Chương 15: Đừng khiến tôi chán ghét
HuynhTienTien
17/09/2023
Ngầu cái gì ngầu chứ cái đó là trả đũa, ai mượn bắt nạt cô làm gì, ba người Chu Tử, Ngọc Thoa, Thiên Ý trở về lớp, ba người bọn họ sẽ bị hạ hạnh kiểm và phạt lao động nhà vệ sinh, sân trường trong một tháng, trước khi về lớp cô đã lên nói với hiệu trường xử lý như vậy, cô không muốn vì cô mà bọn họ phải bị đuổi học, tương lai còn phía trước, cô không thể ích kỉ mà tước đi được, cho là cô nhân nhượng đi, nếu bọn họ còn làm càn thì lúc đó cô tự để chú mình xử vậy.
Chu Tử nghiến răng ken két, tức giận nhưng không làm được gì, cô ta không ngờ gia thế Ân Thiên Ngọc lớn như vậy, nhưng cô ta không cam tâm.
Tan học như thường lệ Âu Dương Chính Thiêm sẽ đón cô về, Lam Hân Nghiên thấy Chính Thiêm liền vờ đi đến chào hỏi:
- Chào chú, thật trùng hợp
- Trùng hợp cái khỉ gì
Anh mở cửa xe cho Ân Thiên Ngọc ngồi vào, mình thì vòng qua ghế kia rồi lái xe về, Hân Nghiên quê một cục, lạnh lùng như vậy cô ta càng muốn chiếm hữu.
Tết gần đến trường thông báo học sinh được nghỉ tết hai tuần, hôm nay ngày học cuối để nghỉ tết, Mạn Lộ Khiết rủ Ân Thiên Ngọc đi ăn.
- Đi ăn không
- Đi
Cô nhắn tin thông báo cho chú mình, đến quán ăn cô chụp hình quán ăn cùng với Mạn Lộ Khiết mắc công anh lại hiểu lầm nổi giận như lần trước như vậy khổ lỗ tai cô lắm.
- Tết cậu làm gì - Lộ Khiết hỏi
- Tớ chưa biết nữa
- Đi du lịch đi được không
Nghe tới du lịch tinh thần Ân Thiên Ngọc khoái chí gật đầu lia lịa, mà muốn đi phải qua ai Âu Dương Chính Thiêm, ăn xong ai về nhà nấy, đến phòng chú mình cô lưỡng lự gõ cửa.
Cốc cốc
Tiếng mở cửa " cạch " Ân Thiên Ngọc hồi hộp nhìn chú mình rồi chầm chậm bước vào ngồi trên ghế, nhìn xung quanh phòng nhưng cô không dám nói vào vấn đề chính, thấy cô cháu gái mình có điều khó nói anh lên tiếng:
- Kiếm chú có việc gì
- Chú.. tết cho con với Mạn Lộ Khiết cùng Lục Kiến Hàm đi du lịch được không dù gì tết nhà mình cũng không đi đâu
Ấn đường anh khẽ chau lại, đi du lịch hai nữ một nam, đi với Lộ Khiết còn được mà còn thêm cái tên kia, anh nhìn cô lơm lơm khiến Thiên Ngọc khó chịu, rốt cuộc là đồng ý không mà im lặng như thế, cô lay tay anh.
- Chú
Lúc này Chính Thiêm mới hoàn hồn, anh hắng giọng trả lời:
- Được nhưng chú cũng đi theo
Ân Thiên Ngọc tính nói gì đó nhưng anh chặn họng lại:
- Đừng có nói là bạn bè con sao chú đi được, con không được ý kiến, chuyến đi này chú bao
Ân Thiên Ngọc ủy khuất trở về phòng, cho đi thì tốt đó mà chú mình phải đi theo, chán thật, tưởng được tự do một xíu ai ngờ bị gãy ngang.
Không biết Lam Hân Nghiên nắm thông tin từ đâu cô ta điện cho Thiên Ngọc, cô bắt máy:
- Alo
- Nghe nói cậu đi du lịch hả, mình đi với được không.
Ân Thiên Ngọc khẽ ừm rồi tắt máy, cô cảm thấy Hân Nghiên có gì đó lạ lạ, không đơn giản như cô nghĩ, tiếp cận cô có mục đích gì.
Tết cũng đến hôm nay mùng một cô cùng Âu Dương Chính Thiêm đi đến nhà của Âu phu nhân để nhận lì xì dù gì cô cũng còn nhỏ mà.
Thấy cháu gái mình đến bà liền bỏ rơi con trai snag một bên, dù gì tiểu tử thối đó cũng lớn rồi tự lo được, giờ bà chỉ lo cho Ân Thiên Ngọc thôi, cô biếu bà ít quà, Âu phu nhân cười hiền nhận lấy sao đó lấy hồng bao ra lì xì cho cô, Ân Thiên Ngọc cười rạng rỡ nhận lấy chúc tết Âu phu nhân:
- Chúc Âu phu nhân luôn luôn trẻ đẹp, tiền vô như nước, sức khoẻ dồi dào.
Âu phu nhân vuốt tóc Thiên Ngọc vui vẻ:
- Cảm ơn con, nào lại bàn ăn chắc con chưa ăn phải không
Ân Thiên Ngọc gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa.
Kết thúc mùng một, sang mùng hai như trước đó đã nói sẽ đi du lịch, cô chuẩn bị hành lý, mấy hôm trước cô đã tạo nhóm gồm có Âu Dương Chính Thiêm, Lục Kiến Hàm, Mạn Lộ Khiết và Lam Hân Nghiên, vốn dĩ cô không muốn thêm anh nhưng anh nằn nặc đòi vào nên cô bất đắc dĩ mới thêm.
Khi thấy tài khoản cá nhân của anh Lam Hân Nghiên đã kết bạn, thông báo run lên Âu Dương Chính Thiêm nhíu mày, cũng nhanh thật kết bạn luôn sao nhưng ông đây không chấp nhân nhé ở đó đợi mòn đít đi.
Tin nhắn nhóm.
Ân Thiên Ngọc < Chuẩn bị đi nào các bạn ơi, mình qua đón >
Mạn Lộ Khiết < Ok luôn >
Chuẩn bị xong Âu Dương Chính Thiêm lái chiếc xe bảy chỗ để tiện cho năm người ngồi, anh cất hành lý của cô và anh vào sau xe, bắt đầu đi đón từng người, đầu tiên là Mạn Lộ Khiết sau đó là Lục Kiến Hàm cuối cùng là Lam Hân Nghiên, tới cô ta thì cô ta giả vờ:
- Tôi bị say xe cho tôi ngồi trước được không
Rơi vào tình thế khó xử, Ân Thiên Ngọc định đi xuống thì Âu Dương Chính Thiêm giữ lại, gắt gỏng trả lời:
- Đừng giả tạo, không đi thì ở nhà, đừng khiến tôi chán ghét.
Ân Thiên Ngọc lay tay anh, ý đừng làm mọi người mất vui, Lam Hân Nghiên sững sờ, người đàn ông này đúng là độc miệng, cô ta vòng ra ghế sau rồi lên người, chỉ vì cô ta mà khiến mọi thứ im bặt.
Lục Kiến Hàm bắt chuyện để xoá tan bầu không khí ghê rợn này:
- Thiên Ngọc, chúng ta sẽ đi biển sao
Thiên Ngọc gật đầu, cô rất thích biển mỗi lần đi du lịch cô chỉ đi biển hiếm khi đi nơi khác. Lam Hân Nghiên thì ngồi im không nói gì mắt luôn hướng về Chính Thiêm, buổi đêm thêm ánh trăng sáng, khuôn mặt góc cạnh của nam nhân phía trước nhất thời khiến Hân Nghiên say mê, chiếc mũi cao thẳng điểm thêm khí chất.
Lam Hân Nghiên phải chiếm được người đàn ông này.
Chu Tử nghiến răng ken két, tức giận nhưng không làm được gì, cô ta không ngờ gia thế Ân Thiên Ngọc lớn như vậy, nhưng cô ta không cam tâm.
Tan học như thường lệ Âu Dương Chính Thiêm sẽ đón cô về, Lam Hân Nghiên thấy Chính Thiêm liền vờ đi đến chào hỏi:
- Chào chú, thật trùng hợp
- Trùng hợp cái khỉ gì
Anh mở cửa xe cho Ân Thiên Ngọc ngồi vào, mình thì vòng qua ghế kia rồi lái xe về, Hân Nghiên quê một cục, lạnh lùng như vậy cô ta càng muốn chiếm hữu.
Tết gần đến trường thông báo học sinh được nghỉ tết hai tuần, hôm nay ngày học cuối để nghỉ tết, Mạn Lộ Khiết rủ Ân Thiên Ngọc đi ăn.
- Đi ăn không
- Đi
Cô nhắn tin thông báo cho chú mình, đến quán ăn cô chụp hình quán ăn cùng với Mạn Lộ Khiết mắc công anh lại hiểu lầm nổi giận như lần trước như vậy khổ lỗ tai cô lắm.
- Tết cậu làm gì - Lộ Khiết hỏi
- Tớ chưa biết nữa
- Đi du lịch đi được không
Nghe tới du lịch tinh thần Ân Thiên Ngọc khoái chí gật đầu lia lịa, mà muốn đi phải qua ai Âu Dương Chính Thiêm, ăn xong ai về nhà nấy, đến phòng chú mình cô lưỡng lự gõ cửa.
Cốc cốc
Tiếng mở cửa " cạch " Ân Thiên Ngọc hồi hộp nhìn chú mình rồi chầm chậm bước vào ngồi trên ghế, nhìn xung quanh phòng nhưng cô không dám nói vào vấn đề chính, thấy cô cháu gái mình có điều khó nói anh lên tiếng:
- Kiếm chú có việc gì
- Chú.. tết cho con với Mạn Lộ Khiết cùng Lục Kiến Hàm đi du lịch được không dù gì tết nhà mình cũng không đi đâu
Ấn đường anh khẽ chau lại, đi du lịch hai nữ một nam, đi với Lộ Khiết còn được mà còn thêm cái tên kia, anh nhìn cô lơm lơm khiến Thiên Ngọc khó chịu, rốt cuộc là đồng ý không mà im lặng như thế, cô lay tay anh.
- Chú
Lúc này Chính Thiêm mới hoàn hồn, anh hắng giọng trả lời:
- Được nhưng chú cũng đi theo
Ân Thiên Ngọc tính nói gì đó nhưng anh chặn họng lại:
- Đừng có nói là bạn bè con sao chú đi được, con không được ý kiến, chuyến đi này chú bao
Ân Thiên Ngọc ủy khuất trở về phòng, cho đi thì tốt đó mà chú mình phải đi theo, chán thật, tưởng được tự do một xíu ai ngờ bị gãy ngang.
Không biết Lam Hân Nghiên nắm thông tin từ đâu cô ta điện cho Thiên Ngọc, cô bắt máy:
- Alo
- Nghe nói cậu đi du lịch hả, mình đi với được không.
Ân Thiên Ngọc khẽ ừm rồi tắt máy, cô cảm thấy Hân Nghiên có gì đó lạ lạ, không đơn giản như cô nghĩ, tiếp cận cô có mục đích gì.
Tết cũng đến hôm nay mùng một cô cùng Âu Dương Chính Thiêm đi đến nhà của Âu phu nhân để nhận lì xì dù gì cô cũng còn nhỏ mà.
Thấy cháu gái mình đến bà liền bỏ rơi con trai snag một bên, dù gì tiểu tử thối đó cũng lớn rồi tự lo được, giờ bà chỉ lo cho Ân Thiên Ngọc thôi, cô biếu bà ít quà, Âu phu nhân cười hiền nhận lấy sao đó lấy hồng bao ra lì xì cho cô, Ân Thiên Ngọc cười rạng rỡ nhận lấy chúc tết Âu phu nhân:
- Chúc Âu phu nhân luôn luôn trẻ đẹp, tiền vô như nước, sức khoẻ dồi dào.
Âu phu nhân vuốt tóc Thiên Ngọc vui vẻ:
- Cảm ơn con, nào lại bàn ăn chắc con chưa ăn phải không
Ân Thiên Ngọc gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa.
Kết thúc mùng một, sang mùng hai như trước đó đã nói sẽ đi du lịch, cô chuẩn bị hành lý, mấy hôm trước cô đã tạo nhóm gồm có Âu Dương Chính Thiêm, Lục Kiến Hàm, Mạn Lộ Khiết và Lam Hân Nghiên, vốn dĩ cô không muốn thêm anh nhưng anh nằn nặc đòi vào nên cô bất đắc dĩ mới thêm.
Khi thấy tài khoản cá nhân của anh Lam Hân Nghiên đã kết bạn, thông báo run lên Âu Dương Chính Thiêm nhíu mày, cũng nhanh thật kết bạn luôn sao nhưng ông đây không chấp nhân nhé ở đó đợi mòn đít đi.
Tin nhắn nhóm.
Ân Thiên Ngọc < Chuẩn bị đi nào các bạn ơi, mình qua đón >
Mạn Lộ Khiết < Ok luôn >
Chuẩn bị xong Âu Dương Chính Thiêm lái chiếc xe bảy chỗ để tiện cho năm người ngồi, anh cất hành lý của cô và anh vào sau xe, bắt đầu đi đón từng người, đầu tiên là Mạn Lộ Khiết sau đó là Lục Kiến Hàm cuối cùng là Lam Hân Nghiên, tới cô ta thì cô ta giả vờ:
- Tôi bị say xe cho tôi ngồi trước được không
Rơi vào tình thế khó xử, Ân Thiên Ngọc định đi xuống thì Âu Dương Chính Thiêm giữ lại, gắt gỏng trả lời:
- Đừng giả tạo, không đi thì ở nhà, đừng khiến tôi chán ghét.
Ân Thiên Ngọc lay tay anh, ý đừng làm mọi người mất vui, Lam Hân Nghiên sững sờ, người đàn ông này đúng là độc miệng, cô ta vòng ra ghế sau rồi lên người, chỉ vì cô ta mà khiến mọi thứ im bặt.
Lục Kiến Hàm bắt chuyện để xoá tan bầu không khí ghê rợn này:
- Thiên Ngọc, chúng ta sẽ đi biển sao
Thiên Ngọc gật đầu, cô rất thích biển mỗi lần đi du lịch cô chỉ đi biển hiếm khi đi nơi khác. Lam Hân Nghiên thì ngồi im không nói gì mắt luôn hướng về Chính Thiêm, buổi đêm thêm ánh trăng sáng, khuôn mặt góc cạnh của nam nhân phía trước nhất thời khiến Hân Nghiên say mê, chiếc mũi cao thẳng điểm thêm khí chất.
Lam Hân Nghiên phải chiếm được người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.