Chương 79: Cô dâu biến mất
HuynhTienTien
17/09/2023
Lễ cưới cuối cùng đã đến, quan khách đã đến tham dự dần, ba mẹ cô và anh ra tiếp khách.
Lễ cưới thiếu mặt một người đó là bố anh, ông ấy đã mất cách đây mười năm do tai nạn giao thông, việc dẫn đến cái chết của ba anh là ngoài ý muốn nhưng những năm nay anh luôn ân hận, xem đó là lỗi của mình.
Mười năm trước hôm đó Âu Dương Chính Thiêm và ba anh có gây lộn, anh tức giận nên đùng đùng ra khỏi nhà, ba anh tức đến đỏ mặt liền lái xe bỏ đi, hai ba con không ai nhịn ai một lời Âu phu nhân thở dài một hơi.
Không biết ba anh đã đi đâu nhưng vài tiếng sau có cuộc điện thoại gọi đến, Âu phu nhân bắt máy:
- Xin chào, cho hỏi ai vậy
- Tôi là bác sĩ, cô có phải là người nhà của số điện thoại này không.
Bỗng lòng bà dâng lên nỗi bất an, bà trả lời " phải, là chồng tôi " sau khi vị bác sĩ kia trả lời chân tay bà bủn rủn dường như không còn sức lực, điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Chồng cô đã xảy ra tai nạn giao thông, đang trong cơn nguy kịch, chúng tôi ở bệnh viện X.
Âu phu nhân ngồi bệch xuống, Ân Thiên Ngọc lúc đó ra đỡ bà, quản gia nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện.
Đến nơi ở ngoài phòng cấp cứu bà thấp thỏm ngồi đợi, đến khi đèn cấp cứu tắt, vị bác sĩ ra với vẻ mặt buồn bã, Âu phu nhân đứng dậy hỏi dồn dập, bác sĩ không nhanh không chậm trả lời:
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô nhanh chóng bước vào nhìn nạn nhân lần cuối đi.
Nói rồi vị bác sĩ bỏ đi, trước khi đi không quên đưa bà một hộp gì đó.
- Khi nạn nhân mất trên tay cầm hộp này rất chặt tôi nghĩ rất quan trọng.
Âu phu nhân bủn rủn bước vào bên trong, nhìn tấm khăn trắng che hết người chồng mình bà gào khóc, Ân Thiên Ngọc bên cạnh cũng bật khóc theo bà, nỗi đau này thật sự quá lớn.
Âu Dương Chính Thiêm hay tin liền tức tốc chạy đến bệnh viện nhưng đã muộn xác ba anh đã đưa đi.
Thấy mẹ anh ngồi khóc trên ghế anh quỳ xuống cũng khóc.
Âu phu nhân đưa hộp này cho anh lúc nãy bà đã mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ và kèm theo một lá thư nhỏ.
Anh mở ra xem, anh vỡ oà.
" Con trai ba xin lỗi, người làm ba này luôn ép buộc con nhưng ba muốn con biết rằng ba rất yêu thương con, ba chỉ muốn dành mọi thứ tốt đẹp đến cho con, ngày hôm nay là do ba nên ba con ta xảy ra cuộc cãi vả, ba biết con rất thích chiếc đồng hồ này, con xem ba đã mua cho con, ba con mình làm lành con nhé. "
Nhưng ông đâu biết rằng lần cãi vã đó là lần gặp cuối cùng.
Từ lúc đó Âu Dương Chính Thiêm luôn day dứt, ân hận, nếu anh chịu xuống nước trước không bỏ đi thì không xảy ra cớ sự này.
Trở về thực tại
Anh thắp nhang cho ba mình, nhìn bức di ảnh, ba anh cười hiền, anh rơi nước mắt thì thầm với bức di ảnh ba anh:
- Ba, hôm nay là lễ cưới của con và Ngọc chính là cô bé con nhận nuôi, ba còn nhớ không, con hứa sẽ thật hạnh phúc, ba yên tâm nhé.
Lau đi những giọt nước mắt, anh lấy lại tinh thần bước ra bên ngoài.
Ân Thiên Ngọc ngồi trong phòng đợi thợ đến trang điểm, bên ngoài có người gõ cửa.
- Vào đi
Một cô gái bước vào, cô nheo mắt rồi nói:
- Cô là ai, đâu phải thợ tôi thuê
- À, chị kia có việc bận nên nhờ em đến thay chị ấy.
Ân Thiên Ngọc không nghi ngờ, để cô ta trang điểm, cảm thấy khát nước nên cô nhờ cô gái trước mặt lấy giùm ly nước.
Cô ta bước ra ngoài tìm chỗ lấy nước rồi bỏ thứ thuốc gì đó kì lạ vào ly nước, lát sau cô ta đem lên, cô nhận lấy rồi uống chừng nửa ly rồi để xuống bàn.
Vài phút sau thuốc đã thấm, Ân Thiên Ngọc đầu óc cô tối sầm lại, và sau đó không biết chuyện gì xảy ra với cô và bằng cách nào đó cô gái giả danh thợ trang điểm thay đã đưa cô ra khỏi lễ cưới.
Sắp đến giờ làm lễ mà vẫn chưa thấy Ân Thiên Ngọc, quan khách đã đủ chỉ chờ cô dâu và chú rể, Âu Dương Chính Thiêm đến phòng trang điểm, anh mở cửa ra trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng khi mở ra nụ cười lập tức tắt đi.
Bên trong phòng trống không, anh đi ra ngoài kiếm cô cũng không thấy, hỏi ba mẹ anh và cả ba mẹ cô cũng không biết, hay tin Ân Thiên Ngọc mất tích mọi người tủa ra đi tìm, lễ cưới trở nên hỗn loạn, quan khách hoang mang.
Anh quay lại phòng trang điểm thấy trên bàn có ly nước đáng ngờ, anh đưa cho trợ lý anh đem đi điều tra còn anh thì đi xem lại camera.
Một tiếng sau trợ lý đến báo cáo:
- Sếp, ly nước đó có thuốc mê
- Thuốc mê?
- Đúng vậy
Là ai đã đánh thuốc cô, xem lại camera hoàn toàn không thấy bóng dáng cô, nếu như bị bắt cóc thì bọn chúng đưa cô đi bằng cách nào.
Anh cho người điều tra khắp thành phố.
Thật không may lúc thay đồ cưới cô đã tháo vòng tay anh từng tặng cho cô, không có chiếc vòng tay đó việc kiếm cô trở nên khó khăn.
Mẹ cô lên sân khấu thông báo:
- Thật xin lỗi mọi người, chúng tôi hiện đang xảy ra một số việc, lễ cưới sẽ hoãn lại, mong mọi người thông cảm.
Mọi người giải tán ra về, gia đình anh thì có mặt ở phòng khách người lo lắng nhất chính là anh, ngày quan trọng như thế lại xảy ra chuyện không hay.
Mọi người ơi, có ai đọc mấy chương trước mà tui đã từng nhắc đến ba nam9 chưa nếu có mọi người hãy cmt chương đó cho mình nha và có chương mình có nhắc đến cậu của nam9 nữa có gì cmt cho mình biết luôn nha, cảm ơn mọi người.
Lễ cưới thiếu mặt một người đó là bố anh, ông ấy đã mất cách đây mười năm do tai nạn giao thông, việc dẫn đến cái chết của ba anh là ngoài ý muốn nhưng những năm nay anh luôn ân hận, xem đó là lỗi của mình.
Mười năm trước hôm đó Âu Dương Chính Thiêm và ba anh có gây lộn, anh tức giận nên đùng đùng ra khỏi nhà, ba anh tức đến đỏ mặt liền lái xe bỏ đi, hai ba con không ai nhịn ai một lời Âu phu nhân thở dài một hơi.
Không biết ba anh đã đi đâu nhưng vài tiếng sau có cuộc điện thoại gọi đến, Âu phu nhân bắt máy:
- Xin chào, cho hỏi ai vậy
- Tôi là bác sĩ, cô có phải là người nhà của số điện thoại này không.
Bỗng lòng bà dâng lên nỗi bất an, bà trả lời " phải, là chồng tôi " sau khi vị bác sĩ kia trả lời chân tay bà bủn rủn dường như không còn sức lực, điện thoại cũng vì thế mà rơi xuống đất.
- Chồng cô đã xảy ra tai nạn giao thông, đang trong cơn nguy kịch, chúng tôi ở bệnh viện X.
Âu phu nhân ngồi bệch xuống, Ân Thiên Ngọc lúc đó ra đỡ bà, quản gia nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện.
Đến nơi ở ngoài phòng cấp cứu bà thấp thỏm ngồi đợi, đến khi đèn cấp cứu tắt, vị bác sĩ ra với vẻ mặt buồn bã, Âu phu nhân đứng dậy hỏi dồn dập, bác sĩ không nhanh không chậm trả lời:
- Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức, cô nhanh chóng bước vào nhìn nạn nhân lần cuối đi.
Nói rồi vị bác sĩ bỏ đi, trước khi đi không quên đưa bà một hộp gì đó.
- Khi nạn nhân mất trên tay cầm hộp này rất chặt tôi nghĩ rất quan trọng.
Âu phu nhân bủn rủn bước vào bên trong, nhìn tấm khăn trắng che hết người chồng mình bà gào khóc, Ân Thiên Ngọc bên cạnh cũng bật khóc theo bà, nỗi đau này thật sự quá lớn.
Âu Dương Chính Thiêm hay tin liền tức tốc chạy đến bệnh viện nhưng đã muộn xác ba anh đã đưa đi.
Thấy mẹ anh ngồi khóc trên ghế anh quỳ xuống cũng khóc.
Âu phu nhân đưa hộp này cho anh lúc nãy bà đã mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ và kèm theo một lá thư nhỏ.
Anh mở ra xem, anh vỡ oà.
" Con trai ba xin lỗi, người làm ba này luôn ép buộc con nhưng ba muốn con biết rằng ba rất yêu thương con, ba chỉ muốn dành mọi thứ tốt đẹp đến cho con, ngày hôm nay là do ba nên ba con ta xảy ra cuộc cãi vả, ba biết con rất thích chiếc đồng hồ này, con xem ba đã mua cho con, ba con mình làm lành con nhé. "
Nhưng ông đâu biết rằng lần cãi vã đó là lần gặp cuối cùng.
Từ lúc đó Âu Dương Chính Thiêm luôn day dứt, ân hận, nếu anh chịu xuống nước trước không bỏ đi thì không xảy ra cớ sự này.
Trở về thực tại
Anh thắp nhang cho ba mình, nhìn bức di ảnh, ba anh cười hiền, anh rơi nước mắt thì thầm với bức di ảnh ba anh:
- Ba, hôm nay là lễ cưới của con và Ngọc chính là cô bé con nhận nuôi, ba còn nhớ không, con hứa sẽ thật hạnh phúc, ba yên tâm nhé.
Lau đi những giọt nước mắt, anh lấy lại tinh thần bước ra bên ngoài.
Ân Thiên Ngọc ngồi trong phòng đợi thợ đến trang điểm, bên ngoài có người gõ cửa.
- Vào đi
Một cô gái bước vào, cô nheo mắt rồi nói:
- Cô là ai, đâu phải thợ tôi thuê
- À, chị kia có việc bận nên nhờ em đến thay chị ấy.
Ân Thiên Ngọc không nghi ngờ, để cô ta trang điểm, cảm thấy khát nước nên cô nhờ cô gái trước mặt lấy giùm ly nước.
Cô ta bước ra ngoài tìm chỗ lấy nước rồi bỏ thứ thuốc gì đó kì lạ vào ly nước, lát sau cô ta đem lên, cô nhận lấy rồi uống chừng nửa ly rồi để xuống bàn.
Vài phút sau thuốc đã thấm, Ân Thiên Ngọc đầu óc cô tối sầm lại, và sau đó không biết chuyện gì xảy ra với cô và bằng cách nào đó cô gái giả danh thợ trang điểm thay đã đưa cô ra khỏi lễ cưới.
Sắp đến giờ làm lễ mà vẫn chưa thấy Ân Thiên Ngọc, quan khách đã đủ chỉ chờ cô dâu và chú rể, Âu Dương Chính Thiêm đến phòng trang điểm, anh mở cửa ra trên môi vẫn nở nụ cười, nhưng khi mở ra nụ cười lập tức tắt đi.
Bên trong phòng trống không, anh đi ra ngoài kiếm cô cũng không thấy, hỏi ba mẹ anh và cả ba mẹ cô cũng không biết, hay tin Ân Thiên Ngọc mất tích mọi người tủa ra đi tìm, lễ cưới trở nên hỗn loạn, quan khách hoang mang.
Anh quay lại phòng trang điểm thấy trên bàn có ly nước đáng ngờ, anh đưa cho trợ lý anh đem đi điều tra còn anh thì đi xem lại camera.
Một tiếng sau trợ lý đến báo cáo:
- Sếp, ly nước đó có thuốc mê
- Thuốc mê?
- Đúng vậy
Là ai đã đánh thuốc cô, xem lại camera hoàn toàn không thấy bóng dáng cô, nếu như bị bắt cóc thì bọn chúng đưa cô đi bằng cách nào.
Anh cho người điều tra khắp thành phố.
Thật không may lúc thay đồ cưới cô đã tháo vòng tay anh từng tặng cho cô, không có chiếc vòng tay đó việc kiếm cô trở nên khó khăn.
Mẹ cô lên sân khấu thông báo:
- Thật xin lỗi mọi người, chúng tôi hiện đang xảy ra một số việc, lễ cưới sẽ hoãn lại, mong mọi người thông cảm.
Mọi người giải tán ra về, gia đình anh thì có mặt ở phòng khách người lo lắng nhất chính là anh, ngày quan trọng như thế lại xảy ra chuyện không hay.
Mọi người ơi, có ai đọc mấy chương trước mà tui đã từng nhắc đến ba nam9 chưa nếu có mọi người hãy cmt chương đó cho mình nha và có chương mình có nhắc đến cậu của nam9 nữa có gì cmt cho mình biết luôn nha, cảm ơn mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.