Chú Nuôi À! Yêu Đương Thôi Nào!
Chương 78: Phơi bày sự thật đau lòng
LilyHouSe
21/04/2022
Hai đầu lông mày ả nhíu chặt lại, rõ ràng là đang rất tức giận, nhưng sau đó liền kiềm nén lại rồi lộ ra một nụ cười méo mó
- Đúng, tao đáng chết đó, nhưng thà vậy còn hơn sống trong màu hồng giả tạo như mày...hahaahaa... Cái gì cũng không biết, thậm chí còn tưởng mình là người hạnh phúc nhất, nhưng thực chất chỉ là sự hạnh phúc xây nên bằng dối trá mà thôi...hahahaa... THẬT LÀ ĐÁNG THƯƠNG! - Ả ghé sát vào tai cô rồi thì thầm ba từ cuối.
Hơi nóng phả vào tai khiến Thiên Nhi khó chịu, vội đẩy ả ra rồi nói
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Hahaa...đúng là mày không biết gì thật nhỉ? Ngây thơ như vậy, tao tự hỏi làm sao mày sống nổi đến bây giờ đó? - Ả vỗ mấy cái vào mặt cô, giọng nói tràn đầy khinh bỉ cùng thương cảm - Hay để chị đây khai sáng cho mày nha? Chỉ cần mày cầu xin tao là được...
- Đừng có mơ! - ánh mắt giận dữ phóng vào ả
Lâm Uyển Như làm bộ rời đi, lại không quên vu vơ nói một câu
- Haizzz, bác Thành và dì Thiên Tuyết thật đáng thương mà! Có đứa con gái mà thậm chí cái chết không rõ nguyên nhân cũng chẳng điều tra nổi! Bảo sao, kẻ thù nhởn nhơ trước mắt mà vẫn vui vẻ sống...
Câu nói 'vu vơ' ấy lại thành công thu hút sự chú ý của Thiên Nhi. Sự thật này cô từng muốn điều tra, nhưng vì lời Dục Phong mà cô cũng coi như buông bỏ được chấp niệm. Không ngờ tới hôm nay, kẻ mà cô ghét cay ghét đắng lại 'có ý tốt' nói cho cô chân tướng. Nhưng cô cũng sợ bị lừa dối như lần trước
- Lâm Uyển Như, cô biết điều gì hãy mau nói đi! Chẳng phải đây chính là mục đích thật sự của cô sao?
Ả cười, xoay lưng lại nhìn cô
- Hahaa thông minh đó cô bé. Nhưng nếu cứ nói toẹt ra thì vô vị lắm...
- Cầu xin cô nói cho tôi sự thật... - cô không do dự mà lập tức nói. Dù sao cũng chỉ là vài lời nói, đổi được sự thật thực quá đáng tiền rồi.
Ả cũng không làm khó cô nữa, vì cái ả muốn thấy là khuôn mặt chật vật của cô sau 'câu chuyện li kì' này.
- Ngoan lắm. Đã vậy chị đây sẽ tốt bụng mà kể thật chi tiết cho em nghe nha! Vậy em muốn nghe từ đâu trước? Chuyện 20 năm trước, hay chuyện của người em yêu? Thôi được rồi, để chị chọn giùm luôn nha.
Lâm Uyển Nhi đi tới ngồi cạnh cô, vuốt tóc cô thâm tình
- 20 năm trước, mẹ tao là người hầu đi theo mẹ mày - Thiên Tuyết, vì vậy bà biết rằng mẹ mày từng quen biết gần gũi với người đàn ông bí ẩn tên Cửu gia. Ông ta từng giam cầm mẹ mày trong một năm, dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt, nhưng không ai biết liệu ông ta đã đạt được mục đích chưa. Chỉ là năm sau, ông ta thả mẹ mày, đó cũng là lúc Đàm Vỹ Thành - cha mày - xuất hiện rồi yêu mẹ mày, từ từ xóa bỏ bóng ma tâm lí trong lòng bà và dần dần khiến bà nảy sinh tình cảm. Khoảng 1 năm sau, cha mẹ mày kết hôn, rồi có mày đó... - ả đột nhiên dừng lại, quan sát khuôn mặt chăm chú của cô - Nghe tới đây mày thấy sao, hửm? Có phải mày đang nghĩ tình yêu của cha mẹ mày thật đẹp không?
Đúng, Thiên Nhi là đang nghĩ vậy. Nhưng tại sao sau đó cha mẹ cô lại chết? Hơn nữa còn không có bất kì bài báo nào đăng tin về cái chết đó? Như thể một thế lực to lớn đã giấu nhẹm tất cả vậy.
- Điều cô muốn nói là gì? Chắc không phải chỉ là thước phim tình cảm này chứ?
- Tao sợ mày sốc nên mới hỏi thôi!
- Sốc?
- Đúng, vì mày...không phải con ruột của Đàm Vỹ Thành...hahaa... Hấp dẫn lắm đúng không?
Thiên Nhi sửng sốt, tròng mắt lập tức căng ra nhìn về người đang nói
- Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tại sao tôi lại không phải con của cha được? Đừng có mà vô lí thế!
Ả ta hài lòng trước phản ứng này của cô, ý cười lại càng thêm nồng đậm
- Ừ, tại sao lại không phải ta? - ả chống cằm, làm bộ suy tư - Bởi vì mẹ mày căn bản không hề yêu Đàm Vỹ Thành, bà ta chỉ lấy ông ấy để báo đáp công ơn chăm sóc của ông thôi! Người bà ta yêu thực chất lại là người đàn ông giam cầm và chiếm đoạt bà ta suốt một năm kia kìa! Thật là buồn cười đúng không Tiểu Nhi Nhi đáng thương?
Cô không đáp được nữa, vì lúc này đầu óc cô đang dần mơ hồ, đôi chân cũng bủn rủn đến quỵ xuống trên đất
Ả nói tiếp
- Mày biết không, cái đêm tân hôn của cha mẹ mày ý, chính mẹ tao đã bỏ thuốc ngủ cha mày, và đương nhiên, người cùng mẹ mày 'hành sự' trong đêm hôm đó lại chính là người bà ta yêu - Cửu gia. Rồi sáng hôm sau, cha mày tỉnh lại, trở về phòng, thì mọi sự đã 'gạo nấu thành cơm'. Nhưng cha mày lại sợ mẹ mày phải chịu đả kích sẽ nghĩ quẩn, liền giấu nhẹm chuyện này đi, cởi đồ rồi nằm xuống bên cạnh bà ta. Chà chà, vị 'cha hụt' này của mày thật quá cao thượng rồi đi!1
Lâm Uyển Như vỗ tay nhiệt tình, như thể tán thưởng nhưng thực chất là giễu cợt.
Thiên Nhi thấy choáng váng, thì ra 'người cha' từng cổ vũ cô trong giấc mơ lại không phải cha cô? Ông ấy chỉ đơn thuần là kẻ quá tốt bụng, tốt đến nỗi không màng bản thân mà chăm lo cho con của vợ mình và người đàn ông khác. Sao mà lòng cô đau đớn vậy nè, cảm giác rằng cái bức ảnh gia đình trong tiềm thức đã vỡ tan không còn mảnh vụn...
- Đừng buồn quá Tiểu Nhi, chuyện vui còn ở phía sau mà!
Ả nói rồi kể tiếp
( Mình không muốn kể lại dài dòng nên sẽ bỏ qua phần kể lại cái chết của vợ chồng Đàm nha. Ai muốn thì xem lại chap 'Chuyện 18 năm trước' nha!)
Thiên Nhi ngập trong buồn thảm, thì ra cha mẹ cô đã chết đau đớn như vậy. À mà không đúng, cô không có quyền gọi Đàm Vỹ Thành là cha nữa rồi, vì chính 'cha ruột' của cô đã giết ông ấy và tước luôn cả mạng sống của mẹ cô.
Lâm Uyển Như nhìn cô mà tiếp tục nói
- Mày nên vui mới phải chứ Nhi, vì mày không còn là trẻ mồ côi nữa, cha mày vẫn còn sống, thậm chí là rất tốt. Ông ta cũng yêu thương mày lắm đó...hahaa
- Chết tiệt...Lâm Uyển Như, cô còn muốn nói gì nữa? Cô tra tấn tâm lí tôi nãy giờ còn chưa đủ sao?
Ả liền đi tới siết lấy cổ cô
- Lãnh Hàn Thiên Nhi, như vậy làm gì đã đủ. Chẳng phải mày đã nói tao phải nhận cái kết xứng đáng sao? Vậy thì mày cũng phải vểnh tai lên mà nghe hết mọi sự thật thuộc về mày! Thế mới công bằng!
- Không, tôi không muốn nghe nữa, cô cút đi! - cô bịt chặt tai mình lại, gào lên
- Không, mày phải nghe để còn trả thù cho cha mẹ mày chứ!
Nói đến Thiên Nhi vẫn bịt tai nhưng không vùng vẫy nữa. Cô yên lặng. Ả ta nhếch môi rồi tiếp tục nói
- Hai năm trước, Dục Phong mất tích, sau đó quay về và quên hết về mày. Mày nghĩ xem, lí do là gì?
- ... - cô vẫn chỉ yên lặng
- Mày tưởng tao thực sự có đủ khả năng làm chuyện đó sao? Không tiền, không quyền?
- ...
- Bởi vì chính vị Cửu gia năm đó đã tiếp tay cho tao đó. Cha ruột mày đã đưa Dục Phong tới Mĩ, yêu cầu vị bác sĩ thôi miên tốt nhất tới để thay đổi kí ức của hắn, mặc dù bác sĩ đã nói việc này rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng cha mày cứ nhất quyết phải làm. Rồi cuối cùng, mày biết rồi đấy, tao đã thay thế mày làm người phụ nữ mà hắn yêu. Còn mày, lại 'thuận lợi' trở về bên cạnh cha mày, y như ông ta tính toán ban đầu...
Nói tới đây, nước mắt kìm nén nãy giờ cũng trào ra. Bàn tay bịt tai nãy giờ cũng trở thành cào cấu vào da đầu.
- Không thể nào... Chuyện này không thể nào... Lão Cửu... Ông ấy sao lại là Cửu gia cơ chứ?
Cô cắn chặt môi, mặc cho nước mắt mặn chát đang xối xả rơi đầy trên gò má. Cô không muốn nghe, cũng không muốn hiểu, cô ước gì mình có thể bị điếc lúc này, để những tạp âm kia không lọt vào tâm trí cô. Nhưng đó chỉ là ước, còn thực tế thì cái gì cô phủ nhận lại chính là chân tướng sự việc... Thật nực cười, đúng không?
Nhưng đó lại là lời lí giải rất hợp lí cho mọi chuyện.
Còn nhớ lần đầu gặp Cửu Hoàng Hiên, cô thấy một cảm giác gần gũi, thân thiết đến kì lạ. Ông còn tốt bụng đến nỗi đưa một cô gái mới gặp lần đầu về nhà, cô cũng chẳng nảy sinh chút bài xích nào, yên tâm để ông chở đi. Rồi ngày sinh nhật của cô, vì đau buồn mà cô gần quên mất thì ông lại là người đầu tiên chúc mừng. À đúng rồi, cả người phụ nữ mà ông từng nhắc với cô nữa, thì ra không đâu xa lại chính là mẹ cô.
Gần hai năm qua, ông chăm sóc cô, còn nói rằng coi cô như con gái, thì ra đều là ông toan tính cả. Ngay cả người đàn ông cô yêu nhất, trân trọng nhất, ông cũng đem lên bàn cờ mà điều khiển, chỉ vì cái mục đích để cô 'tự nguyện' về bên ông? Ông không biết rằng khi ông thỏa mãn vì đạt được cái ý đồ điên rồ đó thì cô đã đau khổ như thế nào sao? Như thể trái tim hoàn toàn vụn vỡ, toàn bộ ruột gan đều bị nước mắt cuốn trôi ra ngoài vậy! Một tuần đó, một tuần đau khổ cùng tủi nhục - tác phẩm ông vẽ cho cô thật đẹp?
Vậy ra bao lâu nay là cô sai hết rồi! Sai từ khi gặp ông, rồi hiểu nhầm Dục Phong, rồi còn yêu thương, kính trọng ông nữa... Tình phụ tử này...cô không dám nhận...
_____________
Tiếp theo sẽ thế nào đây? Đoán chút đi nào!
Like, vote và tặng quà cho tác giả nha!
- Đúng, tao đáng chết đó, nhưng thà vậy còn hơn sống trong màu hồng giả tạo như mày...hahaahaa... Cái gì cũng không biết, thậm chí còn tưởng mình là người hạnh phúc nhất, nhưng thực chất chỉ là sự hạnh phúc xây nên bằng dối trá mà thôi...hahahaa... THẬT LÀ ĐÁNG THƯƠNG! - Ả ghé sát vào tai cô rồi thì thầm ba từ cuối.
Hơi nóng phả vào tai khiến Thiên Nhi khó chịu, vội đẩy ả ra rồi nói
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Hahaa...đúng là mày không biết gì thật nhỉ? Ngây thơ như vậy, tao tự hỏi làm sao mày sống nổi đến bây giờ đó? - Ả vỗ mấy cái vào mặt cô, giọng nói tràn đầy khinh bỉ cùng thương cảm - Hay để chị đây khai sáng cho mày nha? Chỉ cần mày cầu xin tao là được...
- Đừng có mơ! - ánh mắt giận dữ phóng vào ả
Lâm Uyển Như làm bộ rời đi, lại không quên vu vơ nói một câu
- Haizzz, bác Thành và dì Thiên Tuyết thật đáng thương mà! Có đứa con gái mà thậm chí cái chết không rõ nguyên nhân cũng chẳng điều tra nổi! Bảo sao, kẻ thù nhởn nhơ trước mắt mà vẫn vui vẻ sống...
Câu nói 'vu vơ' ấy lại thành công thu hút sự chú ý của Thiên Nhi. Sự thật này cô từng muốn điều tra, nhưng vì lời Dục Phong mà cô cũng coi như buông bỏ được chấp niệm. Không ngờ tới hôm nay, kẻ mà cô ghét cay ghét đắng lại 'có ý tốt' nói cho cô chân tướng. Nhưng cô cũng sợ bị lừa dối như lần trước
- Lâm Uyển Như, cô biết điều gì hãy mau nói đi! Chẳng phải đây chính là mục đích thật sự của cô sao?
Ả cười, xoay lưng lại nhìn cô
- Hahaa thông minh đó cô bé. Nhưng nếu cứ nói toẹt ra thì vô vị lắm...
- Cầu xin cô nói cho tôi sự thật... - cô không do dự mà lập tức nói. Dù sao cũng chỉ là vài lời nói, đổi được sự thật thực quá đáng tiền rồi.
Ả cũng không làm khó cô nữa, vì cái ả muốn thấy là khuôn mặt chật vật của cô sau 'câu chuyện li kì' này.
- Ngoan lắm. Đã vậy chị đây sẽ tốt bụng mà kể thật chi tiết cho em nghe nha! Vậy em muốn nghe từ đâu trước? Chuyện 20 năm trước, hay chuyện của người em yêu? Thôi được rồi, để chị chọn giùm luôn nha.
Lâm Uyển Nhi đi tới ngồi cạnh cô, vuốt tóc cô thâm tình
- 20 năm trước, mẹ tao là người hầu đi theo mẹ mày - Thiên Tuyết, vì vậy bà biết rằng mẹ mày từng quen biết gần gũi với người đàn ông bí ẩn tên Cửu gia. Ông ta từng giam cầm mẹ mày trong một năm, dùng đủ mọi thủ đoạn để chiếm đoạt, nhưng không ai biết liệu ông ta đã đạt được mục đích chưa. Chỉ là năm sau, ông ta thả mẹ mày, đó cũng là lúc Đàm Vỹ Thành - cha mày - xuất hiện rồi yêu mẹ mày, từ từ xóa bỏ bóng ma tâm lí trong lòng bà và dần dần khiến bà nảy sinh tình cảm. Khoảng 1 năm sau, cha mẹ mày kết hôn, rồi có mày đó... - ả đột nhiên dừng lại, quan sát khuôn mặt chăm chú của cô - Nghe tới đây mày thấy sao, hửm? Có phải mày đang nghĩ tình yêu của cha mẹ mày thật đẹp không?
Đúng, Thiên Nhi là đang nghĩ vậy. Nhưng tại sao sau đó cha mẹ cô lại chết? Hơn nữa còn không có bất kì bài báo nào đăng tin về cái chết đó? Như thể một thế lực to lớn đã giấu nhẹm tất cả vậy.
- Điều cô muốn nói là gì? Chắc không phải chỉ là thước phim tình cảm này chứ?
- Tao sợ mày sốc nên mới hỏi thôi!
- Sốc?
- Đúng, vì mày...không phải con ruột của Đàm Vỹ Thành...hahaa... Hấp dẫn lắm đúng không?
Thiên Nhi sửng sốt, tròng mắt lập tức căng ra nhìn về người đang nói
- Cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tại sao tôi lại không phải con của cha được? Đừng có mà vô lí thế!
Ả ta hài lòng trước phản ứng này của cô, ý cười lại càng thêm nồng đậm
- Ừ, tại sao lại không phải ta? - ả chống cằm, làm bộ suy tư - Bởi vì mẹ mày căn bản không hề yêu Đàm Vỹ Thành, bà ta chỉ lấy ông ấy để báo đáp công ơn chăm sóc của ông thôi! Người bà ta yêu thực chất lại là người đàn ông giam cầm và chiếm đoạt bà ta suốt một năm kia kìa! Thật là buồn cười đúng không Tiểu Nhi Nhi đáng thương?
Cô không đáp được nữa, vì lúc này đầu óc cô đang dần mơ hồ, đôi chân cũng bủn rủn đến quỵ xuống trên đất
Ả nói tiếp
- Mày biết không, cái đêm tân hôn của cha mẹ mày ý, chính mẹ tao đã bỏ thuốc ngủ cha mày, và đương nhiên, người cùng mẹ mày 'hành sự' trong đêm hôm đó lại chính là người bà ta yêu - Cửu gia. Rồi sáng hôm sau, cha mày tỉnh lại, trở về phòng, thì mọi sự đã 'gạo nấu thành cơm'. Nhưng cha mày lại sợ mẹ mày phải chịu đả kích sẽ nghĩ quẩn, liền giấu nhẹm chuyện này đi, cởi đồ rồi nằm xuống bên cạnh bà ta. Chà chà, vị 'cha hụt' này của mày thật quá cao thượng rồi đi!1
Lâm Uyển Như vỗ tay nhiệt tình, như thể tán thưởng nhưng thực chất là giễu cợt.
Thiên Nhi thấy choáng váng, thì ra 'người cha' từng cổ vũ cô trong giấc mơ lại không phải cha cô? Ông ấy chỉ đơn thuần là kẻ quá tốt bụng, tốt đến nỗi không màng bản thân mà chăm lo cho con của vợ mình và người đàn ông khác. Sao mà lòng cô đau đớn vậy nè, cảm giác rằng cái bức ảnh gia đình trong tiềm thức đã vỡ tan không còn mảnh vụn...
- Đừng buồn quá Tiểu Nhi, chuyện vui còn ở phía sau mà!
Ả nói rồi kể tiếp
( Mình không muốn kể lại dài dòng nên sẽ bỏ qua phần kể lại cái chết của vợ chồng Đàm nha. Ai muốn thì xem lại chap 'Chuyện 18 năm trước' nha!)
Thiên Nhi ngập trong buồn thảm, thì ra cha mẹ cô đã chết đau đớn như vậy. À mà không đúng, cô không có quyền gọi Đàm Vỹ Thành là cha nữa rồi, vì chính 'cha ruột' của cô đã giết ông ấy và tước luôn cả mạng sống của mẹ cô.
Lâm Uyển Như nhìn cô mà tiếp tục nói
- Mày nên vui mới phải chứ Nhi, vì mày không còn là trẻ mồ côi nữa, cha mày vẫn còn sống, thậm chí là rất tốt. Ông ta cũng yêu thương mày lắm đó...hahaa
- Chết tiệt...Lâm Uyển Như, cô còn muốn nói gì nữa? Cô tra tấn tâm lí tôi nãy giờ còn chưa đủ sao?
Ả liền đi tới siết lấy cổ cô
- Lãnh Hàn Thiên Nhi, như vậy làm gì đã đủ. Chẳng phải mày đã nói tao phải nhận cái kết xứng đáng sao? Vậy thì mày cũng phải vểnh tai lên mà nghe hết mọi sự thật thuộc về mày! Thế mới công bằng!
- Không, tôi không muốn nghe nữa, cô cút đi! - cô bịt chặt tai mình lại, gào lên
- Không, mày phải nghe để còn trả thù cho cha mẹ mày chứ!
Nói đến Thiên Nhi vẫn bịt tai nhưng không vùng vẫy nữa. Cô yên lặng. Ả ta nhếch môi rồi tiếp tục nói
- Hai năm trước, Dục Phong mất tích, sau đó quay về và quên hết về mày. Mày nghĩ xem, lí do là gì?
- ... - cô vẫn chỉ yên lặng
- Mày tưởng tao thực sự có đủ khả năng làm chuyện đó sao? Không tiền, không quyền?
- ...
- Bởi vì chính vị Cửu gia năm đó đã tiếp tay cho tao đó. Cha ruột mày đã đưa Dục Phong tới Mĩ, yêu cầu vị bác sĩ thôi miên tốt nhất tới để thay đổi kí ức của hắn, mặc dù bác sĩ đã nói việc này rất nguy hiểm và đáng sợ, nhưng cha mày cứ nhất quyết phải làm. Rồi cuối cùng, mày biết rồi đấy, tao đã thay thế mày làm người phụ nữ mà hắn yêu. Còn mày, lại 'thuận lợi' trở về bên cạnh cha mày, y như ông ta tính toán ban đầu...
Nói tới đây, nước mắt kìm nén nãy giờ cũng trào ra. Bàn tay bịt tai nãy giờ cũng trở thành cào cấu vào da đầu.
- Không thể nào... Chuyện này không thể nào... Lão Cửu... Ông ấy sao lại là Cửu gia cơ chứ?
Cô cắn chặt môi, mặc cho nước mắt mặn chát đang xối xả rơi đầy trên gò má. Cô không muốn nghe, cũng không muốn hiểu, cô ước gì mình có thể bị điếc lúc này, để những tạp âm kia không lọt vào tâm trí cô. Nhưng đó chỉ là ước, còn thực tế thì cái gì cô phủ nhận lại chính là chân tướng sự việc... Thật nực cười, đúng không?
Nhưng đó lại là lời lí giải rất hợp lí cho mọi chuyện.
Còn nhớ lần đầu gặp Cửu Hoàng Hiên, cô thấy một cảm giác gần gũi, thân thiết đến kì lạ. Ông còn tốt bụng đến nỗi đưa một cô gái mới gặp lần đầu về nhà, cô cũng chẳng nảy sinh chút bài xích nào, yên tâm để ông chở đi. Rồi ngày sinh nhật của cô, vì đau buồn mà cô gần quên mất thì ông lại là người đầu tiên chúc mừng. À đúng rồi, cả người phụ nữ mà ông từng nhắc với cô nữa, thì ra không đâu xa lại chính là mẹ cô.
Gần hai năm qua, ông chăm sóc cô, còn nói rằng coi cô như con gái, thì ra đều là ông toan tính cả. Ngay cả người đàn ông cô yêu nhất, trân trọng nhất, ông cũng đem lên bàn cờ mà điều khiển, chỉ vì cái mục đích để cô 'tự nguyện' về bên ông? Ông không biết rằng khi ông thỏa mãn vì đạt được cái ý đồ điên rồ đó thì cô đã đau khổ như thế nào sao? Như thể trái tim hoàn toàn vụn vỡ, toàn bộ ruột gan đều bị nước mắt cuốn trôi ra ngoài vậy! Một tuần đó, một tuần đau khổ cùng tủi nhục - tác phẩm ông vẽ cho cô thật đẹp?
Vậy ra bao lâu nay là cô sai hết rồi! Sai từ khi gặp ông, rồi hiểu nhầm Dục Phong, rồi còn yêu thương, kính trọng ông nữa... Tình phụ tử này...cô không dám nhận...
_____________
Tiếp theo sẽ thế nào đây? Đoán chút đi nào!
Like, vote và tặng quà cho tác giả nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.