Chương 18: Cái loại dơ bẩn như cô mà đòi làm bạn gái tôi?
HuynhTienTien
17/09/2023
Sáng hôm sau, Ân Thiên Ngọc tỉnh dậy cô lại thấy mình trên giường của chú mình, cái quái gì thế này, chắc chắn là chú mình giở trò chứ không ai khác, làm gì có ai khác trong khi phòng chỉ có cô và chú. Cô mặc kệ không quan tâm nữa, Ân Thiên Ngọc vào vệ sinh cá nhân rồi thay một chiếc đầm hai dây màu xanh ngọc, trông rất dễ thương đó chứ.
Âu Dương Chính Thiêm nhìn cô cận kẽ, có vẻ như không vừa ý với chiếc đầm mà cô mặc.
- Thay cái khác, xấu
Ân Thiên Ngọc nhíu mày khó hiểu, đẹp thế này mà chê xấu, mắt thẩm mĩ của chú chắc có vấn đề.
- Đẹp mà, con không thay đâu
Mặt ai kia đen lại, cháu mình bây giờ lại cãi lời mình, đủ lông đủ cánh rồi sao, Âu Dương Chính Thiêm cũng thay một đồ vest xanh đậm, có ai đi biển mà mặt như anh không chứ nhưng anh thích.
Ân Thiên Ngọc qua phòng Mạn Lộ Khiết gõ cửa, cô nàng bước ra mở cửa hôm nay Mạn Lộ Khiết mặc áo croptop với chiếc váy ngắn, nhìn cặp chân dài của Lộ Khiết nhìn mlem mlem.
Lam Hân Nghiên cô ta mặc chiếc áo hai dây ngắn bên trong khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi trong suốt cùng quần ngắn.
Lục Kiến Hàm cũng qua, anh mặc một chiếc áo hai dây dành cho nam bên ngoài mặc thêm chiếc áo đi biển, cùng đôi dép quai kẹp.
Cả năm cùng đi chơi trò chơi mạo hiểm rồi leo núi, tầm trưa thì đi ăn, đến chiều lại ra biển, hôm nay là ngày cuối đi du lịch rồi khuya sẽ đi về lại thành phố.
Lam Hân Nghiên thật khó có cơ hội để tiếp cận Âu Dương Chính Thiêm, anh chỉ gần Ân Thiên Ngọc dường như không rời một giây, cô ta phải làm gì đó.
- Ngọc, chân mình ê quá cậu đi mua nước giùm mình được không.
Ân Thiên Ngọc cũng cảm thấy khát nên đồng ý, Lục Kiến Hàm cùng Mạn Lộ Khiết cũng đi theo, trên bãi biển còn hai người cùng với khách du lịch khác, Lam Hân Nghiên cô ta cố ý ngồi gân Âu Dương Chính Thiêm, anh nhíu mày khi thấy hành động của cô ta.
- Muốn gì
Lam Hân Nghiên mỉm cười, tay đưa lên sờ cơ ngực của anh.
- Nghe nói chú chưa có bạn gái, chú làm bạn trai con được không
Anh càng chán ghét với hành động sổ sàng của cô ta, anh hất mạnh tay Lam Hân Nghiên ra, anh nắm lấy cổ tay cô ta mà siết chặt, bị siết đau cô ta vùng ra nhưng không được.
- Đau, buông ra
Âu Dương Chính Thiêm càng siết chặt hơn, cơ hồ muốn gãy cổ tay của Lam Hân Nghiên, anh đang tức giận, rất tức giận, anh không thích tiếp xúc với phụ nữ chỉ tiếp xúc với Ân Thiên Ngọc thôi.
- Cái loại dơ bẩn như cô mà đòi làm bạn gái tôi? Tôi khinh, tép riu mà đòi tiên hả, nhìn lại bộ dạng mình đi
Mắng xong anh hất tay cô ta ra, anh đứng dậy định đi tìm bọn người Ân Thiên Ngọc đúng lúc này cô cũng đã trở lại, cô nghe loáng thoáng được câu " nhìn lại bộ dạng mình đi " cô biết có chuyện giữa chú mình và Lam Hân Nghiên rồi.
Khuôn mặt điển trai đang tức giận, cô không muốn bị kiểu giận cá chém thớt đâu, định toang người bỏ chạy thì Âu Dương Chính Thiêm tóm cổ áo cô lại, cô mỉm cười hì hì đau khổ.
- Chú sao vậy
Anh không trả lời trực tiếp bế cô lên trước mặt bao nhiêu người, ai cũng ngạc nhiên, dù là chú cũng không nên bế cháu mình như vậy, Ân Thiên Ngọc cũng mười sáu tuổi rồi, Lam Hân Nghiên nhìn thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô ta thua Ân Thiên Ngọc chỗ nào chứ, xinh đẹp, nhà lại giàu. Lam Hân Nghiên thua Ân Thiên Ngọc là chỗ cô không cần làm gì mà cũng chiếm được trái tim chú mình, còn cô ta dùng mọi cách để chiếm lấy nhưng không được.
Đến khuya mọi người dọn hành lý rồi ra xe về lại thành phố, Ân Thiên Ngọc ngồi trên xe luyến tiếc nhìn biển một lần nữa, Âu Dương Chính Thiêm bắt đầu lái xe về.
Đi được nửa đường, Lam Hân Nghiên cô ta có dấu hiệu mắc ói nên anh dừng xe lại, cô ta bước xuống ói lấy ói để, lúc đi thì không mắc ói giờ về lại ói, giở trò gì đây.
- Ngọc, cho mình ngồi trước được không, mình thấy mắc ói quá
Ân Thiên Ngọc định bụng nhường cho Lam Hân Nghiên nhưng người nào đó thì không, anh trầm giọng thấp lên tiếng:
- Ngồi yên
Ân Thiên Ngọc nghe vậy cũng ngồi yên, mặt Lam Hân Nghiên nghệch ra, Âu Dương Chính Thiêm phóng mắt nhìn Lam Hân Nghiên nói:
- Ngồi đằng sau không được thì tự bắt xe về
Âu Dương Chính Thiêm bước xuống xe mở cóp xe sau lấy hành lý của Lam Hân Nghiên quăng trước mặt cô ta, Lam Hân Nghiên khó hiểu, ý gì đây.
- Chú làm gì vậy
- Tự bắt xe về, xe tôi không chứa nổi cô - anh lạnh nhạt trả lời.
- Khuya rổi làm gì có xe
- Vậy thì lội bộ về, xe tôi không chứa những con người mưu mô xảo trá như cô.
Ân Thiên Ngọc thấy tình hình không ổn liền xuống giải vây cho cô ta, giờ mà bắt Lam Hân Nghiên lội về, cô ta chỉ có nước chết vì còn tận ba tiếng nữa mới đến thành phố.
- Thôi chú bỏ qua đi, giờ trời đang lạnh mau mau đi về
Nghe cháu mình nói vậy anh kéo hành lý bỏ lại vào xe rồi yên vị chỗ ngồi, Lam Hân Nghiên cô ta không hé một lời nào, nếu nói chắc sẽ bị bỏ lại, người đàn ông này quá vô tình.
Âu Dương Chính Thiêm một khi đã yêu là yêu hết lòng, còn ghét là ghét cay ghét đắng.
Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì bồ hòn cũng méo.
Âu Dương Chính Thiêm đã xem Ân Thiên Ngọc là vợ tương lai của mình rồi thì có ai chen vào cũng không được.
Âu Dương Chính Thiêm nhìn cô cận kẽ, có vẻ như không vừa ý với chiếc đầm mà cô mặc.
- Thay cái khác, xấu
Ân Thiên Ngọc nhíu mày khó hiểu, đẹp thế này mà chê xấu, mắt thẩm mĩ của chú chắc có vấn đề.
- Đẹp mà, con không thay đâu
Mặt ai kia đen lại, cháu mình bây giờ lại cãi lời mình, đủ lông đủ cánh rồi sao, Âu Dương Chính Thiêm cũng thay một đồ vest xanh đậm, có ai đi biển mà mặt như anh không chứ nhưng anh thích.
Ân Thiên Ngọc qua phòng Mạn Lộ Khiết gõ cửa, cô nàng bước ra mở cửa hôm nay Mạn Lộ Khiết mặc áo croptop với chiếc váy ngắn, nhìn cặp chân dài của Lộ Khiết nhìn mlem mlem.
Lam Hân Nghiên cô ta mặc chiếc áo hai dây ngắn bên trong khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi trong suốt cùng quần ngắn.
Lục Kiến Hàm cũng qua, anh mặc một chiếc áo hai dây dành cho nam bên ngoài mặc thêm chiếc áo đi biển, cùng đôi dép quai kẹp.
Cả năm cùng đi chơi trò chơi mạo hiểm rồi leo núi, tầm trưa thì đi ăn, đến chiều lại ra biển, hôm nay là ngày cuối đi du lịch rồi khuya sẽ đi về lại thành phố.
Lam Hân Nghiên thật khó có cơ hội để tiếp cận Âu Dương Chính Thiêm, anh chỉ gần Ân Thiên Ngọc dường như không rời một giây, cô ta phải làm gì đó.
- Ngọc, chân mình ê quá cậu đi mua nước giùm mình được không.
Ân Thiên Ngọc cũng cảm thấy khát nên đồng ý, Lục Kiến Hàm cùng Mạn Lộ Khiết cũng đi theo, trên bãi biển còn hai người cùng với khách du lịch khác, Lam Hân Nghiên cô ta cố ý ngồi gân Âu Dương Chính Thiêm, anh nhíu mày khi thấy hành động của cô ta.
- Muốn gì
Lam Hân Nghiên mỉm cười, tay đưa lên sờ cơ ngực của anh.
- Nghe nói chú chưa có bạn gái, chú làm bạn trai con được không
Anh càng chán ghét với hành động sổ sàng của cô ta, anh hất mạnh tay Lam Hân Nghiên ra, anh nắm lấy cổ tay cô ta mà siết chặt, bị siết đau cô ta vùng ra nhưng không được.
- Đau, buông ra
Âu Dương Chính Thiêm càng siết chặt hơn, cơ hồ muốn gãy cổ tay của Lam Hân Nghiên, anh đang tức giận, rất tức giận, anh không thích tiếp xúc với phụ nữ chỉ tiếp xúc với Ân Thiên Ngọc thôi.
- Cái loại dơ bẩn như cô mà đòi làm bạn gái tôi? Tôi khinh, tép riu mà đòi tiên hả, nhìn lại bộ dạng mình đi
Mắng xong anh hất tay cô ta ra, anh đứng dậy định đi tìm bọn người Ân Thiên Ngọc đúng lúc này cô cũng đã trở lại, cô nghe loáng thoáng được câu " nhìn lại bộ dạng mình đi " cô biết có chuyện giữa chú mình và Lam Hân Nghiên rồi.
Khuôn mặt điển trai đang tức giận, cô không muốn bị kiểu giận cá chém thớt đâu, định toang người bỏ chạy thì Âu Dương Chính Thiêm tóm cổ áo cô lại, cô mỉm cười hì hì đau khổ.
- Chú sao vậy
Anh không trả lời trực tiếp bế cô lên trước mặt bao nhiêu người, ai cũng ngạc nhiên, dù là chú cũng không nên bế cháu mình như vậy, Ân Thiên Ngọc cũng mười sáu tuổi rồi, Lam Hân Nghiên nhìn thấy cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô ta thua Ân Thiên Ngọc chỗ nào chứ, xinh đẹp, nhà lại giàu. Lam Hân Nghiên thua Ân Thiên Ngọc là chỗ cô không cần làm gì mà cũng chiếm được trái tim chú mình, còn cô ta dùng mọi cách để chiếm lấy nhưng không được.
Đến khuya mọi người dọn hành lý rồi ra xe về lại thành phố, Ân Thiên Ngọc ngồi trên xe luyến tiếc nhìn biển một lần nữa, Âu Dương Chính Thiêm bắt đầu lái xe về.
Đi được nửa đường, Lam Hân Nghiên cô ta có dấu hiệu mắc ói nên anh dừng xe lại, cô ta bước xuống ói lấy ói để, lúc đi thì không mắc ói giờ về lại ói, giở trò gì đây.
- Ngọc, cho mình ngồi trước được không, mình thấy mắc ói quá
Ân Thiên Ngọc định bụng nhường cho Lam Hân Nghiên nhưng người nào đó thì không, anh trầm giọng thấp lên tiếng:
- Ngồi yên
Ân Thiên Ngọc nghe vậy cũng ngồi yên, mặt Lam Hân Nghiên nghệch ra, Âu Dương Chính Thiêm phóng mắt nhìn Lam Hân Nghiên nói:
- Ngồi đằng sau không được thì tự bắt xe về
Âu Dương Chính Thiêm bước xuống xe mở cóp xe sau lấy hành lý của Lam Hân Nghiên quăng trước mặt cô ta, Lam Hân Nghiên khó hiểu, ý gì đây.
- Chú làm gì vậy
- Tự bắt xe về, xe tôi không chứa nổi cô - anh lạnh nhạt trả lời.
- Khuya rổi làm gì có xe
- Vậy thì lội bộ về, xe tôi không chứa những con người mưu mô xảo trá như cô.
Ân Thiên Ngọc thấy tình hình không ổn liền xuống giải vây cho cô ta, giờ mà bắt Lam Hân Nghiên lội về, cô ta chỉ có nước chết vì còn tận ba tiếng nữa mới đến thành phố.
- Thôi chú bỏ qua đi, giờ trời đang lạnh mau mau đi về
Nghe cháu mình nói vậy anh kéo hành lý bỏ lại vào xe rồi yên vị chỗ ngồi, Lam Hân Nghiên cô ta không hé một lời nào, nếu nói chắc sẽ bị bỏ lại, người đàn ông này quá vô tình.
Âu Dương Chính Thiêm một khi đã yêu là yêu hết lòng, còn ghét là ghét cay ghét đắng.
Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau thì bồ hòn cũng méo.
Âu Dương Chính Thiêm đã xem Ân Thiên Ngọc là vợ tương lai của mình rồi thì có ai chen vào cũng không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.