửa nhà ở trên tầng 2.
Anh vừa đi lên thì cô đang đi nốt giày chuẩn bị đi học. Anh hỏi
- Nhi, bộ ngủ này là đồ nam à?
Thiên Nhi đang vội nên không nhìn anh mà đáp
- Anh to như vậy không mặc đồ nam thì mặc đồ nữ được chắc?
- Nhưng... Nhưng nó ở đâu ra?
- Trong nhà chứ đâu!
Đi xong giày, cô đứng lên chạy ngay đi
- Thôi em muộn rồi, bye bye!
- Khoan...
Anh chưa kịp làm rõ mớ suy nghĩ thì cô đã biến mất. "Mẹ kiếp!" - anh chửi một tiếng. Bộ đồ trong nhà tức là cô để đàn ông trong nhà?
Anh cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi. Dù biết 1 năm nay qua không thể ngăn cô yêu đương được nhưng anh thề sẽ đập nát chậu rồi cướp hoa cho mà coi!
Đúng lúc này thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên trên màn hình là Tiêu Ngạo, anh bực bội bắt máy
- Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng, còn không thì chuẩn bị mất nửa lương tháng này đi!
Tiêu Ngạo đỡ tim, anh cảm thấy mình sắp bệnh nặng đến nơi rồi. Tại sao mà sếp cứ nhắm đến túi tiền bé bỏng của anh vậy chứ? Anh là thư kí sếp, tận tụy hết lòng vì sếp mà!
Thật đau tim với kẻ tư sản 'sáng nắng chiều mưa trưa chở gió' này!
- Phong tổng, The Feel đang cần chúng ta tới thảo luận về dự án. Tôi đang chờ anh dưới nhà rồi ạ!
- Mang cho tôi một bộ đồ mới lên đây!
Anh hay đi công tác nên trong cốp xe lúc nào cũng sẽ chuẩn bị sẵn vest và giày. Tiêu Ngạo lựa một bộ bất kì rồi đem lên cho sếp.
- Sếp, nhà tiểu thư đẹp thật đó! Rất mới lạ, trẻ trung! - nhìn ngó xung quanh
- Đẹp cái đầu cậu!
Anh thiết nghĩ căn nhà này cũng là tên đàn ông đó mua cho cô, làm sao anh thích nó được cơ chứ?
The Feel không hổ danh là tập đoàn nước hoa hàng đầu thế giới, trụ sở chính quả thực to lớn, hoàng tráng không kém gì trụ sở NP.
Tại phòng họp
- Phong tổng, nghe danh đã lâu.
Cao Lãng đưa tay ra. Dục Phong cũng nhanh chóng bắt tay, nở nụ cười thương mại
- Cao tổng, hân hạnh gặp mặt.
Tiếp đó, hai người bàn về dự án 'Bảo tàng mùi hương'...
- ...Nếu chỉ đơn giản là đem nước hoa tới trưng bày thì quá là nhàm chán rồi! Tôi nghĩ chúng ta cần một thứ độc đáo, sáng tạo và thu hút hơn - Dục Phong
- Anh có ý tưởng gì sao? - Cao Lãng
- Cao tổng nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức một cuộc thi thiết kế hương tại đại học Paris? Theo như tôi biết, Đh Paris nổi tiếng bậc nhất về số lượng nhân tài, rất nhiều sinh viên từ khi chưa tốt nghiệp đã có thể tạo ra và tự kinh doanh bằng những loại hương của chính mình.
- Phong tổng nói đúng! Nếu chúng ta tổ chức một cuộc thi có tính cạnh tranh thì số lượng người quan tâm đến dự án cũng sẽ tăng lên. Không chỉ người vốn trong ngành mà kể cả người bình thường cũng dễ dàng bị lôi quấn.
cuộc họp còn kéo dài một tiếng
Dục Phong quay lại nhà Thiên Nhi vào chiều tối. Cô mở cửa cho anh
- Ủa anh không về nước à?
- Cả tuần này anh sẽ ăn bám em.
- Ai cho?
- Tôi tới thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.
Nói rồi anh len qua kẽ hở mà chui tọt vào trong nhà. Thiên Nhi chỉ có thể cứng đờ nhìn nam nhân bá đạo tự tiện ăn nằm trên sofa của mình. Cũng may tuần này cha nuôi cô đi công tác, nếu không thì thật khó giải thích cái thể loại tình huống này.
Dục Phong đi tắm rồi ra ăn cơm. Thiên Nhi thở dài
- Anh thật sự coi đây là nhà anh rồi à?
- Nhà em cũng là nhà anh. Hoặc nếu em không thích có thể về nhà với anh. Em coi nhà anh như nhà em cũng được.
Cô cạn lời, cái thể loại lí luận gì vậy trời? Cô không muốn võ mồm nữa nên chuyển sự chú ý của mình lên bàn ăn.
Thấy cô bơ mình anh cũng thôi, dù sao thời gian còn dài mà, anh sẽ từ từ hàn gắn tình cảm.1
Hai người cùng nhau ăn cơm, không khí vui vẻ như 1 năm trước, như thể chưa từng có hiểu lầm và cuộc chia ly, và trong lòng mỗi người đều có chung một suy nghĩ: "Giá mà chúng ta cứ thế này!"
Ăn xong Dục Phong nhận nhiệm vụ rửa bát. Anh đeo lên mình chiếc tạp dề hồng cute hết nấc, nhưng khuôn mặt thì nhìn chằm chằm đống bát như kẻ thù. Ừ thì 30 năm sống trên đời này anh đã rửa bát bao giờ đâu. Có nấu cơm nhưng người rửa bát chưa từng từng là anh.
- Anh có biết rửa không vậy hả? - Thiên Nhi chọc .
||||| Truyện đề cử: Vì Anh Yêu Em |||||
- Em coi thường anh sao? Đối với Dục Phong này không có gì là không thể!1
Anh mạnh miệng đáp, bàn tay bóp lấy ít xà phòng vào giẻ rồi bắt đầu rửa. Nhi cũng tặc lưỡi rồi ra phòng khách tìm phim xem.
Bộ phim cô chọn tên là 'Căn bếp bị nguyền rủa'. Nội dung như sau: Rất lâu về trước, trong một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô Washington, có một gia đình giàu có nhưng keo kiệt sống ở đó. Người ta nói rằng nếu làm người hầu ở đó trong một năm, bạn chắc chắn sẽ đổi đời vì họ trả lương rất cao, gấp 3 lần giá thuê bình thường, nhưng lạ là ít người dám nhận việc này. Một cô gái trẻ có mẹ già bị bệnh nặng, cô cần tiền để cứu mẹ nên đã tới biệt thự làm công. Ngày nhận việc, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta không dám đến đây làm, bởi vì cả biệt thự rộng lớn này chỉ có một mình một người hầu dọn dẹp, hay chính là cô bây giờ. Họ trả cho một người lương gấp 3, nhưng người đó lại phải làm việc bằng 10 người bình thường, đúng là quá hà tiện rồi. Dù biết, cô gái trẻ vẫn làm ở đó, cô phải dậy từ bình minh, làm quần quật đến tận nửa đêm, thời gian ngủ chỉ vọn vẹn 3 tiếng đồng hồ...Một tuần trôi qua, cô cảm giác như mình đã già đi chục tuổi, chân tay đau nhức, đầu óc mờ mịt. Tối đó khi rửa bát, cô vô tình làm rơi vỡ một chiếc đĩa thủy tinh xuống sàn. Nhà chủ ngay lập tức bắt cô đền tiền. Nhưng khổ, cô đổ hết tiền vào bệnh viện rồi, còn đâu đồng nào nữa. Thế là nhà chủ bắt cô phải quỳ trên đống đĩa vỡ để đền tội. Mảnh sành cắm vào chân cô, máu túa ra thấm nhuần xuống thảm trải sàn...Sáng hôm sau, cô đã chết trong bếp vì mất máu, hơn nữa xác thịt còn bị bọn chuột trong nhà cắn xé, không còn nguyên vẹn, đặc biệt là khuôn mặt máu me và đôi mắt mở trừng trừng đáng sợ. Nhà chủ vì quá sợ hãi mà đem cô quăng xuống giếng. Từ đó, đêm nào họ cũng nghe thấy những âm thanh kì lạ, như thể tiếng khóc thê lương của phụ nữ vậy, nó tru lên dai dẳng như từng đợt sóng nhấn chìm giác quan con người, khiến kẻ có tội từ từ hóa điên dại rồi tự tử tập thể trong một đêm giông bão. Chính đêm đó, một người say rượu vô tình đi ngang qua biệt thự, ông ta nghe tiếng động lạ bèn đi tới cửa sổ nhìn vào bên trong xem xét. Nhưng sắc mặt ông ta ngày càng tái mét đến cắt không còn giọt máu. Vì bên trong là cảnh 4 người treo cổ trên xà nhà, đám chuột vắt vẻo gặm nhấm cơ thể họ như cô gái ấy, và ở giữa gian phòng, một bóng dáng nữ nhân mờ ảo đang đi qua đi lại, cô ta cười như điên dại, bàn tay trắng bệch từ từ cầm từng chiếc đĩa thả rơi xuống sàn. Tiếng vỡ loảng xoảng cùng âm thanh ai oán tru ra từ miệng cô ta đầy ám ảnh: "Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..."1
Đúng lúc này một tiếng xoảng vang lên, phòng khách còn không mở đèn. Thiên Nhi lập tức dựng tóc gáy, theo bản năng mà hét lên thật lớn rồi cắm đầu xuống ghế, lấy gối bịt tai: "Maaaaaa"
Tiếng hét thất thanh của cô khiến Dục Phong giật mình, bỏ lại đống bát đĩa mà chạy ra với cô.
Anh mở đèn lên, nhưng chả thấy mặt nữ nhân đâu, chỉ thấy cặp mông căng tròn vểnh lên trên ghế sô pha. Anh đi tới hỏi
- Em làm sao vậy hả?
- Phong, Phong...nhà mình có...có ma...Hức!
Cô khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trông rất mắc cười, rúc vào lồng ngực nam nhân như tìm chỗ an toàn.
- Ma ở đâu chứ? Lại xem phim rồi tưởng tượng lăng nhăng à bé ngốc? - anh vuốt vuốt mớ tóc rối tung
- Em không ngốc. Con ma vừa làm rơi đĩa xong, tiếng loảng xoảng rất thật! - Ánh mắt cô kiên định giải thích
Nghe cô nói, nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô, anh liền cười phá lên một trận đã đời
- Hahaaa Tiểu Nhi của anh ơi, hahaa!
- Anh...anh...
Cô giận quá đến không nói được lời nào, bực bội đấm mạnh vào lồng ngực anh
- Anh có ý gì hả? Chê em nhát sao?
- Em ngốc thiệt đó. Đĩa là anh làm vỡ chứ ma quỷ gì hả? Đã yếu tim thì tốt nhất đừng tự dọa mình dọa người thế!
- Là anh sao? - cô chớp chớp đôi mắt mọng nước nhìn anh
- Ừ.
- Á, đồ lưu manh! Anh ở nhờ nhà em còn dám làm vỡ đĩa của em, em phải phạt anh mới được!
Cô ngại quá rồi, không giấu mặt đi đâu được thì đành bật lại bằng lí do 'cùn' này thôi.
Tiêu Nhi Nhi nhảy xuống khỏi ghế rồi đuổi đánh anh. Vậy mà Tiểu Phong Phong cũng rất hợp tác, chịu chạy cho cô đuổi. Khung cảnh rất đỗi là... hồn nhiên!
______
Hết chap rồi! Lily hỏi mọi người nè: có ai được cùng người yêu chơi đuổi bắt vậy chưa? Nếu chưa thì tui cười dô mặt nè hahaaa!
Suy nghĩ vừa nảy lên trong đầu, Dục Phong liền vội vàng chạy ra ngoài tìm Thiên Nhi. Nhưng đập vào mắt là một kiến trúc khá mới mẻ đến kì lạ khiến anh phải mất vài phút để hiểu cửa nhà ở trên tầng 2.
Anh vừa đi lên thì cô đang đi nốt giày chuẩn bị đi học. Anh hỏi
- Nhi, bộ ngủ này là đồ nam à?
Thiên Nhi đang vội nên không nhìn anh mà đáp
- Anh to như vậy không mặc đồ nam thì mặc đồ nữ được chắc?
- Nhưng... Nhưng nó ở đâu ra?
- Trong nhà chứ đâu!
Đi xong giày, cô đứng lên chạy ngay đi
- Thôi em muộn rồi, bye bye!
- Khoan...
Anh chưa kịp làm rõ mớ suy nghĩ thì cô đã biến mất. "Mẹ kiếp!" - anh chửi một tiếng. Bộ đồ trong nhà tức là cô để đàn ông trong nhà?
Anh cảm thấy đầu mình sắp bốc khói đến nơi rồi. Dù biết 1 năm nay qua không thể ngăn cô yêu đương được nhưng anh thề sẽ đập nát chậu rồi cướp hoa cho mà coi!
Đúng lúc này thì chuông điện thoại vang lên. Nhìn thấy tên trên màn hình là Tiêu Ngạo, anh bực bội bắt máy
- Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng, còn không thì chuẩn bị mất nửa lương tháng này đi!
Tiêu Ngạo đỡ tim, anh cảm thấy mình sắp bệnh nặng đến nơi rồi. Tại sao mà sếp cứ nhắm đến túi tiền bé bỏng của anh vậy chứ? Anh là thư kí sếp, tận tụy hết lòng vì sếp mà!
Thật đau tim với kẻ tư sản 'sáng nắng chiều mưa trưa chở gió' này!
- Phong tổng, The Feel đang cần chúng ta tới thảo luận về dự án. Tôi đang chờ anh dưới nhà rồi ạ!
- Mang cho tôi một bộ đồ mới lên đây!
Anh hay đi công tác nên trong cốp xe lúc nào cũng sẽ chuẩn bị sẵn vest và giày. Tiêu Ngạo lựa một bộ bất kì rồi đem lên cho sếp.
- Sếp, nhà tiểu thư đẹp thật đó! Rất mới lạ, trẻ trung! - nhìn ngó xung quanh
- Đẹp cái đầu cậu!
Anh thiết nghĩ căn nhà này cũng là tên đàn ông đó mua cho cô, làm sao anh thích nó được cơ chứ?
The Feel không hổ danh là tập đoàn nước hoa hàng đầu thế giới, trụ sở chính quả thực to lớn, hoàng tráng không kém gì trụ sở NP.
Tại phòng họp
- Phong tổng, nghe danh đã lâu.
Cao Lãng đưa tay ra. Dục Phong cũng nhanh chóng bắt tay, nở nụ cười thương mại
- Cao tổng, hân hạnh gặp mặt.
Tiếp đó, hai người bàn về dự án 'Bảo tàng mùi hương'...
- ...Nếu chỉ đơn giản là đem nước hoa tới trưng bày thì quá là nhàm chán rồi! Tôi nghĩ chúng ta cần một thứ độc đáo, sáng tạo và thu hút hơn - Dục Phong
- Anh có ý tưởng gì sao? - Cao Lãng
- Cao tổng nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức một cuộc thi thiết kế hương tại đại học Paris? Theo như tôi biết, Đh Paris nổi tiếng bậc nhất về số lượng nhân tài, rất nhiều sinh viên từ khi chưa tốt nghiệp đã có thể tạo ra và tự kinh doanh bằng những loại hương của chính mình.
- Phong tổng nói đúng! Nếu chúng ta tổ chức một cuộc thi có tính cạnh tranh thì số lượng người quan tâm đến dự án cũng sẽ tăng lên. Không chỉ người vốn trong ngành mà kể cả người bình thường cũng dễ dàng bị lôi quấn.
cuộc họp còn kéo dài một tiếng
Dục Phong quay lại nhà Thiên Nhi vào chiều tối. Cô mở cửa cho anh
- Ủa anh không về nước à?
- Cả tuần này anh sẽ ăn bám em.
- Ai cho?
- Tôi tới thông báo chứ không phải hỏi ý kiến.
Nói rồi anh len qua kẽ hở mà chui tọt vào trong nhà. Thiên Nhi chỉ có thể cứng đờ nhìn nam nhân bá đạo tự tiện ăn nằm trên sofa của mình. Cũng may tuần này cha nuôi cô đi công tác, nếu không thì thật khó giải thích cái thể loại tình huống này.
Dục Phong đi tắm rồi ra ăn cơm. Thiên Nhi thở dài
- Anh thật sự coi đây là nhà anh rồi à?
- Nhà em cũng là nhà anh. Hoặc nếu em không thích có thể về nhà với anh. Em coi nhà anh như nhà em cũng được.
Cô cạn lời, cái thể loại lí luận gì vậy trời? Cô không muốn võ mồm nữa nên chuyển sự chú ý của mình lên bàn ăn.
Thấy cô bơ mình anh cũng thôi, dù sao thời gian còn dài mà, anh sẽ từ từ hàn gắn tình cảm.1
Hai người cùng nhau ăn cơm, không khí vui vẻ như 1 năm trước, như thể chưa từng có hiểu lầm và cuộc chia ly, và trong lòng mỗi người đều có chung một suy nghĩ: "Giá mà chúng ta cứ thế này!"
Ăn xong Dục Phong nhận nhiệm vụ rửa bát. Anh đeo lên mình chiếc tạp dề hồng cute hết nấc, nhưng khuôn mặt thì nhìn chằm chằm đống bát như kẻ thù. Ừ thì 30 năm sống trên đời này anh đã rửa bát bao giờ đâu. Có nấu cơm nhưng người rửa bát chưa từng từng là anh.
- Anh có biết rửa không vậy hả? - Thiên Nhi chọc .
||||| Truyện đề cử: Vì Anh Yêu Em |||||
- Em coi thường anh sao? Đối với Dục Phong này không có gì là không thể!1
Anh mạnh miệng đáp, bàn tay bóp lấy ít xà phòng vào giẻ rồi bắt đầu rửa. Nhi cũng tặc lưỡi rồi ra phòng khách tìm phim xem.
Bộ phim cô chọn tên là 'Căn bếp bị nguyền rủa'. Nội dung như sau: Rất lâu về trước, trong một căn biệt thự rộng lớn ở ngoại ô Washington, có một gia đình giàu có nhưng keo kiệt sống ở đó. Người ta nói rằng nếu làm người hầu ở đó trong một năm, bạn chắc chắn sẽ đổi đời vì họ trả lương rất cao, gấp 3 lần giá thuê bình thường, nhưng lạ là ít người dám nhận việc này. Một cô gái trẻ có mẹ già bị bệnh nặng, cô cần tiền để cứu mẹ nên đã tới biệt thự làm công. Ngày nhận việc, cô cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta không dám đến đây làm, bởi vì cả biệt thự rộng lớn này chỉ có một mình một người hầu dọn dẹp, hay chính là cô bây giờ. Họ trả cho một người lương gấp 3, nhưng người đó lại phải làm việc bằng 10 người bình thường, đúng là quá hà tiện rồi. Dù biết, cô gái trẻ vẫn làm ở đó, cô phải dậy từ bình minh, làm quần quật đến tận nửa đêm, thời gian ngủ chỉ vọn vẹn 3 tiếng đồng hồ...Một tuần trôi qua, cô cảm giác như mình đã già đi chục tuổi, chân tay đau nhức, đầu óc mờ mịt. Tối đó khi rửa bát, cô vô tình làm rơi vỡ một chiếc đĩa thủy tinh xuống sàn. Nhà chủ ngay lập tức bắt cô đền tiền. Nhưng khổ, cô đổ hết tiền vào bệnh viện rồi, còn đâu đồng nào nữa. Thế là nhà chủ bắt cô phải quỳ trên đống đĩa vỡ để đền tội. Mảnh sành cắm vào chân cô, máu túa ra thấm nhuần xuống thảm trải sàn...Sáng hôm sau, cô đã chết trong bếp vì mất máu, hơn nữa xác thịt còn bị bọn chuột trong nhà cắn xé, không còn nguyên vẹn, đặc biệt là khuôn mặt máu me và đôi mắt mở trừng trừng đáng sợ. Nhà chủ vì quá sợ hãi mà đem cô quăng xuống giếng. Từ đó, đêm nào họ cũng nghe thấy những âm thanh kì lạ, như thể tiếng khóc thê lương của phụ nữ vậy, nó tru lên dai dẳng như từng đợt sóng nhấn chìm giác quan con người, khiến kẻ có tội từ từ hóa điên dại rồi tự tử tập thể trong một đêm giông bão. Chính đêm đó, một người say rượu vô tình đi ngang qua biệt thự, ông ta nghe tiếng động lạ bèn đi tới cửa sổ nhìn vào bên trong xem xét. Nhưng sắc mặt ông ta ngày càng tái mét đến cắt không còn giọt máu. Vì bên trong là cảnh 4 người treo cổ trên xà nhà, đám chuột vắt vẻo gặm nhấm cơ thể họ như cô gái ấy, và ở giữa gian phòng, một bóng dáng nữ nhân mờ ảo đang đi qua đi lại, cô ta cười như điên dại, bàn tay trắng bệch từ từ cầm từng chiếc đĩa thả rơi xuống sàn. Tiếng vỡ loảng xoảng cùng âm thanh ai oán tru ra từ miệng cô ta đầy ám ảnh: "Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc..."1
Đúng lúc này một tiếng xoảng vang lên, phòng khách còn không mở đèn. Thiên Nhi lập tức dựng tóc gáy, theo bản năng mà hét lên thật lớn rồi cắm đầu xuống ghế, lấy gối bịt tai: "Maaaaaa"
Tiếng hét thất thanh của cô khiến Dục Phong giật mình, bỏ lại đống bát đĩa mà chạy ra với cô.
Anh mở đèn lên, nhưng chả thấy mặt nữ nhân đâu, chỉ thấy cặp mông căng tròn vểnh lên trên ghế sô pha. Anh đi tới hỏi
- Em làm sao vậy hả?
- Phong, Phong...nhà mình có...có ma...Hức!
Cô khóc, nước mắt nước mũi tèm lem trông rất mắc cười, rúc vào lồng ngực nam nhân như tìm chỗ an toàn.
- Ma ở đâu chứ? Lại xem phim rồi tưởng tượng lăng nhăng à bé ngốc? - anh vuốt vuốt mớ tóc rối tung
- Em không ngốc. Con ma vừa làm rơi đĩa xong, tiếng loảng xoảng rất thật! - Ánh mắt cô kiên định giải thích
Nghe cô nói, nhìn khuôn mặt ngây ngô của cô, anh liền cười phá lên một trận đã đời
- Hahaaa Tiểu Nhi của anh ơi, hahaa!
- Anh...anh...
Cô giận quá đến không nói được lời nào, bực bội đấm mạnh vào lồng ngực anh
- Anh có ý gì hả? Chê em nhát sao?
- Em ngốc thiệt đó. Đĩa là anh làm vỡ chứ ma quỷ gì hả? Đã yếu tim thì tốt nhất đừng tự dọa mình dọa người thế!
- Là anh sao? - cô chớp chớp đôi mắt mọng nước nhìn anh
- Ừ.
- Á, đồ lưu manh! Anh ở nhờ nhà em còn dám làm vỡ đĩa của em, em phải phạt anh mới được!
Cô ngại quá rồi, không giấu mặt đi đâu được thì đành bật lại bằng lí do 'cùn' này thôi.
Tiêu Nhi Nhi nhảy xuống khỏi ghế rồi đuổi đánh anh. Vậy mà Tiểu Phong Phong cũng rất hợp tác, chịu chạy cho cô đuổi. Khung cảnh rất đỗi là... hồn nhiên!
______
Hết chap rồi! Lily hỏi mọi người nè: có ai được cùng người yêu chơi đuổi bắt vậy chưa? Nếu chưa thì tui cười dô mặt nè hahaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.