Chương 30: Mắc bệnh tâm lý
HuynhTienTien
17/09/2023
Đã qua một tuần kể từ sau vụ Ân Thiên Ngọc bị bắt cóc, cô vẫn không mở miệng nói chuyện, đến giờ ăn thì Âu Dương Chính Thiêm đem đồ ăn lên cho cô, cô bây giờ không khác gì người vô hồn, buổi tối nào cô cũng gặp ác mộng.
Trong ác mộng cô thấy cái tên bắt cóc cô, hắn ta đang đè trên người cô mà giở trò xằng bậy, nửa đêm cô đều giật mình mồ hôi nhể nhại, Ân Thiên Ngọc không dám ngủ lại. Đã một tuần cô không có giấc ngủ nào ngon giấc cả.
Âu Dương Chính Thiêm mời bác sĩ đến khám cho cô, anh biết cô mắc bệnh tâm lý.
Khám cho cô xong bác sĩ ra khỏi phòng nói.
- Cô ấy bị sốc nên tâm lý không ổn định, tôi kê thuốc cho cô ấy, gia đình cần trò chuyện với cô ấy thường xuyên, cô ấy chỉ mới trong giai đoạn nhẹ thôi.
Âu Dương gật đầu trả tiền cho bác sĩ, đến tối anh đem đồ ăn lên cho cô, ăn xong anh đưa thuốc cho Ân Thiên Ngọc.
Cô lắc đầu trốn tránh, cô bắt đầu sợ hại miệng lẩm bẩm:
- Tránh ra, đừng lại gần tôi
Âu Dương Chính Thiêm càng nhìn càng thấy thương cô, anh rất xót, người cô đã gầy bây giờ còn gầy hơn, mặt thì thiếu sức sống hai mắt thâm quầng.
Hôm sau Mạn Lộ Khiết, Dư Anh Kiện cùng Lục Kiến Hàm đến thăm cô, còn mua bánh ngọt cô thích, lên phòng thấy cô co người trong một góc, Mạn Lộ Khiết đau lòng, một cô gái mười tám tuổi lại chịu cảnh khốn nạn này, cô cầu nguyện cho những tên nào hại Ân Thiên Ngọc chết không toàn thây.
Mạn Lộ Khiết lên giường ngồi cạnh Ân Thiên Ngọc, cô sợ hãi rụt người lại, Lộ Khiết trấn an:
- Đừng sợ là mình, Mạn Lộ Khiết đây
Mạn Lộ Khiết đưa tay vuốt mái tóc cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô thương cho số phận của bạn mình, cũng may lúc đó cả ba người kia đều đến kịp không thôi cô cũng không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Ân Thiên Ngọc bật khóc, mấp máy môi:
- Lộ Khiết, Lộ Khiết
- Tớ đây, nín ngoan nào
- Mình... sợ
Mạn Lộ Khiết vỗ vai an ủi Ân Thiên Ngọc.
- Không sợ, có mình đây
Hai người kia cũng ngồi cạnh nhưng Ân Thiên Ngọc lại bài xích với họ, cô thấy đàn ông là cô nhớ lại cảnh tên kia muốn cưỡng bức mình dù cô biết hai người này không hại cô.
- Hai cậu ra ngoài đi, để mình ở đây với Ngọc
Dư Anh Kiện cùng Lục Kiến Hàm đi ra bên ngoài, dưới phòng khách ba con người mỗi người một suy nghĩ, Dư Anh Kiện lên tiếng hỏi Âu Dương Chính Thiêm:
- Chú định xử lý mấy tên kia ra sao?
- Đợi tôi bắt người chủ mưu sẽ xử một lượt
- Chú biết là ai không
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, mở điện thoại cho hai người xem hình, bọn họ há hốc mồm kinh ngạc, người trong hình không phải là Chu Tử sao.
- Là Chu Tử sao
Anh cất điện thoại vào, càng nghĩ anh càng tức điên, anh muốn để cô ta sống trong lo sợ, trốn nhui trốn nhũi, hiện tại cô ta đang lẩn trốn nhưng đều không thoát khỏi anh, anh muốn để cô ta nom nốp lo sợ, từ từ anh sẽ bắt cô ta lại trả giá cho những gì cô ta gây ra.
Một hồi sau, Mạn Lộ Khiết bước xuống, cô ngồi an ủi trò chuyện cùng Ân Thiên Ngọc, cô bây giờ đỡ hơn nhưng đàn ông tiếp xúc thì cô vẫn còn sợ hãi.
Mạn Lộ Khiết đưa ra quyết định.
- Chú cho con ở lại đây vài ngày được không để con trò chuyện cùng cô ấy.
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, việc để Mạn Lộ Khiết ở lại sẽ tốt hơn trong việc điều trị cho Ân Thiên Ngọc.
Mạn Lộ Khiết cũng trở về nhà lấy vài bộ đồ và vật dụng cá nhân, cô đã xin ba mẹ, hai người cũng đồng ý.
Tối đến Mạn Lộ Khiết cầm ly sữa lên cho Ân Thiên Ngọc, đây là sữa do Âu Dương Chính Thiêm pha, anh nhờ cô ấy đem lên giùm.
- Ngọc uống sữa đi rồi ngủ
Ân Thiên Ngọc cầm ly sữa uống một hơi hết sạch, Mạn Lộ Khiết đem ly xuống bếp rồi trở lên nằm cạnh Ân Thiên Ngọc, rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ, Mạn Lộ Khiết cũng an tâm.
Nửa khuya, cả người cô đổ mồ hôi, mặt nhăn lại như gặp ác mộng, cô xoay đầu qua lại miệng nói:
- Tránh ra, tránh xa
Mạn Lộ Khiết tỉnh dậy thấy cả người Ân Thiên Ngọc đổ mồ hôi, cô bật dậy hét lên.
Aaaaa
- Ngọc, có mình đây đừng sợ
Mạn Lộ Khiết dỗ dành cô rồi cả hai nằm ngủ, Mạn Lộ Khiết vỗ vô vai Ân Thiên Ngọc vừa trấn an vừa ru cô ngủ.
Sáng hôm sau Ân Thiên Ngọc tỉnh dậy, đây là ngày đầu tiên cô được ngủ ngon như vậy, Mạn Lộ Khiết bên cạnh cũng tỉnh theo.
- Cậu thức rồi hả
Ân Thiên Ngọc gật đầu, sắc mặt cô đỡ hơn hôm qua chút ít, cô cùng Mạn Lộ Khiết vệ sinh cá nhân, Mạn Lộ Khiết nắm tay cô xuống phòng bếp, bác Mộc thấy cô chủ thì mỉm cười.
- Ngọc thức rồi sao, lại đây ăn sáng
- Dạ
Bác Mộc vui mừng vì bây giờ cô đã chịu nói chuyện, ngồi trên bàn ăn Ân Thiên Ngọc ăn rất nhiều, Âu Dương Chính Thiêm ở trên lầu đi xuống đều thấy hết, anh sẽ cảm ơn thật nhiều với Mạn Lộ Khiết, đúng là giữa con gái với nhau rất dễ nói chuyện huống hồ hai người còn là bạn thân.
Trong ác mộng cô thấy cái tên bắt cóc cô, hắn ta đang đè trên người cô mà giở trò xằng bậy, nửa đêm cô đều giật mình mồ hôi nhể nhại, Ân Thiên Ngọc không dám ngủ lại. Đã một tuần cô không có giấc ngủ nào ngon giấc cả.
Âu Dương Chính Thiêm mời bác sĩ đến khám cho cô, anh biết cô mắc bệnh tâm lý.
Khám cho cô xong bác sĩ ra khỏi phòng nói.
- Cô ấy bị sốc nên tâm lý không ổn định, tôi kê thuốc cho cô ấy, gia đình cần trò chuyện với cô ấy thường xuyên, cô ấy chỉ mới trong giai đoạn nhẹ thôi.
Âu Dương gật đầu trả tiền cho bác sĩ, đến tối anh đem đồ ăn lên cho cô, ăn xong anh đưa thuốc cho Ân Thiên Ngọc.
Cô lắc đầu trốn tránh, cô bắt đầu sợ hại miệng lẩm bẩm:
- Tránh ra, đừng lại gần tôi
Âu Dương Chính Thiêm càng nhìn càng thấy thương cô, anh rất xót, người cô đã gầy bây giờ còn gầy hơn, mặt thì thiếu sức sống hai mắt thâm quầng.
Hôm sau Mạn Lộ Khiết, Dư Anh Kiện cùng Lục Kiến Hàm đến thăm cô, còn mua bánh ngọt cô thích, lên phòng thấy cô co người trong một góc, Mạn Lộ Khiết đau lòng, một cô gái mười tám tuổi lại chịu cảnh khốn nạn này, cô cầu nguyện cho những tên nào hại Ân Thiên Ngọc chết không toàn thây.
Mạn Lộ Khiết lên giường ngồi cạnh Ân Thiên Ngọc, cô sợ hãi rụt người lại, Lộ Khiết trấn an:
- Đừng sợ là mình, Mạn Lộ Khiết đây
Mạn Lộ Khiết đưa tay vuốt mái tóc cô rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cô thương cho số phận của bạn mình, cũng may lúc đó cả ba người kia đều đến kịp không thôi cô cũng không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Ân Thiên Ngọc bật khóc, mấp máy môi:
- Lộ Khiết, Lộ Khiết
- Tớ đây, nín ngoan nào
- Mình... sợ
Mạn Lộ Khiết vỗ vai an ủi Ân Thiên Ngọc.
- Không sợ, có mình đây
Hai người kia cũng ngồi cạnh nhưng Ân Thiên Ngọc lại bài xích với họ, cô thấy đàn ông là cô nhớ lại cảnh tên kia muốn cưỡng bức mình dù cô biết hai người này không hại cô.
- Hai cậu ra ngoài đi, để mình ở đây với Ngọc
Dư Anh Kiện cùng Lục Kiến Hàm đi ra bên ngoài, dưới phòng khách ba con người mỗi người một suy nghĩ, Dư Anh Kiện lên tiếng hỏi Âu Dương Chính Thiêm:
- Chú định xử lý mấy tên kia ra sao?
- Đợi tôi bắt người chủ mưu sẽ xử một lượt
- Chú biết là ai không
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, mở điện thoại cho hai người xem hình, bọn họ há hốc mồm kinh ngạc, người trong hình không phải là Chu Tử sao.
- Là Chu Tử sao
Anh cất điện thoại vào, càng nghĩ anh càng tức điên, anh muốn để cô ta sống trong lo sợ, trốn nhui trốn nhũi, hiện tại cô ta đang lẩn trốn nhưng đều không thoát khỏi anh, anh muốn để cô ta nom nốp lo sợ, từ từ anh sẽ bắt cô ta lại trả giá cho những gì cô ta gây ra.
Một hồi sau, Mạn Lộ Khiết bước xuống, cô ngồi an ủi trò chuyện cùng Ân Thiên Ngọc, cô bây giờ đỡ hơn nhưng đàn ông tiếp xúc thì cô vẫn còn sợ hãi.
Mạn Lộ Khiết đưa ra quyết định.
- Chú cho con ở lại đây vài ngày được không để con trò chuyện cùng cô ấy.
Âu Dương Chính Thiêm gật đầu, việc để Mạn Lộ Khiết ở lại sẽ tốt hơn trong việc điều trị cho Ân Thiên Ngọc.
Mạn Lộ Khiết cũng trở về nhà lấy vài bộ đồ và vật dụng cá nhân, cô đã xin ba mẹ, hai người cũng đồng ý.
Tối đến Mạn Lộ Khiết cầm ly sữa lên cho Ân Thiên Ngọc, đây là sữa do Âu Dương Chính Thiêm pha, anh nhờ cô ấy đem lên giùm.
- Ngọc uống sữa đi rồi ngủ
Ân Thiên Ngọc cầm ly sữa uống một hơi hết sạch, Mạn Lộ Khiết đem ly xuống bếp rồi trở lên nằm cạnh Ân Thiên Ngọc, rất nhanh cô chìm vào giấc ngủ, Mạn Lộ Khiết cũng an tâm.
Nửa khuya, cả người cô đổ mồ hôi, mặt nhăn lại như gặp ác mộng, cô xoay đầu qua lại miệng nói:
- Tránh ra, tránh xa
Mạn Lộ Khiết tỉnh dậy thấy cả người Ân Thiên Ngọc đổ mồ hôi, cô bật dậy hét lên.
Aaaaa
- Ngọc, có mình đây đừng sợ
Mạn Lộ Khiết dỗ dành cô rồi cả hai nằm ngủ, Mạn Lộ Khiết vỗ vô vai Ân Thiên Ngọc vừa trấn an vừa ru cô ngủ.
Sáng hôm sau Ân Thiên Ngọc tỉnh dậy, đây là ngày đầu tiên cô được ngủ ngon như vậy, Mạn Lộ Khiết bên cạnh cũng tỉnh theo.
- Cậu thức rồi hả
Ân Thiên Ngọc gật đầu, sắc mặt cô đỡ hơn hôm qua chút ít, cô cùng Mạn Lộ Khiết vệ sinh cá nhân, Mạn Lộ Khiết nắm tay cô xuống phòng bếp, bác Mộc thấy cô chủ thì mỉm cười.
- Ngọc thức rồi sao, lại đây ăn sáng
- Dạ
Bác Mộc vui mừng vì bây giờ cô đã chịu nói chuyện, ngồi trên bàn ăn Ân Thiên Ngọc ăn rất nhiều, Âu Dương Chính Thiêm ở trên lầu đi xuống đều thấy hết, anh sẽ cảm ơn thật nhiều với Mạn Lộ Khiết, đúng là giữa con gái với nhau rất dễ nói chuyện huống hồ hai người còn là bạn thân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.