Chương 25: Cơ thể em thành thật hơn nhiều
HuynhTienTien
17/09/2023
Trong giờ kiểm tra môn Vật Lý, đề tương đối khó nhưng Ân Thiên Ngọc có thể làm được dù cô không thích môn này, Lục Kiến Hàm cậu ta vò đầu bức tóc, khó gì mà khó quá, cậu ta nhồi một mẫu giấy nhỏ chọi qua chỗ Ân Thiên Ngọc.
* Help me *
Cô liếc qua Lục Kiến Hàm thì thấy cậu ta lật miếng đề cho cô xem, Ân Thiên Ngọc nheo mắt lại để xem kĩ, miệng cô phát âm A là đáp án A, Lục Kiến Hàm hiểu ý liền khoanh vào, cậu ta lại nhìn cô tiếp nhưng cô để ý cô giáo đang nhìn hai người họ.
Cô giáo đi xuống trước mắt hai người mặt nghiêm nghị.
- Hai em lên phòng giám thị
Ân Thiên Ngọc, Lục Kiến Hàm cúi mắt bước ra, cô tức giận dùng khuỷu tay đánh vào tay cậu ta. Mãi một lúc sau, cô giáo lên làm việc, thế là hai người họ bị mời phụ huynh.
Tan học, mang khuôn mặt rầu rỉ bước ra ngoài, Âu Dương Chính Thiêm thấy thì chạy lại.
- Em sao vậy
- Cô giáo mời chú ngày mai lên phòng giám thị.
Lên xe, anh hỏi lý do:
- Sao cô giáo lại mời
Ân Thiên Ngọc lo sợ mà quên mất chuyện giữa cô và anh, cô sợ nói ra sẽ bị chú trách mắng, cô nắm chặt tay, móng tay ghim hằn trong lòng bàn tay.
- C-con với Lục Kiến Hàm trong giờ kiểm tra, con chỉ bài cho cậu ta kết quả bị cô mời lên phòng giám thị.
Âu Dương Chính Thiêm gõ lên đầu cô cái phốc, cho cô ăn học sao mà ngu quá vậy nè, kiểm tra thân ai nấy lo, lo chỉ bài cho người ta, rồi để bị mời lên giám thị. Trên xe chú cô không nói lời nào dường như đang tức giận.
Về đến nhà, Âu Dương Chính Thiêm cất tiếng:
- Lên phòng làm việc của chú
Ân Thiên Ngọc cô không lẻ bị mắng đến ù ù lỗ tai nữa sao, cô không nhanh không chậm mà bước theo chú mình.
Bên trong phòng Ân Thiên Ngọc cúi gầm mặt nhắm chặt mắt lại chuẩn bị nghe chú mình mắng nhưng đã vài phút trôi qua không nghe tiếng gì, cô mở mắt ra thì chú cô đã đứng sát cô hồi nào không hay, cô lắp bắp:
- C-chú định... làm gì
Âu Dương Chính Thiêm nở một nụ cười ẩn ý, lấy tay nâng cầm cô lên, do anh cao nên khi nhìn xuống, ngắm toàn bộ gương mặt thiếu nữ đang lo sợ, anh nhắm ngay đôi môi trái tim kia mà hôn lấy.
Bị hôn bất ngờ nên cô không kịp phản ứng, lúc này hai tay định đẩy ra thì bị anh khoá chặt trên đỉnh đầu, đôi môi ngọt ngào này làm anh lúc nào cũng nhớ nhung không thôi, dùng đầu lưỡi tách khuôn miệng cô ra, len lõi tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của cô mà mút lấy, nụ hôn ướt át nồng cháy khiến Ân Thiên Ngọc quên cả chống cự, cô nhắm nghiền hai mắt, mỗi lần chú hôn cô dù cô chống cự nhưng cũng dễ dàng buông xuôi, cảm nhận nụ hôn từ anh, Ân Thiên Ngọc trong người đã nóng lên từng cơn, hô hấp khó khăn, tay anh không an phận mà lần mò vào bên trong, đụng ngay ngực to kia mà bóp lấy, cảm giác mềm mại, kích thích anh, cơn dục vọng cứ thế tăng cao.
Cô cảm thấy tình hình không ổn kêu lên.
- Chú, dừng lại đi, đừng có quá đáng
Miệng thì nói nhưng khi anh kéo áo cô cao lên ngậm lấy viên ngọc nhỏ thì cô lại phát ra âm thanh ái muội, cơ thể cô mềm nhũn cả ra, cô cắn chặt môi dưới nhìn chú cô lọng hành trên cơ thể mình.
- Em nhìn xem, cơ thể em thành thật hơn nhiều
Âu Dương Chính Thiêm ngước mắt nhìn cô, đầu lưỡi xoay dọc viên ngọc rồi cắn nhẹ lên, anh di chuyển lên cổ để lại dấu hôn trên đó, sau đó anh kiềm chế mà dừng lại thực ra rất khó chịu nhưng anh không thể được nước lấn tới được.
- Tha cho em đó
Ân Thiên Ngọc được thả ra, cô thở hổn hển chỉnh áo ngay ngắn lại, từ lúc anh nói không xem cô là cháu gái nữa là anh càng lúc càng lưu manh mà làm càn nhưng cô không sợ anh như lúc ở trong nhà vệ sinh trong quán ăn nữa.
Nếu muốn bỏ trốn thì Ân Thiên Ngọc phải cần tiền, cô sẽ kiếm việc làm mau chóng có tiền rồi rời khỏi đây, cô không muốn đoạn tình cảm này phát triển mạnh hơn.
- Mai chú nhớ lên gặp cô giáo.
Cô quay trở về phòng, khuôn mặt vẫn đỏ vì ban nãy, bước vào phòng tắm cô cố gắng quên đi chuyện xấu hổ đó.
Sáng hôm sau Ân Thiên Ngọc nhìn vết hôn do chú để lại mà thầm chửi rủa.
/ Chú già chết tiệt, đợi tôi kiếm được tiền rồi tôi sẽ rời khỏi đây /
Cô dùng kem che khuyết điểm bôi lên để che vết hôn dù vẫn còn mờ nhưng nhìn vẫn ổn.
Bước xuống nhà cô liếc Âu Dương Chính Thiêm rồi ra thẳng xe, anh cũng lên theo. Đến trường cô dẫn chú lên phòng giám thị gặp cô giáo.
- Anh là phụ huynh của em Thiên Ngọc.
Anh gật đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô giáo, ánh mắt đó khiến cô giáo hơi run nhẹ.
- Có chuyện gì nói nhanh, tôi không có nhiều thời gian.
- Chắc em Ngọc đã nói với anh lý do tôi mời phụ huynh em ấy lên rồi phải không.
Anh lại gật đầu
- Em ấy cùng bạn nam Kiến Hàm trong giờ kiểm tra trao đổi bài với nhau, tôi muốn em Ngọc tại đây viết tờ kiểm điểm.
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, Ân Thiên Ngọc lấy giấy viết ra viết và đưa cho cô giáo. Cô giáo xem thì trao đổi vài điều với anh rồi cho Ân Thiên Ngọc về lớp.
Anh xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi.
* Help me *
Cô liếc qua Lục Kiến Hàm thì thấy cậu ta lật miếng đề cho cô xem, Ân Thiên Ngọc nheo mắt lại để xem kĩ, miệng cô phát âm A là đáp án A, Lục Kiến Hàm hiểu ý liền khoanh vào, cậu ta lại nhìn cô tiếp nhưng cô để ý cô giáo đang nhìn hai người họ.
Cô giáo đi xuống trước mắt hai người mặt nghiêm nghị.
- Hai em lên phòng giám thị
Ân Thiên Ngọc, Lục Kiến Hàm cúi mắt bước ra, cô tức giận dùng khuỷu tay đánh vào tay cậu ta. Mãi một lúc sau, cô giáo lên làm việc, thế là hai người họ bị mời phụ huynh.
Tan học, mang khuôn mặt rầu rỉ bước ra ngoài, Âu Dương Chính Thiêm thấy thì chạy lại.
- Em sao vậy
- Cô giáo mời chú ngày mai lên phòng giám thị.
Lên xe, anh hỏi lý do:
- Sao cô giáo lại mời
Ân Thiên Ngọc lo sợ mà quên mất chuyện giữa cô và anh, cô sợ nói ra sẽ bị chú trách mắng, cô nắm chặt tay, móng tay ghim hằn trong lòng bàn tay.
- C-con với Lục Kiến Hàm trong giờ kiểm tra, con chỉ bài cho cậu ta kết quả bị cô mời lên phòng giám thị.
Âu Dương Chính Thiêm gõ lên đầu cô cái phốc, cho cô ăn học sao mà ngu quá vậy nè, kiểm tra thân ai nấy lo, lo chỉ bài cho người ta, rồi để bị mời lên giám thị. Trên xe chú cô không nói lời nào dường như đang tức giận.
Về đến nhà, Âu Dương Chính Thiêm cất tiếng:
- Lên phòng làm việc của chú
Ân Thiên Ngọc cô không lẻ bị mắng đến ù ù lỗ tai nữa sao, cô không nhanh không chậm mà bước theo chú mình.
Bên trong phòng Ân Thiên Ngọc cúi gầm mặt nhắm chặt mắt lại chuẩn bị nghe chú mình mắng nhưng đã vài phút trôi qua không nghe tiếng gì, cô mở mắt ra thì chú cô đã đứng sát cô hồi nào không hay, cô lắp bắp:
- C-chú định... làm gì
Âu Dương Chính Thiêm nở một nụ cười ẩn ý, lấy tay nâng cầm cô lên, do anh cao nên khi nhìn xuống, ngắm toàn bộ gương mặt thiếu nữ đang lo sợ, anh nhắm ngay đôi môi trái tim kia mà hôn lấy.
Bị hôn bất ngờ nên cô không kịp phản ứng, lúc này hai tay định đẩy ra thì bị anh khoá chặt trên đỉnh đầu, đôi môi ngọt ngào này làm anh lúc nào cũng nhớ nhung không thôi, dùng đầu lưỡi tách khuôn miệng cô ra, len lõi tìm kiếm chiếc lưỡi thơm tho của cô mà mút lấy, nụ hôn ướt át nồng cháy khiến Ân Thiên Ngọc quên cả chống cự, cô nhắm nghiền hai mắt, mỗi lần chú hôn cô dù cô chống cự nhưng cũng dễ dàng buông xuôi, cảm nhận nụ hôn từ anh, Ân Thiên Ngọc trong người đã nóng lên từng cơn, hô hấp khó khăn, tay anh không an phận mà lần mò vào bên trong, đụng ngay ngực to kia mà bóp lấy, cảm giác mềm mại, kích thích anh, cơn dục vọng cứ thế tăng cao.
Cô cảm thấy tình hình không ổn kêu lên.
- Chú, dừng lại đi, đừng có quá đáng
Miệng thì nói nhưng khi anh kéo áo cô cao lên ngậm lấy viên ngọc nhỏ thì cô lại phát ra âm thanh ái muội, cơ thể cô mềm nhũn cả ra, cô cắn chặt môi dưới nhìn chú cô lọng hành trên cơ thể mình.
- Em nhìn xem, cơ thể em thành thật hơn nhiều
Âu Dương Chính Thiêm ngước mắt nhìn cô, đầu lưỡi xoay dọc viên ngọc rồi cắn nhẹ lên, anh di chuyển lên cổ để lại dấu hôn trên đó, sau đó anh kiềm chế mà dừng lại thực ra rất khó chịu nhưng anh không thể được nước lấn tới được.
- Tha cho em đó
Ân Thiên Ngọc được thả ra, cô thở hổn hển chỉnh áo ngay ngắn lại, từ lúc anh nói không xem cô là cháu gái nữa là anh càng lúc càng lưu manh mà làm càn nhưng cô không sợ anh như lúc ở trong nhà vệ sinh trong quán ăn nữa.
Nếu muốn bỏ trốn thì Ân Thiên Ngọc phải cần tiền, cô sẽ kiếm việc làm mau chóng có tiền rồi rời khỏi đây, cô không muốn đoạn tình cảm này phát triển mạnh hơn.
- Mai chú nhớ lên gặp cô giáo.
Cô quay trở về phòng, khuôn mặt vẫn đỏ vì ban nãy, bước vào phòng tắm cô cố gắng quên đi chuyện xấu hổ đó.
Sáng hôm sau Ân Thiên Ngọc nhìn vết hôn do chú để lại mà thầm chửi rủa.
/ Chú già chết tiệt, đợi tôi kiếm được tiền rồi tôi sẽ rời khỏi đây /
Cô dùng kem che khuyết điểm bôi lên để che vết hôn dù vẫn còn mờ nhưng nhìn vẫn ổn.
Bước xuống nhà cô liếc Âu Dương Chính Thiêm rồi ra thẳng xe, anh cũng lên theo. Đến trường cô dẫn chú lên phòng giám thị gặp cô giáo.
- Anh là phụ huynh của em Thiên Ngọc.
Anh gật đầu, ánh mắt lạnh tanh nhìn cô giáo, ánh mắt đó khiến cô giáo hơi run nhẹ.
- Có chuyện gì nói nhanh, tôi không có nhiều thời gian.
- Chắc em Ngọc đã nói với anh lý do tôi mời phụ huynh em ấy lên rồi phải không.
Anh lại gật đầu
- Em ấy cùng bạn nam Kiến Hàm trong giờ kiểm tra trao đổi bài với nhau, tôi muốn em Ngọc tại đây viết tờ kiểm điểm.
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, Ân Thiên Ngọc lấy giấy viết ra viết và đưa cho cô giáo. Cô giáo xem thì trao đổi vài điều với anh rồi cho Ân Thiên Ngọc về lớp.
Anh xoa nhẹ đầu cô rồi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.